Kiều Tàng

Chương 11: Say Rượu Mà Đến


Bạn đang đọc Kiều Tàng – Chương 11: Say Rượu Mà Đến


Edit: Rebecca Sugar (@QinhLing wattpad)
Mẫu thân sầu oán, vô tri vô giác mà ảnh hưởng tới Bình Lan, cho nên lúc ban đầu giữa Thôi Hành Chu cùng Triệu Tuyền hai vị biểu ca, Liêm Bình Lan không chút do dự lựa chọn người trước.

Bởi vì, bản tính Triệu Tuyền rất giống với phụ thân Liêm Hàm Sơn, được chăng hay chớ, không có tâm tiến thủ, đều là hạng người tầm thường vô vị.

Nàng không muốn giống như mẫu thân, mắt nhìn người khác vinh hoa, cả ngày oán trời trách đất.

Nàng đã sớm thăm dò tính tình Thôi biểu ca, biết hắn thích nữ tử ôn nhu giải ý, hiếu thuận mẫu thân, tất cả mọi chuyện đều đặt di mụ lên đầu, nếu được Sở thái phi thích, cuối cùng có thể gả vào vương phủ, cũng coi như đền bù cuộc đời mà mẫu thân căm hận.

Chỉ cần an ổn chăm sóc, hoa cỏ tiên diễm bên ngoài cũng không cách nào rung chuyển được vị trí của nàng.

Nghĩ thế, Liêm Bình Lan trong lòng buông lỏng, cảm thấy mình lúc trước không nên bị mẫu thân thuyết phục, đi con đường tầm thường.

Thời gian không còn sớm, nàng phải nhanh nằm ngủ, để ngày mai tinh thần phấn chấn, phụ họa bà bà tương lai, cũng để biểu ca nhìn thấy mình hiền đức…!
Bởi vì thọ yến thái phi sắp đến, tỷ tỷ Thôi Phù đã lấy chồng xa của Thôi Hành Chu, cũng cùng nhi tử Cẩm Nhi mới hai tuổi trở về nhà mẹ đẻ.

Phu quân của nàng là đích tử [1] Khánh Quốc Công, phủ trạch ngụ tại tỉnh ngoài Duyện Châu, mỗi lần muốn về thật không dễ.

[1] con vợ cả.

Thọ yến vội vàng diễn ra tại nhà trước, Thôi Phù cố ý đưa ngoại tôn [2] Cẩm Nhi đến trước mặt Thôi Hành Chu, cười hỏi: “Trước đó vài ngày đệ đi Trấn Nam giải quyết việc công, ta có bảo đệ thay ta mua son phấn ở Hàm Hương trai về, đã mua được chưa?”
[2] cháu ngoại.

Thôi Hành Chu đong đưa trống lúc lắc chơi đùa ngoại tôn, suy nghĩ một chút nói: “Đã mua…!nhưng đã tiện tay tặng người, đợi lần sau đệ mua lại cho tỷ.”
Thôi Phù trừng đệ đệ một chút: “Son phấn ở Hàm Hương trai đều phải đặt trước, bởi vì phấn hoa trước dùng sương trộn với bắc hoa cúc ép ra nước, năm nay không lấy được thì phải đợi đến năm sau mới có…!Là vị giai nhân nào trêu chọc khiến cho đệ đệ luôn luôn đoan chính của ta thần hồn điên đảo, còn đem son phấn ta thật vất vả mới định được cho người!”
Thôi Hành Chu không nghĩ tới son phấn tiện tay tặng cho Liễu Miên Đường nguyên lai lại có nhiều vấn đề như vậy.

Lúc trước Liễu Miên Đường ân cần may vá kẹp áo cho hắn nên hắn mới dựa theo lễ tiết, thuận tay đưa son phấn trong ngực tặng cho nàng.

Bây giờ tỷ tỷ lấy chuyện này ra nhạo báng hắn, hắn cũng không biết nên nói gì, đành chỉ ngồi chơi đùa với Cẩm Nhi.

Thôi Phù tính tình thoải mái, sẽ không vì một hộp son phấn mà giận dỗi đệ đệ.


Về phần đệ đệ ở bên ngoài kết hồng nhan, nghĩ đến chắc cũng là nhu thuận động lòng người, mới khiến hắn thích.

