Đọc truyện Khúc Ca Của Bóng Đêm – Chương 3: Nụ hôn vị máu
– —
Ngày hôm sau, Diệp Vy bị cơn đói cồn cào đánh thức. Cô chống tay ngồi dậy, ngây ngây dại dại mò vào nhà vệ sinh. Cái mát lạnh của nước ập thẳng vào mặt khiến cho Diệp Vy cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Tính đến thời điểm này thì cô đã ở lại chỗ của ma cà rồng tròn hai ngày hai đêm. Kể từ lúc bị bắt về đây thì cô chỉ có bị đánh ngất xỉu, bị bóp cổ đến ngất xỉu và ngủ thiếp đi. Cái bụng của cô đã bị bỏ đói suốt, may mà sáng sớm đã réo lên để nhắc nhở chủ nhân của nó.
Ở đây là chỗ ở của ma cà rồng, cho dù bọn họ có phát triển đến mức có một cuộc sống bình thường như một người thì vẫn phải duy trì thói quen hút máu để sống. Nếu không như vậy thì sao họ còn được dân gian đặt cho cái tên là quỷ hút máu. Giả dụ như bọn họ ăn được thức ăn của con người thì Diệp Vy may ra còn có cơ hội được no bụng, nhỡ nhà bếp của bọn họ chỉ toàn là động vật sống và nhiều chai lọ thủy tinh lưu trữ máu tươi thì coi như cô sắp được làm bạn với ma đói.
Diệp Vy thở dài, ngó quanh tìm lối ra.
Tuy không biết chính xác diện tích của chỗ này là bao nhiêu, nhưng chung quanh đây ngoại trừ cây cỏ thì chỉ có cây cỏ, ngoại trừ tiếng chim líu ríu thoắt ẩn thoắt hiện thì cũng chỉ còn tiếng kêu của một vài loài động vật lưỡng cư và côn trùng. Diệp Vy biết ma cà rồng là loài sợ ánh sáng mặt trời, nên nơi này không thu nhiều tia nắng cũng là điều hiển nhiên.
Ánh sáng mặt trời không thể len lỏi nhiều vào bên trong tòa lâu đài bởi chúng đã bị những tán lá xum xuê ngăn cản ở vòng ngoài. Nhưng không vì thế mà khiến cho tòa lâu đài mất đi nguồn sáng. Vào buổi sáng, bên trong vẫn cảm nhận được những tia sáng ít ỏi không quá mạnh, soi rọi khắp tòa lâu đài. Tuy nhiên, buổi đêm thì duy chỉ có mỗi một ánh trăng lạnh bạc trên nền trời cao vút tỏa ra những luồng sáng yếu ớt mà ủy mị. Buổi tối ở trong tòa lâu đài này quả thật rất đáng sợ, nếu không phải đã biết đây là chỗ của ma cà rồng thì Diệp Vy còn lầm tưởng rằng đây là chốn bỏ hoang và chứa đầy những linh hồn độc ác.
Đang cúi đầu bước đi, Diệp Vy bất thình lình đụng phải một thân người khá cao. Cô nhăn mặt, vừa định đưa tay xoa xoa đầu mình thì đã nghe thấy một giọng nói vui vẻ vang lên bên tai.
“Ồ, lại gặp em ở đây?”
Diệp Vy ngẩng đầu.
Người… quen.
Giờ Diệp Vy mới có cơ hội để nhìn kỹ anh ta. Anh ta có một mái tóc màu vàng nhìn rất đẹp, và một cặp mắt cũng màu vàng nốt. Cô hừ mũi, đã là ma cà rồng còn chơi trò giấu thân phận, giả vờ đáng thương rồi nói với cô rằng anh ta cũng là người bị bắt đến đây. Điêu ngoa. Nếu cô sợ Richard, điềm đạm với Thiên thì trước tên ma cà rồng hoạt ngôn như Tây Độc cô cũng không ngại mà sống thật với mình. Vì cô cảm nhận được, Tây Độc và cô có thể bắt được cùng một tầng số.
“Hôm qua anh nói anh cũng bị bắt tới đây?”
“À, ha ha ha, em tin?”
“Đương nhiên là tin, tôi rất dễ trao niềm tin cho người khác.”
“Như vậy làm sao em có thể sống sót được ở chỗ của con người?”
“Tôi vẫn sống, anh không thấy?”
Tây Độc cười cười, xua tay: “Vậy chúng ta làm quen lại nhé?”
“Con người là loại động vật rất hay thù vặt.”
“…”
Tây Độc căm nín, anh không ngờ miệng lưỡi của cô gái này lại lợi hại đến vậy. Mới hôm qua còn e dè trước anh… À, mới hôm qua còn e dè trước chúa tể của anh, mà bây giờ lại có thể xù lông nhím lên nói chuyện với anh như thể anh đã làm chuyện rất có lỗi với cô vậy. Tây Độc chợt nhướn mày, nhớ đến vụ việc hôm qua thì bèn cao giọng: “Em đi ra đây làm gì, không sợ bị giết chết à?”
“Vậy anh có giỏi thì giết tôi luôn đi.”
“…”
Một ma cà rồng mà lại bị con người yếu đuối ăn hiếp, chẳng thể làm gì được con người đó, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi của Tây Độc anh để ở đâu được nữa. Tây Độc hừm một cái, nể tình cô là con gái nên anh không so đo tính toán với cô. Ai ngờ vừa định hiên ngang bước đi thì đã nghe thấy một âm thanh là lạ, âm thanh đó nghe xong liền thấy rất hả hê trong dạ.
