Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 36: Chung nam quần hội


Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 36: Chung nam quần hội

Đỉnh Chung Nam tạo lạc trên dãy Tần Lĩnh sơn, bên trái có Nam Ngũ đài, bên phải là chân đỉnh Hoa Sơn, thế núi bao la hùng vĩ.

Vào tiết tháng ba, khí xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, chim ríu rít gọi bày, cảnh sắc thiên nhiên bao phủ một màu xanh huyền diệu.

Hơn nửa tháng phát quang tu chỉnh, cổ thành Chung Nam trở nên khang trang lộng lẫy, chuẩn bị đón ngày hội sắp đến.

Từ vị Thiềm Nguyên chân nhân chưởng môn của phái Chung Nam (thuộc nanh
vuốt của Hồng Hoa bang), cho đến mấy trăm tay thuộc hạ cứ chạy ra chạy
vào, mặt mày hớn hở như lũ cóc đợi cơn mưa giông.

Thời gian từng ngày trôi qua trong không khí tưng bừng náo nhiệt.

Đến ngày thứ ba trước ngày hội, mọi công việc đã chuẩn bị chu toàn. Thiềm
Nguyên chân nhân chấp hai tay sau lưng, ngước mặt ngong ngóng nhìn Đông
trông Tây, thỉnh thoảng lại gật gật đầu có vẻ đắc ý.

Thực ra
Thiềm Nguyên chân nhân lần này đứng ra đốc thúc chuẩn bị quần hội võ lâm Trung Nguyên, một là dựa vào đó để làm nấc thang tiến thân, hai là có
cơ hội để hiển lộ tài cán của mình trước mặt các môn phái.

Thiềm
Nguyên chân nhân có hình tướng không mấy thiện cảm, đầu hoẵng mắt chuột, mặt mày ốm nhom, dưới cằm có chòm râu sơn dương lưa thưa mấy sợi, hàm
răng hô lại đen khiến người ta nhìn phải phát nôn.

Thân hình lại
khô đét tợ như mành trúc, đầu chụp chiếc mũ Cửu lương, bộ y phục lại
rộng thụng thịnh, có in hình bát quái, trông gã ta chẳng khác gì người
nộm.

Thiềm Nguyên chân nhân chấp tay đi quanh trong phòng khách
rực rỡ sáng lạng, phía trước phòng khách là ba tòa nhà mới dựng lên để
quần hùng võ lâm đến tụ hội.

Phía sau bàn chủ tọa là một tấm
phông có thêu đóa hoa hồng sặc sỡ. Lão ta đặc biệt chú ý đến ghế chủ
tọa, ngắm nghía một hồi, lão bước đến ngồi xuống thử, gật gù đầu có vẻ
mãn ý rồi đứng dậy.

Bất chợt, trên đỉnh gian nhà phía trước đột
ngột lộ ra một khuôn mặt thanh tú đang quan sát những cử chỉ của Thiềm
Nguyên chân nhân, suýt một chút nữa là bật cười thành tiếng.

Thiềm Nguyên chân nhân lại không hề hay biết có người dám ẩn thân trên nóc nhà để nhìn trộm.

Lão lều khều cất bước đi ra khỏi phòng khách và đến thẳng “Anh hùng quán”.

Lão ta vừa đi khuất, có hai bóng người màu trắng từ trên nóc nhà nhẹ nhàng bay đáp xuống đất tợ như hai chiếc lông hồng rơi.

Đó chính là Mân Sơn bà bà và Hách Linh Châu.

Chẳng biết cố ý hay vô tình, khi đáp xuống Hách Linh Châu ngồi gỏn gọn ngay trên chiếc ghế chủ tọa làm bằng da hổ.

Cô ta còn yểu điệu cười gọn:

– Sư phụ, sư phụ muốn thử không ? … Rất thoải mái.