Thôi Phù cùng mẫu thân Sở thị tính tình khác nhau, từ nhỏ nàng đã không thích di mụ Liêm Sở thị cùng nữ nhi thích chiếm tiện nghi của bà ta.

Mẫu thân bị quý thiếp trong phủ trạch chèn ép, thời điểm không sinh được con, các vị cữu cữu ở Sở gia thường đến thăm bà, nhưng vị di mụ kia mỗi lần tới, lại luôn chê cười mẫu thân, lời trong lời ngoài ý tứ chính là phụ thân không phải lương nhân, tỷ tỷ mệnh khổ.

Mỗi lần như thế, bà ta đều làm mẫu thân khóc hết nước mắt.

Mà bây giờ, đệ đệ kế vị Hoài Dương Vương, mẫu thân cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu, di mụ như biến thành người khác, lấy lòng mẫu thân, nói bà trời sinh phúc vận, khổ tận cam lai, ý nghĩ muốn nhét nữ nhi vào vương phủ.

Thôi Phù cũng bởi vì lấy chồng xa, không lo được chuyện ở nhà mẹ đẻ, nếu nàng ở nhà, nhất định không để cho nữ nhi của di mụ kết đôi với Hành Chu.

Cho nên đối với chuyện Thôi Hành Chu có hồng nhan khác, Thôi Phù ngược lại cảm thấy vui vẻ.

Bất quá hai tỷ đệ cũng chỉ vội vàng nói một câu, không lo lắng hỏi thăm được nhiều, Thôi Hành Chu liền đi phòng trước gặp khách.

Thọ yến diễn ra náo nhiệt, yến hội trôi chảy suốt năm ngày.

Bất quá so với những năm trước, lần này khách và bằng hữu đến vương phủ chúc thọ vẫn ít đi.

Thôi Hành Chu minh bạch, này cùng chuyện trong triều có người vạch tội hắn ủng binh tự trọng [3], có quan hệ rất lớn.

[3] ý nói tự tiện dùng binh, điều khiển quân đội.

Đương kim Vạn Tuế đối với việc tiên đế sắc phong Vương gia khác họ luôn có chút kiêng kị, bây giờ nạn trộm cướp ở Chân châu từ một năm trước được cải thiện, Vạn Tuế tự nhiên là chờ không kịp muốn tá ma sát lư [4].

[4]Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ – ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa.

Sau khi xay xong thì giết chết lừa | qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát.

Trên quan trường luôn để ý hướng gió.

Bấy giờ xuân phong thổi không tới Chân châu, tự nhiên có người thông minh lĩnh hội thánh ý, tránh hiềm nghi không chịu đến đây.


Quan trường vốn là chìm nổi, mặc dù giờ đây sảnh ngoài hoa viên sáo trúc thanh bên tai không dứt, thế nhưng có ai biết được một khắc sau có rơi xuống vực sâu, chém đầu cả nhà hay không?
Trên bàn rượu ăn uống linh đình, người cùng Hoài Dương vương một bàn tất nhiên là mặt mũi tràn đầy ý cười, trong lời nói khắp nơi lộ ra huyền cơ, lại tựa như có điều dò hỏi.

Mà đổi thành một số người bên ngoài, thì bất quá đổi miệng thành a dua nịnh hót, hi vọng trên bàn tiệc vương phủ thành công vớt một ít chỗ tốt, từ trong miệng Hoài Dương vương chiếm được nhất quan bán chức.

Phàm là tiệc rượu xã giao, mấy cái này đều tránh không được, Thôi Hành Chu sớm đã quen.

Thừa dịp tiệc rượu kết thúc, tiệc trà dạo chơi hoa viên xã giao bắt đầu, Hoài Dương vương lấy cớ không tửu lượng không tốt, liền đi thư phòng nghỉ ngơi.

Lúc này thư phòng không người, Thôi Hành Chu ngồi một mình bên án thư, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ mái cong một phương trời xanh.

Trên mặt bàn bày biện mấy bao thư cầu quan của thân quyến.

Có mấy phong đều là chất nhi của nhạc phụ Liêm gia tương lai.

Đây đều là di mụ tự mình đưa tới, hắn cũng nên nể mặt nhìn qua.