Diệp Vy muốn độn thổ trốn cho rồi, cô cắn cắn môi, quyết định không thèm nhìn Tây Độc. Lúc cô vừa định chuồn đi để cứu vớt phần nào thể diện của mình thì lại nghe thấy giọng nói hào hứng của anh vang lên.
“Thì ra là đi tìm đồ ăn.”
Diệp Vy nghiến răng, không đáp.
Tây Độc lùi lại một bước, đứng đối diện với cô.
“Chỗ của ma cà rồng không có thứ con người có thể ăn được đâu.”
Diệp Vy hầm hầm nhìn anh, còn đang tìm từ ngữ thích hợp để đáp trả lại anh thì đã thấy một quả táo được đưa ra trước mặt mình. Cô ngơ ngác, hèn gì nãy giờ thấy tay của anh cứ để ở đằng sau. Cô vốn còn nghi ngờ tấm lòng tốt đột xuất của anh, định sẽ không thèm, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt anh tươi cười đầy thân thiện cho nên cô cũng vui vẻ nhận lấy quả táo.
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.”
Nói xong, Tây Độc thản nhiên mỉm cười ra vẻ tốt tính rồi kéo cô.
Diệp Vy khó hiểu nhìn sang Tây Độc, hỏi nhỏ: “Anh làm gì vậy?”
“Có chút chuyện muốn nhờ em làm giúp.”
Diệp Vy chưa kịp nói gì thì đã thấy Tây Độc kéo cô đi qua khỏi phòng của cô. Cô ngơ ngác nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía hành lang. Lúc này cô mới phát hiện, thì ra ở cuối hành lang phía này còn có một lối rẽ khác ẩn mình. Đi theo Tây Độc qua mấy ngã, Diệp Vy tò mò quan sát mấy ngọn đuốc được treo hai bên lối đi. Trên thân đuốc có những hình thù điêu khắc lạ mắt, nhưng thu hút ánh nhìn.
“Tới rồi.”
Nghe thấy giọng nói của Tây Độc vang lên, cô quay sang.
Trước mắt cô là một cánh cửa bằng đồng được chạm khắc vô cùng tinh tế. Vì chút hiếu kỳ nên Diệp Vy vươn tay ra sờ thử một chút, hơi lạnh của cánh cửa khiến cô phải lập tức rụt tay lại. Cái lạnh này có gì đó quen thuộc, rất giống với cái lạnh cô đã vô tình sờ được trên bàn tay của một người nào đó. Không thể phủ nhận, những gì trong sách vở viết điều là sự thật. Ma cà rồng sở hữu một làn da lạnh ngắt, rất trắng và nhan sắc mĩ miều. Cũng có một vài trường hợp miêu tả ma cà rồng là loại động vật xấu xí và ghê rợn, chúng hệt như một con quỷ dữ, di chuyển nhanh và thoạt nhìn có vẻ rất kinh dị. Diệp Vy khá may mắn, cô lại được nhìn thấy những tên ma cà rồng có nhan sắc khuynh thành như trong tranh vẽ.
Nhắc mới nhớ, sao hôm nay cô không thấy bóng dáng anh đâu nhỉ?
“Chúng ta không vào bằng cửa này.”
Vèo một cái, Diệp Vy đã thấy mình được Tây Độc bế lên rồi bay nhanh sang một hướng khác. Trong lúc hốt hoảng, cô định mắng anh ta một tiếng nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cả hai cũng đã đáp xuống đất. Tây Độc xoay người cô lại, để cô nhìn thẳng vào một cánh cửa gỗ không biết là thông đến chỗ nào rồi dặn dò.
“Em vào đó đi thẳng đến chỗ Khoa rồi hãy nói rõ “Táo của đợt này rất ngọt”.”
Quả nhiên, làm gì có chuyện gì tốt lành đến vậy!
Muốn ăn của người khác, bạn phải làm giúp họ chuyện họ yêu cầu.
Diệp Vy quay ngoắt sang Tây Độc, định trả lại trái táo cho anh. Nhưng Tây Độc đã đi trước một bước. Một tay anh mở cánh cửa kia ra, tay còn lại anh đẩy cô đi thẳng vào bên trong không chút do dự.
Cạch.
Rầm.
“Anh…”
Diệp Vy mím môi giận dữ, ngay cả quả táo cũng bị cô giơ lên với ý định quăng thẳng vào Tây Độc. Trừng mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt, cô bực dọc quay người lại thì nhất thời kinh ngạc. Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong, cái tên đó không có gì tốt lành hết. Trước mặt Diệp Vy là rất nhiều người đang đứng ở bên dưới… Không đúng, đây là chỗ ở của ma cà rồng, hẳn tất cả bọn họ đều là ma cà rồng. Chỗ cô đang đứng có phần cao hơn bọn họ một chút, nhìn thẳng về trước còn có một cái ghế rất lớn. Mà người ngồi ở trên ghế kia dù có hóa thành tro thì Diệp Vy cũng nhận ra được là ai. Cô chần chừ một lúc lâu, hướng mắt nhìn về phía những người đang nhìn cô chòng chọc, lòng than một tiếng. Mong bọn họ đừng quá kích động, đừng bị mùi máu của cô làm cho hóa rồ, đừng xông thẳng về phía cô để xé xác cô ra.
