Đọc truyện Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi – Chương 28: Châu về hợp phố
Giang Ngọc Phàn đến trước lễ đài, chắp tay nói với Giang bảo chủ :
– Xin gia gia xá tội cho nhi tử vì không về phục mệnh kịp thời, để gia gia và các mẫu nương lo lắng… Nay nhi tử xin đi phục thù cho bà ngoại!
Nói xong, chàng quay lại nói với Lục Trinh Nương :
– Biểu thư còn hãy chưa khỏe xin hãy ở lại đây.
Lục Trinh Nương lắc đầu, trên khuôn mặt xanh xao, đôi mắt phóng ra hai luồng hàn quang đầy đe dọa.
Chợt Hàn Dũ Lý nhìn thấy sư phụ và ba sư thúc mình nằm trên mặt đất, thân thể thỉnh thoảng khẽ rung lên.
Nàng vội vàng đâm bổ tới, quỳ xuống bên Từ Huy bà bà, vừa lay vừa gọi :
– Sư phụ có làm sao không? Sư phụ…
Nàng khóc nấc lên, miệng cứ nói lảm nhảm :
– Đừng chết nghen sư phụ! Đừng bỏ đệ tử mà đi, sư phụ!
Giang Ngọc Phàn dặn Quỷ Mẫu Đao Dạ Xoa :
– Tiết chấp coi sóc vị này cho cẩn thận.
Chàng bước tới vài bước, cúi xuống nói nhỏ với Hàn Dũ Lý :
– Sư bá và các vị sư thúc chỉ bị trúng độc nhẹ thôi, thế nào cũng được Tuyết Sơn Y Ẩn cứu chữa kịp thời, biểu thư khỏi lo đi!
Rồi chàng khoát tay cho đám thủ hạ :
– Sát!
Cả mười hai người lao tới bọn đệ tử áo xám như một trận phong cuồng, khí giới ánh lên lấp lánh.
Tất cả đám quần hào thấy cảnh ấy đều đồng thanh kêu lên một tiếng khiếp đảm. Họ thấy rõ sự diệt vong của những người đầy nghĩa khí kia đang trước mắt. Trong cơn kích động mạnh, lòng trượng nghĩa quên thân nổi dậy. Khá đông quần hùng rút phắt vũ khí, một số đã lao ra khoảng trống, sẵn sàng hy sinh để hiệp trợ cho Giang Ngọc Phàn và bằng hữu, bộ thuộc của chàng.
Hồng Phi Hổ cười nham hiểm, nói thành tiếng :
– Bọn ngông cuồng, tự tìm chỗ chết!
Hàn Dũ Lý thấy nhiều người liều mạng xông vào trận chiến, liền rút phắt bảo kiếm, nhảy một bước chặn đoàn người lại.
– Không được tiến thêm nữa!
Mọi người không ai hiểu đầu đuôi tai nheo gì, nhưng cũng chững lại.
Một tiếng hô khô khan vanh lên :
– Phóng!
Tiếp theo là tiếng binh khí chạm nhau rời rạc, tiếng thây người đổ, tiếng kêu kinh hoàng, tiếng rú của những sinh linh trong cơn giãy chết nghe rùng rợn và kinh hoàng.
Lại đám mấy trắng đục vần vũ kéo đến. Đám quần hùng buộc lòng quay trở lại tránh cái chết lơ lửng trong đám mây lúc này còn dày đặc hơn lúc trước.
Giang Thiên Thọ nóng lòng như lửa đốt. Cũng như những người khác, lão biết trước kết cục bi thảm của Ngọc nhi. Niềm tự hào cùng nỗi đau khổ mất đứa con độc nhất vò xé tim ông.
Huệ Minh đại sư chắp tay, luôn miệng niệm Phật :
– A di đà Phật! Cầu đức Bồ tát cứu khổ cứu nạn giúp chúng sinh trong cơn đại nạn!
Tân Quải Chấn Cửu Châu Mã Vân Sơn vung chiếc thiết quải có tới bảy tám mươi cân lao tới trước lễ đài, đập mạnh một nhát làm chấn động cả dãy bàn, gầm lên :
– Dù cho hôm nay tất cả chúng ta có bị độc thủ của lão ma đầu kia giết hại thì cũng quyết trừng trị Đặng lão đầu ngươi cái đã!
Nói xong lão nhảy phắt qua bàn, trong một phút luống cuống, Đặng Thiên Ngu lập tức bị Mã Vân Sơn phong bế huyệt đạo.
Hồng Phi Hồ thấy vậy kêu lớn tiếng :
– Các ngươi… muốn chết…
Thị chưa kịp nói xong thì chiếc Giao Đầu trượng của Nguyễn Công Lượng đã ép thị sát xuống chiếc ghế Thái sư ỷ.
Hồng Phi Hồ nhìn thấy chiếc Giao Đầu trượng, sợ hết vía không dám cử động, biết rằng chỉ cần Nguyễn Công Lượng khẽ ấn một chút ở chuôi trượng, độc dịch sẽ phát tiết và sau chốc lát, cả thân thể thị chỉ còn là đống máu thịt bầy nhầy.
Hồng Phi Hồ tự nhủ: “Tạm nhịn hắn vậy! Rồi khắc có cách ứng phó”.
Nguyễn Công Lượng nói giọng lạnh như băng :
– Nếu có chết thì thứ rắn rết như ngươi chết trước!
Tử Không đạo trưởng thấy Mã Vân Sơn khống chế Đặng Thiên Ngu như vậy, cho rằng không đúng luật giang hồ, liền nói :
– Mã tổng quản là người danh đầu không nhỏ, cớ sao hành động nghịch lý như vậy?
Huệ Minh đại sư bác lại ngay :
– A di đà Phật! Hành động ức hiếp võ lâm mới là trái đạo lý, không quản nguy hiểm đến tính mạng mà trừng trị kẻ bạo nghịch sao goi là nghịch lý được!
Tử Không đạo trưởng thẹn quá không nói nữa.
Ở ngoài trường đấu, thấp thoáng sau đám vân vụ, tiếng la hét, tiếng binh khí chát chúa vẫn diễn ra không ngừng.
Đám quần hùng cảm thấy có điều gì đó không bình thường đã diễn ra, trái với dự đoán của họ. Và họ cũng hy vọng tình hình sẽ được như thế.
