Kỳ Phùng Địch Thủ

Chương 67


Bạn đang đọc Kỳ Phùng Địch Thủ: Chương 67

Hừng đông trước đại môn quan binh mã xếp hàng ngay hàng thẳng lối cùng tướng quân chờ hoàng thượng ban lệnh xuất thành , Du Lợi giáp sư vàng oai vệ bộ giáp này được Quyền Trực đặt biệt dành ban tặng vị tướng trẻ lần đầu xuất trận . Những tia nắng vàng như mưa tên rọi xuống , óng ánh sắc vàng chạm vào kim loại phản chiếu ánh sáng như những vì sao sáng lấp lánh . Cờ chữ Quyền bay phất phới trong gió , Quyền Trực áo bào tay cầm hương lớn thấp bái thiên địa cầu phúc tướng sĩ xuất trận thắng lợi . Rượu trăm vò rót ra ngàn chén vua cùng tướng sĩ 1 hơi uống cạn , bái chủ 3 quỳ tướng sĩ rời đi . Ngày xuất trận dân chúng toàn thành hai bên đường đứng nhìn , trông thấy xa xa bóng nữ nhân trong tà áo trắng chặn trước đường tướng sĩ đi ra , ôm lấy vị tướng trẻ cột lên tay lụa đỏ lệ rơi trong gió ….
…….
*** Trịnh tướng phủ ***
Du Lợi vừa rời đi hoàng thượng đã truyền lệnh cho huynh đệ Phá gia cùng Duẫn Nhi & Châu Huyền đến chăm sóc Tú Nghiên . Lúc nhận mệnh ko khỏi khiến 4 người bạn họ kinh ngạc , bản thân đều hiểu rõ thân thủ của Quyền phu nhân thân thủ thế nào tài giỏi , cần gì bọn họ ở bên bảo hộ an toàn . Dù vậy ngoài việc lệnh vua khó cãi , bọn họ càng hứng chí khi được xuất cung . Từ sau khi công chúa “chết” đi , bọn họ cũng chỉ ở nguyên tại Ngân Nguyệt cung đếm từng ngày trôi qua . Ko còn công chúa mấy người bọn họ cũng ko có lý do gì để xuất cung , hôm nay nhận chiếu chỉ âu cũng là chuyện tốt . Duẫn Nhi hăng hái kéo theo Châu Huyền đi thật nhanh về phía Trịnh phủ , trong khi huynh đệ Phá gia tiếc nuối vì ko được xuất trận cùng Du Lợi mà lủi thủi phía sau .
Bước chân vào Trịnh phủ chào đón họ là vị tỷ muội quen mặt Khuê Nhi , đưa mấy người bọn họ thẳng ra sau hậu viện . Đến nơi lại được nhận một thư tín của Du Lợi , chỉ là những điều viết trong thư chính là muốn bọn họ bảo vệ an toàn tuyệt đối cho Quyền phu nhân đang mang thai ở trong phủ . Bốn người ko hẹn mà gặp cùng tái mặt , người yếu bóng día như Duẫn Nhi thì muốn té xỉu . Chỉ có Khuê Nhi là gương mặt tươi cười , vui vẻ ko thôi .
– Những ngày tới phải nhờ cái vị chiếu cố nơi này ah
– Khuê Nhi khách khí rồi ! Bọn ta có thể gặp Trịnh cô nương hay ko ?
– Khi nàng tỉnh dậy sẽ mời các vị , bây giờ ta đưa mọi người đến phòng mình nghĩ ngợi 1 chút .
– Vậy làm phiền Khuê Nhi .
Huynh đệ Phá gia mỗi người 1 phòng trong khi Duẫn Nhi nhất quyết muốn ở cùng phòng với Châu Huyền mà náo loạn 1 phen khiến mọi người lắc đầu ko nói nên lời , lấy lý do dọn dẹp tư trang mà đuổi khóe Khuê Nhi đi 4 người lại ngồi lại cùng nhau nghi vấn .
– Ta ko hiểu làm thế nào mà phu nhân nhà chúng ta lại có … (Phá Lôi mặt nhăn như khỉ thanh âm vì khó chịu mà to tiếng)
– Xuỵt Phá Lôi huynh làm ơn nói nhỏ lại 1 chút , bộ huynh muốn cho cả phủ biết chuyện àh? (Duẫn Nhi đá chân Phá Lôi mặt tái lại vô thức xoay người nhìn tứ phía )
– Điều đệ nói cũng là điều mọi người cùng thắc mắc , vậy nên chỉ còn cách gặp được phu nhân mà tìm câu trả lời … Phu nhân là người ngay thẳng sẽ cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng .
Vẫn là Phá Hữu cùng Châu Huyền vẫn bình thản ngồi nhìn 2 tiểu hầu bị người ta nhổ lông mà hồ nháo , tuy gương mặt ko chút biểu tình nhưng nội tâm vẫn trào dâng 1 cổ nghi hoặc chuyện sắp diễn ra ko đơn giản 1 lời nói có thể giải thích được .
…….

