Kỳ Phùng Địch Thủ

Chương 65


Bạn đang đọc Kỳ Phùng Địch Thủ: Chương 65

Đại sự đã đạt được Du Lợi vui vẻ ngồi trong xe ngựa quay về Trịnh phủ , nàng muốn nhanh chóng nhìn thấy Tú Nghiên . Cách mặt nhau cả ngày làm Du Lợi ko khỏi nhớ nhung nàng , muốn thật nhanh nhìn thấy nàng ôm nàng vào lòng mới có thể xoa dịu chút nhớ nhung này . Xe ngựa khúc cua chạy hơi nhanh khiến màn cửa bị gió thổi tốc lên 1 khoảng , vô tình lướt mắt nhìn thấy hình ảnh khiến Du Lợi không khỏi ngẩn người .
Trong con hẻm gần đó dáng người quen thuộc , gương mặt nàng yêu thương rõ nét hiện ra . Hình ảnh Tú Nghiên cùng 1 nữ nhân hồng sắc y phục ôm nhau một chỗ , môi kề môi như vạn tiễn xuyên tâm nàng . Du Lợi chết lặng trong xe , đến khi xe dừng ở trước phủ vẫn còn bất động bộ dáng . Du Lợi cũng ko biết bằng cách nào mình đi tới y phòng , ngồi trên ghế toàn thân như hóa đá . Tâm trí bị hình ảnh hôn môi kia khóa chặt , mọi ngôn ngữ đều chỉ tập trung ở hai chữ “vì sao?” quay cuồng . Điều hoang đường này sao có thể xảy ra , Tú Nghiên như thế nào lại cùng người khác ở chung 1 chỗ . Đau , cái cảm giác đau đớn này làm Du Lợi khó thở , tay siết chặt nơi ngực áo cố đem mình tấn tĩnh . Thời gian cứ chậm trãi trôi qua trời đã ngã bóng chiều tà dần nhượm đen cả ko gian , căn phòng ko ánh nến tối tâm lạnh lẽo , Du Lợi bất động như ngọn núi phủ trắng băng .
…….
Tú Nghiên quay về mang theo tâm tình tức giận , gương mặt lạnh lẽo khó tiếp cận bước về phía y phòng . Nàng ko nghĩ đến mình lại có ngày gặp phải cái sự tình khiến nàng buồn bực như hôm nay , nữ nhân kia vì sao lại ko hiểu lý lẽ như thế mà đuổi theo nàng . Nàng đã nói rõ ràng , từ chối thẳng thần như vậy vẫn ko cắt được nàng ta tình cảm hay sao . Lại còn làm ra chuyện đáng buồn bực như vậy hôn , chết tiệt ai cho phép nàng ta nháo đến vậy . Trước đây mắt nàng mù hay sao mà nhìn nàng ta là thục nữ ngoan hiền , hiền con bà nó , Tú Nghiên nàng muốn chửi đổng 1 câu . Hừ nếu nàng ta là nam nhân , Tú Nghiên ko ngại đại khai sát giới , chỉ tiếc cũng là phận nữ nhân như mình nên ko thể động tay chân . Tú Nghiên thầm nhủ , đem đối phương liệt vào sổ đen tránh càng xa càng tốt , cũng chẳng cần cho nàng ta cái gì hảo tâm tránh có ngày đem nàng hạ thủ .
Bước vào phòng 1 mảnh tối tăm khiến nàng tâm tình ko tốt càng thêm bực bội , đem đèn thắp lên mới thấy trong phòng ko chỉ mình mình . Tú Nghiên kinh ngạc nhìn Du Lợi bất động bộ dáng , đôi mắt sắt lạnh nhìn nàng chằm chằm .
– Nàng đã đi đâu ?
Lạnh lẽo âm thanh hỏi đến khiến Tú Nghiên nhíu mày nhìn Du Lợi ko chớp mắt , nhìn kỹ mới thấy gương mặt hoàn hảo của đối phương sưng lên 1 vùng . Cánh tay đặt trên bàn còn bị băng bó sơ sài , y phục trắng đã đỏ 1 vùng đáng sợ . Tú Nghiên mắt nhìn lo lắng bước đến bên cạnh muốn cầm tay Du Lợi xem xét , tay mới chạm tới đã bị hất ra lực đạo ko nhẹ khiến nàng lùi lại bước chân .
– SAO KO TRẢ LỜI ? NÀNG ĐI ĐÂU HẢ ?
Du Lợi hét lên tức giận chất vấn nàng , khiến Tú Nghiên kinh ngạc nhìn mình chằm chằm . Ko gian sau câu chất vấn yên ắng đến lạ thường , chỉ còn tiếng hít thở tạo 1 bầu ko khí nặng nề . Cứ nhìn Du Lợi như cố tìm ra manh mối nguyên nhân , vì sao lại tức giận với nàng . Tú Nghiên thật tình ko hiểu , thanh âm mang theo nghi vấn thoát ra .
– A Quyền ngươi bị làm sao vậy ?
– …..
Du Lợi mắt chuyển đỏ tức giận đứng bật dậy tay đập xuống bàn “ba” 1 tiếng lớn …
– Trong lúc ta rời đi nàng thế nào lại ra ngoài cùng kẻ khác ôm ấp hôn môi .
” rầm “
Lời nói vừa dứt bàn gỗ cũng gãy đôi , trong mắt Du Lợi chỉ còn lại nổi tức giận cùng đau khổ cứ thế nhìn Tú Nghiên ko xê dịch .

