Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng

Chương 7: Nhất kiếm chấn tam sơn


Đọc truyện Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng – Chương 7: Nhất kiếm chấn tam sơn

Đinh Tiểu Nam bất giác giật mình kinh hãi, mặc dù người trong Tịch Dương động đã rời khỏi, nhưng chàng luôn có cảm giác đã bội phản Hồng Thái phu nhân, vừa trông thấy đoàn người kéo đến, chàng liền nghĩ ngay đến đó là người của Hồng Thái phu nhân.

Liễu Tâm Mỹ và Liễu Bà Tử dường như cũng có phần sợ hãi, ngẩn ra nhìn đoàn người kéo đến chẳng khác nào Đinh Tiểu Nam.

Đoàn người thoáng chốc đã đi đến trước mặt, khi nhìn kỹ Đinh Tiểu Nam mới cảm thấy yên tâm, Liễu Tâm Mỹ và Liễu Bà Tử cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra họ gồm hơn hai mươi người, cầm đầu là một lão già tuổi trạc ngũ tuần, trong vận khinh trang ngoài khoác áo chàng, lưng đeo trường kiếm, mắt sáng quắc hết sức uy vũ.

Hơn hai mươi người còn lại thảy đều võ phục gọn ghẽ, lưng giắt khí giới, họ vừa đến nơi lập tức túa ra bao vây ba người của Đinh Tiểu Nam vào giữa.

Đinh Tiểu Nam sửng sốt, lộ vẻ bực tức vừa định phát tác thì thấy Liễu Bà Tử xê người lại tới gần, khẽ cười nói :

– Công tử không hiểu sự nguy hiểm trên chốn giang hồ, hãy cứ ngồi yên đấy để lão thân với tiểu thư ứng phó là đủ rồi.

Đinh Tiểu Nam liền vâng lời ngồi im, chỉ thấy lão già đeo kiếm quét mắt nhìn ba người rồi nói :

– Các ngươi ở đây làm gì?

Liễu Tâm Mỹ trừng mắt lạnh lùng :

– Lão cũng đủ tư cách để hỏi chăng?

Lão già đeo kiếm bật cười :

– Thật không ngờ ngươi cũng khá to gan…

Đoạn trầm giọng quát :

– Ngươi biết chúng lão phu đây là ai chăng?

Liễu Tâm Mỹ buông giọng lạnh tanh :

– Ta không muốn biết và cũng chẳng cần biết.

Lão già đeo kiếm lại đảo mắt nhìn ba người lần nữa, đoạn nói :

– Ngươi biết nơi đây là nơi nào không?

Liễu Tâm Mỹ nhíu mày :

– Đây dường như là Thái Sơn, lão không biết ư?

Lão già đeo kiếm tức giận đến mắt trợn trừng, gầm lên :

– Thật là quá quắt, đã biết đây là Thái Sơn, chả lẽ không biết đây là địa bàn của ai hay sao?

Liễu Tâm Mỹ cười khẩy :

– Danh lam thắng cảnh đều là vô chủ, còn như nhất định bảo là có chủ thì cùng là của đương kim Hoàng đế chứ đâu đã đến lượt lão.

Lão già đeo kiếm bỗng cười dịu giọng :

– Nàng nói không sai, đây là của đương kim Hoàng đế, nhưng Hoàng đế không có ở đây mà chỉ có Từ gia trại, cho nên vùng này cũng chính là giang sơn của Nhất Kiếm Chấn Tam Sơn Từ Thủ Nhất lão trại chủ…

Liễu Tâm Mỹ cười khẩy :

– Vậy nhất định là lũ thổ phỉ rồi…

Đoạn đảo tròn mắt rồi tiếp :

– Lão chính là Từ Thủ Nhất ư?

Lão già đeo kiếm râu dựng đứng quát :

– Chỉ câu đó thôi cũng đủ đánh cho ba mươi cái tát rồi, Từ lão trại chủ là nhân vật gì, ngươi mà cũng xứng đáng đứng trước mặt ông ấy nói chuyện ư?

Liễu Tâm Mỹ thản nhiên cười khẩy :

– Vậy chứ lão là ai?

Lão già đeo kiếm ngạo nghễ :

– Lão phu là Thích Đại Thành, Ngoại trại tổng quản dưới trướng của Từ lão nhân gia.

