Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 40: Nguy biến đoạn hồn cốc


Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 40: Nguy biến đoạn hồn cốc

Thoạt thấy chưởng phong của đối phương cuộn đến hiện
lên một màu xanh lục rùng rợn, đúng là “Lục âm chưởng”, Giả Như Chân
khiếp hãi hồn phách phiêu tán, tức tốc thu chưởng lách tránh sang một
bên.

Luồng chưởng phong màu lục như thiên phong vũ hải đó bạt thẳng tới phía La Như Long.

Tình thế lúc này đúng ra không nên la lên, nhưng Giả Như Chân sợ La Như Long không phòng bị kịp buột phải hét lên:

– La Như Long lưu thần ?

Tiếng hét dội lên như sấm rền, đề tỉnh La Như Long đồng thời cũng làm kinh động nữ ma đầu ở dưới núi.

Từ dưới núi vọng lên một giọng cười ghê rợn, tiếp đó có hai khối lửa màu lục thăng lên không trung.

Đúng là nữ ma đầu phát tín hiệu khẩn để tăng viện lực lượng vây áp.

Từ khắp nơi, từng khối lửa tròn tiếp tục bay vọt lên, xa xa vọng đến tiếng quát tháo ầm ĩ.

Giả Như Chân không vì vậy mà sợ hãi, lão quét ánh mắt nhìn về phía La Như Long.

La Như Long biết rằng vượt qua khoảng đất trống này là điều hết sức bất
lợi. Khi thấy lão ta phóng người đi chàng không tiện kêu lên ngăn cản,
chỉ việc ra thế chuẩn bị phóng theo.

Chính từ “chuẩn bị” đó đã
làm khoảng cách giữa chàng và Giả Như Chân xa ra ngoài hai trượng, cũng
chính vì vậy mà chàng đã thoát được bàn tay tử thần.

Tuy không
thấy rõ thế bay tới của đối phương, nhưng cũng nhìn rất rõ thế ứng biến
của Giả Như Chân. Thấy lão ta tung người lách sang một bên, chàng cũng
tự động lách người theo, vừa đúng ngay luồng chưởng phong xanh lè bạt
sát qua bên hông.

T Cho dù ứng phó kịp thời, nhưng chàng quả thật không ngờ luồng kình phong bạt đến chính là “Lục âm chưởng” Cùng lúc La Như Long đáp xuống đất, đối phương cũng hiện thân nghiêng người đáp nhẹ xuống, đứng chắn ngay giữa đường.Vị trí của ba người tạo thành hình tam giác.

Nhân vật vừa xuất hiện là ai?

Người đó chính là Trương phó tổng đàn chủ của Hồng Hoa bang, có tướng mạo dáng dấp giống y hệt La Như Long như một khuôn đúc ra.

Trương phó tổng đàn chủ xuất chưởng lạc không, ánh mắt rực nhìn Giả Như Chân
đoạn quay đầu sang, đôi mày nhíu lại, mắt đảo nhìn trên người La Như
Long liên tục.

La Như Long cũng tròn xoe đôi nhãn châu nhìn lại, cả hai bất giác kinh ngạc đứng lặng người.

La Như Long nhìn rất rõ, vì Trương phó tổng đàn chủ này rõ ràng chính là La Như Vân.

Từ khi phụ mẫu mất đi, cốt nhục thân nhân của chàng chỉ còn lại duy nhất
Vân ca ca. Hơn hai năm nay, La Như Long ngày đêm lo nghĩ không biết Vân
ca ca sống chết thế nào. Không ngờ vị phó tổng đàn chủ lừng danh này lại chính là Vân ca ca.

La Như Long tin rằng mình không nhìn nhầm.
Tuy trên đời cũng có người tướng mạo giống nhau nhưng giống y hệt như
thế này quả thực rất hiếm. Hơn nữa anh em huyết thống lẽ nào lại nhìn
không ra?