Richard đang trong buổi họp với các ma cà rồng đứng đầu ở nhiều nhánh và địa điểm khác nhau. Cuộc nói chuyện của họ không quá căng thẳng, chủ yếu chỉ nói về tình trạng giết người không gớm tay của bọn ma cà rồng mới ở phía Đông. Thật ra không phải bọn họ tốt lành gì, chẳng qua là bọn lính mới kia quá ngông cuồng và ngang tàn, lại không phân biệt phải trái đúng sai cướp sạch hết con mồi của họ nên họ mới nói chuyện này cho chúa tể nghe, mong Ngài ấy ra tay dẹp loạn phía Đông. Nói ra, không phải họ không dám giết sạch đám lính mới kia. Chỉ là, đám lính ấy là thuộc hạ của Đại Công Tước – cậu của chúa tể, nên họ không dám động vào.
Giữa lúc cuộc họp sắp kết thúc, tai của Richard lại nghe thấy tiếng động ở cửa bên. Anh nghĩ Tây Độc trở về báo cáo tình hình của đợt hàng lần này, còn đang định cho mọi người lui ra thì đã đánh hơi được mùi của con người. Ở rất gần. Khá ngạc nhiên, đây không phải kẻ nào xa lạ mà chính là người anh biết. Anh hướng mắt nhìn về phía cửa, trông thấy cô bị ai đó đẩy mạnh vào sảnh với gương mặt ngơ ngác, sau lại chuyển sang tức giận quay sang định làm gì đó với kẻ đã đẩy mình nhưng không ngờ cánh cửa đã bị đóng lại.
Diệp Vy chuyển tầm nhìn về phía Richard, thấy anh cũng đang nhìn mình chăm chăm thì rùng mình một cái. Cô sợ hãi không biết nên làm gì tiếp theo, chân cũng vô thức lùi lại sát cánh cửa. Cô dùng một tay mò mẫm lên cửa, nắm được tay vặn thì mừng quýnh. Nhưng cô không ngờ, Tây Độc vẫn còn đang đứng bên ngoài. Thấy tay vặn nhúc nhích là anh đã đoán được cô muốn tẩu thoát, vui vẻ dùng tay cố định lại tay vặn khiến cho cô không thể nào mở cửa.
“Không ngờ ma cà rồng cũng có lúc bỉ ổi như thế này!”
Nhủ thầm trong lòng, Diệp Vy buông tay khỏi tay nắm cửa.
“Lại đây.”
Nghe giọng anh, Diệp Vy nuốt nước bọt cái ực rồi chậm chạp nhấc bàn chân nặng như chì của mình lên, nhích từng bước nhỏ lại chỗ của anh. Cô cố gắng làm lơ mấy cặp đang dõi theo mình như muốn ăn tươi nuốt sống ở dưới đại sảnh kia, bình tĩnh đi đến bên cạnh Richard. Chưa bao giờ Diệp Vy cảm thấy thời gian còn chậm hơn rùa bò như thời khắc này, có cảm giác như cô bước hoài bước mãi vẫn không dám bước tới trước mặt anh vậy. Diệp Vy hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi lại mở ra, dứt khoát bước nhanh mấy bước còn lại. Chết nhanh một chút thì đỡ hồi họp và lo sợ hơn so với việc phải nếm trải từ từ, không phải sao?
Trước cái nhìn lạnh lẽo của anh, cô nói rành mạch: “Táo lần này rất ngọt.”
“Hửm?”
“Táo… rất ngọt.”
Richard nhìn vào quả táo trên tay Diệp Vy, khẽ chau mày.
Cô vẫn đực mặt ra, cái tên ma cà rồng đáng ghét đó… cô không biết tên thì sao cô chỉ điểm đích danh hắn đây? Nếu miêu tả dung nhan của hắn, nói màu tóc của hắn, màu mắt của hắn và đặc điểm trên người hắn liệu có khả năng khiến anh đoán ra được hay không? Vẫn có chuyện người giống người, nói gì đến ma cà rồng. Chỉ sợ qua sự miêu tả của cô thì anh lại lầm tưởng thành một tên khác thì không chỉ hại người mà còn hại mình. Diệp Vy không biết nên nói gì, đành im lặng chờ anh nói.
Richard nheo nheo mắt: “Ăn rồi?”
Nghe anh nói, cô vội vàng đưa quả táo lên cắn thử một miếng thật to.
Giây tiếp theo, Diệp Vy bắt đầu căm hận bản thân mình sao quá tin người để rồi tự nhận lấy khổ sở. Quả táo cô vừa ngoặm một miếng chẳng những không có chút gì của vị ngọt mà còn chua đến thấu não. Vì vô thức, Diệp Vy lại bộc lộ bản tính thật của mình. Như đang ở chỗ của con người. Cô nhăn nhó, ngặm chặt quả táo trong miệng không dám nhai, sau đó phun ra một câu: “Cái tên thối tha đó…”
Nhìn qua gương mặt quen thuộc, cô lập tức im bặt.
Richard hướng mắt xuống đám đông dưới sảnh, phất tay một cái.
“Các ngươi ra ngoài đi.”
“Chúa tể, thuộc hạ có thể hỏi một câu được không?”
Trong số những người thủ lĩnh, có một kẻ không biết sợ là gì nên đứng ra muốn giải đáp thắc mắc cho toàn thể ma cà rồng có mặt trong đại sảnh. Hắn ta bước ra giữa sảnh, chờ đợi sự cho phép của Richard.
