Đọc truyện Kiếm Đăng – Chương 28: Thâu thiên hoán nhật
Nghe tiếng cười quái gở dồn dập, sắc mặt Cừu Cốc lộ đầy sát khí, cười nhạt một tiếng, tỏ ra lửa giận đã sôi sục, chỉ chờ dịp là tuôn trào.
Tiếng cười càng lúc càng gần, rồi bỗng nhiên bốn bên ruộng lúa lô nhô xuất hiện vô số quái nhân mặt mày dễ sợ, mình khoác áo vàng. Họ siết chặt vòng vây, tiến đến cách Cừu Cốc cùng Thanh Thanh hơn một trượng thì dừng bước.
Đôi mi nhíu lại, Cừu Cốc lớn tiếng nói :
– Các ngươi chắc cũng chỉ phụng mạng mà đến đây, giữa chúng ta không thù không oán nên đừng ép ta phải ra tay động thủ.
Đáp lại lời chàng là một tràng cười quái dị. Cừu Cốc giận run người, lập tức vung chưởng nhằm hai người phía trước đánh ra, chưởng lực vừa phát xong thì lại xoay qua tấn công bên hữu.
Chàng ra tay quá nhanh nên bọn quái nhân không kịp phòng bị, bốn bóng người la thảm, bị đánh văng ra xa, miệng trào máu tươi.
Đám quái nhân còn lại đều kinh hoàng, lùi ra sau năm bước. Cừu Cốc cười lớn, dắt tay Thanh Thanh hiên ngang tiến lên.
Bỗng tiếng cười quái dị khi nãy lại nổi lên, bọn quái nhân như được mật lệnh, tuốt dao kiếm cầm tay rồi lao vào tấn công hai người. Chúng đều có công lực không phải tầm thường, vả lại ban đầu Cừu Cốc đã giao chiến với người đàn ông cẩm y nên bây giờ chàng cảm thấy sức lực có phần suy giảm.
Trong lúc ấy, đấu trường bỗng xuất hiện một ông già áo xanh bịt mặt, đến như một u linh nên không một ai phát giác. Ông lão đứng khoanh tay tựa như an nhàn lược trận.
Cừu Cốc vừa đấu vừa lo lắng nhìn Thanh Thanh, thấy nàng trán đẫm mồ hôi, người lảo đảo muốn ngã thì trong lòng vô cùng sợ hãi, tự nhủ :
– “Nếu không thẳng tay thì làm sao phá vòng vây đây”
Nghĩ vậy, chàng không nương tay nữa, lập tức thi triển Tiềm Long cửu thức đánh ra. Những chiêu thức này đều vô cùng lợi hại nên bọn quái nhân không thể chống trả, chỉ qua vài chiêu mà đã có gần mười tên trúng chưởng tắt thở ngay.
Cừu Cốc nói lớn :
– Nghĩ tình các ngươi cũng là đồng chí trong Phổ Kiếm minh, ta không muốn sát hại quá nhiều, hãy biết thức thời mà rút đi.
Bọn quái nhân nhìn nhau, có vẻ dao động. Bỗng lại nghe giọng cười quái dị nổi lên, rồi có tiếng nói :
– Các vị đã quên nghiêm lệnh của Hữu Cung Tư Mạng rồi sao?
Bọn quái nhân giật mình, ý nghĩ rút lui lập tức tan biến, đao kiếm lại vung lên, nhảy vào tấn công.
Cừu Cốc nổi giận, đang định ra tay thì bỗng có một luồng chưởng phong hùng mạnh phát ra, đẩy bọn quái nhân lùi lại, rồi ông lão áo xanh bịt mặt đã nhảy đến bên cạnh, chỉ bọn áo vàng nói :
– Mau về báo với Hữu Cung Tư Mạng rằng ta cản trở việc này của các ngươi.
Giọng nói quái dị lại vang lên :
– Tôn giá là ai?
Ông lão ngửa mặt cười vang :
– Cử Đầu Tây Bắc Phù Vân, Ỷ Thiên Vạn Lý Trường Kiếm. Ngươi cứ đem về đọc lại cho hắn nghe, ắt hắn sẽ biết ta là ai.
Im lặng một hồi lâu rồi giọng nói quái dị trầm trầm vang lên :
– Rút lui.