Mân Sơn bà bà đánh mắt nhìn, quát nhẹ:

– Con quỷ nữ này, vừa rồi ngươi suýt làm quấy, giờ lại còn bỡn cợt nữa,
ta phải đem ngươi về giam đầu ở Mân Sơn đến chục năm cho ngươi hết múa
men.


Vừa nói hà ta vừa ngưng thần theo dõi, hé môi cười nhạt:

– Nói thật ra chúng ta vượt ngàn dặm đến đây người đã lụy rồi, nên tìm đến khu trấn nào gần đây nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy tính.

– Đi nghỉ hai ngày sẽ trễ thời gian xem cảnh trường náo nhiệt mất, sư phụ đi chứ Châu nhi không đi đâu!

Hách Linh Châu lên giọng bướng bỉnh.

– Ngươi muốn giữ ở đây hả ?

– Ừm, Châu nhi giữ ở đây thôi.

Trên khuôn mặt trắng xanh của Mân Sơn bà bà hiện lên một nét cười đạm bạc, bà ta buông giọng :

– Ta xem ngươi quá mẩn mê si tình với La Như Long làm thần trí bấn loạn kể cả ngày giờ cũng quên nốt.

Hách Linh Châu sượng sùng đỏ mặt cúi đầu.

Mân Sơn bà bà tiếp hỏi:

– Không phải ngươi đã nói, La Như Long đến chiều tối ngày hai mươi bốn mới tới cơ mà !

– Vâng!

– Châu nhi, muốn xem cảnh trường náo nhiệt cũng phải đợi đen tối mai, giờ nán lại ở đây có tích sự gì?

Hách Linh Châu hỏi giọng bồi hồi:

– Sự phụ, ý của sư phụ là muốn ra ngoài để thăm dò động tình như thế nào, xem tình hình có gì bất lợi đối với La Như Long không?

– Hiện tại không phải đã xem rồi đó sao?

Hách Linh Châu lắc đầu đáp:

– Sư phụ chớ cho rằng biểu hiện bên ngoài yên tĩnh thế này là vô sự, kỳ
thực biến cố phát sinh chỉ trong chớp mắt khiến người ta không thể phòng bị kịp.

Mân Sơn bà bà nghiêm sắc mặt nói:

– Châu nhi, những lời ta căn dặn ngươi nhớ rõ cả chứ ?

Thấy bà ta thay đổi sác mặt, Hách Linh Châu thoắt đứng dậy ôm chầm lấy bà, hỏi:

– Hẳn sư phụ đã dạy bảo không được mở lời khi gặp La Như Long ?

Mân Sơn bà bà gật đầu tiếp lời:

– Không phải ta cố ý ngăn cách các ngươi, mà vì tình thế đang hết sức gây cấn. Ta và Liệt Hóa Thần Quân có mối thù quá lớn, không thể dùng lời lẽ hóa giải được. Hiện tại trước mắt khi sự ân oán giữa ta và Liệt Hỏa
thần quân chưa được hóa giải, ngươi tốt nhất không được gặp mặt La Như
Long hiểu chưa ?

– Sư phụ cứ yên tâm, Châu nhi không làm trái theo lời dạy bảo của sư phụ.

Hách Linh Châu miễn cưỡng thốt lên lời đó, mặt ngọc ngửng lên, cô ta run giọng hỏi :

– Theo sư phụ thấy, Long ca ca ngày mai đến Chung Nam, có gặp nguy hiểm không ?

Mân Sơn bà bà trả Lời:

– Ta vốn cho rằng La Như Long đến đây chẳng khác gì dẫn xác vào miệng
hùm, hung nhiều cát ít. Nhưng đó chỉ là sự linh cảm của ta mà thôi.


– Sư phụ cho rằng Hồng Hoa bang có sự chuẩn bị hay sao ?

– Ừ, nhất định vậy rồi !

– Vì ma đầu Miêu Cương tiến về phương nam bị hụt một vố, sau khi nghe tên Đầu Đà Vệ Sơn lọt lưới báo cáo lại, họ nhận dạng được La Như Long, bởi
vậy nhân ngày hội này họ sẽ triển khai kế hoạch vây bắt chứ gì ?