Binh mã dùng tốc lực nhanh nhất hướng về biên cương , Du Lợi ngồi trên chiến mã cùng Tú Nghiên & Tú Anh xem xét bản đồ địa thế mà Lâm Phong gửi về . Do đến giờ đã có thể xác định Trịnh tướng quân cùng mọi người bị vây hãm nơi nào , chỉ là địa thế hiểm trở khiến địch ko thể tấn công mà người bên trong cũng ko thể liều mình mở đường máu . Chỉ còn chờ người bên ngoài như bọn họ đến giải cứu , Lâm Phong cùng bọn A Đạt phải ở lại doanh trại cố thủ chờ viện binh đến phá trận thế hiểm nguy kia .
– Tú Anh ngươi đem binh mã đến doanh trại cùng mọi người ứng chiến , ta cùng Tú Nghiên & 50 người có thân thủ đi giải cứu nhạc phụ đại nhân .
– Địa thế nơi đó hiểm trở liệu 50 người có đủ dùng ?
– Bởi địa thế hiểm trở người ít tiện lợi hành động .
– A Quyền nói đúng mấy người bọn họ chúng ta đã đủ dùng , phía trận địa giữ được thế cân bằng phải nhờ Tú Anh & Lâm Phong kiên trì chờ chúng ta quay về .
– Nếu 2 người đã có kế sách vậy ta chỉ có thể tuân mệnh , hy vọng các vị chủ soái sớm quay về .
– Cho chúng ta 3 ngày sẽ sớm quay về cùng huynh đệ tác chiến !
– Được.
Đoàn quân của Du Lợi nhanh như chớp đến biên cương sau 5 ngày 5 đêm đi ko ngừng nghỉ vừa đến nơi trời vẫn chưa sáng rõ , đã thấy người ngựa tấp nập thương đao khói lửa mà lửa khí ngợp trời tiến vào yểm trợ . Bọn Lai Lạp bất ngờ bị nhìn thấy binh mã hùng hậu tiến tới , giao chiến ko lâu đã bỏ chạy té tát . Màn chào đón người trợ quân xem như thắng lợi , mọi người tiến về doanh trại mới có vài canh giờ ăn uống nghỉ ngơi .
Du Lợi & Tú Nghiên cùng những người khác trên đường đi đã thay y phục tách biệt với đoàn người hướng thẳng đến nơi Trịnh tướng quân bị vây hãm . Đoán được ý định của địch là muốn bắt sống bằng được Trịnh Khanh & nhị hoàng tử đem về , nên đến nay bọn chúng chỉ biết tìm cách tiến vào bắt giữ mà ko đem mấy người ẩn nấp trong hang phá sập đè chết .
Du Lợi & Tú Nghiên cho người đi đường vòng lên trên núi khi trời tối dựa vào rừng cây lớn cột dây thừng dùng kinh công xuống núi , tiếp cận hang động . Đa phần người bị vây trong hang đều là lính của Trịnh gia , nên sẽ dễ dàng nhận ra ám hiệu để tránh giao chiến nhằm người của mình . 30 người phía trên cung tiễn sẵn sàng yểm trợ , Du Lợi cùng Tú Nghiên mang theo 20 người đi xuống . Kế hoạch tuy nguy hiểm nhưng cứu được người sẽ thần ko biết quỷ ko hay , ko cần giao thủ vẫn toàn thắng quay về . Cứ thế mọi người cẩn thận từng bước nhảy cẩn trọng tiếp cận cửa hang
“Phi phi phi”
Ám khí tứ phía lao ra khi lớp dây leo được vén ra , nhờ Tú Nghiên đoán biết thói quen bố trận của phụ thân đã để người vào trước chắn trước thân 1 thân gỗ to ám khí chuẩn sát cắm vào những điểm chí mạng . Mọi người an toàn bước vào cửa hang , Tú Nghiên dùng kiếm gõ vào vách đá ám hiệu . Ko lâu sau lại nghe trong hang động vọng ra ám hiệu đáp trả , nghe thấy hồi âm ánh mắt Tú Nghiên bừng sáng . Đi thật nhanh theo bố cục trận pháp đưa mọi người an toàn tiến sâu vào hang động , nhìn thấy ánh sáng ko khỏi vui mừng đi nhanh tới . Chào đón họ là 6 người thân tính bên cạnh Trịnh Khanh đang bị thương nặng & Thời Nguyên với cánh tay thương ko nhẹ .
– Phụ …
– Nhạc phụ đại nhân người thế nào ?