Nhưng mấy vị này cầu quan, thật sự là không đáng trọng dụng, hơn nữa lúc tại tiệc rượu di mụ cứng nhắc đẩy di phụ vốn chất phác tới nói, di phụ không am hiểu thuyết khách, nói chuyện lúng túng, ngược lại như muốn Thôi Hành Chu khéo hiểu lòng người giảng hòa thay.

Loại người như này, mỗi ngày nhiều không kể xiết, nếu như thường ngày, Thôi Hành Chu nhất định sẽ nể mặt mũi nhạc phụ tương lai mà thu xếp thỏa đáng.

Thế nhưng nghĩ tới nhạc phụ tương lai vậy mà nghe di mụ xui khiến, sai người đi Linh Tuyền trấn điều tra hắn, điều này đã chạm vào nghịch lân của Thôi Cửu.

Linh Tuyền trấn bày ra thiên la địa võng, đợi phản tặc tự chui đầu vào lưới.

Làm sao cho phép có người đến quấy rầy?
Loại công sự này, đương nhiên hắn sẽ không hơi đâu mà đi giải thích cùng di mụ và biểu muội.

Hoài Dương Vương không thích nữ nhân tự tác chủ trương, mặc kệ đề nghị của di mụ có ý tứ của Liêm Bình Lan hay không, hắn đều không thích.

Nghĩ vậy hắn lấy mấy phong “thư nhà” nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném vào lư hương.


Tiền đường tân khách rất nhiều, có lẽ Thôi Hành Chu nhất thời nổi lên tâm tính lười nhác, không muốn đi xã giao.

So với Vương phủ bầu không khí ồn ào náo động, hiện giờ hắn chỉ muốn yên lặng một chút.

Thế là Thôi Hành Chu chỉ dẫn theo gã sai vặt tên Chi Bằng, ra từ cửa sau trong vương phủ, dọc theo bờ sông lên thuyền.

Lúc này mặc dù đã vào xuân, nhưng đêm đến vẫn mang theo ý lạnh, hắn tại thọ yến uống chút rượu, bị gió lạnh thổi tới, liền có chút phiêu.

Người chèo thuyền hỏi gã sai vặt, muốn đi nơi nào, Chi Bằng nhìn Vương gia đang ngồi dựa vào mạn thuyền, cũng không biết phải đi đâu, chỉ nói người chèo thuyền một đường đi thẳng, không đến nửa canh giờ sau liền tới bến tàu Linh Tuyền trấn.

Thọ yến mẫu thân chưa xong, sáng mai Thôi Hành Chu liền phải trở về, nếu đi quân doanh, vừa đi vừa về thời gian quá gấp.

Bỗng nhiên, hắn lại nghĩ đến phố bắc đã có sẵn ốc trạch, lúc này đêm khuya không người để ý hành tung của hắn, cũng có thể an lành ngủ một đêm.

Thế là Thôi Hành Chu chống đỡ người bảo người chèo thuyền cập bờ, dưới trời đêm đầy sao một đường nhàn tản đi tới phố bắc gõ cửa.

Lại nói Liễu Miên Đường, từ khi mua cửa hàng xong, liền thúc giục công tượng tu sửa.

Chỉ mấy ngày đã đem cửa hàng quản lý ra dáng vẻ đại khái, thế nhưng phu quân không biết cùng Triệu thần y đi nơi nào xã giao, chậm chạp không trở về.

Mới hôm nay nàng mời thợ mộc trên phố trở về dựng kệ hàng, còn nghĩ tới quan nhân hẳn là sắp về, không nghĩ tới vòng cửa vang lên ngay trong đêm.

Nghe thanh âm truyền từ cổng lớn, Liễu Miên Đường vội vàng đứng lên.

Mấy ngày nay, nàng sợ lúc phu quân nửa đêm về nhà, trông thấy chính mình lôi thôi lếch thếch, cho nên luôn luôn sửa soạn trước, để Lý mụ mụ giúp nàng bện bím tóc dài lệch qua bên tai.

Lúc nghe được tiếng bước chân phu quân, nàng đã đổi váy dài, còn điểm chút son phấn, sau đó đi giày thêu hoa, diện mạo chỉnh tề ra ngoài nghênh đón, hướng về phía quan nhân e lệ cười một tiếng: “Quan nhân đã trở về!”
Vì đêm đã khuya, Thôi Hành Chu dự định lặng yên không một tiếng động vào trong sương phòng ngủ một giấc, ai nghĩ đến Miên Đường còn chưa ngủ, không chờ hắn nhập phòng đã ra đón.

