Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 14: Liên hoàn chưởng pháp
Hơn hai mươi người đó hình như từ bốn phía ập đến,
thân pháp phàm tốc, chỉ trong nháy mắt đã vây áp chín vị tăng và La Như
Long vào giữa .
La Như Long thất kinh như chim gặp phải tên, chàng ghìm ngựa lại ngay, đảo mắt nhìn xung quanh.
Những người vừa xuất hiện có “Thiên Sơn Song Sát”, “Dao Sơn Nhị Xú”, “Quan
Ngoại Tam Quái”, lại có ba lão quái thân hình gầy ốm, đỉnh đầu có ba bối tóc, họ đúng là “Thiên Mục Tam Hung”.
Ngoài ra còn có mười mấy
người hình tướng quái dị khác, mặt mày hung ác. La Như Long tuy không rõ lai lịch mấy nhân vật này, nhưng mới nhìn qua đủ đoán được họ là những
cao thủ hộ tống quái xa .
Thấy bọn ma đầu hiện thân chắn đường,
La Như Long thầm kêu “Chết rồi”, đánh mắt nhìn sang mấy vị hòa thượng, ý muốn hỏi “Ta nên làm thế nào ?”.
Phổ Nguyên hòa thượng cũng đáp lại bằng ánh mắt, như muốn nói:
“Ngươi chớ nóng vội, xem ta hành sự sẽ rõ !”.
Phổ An đại sư nhanh chóng tụng một câu Phật hiệu, ngữ khí phát ra có vẻ
khác thường như đang hàm ẩn ý gì người ngoài không hiểu được.
Phổ An đại sư tuyên tụng Phật hiệu xong , tám vị còn lại cùng ứng thanh rồi tức tốc dàn thành trận thức.
Đây là trận thức gì ? La Như Long chỉ biết ngồi nhìn. Chín vị cao tăng đứng vây quanh ngựa .
Cũng thật kỳ lạ, chín vị cao tăng cùng áp bàn tay phải trước ngực, còn tay
trái của mỗi người đều ấn lên vùng huyệt Mệnh môn của người bên cạnh .
Đứng phía trước ngực chính là Phổ An đại sư. Trận thức bố trí xong, Phổ An
đại sư chợt đưa tay, tay áo cà sa phất một cái, hai cái rồi ba cái …
Đang lúc La Như Long ngạc nhiên chăm nhìn, thì từ trên không truyền ra ba
tiếng “vu vu vu”. Trên không trung liền xuất hiện ba luồng ánh sáng màu
lục đến lóa cả mắt.
La Như Long tuy không hiểu phát ra ba luồng
ánh sáng đó nhằm mục đích gì, nhưng cũng nghĩ ra rằng đó là tín hiệu cầu viện ước định trong bạch đạo võ lâm.
Dàn trận , cầu viện chỉ
trong thời gian chớp nhoáng. Bỗng từ phía trước có giọng đằng hắng cất
lên, tiếp theo đó là ba lão già tóc bạc bước ra .
Ba lão già gầy ốm như thanh trúc khô, đúng là lần đầu tiên La Như Long gặp mặt.
Một lão có dáng hình tợ như thanh củi khô nhìn ba luồng sáng trên không trung, cất giọng khàn khàn:
– Xem ra chín vị đại sư hình như phát tín hiệu cầu viện, đúng không?
Không đợi đối phương mở lời, lão ta ngửa cổ cười, nói tiếp:
– Tìm ai đến cứu viện chứ ? Tìm những tên trọc đầu hay sao ? … Hừ , có
Thiên Mục tam lão nhân gia này ở đây, cho dù họ có nghe và chạy đến cũng không làm gì được? Ha … ha … ha …
Tiếng cười cao ngạo đó chưa dứt, có một lão khác tợ như thây khô bước ra, lên tiếng:
– Người muốn lên mặt được huynh đệ Thiên Mục ta chỉ có duy nhất Liệt Hỏa
Thần Quân. Ha … ha … ha … Nghe nói lão ta đã trở thành người thiên cổ . Các ngươi vừa qua nhìn thấy lệnh bài đó, lời nói đó đều là giả, là có người mạo danh. Nếu không tin thì các ngươi cứ đợi xem, tấm kim bài
giả đó có xuất hiện trước mặt bọn ta hay không?