Cứ theo sự việc đã xảy ra trước đó ít lâu, chỉ cần Thất Âm Tẩu phát lệnh xong, sau một lúc công phu là số phận của những kẻ tấn công đã an bài. Cả những người có kinh công kiệt xuất như Vạn Lý Phiêu Phong nổi tiếng võ lâm cũng chỉ xông pha đánh giết được vài nhân mạng, rốt cuộc cũng bị độc thủ mà thôi.
Vậy mà đến lúc này, chất độc do bọn đệ tử Độc Quỷ cốc phát tác đã lâu, tiếng huyên náo vẫn chưa chấm dứt là lý do tại sao? Hơn nữa, căn cứ vào âm thanh vọng lại thì tiếng trấn áp không phải của Độc Quỷ cốc mà là tiếng hét căm giận đầy sát khí của Du Hiệp Đồng Minh.
Chẳng lẽ Ngân Huy Chiết Huyết Hoang Hoa của Tuyết Sơn tam lão đã nói đúng, rằng Du Hiệp Đồng Minh đã được thần y trị được Thực Cốt Đoạn Hồn sa, hơn nữa, còn cho dược chất miễn hại nữa?
Do sự sốt ruột và tò mò thôi thúc, đám quần hùng dồn ép dần lên.
Từ đấu trường, những âm thanh hoảng loạn xen lẫn tiếng thét căm hờn thưa dần rồi tắt.
Lát sau, vân vụ tan hết, ánh trăng rằm soi sáng khu vườn. Từ trong bóng tối hỗn độn, một đoàn người chỉnh tề kéo ra. Đi đầu là vị Minh chủ Giang Ngọc Phàn, kế đến, các nhân vật trong Du Hiệp Đồng Minh, Lục Trinh Nương dìu Hoàng Y thiếu nữ, nghĩa nữ của Liêu Nha Lão Ẩu, dịu dàng nói gì với nàng.
Cuối cùng có thêm một phu nhân của Độc Quỷ cốc, nhờ sự xuất hiện kịp thời của bà mà đứa con trai thứ nhì của bà, kẻ còn lương tri nhất trong ba huynh đệ, thoát khỏi vong mạng bởi cơn cuồng nộ của Du Hiệp Đồng Minh.
Trong tiếng thở phào thoát ra khỏi lồng ngực cùng tiếng kêu phấn chấn được mọi người cố nén lại. Mã Vân Sơn cùng Nguyễn Công Lượng giải Đặng Thiên Ngu và Hồng Phi Hồ ra giữa vòng người.
Tân Quải Chấn Cửu Châu nói :
– Có lẽ đến lúc này, Long Đầu đại hội mới bắt đầu. Xin chư vị ổn định lại chỗ ngồi!
Đứng giữa vòng người với hàng trăm ánh mắt đầy căm hận chiếu vào người, Hồng Phi Hồ buồn rầu nghĩ bụng: “Thế là hết, kế hoạch đã được thi hành triệt để, thắng lợi đang trong tầm tay. Vậy mà chỉ có một tên lang băm nào đó làm hỏng cả đại nghiệp!”
Tuy vậy, giống hồ ly đến chết vẫn gian ngoa. Thị vẫn cứ hy vọng một lần cuối cùng: “Phải, võ lâm xưa nay vốn tham bảo vật hoặc võ học bí kíp. May ra trong cơn loạn đả, mình thoát thân được cũng nên, sau đó lại liệu kế khác!”
Sự tính toán chỉ diễn ra trong chốc lát, Hồng Phi Hồ ngẩng đầu lên, lấy giọng thống thiết nói :
– Chư vị xử sao tiểu nữ cũng không dám oán thán, chỉ ân hận là bảo vật độc bộ võ lâm bây giờ đang nằm trong tay một kẻ mà chưa được hoàn trả lại cho chủ nó là Đặng trang chủ đây!
Trăm miệng cùng thoát ra :
– Bảo vật gì?
Hồng Phi Hồ thấy phấn chấn, đáp ngay :
– Kim đẩu Vạn Diễm bôi!
Lại một số người cất tiếng hỏi, giọng rụt rè :
– Ngươi nói đang nằm trong tay kẻ nào?
Tim Hồng Phi Hồ đập mạnh. Thị cảm thấy đây là cơ may cuối cùng, và rất hy vọng, vì nó xảy ra đúng như tính toán của thị.
Hồng Phi Hồ không chút chậm trễ trả lời :
– Đang ở trong mình của Giang minh chủ Giang Ngọc Phàn đây!
Thực ra thị chưa biết tí gì về chuyện Vạn Diễm bôi bị Vạn Lý Phiêu Phong đoạt mất rồi trở về tay Giang Ngọc Phàn.
Nói xong Hồng Phi Hồ mường tượng ra cảnh những cao thủ võ lâm xấn đến vây quanh Giang Ngọc Phàn với ánh mắt tham lam và tay nắm chắc binh khí sẵn sàng lao vào cuộc chiến.
Trong tiếng ồn ào vang lên, Giang Ngọc Phàn nhìn khắp xung quanh, đĩnh đạc nói :
– Chư vị yên tâm Kim đẩu Vạn Diễm bôi quả thật đang ở trong người tại hạ. Nhưng tại hạ chỉ xin dùng nó một lần, rồi hoàn lại nguyên cho chủ cũ.
Chàng đưa tay vào trong áo lấy ra chiếc túi gấm màu đỏ, thận trọng lấy từ trong đó ra một chiếc chén vàng nạm ngọc chạm những hình hoa văn rất đẹp, đưa cao lên cho mọi người xem rồi cất tiếng sang sảng nói :
– Chiếc chén này ngoài những tính năng thần diệu khác, nó còn giúp khử độc rất linh nghiệm. Như đã nói, tại hạ xin được giải dược cho những vị tiền bối đang nguy kịch kia.
Đám đông có vẻ hỗn loạn, muốn ép lại gần, Huệ Minh đạo trưởng nói :
– Xin chư vị ổn định, đừng để một số kẻ xấu lợi dụng tình hình
Vòng người nhốn nháo thêm một lúc nữa.
Trưởng lão Cái bang bước ra nghiệm giọng :
– Vật nào đã có chủ nấy. Hiện Vạn Diễm bôi đang nằm trong tay một người đáng tin cậy, chúng ta hãy yên tâm.