Chưa đợi hắn nói chuyện, tiểu nương tử đã vén lên màn cửa, trông mong chờ hắn tiến đến.

Thôi Hành Chu hơi tập trung nhìn lại, phụ nhân kia mấy ngày không thấy, tựa hồ xinh đẹp thêm mấy phần.

Mặc dù mấy năm này nàng trải qua có chút long đong, nhưng dung mạo vẫn đẹp đẽ, được nam nhân đau, cũng chưa từng phải nhận cảnh màn trời chiếu đất.

Da thịt trắng muốt, một đôi mắt đẹp trong suốt ngây thơ.

Đôi mắt này nhìn sang khiến người ta nhịn không được dỡ xuống phòng bị, cũng khó trách hù đến hai vị chủ quán đem cửa hàng bán giá rẻ cho nàng.


Thôi Hành Chu một bên lười biếng nghĩ, một bên không tự chủ được cất bước vào trong phòng tràn ngập hương thơm.

Có kinh nghiệm hai lần trước quan nhân đột kích ban đêm, Miên Đường tự nhận là thê tử tốt đã học được cách chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.

Mấy ngày nay, nàng mang theo Lý mụ mụ mua thịt muối, chuẩn bị đủ mọi loại thức ăn.

Coi như trong đêm có người bụng đói, cũng có thể lập tức có đồ thơm ngào ngạt để ăn.

Mặt khác nàng còn mua một cái thùng tắm lớn, chỉ là nấu nước phí chút củi, cho nên sau khi mua chính Miên Đường cũng không nỡ dùng, bây giờ nghĩ là quan nhân trở về, liền cho đun hai nồi lớn nước nóng, để hắn xua tan mệt mỏi.

Khi Thôi Hành Chu đi vào, Miên Đường liền tràn đầy phấn khởi dẫn hắn đi nhìn một chút gia sản mới mua sau tấm bình phong.

“Phố bắc có Bùi nương tử tay nghề xa gần nghe tiếng, cho nên ta ở nhà nàng mua một cái, bởi vì đều là láng giềng, nàng còn thu ít ta một nửa! Một hồi, ta bảo Lý mụ mụ nấu nước nóng cho quan nhân tắm rửa…”
Nói được một nửa, Miên Đường liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Thôi Hành Chu, liền chần chờ nói: “Quan nhân uống rượu ư?”
Lúc này mệt mỏi dâng lên, Thôi Hành Chu chỉ đẩy Liễu Miên Đường ra, giày cũng không cởi đã ngã trên giường.

Hôm nay hắn nỗi lòng phiền muộn, lười giả trang cái gì tướng công với nàng, chỉ muốn cứ như thế mà nằm, không có người đến phiền hắn là được.

Nữ tử này nếu trong lòng có ác ý, lúc này chính là cơ hội tốt nhất…!Thôi Hành Chu mặc dù men say ưu phiền, nhưng vẫn là tự giễu nghĩ ngợi.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, trong phòng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Liễu Miên Đường đi tới cửa cũng không biết nói với Lý mụ mụ cái gì, một lát sau mới trở về.

Thôi Hành Chu nhắm mắt bất động, lỗ tai nhúc nhích nghe động tĩnh trong phòng, chỉ chốc lát, một chiếc khăn ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trên trán của hắn.

Nguyên lai Miên Đường vừa mới đi bưng chậu nước, nhúng ướt khăn cho Thôi Hành Chu lau mặt.

Liễu Miên Đường chà xát một chút, liền nhìn thấy Thôi Hành Chu nhíu mày, tựa hồ không kiên nhẫn bị quấy rầy.

Lúc này nếu là thị nữ ở vương phủ, tự nhiên sẽ biết nhìn mặt đoán ý, không dám trì hoãn vương gia nghỉ ngơi, lại không dám Vương gia không gọi, mà đem khăn ướt trực tiếp đặt trên mặt hắn.

Thế nhưng Liễu Miên Đường cũng không phải là thị nữ, nàng tự nhận là nương tử của Thôi tướng công.

Mùi rượu trong vạc thơm ngọt, nhưng vào bụng, trải qua một hai canh giờ, liền có chút khó ngửi.

*
Tác giả có lời muốn nói:
Meo ~~ vương gia muốn nghịch rượu điên rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.