Tú Nghiên nhất thời xúc động nhém để lộ thân phận , cũng may Du Lợi nhanh trí cướp lời kéo theo nàng tiến tới xem xét thương thế của phụ thân . Trịnh Khanh tuy trọng thương nhưng thần trí minh mẫn , sớm nhận ra thân ảnh quen thuộc cùng thanh âm vừa rồi nữ nhi ko khỏi khiến ông kinh hỷ .
– Các ngươi làm sao biết ta ở nơi này ?
– Cũng nhờ “bằng hữu lâu năm” của người đoán ra nơi ẩn nấp bí mật này mà bọn ta tìm tới .
– Ý ngươi là. ..?
– Chính là người mà người đang nghĩ tới !
– Haha ko ngờ hắn vẫn nhớ rõ trận đấu xưa .
Tú Nghiên quỳ bên cạnh xem xét thương thế của phụ thân , nhận ra người toàn thân chỗ nào cũng có vết thương , nhưng nặng nhất chính là chân trái bị chém nặng đến lồi cả xương di chuyển vô cùng khó khăn .
– Người có thể cử động bàn chân này hay ko ?
– Có thể !
– Vậy là tốt rồi ! A Quyền ta cần ngươi cho người cột những khúc cây kia thành củi để nâng phụ… Trịnh tướng quân dễ di chuyển ra ngoài .
– Được … các ngươi nghe phó tướng nói rồi mau làm !
– Dạ .
Tú Nghiên lấy đan dược đã chuẩn bị sẵn đưa hai viên cho phụ thân uống , rồi phong tỏa nguyệt đạo của người để giảm bớt đau đớn .
– Ngươi cũng uống lấy hai viên đan được rồi phong tỏa nguyệt đạo tay trái , tránh vận động nơi đó còn lại phát ấy huynh đệ Trịnh gia mỗi người 1 viên đễ dưỡng khí .