Bọn quái nhân lập tức quay mình rút lui. Ông lão áo xanh bịt mặt quay lại nhìn Cừu Cốc nói :
– Chưởng pháp khi nãy ngươi sử dụng là ai dạy cho ngươi?
Cừu Cốc tánh vốn ương ngạnh, thấy ông lão dùng lời lẽ như vậy thì khó chịu, lạnh lùng nói :
– Trước khi rõ lai lịch của các hạ thì xin lỗi, không thể nói ra.
– Ngươi đã hiểu có tổ chức Phổ Kiếm minh, sao chẳng biết lão phu?
Cừu Cốc thất kinh :
– Chẳng lẽ tiền bối là Ân chủ?
Ông lão thản nhiên :
– Ngươi cũng biết có Ân chủ ư?
– Vãn bối chỉ nghe họ nói chứ chưa biết Ân chủ là ai.
Ông lão trầm ngâm nói :
– Ngươi là môn hạ của ai?
– Ngũ Lãnh Toàn Chân phái.
Ông lão cười nhạt nói :
– Ngươi dám lừa gạt lão phu ư?
Lời chưa dứt thì ông đã vung chưởng đánh ra, Cừu Cốc giật mình, vội gắng gượng chống đỡ. Nghe “Bộp” một tiếng, chàng đã bị đẩy lùi ra sau hai bước.
Ông lão có vẻ ngạc nhiên, nhưng lại ngửa mặt lên trời cười lớn :
– Chả trách ngươi cương ngạnh như vậy, thì ra cũng có chút bản lãnh.
Cừu Cốc vô cớ bị đánh nên tức tối nói :
– Người giữ chức vụ gì trong Phổ Kiếm minh? Sao không dùng lời để nói chuyện?
– Lão phu là Tổng hộ pháp Trương Cửu Linh. Nếu ngươi là con cháu của đồng chí trong tổ chức, chắc cũng từng nghe qua danh ta chứ?
– Vâng, quả là tại hạ đã từng nghe.
– Đã biết lão phu, sao lại không nói thật?
– Tại hạ nghĩ rằng danh uy của tôn giá không đúng như lời đồn.
Ông lão giận dữ nói :
– Tại sao?
– Tổng hộ pháp Trương Cửu Linh của Phổ Kiếm minh là một vị trưởng lão đức cao vọng trọng, đâu có hành động ép người như tôn giá.
– Tên tiểu tử dám chế giễu lão phu ư?
Trong cơn tức giận, ông lão lại vung chưởng đánh ra, chiêu thức nhìn tuy tầm thường nhưng lại biến ảo khôn lường, chưởng lực bao trùm bốn phương tám hướng.
Cừu Cốc không dám coi thường, vội sử thức “Giang Vũ Phi Phi” trong Tiềm Long cửu thức hóa giải, lập tức chế ngự ngay thế công của ông lão.
Trương Cửu Linh từng sống lâu năm với Ân chủ nên không lạ gì chiêu này, ông vội thu chiêu, kinh ngạc hỏi :
– Ân chủ đích thân truyền thụ cho ngươi ư?
Cừu Cốc lạnh lùng đáp :
– Tại hạ không thừa nhận việc đó.
Trương Cửu Linh biết tính cương ngạnh của chàng nên phải làm dịu, cung tay nói :
– Lúc nãy lão phu thật tình có thất lễ, cậu em chớ nên chấp nhất. Cậu em có thể cho ta biết tại sao những đồng chí kia lại làm khó dễ với cậu em như vậy không, thật là khó hiểu quá.
Cừu Cốc cười nhạt :
– Đó là công việc nội bộ của Phổ Kiếm minh các người, tôn giá trước kia là Tổng hộ pháp, sao không tự đi tìm hiểu nguyên nhân.
Trương Cửu Linh tức giận, song kịp dằn xuống, cười nói :
– Đúng! Việc này nguyên nhân ra sao thì lão phu có thể tìm Hữu Cung Tư Mạng để hỏi cho ra lẽ.
Lời vừa dứt thì ông đã xoay mình lướt đi.
Thanh Thanh đứng bên chu miệng lẩm bẩm :
– Lão ta không khác gì một người điên.
Cừu Cốc lắc đầu nói :
– Nhân vật trọng yếu của Phổ Kiếm minh đã lần lượt xuất hiện, trận phong ba này xem ra không phải nhỏ.