Liễu Tâm Mỹ bĩu môi :

– Vậy thì lão càng kém cỏi hơn… Vì sao lại vô duyên vô cớ đến đây làm phiền chúng tôi chứ?

Thích Đại Thành nghiêm giọng :


– Thái Sơn trong phạm vi ba trăm dặm, Từ lão trại chủ chính là vua một cõi, việc gì cũng can thiệp được hết, lão phu có trách nhiệm tuần sơn, tất nhiên là có quyền hỏi ngươi.

Liễu Bà Tử nhích lại gần Liễu Tâm Mỹ nói :

– Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bè bạn, tiểu thư hãy nhịn một chút đi…

Đoạn quay sang Thích Đại Thành nói tiếp :

– Chúng tôi đi du lịch ngang qua đây thôi, chờ trời sáng sẽ đi ngay, mong tôn giá thông cảm cho.

Thích Đại Thành gật gù :

– Các ngươi từ đâu đến?

– Quan ngoại!

Thích Đại Thành sửng sốt :

– Quan ngoại? Quan ngoại cách đây hàng vạn dặm đường, các ngươi đi bằng cách nào?

Liễu Bà Tử bực mình :

– Tôn giá hỏi vậy không thấy quá lôi thôi ư? Lão thân đã nói rồi, chúng tôi đi du lịch, tất nhiên là phải thong thả mà đi.

Thích Đại Thành nhìn về phía Đinh Tiểu Nam hỏi tiếp :

– Tiểu tử này là ai? Cùng bọn với các ngươi ư?

Liễu Bà Tử vội nói :

– Đó là thiếu gia chúng tôi, còn đây là tiểu thư, tất nhiên là chúng tôi chung bọn rồi.

Thích Đại Thành lại quét mắt nhìn Liễu Tâm Mỹ và Đinh Tiểu Nam, đoạn hỏi :

– Hai người này là huynh muội hay tỷ đệ?

Liễu Tâm Mỹ sẵng giọng :

– Y là ca ca tôi, làm gì mà hỏi kỹ quá vậy?

Thích Đại Thành chau mày :

– Nếu là thường khi thì lão phu cũng chẳng có lắm thời giờ để hỏi ngươi như thế này, nhưng vì dạo này trên giang hồ đã xảy ra nhiều đại biến, cho nên lão phu phải hỏi rõ ràng minh bạch mới được.

Liễu Bà Tử tiếp lời :

– Giờ thì tôn giá đã minh bạch rồi chứ?

Thích Đại Thành lắc đầu :

– Lão phu lại càng thêm hồ đồ hơn, hai người chẳng giống huynh muội tí nào cả.

Liễu Tâm Mỹ trợn mắt :

– Không giống huynh muội thì giống gì?

Thích Đại Thành cười u ám :

– Đó chính là điều mà lão phu muốn hỏi… Nếu các ngươi thú thật thì thôi, còn không thì hôm nay hết thời rồi.

Liễu Bà Tử cười giả lả :

– Có chi đâu mà lạ, hai người tuy là huynh muội nhưng cùng cha khác mẹ, tất nhiên đâu có giống nhau hoàn toàn.

Thích Đại Thành toan vặn hỏi tiếp, Liễu Tâm Mỹ bỗng nhảy dựng lên nói :

– Nãi nương đừng có nói nữa!

Liễu Bà Tử chưng hửng :

– Tiểu thư… làm sao vậy?

Liễu Tâm Mỹ hậm hực :

– Chỉ một Ngoại trại tổng quản của cái trại gì đó mà cũng quát hỏi lung tung chúng ta thế này thì còn ra thể thống gì nữa, chúng ta đi du lịch mà lại bị người ta hà hiếp thế này sao?

Liễu Bà Tử cười sởi lởi :


– Thêm một việc chi bằng bớt một việc, chẳng qua chúng ta không muốn gây thêm phiền phức mà thôi.

Thích Đại Thành lạnh lùng quát :

– Các ngươi bất mãn lão phu phải không?

Liễu Tâm Mỹ gằn giọng :

– Chúng tôi nhẫn nhịn vậy là đủ rồi, nếu lão biết điều thì hãy cút khỏi đây ngay, bằng không cũng như lão đã nói, lão hết thời rồi đấy.