– Đúng vậy !

Hách Linh Châu than giọng đượm buồn:

– Hiện trường trước mắt tuy chưa có dấu hiệu gì, nhưng cảnh đầu rơi máu
đổ đang ngấm ngầm xảy ra. Thôi được, chúng ta tìm một nơi để nghỉ ngơi,
ngày mai trở lại đây để quan sát. Khi nào La Như Long thoát khỏi đầm
rồng huyệt hổ này, Châu nhi mới an tâm.

Mân Sơn bà bà hỏi giọng khác thường :

– Ngươi có cho rằng ta bỏ qua lão tóc bạc tính Giả hay không?

– Sao? Sư phụ vẫn hoài nghi lão ta chính là Liệt Hỏa Thần Quân à?

– Chưa hẳn đúng, tuy nhiên lão tính Giả đó khiến người ta trỗi đậy hoài nghi không ít !

Mân Sơn bà bà chợt đưa tay ra hiệu nói nhỏ:

– Có người đến, chúng ta rời nhanh khỏi đây. Ngày mai phải chọn một vị trí cao để quan sát rõ toàn trường.

Dứt lời, bà ta liền nắm tay Hách Linh Châu, cả hai cùng lao đi mất hút trong ráng chiều mờ ảo.

“Mân Sơn” võ học quả thực thần diệu, đến chẳng ai biết, đi ở ai hay.

*** Ngày hai mươi bốn đã đến.

Phổ Thiện đại sư nắm bắt nguồn tin không sai. Quả nhiên sau giờ Ngọ, bằng
hữu võ lâm ở khắp nơi nườm nượp kéo về Chung Nam, được đón rước vào nghỉ lại ở “Anh hùng quán” và “Hào kiệt lâu” trong Chung Nam cổ thành.

Những khách có tên tuổi dược Thiềm Nguyên chân nhân đích thân đứng ra đón
tiếp. Lão ta suốt ngày ở trong “Hào kiệt lâu ” Đa số các khách đến dự
hội, trên mảng áo có thêu hoa hồng. Mang danh là quần hội võ lâm Trung
nguyên, kỳ thực nói là thịnh hội bang của Hồng Hoa bang cử hành thì đúng hơn.

Đến chiều tối, hai tòa “Anh hùng quán” và ” Hào kiệt lâu”
chật ních người. Đỉnh Chung Nam vốn u tịch vắng lặng, giờ lại đèn đuốc
sáng trời, tiếng cười nói nhộn nhịp vang động núi rừng.

Vào khoảng giữa giờ Dậu và giờ Tuất, đang lúc mọi người đang hăm hở chuyện trò, đột nhiên một tin khẩn cấp truyền đến:

“Phó tổng đàn chủ quang lâm đại giá”.

Tin tức này làm cho Thiềm Nguyên chân nhân sửng sốt cả người, lão ta kinh ngạc lầm thầm trong miệng:

“Hoa Sơn và Chung Nam gần trong gang tấc, phó tổng đàn chủ trong đêm hôm lại đến, vì sao ? Tổng đàn chủ đã truyền dụ. Nói rằng phó tổng đàn chủ sáng mai mới đến cơ mà ? Có lẽ Trương phó tổng đàn chủ không hẳn tin ta, đến kiểm tra xem khâu chuẩn bị như thế nào ?” …

Thiềm Nguyên chân
nhân tinh thần hoảng loạn, không tin vào tai mình, lão ta liền vung tay
nắm cổ áo tên thuộc hạ báo tin, giương mày quát:


– Ngươi vừa nói phó tổng đàn chủ đại giá hả ?

– Dạ … ! Gã thuộc hạ cũng hết hồn theo.

– Vị phó tổng đàn chủ nào ?

– Trương phó tổng đàn chủ.

– Trương phó tổng đàn chủ thường nhật không từng lộ diện, ngươi làm sao nhận ra được ?