Tú Nghiên tâm như thấy ánh sáng , mắt lộ ra kinh ngạc nhìn Du Lợi trước mặt . Du Lợi thấy sao? Bước đến cầm lấy tay đối phương siết chặt …
– A Quyền việc kia ko như ngươi thấy đâu , đừng hiểu lầm ta !
– Hiểu lầm ? Ta thấy rõ ràng là nàng cùng người kia thời điểm ôm hôn , nàng còn nói ta hiểu lầm .
– Đứng là hôn , nhưng là đối phương bất ngờ làm ra ta ko kịp ứng phó .
– Hừ … Trịnh nữ hiệp thân thủ hơn người cũng có lúc ko kịp ứng phó ah?
Du Lợi nhếch môi cười lạnh , thanh âm chua chát mang theo thập phần mỉa mai lời nói . Khiến nàng lòng ko khỏi than thở trong lòng , cái kẻ ngốc này lúc ghen tuông lại phi thường chua ngoa như vậy đây . Tiến tới ôm lấy đối phương , áp vào lồng ngực đang phập phồng theo nhịp thở giận dữ của Du Lợi . Tú Nghiên ko khỏi tủi thân , mềm nhuyễn thanh âm trong lòng Du Lợi nỉ non .
– Ngươi nha , từ khi nào lại ko tin tưởng ta ? Lời ta nói ngươi thế nào đều nghe thành giả dối ? Nữ nhân kia ngươi cũng biết , chính là Hoàng Mỹ Anh chúng ta đã từng gặp ở Giang Nam . Khi ấy ko phải chúng ta trong lúc nàng thả tú cầu định thân mà nháo người ta 1 trận , hại hư chuyện tốt của người ta . Nàng ta tìm đến đây cũng là nghĩ ta là nam nhân mà đòi 1 cái trách nhiệm tình cảm … Ta tình cảm ko có , thân phận càng ko thể cùng nàng làm ra cái loại tình hoang đường nào . Trịnh Tú Nghiên ta đã là nữ nhân của Du Lợi , cũng chỉ có thể vì ngươi yêu đương vì ngươi tồn tại . Sao có thể làm ra cái loại sự tình đáng hận kia đây ?
Du Lợi nghe từng chút một lời nói của nàng , 1 từ 1 chữ cũng ko bỏ xót . Từng tiếng hít thở của nàng đều thấm cả vào lòng mình , trái tim vẫn đang đập những nhịp đau đớn cùng khổ sở kia phút chốc vì nàng mà ngọt ngào trở lại . Bình dấm chua này quả nhiên ko nhỏ đem Du Lợi biến cái thành dạng gì hồ đồ đây , trong thời điểm hỗn độn rối bời này sao có thể ghen tuông như thế .
“Nhạc phụ đại nhân nguy hiểm ko rõ thương thế , Tú Nghiên lo lắng muốn ngất đi , còn tâm tình đâu ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt . Du Lợi ah Du Lợi ngươi bị đánh trúng đầu ngu ngốc thành ra hồ đồ rồi sao đây ?”
Nâng tay ôm siết nàng vào lòng , Du Lợi cúi mặt hôn lên đỉnh đầu nàng thủ thỉ .
– Thật xin lỗi Nghiên Nhi , là do ta ngu ngốc hiểu lầm nàng !
– Cũng ko phải lỗi của riêng ngươi , ta cũng có lỗi mà .
Ngước mặt nhìn Du Lợi , trong mắt lại là dịu ngọt yêu thương , tâm nàng mới nhẹ nhàng yên ổn . Hơi nhón lên hôn lên đôi môi bạc kia , nàng cũng nhớ hơi thở của Du Lợi lắm nha , ngoài cái chuyện ko đáng có kia , cả ngày hôm nay nàng đều vì người này mà đứng ngồi ko yên đây .
Du Lợi bị đột ngột môi hôn Tú Nghiên làm cho ngây ngốc , nhưng chỉ thoáng chốc đã cúi đầu cùng đối phương ngọt ngào hôn môi . Xóa hết những tạp chất thoáng qua kia , nàng muốn hảo hảo yêu thương nữ nhân trong lòng nàng .
Khuê Nhi nãy giờ vẫn còn sốt ruột trong lòng , nghe tiếng cô gia nàng lớn tiếng , còn có cả tiếng đổ bể . Nàng thật muốn chạy vào làm chứng , giúp tiểu thư giải thích cho cô gia hiểu chuyện kia ko phải như vậy . Bản tính ngay thẳng , nghĩ là làm nên Khuê Nhi liền như vậy chạy vào , chỉ là đúng lúc phu thê người ta hảo hảo ôm hôn .