Thích Đại Thành cười vang :

– Hay lắm, lão phu xưa nay chịu mềm chứ không chịu cứng, nếu như các ngươi quỳ xuống xin tha, có thể lão phu bỏ qua cho, nhưng giờ thì không được nữa rồi…

Đoạn quét mắt về phía hai mươi mấy người đi theo quát :

– Chuẩn bị bắt người!

Hai mươi mấy đại hán khinh trang đồng thanh vâng dạ, những nghe tiếng loảng xoảng liên hồi, mỗi người đều đã tuốt khí giới cầm tay sẵn sàng tấn công.

Đinh Tiểu Nam tuy lặng thinh song đã ngấm ngầm giới bị sẵn sàng ứng biến.

Thích Đại Thành cũng “soạt” một tiếng rút thanh trường kiếm bên hông ra, tiện tay vung ra một cải tạo ra hào quang lấp loáng, đoạn hướng về Liễu Tâm Mỹ quát :

– Nha đầu kia, các người thúc thủ chịu trói hay còn phải lão phu động thủ?

Liễu Tâm Mỹ mặt lộ sát cơ, vừa định động thủ thì đã bị Liễu Bà Tử lẹ làng lách người cản lại. Liễu Tâm Mỹ nghiến răng nói :

– Nãi nương còn muốn cản tôi nữa ư? Chịu đựng như vậy còn chưa đủ hay sao? Từ khi rời nhà gần nửa năm nay, chúng ta đã bị ai hà hiếp như vậy bao giờ hả?

Liễu Bà Tử cười giả lả :

– Không phải vậy, mà là không cần đến tiểu thư phải động thủ, nếu việc nào cũng phải tiểu thư bận tâm thì mụ già này còn đi theo tiểu thư làm gì? Nếu y không biết điều phải trái thì có mụ già này ra tay giáo huấn y một phen là đủ rồi, hà tất tiểu thư phải đích thân ra tay.

Thích Đại Thành buông tiếng cười vang :

– Các ngươi thật là chẳng biết sống chết…

Đoạn nhìn thẳng vào mặt Liễu Bà Tử gằn giọng nói tiếp :

– Nếu mụ chống đỡ nổi ba chiêu kiếm của lão phu, lão phu sẽ hoành kiếm tự tuyệt ngay.

Liễu Bà Tử vươn tay chộp lấy ngọn long đầu quái trượng dưới đất lên, tủm tỉm cười nói :

– Tôn giá có giữ lời không đấy?

Thích Đại Thành nhìn ngọn long đầu quái trượng, thoáng ngẩn người, nhưng vẫn lớn tiếng nói :

– Lão phu đường đường là một Ngoại trại tổng quản của Từ gia trại, chả lẽ lại nói đùa hay sao?

Liễu Bà Tử cười khẩy :

– Chỉ e tôn giá sẽ hối hận đấy chứ… Thế này vậy, nếu trong ba chiêu mà tôn giá thắng được lão thân, chúng tôi sẽ ngoan ngoãn theo tôn giá về Từ gia trại, còn như tôn giá chẳng may bị bại thì cũng không cần hoành kiếm tự tuyệt, chỉ cần dẫn đám chó săn này cút khỏi đây là xong.

Thích Đại Thành tức đến la lên chí chóe :

– Khỏi nói nhiều, động thủ mau đi!

Liễu Bà Tử tủm tỉm cười :

– Khách mạnh không giành chủ, tôn giá hãy ra tay trước đi.

Thích Đại Thành điên tiết, nghe nói cũng chẳng khách sáo, thanh trường kiếm rung lên tạo thành ba đóa hoa kiếm hình tam giác nhắm yết hầu và hai vai Liễu Bà Tử đâm tới.

Liễu Bà Tử thản nhiên cười, chờ cho ba đóa hoa kiếm bay đến trước mặt mới vung quải trượng lên, chỉ nghe một tiếng rít lảnh lên quét về phía ba đóa hoa kiếm.

Liền thì lửa xẹt tung tóe, “choang” một tiếng vang rền.

Liễu Bà Tử thu quải trượng về, cười nói :

– Một chiêu!

Thích Đại Thành buông tiếng thét vang, lại vung kiếm tấn công tiếp, chỉ thấy ánh kiếm loang loáng, khí thế vô cùng uy mãnh.

Song Liễu Bà Tử vẫn ung dung như trước, vung quải trượng quét ngang, liền thì ánh kiếm vụt tắt, Thích Đại Thành bị chấn lùi bốn bước dài.


