Đọc truyện Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân – Chương 351: Chỉ ta mới có thể trị bệnh lười của chàng
Mỗi một đệ tử của Thánh viện đều là thiên tài có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đến lớn đều có kiêu ngạo của bản thân, bất kể là con cháu thế gia hay là xuất thân bình dân, thiên phú từ khi sinh ra liền quyết định tiền đồ rộng mở.
Trong mỗi lần vượt ải, mỗi một năm đều luôn có hắc mã xuất hiện, đây mới là những nhân vật cao tầng trong viện hi vọng nhìn thấy, cũng càng có thể khích lệ nhiều đệ tử nỗ lực vượt qua hơn.
“Thời gian hai năm chàng ở Thánh viện, chỉ đi qua Điển Tàng Lâu của hai ngọn núi?” Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một chút hỏi.
Phong Thần khẽ cười nói: “Ngoại trừ Chanh phong cùng Tử phong, Điển Tàng Lâu của mấy ngọn núi còn lại ta đều đi qua rồi.”
“Như vậy nói cách khác ngoại trừ vượt ải, còn có những cơ hội khác có thể tiến vào Điển Tàng Lâu?” Ngu Thanh Thiển ánh mắt sáng lên hỏi.
Nàng cũng không dự định đều ở mỗi một ngọn núi một năm, thế nhưng nàng đều cảm thấy rất hứng thú với Điển Tàng Lâu của mỗi ngọn núi.
“Thật ra mỗi khi chuyển tới một ngọn núi đều sẽ thưởng một lần cơ hội đến Điển Tàng Lâu xem, có điều thời gian chỉ có hai ngày, trí nhớ sức lĩnh ngộ của ta rất tốt, sử dụng hai ngày thời gian cơ bản đều có thể xem xong điển tịch.” Phong Thần đầu ngón tay từng vòng quấn quanh lấy sợi tóc đen của Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển trong mắt sáng tỏ: “Hóa ra là như vậy, có phải có rất nhiều đệ tử muốn vào Điển Tàng Lâu cùng Điển Tàng Các, bởi vậy vẫn ở lại một ngọn núi tu hành, chờ đợi mỗi lần vượt ải đi vào xem phải không.”
Lúc trước nàng phát hiện Địch Viễn là tu vi Linh Vương, trên bảng xếp hạng thánh điểm ở khu mua bán của Hồng phong, thánh điểm của Địch Viễn cũng đủ để được di chuyển đến Hoàng phong, nhưng hắn vẫn ở lại Hồng phong, những nghi hoặc lúc trước hiện tại nàng đều hiểu ra rồi.
Thánh viện đệ tử quả thật mỗi người đều có thiên phú dị bẩm, có lẽ rất nhiều người đều có bản lĩnh những thứ đã gặp qua là không quên được, có điều muốn lĩnh ngộ mỗi một quyển điển tịch đã xem qua cũng rất khó, nếu như không cách nào lĩnh ngộ, như vậy sau khi ra khỏi Điển Tàng Lâu căn bản không nhớ được những nội dung kia.
Đương nhiên, yêu nghiệt giống Phong Thần như vậy là cực kỳ hiếm thấy, có điều ở phương diện lĩnh ngộ Ngu Thanh Thiển cũng không kém Phong Thần chút nào.
Phong Thần uống cạn chén rượu trong tay: “Thiển Thiển quả nhiên rất thông minh.”
“Mỗi ngọn núi của Thánh viện đều có đặc điểm tu luyện riêng, không ít đệ tử có thánh điểm đủ để được di chuyển đến ngọn núi khác đều sẽ cảm thấy rời đi quá sớm rất đáng tiếc, bình thường sẽ ở lâu thêm hai năm.” Phong Thần dừng một chút nói: “Thật ra bọn họ đều bị biểu tượng mê hoặc.”
“Bị biểu tượng mê hoặc?” Ngu Thanh Thiển không hiểu hỏi.
“Thật ra chỉ cần lên cấp đến Tử phong, trở thành thủ tịch đệ tử, như vậy tầng thứ tư cùng tầng thứ năm ở Điển Tàng Lâu cùng Điển Tàng Các ở các ngọn núi khác chỉ cần chi trả số thánh điểm nhất định là có thể xem, có điều người biết việc này cũng rất ít.” Phong Thần giải thích nghi hoặc nói.
Ngu Thanh Thiển đăm chiêu, suy nghĩ một chút cười hỏi: “Ngươi là làm sao mà biết được?”
“Ngươi có lẽ đã đoán được, là Trì Mặc Nhiễm lén lút nói cho ta biết.” Phong Thần dừng một chút nói: “Có điều ta cũng chưa từng có dự định ở lại mỗi ngọn núi thời gian dài.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Ngu Thanh Thiển gật gù.
Phong Thần người này nhìn qua tính tình lạnh nhạt, nhưng lại có một thân cao ngạo, mục tiêu vĩnh viễn của hắn đều là nỗ lực phấn đấu, hơn nữa cực kỳ thông minh, hắn có thể đã sớm lặng lẽ tìm tòi ra rất nhiều con đường để Thánh viện rèn luyện đệ tử.
“Ngày hôm nay nàng đi dạo khu buôn bán rồi hả?” Phong Thần đưa cái chén không tới trước mặt Ngu Thanh Thiển, nàng chủ động rót một chén rượu cho hắn.
Ngu Thanh Thiển cười nói: “Đúng vậy! Tại sao chàng không làm một cửa hàng? Lấy năng lực thực văn cùng rèn đúc của chàng, muốn làm một cái cửa hàng một ngày thu đấu vàng rất đơn giản.”
“Lười làm.” Phong Thần lại nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sáng quắc nhìn Ngu Thanh Thiển nói: “Chờ nàng mở cửa hàng, ta lại đến hỗ trợ.” Hắn biết Ngu Thanh Thiển rất cần linh ngọc.
Ngu Thanh Thiển tâm tình sung sướng bật cười, không nhịn được gãi gãi lòng bàn tay của hắn: “Bệnh mỹ nhân, xem ra vẫn chỉ có ta có thể trị bệnh lười của chàng.”
Phong Thần cúi đầu hôn lên giữa trán nàng: “Nàng biết là tốt rồi.”