– Mặc xác chúng, trước mắt chúng ta giờ đây việc cần thiết nhất là phải báo thù, việc gác thì tạm thời gác sang bên đi.
– Em nói rất đúng, chúng ta đi thôi.
Hai bóng người lại kề vai vội vã ra đi, được một lúc thì bỗng nghe bên đám gò hoang có tiếng vọng lại, cả hai lập tức hướng đến đó để xem chuyện gì xảy ra.
Trên đám gò có một nhóm người đang tranh cãi gay gắt, người giả làm cha chàng dường như đang bị quần hùng bao vây.
Thiết Tranh lão bà lớn tiếng nói :
– Lữ Tử Thu! Ngươi đừng có mê muội đến thế, chúng ta đều là đồng đạo võ lâm Trung Nguyên, nếu ngươi không chịu hợp tác với chúng ta thì chính là tự tìm đường chết vậy.
Kim Kiếm thư sinh cũng phe phẩy cây quạt, nói :
– Ngươi giả vờ gia nhập Phổ Kiếm minh rồi lén đánh cắp cuốn Khiêu Đăng Khán Kiếm Lục trong Nam Sơn Thành Tử, tưởng việc này không ai biết sao?
Lữ Tử Thu giật mình, sao giả vờ nổi giận nói :
– Đó chỉ là những lời đồn bậy mà thôi.
– Chẳng lẽ đợi ta mang ra bằng chứng ư?
– Hừ, cho dù vật ấy quả thật có trong mình ta thì các ngươi liệu có cướp lại được không?
Hạc Linh Vũ Sĩ không nói gì, bỗng vung tay ra định chụp lấy đối phương. Lữ Tử Thu cười nhạt, lách mình né tránh rồi khẽ vung tay phóng ra một luồng chỉ phong. Thế công của Hạc Linh Vũ Sĩ chưa kịp biến thế thì lão đã trúng chỉ phong của đối phương, hự một tiếng, loạng choạng lùi lại, máu nơi vai tuôn ra xối xả.
Thiết Kỳ Ngân Tinh đang định tiến lên, thấy thế cũng phải e dè dừng lại.
Lữ Tử Thu đắc ý cười nói :
– Mùi vị ra sao?
Bỗng một bóng đen nhanh nhẹn lướt qua như gió, thò tay giựt lấy tập sách đang nằm trong mình Lữ Tử Thu.
Tử Thu tức giận quát lên một tiếng, vung chưởng đánh ra.
Quần hùng thấy người mới tới là một trung niên thư sinh bịt mặt, dáng người giống hệt Lữ Tử Thu thì cũng lập tức xông ra vây đánh.
Cừu Cốc nhanh mắt nhìn rõ cuốn sách bị giựt chính là Khiêu Đăng Khán Kiếm Lục, đồng thời chàng cũng có cảm tình với thư sinh bịt mặt nên vội tung mình nhảy vào trận đấu.
Vừa trong thấy Cừu Cốc, thư sinh bịt mặt đã vui mừng kêu lên :
– Hài nhi, con cũng đến đây rồi.
Quần hùng đột nhiên thấy chàng xuất hiện thì không khỏi kinh dị, vội thối lui ra sau hai bước.
Cừu Cốc đưa mắt lạnh lùng nhìn mọi người một lượt rồi lấy trong mình ra tấm bìa của cuốn Khiêu Đăng Khán Kiếm Lục trao cho thư sinh bịt mặt, nói :
– Phiền người xem thử xem có phải đúng nó không.
Thư sinh bịt mặt tiếp lấy, đặt lên cuốn sách rồi buột miệng nói :
– Đúng rồi, đúng là mảnh bìa bị xé ra.
Cừu Cốc giận dữ nhìn Lữ Tử Thu quát :
– Thì ra ngươi ám hại cha ta, mau nạp mạng.
Người chàng xông đến, đánh ngay một chưởng vào đối phương.
Lữ Tử Thu biết mọi việc bất lợi, định rút lui nhưng chưởng thế của Cừu Cốc quá nhanh nên lão không thể né tránh, phải xuất chưởng toàn lực ứng phó.
Quần hùng lúc này cũng bắt đầu bao vây người thư sinh bịt mặt, mục đích của họ là đoạt lại cuốn Khiêu Đăng Khán Kiếm Lục nên ra tay không hề nể nang. Thư sinh bịt mặt nhanh nhẹn tránh né vài thế công rồi cất tiếng gọi to :
– Hài nhi qua đây, ta có lời muốn nói với con.