Có điều, Vân ca ca sao giờ lại thờ địch làm cha? Đảm
nhận chức phó tổng đàn chủ của Hồng Hoa bang? Vì sao kể cả tính danh
cũng cải đổi? … Đang lúc La Như Long suy nghĩ, vị Trương phó tổng đàn
chủ với ánh mắt quắc sáng chăm nhìn chàng, hỏi giọng lạnh nhạt:


– Ngươi chính là La Như Long hả?

Tai nghe câu hỏi vẻ khinh miệt đó nhưng La Như Long vẫn cảm thấy đượm nồng
tình cảm biết bao. Qua bao năm cách biệt giờ lại được nghe tiếng nói của người anh, một luồng hơi ấm chan hòa tràn vào tim, La Như Long run
giọng đáp:

– Vâng ? Đệ đệ chính là La Như Long đây? Huynh, huynh có phải chính là ca ca La Như Vân không?

– Gì? Ta là La Như Vân hả? Ha ha, ngươi định dùng quỉ kế gì đây? Ngươi
dựa vào hình tướng giống nhau để giả danh bổn phó tổng đàn chủ, giờ lại
rắp tâm muốn nhìn nhận quan hệ thân thuộc hả? Ha ha ha ! Hôm nay ngươi
ta đường hẹp gặp nhau, ngươi có gì muốn nói hãy theo ta đến Hoa Sơn tổng đàn.

Chưa dứt lời người đã lao bổ đến phía La Như Long, ngũ trảo giương ra chộp thẳng tới vùng ngực chàng với thế rất hiểm độc.

Tai lắng nghe trong miên man, La Như Long vẫn lưu thân phòng bị, thấy đối
phương xuất chiêu “Ngạ lang phốc dương” (sói đói vồ mồi) lao thẳng tới,
chàng vội tung người lên cao.

Thân hình mới vọt lên bất chợt thấy bóng người loáng trước mắt, tay trái La Như Long bị chộp một cú bất ngờ.

Chàng chưa kịp biến chiêu chống trả, bỗng nghe giọng của Giả Như Chân gọi:

– Tiểu tử ta đây! Nhanh theo ta?

La Như Long đang trên đà lao lên bỗng phát giác cánh tay mình bị Giả Như
Chân nắm chặt, xông thẳng về phía trước vượt qua khỏi Trương phó tổng
đàn chủ rồi tiếp lao đi như bay.

Giọng của Trương phó tổng đàn chủ đầy mỉa mai cất lên sau lưng:

– Bọn ngươi định thoát mạng hả? Ha ha,”Đoạn hồn cốc” này quả đúng thực
danh của nó, chính là nơi sẽ đoạt hồn các ngươi, ngoan ngoãn dừng lại
ngay.

La Như Long bị Giả Như Chân nắm chặt tay, đầu quay nhìn Trương phó tổng đàn chủ đang đuổi theo sau, chàng kêu giọng cầu khẩn:

– Lão tiền bối, vãn bối thấy rõ người đó chính là Vân ca ca, lão thả tay
ra vãn bối muốn nói rõ cho Vân ca ca biết, vì sao lại nhận địch làm cha, sao lại đổi thành tính Trương?

Giả Như Chân vẫn kéo La Như Long
đi như chim ưng cắp lấy gà con, luồn được vào trong rừng tùng, hai người vẫn chạy tiếp bỏ phó tổng đàn chủ cách xa ngoài bốn trượng.

Trương phó tổng đàn chủ tức giận quát lớn:

– Bọn ngươi muốn trốn thoát hả. Nếu bọn ngươi an nhiên rời khỏi được “Đoạn hồn cốc” này, ta không phải là tính Trương nữa.

Vừa lao đầu đuổi theo, vừa quát tháo:

– Chặn lấy hắn! Chặn lấy hắn!

Giả Như Chân mất hẳn nét cười vốn có trên mặt, nghiêm giọng nói:

– Tiểu tử ngươi chớ nghĩ mông lung, ngươi nên biết sinh mệnh chúng ta bây giờ như ngàn cân kẽ tóc. Ngươi xem, phía dưới là “Đoạn hồn cốc” chúng
ta không vượt qua được đỉnh cốc này tức tính mạng khó bảo toàn !