Trong vòng, Hàn Dũ Lý, Nguyễn Ái Linh, bọn Du Hiệp Đồng Minh tuy không có vẻ đe dọa, nhưng binh khí sau trận huyết sát còn cầm trong vòng tay nên vòng người ổn định lại dần.
Giang Ngọc Phàn gọi Ngộ Không hòa thượng đến, lấy trong hồ lô từ thắt lưng lão ra một bình nước, lại móc túi đem ra một lọ thuốc, đổ vào Vạn Diễm bôi lại đổ nước vào đó.
Từ chiếc chén vàng, sóng sánh một thứ thuốc màu vàng. Ngộ Không hòa thượng giúp Minh chủ cho những người trúng độc nằm la liệt giữa bãi trống uống.
Trừ Thất Âm Tẩu và các môn hạ của lão bị hung khí của bọn người của Du Hiệp Đồng Minh giết chết, dư lại bao nhiêu phàm là bị độc vật mà thụ thương đều được cứu sống.
Chừng qua tuần trà, các nạn nhân đã bắt đầu Hồi tỉnh.
Giang Ngọc Phàn cho người chăm sóc họ, rồi trở lại đứng giữa đám quần hùng.
Chàng nhìn Hồng Phi Hồ và Đặng Thiên Ngu đang bị quản thúc, cười hỏi :
– Đinh cô nương, có phải Đặng trang chủ là chủ nhân đích thực của chiếc cốc này không?
Hồng Phi Hồ gật đầu đáp liên thanh :
– Đúng thế! Đúng thế!
Giang Ngọc Phàn lại hỏi :
– Nhưng tại hạ nhớ trong lễ thọ hôm trước, cô nương kể rằng vị điệt nhi của Trang chủ tên là Liễu Nhàn Hoa đang khi định dâng tặng nó cho Đặng trang chủ thì người bị cướp đi…
Chàng quay sang các phía, cười hỏi :
– Trong các vị đây, có nhiều vị hôm đó từng dự thọ lễ, chắc nhớ chuyện này?
Một vài giọng nói vang lên ngập ngừng :
– Đúng như lời Giang minh chủ.
Giang Ngọc Phàn quay lại nhìn Hồng Phi Hồ :
– Cô nương xác nhận điều này chứ?
Hồng Phi Hồ không hiểu đối phương muốn gì, nhưng cũng gật đầu :
– Ta xác định.
– Vậy nghĩa là quyền sở hữu chưa phải là Đặng trang chủ, vì Trang chủ còn chưa nhận, mà là Liễu cô nương, đúng không?
Hồng Phi Hồ lập tức hiểu ra nguyên nhân, liền phản đối :
– Không! Liễu biểu muội đã hứa…
Giang Ngọc Phàn nhìn lại chung quanh, hỏi :
– Lời hứa đó có thể được Liễu cô nương xác nhận lại, chư vị thấy thế nào?
Trong đám đông nhiều tiếng nói tỏ ra đồng tình :
– Đúng như vậy là hợp lẽ!
Giang Ngọc Phàn cười, ra hiệu cho Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa, vị Chấp sự này đưa thiếu nữ đeo mạng che mặt đến trước Hồng Phi Hồ và Đặng Thiên Ngu, thiếu nữ đưa tay bóc tấm khăn che mặt.
Đặng Thiên Ngu cùng Hồng Phi Hồ vừa trông thấy thiếu nữ, cùng biến ngay sắc mặt. Nguyên Giang Ngọc Phàn cùng các bạn đồng hành khi về Thái Hồ không vào ngay Tân Sơn trang mà vượt qua Ông Loa đảo, sau khi dùng thủ pháp điểm huyệt bọn lính canh, bọn Du Hiệp Đồng Minh biết Liễu Nhàn Hoa không phải là biểu điệt của Đặng Thiên Ngu gì cả mà bị Hồng Phi Hồ lừa để chiếm đoạt, liền cứu mạng đưa nàng vào đây.
Bởi vậy Giang Ngọc Phàn cùng thủ hạ mới từ trong Tân Sơn trang xông trở ra.
Nhìn thái độ Đặng Thiên Ngu, Giang Ngọc Phàn cười nói :
– Thế nào Đặng trang chủ! Biểu điệt của ngài đây, có gì mà hoảng hốt? Này Kim đẩu Vạn Diễm bôi ở đây rồi, tại hạ trao cho Liễu cô nương, cô nương tặng lại cho Trang chủ cũng được mà!
Liễu Nhàn Hoa khóc thổn thức :
– Chư vị đừng tin lão, tin vào đại thư độc địa này… Chính thị đã cướp mất Vạn Diễm bôi, tiểu nữ phải lén trao cho Hoa biểu huynh giấu đi, rồi cuối cùng Hoa biểu huynh cũng vì thị mà đoản mệnh…
Giang Ngọc Phàn đưa túi gấm cho Liễu cô nương, nhưng thiếu nữ khước từ :
– Vật này của gia phụ… Xin tướng công giữ giùm, ngày sau gia phụ thân đến cầu… tiểu nữ không dám để trong người đâu!
Giang Ngọc Phàn thấy hữu lý, cười đáp :
– Tại hạ tìm được chủ rồi, vì trọng trách đã nhận trước Hoa huynh, tại hạ quyết tìm tận tay trao cho tôn giá…
Chợt từ đám đông người bị độc vật vừa được giải cứu, có một người lảo đảo bước về phía Giang Ngọc Phàn, vừa đi vừa nói :
– Con yêu nghiệt này! Mày gây ra họa kiếp này, ta không thể không ăn thịt.
Người đó là Thổ Cân Sát, sư muội trong Càn Khôn ngũ tà.
Giang Ngọc Phàn quay lại hỏi :
– Đó là ai? Bà ta định nói về ai vậy?
Thổ Cân Sát rít lên the thé :
– Tiểu Hồng! Ta đã biết trước ngươi là con yêu nữ. Vậy mà các sư ca không cho ta giết cái mạng chó của mi, đến nỗi gây đại họa!
Giang Ngọc Phàn vừa nghe hai tiếng Tiểu Hồng, chợt nhớ đến mảnh vải hồng và câu viết bằng máu đe dọa bữa trước ở (…) Dương miếu.
