Đọc truyện Lăng Thiên Chiến Thần – Chương 18: Ông không còn nhiều thời gian đâu
Nói xong ông ta ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa.
“Chú Minh, đành làm phiền chú rồi!”
Ông ta vừa dứt lời mọi người đều hoảng hồn!
Ngay cả Diệp Kính Sơn cũng phải nhíu mày chăm chú.
Tình huống này có vẻ không ổn lắm!
“Chàng trai trẻ, tự tin là tốt. Nhưng tự tin thái quá thì chỉ có rước họa vào thân thôi.”
Một âm thanh già nua vang lên, một người tuổi chừng bảy mươi, toàn thân trang nghiêm đạo mạo xuất hiện trước mặt Hồ Tranh mà không hề báo trước.
Khóe miệng ông ta mang theo nụ cười nhạt và quan sát hết thảy.
“Hồ Minh! Ông ta quả nhiên là chưa chết!”
Diệp Kính Sơn kinh ngạc hô lên, gia đình họ Hồ có được địa vị ngày hôm nay, lại dám kiêu ngạo như thế chính là dựa vào Hồ Minh, kẻ giết người không chớp mắt, thâm độc khó lường.
Có Hồ Minh ở đó, gia đình họ Hồ là gia tộc không thể bị lật đổ!
Ba năm trước Hồ Minh đột ngột biến mất không có chút tin tức nào.
Diệp Kính Sơn còn tưởng là ông ta đã chết rồi.
Thế mà không nghĩ tới, chỉ để đối phó với Diệp Thiên và gia đình họ Diệp, Hồ Tranh liền mời ông ta tới.
Hơn nữa, Diệp Kính Sơn cảm giác được khí thế trên người Hồ Minh dường như lại tăng tiến thêm một phần.
Lần này Diệp Thiên chỉ sợ là gặp nguy rồi.
“Có chút thực lực đấy!” Ánh mắt Lâm Khuê sáng lên, dấy lên ý chí chiến đấu.
“Anh Diệp, tôi xin được ứng chiến!”
Diệp Thiên không hề trả lời, trái lại còn thờ ơ nhìn về phía Hồ Minh: “Niệm tình ông tuổi tác đã cao, tôi lkhông giết ông, ông rời đi!”
Lời Diệp Thiên nói ra khiến mọi người kinh ngạc, dám nói thế với Hồ Minh, tìm cả cái Dung thành này được mấy người!
“Nhóc con chưa trải sự đời, chết đến nơi rồi còn không biết điều.”
Hồ Tranh cười lạnh: “Chú Minh, phiền chú giết sạch tất cả người của gia đình họ Diệp kia đi. Còn tên Diệp Thiên kia cháu muốn chừa cho cậu ta một mạng.”
Không ngờ Hồ Minh lại không ra tay mà chỉ cau mày nhìn về phía Diệp Thiên.
“Chú em, chỉ là một đỉnh núi nhỏ thôi mà! Nếu cậu đồng ý, gia đình họ Hồ sẽ ra giá cao nhất có thể, hà tất phải làm to lên như vậy?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền không hề có chút tiếng động nào vang lên!
Lẽ nào Hồ Minh bị vấn đề gì về đầu óc hay sao.
Diệp Kính Sơn thì nghi ngờ không thôi, Hồ Minh này trời sinh giảo hoạt, chắc chắn là lại có âm mưu gì khác.
Chỉ mong Tiểu Thiên đề phòng kỹ càng.
“Chú Minh, chuyện này…”
Duy nhất chỉ có Hồ Tranh là không thể tiếp nhận nổi chuyện này!
Gia đình họ Hồ bị tên Diệp Thiên làm bẽ mặt, đã thế đứa con trai độc tôn cũng đánh cho tàn phế.
Ông ta hiển nhiên là không nhượng bộ Diệp Thiên rồi!
“Chú Minh, chuyện này cháu không phục! Diệp Thiên nhất định phải chết!”
Một câu nói nhưng được nói với vẻ hậm hực nghiến răng nghiến lợi.
Nào ngờ, Hồ Minh liền quay đầu lườm ông ta một cái.
“Tôi tự biết nên làm thế nào, không cần cậu lắm mồm!”
Giọng nói Hồ Minh thấp xuống không phải do sợ hãi mà do ông ta không nhìn thấu được Diệp Thiên.
Chính vì thế mới cần thận trọng một chút để thăm dò.
“Vâng!”
Hồ Tranh trong lòng rõ ràng không phục, nhưng trước mặt Hồ Minh chỉ có thể nín nhịn.
“Vị tiểu huynh đệ này, tiền không thành vấn đề, có điều kiện gì thêm cậu cứ việc nói, gia đình tôi nhất định sẽ đáp ứng.”
Hồ Minh nhìn về Diệp Thiên lần nữa, nói ra những câu khiến người ta không thể tưởng tượng ra được.
Người khác có thể không biết, nhưng Diệp Kính Sơn lại biết rất rõ, Hồ Minh này là loại người thâm độc âm hiểm, tuyệt đối không tốt bụng như vậy được.