Cừu Cốc thấy ông ta đang bị quần hùng vây đánh thì đành miễn cưỡng buông tha Tử Thu, tung mình nhảy sang phát chưởng phá vòng vây, đoạn lớn tiếng :
– Các ngươi không biết thẹn sao?
Kim Kiếm thư sinh cười nham hiểm :
– Hôm nay nếu không để cuốn Khiêu Đăng Khán Kiếm Lục lại thì dù ai cũng đừng hòng đi được.
Cừu Cốc cười lớn :
– Hôm nay ta mới biết được bộ mặt thật của các ngươi, mang lốt danh gia mà thật ra chỉ là một lũ tham lam cướp bóc.
Thư sinh bịt mặt trao cuốn sách cho Cừu Cốc, cười nói :
– Con giữ lấy nó đi, hôm nay cha con ta sẽ đánh cho chúng biết tay.
Cừu Cốc tiếp lấy cất vào người rồi cũng cười :
– Vãn bối cũng có ý đó.
Thư sinh bịt mặt nhìn Thanh Thanh buột miệng khen :
– Cháu Hàn Thanh Thanh đấy ư? Mấy năm không gặp mà cháu đã lớn và đẹp ra nhiều.
Thanh Thanh chưa rõ thân phận của ông ta sao nên chỉ cười mà không nói gì.
Lữ Tử Thu nhất thời sơ ý bị thư sinh bịt mặt cướp đi cuốn sách, bây giờ tự lượng thế cô không chống nổi nên âm thầm rút ra bên ngoài, rồi lấy một vật ném mạnh lên cao. Chỉ thấy vật đó tỏa ra năm đạo quang tuyến sáng chói, một lúc lây mới chậm rãi rơi xuống.
Sau khi phát xong tín hiệu, lão cười khẩy rồi vụt mình vào rừng mất dạng.
Cừu Cốc và mọi người đang ghìm nhau nên không ai để ý đến hành động vừa rồi.
Thiết Tranh lão bà quát lớn :
– Mau giao cuốn sách ra, bằng không thì đừng trách chúng ta vô tình.
Thanh Thanh cười khanh khách :
– Nếu có bản lãnh thì cứ đoạt lấy, đe dọa phỏng có ích gì?
Kim Kiếm thư sinh trịnh trọng nói :
– Chúng ta đoạt sách mục đích cũng để cứu vãn sát kiếp trong võ lâm, tuyệt không phải vì tự tư, tự lợi.
Cừu Cốc cười nhạt :
– Thật là nực cười, kẻ cướp mà cũng nói là không tự tư, tự lợi ư?
– Lão phu cũng biết sự việc nơi Phỉ Thúy cốc có phần quá đáng, nhưng hôm nay tình thế quả thật rất khẩn cấp, nếu võ lâm Trung Nguyên không thành tâm hợp tác thì tất cả sẽ đều bị tiêu diệt mà thôi.
Thư sinh bịt mặt bỗng lên tiếng :
– Các ngươi đã đến qua Nam Sơn Thành Tử?
Kim Kiếm thư sinh thở dài :
– Không những chỉ đến qua, mà còn phát giác ra một âm mưu vô cùng thâm độc. Ngoài việc rất nhiều cao thủ rơi vào cạm bẫy, còn có….
Bỗng có một tràng cười đinh tai nhức óc vang lên, rồi một hồng bào quái nhân đã xuất hiện đột ngột, khiến mọi người đều giật mình. Kim Kiếm thư sinh quay người lại hỏi :
– Tôn giá là ai?
– Thâu Thiên Hoán Nhật.
Quần hùng đều rúng động, không ngờ lão ma đầu hoành hành quan ngoại ba mươi năm trước vẫn còn tại thế. Thâu Thiên Hoán Nhật cười nhạt nói :
– Các ngươi dám bày chuyện thị phu, luận tội đáng chết.
Dứt lời lão đã đánh thẳng vào người Kim Kiếm thư sinh, một đạo kình lực như vũ bão cuồn cuộn áp đến.
Kim Kiếm thư sinh thất kinh, định lùi lại tránh né nhưng đã không kịp, đành phải dùng hết sức chống đỡ. Bỗng lão cảm thấy như có một luồng khí lạnh thâm nhập vào người, khiến toàn thây run rẩy, lảo đảo muốn gã.