Anh hờ hững: “Nói.”
“Đứng cạnh Ngài là… con người?”
Richard hừ nhạt, sau đó quét mắt một lượt khắp sảnh.
Tên đó không muốn chọc giận anh, tìm cách thanh minh: “Ý của thuộc hạ không phải như vậy, thưa chúa tể! Chưa từng có người nào còn sống sót khi bước vào Tiêu Dao này. Chúng thuộc hạ đã giao ước, tuyệt đối không để con người xuất hiện trên núi. Chúa tể, loài người không đáng tin. Mọi người đều biết chúa tể không thích con người, nhưng hôm nay ở chỗ này lại có sự xuất hiện của con người. Thuộc hạ chỉ sợ…”
“Muốn quản chuyện của ta?”
Nghe thấy ngữ điệu không vui của Richard, hắn lập tức quỳ xuống.
“Thuộc hạ biết lỗi, xin chúa tể nguôi giận!”
“Ra ngoài.”
Một phút sau, cả đại sảnh chìm vào bầu không khí im ắng đến lạ thường. Từ lúc đám người đó lui ra ngoài, cánh cửa đồng càng thêm lạnh lẽo. Diệp Vy căm như hến đứng yên một chỗ, không dám lên tiếng, thậm chí cả thở cũng thật thận trọng. Miếng táo cô ngậm trong miệng không phải là đá viên nên không thể nào tan ra từ từ, cô đành cắn răng chịu đựng, cố nhai nhai vài lần rồi nuốt xuống. Cho đến khi miếng táo đã di chuyển từ cổ họng đến bao tử thì Diệp Vy mới nhăn mặt, nếu có cơ hội cô nhất định bắt cái tên đó ăn hết trái táo này. Ngay trước mặt của cô.
Richard trầm mặc đứng nguyên ở vị trí ban nãy, đôi mắt buốt giá lơ đễnh nhìn vào khoảng không mông lung. Anh biết tên thuộc hạ đó bắt nguồn từ sự việc lần trước nên lo lắng cho an toàn của anh. Anh cũng biết hễ khi nhắc đến chuyện trước kia là tâm trạng anh sẽ lập tức trở nên xấu đi, chỉ muốn thỏa thích giết thêm càng nhiều người càng tốt để thỏa mãn cơn giận bên trong người. Nếu không phải mùi hương của Diệp Vy ở bên cạnh nhắc nhở thì Richard đã bộc phát bản tính hung tàn của mình rồi. Hoặc là khi nãy máu sẽ nhuộm ở đại sảnh, sau đó sẽ có người đến can ngăn và khiến anh nguôi giận. Hoặc là, một trong những cái vùng có người sinh sống ở quanh núi Tiêu Dao sẽ có án mạng thảm khốc xảy ra để rồi sau đó là biến thành chốn hoang tàn không người sống, trở thành một phần thuộc địa của Tiêu Dao.
Diệp Vy đang loay hoay không biết nên làm thế nào để lẻn ra khỏi đại sảnh lạnh tanh này thì bất ngờ bị cái nhìn đầy hung hăng và tàn bạo của Richard chiếu trúng. Cô ngây người, thầm mặc niệm. Rõ ràng cô không hề chọc tức anh ta, khi không lại trở nên kinh dị như vậy đúng là dọa người.
Richard tiến đến gần Diệp Vy, khóe môi nhàn nhạt hé ra: “Nếu có cơ hội, em có dám giết tôi?”
Diệp Vy sững sốt nhìn anh.
Chỉ sợ cô không có may mắn được sống cho tới khi gặp được cơ hội ngàn vàng ấy.
Diệp Vy mím môi, lắc nhẹ đầu.
Richard quan sát gương mặt cô, khẽ hỏi: “Nếu tôi cho em cơ hội?”
Cô cười, cúi đầu: “Anh không giết tôi là may rồi.”
Anh dùng tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, sau đó dịu dàng cất giọng: “Được. Vậy em hãy nhớ, tôi ghét nhất là người khác phản bội mình. Hôm nay tôi cho em cơ hội nhưng em không nhận. Nếu sau này em hối hận, muốn dùng cơ hội đó để giết tôi thì tốt nhất phải làm cho gọn. Chỉ cần em thẳng thắn nói ra, tôi tuyệt đối không trách em. Còn nếu em thông đồng với kẻ khác, đâm sau lưng tôi trong lúc tôi tin tưởng em. Khi đó, không chỉ có em và kẻ đó, mà tất cả những người có liên quan đến em và hắn ta, tôi nhất định sẽ giết sạch, không chừa một mạng.”
Mặc dù trong giọng nói của anh chỉ có sự dịu dàng nhưng Diệp Vy lại nghe ra đây là một lời hâm dọa trắng trợn. Con người của cô cũng ghét nhất là bị phản bội. Nếu như có người đâm lén sau lưng cô, cô không bao giờ tha thứ cho kẻ đó. Cô có thể thầm đoán ra được, trước đây hẳn anh đã từng bị một người mà bản thân tín nhiệm phản bội nên bây giờ mới đề phòng cô như vậy. Nhưng dù sao cô và anh cũng không thân thiết, cớ gì phải cảnh báo cô. Diệp Vy không phải dạng người xấu xa đến mức sẽ làm chuyện xấu sau lưng người khác. Lớn đến chừng này cô cũng học được nhiều triết lý nhân sinh sâu sắc. Nếu đã một lòng tin tưởng ai đó thì Diệp Vy nhất quyết tin đến cùng. Cô nghĩ anh cũng vậy. Cho nên lúc bị phản bội mới cảm thấy vô cùng đau đớn và thống khổ, sẽ rất khó để lại trao niềm tin cho người khác.