Tân Quải Chấn Cửu Châu Mã Vân Sơn nghe nói vậy cũng hiểu ra sự tình, đến trước Thổ Cân Sát hỏi :
– Đại nương, vị này đúng là Tiểu Hồng, đồng mưu với chư vị sư đệ muội trong cuộc tàn sát vừa rồi, đúng không?
Thổ Cân Sát nghiến răng nói :
– Không phải đồng mưu, mà chính hắn đã kêu xin chúng ta giết phá, hứa rằng…
Hồng Phi Hồ bỗng la lớn :
– Không phải thế! Đừng nghe mụ!
Thổ Cân Sát chỉ vào mặt Hồng Phi Hồ rít lên :
– Chính mi! Mi hứa sau khi hoàn tất các vụ tàn sát, mi sẽ tìm Kim đẩu Vạn Diễm bôi giao cho bọn ta…
Tân Quải Chấn Cửu Châu, Mã Vân Sơn hỏi :
– Các vụ đó là những vụ nào?
– Đầu tiên là Hồng Hoa bảo, tiếp đến là Trường Bạch, thịt một vài lão đạo. Tiếp theo Trần gia trang, Tam Thiết bảo ít nhiều có ân oán với chúng ta, bị giết là phải lắm!
Mã Vân Sơn hỏi :
– Còn vụ Thạch Vân động, ngươi quên rồi sao?
Thổ Cân Sát cười hắc hắc cảm thấy sức lực đã Hồi phục, đẩy Chung Ngọc Thanh ra đáp :
– Quên thế nào? Ta đã hóa kiếp cho mụ Động chủ thật ngoại mục… Nhưng từ sau vụ đó, con ả kia trốn mất, chúng ta tìm mãi không thấy nên mới đến đây.
Hồng Phi Hồ thấy đến nước này thì khó tránh bị xử trảm, liền mồm năm miệng mười chối đây đẩy :
– Không đúng! Không phải thế! Lẽ nào chư vị anh hùng lại tin lời con ma đầu này hay sao?
Giang Ngọc Phàn lấy từ trong túi ra tấm vải trắng có viết mấy chữ đỏ bằng máu đã khô lại, đưa ra trước mặt Hồng Phi Hồ. Thị tái mét gục đầu không biết nói gì.
Chàng đưa tấm vải cho Huệ Minh đại sư, vị đứng đầu Thiếu Lâm đọc to cho mọi người nghe :
– Tuy ngươi hạ thủ lưu tình, nhưng ngay điều đó cũng đừng hòng làm ta cảm kích. Nay được năm vị ân nhân cứu đi, trong nội năm ba ngày nữa, ta nhất định sẽ trở lại đòi Vạn Diễm bôi. – Tiểu Hồng.
Lúc này những người được giải độc đã đỡ nhiều. Từ Huy bà bà vịn tay vào Hàn Dũ Lý bước tới sau Giang Ngọc Phàn, nói :
– Chính con yêu nữ này mới chính là thủ phạm tàn sát Thạch Vân động! Hãy để lão thân trừng trị mới được.
Giang Ngọc Phàn nhẹ nhàng nói :
– Lão bá, tội trạng rõ ràng nên để cho võ lâm xét xử, sau đó thi hành cũng không muộn, lão bá thấy thế nào?
Từ Huy bà bà là người chín chắn, bình tĩnh, giỏi xử lý công việc. Nghe Giang Ngọc Phàn nói có lý, bà lặng gật đầu, không nói gì.
Giang Ngọc Phàn quay sang ban chủ tọa nói :
– Bây giờ xin chư vị tiếp tục định việc, tại hạ nhận mình có tội thâm nhập vào Ngưỡng Vu cốc, phạm vào luật cấm của Long Đầu đại hội trước kia, xin được xét xử công bình…
Vạn Lý Phiêu Phong Vạn Cảnh Thành vốn tính bộc trưc, rụt rè nói :
– Giang thiếu hiệp không có lỗi! Chẳng qua… chẳng qua lão hủ… gây chuyện… đánh cắp chiếc Vạn Diễm bôi đến nỗi thiếu hiệp phải nhọc công
Ngừng một lát, lão lại đỏ mặt nói thêm :
– Vả lại, cũng không có bằng chứng gì để tố cáo thiếu hiệp thâm nhập Ngưỡng Vu cốc, vì không ai phát hiện được điều này cả!
Những cao thủ hàng đầu nghe đến đây tỏ ra kinh ngạc, nói :
– Thế nào? Giang thiếu hiệp vào Ngưỡng Vu cốc, lấy đi Vạn Diễm bôi không nói ai ở đó võ công cũng siêu phàm, địa thế hiểm trở, ngay cả người có khinh công tuyệt thế như Triệu huynh cũng không phát hiện được là sao?
Triệu Cảnh Thành đáp :
– Nói cũng đáng thẹn… mấy chữ “khinh công tuyệt thế” lão hủ không dám đương, hãy dành cho Giang thiếu hiệp mới phải!
Chợt Liêu Nha Lão Ẩu sấn tới, nói oang oang :
– Đâu rồi? Hắn đâu rồi? Dám thâm nhập vào Ngưỡng Vu cốc, đến nỗi Diệu Hương của ta đây giấu diếm cho hắn, cũng vì hắn mà ốm tương tư. Ta đã có luật rằng, muốn trở thành nghĩa tế của lão thân, bắt buộc phải thắng lão thân về võ công và khinh công mới đươc!
Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành cười nói :
– Lão phu nhân, lão nô vừa nói: ai cũng nên nhường danh hiệu tuyệt thế khinh công cho Giang thiếu hiệp, lão nô cũng phải phục, lão phu nhân làm sao bằng?
Liêu Nha Lão Ẩu còn chưa chịu :
– Còn võ công nữa chứ!
Diệu Hương – tức Hoàng y thiếu nữ rụt rè kéo áo Liêu Nha Lão Ẩu nói nhỏ nhẹ :
– Nương nương! Chàng vừa cứu sống nương nương đó mà!
Liêu Nha Lão Ẩu gật gù nói :
– Phải, ngươi có lý! Nếu oa đầu này có bản lĩnh kém ta, thì làm sao dẹp được lão ma đầu kia… Nhưng Diệu nhi… để ta xem hắn có xứng đáng không mà ngươi phải ôm bệnh tương tư đến thế?