Liễu Bà Tử lại thu quải trượng về nói :

– Hai chiêu!

Thích Đại Thành sắc mặt thoạt đỏ thoạt xanh, cắn chặt răng vung kiếm tấn công lần thứ ba.

Liễu Bà Tử buông tiếng cười khẩy liên hồi, quát lớn :

– Đây là chiêu cuối cùng, tôn giá nên giở hết bản lĩnh ra đi.

Quải trượng vung lên, tranh trước quét ra. Chiêu số của bà tuy trông rất bình thường, nhưng lực đạo vô cùng mạnh mẽ và nhanh khôn tả. Tuy kiếm pháp của Thích Đại Thành chẳng phải kém, song không tài nào thi thố ra được.

Mắt chỉ thấy ánh lửa xẹt, tai chỉ nghe “choang” một tiếng, đã thấy thanh trường kiếm của Thích Đại Thành vuột khỏi tay văng ra xa ngoài mấy trượng.

Đồng thời bản thân Thích Đại Thành cũng bị hất bắn ra ngoài xa hơn một trượng ngồi bệt xuống đất mũi miệng đều rỉ máu tươi.

Liễu Bà Tử đưa ngang quải trượng cười nói :

– Thích Đại Thành, đã xong ba chiêu rồi, tôn giá còn gì để nói nữa không?

Thích Đại Thành mặt mày trắng bệch chẳng nói chẳng răng gượng đứng lên.

Liễu Bà Tử mỉm cười nói tiếp :

– Giữa hai ta chẳng có oán thù chi. Lão thân không muốn lấy mạng của tôn giá, giờ tôn giá hãy dẫn bọn này cút đi cho khuất mắt.

Thích Đại Thành quét sắc mặt lạnh, bỗng quát lớn :

– Bất kể sống chết, tiến lên!

Những nghe hai mươi mấy đại hán khinh trang dạ ran, mỗi người vung khí giới như thác lũ nhào tới tấn công Liễu Bà Tử ba người.

Liễu Tâm Mỹ và Đinh Tiểu Nam đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy vậy lập tức đứng lên ra nghênh địch.

Ngay khi ấy, bỗng nghe một tiếng quát như sấm rền :

– Dừng tay!

Tiếng quát đinh tai nhức óc khiến mọi người thảy đều giật mình, chỉ thấy một lão già nhỏ râu tóc bạc phơ, tuổi tác ít ra cũng trên thất tuần song thần thái hết sức uy nghiêm lẫm liệt, đang đứng cách đó hơn một trượng.

Đinh Tiểu Nam vô cùng lấy làm lạ, tiếng quát rõ ràng là do lão già này phát ra, song lão ta nhỏ bé thế này, sao lại có tiếng nói hùng hồn như vậy?

Phía sau lão già nọ có hai lão già tuổi trạc lục tuần có lẽ là tùy tùng, hai người này có dáng vẻ uy nghi, thoáng nhìn cũng nhận biết là hàng cao thủ nội ngoại kiêm toàn.

Những thấy Thích Đại Thành bỗng buông thõng hai tay, vội vã đi đến trước mặt lão già nọ cung kính thi lễ và nói :

– Tham kiến Trại chủ!

Thì ra lão già nọ chính là Nhất Kiếm Chấn Tam Sơn Từ Thủ Nhất, Trại chủ Từ gia trại.

Bên hông lão có đeo một thanh trường kiếm to tướng chạm vàng nạm ngọc, thoạt nhìn đủ biết là vật cực kỳ quý giá. Nhưng có điều là thanh kiếm ấy quá to lớn, không tương xứng với thân hình thấp bé của lão ta, khi bước đi không ngớt kêu loảng xoảng.

Từ Thủ Nhất buông tiếng cười mũi :

– Việc gì thế?

Thích Đại Thành mặt đỏ bừng :

– Thuộc hạ tuần sơn đến đây đã phát hiện ba người này hành tung khả nghi nên đã tra hỏi, không ngờ…

Từ Thủ Nhất trừng mắt :

– Không ngờ sao?

Thích Đại Thành ấp úng :

– Bọn họ không chịu trả lời đúng sự thật, trái lại còn buông lời bất nhã, cho nên… thuộc hạ định bắt chúng mang về đại trại để Trại chủ…

Từ Thủ Nhất buông giọng lạnh nhạt :

– Ngươi đã giao thủ với họ chưa?