Cô thở dài, cuối cùng nói: “Tôi không phải loại người đó.”
Richard cười nhạt: “Không phải?”
Diệp Vy nhíu chặt mày, cái kiểu nói chuyện giống như anh mặc dù cũng có chút lý nhưng lại là kiểu mà cô căm ghét nhất. Thừa biết là mới gặp nhau sẽ không dành trọn tin tưởng cho nhau, nhưng bị người khác cho rằng mình không đáng tin là một chuyện rất khó chịu. Diệp Vy nhìn chằm chằm vào trái táo trong tay, cố liên tưởng đến gương mặt của cái tên hại cô vào đây rồi cất giọng.
“Vậy cứ cho là sau này tôi sẽ tìm cơ hội để giết anh, nhưng tôi dám cam đoan anh không phải người dễ dàng đưa mạng mình cho kẻ khác. Tôi hoàn toàn không có khả năng giết được anh cho dù có liên kết với ai. Chỉ cần anh không muốn mình bị thương, anh có thừa sức giết tôi và người hợp tác cùng với tôi. Nếu anh lo sợ, muốn diệt cỏ tận gốc thì cứ giết tôi. Anh để tôi sống thêm một ngày là sẽ tăng thêm một ngày anh gặp nguy hiểm. Không phải anh đang lo sợ đều đó hay sao?”
Richard đanh mặt, cặp mắt bừng bừng lửa giận.
Diệp Vy vẫn cố chấp nói ra những gì đang nghĩ trong đầu.
“Tôi không tự tìm đến đây, càng không muốn biết đến sự tồn tại của anh. Là do anh bắt tôi về. Đây không phải sự tự nguyện. Chỉ vì tôi không muốn chết. Sau này tôi mà phản bội anh thì cũng là do anh tự mình chuốc lấy, không thể trách tôi được.”
Anh giận dữ túm lấy tay cô, dùng sức siết chặt cổ tay nhỏ bé của cô.
“Nói lại xem.”
Diệp Vy đau đến ứa nước mắt, nhưng không gỡ tay anh ra. Mặc kệ anh đang khiến cô chịu đau, quật cường hướng thẳng về anh, thốt ra từng chữ vô cùng oai vệ.
“Anh không giết tôi thì về sau đừng hối hận.”
“Em cho rằng tôi không dám giết em?”
“Tôi biết anh có thừa sức để bóp chết tôi, tôi chỉ thắc mắc tại sao ngay lúc đó anh lại tha mạng cho tôi, còn mang tôi về đây, không cho tôi quay về thế giới của mình.”
Richard thả lỏng lực đạo trên cánh tay, câu nói của cô như thức tỉnh anh.
Tại sao anh không giết cô?
Tại sao anh mang cô về lâu đài?
Tại sao?!?
Chính anh cũng không rõ!
Richard buông tay Diệp Vy ra, không thèm nhìn cô thêm một lần đã bay cái vèo đi mất. Cô đứng bất động tại chỗ, mất thần đánh rơi quả táo. Diệp Vy không hiểu, tại sao trước lúc anh biến mất, cô lại thoáng nhìn thấy tia u buồn trong đôi mắt màu xám tro ấy?! Làm sao cô biết được, đáy mắt anh xuất hiện sợi ưu thương là do đã tự mình nhận thấy. Hóa ra, cô có khả năng sẽ phản bội anh. Chỉ vừa gặp cô, thế mà anh đã thấy không vui khi nghĩ đến việc bị cô phản bội. Thật không giống với năm đó.
* * *
“Tại sao em hỏi như vậy?”
Đặt dĩa thức ăn lên bàn, Thiên khó hiểu quan sát Diệp Vy.
Ban nãy anh vừa đi ra thì đã trông thấy cô đang ngồi thất thần một góc ở khu vườn nhỏ. Mà khu vườn này ngoại trừ anh, Tây Độc và Richard thì không một ai được phép bén mảng tới. Không biết làm cách nào mà cô có thể tìm được đường đến được khu vườn trong khi phòng của cô ở cách vị trí này khá xa. Ngày hôm đó, cô mò đến được đây là do cô đã ngủ ở chỗ của Richard. Chỉ có chỗ của Richard mới có đường thông đến khu vườn nhanh nhất.
Thầm nghĩ, Thiên hỏi Diệp Vy: “Nhưng làm thế nào mà em tìm được khu vườn?”
Diệp Vy cho một muỗng thức ăn vào miệng.
“Đi vòng vòng một lúc thì tìm được.”
Thiên gật gù.
“Mà anh tên là gì vậy?”
“Thiên.”
Diệp Vy dừng lại, nhìn vào dĩa đồ ăn rồi cảm thán: “Anh giỏi thật, vừa là bác sĩ lại vừa biết nấu ăn. Nếu không phải anh đang ở đây thì em đã cho rằng anh là con người rồi. Đúng rồi, em tên Vy. À, anh có thể nói em biết tên của cái người tóc vàng vàng đi chung với anh vào hôm nọ không?”
Thiên cười cười: “Tây Độc đã chọc em?”
Diệp Vy gật đầu: “Tây Độc? Tên cũng như người. Tâm địa quá độc.”