Diệp Thiên lại liếc nhìn ông ta rồi nói lãnh đạm: “Một trong hai lựa chọn!”
“Một là gia đình họ Hồ cút ra khỏi Dung thành! Hai là diệt cả gia tộc họ Hồ!”
Giọng nói đầy ngạo mạn, khí thế uy hiếp.
Nói thế nào thì gia đình họ Hồ cũng thuộc hạng hai.
Thế mà Diệp Thiên lại nói, hoặc là gia đình họ Hồ cút khỏi Dung thành, hoặc bị diệt tộc!
Khoan nói đến kết quả, chỉ phần nói chuyện đầy khí phách này thôi cũng thấy, những người cùng tuổi chẳng ai sánh bằng anh ấy.
“Diệp Thiên, cậu đang mơ giữa ban ngày chắc!”
Hồ Tranh không nhịn được nữa liền gầm lên. Bất kể chọn phương án nào thì gia đình họ Hồ đều không chấp nhận!
Ý Diệp Thiên rõ ràng là muốn tiêu diệt cả gia đình họ Hồ!
Sắc mặt Hồ Minh cũng tối sầm lại, lời nói không còn khách sao như trước nữa.
“Chàng trai trẻ này, quá ngông cuồng rồi! Đáng riếc, ta là thấy cậu không có gì đáng để mà ngông cuồng như vậy cả!”
Ngữ khí của Hồ Minh lạnh như băng, ai quen biết với ông ta lâu năm đều rõ một điều, đó là một khi ông ta tức giận thì hậu quả khó mà lường được.
“Tiểu Thiên, ông ta thuộc loại thâm độc giả dối, con phải thật thận trọng!”
Diệp Kính Sơn buông lời nhắc nhở.
Hồ Minh vốn là kẻ thành danh đã lâu, hung danh cũng thuộc vào hàng có số má. Mặc dù tối qua Diệp Thiên thể hiện ra thực lực không tầm thường, nhưng ông ta không để ý.
Diệp Thiên không chút biểu cảm.
“Ông có thể thử xem!”
Xem thường, như này là quá mức xem thường rồi!
Hồ Minh tuổi tác đã cao như vậy rồi, thế mà hôm nay lại bị một tên nhãi con xem thường.
Trong lòng ông ta bùng lên lửa giận.
“Hừ, nói khoác không biết ngượng mồm! Hôm nay tôi thay cha mẹ cậu dạy dỗ cậu cho tốt, cho biết thế nào là kính lão đắc thọ!”
Nói xong ông ta liền nhanh chóng bước về phía trước, khí thế ác liệt phóng tới khiến cho mấy người Diệp Kính Sơn không thể nào thở nổi.
Đã ba năm rồi Hồ Minh mới đích thân ra tay, thế mà thủ đoạn vẫn nhanh gọn và độc ác như thế.
Diệp Thiên liệu có cách nào mà chống đỡ được sao?”
“Hừ, làm cho chú Minh tức giận như vậy. Đúng là sống không biết tận hưởng.”
Hồ Tranh cười gằn, bao nhiêu năm nay, bất luận là ai đắc tội Hồ Minh đếu sớm hóa thành mấy bộ xương khô cả rồi.
Mà Hồ Minh gần như chưa từng thua.
“Lần này phiền phức to rôi.”
Diệp Kính Sơn mặt trắng bệch, liền cố hết sức mà che chở lấy hai mẹ con Vương Tú Cầm cùng Diệp Na ở sau lưng.
Ba người đều túa mồ hôi đầy tay, tim tưởng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cái Diệp Thiên quan tâm không chỉ có mình núi Tú Tuyết mà còn là sự sống còn của cả gia đình họ Diệp.
“Tiểu tử, tôi rút từng cái răng một trên hàm răng của cậu ra!”
Âm thanh vừa dứt, Hồ Minh cũng tới trước mặt Diệp Thiên.
Một chưởng thành quyền, công phu sư tử vồ lấy thỏ, ông ta vừa ra tay liền dùng hết sức.
Diệp Thiên lại chỉ là một thằng nhãi mới hơn hai mươi tuổi thôi, có thể trải qua được bao nhiêu sóng gió cuộc đời?
Tất cả mọi người đều nín thở, đây không phải là muốn xem thử xem Diệp Thiên phản kích lại như thế nào mà là muốn xem thử Diệp Thiên sẽ chết như thế nào.
Đối đầu với Hồ Minh, kết cục bại trận của Diệp Thiên đã được định sẵn.
Chỉ có mình Lâm Khuê sắc mặt vẫn hờ hững, ánh mắt nhìn Hồ Minh tựa hồ ánh mắt đang nhìn một kẻ ngu xuẩn vậy.
Lúc trước anh ấy cho ông ta đi đã là một ân huệ to lớn lắm rồi.
Thế mà giờ còn dám ra tay với anh ấy, loại người này chỉ có một con đường chết mà thôi.