“Ắc … phi lễ chớ nhìn nha “
Khuê Nhi đỏ mặt cúi đầu nhanh chóng mà nhẹ nhàng thay bọn họ đóng tốt cửa , vắt chân lên đầu mà bỏ chạy rối chết . Cấm đầu chạy thật nhanh , lại ko nhìn đường , khó tránh va vào người đang đi đối diện .
– Áhhhh
Khuê Nhi va vào chới với lùi ngã về phía sau , cũng may người kia nhanh tay lẹ mắt mà chụp kịp tay ôm eo nàng kéo về ôm lấy .
– Khuê Nhi nàng có sao ko
– Ắc ta ko sao …
Khuê Nhi có chút choáng váng vẫn chưa nhận ra hiện tại nàng đang bị người ta ôm trong ngực , còn tiện thể giúp nàng xoa chút lưng lấy lại bình tĩnh .
– Đã tốt hơn chưa .
– Ân
Thoải mái trong sự ôn nhu của đối phương khiến nàng có chút mơ màng , còn tiện đà dựa dẫm vào địa phương ấm áp trước mặt .
Tú Anh nhìn người trong ngực đang vô tư chiếm mình tiện nghi ko khỏi cười khổ , cái người này luôn như vậy ngây ngốc làm mình cũng muốn ngốc theo . Haizzz thở dài 1 tiếng ôm lấy người trong lòng thi triển kinh công rời đi , nghe nàng kinh hô 1 tiếng vui vẻ mà nhếch môi cười .
” Nha đầu ngốc !”
……………
Đường phố kinh thành về đêm luôn 1 bộ dáng tấp nập vui vẻ , tiếng náo nhiệt thu hút nhiều người tham dự . Hai tay đan vào nhau Tú Anh môi vẽ ra nụ cười nhàn nhạt trong khi người bên cạnh sớm đỏ mặt tím tai , chốc chốc Khuê Nhi lại lén liếc nhìn người bên cạnh tim ko tự chủ được mà đập liên hồi . Tú Anh đem nàng vào một quán trà lâu nằm gần , chọn vị trí có thể ngắm nhìn phố phường vui vẻ mới đem cái người vẫn còn lớ ngớ mất hồn ngồi an ổn tại chỗ . Chọn vài món điểm tâm ngọt nàng yêu thích cùng một ấm trà hoa cúc ướp mạnh , Tú Anh mới đem cô gái nhỏ hảo nhìn ngắm .