Lão có thân hình tựa thanh củi khô lại phá lên cười, cặp ma nhãn nhìn đến Phổ An đại sư, nói:
– Thế nào ? Các ngươi vây quanh lấy thằng nhóc này, chắc là muốn lão phu động thủ hay sao ?
Nhìn ba lão nhân có hình tướng quái dị kia, La Như Long biết rằng chuyện đã
đến lúc nghiêm trọng. Nghe hai lão vừa rồi nói, chàng muốn phát run,
thầm nghĩ:
“Liệt Hỏa Thần Quân xuất hiện là thật hay là giả ? Họ
khẳng định Liệt Hỏa Thần Quân đã trở thành người thiên cổ, sợ rằng cũng
không chắc. Vì Giả lão tiền bối tự xưng là bằng hữu thâm giao với Liệt
Hỏa Thần Quân, vậy lão nỡ nào lừa dối ta sao ?
La Như Long đang suy nghĩ, Phổ An đại sư hơi ngẩng đầu lên mỉm cười nói:
– Bần tăng không phải không biết sợ chết, thực tại vị tệ tự có truyền
lời, lệnh bọn bần tăng bảo hộ La thiếu chủ một đoạn đường. Ba vị Thiên
Mục đại hiệp không nên làm khó dễ .
Giọng nói bình tĩnh, không cao cũng không thấp. Lão quay sang nói với tám vị tăng nhân đồng môn:
– Chư vị sư đệ , đi thôi !
Chín vị tăng cùng cất bước, tạo thành một vòng đai bên ngoài cho La Như Long từng bước, từng bước …
La Như Long như một pho tượng được rước đi . Chàng hết nhìn bọn “Thiên Mục Tam Hung” phía trước, lại quay về bọn “Dao Sơn Nhị Xú” và “Thiên Sơn
Song Sát” phía sau .
Rất kỳ quái, chín vị cao tăng và chàng cùng
tiến bước, sao không thấy bọn hắc đạo ra tay ? Lẽ nào họ đang tính kế gì nên chưa động thủ ?
Chưa nói đến bọn Thiên Mục Tam Hung võ nghệ
cao cường, mà như hai tên Thiên Sơn Song Sát đó còn xem các chưởng môn
tông phái không ra gì. Họ có lý nào lại ngần ngại Cửu Đại Giám Tự này ?
Điều càng lạ lùng hơn là bọn cao thủ hắc đạo không những không hành động ,
mà còn tập trung ánh mắt nhìn đến “Thiên Mục Tam Hung” .
“Thiên
Mục Tam Hung” thì cứ phóng những luồng ma quang đến chín vị cao tăng hộ
tống La Như Long đang từ từ tiến đến. Họ cũng dạt ra hai bên nhường
đường rồi lùi lại phía sau .
Những cặp ma nhãn như những cặp mắt của hung thnầ rừng rực nhìn chăm chăm .
Ba lão quái đã lùi về phía sau, nhưng họ đánh mắt nhìn theo như đang bàn tính điều gì .
Bất chợt, như đã quyết định xong, lão ma đầu đứng ở giữa hét lên:
– Đứng lại !
Tiếng quát như sét xé bên tai, cả chín vị cao tăng liền dừng lại .
Lão quái tựa như thanh củi khô bước đến, cười hung dữ:
– Dám chắc các ngươi tự cho rằng dựa vào “Cửu liene hoàn bô để chưởng pháp” để phá vòng vây, đối phó với huynh đệ ta hả ?
Phổ An điềm nhiên cười :
– Nếu nói đối phó với Thiên Mục Tam đại hiệp thì không dám, nhưng nói phá nổi vòng vây là sự thực.
– Nói như vậy , ngươi tin rằng đột phá được không ?
– Vâng ! Bần tăng tin chắc sẽ được .
– Hảo hảo ! Ngươi tự tin như vậy cũng được !
Nói đến đó, lão đại ma đầu liền quét luồng ma quang đến đồng bọn, cười lớn:
– Lão phu cũng tin rằng sẽ phá tan thế trận của các ngươi ! Đánh !