Thiên không hoàn toàn phủ nhận lời nói của Diệp Vy, anh quá rành cái thằng nhóc Tây Độc đó. Hễ đến lượt Tây Độc đi chọn táo là y như rằng sẽ nhận phần công về mình nếu như đó là táo ngon và sẽ phủi sạch mọi tội trạng sang cho người đầu tiên anh ta bắt gặp nếu đó là táo dở. Diệp Vy đúng là xúi quẩy, gặp mặt Tây Độc ngay lúc anh vừa từ chỗ của con người trở về với chiến lợi phẩm trên tay. Mà ở tòa lâu đài này, bị Tây Độc lừa gạt, e chỉ có một mình cô gái này. Ma cà rồng bọn anh sống lâu đến vậy, chuyện chọn một quả táo vừa ngon vừa ngọt là chuyện quá dễ dàng.
Ăn xong phần thức ăn mà Thiên đã nấu, Diệp Vy vội vàng quay sang anh.
“Anh còn chưa nói cho em biết.”
Thiên ngồi tựa lưng vào ghế, trầm giọng: “Em phải hứa với anh, một khi nghe rồi thì không được kể lại cho kẻ khác là anh đã kể cho em. Đặc biệt là… Khoa.”
Diệp Vy gật đầu chắc nịch.
Năm đó, cũng không biết là đã bao lâu. Thiên chỉ nhớ, Richard rất khó mở lòng với một ai đó nhưng lại có hứng thú với một cô gái. Đáng nói chính là, cô gái kia, là con người. Một chữ “yêu” rất khó diễn tả bằng lời, lại càng không phải thứ mà con người có thể hiểu chứ đừng nói chi đến ma cà rồng. Richard nhất thời hứng thú, nhất thời cho phép cô ta tiếp cận mình. Sự thật, chỉ một mình anh biết rõ. Thứ tình cảm mông lung không mờ nhạt ấy vậy mà lại khắc sâu đến tận tam can người ta. Đoạn tình cảm giữa họ thật ra không phải yêu. Chỉ là… không biết nên dùng từ gì để gán cho nó.
Lần đầu tiên Richard gặp cô ta là ở bên trong núi Tiêu Dao. Cô đang chơi đùa cùng một đứa bé rất nhỏ. Vô tình lại xuất hiện một trận đi săn của ma cà rồng, cô vì bảo vệ đứa nhóc kia mà suýt mất mạng. Lần đó chẳng một ai biết, người mà chúa tể của họ thực sự muốn cứu là ai. Cô gái kia. Hay đứa nhóc nọ. Chẳng ai biết. Thấy người được chúa tể bảo vệ, đám thuộc hạ đương nhiên không dám động vào. Chỉ tiếc, anh không biết để lộ thân phận chúa tể của ma cà rồng là một sai lầm nghiêm trọng.
Cô gái đó khi gặp mặt chắc chắn ai cũng cho rằng cô rất đơn thuần, nhưng hóa ra không phải vậy. Lòng tham và ham muốn của cô là kiểu rất hay gặp phải ở con người, nó quá lớn, quá vọng tưởng. Richard không mang cô về lâu đài nhưng lại rất hay đến chỗ lần đầu gặp gỡ. Biết được chúa tể đem lòng tin đặt lên một con người tầm thường, đám thuộc hạ rất bất mãn. Nhưng dần dà, họ lại bị cái vỏ bọc thuần khiết bên ngoài của cô đánh lừa, thậm chí đã mở lòng với cô hơn. Về sau họ lại biết cô cũng không ưa thích con người giống họ, xem việc họ giết người hút máu như chuyện bình thường và thích thú khi nhìn thấy họ tham lam nuốt trọn con mồi.
Cảm tình họ dành cho cô càng thêm lớn.
Cô gái đó tâm địa không lương thiện, có dã tâm quá lớn, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng ban đầu của Thiên. Anh tuy không lộ diện nhưng vẫn luôn âm thầm theo dõi mọi hành động của cô, âm thầm đứng đằng sau giúp Richard đề phòng cô. Sau đó, chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra. Cô lén lút liên lạc với bọn ma cà rồng lai ở phương Bắc và tộc người sói để lập mưu làm hại Richard với ý nghĩ muốn thống trị cả tộc ma cà rồng. Thời điểm đó chính là trận hỗn chiến của 100 năm trước.
Trí thông minh của con người đôi khi lại chính là một cái bẫy để họ tự hại chính mình. Cô quá thông minh, không thích hợp làm người ở bên cạnh Richard. Vì trí thông minh của cô chẳng có là gì so với trí thông minh của loài ma cà rồng cả. Cô cứ nghĩ tộc người sói sẽ để trống vị trí chúa tể ma cà rồng cho cô tận hưởng sau khi cô đã giúp họ giết hết những tên ma cà rồng cứng đầu và cả tên chúa tể.
Nhưng cô lại không nghĩ đến, người sói sẽ tín nhiệm một con người ư?
