Đọc truyện Lạc Mất Một Người Thương – Chương 12
Thịnh Khải Luân khẽ cử động ngón tay, cậu mơ hồ mở mắt ra cố gắng nhìn xem là ai vừa nói chuyện với mình nhưng lúc đó Diệp Hạ Lam đã đi ra tới cửa phòng, nên Thịnh Khải Luân chỉ thấy bóng dáng của cô mà thôi, sau đó cậu lại mơ màng thiếp đi.
Diệp Hạ Lam ngồi bên cạnh anh trai những giây phút cuối cùng “ Anh à…anh sẽ không trách em đúng chứ…tim anh còn đập nghĩa là một phần trong anh vẫn còn tồn tại trên thế giới này…người ta nói sống là phải cho đi với lại em nghĩ cái chết không phải là kết thúc mà là mở đầu một cuộc sống mới…”.
Diệp Hạ Lam hôn lên trán của anh trai mình “Mặc dù chúng ta từng cãi nhau cũng từng đánh nhau…nhưng em vẫn luôn thấy may mắn và hạnh phúc khi được làm em gái của anh…hẹn kiếp sau gặp lại chúng ta vẫn sẽ là anh em…huhuhu”.
Diệp Hạ Lam đứng ngơ ngác nhìn các bác sĩ, y tá gỡ ống thở oxy ra rồi đẩy anh trai của mình đi với đôi mắt buồn bã vô vọng, cô thầm nói với chính mình “ Mạnh mẽ lên Diệp Hạ Lam đừng để họ ở thế giới bên kia vẫn phải tiếp tục lo lắng cho mày nữa”.
Cuộc phẫu thuật thay tim cho Thịnh Khải Luân được tiến hành và thành công mỹ mãn, Lâm Tuệ Nghi và Thịnh Khải Nam có đi tìm Diệp Hạ Lam để cảm ơn nhưng không tìm được.
10 năm sau…
Thịnh Nhất Phi 17 tuổi là ngũ tiểu thư của Thịnh gia đến đại học nghệ thuật Z tìm Thịnh Khải Tề thì vô tình đi ngang qua phòng thực hành ngành nghệ thuật gốm sứ của trường, phòng làm toàn bằng kính nên đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy bên trong mọi người đang làm các tác phẩm nghệ thuật của mình.
Thịnh Nhất Phi bị thu hút bởi một có gái mặc quần Jeans xanh nhạt với áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên tới khủy tay, tóc cô gái búi thấp có một phần tóc rớt xuống làm cho cô gái càng trở nên xinh đẹp quyến rũ hơn, lúc cô ấy mỉm cười thì rất dịu dàng nữ tính đốn tim người khác.
Cô gái xinh đẹp kia đang làm một cái tách nhìn dáng vẻ rất trau chuốc tỉ mỉ nâng niu mấy cục đất trong tay cứ như là bảo vật, mà cũng đúng thôi mấy cục đất dơ bẩn vô tri đó sau khi qua bàn tay của các nghệ nhân thì hiển nhiên sẽ trở thành các báu vật chứa đựng linh hồn mà nghệ nhân gửi gắm vào đó.
Thịnh Nhất Phi đứng bên ngoài cả buổi chỉ để ngắm nhìn cô gái xinh đẹp kia cho đến lúc chuông reo thông báo hết giờ học, cô gái xinh đẹp trong lớp đồ gốm cẩn thận cất cái tách vừa làm xong vào một cái hộp giấy, rồi đi tới bồn nước rửa tay cho sạch sẽ sau đó lấy cái hộp giấy chứa cái tách cẩn thận đặt vào ba lô rồi mang ba lô lên đi ra ngoài.
Thịnh Nhất Phi thấy cô gái xinh đẹp kia bước ra khỏi lớp và đi về phía mình mỉm cười, cô cũng ngây người ra mỉm cười lại vừa tính lên tiếng nói chuyện làm quen thì đột nhiên thấy cô gái xinh đẹp kia đi lướt ngang qua mình, Thịnh Nhất Phi khó hiểu liền quay đầu nhìn về phía sau thì thấy cô gái xinh đẹp vừa nãy đi tới chỗ một cô gái khác, cô gái kia hỏi “ Hạ Lam hôm nay thực hành cậu lại làm ra món đồ gì vậy hả???”.
Diệp Hạ Lam nhìn Lục Ngạc rồi mỉm cười “ Là làm cái tách đó trúng tủ của mình luôn…mình ở Văn Kỳ 8 năm không biết là đã làm ra bao nhiêu cái tách rồi cho nên có thể nói dễ như ăn cháo hihihi…”.
“ Vậy là hôm nay phải khao mình ăn vặt rồi nha hahaha”.
Lục Ngạc liền kéo tay của Diệp Hạ Lam rời khỏi đó, để lại một Thịnh Nhất Phi đứng ngơ ngác như trời trồng.
Thịnh Nhất Phi đứng nhìn theo và thầm nghĩ “ Xén chút nữa là mình hớ một vố to đùng rồi…mà chị ấy đẹp thật nhất định phải tìm cách làm quen…mình là mình chấm chị gái xinh đẹp đó làm chị dâu của mình rồi a”.
Thịnh Nhất Phi đang đứng suy nghĩ thì đột ngột bị ai đó vỗ vào vai một cái nên giật thót người, cô quay lại phía sau thì thấy Thịnh Khải Tề “ Em làm gì mà đứng đây ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy, bộ bị trai đẹp hút hồn rồi hay sao vậy??”.
“ Không phải là trai đẹp mà là gái đẹp nha”.
Thịnh Khải Tề ngạc nhiên nhìn Thịnh Nhất Phi kêu lên “ Cái gì…em là con gái mà lại…”.
“ Em đang tìm chị dâu tương lai đó mà hihi…anh Khải Luân sắp học xong trở về rồi cũng nên tìm một cô gái xứng tầm với anh ấy chứ”.
Thịnh Khải Tề để ngón tay trỏ lên trán của Thịnh Nhất Phi rồi đẩy nhẹ một cái “ Em thôi đi, đừng phí công vô ích nữa, anh Khải Luân đã có ý trung nhân rồi mà”.
Thịnh Nhất Phi cười đễu một cái “ Ý anh là con nhỏ Hạ Mạt đó hả?”.
Thịnh Khải Tề gật đầu “ Đương nhiên rồi…mà người ta cũng lớn tuổi hơn em 4 tuổi lận đó đừng có kêu con nhỏ này con nhỏ nọ”.
“ Ai quan tâm đâu…em quyết định rồi cô gái xinh đẹp vừa nãy nhất định phải là chị dâu của Thịnh Nhất Phi này hehehe”.
Thịnh Khải Tề kéo tay của Thịnh Nhất Phi đi ra khỏi trường “ Thôi đi về cô nương đừng có ở đây mà suy nghĩ viễn vông nữa”.
Lúc bước lên xe, Thịnh Khải Tề nhìn thấy Diệp Hạ Lam và Lục Ngạc đang ngồi ăn kem trong một quán kem đối diện ven đường, anh nhìn Diệp Hạ Lam bằng ánh mắt hết sức dịu dàng rồi mỉm cười nhạt luyến tiếc lên xe rời đi.