Tiếng “đánh” vừa phát ra , các cao thủ hắc đạo cùng hét lên một tiếng dậy
trời rồi lao người xông đến như những con sư tử hung hăng , song chưởng
đều xuất …
Những cao tăng đều hướng mặt ra ngoài, vẫn bình thản khi nhìn chưởng phong vô cùng hung mãnh đang ập đến. Phổ An đại sư phát ra một câu Phật hiệu, cả chín vị cao tăng cùng dựng hữu chưởng ngang
ngực, phóng ra …
“Ầm … Ầm” những tiếng nổ long trời lở đất, bóng người chao đảo và bị văng ra rất xa …
Những tiếng kêu la loạn xạ đầy kinh hãi .
Song phương tiếp chưởng, luận về mạnh yếu của nội lực võ công đã phân rõ .
Như “Thiên Sơn Song Sát”, “Dao Sơn Nhị Xú”, “Thiên Mục Tam Hung” đều là
những đại ma đầu lừng danh, bởi vậy chỉ bị tống lùi bảy tám bước. Còn
như bọn “Quan Ngoại Tam Quái” lại bị hất bay ra ngoài ba trượng.
Kỳ thực, chưởng chiêu của “Cửu Đại Giám Tự” không phải là tà môn pháp
thuật gì. Cửu Đại Giám Tự nói về võ nghệ cùng ngang bậc với Phổ Thiên
đại sư, chiêu “Cửu liên hoàn bô đề chưởng pháp” được chín vị cao tặng
hợp lực lại, thử hỏi mỗi lần xuất chưởng thì lực đạo mạnh đến dường nào? Ai có thể kháng cự nổi được chứ ?
Nói về võ công thật vô cùng
huyền diệu, không có giới hạn. La Như Long hôm nay càng nhận thức rõ hơn được điều đó . Chàng thấy bọn cao thủ hắc đạo văng tứ phía, trong lòng
đỡ sợ đi nhiều .
Tiếp xong một chưởng, Phổ An đại sư giương cao giọng:
– Đi !
Những vị cao tăng tiếp tục tiến về phía trước cùng con tuấn mã ở giữa .
Có kinh nghiệm giao chiêu vừa rồi, thấy những cao tăng tiến đi, một lão quái chỉ tay thì thầm với đồng bọn:
– Lại đây ! Lại đây ! Chúng ta cùng liên lực xuất chưởng, mục tiêu chính
là nhằm vào thằng nhóc ở trên ngựa, như vậy không đắc thủ hay sao ?
La Như Long ngồi trên lưng ngựa, cũng không đợi Phổ An dặn bảo, chàng nhún mình nhảy xuống, hỏi:
– Đại sư, xuống ngựa thế này không trở ngại gì chứ ?
Phổ An đại sư quay đầu mỉm cười không nói .
Chín vị cao tăng vẫn không dừng bước.
Thấy La Như Long khi không lại nhảy xuống khỏi ngựa, “Thiên Mục Tam Hung” bị mất một cơ hội, không còn kế gì để thi triển. Nhưng họ vẫn không từ bỏ
âm mưu , lúc này đã đứng chắn ở trước mặt, cả bọn không muốn tránh ra
nhường đường.
Chín vị cao tăng và La Như Long vì có ngựa nên
không thể thi triển khinh công thân pháp được, chỉ biết tiến lần từng
bước về phía trước.
Trước mặt có “Thiên Mục Tam Hung” chắn đường, phía sau lại có “Thiên Sơn Song Sát”, “Dao Sơn Nhị Xú” và đám cao thủ
hắc đạo bám theo .
Đoạn đường sắp tiến đến lại nhỏ hẹp, khúc
khuỷu ngoằn ngoèo, buộc chín vị cao tăng phải tản mác trận thức, nếu
không thì chỉ dừng lại ngang đây .
Nhưng chín vị tăng đâu dám phân tán trận thức, vì chỉ cần “Thiên Sơn Song Sát”.
và “Dao Sơn Nhị Xú” thôi, chín vị tăng phân ra kháng cự chưa chắc đã nổi, chưa nói đến “Thiên Mục Tam Hung”.
Vậy biết làm sao ?