Thiên không biết nên định nghĩa đoạn tình cảm mà Richard dành cho cô gái kia là gì. Không đơn giản là thích. Lại chẳng đậm sâu đến mức là yêu. Nó nhẹ nhàng hệt như cả hai đang nếm trải một dư vị nào đó trong cuộc sống vậy. Richard tuy không bị thanh gươm bằng bạc mà cô ta nhận được từ tộc người sói chém trúng nhưng lại bị tên ma cà rồng lai lợi dụng sơ hở để tấn công. Khi đó, ánh mắt của Richard lại từ nhu hòa trở thành nồng đậm vị máu. Điều tối kỵ đối với Richard chính là sự phản bội, mà kẻ phản bội anh, chỉ có một lựa chọn duy nhất, đền tội bằng cái chết. Đến tận lúc đó mọi chuyện mới rõ ràng, hóa ra, đoạn cảm tình kia, hoàn toàn không có chút giá trị nào. Cô ta không hề có sức nặng trong trái tim chúa tể. Mà chúa tể cũng chẳng hề xem trọng cô ta.
Vì nguyên do gì Richard lại muốn đến gần cô gái kia, chẳng một ai biết!
Kể từ khi chuyện đó xảy ra, quan hệ căm thù giữa ma cà rồng và loài người đã đạt đến đỉnh điểm. Richard không đoái hoài gì đến những con người mà anh gặp mặt thêm bất cứ một lần nào nữa, chỉ có giết và giết. Ý trời vốn đã là vậy, ma cà rồng và con người căn bản không có khả năng sống hòa bình gần nhau. Ma cà rồng có bản năng săn mồi của mình thì con người cũng có dã tâm hèn mọn của họ.
“Nói vậy… lẽ nào anh ta bắt em về là vì thấy em giống với cô gái ấy?”
Thiên lắc đầu: “Anh từng nghĩ như thế, nhưng mà không phải.”
Diệp Vy ủ rũ cúi đầu: “Vậy xem ra em nghĩ đúng rồi, em chính là thức ăn dự trữ.”
“Anh nhìn ra được Khoa đối xử với em rất đặc biệt, hoàn toàn không giống khi đối xử với cô ta. Em đã từng mắt đối mắt với Khoa, không nghe theo cậu ấy, thậm chí còn trừng mắt với cậu ấy. Những kẻ dám làm vậy với thằng nhóc đó, anh đảm bảo sẽ chết rất khó coi. Đằng này em vẫn an toàn sống ở lâu đài, không phải Khoa đã quá rộng lượng với em rồi sao?”
Ngẫm nghĩ một hồi, Diệp Vy lại chau mày: “Cũng có thể anh ta còn chờ lệnh từ chúa tể thì mới bắt đầu thủ tiêu em.”
Thiên bật cười: “Em nói không sai.”
Thiên không kể cho Diệp Vy tên của anh là Richard, cũng bỏ qua chi tiết anh thật ra chính là chúa tể của ma cà rồng vì sợ rằng cô sẽ lại phạm phải sai lầm của cô gái đi trước. Thiên chỉ nói, cô gái kia có dã tâm muốn cùng tộc người sói giết chết chúa tể và anh thì biết chuyện cô ta phản bội ma cà rồng và thông đồng với kẻ thù của họ nên vô cùng tức giận đã đi giết chết cô ta thay cho chúa tể.
Diệp Vy có một cơ hội tốt để nhận ra anh là ai nhưng khi đó cô không có tâm trí để nghe thấy. Bởi vì lúc ấy trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ toàn nghĩ đến đám ma cà rồng đáng sợ bên dưới sảnh. Và cả cái chi tiết nhìn thấy anh ngang nhiên ngồi ở nơi cao nhất trong đại sảnh cũng đã bị cô quăng vào một góc quên lãng tự lúc nào rồi.
Diệp Vy đưa tay chống cằm, hỏi bâng quơ: “Nếu như em có may mắn cầu xin được chúa tể thả em về chỗ của con người thì anh nghĩ Khoa có chịu thả em đi không?”
Thiên mỉm cười đầy ám chỉ: “Vậy phải xem xem em có bản lĩnh làm cho Khoa chịu dẫn em đến trước mặt chúa tể không đã!”
Nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, Diệp Vy đứng phắt dậy.
“Anh có biết ở đây ngoại trừ chúa tể ra thì người có quyền lực nhất là ai không? Em muốn nhờ người đó lén đưa em ra ngoài, em chỉ muốn báo tin bình an cho gia đình mình thôi. Sau đó sẽ lập tức trở lại đây. Em hứa sẽ không có suy nghĩ bỏ chạy.”
“Cái này…”
“Còn An nữa, mấy ngày nay không liên lạc được với em chắc chắn đã rất lo. Di động của em hết pin từ buổi tối hôm đó tới giờ, còn balo của em chắc đã rơi đâu đó trong núi rồi. Mọi người không tìm được em nhất định sẽ lo lắng. Anh cũng hiểu cảm giác đó mà, đúng không? Em xin anh! Làm ơn! Giúp em một lần thôi!”
“Nhưng…”
“Với bản tính của Khoa, nếu muốn đưa em đi gặp họ thì đã đưa từ lâu rồi. Em biết anh ta đã quyết định giam em ở đây, em không ôm hi vọng mình sẽ quay về cuộc sống bình thường trước đây. Hơn nữa, anh nghĩ em dám mở lời đòi anh ta đưa em ra khỏi Tiêu Dao sao? Anh ta đáng sợ như vậy, đứng gần cũng đã rất can đảm.”
Thiên cười khổ, kéo Diệp Vy ngồi xuống ghế rồi thong thả.
“Lẽ nào em không muốn chạy khỏi tòa lâu đài này? Anh không ngờ em còn định quay lại đây khi đã được dẫn ra ngoài, lại còn tìm cách nói dối. Bình thường, con người nếu bị bắt vào Tiêu Dao đều có chung suy nghĩ, bằng mọi giá phải trốn khỏi chỗ quái quỷ này. Khi có có hội, họ liền lập tức bỏ chạy. Em không nghĩ vậy?”