Lúc này nữ ma đầu đã bám trên lưng chừng núi quát ầm lên:

– Chặn phía trước! Chặn phía trước ! Phải chặn bắt bọn hắn ngay ở “Đoạn hồn cốc” này.


Lập tức có hai quả pháo hiệu từ triền núi phát lên. Tiếp theo từ các nơi cũng bắn lên những quả pháo hiệu hô ứng.

Trong lúc hoảng loạn, Giả Như Chân không kịp nhận ra phía nào là có địch.
Thấy trước mặt cũng có, phía sau cũng có, bên phải cũng có, duy chỉ có
bên trái là không có pháo hiệu phát lên.

Nhân vì phía trái chính là vực sâu nghìn trượng, tuy không có địch phương cản đường nhưng vực thẳm đó không thể vượt qua được.

Từng quả pháo hiệu bay lên không trung không những khiến cho người khiếp sợ
muốn đứng tim mà còn chiếu sáng làm lộ rõ bóng hai người đang chạy.

Giả Như Chân ý loạn tâm hoảng miệng lẩm bẩm:

– “Đoạn hồn cốc” này xuyên sâu độ năm dặm, nếu chúng ta vượt qua được
đoạn này với khinh công thân pháp của ma đầu Miêu Cương, tin rằng họ
đuổi không kịp.

Trong dòng suy nghĩ của lão dường như bắt gặp một điều gì bèn quay lại nhìn, thấy sắc mặt La Như Long trầm lặng lão chợt hỏi:

– Tiểu tử, ngươi đang nghĩ gì vậy? Có lẽ ngươi cứ cho rằng Trương phó tổng đàn chủ chính là La Như Vân hả?

– Lẽ nào lão cho rằng không phải?

Thấy Trương phó tổng đàn chủ đã cách xa ngoài sáu trượng Giả Như Chân lắc đầu than:

– Chuyện đã đến hôm nay ta không giấu làm gì nữa. Ngươi nhìn quả không nhầm, nó chính là ca ca của ngươi!

– Thật à? …

Nghe Giả Như Chân chứng thực như vậy La Như Long muốn quay lại nhưng lão cứ nắm tay kéo chạy, chàng vội kêu lớn:

– Lão tiền bối, xin dừng lại một tí để vãn bối muốn hỏi Vân ca ca đôi điều.

Giả Như Chân trầm giọng quát:

– Ngươi dự định hỏi gì ? Ngươi cho rằng nó còn biết nghĩ đến tình anh em
cách biệt lâu ngày hả? Ngươi cho rằng nó để cho ngươi thoát hỏi “Đoạn
hồn cốc” này, không giết ngươi sao?

La Như Long nét mặt đầy thống khổ lắc đầu nói:

– Lão tiền bối dường như hiểu còn quá ít về Vân ca ca, ca ca không phải là người tuyệt tình tuyệt nghĩa đâu ?

– Nói bậy! Ngươi nói nó không phải là kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa, ta hỏi
ngươi, nói sao lại không lấy tính La? Nó nhận địch làm cha, nhận chức
phó tổng đàn chủ, cải tính danh thành Trương Quyền vậy là sao?

La Như Long mang nhiên hỏi:

– Vậy? Vì sao vậy?

Giả Như Chân muốn La Như Long tạm thời quên đi những chuyện đó không để vào đầu, bèn cất giọng:

– Tiểu tử, ngươi quên rằng ca ca của ngươi trúng “Lục âm chưởng” làm mê hồn rồi?

La Như Long gật đầu đáp:

– Vãn bối không quên chuyện ca ca bị trúng chưởng mê hồn. Theo vãn bối

nghĩ, người bị trúng “Lục âm chưởng” thần trí sẽ mê muội. Lão thấy kìa,
Vân ca ca giờ đây tinh thần sáng suốt đâu có mê hồn mê phách gì đâu ?