“Thiên Mục Tam Hung” đang cất giọng cười cuồng vọng, chợt nhiên có một lão trong bọn ngẩng đầu nhìn , nói:
– Ha ha, chư vị đại hiệp đã nghe tin đưa đến, còn giấu đầu lộ đuôi vậy làm gì ?
Từ trên không, giọng của vị chưởng môn Thiếu Lâm đột ngột cất lên:
– Phổ An, ngươi sao ngốc vậy ? Bản chưởng môn quyết định xin La tiểu thí
chủ rẽ đi đường tắt, bọn “Thiên Mục Tam Hung” chắn giữ ở huyện Mân, bây
giờ họ đã xuất hiện ở đây rồi thì còn tiến theo con đường nhỏ hẹp đó nữa làm gì ?
Phổ An nghe vậy mới hiểu ra, thầm nói:
– Đúng ! Ta cố đi theo con đường nhỏ hẹp này làm gì ? Sao không quay lại để đến quan lộ Dưỡng quan, muốn động thủ cũng dễ hơn.
“Thiên Mục Tam Hung” tự nắm được phần thắng, bèn ngước mắt nhìn về hướng chưởng môn Thiếu Lâm, cười hung dữ:
– Phổ Thiện lão trọc, ngươi không lộ diện ra xem.
Phổ An đại sư liền bảo những vị đồng đạo:
– Biến đổi trận thức, tức tốc vây lấy “Thiên Mục Tam Hung”, nhanh !
Chín vị tăng ứng thanh rồi nhất tề dàn trận thành hình chữ “nhất” chắn ngang trước mặt “Thiên Mục Tam Hung”.
Như vậy La Như Long trở thành đứng sau lưng các vị tăng, đối mặt với bọn “Thiên Sơn Song Sát” của bọn cao thủ hắc đạo .
“Thiên Sơn Song Sát” và “Dao Sơn Nhị Xú” đâu muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này, cả bọn cùng vung tay lao nhanh đến La Như Long.
Có người ra tay càng nhanh hơn, “bình bình bình bình” một loạt tiếng nổ vang, tiếng quát tháo. Hơn bốn mươi người lao xuống.
Những cao thủ bạch đạo mà La Như Long gặp mặt trước đây , giờ lại có mặt đủ ở đương trường.
Trong những cao thủ hắc đạo, bọn “Thiên Mục Tam Hung” có võ công cao nhất.
Lúc này, họ đã bị “Cửu Đại Giám Tự” phong truy, bằng cách nào cũng không
thể phá nổi thế trận như bức thành đồng đó, chỉ việc đứng thở đầy thất
vọng .
Phổ Thiện đại sư trở thành một người chỉ đạo mọi người
hành động. Thấy bọn hắc đạo không thể ra tay được, lão bắt đầu lướt
người đến cạnh La Như Long , vội nói:
– Tiểu thí chủ lên ngựa ngay !
La Như Long liền phóng người lên ngồi trên ngựa . Phổ Thiện đại sư quay
sang dặn dò gì vị Linh Hạc đạo trưởng , rồi cũng nhảy lên ngồi sau lưng
La Như Long, đưa tay vỗ mạnh mông ngựa, nhắm hướng con đường lớn Dương
quan mà tiến.
Ngựa mới tung vó, đã thấy Biện Quảng Nguyên dẫn bọn thuộc hạ xuất hiện đứng phía trước.
Phổ Thiện đại sư định cho ngựa dừng lại, chợt nghe giọng của Thần Trượng bà bà cất lên:
– Lão hòa thượng , cứ cho ngựa đi nhanh , những tên đó có ta và Thiết Phiến thư sinh xử lý !
Phổ Thiện đại sư quay đầu đáp lại:
– Làm phiền lão bà đấy !
Con tuấn mã lao như tên vút, xông thẳng về phía trước.
Biện Quảng Nguyên và Thiệu Quang dường như cũng sợ Thần Trượng bà bà và
Thiết Phiến thư sinh vây giữ, liền hét lớn một tiếng, cả hai cùng giương chưởng đánh thẳng vào con tuấn mã …
Phổ Thiện đại sư liền phất tay áo, chưởng phong bạt ra tống Biện Quảng Nguyên lùi lại . Lão bảo gấp với La Như Long :
– Tiểu thí chủ, thưởng cho nó một chiêu “Lão Ngưu phá xa”, Thiệu sư gia đang xông đến phía bên phải kìa !