Gã thuộc hạ đến lúc này mới đoán ra nguyên nhân vì sao vị chưởng môn kinh hoảng thất sắc, gã ta cười đáp:

– Bẩm chưởng môn, đệ tử tuy chưa từng thấy được kim dung của phó tổng đàn chủ, nhưng theo lệ thường dùng lời để chuyển cáo, đệ tử chỉ việc báo
cáo lại theo y như vậy.

Nay xa giá của phó tổng đàn chủ đang dừng ở cách ngoài độ tầm tên.

– Sao ? Phó tổng đàn chủ xa giá đến hả?

– Vâng!

Thiềm Nguyên chân nhân đang định hỏi tiếp, chợt có Linh Tước đạo nhân bước lên xua tay giục :

– Thiềm Nguyên đạo huynh, chúng ta không nên để chậm trễ, mau mau triển khai đội hình ra nghênh tiếp.

– A … Vâng! Triển khai đội hình nghênh tiếp … nhanh … nhanh …

Thiềm Nguyên chân nhân phát hoảng kêu lên, thấy tên thuộc hạ báo tin còn đứng trơ trơ trước mặt, lão ta dậm chân la cuồng:

– Đồ chết bằm, ngươi đứng sững hồn ở đó làm gì? Nhanh đi gióng chín tiếng chuông, cút nhanh!

Gã thuộc hạ liền cắm đầu chạy đi ngay.

Thiềm Nguyên chân nhân quay sang tả hữu nói lớn:

– Đi!

Rồi lão ta lon xon đẫn đường đi trước.

Từng tiếng chuông ngân vang giữa núi đồi tịch mịch “Boong … boong … “
Đến tiếng chuông thứ bảy vừa dứt, một đoàn người nối đuôi nhau đứng
trước sơn môn của cổ thành Chung Nam, trông như chiếc cầu vồng ngũ sắc.

Đoàn người đông nghịt làm tắc cả lối đi, môn đồ thuộc phái Chung Nam tính ra phải đến năm trăm người, cộng thêm hơn sáu trăm người từ các nơi kéo
về, con số lên đến cả ngàn.

Tự nhiên không ai báo nhau, họ lần lượt phân đứng thành từng hàng theo chức phận cao thấp.

Đứng hàng đầu tiên là chưởng môn của các môn phái, và những anh hùng hào kiệt có danh tiếng trong võ lâm.

Đến tiếng chuông thứ chín kết thúc!

Toàn trường đang náo nhiệt lập tức trở nên im phăng phắt không nghe một
tiếng động, toàn bộ ánh mắt đều ngóng nhìn theo con đường chạy dài phía
trước.

Trong bầu không khí trầm tịch một chiếc lá rơi cũng nghe,
bất chợt từ đâu lại vọng đến tiếng nhạc réo rắt du dương, như tiếng oán
than của những oan hồn lưu lạc.

Từ xa xa có một ngọn đèn màu trắng lập lòe trong màn đêm ảm đạm đang tiến lại gần …

Người ta bắt đầu nhận ra có mười hai bạch y thiếu nữ đang vịn một cỗ xe màu
trắng, lướt đi như hành vân lưu thủy tiến thẳng đến sơn môn.

Lướt qua khỏi những tầng cấp bằng đá, mười hai vị bạch y thiếu nữ nhất tề hô một tiếng nhỏ, những cánh tay ngà ngọc rời khỏi cỗ xe, chiếc xe được
đặt xuống trên khoảng đất bằng phẳng cách sơn môn độ ngoài ba trượng, nó tiếp lăn bánh đến phía trước một đoạn rồi từ từ dừng lại trước mặt
đương chúng.

Lúc này mấy mươi tay cao thủ hộ tống theo quái xa vẫn khi ẩn khi hiện trong màn đêm, tiếng tay áo bay phành phạch trong gió.


Bất thần một tràng cười lớn từ trong chiếc quái xa vang lên.