Bà lão bước lại gần Giang Ngọc Phàn, dắt chàng quay lại nhìn ngắm một Hồi lâu, chàng đỏ bừng mặt không dám cưỡng lại.
Hồi lâu, bà ta phán :
– Được lắm! Đáng mặt quý tế của ta!
Đôi má của Diệu Hương đỏ bừng như hai trái hồng chín, cúi gầm mặt xuống, nhưng trái tim lại đập rạo rực như muôn ngàn con chim vỗ cánh.
Ở lễ đài, người ta sắp lại bàn ghế, bầu lại chủ tọa. Huệ Minh đại sư được mọi người nhất trí cử giữ chức chủ trì đại hội. Trừ Đặng Thiên Ngu, số còn lại vẫn nguyên vị.
Huệ Minh đại sư nói :
– Giang minh chủ, hôm nay Du Hiệp Đồng Minh đã thực hiện một hành động phi thường, một nghĩa cử lớn. Võ lâm muốn Minh chủ nhân dịp này tuyên bố ra mắt, nhưng trước hết, mời Minh chủ tham gia chủ tọa việc này đã!
Giang Ngọc Phàn lắc đầu từ chối :
– Vãn bối nào dám! Đại sư đừng nói vậy. Du Hiệp Đồng Minh còn chưa công bố trước giang hồ, và chưa chắc chắn có Đồng Minh như vậy hay không. Nếu quên mình vì võ lâm thì không cần đến danh môn đại phái cũng làm được. Xin đa tạ đại sư đã chiếu cố và biểu dương hành động của Du Hiệp Đồng Minh. Xin thay mặt các huynh đệ tỉ muội trong Đồng Minh, vãn bối cho rằng có vinh hạnh như vậy là đủ.
Nhiều vị cao thủ và chủ các môn hộ cố nài nhưng Giang Ngọc Phàn quyết không chịu.
Huệ Minh đại sư nói :
– Ở đại hội hôm nay, người đáng được phán xử nhất là Giang minh chủ và Du Hiệp Đồng Minh, cùng tất cả các nữ thí chủ giúp đỡ nó đặc biệt là Lục cốc chủ. Nhưng Giang minh chủ tìm cớ thoái thác, vậy Lục cốc chủ không có lý do gì…
Lục Trịnh Nương nói, giọng đau buồn :
– Đại sư, Phi Phượng cốc đã bị xóa tên khỏi giang hồ, chuyện này đại sư không nên đề cập đến nữa.
Nói xong, lạp tức quay người lại, bỏ đi thẳng ra phía hồ.
Giang Ngọc Phàn biết rằng biểu thư lúc này tuy mới trả được thù, nhưng lòng vẫn còn đau thắt, mong mỏi khi trở về phần mộ song thân cùng những người thân khác.
Chàng vội rảo bước đi theo. Ai cũng đoán ra tâm sự của hai người này nên bùi ngùi nhìn theo đầy thương cảm.
Lục Trinh Nương thấy biểu đệ đi theo, nàng quay lại nhìn chàng đầy cảm kích.
Nhưng mới chưa bước qua hết bãi trống, có một người vận lam bào, dáng thanh thoát từ hồ đi vào.
Bỗng nhiên, Giang Ngọc Phàn bước lại gần người mới đến, thốt lên mừng rỡ :
– Trần bá bá! Nghĩa điệt vô cùng vinh hạnh được gặp bá bá ở đây!
Lục Trinh Nương vội quỳ xuống :
– Ân nhân…
Người mà Giang Ngọc Phàn gọi là bá bá, chính là Tuyết Sơn Y Ấn, ông đỡ Lục Trinh Nương dậy, cười nói :
– Đừng hòng che mắt lão phu nha! Cứ luôn gọi ta là bá bá, thì đã sao nào?
Lục Trinh Nương xấu hổ, đỏ mặt đến tận mang tai.
Tuyết Sơn Y Ẩn nói lảng sang chuyện khác :
– Long Đầu đại hội thế nào rồi? Xong rồi chứ?
Giang Ngọc Phàn đáp :
– Chưa xong, nhưng các thủ phạm đều bị vạch mặt.
– Hay lắm! Những thủ phạm ấy là ai vậy?
– Hồng Phi Hồ mua chuộc Càn Khôn ngũ tà gây ra những vụ thảm sát còn lại.
Chàng ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp :
– Bá bá, sự việc đúng như chúng ta; phải trước ở Tuyết Sơn, lão Đặng Thiên Ngu cấu kết với Càn Khôn ngũ tà và Thất Âm Tẩu.
Lục Trinh Nương chợt nhớ ra điều gì, chỉ vào hai bóng người cô đơn cúi thấp người, nhìn các vệ sĩ và Huệ Minh đại sư huy động từ Tân Sơn trang đến để thu dọn và chôn cất thi thể.
Một Hồi thật lâu, nàng mới cất giọng buồn rầu nói với Tuyết Sơn Y Ẩn :
– Bá bá! Người đó chính là Hứa Ngọc Trân đại nương, cùng với người duy nhất trong các đệ tử Độc Quỷ cốc còn sống là Nhị thiếu chủ.
Nàng thở dài nói thêm :
– Đại nương đến vừa kịp cứu gã… dẫu rằng, gã không đến nỗi xấu xa như đại ca và tiểu đệ của mình, nhưng đại nương đừng đến vẫn hơn…
Tuyết Sơn Y Ẩn không nói lời nào, ông ta nhìn đăm đăm vào hai bóng dáng đáng thương đang tựa vào nhau, chứng kiến những gì mà họ yêu thương và căm thù bị trừng phạt đích đáng và đang đi vào hủy diệt…
Lục Trinh Nương nhẹ nhàng đến sau lưng Tuyết Sơn Y Ẩn, dịu dàng nói :
– Bá bá đến với họ đi…
Tuyết Sơn Y Ẩn lắc đầu :
– Không! Để họ nguôi đi đã… Dù chưa bao giờ bà ta yêu lão quái đó, nhưng đứa con lại đứt ruột đẻ ra…
Giọng ông nhẹ nhàng như một hơi thở khiến Giang Ngọc Phàn lẫn Lục Trinh Nương vô cùng cảm động, thấy nguôi đi phần nào nỗi đau riêng của mình.