Quả nhiên, Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng giơ tay phải lên!
Đùng!
Thân thể Hồ Minh trong nháy mắt cứ như con diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.
Ầm!
Một tiếng động thật lớn vang lên, chân núi Tú Tuyết liền xuất hiện thêm một cái hố to, còn Hồ Minh thì chết bất đắc kì tử!
Yên ắng, chết một cách yên ắng!
Chỉ có một con chim đang hót như bị dọa cho sợ liền chầm chậm bay đi.
Những người đứng xem náo nhiệt xa xa ngoài kia cũng trợn mắt há mồm.
Ai cũng cho rằng Diệp Thiên lần này chắc chắn phải chết, thế mà lại không ngờ được.
Hồ Minh hung danh đồn xa lại bị Diệp Thiên tiện tay bạt một cái liền chết không kịp ngáp!
Trước cảnh tượng như thế, tâm trí mọi người nhất thời hỗn loạn.
Ba người nhà Diệp Kính Sơn thì ngây người tại chỗ, mặt đực ra đó, nói không nên lời.
Ngay cả bọn họ cũng không hề nghĩ tới, Diệp Thiên lại mạnh như vậy.
Chỉ là một cái hất tay tùy tiện liền khiến cho Hồ Minh chết không toàn thây.
Nếu như hắn động thủ thật thì cả Dung thành này chắc không ai là đối thủ của hắn mất.
Chẳng trách hắn dám coi thường gia đình họ Hồ, với thân thủ như vậy thì cũng đủ để gây nên sóng gió tại thủ đô rồi.
Chỉ có Vương Tú Cầm cùng Diệp Na là khiếp sợ nhất.
Tên rác rưởi trước giờ trong mắt hai người bọn họ lại có thực lực mạnh mẽ đến như vậy.
Nhớ lại những gì đã nói lúc trước, Vương Tú Cầm cảm thấy mặt mình như rát hẳn.
“Chuyện này, sao lại có thể như vậy được!”
Nụ cười trên mặt Hồ Tranh liền cứng đờ lại, cả người ngây ra như một pho tượng, tưởng chừng chỉ cần đụng nhẹ liền vỡ nát.
Hồ Minh vốn là người mạnh nhất của gia đình họ Hồ, là vị thần bảo vệ cho gia đình họ Hồ.
Một nhân vật như vậy mà lại bị Diệp Thiên giáng một tát giết chết.
Tên Diệp Thiên này rốt cục đã trải qua những gì.
Nếu đã có thực lực mạnh như thế, tại sao lại chưa từng nghe đến uy danh.
“Không có gì là không thể cả, ông còn một cơ hội lựa chọn!”
Diệp Thiên hờ hững mở miệng, mỗi một chữ nói ra liền như một cái án tử, khiến Hồ Tranh toàn thân đều nhũn ra.
“Diệp, Diệp Thiên, cậu đừng có mà đắc ý quá. Đánh chiếm núi Tú Tuyết vốn là ý định của gia đình họ Từ. Cho dù cậu có thể diệt được gia đình họ Hồ chúng tôi thì liệu cậu có thể đánh thắng được gia đình họ Từ không?”
Gia đình họ Hồ không dễ để có được ngày hôm nay, giờ khiến Hồ Tranh buông tay như vậy, ông ta thực sự không cam lòng.
Huống hồ, ông ta còn có gia định họ Từ làm chỗ dựa!
Gia đình họ Từ là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Dung thành.
Đem gia đình họ Hồ ra so sánh với gia đình họ Từ, chẳng khác nào đem đom đóm so với ánh trăng, đem thứ chim tầm thường so sáng với Phượng Hoàng.
Hồ Tranh thừa nhận Diệp Thiên rất mạnh, nhưng đem so với gia đình họ Từ lại chẳng là cái thá gì cả.
Chỉ có điều, ông ta không hề biết rằng, trong mắt Diệp Thiên gia đình họ Từ cũng chỉ là loại giun dế mà thôi.
“Thời gian của ông không còn nhiều đâu.”
Diệp Thiên lại lần nữa mở lời, ý chí không hề lung lay.
“Diệp Thiên, cậu nhất định phải đuổi đuổi cùng giết tận thế sao?”
Hồ Tranh nghiến răng: “Chỉ cần cậu dám đụng đến tôi, cả gia đình họ Từ sẽ không bỏ qua cho cậu. Đến lúc đó, cả cái Dung thành này sợ là không có chỗ cho gia đình họ Diệp dung thân đâu.”
Nghe vậy, Diệp Thiên liền nhẹ nhàng lắc đầu, rồi quay người đi về phía Diệp Kính Sơn.
“A Khuê!”
Lâm Khuê liền hiểu ý, khóe miệng nhếch lên, nháy mắt và tiến tới trước mặt Hồ Tranh.
“Kẻ chống đối anh ấy đều phải chết!”
Nói đoạn, tay anh vung lên nắm lấy cổ Hồ Tranh, rồi nhấc ông ta lên.