Giả Như Chân gượng cười:

– Tiểu tử, ngươi biết một mà không biết hai, lẽ nào ma đầu Miêu Cương lại không dùng dược vật và động thủ cước trên người La Như Vân.

– Động thủ cước gì ?

– Đồ ngốc! Động thủ cước tức là làm thần trí La Như Vân tỉnh lại, dùng
dược vật là làm cho nó quên đi tất cả những chuyện quá khứ.

– Có chuyện thần kỳ vậy sao?

– Đương nhiên nếu không thì La Như Vân sao lại kể cả tính danh mình cũng không nhớ được?

La Như Long đã có phần tin, chợt hỏi:

– Lão tiền bối kiến thức uyên bác, theo lão, Vân ca ca bị uống mê hồn dược đó, có cách gì để cứu giải không?

Giả Như chân chưa kịp trả lời, phía trước đã xuất hiện bốn người chặn đường.

Một giọng cười âm hiểm cất lên:

– Ha ha, ngươi tự xưng là Lý Hưng tùy tùng theo phó lổng đàn chủ, giờ gặp tam đại hộ pháp ta mau quì xuống chịu tội!

Cả bốn người nhất tề liên thủ xuất chưởng …

Thấy những người nhảy ra chắn đường chính là “Thiên Mục Tam Hung” và Thiềm
Nguyên chân nhân, Giả Như Chân trút đi phần lo sợ. Lão liền hô lớn:

– Đánh!

Cả hai đồng loạt phát chưởng nghênh tiếp.

” ầm …” Một tiếng nổ dây trời, đất đá bay tung tóe, cành lá gãy ào ào …

Bọn “Thiên Mục Tam Hung” từng tự xưng là cao nhân ẩn thế, tài nghệ chấn càn khôn, cùng liên thủ với Thiềm Nguyên chân nhân xuất chưởng, tuy không
dám nói đánh gục được đối phương, nhưng ít ra cũng chặn đứng được họ –
Không ngờ, khi chưởng lực song phương xáp nhau cả bốn tên bỗng hai tay
tê rần, chân đứng không vững “Bịch bịch bịch …” thối lùi bảy bước dài.

Đất đá đang bay mù, Trương Quyền phó tổng đàn chủ đã kịp lao đến đương trường.

Thấy bốn tên đứng sững mất hồn mất vía, Trương Quyền vội quát:

– Bọn hắn đâu? Bọn hắn chạy đâu rồi?

Cả bọn hoảng hồn nhất thời nói không ra tiếng.

Trương Quyền đã giận lại buồn cười, dậm chân hét lên:

– Chết đứng với nhau cả rồi hả? Đuổi!

Năm tên cùng phất tay áo đuổi tiếp.

Công lực của Liệt Hỏa thần công thật uy mãnh vô luân, bọn La Như Long cùng
xuất chiêu “Xích diệm chưởng”, không những đã đánh bức được cả bốn tên
cao thủ hắc đạo mà thân hình cũng tiếp lao về phía trước.

Đến khi Trương Quyền dẫn cả bọn đuổi theo thì hai người đã vượt ra xa ngoài mười trượng.

Giả Như Chân muốn an ủi La Như Long, cố nói vẻ thư thả:

– Tiểu tử bọn “Thiên Mục Tam Hung” tự xưng là bằng hữu thâm giao với Liệt Hỏa Thần Quân, tự phụ công lực cái thế,vậy mà chỉ một chiêu “Xích diệm
chưởng” cũng tiếp không nổi, ha ha, thật mất mặt!

La Như Long nhìn thế núi hiểm trở, ngạc nhiên hỏi:

– Lão tiền bối, lão nói “Đoạn hồn cốc” này chỉ có năm dặm, sao chạy mãi vẫn không hết?


Giả Như Chân cười tiếp lới:

– Đời lão phu có bao giờ nói dối đâu, ngươi biết vì sao không? Chính là vì :

“Hoan lạc hiềm dạ đoản, tịch mịch hận canh trường” (lúc hoan lạc tiếc sao đêm ngắn, buổi tịch mịch hận mãi canh dài)! Ngươi xem kìa chúng ta chạy hết con đường vòng phía trước là sẽ đến tận đầu có “Đoạn hồn cốc”.