Tiếng cười tợ như hổ gầm, hàm ẩn cả nội lực rất lớn, khiến cho người ta như muốn vỡ tung màng nhĩ.

Tiếng cười đầy vẻ thị uy và chấn khiếp hiếp cả ngàn cao thủ võ lâm đang đứng cung nghinh.

Mười hai vị hạch y thiếu nữ bắt đầu phân hai hàng tả hữu đứng phía trước quái xa.

Tiếp đó có hai người xuất hiện từ sau xe đi vòng đến trước. Người bên trái
là một lão nhân râu tóc bạc trắng như ngân, mặt vuông tai dài, đôi mắt
khẽ mở, vận y phục có thêu hoa bông sặc sỡ.

Bên phải là một vị
phụ nhân trung niên độ ba mươi tuổi, mắt thanh mày tú, dung nhan kiều
diễm, cũng vận y hiệu có thêu có hoa hồng.

Chẳng phải ai khác, hai vị đó chính là Giả Như Chân và Diệu Thủ nương tử hóa trang.

Họ phân vị đứng trước quái xa, quì gối thi đại lễ, miệng nói lầm thầm
không biết nói những gì, rồi đứng dậy bước đến cúi mình đứng hầu hai bên xe.

Rèm xe từ lừ vén lên, có một người đang ngồi bên trong.

Đó chính là vị phó tổng đàn chủ mà mọi người đang cung hầu và cũng chính là La Như Long.

La Như Long vẫn vận chiếc y hiệu như mọi hôm, chỉ có điều, trên gương mặt tuấn mỹ của chàng dường như có tô một lớp hương phấn.

La Như Long vốn có một nốt ruồi son bên má phải, nhưng không biết do dùng
dược vật để bôi xóa hay đùng thuật hóa trang, mà hiện giờ lại biến đâu
mất?

La Như Long bước xuống đất, quay sang nói với hai người mấy lời gì không ai rõ.

Khi họ hồi bẩm lại, chàng gật đầu “à … à … ” mấy tiếng.

La Như Long dường như chẳng cần để mắt đến đám quần hùng trước mặt, tay
cầm chiếc quạt bằng ngà xòe rộng, miệng hiện nụ cười lãnh đạm mặt ngước
nhìn những vì sao lấp lánh trên trời, thần thái kiêu hãnh.

Thấy
vị phó tổng đàn chủ ham đứng nhìn sắc trời, đám cao thủ phía Thiềm
Nguyên chân nhân cung kính bước lên để nghênh tiếp. Khi khoảng cách song phương còn độ sáu xích, họ dừng lại nghiêm nghị hô lớn:

– Tham kiến phó tổng đàn chủ.

Rồi răm rấp quì xuống xá lễ.

Tất cả đương chúng cũng đồng loạt hô lên:

– Tham kiến phó tổng đàn chủ.

Họ cùng quì xuống thành từng dãy trông thật tôn nghiêm.

Tiếng hô vang dội làm rung chuyển cả mặt đất. Nhưng chẳng hề làm kinh động đến vị phó tổng đàn chủ.

La Như Long vẫn đứng sừng sững như pho tượng, ngước mắt nhìn những làn mây trời lững lờ trên khung trời mờ ảo, thần trí như đang chìm trong cõi hư vô.

Diệu Thủ nương tử dường như có phần áy náy, mỉm cười xá một xá, mở lời:

– Bẩm phó tòa, mọi người đang đón tiếp ngài.

– A? Ngươi nói gì?

La Như Long cố làm bộ thất kinh, xếp chiếc quạt lại than nhẹ:

– Ôi thôi ! Mấy khi được ngắm cảnh trời huyền ảo này! Ai da ! Mất hứng, mất hứng !

Chàng chợt cúi nhìn đám quần hùng giả vờ như đến giờ mới phát giác ra họ quì bái trước mặt, bèn cười kha khả cất giọng:

– Đứng dậy, đứng dậy! Không dám, không dám!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.