La Như Long thấy Thiệu Quang lao đến, liền đưa tay lên trước ngực, ngũ chỉ xuất ra …
Thiệu Quang sợ hãi thành tính, cứ một mực đề phòng Thiết Phiến thư sinh và
Phổ Thiện đại sư , gã ta không thể ngờ La Như Long lại có chiêu kỳ công
tuyệt thế , gã không kịp phòng bị .
Lập tức cảm thấy cơ thể biến đổi khác thường, gã ta hự một tiếng, muốn tránh cũng muộn, gã quay cuồng rồi rơi bịch xuống đất.
Thấy Thiệu Quang gục mạng như vậy, Biện Quảng Nguyên đứng khựng người kinh hãi .
Thần Trượng bà bà và Thiết Phiến thư sinh cũng kịp đến đương trường, La Như Long vừa thúc ngựa, vừa quay đầu mỉm cười :
– Tần lão anh hùng , tên Thiệu Quang đó tác ác đa đoan, lão anh hùng muốn giết thì giết, chỉ cần vung kiếm lên là xong. Còn không muốn giết thì
lưu lại của hắn ta một cái gì làm kỷ niệm.
Phổ Thiện đại sư tụng một câu Phật hiệu, đợi khi ngựa ra khỏi huyện Mân, lão ngạc nhiên hỏi:
– Tiểu thí chủ, đối với lệnh tôn, lệnh đường thì lão nạp cũng có nghe ,
nhưng chiêu “Lão Ngưu phá xa” của thiếu hiệp là chiêu kỳ công võ học
chưa từng nghe đến. Thiếu hiệp có thể nói rõ cho lão nạp nghe được không ?
La Như Long mỉm cười định trả lời, nhưng nghĩ đến một điều, chàng lại hỏi:
– Lão tiền bối là chưởng môn của đại tông phái, hiểu biết sâu rộng, vãn
bối muốn hỏi một người này, lão có thể nói rõ cho được không ?
Phổ Thiện đại sư tiếp lời:
– Người mà thiếu hiệp muốn hỏi có phải là Liệt Hỏa Thần Quân không ?
La Như Long lắc đầu trả lời:
– Không phải, không phải ! Vãn bối muốn hỏi về một vị lão tiền bối có chính danh là Giả Như Chân cơ.
– Giả Như Chân hả ?
Phổ Thiện đại sư trầm ngâm trong chốc lát, nói tiếp :
– Hễ là những cao thủ lão thành trong hàng bạch đạo, lão nạp tuy không
dám nói là biết tường, nhưng tên Giả Như Chân đó nghe ra hết sức lạ …
Tiểu thí chủ có nghe nhầm không vậy ?
La Như Long từ khi bị rơi
xuống dãy Thiên Trụ , được Giả Như Chân cứu xuống, đưa cho âm diện “Thái cực đồ”, cho đến khi truyền thụ chiêu “Lão Ngưu phá xa”, lão ta vẫn
không tiết lộ điều gì về mình.
La Như Long nhíu mày hỏi:
– Vãn bối tự cảm thấy ba chữ Giả Như Chân rất khó hiểu ra, theo lão thấy, người này có phải là hóa thân của Liệt Hỏa Thần Quân không ?
Phổ Thiện đại sư lắc đầu nói:
– Không thể ! Không thể ! Liệt Hỏa Thần Quân tuy là người ba mươi năm
không trở lại Trung Nguyên, nhưng dung mạo của lão ta hằn sâu ký ức của
mỗi người khó thể nào quên ! …
– Lão tiền bối, vừa rồi lại có người nói Liệt Hỏa Thần Quân đã trở thành người thiên cổ, lão có tin không ?
– Sao tin được ? Nội lực truyền âm của lão ta chưa nói, lão ta xuất hiện
với khinh công thân pháp phàm tốc như vậy cũng giả luôn sao ? Nếu là
giả, thân pháp của người đó cũng quá cao siêu .