Như ngươi mù thấy được ánh sáng, La Như Long nghe vậy nét mặt rạng rỡ tràn đầy hy vọng …

Bỗng nhiên từ trong cánh rừng tùng phía trước có hai bóng người loáng xuất hiện lao vút ra.

Vừa đáp xuống đất một tràng cười trong trẻo vang lên.

Giả Như Chân bất chợt dừng bước, La Như Long dừng lại theo. Lão lắc đầu than:

– Tiểu tử, trước có địch cản, hậu có truy binh, không thể chạy được!

La Như Long phóng ánh mắt nhìn về phía trước, hai nhân ảnh một lục một
hồng, chính là Hắc Nựu và Bạch Nựu trước đây chàng đã thấy ở Vũ Đương
sơn. Quay nhìn lui sau, bọn truy binh đuổi sát bên lưng, chàng hớt hãi
hỏi vội:

– Lão tiền bối, chúng ta bị địch vây hai đầu, sao không liều mạng xông thẳng về phía trước ?

– Xông không được !

Giả Như Chân sợ La Như Long nhất thời xung động, mạo hiểm xông vào “Lục âm
chưởng” của lục y Nựu. Trong lúc nguy cấp lão đưa tay chỉ tả hữu, nói:

– Phía tả là vực sâu, rơi xuống sẽ chết ngay lúc này chỉ có con đường sinh tử là bay xuống “Đoạn hồn cốc”!

– Không thể được, lão quên rằng dưới cốc có nữ ma đầu mà?

– Bây giờ không nghĩ nhiều, tiểu tử, nhanh theo ta!

Lão liền nắm tay La Như Long phi thân bay lên không trung, rồi bẻ hướng lao xuống cốc.

Khi hai người vừa lao đi, bọn Trương Quyền cũng đã tới nơi. Thấy họ bay
thẳng xuống cốc cho rằng đã bị trúng kế của mình, Trương Quyền phá lên
một tràng cười đắc ý.

Rồi vung tay lên, năm quả pháo hiệu bay lên không trung, như báo hiệu cho đồng bọn biết đối phương đã bay xuống
cốc, trúng đại kế của Hồng Hoa bang.

Từ dưới cốc, giọng cười man rợ của nữ ma đầu vọng lên như quỉ thần hiện về lấy hồn người ở thế gian.

Bà ta tiếp giương cao giọng:

– Mỗi nơi hãy tự chắn giữ cửa cốc yếu lộ, chúng ta lấy tĩnh chế động, đợi trời sáng sẽ tóm cổ bọn hắn như bắt cá trong chậu vậy.

Giả Như Chân sống đến tuổi tóc bạc răng long, chưa từng bị ai nhiếc mắng
một câu thậm tệ như vậy, bất giác cơn nộ khí trong người trỗi dậy. Thân
hình đang bay xuống lưng chừng, lão liền kéo La Như Long bẻ ngoặt vào
giữa triền núi dựng đứng, đáp người trên ngọn cây.

Nét mặt không
còn tươi cười vui vẻ nữa, Giả Như Chân vươn tay bẻ hai cành cây khô, rồi vội cởi chiếc áo ngoài ra, nhỏ giọng bảo La Như Long:

– Tiểu tử, ngươi cởi y phục ra !

– Phải cởi y phục hả ?

Giả Như Chân không giải thích, ngửng đầu nhìn khoảng trời phương Đông sắp hừng sáng, lắc đầu than:

– Chẳng lẽ lúc bình minh hé rọi lại là lúc thanh danh ta tiêu biến ? Lẽ
nào để họ xem ta như “Cá trong chậu” hay sao ?” Thấy La Như Long vẫn
lưỡng lự chưa cởi áo ra, lão gắt giọng:

– Sao ngươi không nghe
lời ta? Chúng ta có thoát ra được “Đoạn hồn cốc” hay không, chính là
trông mong vào kế cuối cùng này thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.