Thâu Thiên Hoán Nhật cười lớn :
– Danh gia gì mà mới có nửa chiêu đã không chịu nổi là sao?
Thiết Tranh lão bà rống lên :
– Ngươi chớ vội đắc ý.
Lập tức cây đàn tranh được bà dùng toàn lực đánh ra.
Thâu Thiên Hoán Nhật hừ khẽ một tiếng, lại xuất chưởng đẩy ra. Thiết Tranh lão bà cũng giống như Kim Kiếm thư sinh, cũng cảm thấy có khí lạnh xâm nhập cơ thể rồi hự một tiếng, ngã ngồi xuống đất.
Thiết Kỳ Ngân Tinh đang định xông lên thì Thâu Thiên Hoán Nhật đã nhảy đến bên Cừu Cốc đánh tới, kình phong tỏa ra bao trùm khắp thân người chàng.
Cừu Cốc nãy giờ cũng đã có ý đề phòng nên lập tức dùng thế “Giang Vũ Phi Phi” chống trả, một luồng nhu kình toát ra, hóa giải lập tức tiềm lực của đối phương.
Thâu Thiên Hoán Nhật Cốc Vũ Tân đã thành danh trên ba mươi năm thế mà cũng không nhìn ra được chưởng pháp đối phương vừa sử dụng tên là gì, lão bất giác đứng ngẩn ngơ, thộn mặt ra.
Thư sinh bịt mặt khẽ nói :
– Hài nhi, con nên cẩn thận, môn Thái Âm Châu Sát của lão ta độc lắm đó.
Lúc này Thiết Kỳ Ngân Tinh Đường Hoàng nhân Thâu Thiên Hoán Nhận đang suy nghĩ liền hét một tiếng rồi đánh ra, ông ta đã chiếm tiên cơ nên dù Thâu Thiên Hoán Nhật kịp phản ứng và võ công cao cường hơn nhưng lão vẫn không thể xoay chuyển tình thế ngay được.
Thư sinh bịt mặt khẽ nói :
– Hài nhi, chúng ta đi thôi.
Cừu Cốc lắc đầu :
– Tuy họ là kẻ thù với vãn bối nhưng hiện giờ đang bị kẻ thù chung vây khốn, vãn bối sao đành bỏ đi? Đại trượng phu lập thân trên đời không thể không nói đến nhân nghĩa.
– Ý ta không phải như thế, hiện giờ tình thế rất khẩn cấp, chúng ta phải tìm Tàng Bảo Đồ, đối chiếu với Khiêu Đăng Khán Kiếm Lục để tìm ra di bảo của Thái Tổ, sau đó cứu sát kiếp võ lâm không khó mấy đâu.
– Cái gì gọi là Tàng Bảo Đồ?
– Là tờ mật đồ mà Tỵ Trần đạo trưởng đã bị mất cắp.
– À! Ra thế…
Cừu Cốc cho tay lần vào áo, chàng còn nhớ sư huynh đã từng trao cho chàng một bản chép lại của tấm mật đồ.
Lúc này cục diện trận đấu giữa Đường Hoàng và Thâu Thiên Hoán Nhật đã xoay chuyển, Đường Hoàng càng lúc càng bị lép vế, tuy sử dụng Ngân Tinh có ghim được vài mũi ám khí vào tay áo của Thâu Thiên Hoán Nhật nhưng trước mắt đã phải đối diện với chưởng lực áp đảo của đối phương. Tình thế xem ra Đường Hoàng không thể tránh khỏi bị trọng thương phen này.
Cừu Cốc thấy thế thì vội lật đật tung mình ra đón đỡ thế công của Thâu Thiên Hoán Nhật, nghe bùng một tiếng, Thâu Thiên Hoán Nhật đã bị đẩy lùi năm bước, máu tươi trong miệng ộc ra, ướt cả bộ râu bạc trắng.
Cừu Cốc cũng cảm thấy vô cùng nhộn nhạo, rồi bỗng có một làn hơi lạnh xâm nhập vào tim, lảo đảo ngã ra ngất lịm.
Bỗng lúc ấy có một bóng người nhanh như chớp từ trong bụi rậm nhảy ra, cặp lấy Cừu Cốc lao vào trong rừng.
Thư sinh bịt mặt cùng Thanh Thanh hết sức kinh hãi, vội tung mình đuổi theo.