Chợt từ đám quần hùng, một bóng người thong thả bước lại gần, nhìn ba người một lát bỗng lao về Tuyết Sơn Y Ẩn, reo lên :
– Gia gia..
Tuyết Sơn Y Ẩn cũng vội quay người lại, cũng mừng rỡ không kém, hỏi dồn :
– Nguyệt Hoa! Con đấy ư?
Câu nói cuối cùng làm Hứa Ngọc Trân giật mình quay lại thảng thốt.
Hình ảnh người tình lang bị mắc phải độc kế cùng nữ nhi mà bà đang tâm từ bỏ khi mới vừa mới chưa đầy tuổi luôn luôn ám ảnh tâm trí, giày vò trái tim bà. Hơn hai mươi năm, bà không hề quên nó, ghi sâu món nợ của mình với tình lang và nhi nữ, nên chỉ cần Tuyết Sơn Y Ẩn thốt lên câu nói đó, cái tên ấy đủ làm sống lại những tiềm thức, cho dù lòng bà đang bấn loạn.
Bà gọi thầm: Trần Nguyệt Hoa… Nguyệt Hoa con! Tha lỗi cho mẹ! Xin một lần nhìn mẹ hiền từ, như đôi mắt ngày xưa nhìn mẹ, dù chỉ một lần thôi!
Bà lại tự nhủ: “Hai mươi năm… hai mươi năm sống trong chua xót, không một ngày hạnh phúc… Hai mươi năm mong mỏi gặp lại Hoa nhi… biết đâu, lúc này hoặc chẳng bao giờ nữa!”
Hứa Ngọc Trân liền đứng dậy, lê đôi chân nặng nề bước tới nơi trái tim bà luôn hướng về.
Tuyết Sơn Y Ẩn giang tay ra, Hứa Ngọc Trân ngả vào vai ông, khóc nức nở.
Lát sau, ông đỡ bà đứng lên quay nhìn nữ nhi, nói :
– Nguyệt Hoa! Đây là thân mẫu của con…
Nguyệt Hoa ngạc nhiên :
– Mọi người nói má của con chết rồi mà! Chính gia gia cũng xác nhận như vậy!
Tuyết Sơn Y Ẩn lắc đầu, thở dài, nói :
– Không! Mẫu thân con mang trọng bệnh, nay mới được về với con đây.
Nét vui mừng lộ ra trên mặt Nguyệt Hoa, nàng hỏi lại :
– Gia gia, thật vậy chứ?
– Đúng thế! Chính là người mẹ tội nghiệp của con đó!
Nguyệt Hoa lao vào vong tay mở sẵn của Hứa Ngọc Trân, những giọt nước mắt vui sướng chảy dài từ hai đôi mắt luôn khao khát yêu thương.
Chợt Ngọc Trân buông nhi nữ ra, quay lại.
Phía sau họ, Nhị thiếu cốc chủ Thẩm Thái Hùng đứng ngập ngừng, không dám lại gần cũng không dám rời đi.
– Thái Hùng! Đến đây! Con sẽ có một gia đình mới, chỉ sống bằng tình yêu thương.
Bà giới thiệu hai huynh muôi với nhau, xong quay sang nói với Tuyết Sơn Y Ẩn :
– Trần lang! Hai mươi năm nay tôi chỉ nhắc tới phu quân và nhi nữ nó mà thôi. Mong phu quân không hắt hủi nó.
Tuyết Sơn Y Ẩn dịu giọng.
Thẩm Thái Hùng ngập ngừng bước tới, quỳ xuống trước mặt Tuyết Sơn Y Ẩn ngượng ngịu nói :
– Dượng…
Từ trong lễ đài, giọng nói Huệ Minh đại sư vang lên lanh lảnh :
– Tội hai người Đặng, Đinh đáng xử trảm là phải. Còn các vị cùng họ làm chứng gian thì sao?
Tiếng Tử Không đạo trường :
– Đại sư nói làm chứng gian thật không phải… chúng tôi chỉ quá tin mà không thẩm tra kỹ… tội ấy chỉ là thiếu trách nhiệm… và lại còn Hồng Thiện đại sư của quý môn…
Huệ Minh đại sư không khoan nhượng :
– Về Hồng Thiện sư thúc, bổn môn sẽ có xử lý cụ thể và thông báo chính thức cho giang hồ. Đã nói thiếu trách nhiệm, thì từ nay những vị đó không có tư cách đại diện cho võ lâm nữa. Riêng nhị vị còn lại của Võ Đang tam kiếm rõ ràng làm chứng gian, lão nạp đề nghị tự đoạn một tay.
Tiếng hoan hô tán đồng. Không ai dám phản đối.
Chợt có người la lên :
– Đại sư… Hồng Thiện đại sư làm sao…
Tiếng nhộn nhạo vang tới tận ngoài bảo môn, Hồi sau, Huệ Minh đại sư buồn bã nói :
– Sư thúc tự đoạn huyết mạch, đã viên tịch…
Từ trong hội trường, mấy bóng người đi ra, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa hớt hải nói :
– Ôi chao, Liễu cô nương ra ngoài này mà ta không biết… Ta phục mệnh của Minh chủ…
Tiếng Hắc Sát Thần :
– Mụ quỷ cái này cái gì cũng toang toác, làm như thần hộ mệnh của người ta không bằng. Đến cả đi tiểu cũng phải báo ư?
Gã đột nhiên thừ mặt, nhìn cảnh tượng đang xảy ra, luống cuống hỏi :
– Cậu! Cậu đến từ bao giờ?
Tuyết Sơn Y Ẩn không giấu được niềm vui trong giọng nói, giới thiệu :
– Nhuế hiền điệt! Đây là Nguyệt Hoa, biểu muội cháu. Còn đây là mợ Ngọc Trân mà cháu đã biết…
Nguyệt Hoa mở to mắt hỏi :
– Tích Nhược biểu huynh đấy ư? Vậy mà tiểu muội không nhận ra…
Sau nhiều năm, huynh muôi ôm nhau mừng tủi. Giang Ngọc Phàn đến bên Tuyết Sơn Y Ẩn mở lời :
– Bá bá, tiểu điệt có vinh hạnh giữ giúp Kim đẩu Vạn Diễm bôi của bá bá, vậy mà không ngờ… vừa rồi trao lại cho Nguyệt thư thư, chị ấy muốn tiểu điệt giữ giùm rồi trao tận tay bá bá cho an toàn…
Tuyết Sơn Y Ẩn cười nói :
– Ta biết! Ta biết!
Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên :
– Sao? Bá bá đã đến đây từ trước ư?
– Không phải thế! Chẳng qua ta biết các ngươi đã uống thuốc trong Vạn Diễm bôi điều đó rất dễ nhận ra.
Hắc Sát Thần chợt hỏi :
– Cậu! Trong túi thuốc có một mảnh giấy mà cả bon cháu cũng không cắt nghĩa được…
Tuyết Sơn Y Ẩn cười :
– Được! Được! Để ta giải thích. Bây giờ đại hội đang tan, ta ra bờ hồ đi…
Cả mấy người chầm chậm đi ra bờ hồ, Tuyết Sơn Y Ẩn dẫn đầu, đến ngôi nhà thủy tạ bên cầu thì dừng lại như có ý đợi ai.
Đại hội đã tàn, khách khứa lục tục giải tán.
Tuyết Sơn Y Ẩn bỗng bước ra, từ trong có mấy người đang lại.
Lão y nhân chắp tay chào rất trân trọng :
– Giang huynh, Mã huynh, hạnh ngộ!
Chính là Giang Thiên Thọ và Mã Vân Sơn. Họ cùng sửng sốt, vòng tay trả lễ.
– Trần huynh đó ư? Lâu ngảy thất tích giang hồ không gặp… vạn hạnh!
Giang Ngọc Phàn đến bên phụ thân giới thiệu :
– Gia gia! Đây là vị Tuyết Sơn Y Ẩn đã dùng thần dược cứu Lục biểu thư và giải độc cho mọi người tối nay đó
Giang Thiên Thụ thích thú cười nói :
– Vậy là Trần huynh đã thành công lớn trong y nghiệp rồi! Thật là phúc lớn cho võ lâm! Xin đa tạ, đa tạ!
– Tiểu đệ có công lao gì đâu? Chẳng qua là nhờ Kim đẩu Vạn Diễm bôi mà Ngọc điệt hữu đức đoạt được đó thôi…
Giang Thiên Thọ nói với Mã Vân Sơn :
– Mã thế bá về báo tin cho các vị phu nhân để họ mừng. Tôi phải ở lại đây để tương ẩm cùng Trần huynh đã, mai hãy mời về tệ Bảo.
Tuyết Sơn Y Ẩn đề nghị :
– Xin cứ để Mã huynh ở lại, rồi sang canh tư chúng ta lại về có được không?
Giang Thiên Thọ lập tức ưng thuận.
Rồi đó, Hàn Dũ Lý, Nguyễn Ái Linh cùng phụ thân nàng, và tất cả các thành viên trong Du Hiệp Đồng Minh cùng về tụ hội. Mọi người rất mừng khi thấy Tuyết Sơn Y Ẩn, riêng Nguyễn Công Lượng là bằng hữu nên càng thân thiết.
Lại có Liêu Nha Lão Ẩu cùng thủ hạ đi tới. Cất giọng oang oang :
– Giang đại hiệp! Chuẩn bị đón dâu thảo đi chứ!
Giang Thiên Thọ chưa kịp đáp lời thì lão bà lại tiếp liền một thôi :
– Ta giao nghĩa nữ Diệu Hương cho lệnh lang đây. Chẳng cần bắt buộc nhận chính thế chính thất gì đâu…
Bà lão tinh quái nhìn mấy thiếu nữ sắc nước hương trời, rồi nói tiếp :
– Ta biết tài hoa như lệnh lang thì không một nữ nhân nào có thể độc chiếm được cả, cho dù là Diệu Hương đi nữa. Với lại Giang đại hiệp cũng có tới tám vị phu nhân đó thôi, mà có khi nào cơm không ngon, canh không ngọt!
Bà nói thoạt cả ra, như trong gánh hát, đừng nói từ Diệu Hương, Lục Trinh Nương, Hàn Dũ Lý, Nguyễn Ái Linh, Chung Ngọc Thanh mặt đỏ dừ mà ngay cả phụ tử Giang Thiên Thọ cũng phải cúi mặt.
Hắc Sát Thần cất tiếng gỡ bí cho Minh chủ.
– Cậu hãy giảng ý hai câu thơ kia đi nào!
Tuyết Sơn Y Ẩn nói :
– Hai câu thơ đó là:
Đêm mười lăm tháng tám
Thiên Đô người ngắm trăng
Lúc đầu ông ngoại ngươi giao cho ta Vạn Diễm bôi, ta cũng chưa khám phá ra được câu đó. Về sau ta mới biết Thiên Đô, đó là một đỉnh nói có tên là Tuyệt Phong sơn, cách đây chỉ có mấy chục dặm, nhưng rất cao và hiểm trở. Biết được điều này, ta tìm đến núi đó xem có gì lạ. Mấy năm liền ta cố công nhằm đến cho được đỉnh Tuyệt Phong sơn, nhưng vô hiệu. Sau khi nhập vào Tuyết Phong sơn rồi, ta có cơ duyên được một vị cao nhân dạy cho một loại khinh công. Luyện tập mấy năm ròng, ta mới lên được đỉnh Tuyệt Phong sơn.
Hắc Sát Thần nôn nóng hỏi :
– Cậu tìm được võ công bí kíp nào phải không?
Tuyết Sơn Y Ẩn la :
– Tính ngươi khi nào cũng bẻn mép! Thực ra chẳng có bí kíp gì, chỉ có một loại hoa tuyệt đẹp, nhưng vô cùng hiếm. Hồi đó, ta đã từng chế nhiều loại thuốc nên biết được hoạt tính của nhiều loại hoa và dược liệu.
– Đó là loại hoa gì?
– Cháu không biết được đâu, chính ta cũng chỉ gặp nó có một lần… nó tên là Quỳnh Hương Thu Mộng, cũng là một loại quỳnh, nhưng nó nở sớm hơn các loại kia mấy tháng. Nó có một đặt tính là sau khi uống vào người ta uống vào cảm thấy rất minh mẫn, sảng khoái, sau này ta còn nghiệm ra nó giúp được nhiều việc trong luyện khinh công. Trên đời này chưa bao giờ có thứ rượu hay thuốc nào giúp người ta phần chấn như thế.