– Đừng … như … vậy … nhìn … ta …
Khuê Nhi mặt cúi gầm kháng nghị , thanh âm thoát ra mang theo run run cùng yếu ớt . Thâm tâm ko khỏi oán giận vì sao cứ ở bên cạnh người này mình lại như vậy hồi hộp , lại luôn ko biết nói gì tâm trạng cứ nôn nao , tim lại cứ như chạy giặc mà đập liên hồi . Chưa nghe đc đâp án đã thấy cửa phòng lần nữa mở ra , tiếng đàn hát phía dưới lầu so với vừa rồi cửa đống to hơn nhiều . Khuê Nhi hơi ngẩn đầu nhìn , lại thấy Tú Anh cười cười nhìn nàng mặt ko tự giác lại đỏ lên , cúi mặt cắn cắn môi tay cầm vạt áo vò lấy .
Tiểu nhị mang theo khay thức ăn đồ uống hảo hảo đặt lên bàn , vui vẻ cười chúc khách quý hảo khi được đối phương thưởng cho vài bạc vụng lại lui xuống , hảo ý khép lại cửa trả lại ko gian cho hai người .
– Ta nhìn nàng như thế nào ?
Tú Anh ko biết khi nào đã rời khỏi chỗ ngồi , đến bên cạnh Khuê Nhi cúi người thì thầm bên tai nàng câu hỏi . Khuê Nhi hơi giật mình ngẩn đầu tiện lợi để Tú Anh dựa càm vào vai nhỏ của nàng , hai tay chống lên mặt bàn lại như thư thế ôm lấy nàng vào lòng .
– Cách ngươi nhìn ta chầm chầm làm ta … ko thoải mái !
– Nga~~ … Vậy nàng ko thoải mái chỗ nào nha?
– Chỗ …
Nhìn người trong lòng như con thỏ nhỏ cụp tai đỏ mặt ngại ngùng , Tú Anh buồn cười lại yêu thương hôn lên đôi má phụng phịu của nàng .
– Ko giỡn nàng nữa , trà lâu này có nhiều món bánh ngọt nàng nếm thử xem có thích ko ?
Tú Anh kéo lấy ghế ngồi xuống bên cạnh Khuê Nhi , tay cầm lấy đũa gắp lấy một khối bánh vàng ngọt đưa đến bên môi nàng . Cũng ko phải lần đầu trải qua màn này uy bánh , Khuê Nhi như thói quen hé môi cắn lấy một miếng . Vị ngọt ngào cũng hương thơm của bánh tỏa ra khắp khoan miệng nàng , khiến Khuê Nhi phút chốc bị hương vị của nó mê mẩn .
Nhìn nàng vui vẻ ăn bánh , chốc chốc lại tiện tay uy đến ình 1 miếng bánh Tú Anh cũng theo nàng vui vẻ ăn , tay sẽ chọn đúng thời điểm đem chén nhỏ trà cúc lạnh đến cho nàng giải khác . No nê lại đem Khuê Nhi đánh lười , bộ dáng thỏa mãn dựa vào lòng Tú Anh trên mái nhà của trà lâu . Nghĩ cũng lạ lùng hai người khi nào lấy sở thích ngồi trên mái nhà trò chuyện , ngắm trời sao , sở thích này ko fải của nàng thôi sao?
– Đang nghĩ gì ?
– Đang nghĩ từ khi nào chúng ta thích ngồi trên này trò chuyện !
– Ko phải nó là sở thích của nàng sao ?
– Ân
– Nên ta đem nó biến thành thói quen của mình

– Vì sao ?
– Đơn giản tìm niềm vui cho nàng là trách nhiệm của ta
– Miệng lưỡi
~~- Khuê Nhi !
– Hửm ?
– Một ngày nào đó ta như vầy liền biến thành 1 cô nương như nàng đồng dạng … Có hay ko nàng vẫn thích ta ?
– ….
Khuê Nhi xoay mặt nhìn Tú Anh có hay ko đùa giỡn mình , chỉ thấy ánh mắt của đối phương bình tĩnh đối diện . Tâm có vài phần lộp bộp rơi xuống nhảy lên , cảm giác cho nàng biết Tú Anh là thật sự hỏi nàng ko phải vui đùa trêu chọc . Thời gian cứ thế im lặng trôi đi , đôi mắt bình tĩnh sớm đã có phần xao động , nhìn thấy Tú Anh nhắm lại mắt đẹp Khuê Nhi có phần sợ hãi .Ôm lấy đối phương , áp mặt vào người Tú Anh , Khuê Nhi mang theo 1 chút hỗn loạn trả lời .
– Ta ko biết vì sao ngươi lại hỏi với ta như vậy … nhưng ta biết dù ngươi là ai ta liền thích chính là ngươi . Chỉ mình ngươi độc nhất trong lòng ta yêu thích , ko fải vì cái gì chỉ đơn giản tâm ta , suy nghĩ của ta đều chỉ dẫn đến ngươi … Nhưng …
– Chuyện gì ?
– Nhưng ta sợ .. sợ 1 ngày ngươi nhận ra ta chỉ là 1 xú nha đầu ngốc nghếch , sẽ chán ghét ta , rời bỏ ta , sẽ … ưhm …
Nghe thanh âm rối bời buồn bã của nàng khiến Tú Anh ko khỏi đau lòng , cúi đầu hôn lấy đôi môi vẫn đang mấp máy cuốn đi câu nói dang dở của nàng vào bụng . Hơn ai hết Tú Anh ko muốn làm nàng đau lòng , điều Tú Anh muốn duy nhất chính là mang đến hạnh phúc cho nàng .
– Ko bao giờ xảy ra những chuyện “sẽ” kia , nếu có sẽ là ta muốn nàng bên cạnh để ta hảo hảo yêu thương nàng có được ko ?
– …
Lệ tuôn rơi , nhưng từ khi nào nó chứa đựng chính là hạnh phúc cùng niềm vui . Hoàn hảo của cuộc đời chính là trong cuộc đời này có 1 người sinh ra chỉ thuộc về duy nhất mình mình , đối với đứa trẻ sớm khiếm khuyết tình cảm , tình yêu chính là sự bù đấp ngọt ngào nhất , mạnh mẽ nhất để nó biết chính mình tồn tại chưa bao giờ là điều vô nghĩa …
………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.