Tú Nghiên quăng cho Thời Nguyên lọ dược ko nhìn mà chỉ dẫn , khẩu khí ra lệnh khiến Thời Nguyên ngẩn ngơ nhìn . Du Lợi nhìn thê tử ko coi nhị hoàng tử ra gì mà sai bảo ko khỏi buồn cười , lại cố né nhịn đến mặt đỏ gay . Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng , mọi người bắt đầu rời hang , đến bên vách đá có dây thừng thả sẳn đem 6 người bị thương cùng Thời Nguyên lên trước . Từng tốp từng tốp chậm rãi lên , chỉ còn lại 5 người Du Lợi mới buộc dây đôi vào củi nâng Trịnh tướng quân lên . Du Lợi & Tú Nghiên xong hành 2 bên để bảo vệ an toàn cho người , đến lưng chừng thì
” Xoẹt xoẹt xoẹt”
Tiễn từ phía dưới lao tới phía họ , Du Lợi cùng Tú Nghiên thi triễn kinh công đạp vào tường đánh chéo hai bên để cản lại tiễn làm bị thương Trịnh Khanh .
– Mau kéo Trịnh tướng quân lên .
– Dạ .
– Nghiên Nhi bảo hộ phụ thân ta sẽ chặn đường bọn chúng !
– Cẩn trọng .
– Ân .
Du Lợi quấn dây vào bên hông cột chặt tay cầm kiếm tay cầm vỏ kiếm cố gắng di chuyển thật nhanh qua lại để chặn cung tên như mưa lao tới , hai thủ hạ bên cạnh cũng cố sức bảo vệ chủ công . Tú Nghiên đưa được phụ thân an toàn tên núi , chỉ đạo binh lính người bắn tên đáp trả , người chặt cây đánh đổ xuống .
– A QUYỀN MAU RỜI KHỎI .
– HẢO .
Tay nắm chặt dây thừng dùng tốc độ nhanh nhất phi thân lên trên , hai thủ hạ bên cạnh bị thương ko nhẹ biết rõ ko thể thoát thân chồng người dùng lực chưởng đẩy Du Lợi lên nhanh , trước khi cây & đá lớn rơi xuống . Du Lợi vừa lên đến nơi xoa người nhìn xuống thấy 2 thủ hạ cố gượng chém đứt hết dây thừng rơi xuống , cùng với thân cây & đá vùi dập hơn trăm tên địch . Ánh bình minh dần sáng , chiếu xuống chân núi la liệt xác người ko rõ hình dạng mau đỏ thành dòng rực đỏ .
– A Quyền ngươi ko bị thương chứ ?
– Ta ko sao , chỉ là hai huynh đệ họ đã cứu ta 1 mạng nhưng ta lại ko thể đem thân xác họ trở về .
– Ko nên tự trách !
– Ân …
Gương mặt thoáng tia nhìn ảm lại nhanh chóng lấy lại thần thái , Du Lợi vỗ nhẹ vai Tú Nghiên trước khi xoay người ra lệnh cho binh sĩ .

– Tất cả các ngươi hộ tống Trịnh tướng quân cùng mọi người quay về thành dưỡng thương , ta & phó tướng sẽ tự mình đến biên cương .
– Tướng quân nhưng người …
– Ta cần các ngươi bảo hộ Trịnh tướng quân & mọi người an toàn quay về , ĐÓ LÀ MỆNH LỆNH .
– TUÂN LỆNH .
Du Lợi cùng Tú Nghiên bước đến bên cạnh Trịnh Khanh ngồi quỳ 1 chân cười nói .
– Nhạc phụ đại nhân , A Quyền sẽ đem đầu tên chủ soái kia chặt xuống trả thù cho chân của người .
– Hảo .
– (thủ thỉ) phụ thân người phải dưỡng thương thật tốt chờ chúng con quay về .
– Cẩn trọng .
– Ân .
Hai người nhảy lên hắc bạch song mã , giật cương quay người đi để lại phía sau 1 cái ngu ngơ câu hỏi .
– Hắn là ai ?
– Bẩm nhị hoàng tử đó chính là hiền thế của Trịnh tướng quân , đương kim tướng soái của chúng ta . Ngài trên lôi đài đánh võ công cùng trận pháp đều hơn người , còn được hoàng thương ban cho hoàng sư giáp xuất trận .
Nghe xong lời thủ hạ nói ko chỉ có mình Thời Nguyên ngây ngốc ngay cả Trịnh Khanh cũng sửng ko thôi…
– Tiểu tử ko tệ ko tệ hahaha
Khen thầm 1 câu rồi cười vui vẻ , Trịnh Khanh cảm thấy tự hào về hiền tế của mình ko thôi , tâm tình vui vẻ được mọi người đưa về trường thành gần nhất dưỡng thương …
……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.