Vừa nói vừa quét mắt về phía thanh trường kiếm bị văng ra ngoài mấy trượng của Thích Đại Thành.

Thích Đại Thành cúi gầm mặt lẩm bẩm :

– Đã giao đấu với nhau ba chiêu!

Từ Thủ Nhất gằn giọng :

– Thắng bại ra sao?

Thích Đại Thành lắp bắp :

– Thuộc hạ bất cẩn bị mắc phải quỷ kế của mụ ta…

Từ Thủ Nhất cười gằn :

– Vậy có nghĩa là ngươi đã bại?


Thích Đại Thành lúng túng :

– Nếu bằng vào chân tài thực học thì thuộc hạ không đến nỗi bại…

Từ Thủ Nhất bỗng gắt giọng :

– Những lời ngươi nói đều thật cả chứ?

Thích Đại Thành càng cúi thấp hơn :

– Xin Trại chủ minh sát…

Từ Thủ Nhất cười khảy :

– Ngươi tưởng bổn Trại chủ không biết việc xảy ra vừa rồi ư? Thành thật cho ngươi hay, bổn Trại chủ đã chứng kiến rất rõ ràng rồi, ngươi qua thực làm mất hết sĩ diện của Từ gia trại.

Thích Đại Thành mặt xám ngắt :

– Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!

Từ Thủ Nhất nghiêm giọng :

– Vừa rồi ngươi đã đánh cuộc với bà lão kia như thế nào?

Thích Đại Thành cực chẳng đã, đành thú thật hết mọi sự.

Nghe xong, Từ Thủ Nhất điềm đạm nói :

– Hành đạo giang hồ trọng nhất là chữ tín, ngươi đã buông lời nếu bại thì hoành kiếm tự tuyệt, vậy còn chờ gì nữa?

Thích Đại Thành kinh hoảng thất sắc :

– Nhưng thuộc hạ chẳng qua chỉ…

Từ Thủ Nhất trầm giọng quát :

– Bổn Trại chủ chẳng cần biết lý do mà chỉ cần biết sự thật, ngươi phải biết trại qui của Từ gia trại, có lẽ không dễ chịu hơn ngươi tự tuyệt đâu.

Thích Đại Thành bỗng co chân quỳ xuống giọng run rẩy :

– Xin Trại chủ tha mạng…

Từ Thủ Nhất đanh giọng :

– Thật không ngờ Từ gia trại lại có hạng người tham sinh úy tử như ngươi, bổn Trại chủ là đã đui mù lại đi dùng ngươi là ngoại tổng quản!

Thích Đại Thành van xin :

– Thuộc hạ tình nguyện nhường lại chức ngoại tổng quản, làm một trại đinh tầm thường…

Từ Thủ Nhất lắc đầu :

– Đó là ý nghĩ của ngươi, bổn Trại chủ không thể chấp nhận được… Bổn Trại chủ hạn cho ngươi tức khắc hoành kiếm tự tuyệt để giữ uy tín của bổn trại.

Thích Đại Thành vẫn có van xin :

– Xin Trại chủ tha mạng! Xin Trại chủ tha mạng…

Từ Thủ Nhất cười lạnh tanh :

– Chẳng còn cách nào khác hơn.

Đoạn quay sang hai lão già đứng sau lưng nói :

– Nhị vị hầu cận!

Hai lão già vội vòng đến trước mặt Từ Thủ Nhất đồng thanh nói :

– Thuộc hạ có mặt!

Từ Thủ Nhất khẽ hỏi :

– Làm tổn hại đến uy tín của bổn trại mà lại còn chống lại mệnh lệnh của Trại chủ thì phải chịu hình phạt như thế nào?

Hai lão già hầu cận đồng thanh :

– Lột da!

Từ Thủ Nhất khẽ gật đầu :

– Hành hình!

– Hành hình!

Hai lão già hầu cận lập tức tiến về phía Thích Đại Thành.

Thích Đại Thành mặt xám ngắt gào lên :

– Xin Trại chủ tha mạng, xin nhị vị hầu cận tha mạng…

Song hai lão già hầu cận mặt lạnh như tiền, cùng lúc điểm ra một chỉ phong bế Á huyệt của Thích Đại Thành, đoạn kéo y sang một bên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.