Hắc Sát Thần nhận xét :
– Vậy là khác vơi mọi người, cậu đã được vào bồng lai tiên cảnh rồi!
Tuyết Sơn Y Ẩn cười :
– Đúng như thế! Cảnh sắc huy hoang thơ mộng, tâm trí lâng lâng bay bổng… chỉ tiếc rằng không ai cùng thưởng nguyệt!
Chung Ngọc Thanh bị cuốn hút, buộc miệng hỏi :
– Đẹp hơn cảnh sắc Thái Hồ phải không bá bá?
– Hơn nhiều!
Chợt lão nghĩ đến điều gì rồi la thất thanh :
– Thôi chết, ta quên mất, Chung nhi, ta có quà tặng con đây!
– Gì thế bá bá?
– Thuốc này chế từ một loại cỏ tên là Tuyết Liên sống đến nghìn năm.
Chung Ngọc Thanh ngước mắt len nhìn Tuyết Sơn Y Ẩn hai má nóng bừng như người lên cơn sốt, ôm chặt lấy y lão, nước mắt đầm đìa lệ :
– Tạ ơn bá bá! Bá bá đã mang cho con sinh mệnh!
Rồi nàng quỳ thụp xuống.
Tuyết Sơn Y Ẩn ngạc nhiên :
– Con cũng biết sao?
Hàn Dũ Lý chen lời :
– Sư phụ đã nói cho cô ta biết, còn bảo thứ ấy chỉ có ở Đại Lôi sơn, nhưng đã bị Ngũ tà phong tỏa.
Tuyết Sơn Y Ẩn gật đầu hài lòng :
– Đó là một thiếu nữ hào hiệp, biết nhường nhịn, lại thông minh, độc chất tan nó sẽ là một trng tuyệt sắc!
Chợt lão nhìn Giang, Mã, Nguyễn ba vị tiền bối, sôi nổi nói :
– Ngọc Thanh gợi tiểu đệ một ý nghĩ, khi nó so sánh Tuyệt Phong sơn với Thái Hồ. Ngày xưa, giữa ngày đông tháng giá, Võ Tắc Thiên uống rượu chẳng có hoa, mới làm ra hoa giả. Nay sao chúng ta không làm Tuyệt Phong sơn ở ngay Thái Hồ để cùng thưởng nguyệt?
Mọi người vỗ tay tán thưởng.
Tuyết Sơn Y Ẩn nhìn Vạn Lý Phiêu Phong nói :
– Khinh công quán thế Triệu huynh đi cùng tiểu đệ nha!
Triệu Cảnh Thành vừa gật đầu vừa nói :
– Đệ sẽ không chối từ dù chưa dám chắc đã đủ sức lên Tuyết Phong sơn lấy Quỳnh Hương Thu Mộng với huynh. Nhưng chắc chắn với tuyệt nghệ Ngân Hạc Xung Thiên của Giang thiếu hiệp đây thì chẳng khó gì!
Tuyết Sơn Y Ẩn cả mừng nói :
– Vậy thì cả ba chúng ta cùng đi,càng hay!
Nguyễn Công Lượng, Liêu Nha Lão Ẩu nhìn theo Giang Ngọc Phàn, cùng khẽ thốt lên :
– Thật là trang tuấn kiêt!
° ° °
Chừng vài khắc công phu, đám người ngồi quanh nhà thủy tạ, ngắm cảnh Thái Hồ thơ mộng, lòng quên mọi nỗi âu lo mấy ngày qua. Những chùm hoa Quỳnh Hương Thu Mộng đang hé nở, tỏa hương ngạt ngào.
Tuyết Sơn Y Ẩn ngắt một bông hoa bỏ vào Vạn Diễm bôi, chờ Tửu Nhục hòa thượng rót đầy thứ rượu Phúc Kiến hai mươi năm vào. Lão nâng chén lên dõng dạc :
– Thừa mong chư vị, chúc võ lâm yên bình, chúc tất cả chúng ta an khang, đồng thời xin chúc người chủ mới của Vạn Diễm bôi, từ hôm nay luôn được hạnh phúc, phát huy lòng trượng nghĩa, tăng phúc giảm họa cho giang hồ, người chủ mới đó là Giang thiếu hiệp, Minh chủ Du Hiệp Đồng Minh.
Giang Ngọc Phàn nghe nói đến tên mình, thất sắc đứng bật dậy nói :
– Bá bá đừng làm tiểu điệt khó xử! Những gì bá bá làm cho tiểu điệt và Đồng Minh trước đây như trời biển rồi…
Tuyết Sơn Y Ẩn cười :
– Hiền điệt yên tâm, cháu thay ta làm cho võ lâm chứ không phải riêng bản thân hay môn phái mình. Chỉ có cháu thực hiện thành công nó mà thôi. So với nỗi đau mà cháu gánh chịu, những thành quả mà cháu đạt được, tất cả các báu vật trong giang hồ không dễ đánh đổi đâu!
Giang Ngọc Phàn còn cố từ chối thêm mấy bận nữa, thì Liêu Nha Lão Ẩu quát to :
– Giang nhi! Có gì mà ngươi phải đưa đẩy mãi? Chẳng phải Triệu lão nhi đây đã trộm được nó, nằm bình yên trong Tàng Các Vật của ta rồi ư? Nếu không có yêu nghiệt Diệu Hương a tòng, liệu ngươi có đắc thủ được không? Có thể coi như ta tặng ngươi làm Hồi môn cho nó, sao lại không nhận?
Tuyết Sơn Y Ẩn vỗ tay cười, mọi người phụ họa theo.
Giang Ngọc Phàn không tiện từ chối nữa, hai tay nâng cao Vạn Diễm bôi uống một hơi rồi mời lần lượt từng người.
Ánh trăng phản chiếu từ mặt Thái Hồ như ánh bạc. Muôn ngàn con sóng reo vui như muốn chia niềm hạnh phúc với tất cả những người đang quần tụ ở ngôi thủy tạ này, và họ có quyền được hưởng hạnh phúc chính đáng.