Diệp Vy thừ người: “Thì ra đây là lý do anh ta không muốn dẫn em ra ngoài.”
Không muốn đưa cô ra ngoài là vì lo sợ cô sẽ chạy mất?
Diệp Vy không tin đâu, với khả năng săn mồi của ma cà rồng, anh chỉ cần mất vài giây để bắt cô lại thôi. Diệp Vy lắc mạnh đầu, cô quên mất một điều. Cái anh ta lo sợ không phải là để cô chạy mất. Anh ta chỉ sợ rằng bản thân sẽ kìm không được mà một phát giết chết cô khi trông thấy cô cố tình chạy trốn khỏi anh. Nhưng anh lại không hề hay biết, Diệp Vy vì sợ bị anh giết cho nên đã không còn giữ ý định bỏ trốn trong đầu mình nữa. Cô chưa muốn chết đến mức đó.
Quan sát chuyển biến trên gương mặt Diệp Vy, Thiên khẽ thở phào vì biết cô đã hiểu ra được ngụ ý ngầm của anh. Richard không phải không muốn đưa cô ra ngoài, chỉ tại anh đã nghĩ mình sẽ lập tức giết chết cô nếu như cô dám bỏ chạy khi có cơ hội và khi đã biết đường. Nhưng điều khiến Thiên không ngờ tới nhất lại chính là suy nghĩ đơn thuần của Diệp Vy. Cô chẳng những không sợ ma cà rồng, không muốn bỏ trốn khi gặp cơ hội tốt mà còn muốn nói dối người thân mình để họ không lo lắng trong khi bản thân thì lại phải quay về tòa lâu đài này.
Thông thường, nếu như được dẫn ra khỏi núi Tiêu Dao, con người ta đều chạy trói chết tìm đường sống. Nhưng Diệp Vy lại nghĩ cách để nán lại tòa lâu đài, Thiên chậm rãi nhíu mày. Không biết là cô nghĩ đơn thuần thực sự hay chỉ đang giả vờ thuần khiết. Anh tuy có cảm tình với cô, nhưng nếu cô ngu ngốc giống đứa con gái kia thì anh nhất định không tha cho cô.
“Anh dẫn em đi, nhưng lúc về em phải thú nhận chuyện này với Khoa.”
Diệp Vy do dự nhưng rồi cũng chậm rãi gật đầu.
Lúc cô và Thiên quay trở lại tòa lâu đài thì trời cũng đã nhá nhem tối. Anh đặt cô xuống rồi xoay người đi vào trong. Bắt một con người còn sống sờ sờ phải đến một chốn chỉ toàn ma cà rồng sinh sống có khác gì đang dồn họ vào con đường chết. Chỉ trách cô bị chúa tể của anh bắt về, cho dù anh có muốn thả cô đi cũng không dám.
Thiên thở dài, vẫy tay nói với Diệp Vy: “Có lẽ ngày mai anh phải tới Quỷ Khốc Môn một chuyến, em mau về phòng nhanh đi, giờ chắc cậu ấy đang chuẩn bị phát điên lên đấy!”
Mặc dù không biết cái tên Quỷ Khốc Môn là gì nhưng Diệp Vy cũng chẳng hứng thú để hỏi nhiều, cô chỉ gật nhẹ đầu một cái rồi buồn bã đi thẳng về phòng mình. Cô chỉ nói với ba mẹ là mình bỏ quên một số thứ nên quay về lấy, rồi còn sắp sửa phải chuyển đến một chỗ làm mới. Thật may vì chuyện cô biến mất vẫn chưa có ai biết. Thật ra lúc gặp được ba mẹ thì Diệp Vy đã có suy nghĩ muốn ở lại với họ luôn và không quay về chỗ chỉ toàn ma cà rồng này nữa, quên luôn ngọn núi Tiêu Dao thì càng tốt. Nhưng cô lại nghĩ đến khả năng họ sẽ vì cô mà chịu đau đớn, rồi còn những người ở gần đây… Diệp Vy thà một mình chịu thiệt còn hơn hại thêm nhiều người vô tội khác mà trong đó còn có cả những người cô yêu thương.
Đến phòng, Diệp Vy vừa mở cửa ra thì đã trông thấy Richard đứng thù lù trước mặt cô. Gương mặt của anh đang cực kỳ phẫn nộ, bộ dạng nhìn giống như sắp sửa bay đi tìm cô đến nơi vậy. Cô còn chưa kịp phân trần thì đã bị anh túm tay. Cặp mắt màu tím hiện lên những tia máu ghê rợn, con ngươi đầy mị hoặc chầm chậm chuyển động như đang đè nén hung hăng, xung quanh nồng nặc mùi vị của sự chết chóc.
“Vừa đi đâu?”
“Tôi… Tôi vừa về nhà. Sau đó đã lập tức quay trở lại đây. Tôi chỉ muốn báo tin bình an cho người thân thôi. Tôi không bỏ trốn. Anh không cần phải tức giận.”
Richard trái lại không nguôi giận mà còn trừng mắt nhìn cô.
Diệp Vy vô thức lùi bước về sau: “Anh đừng giận, tôi thực sự không bỏ trốn mà.”
Anh gầm lên: “Nói, là ai?”
Biết không thể lấy cứng chọi với anh, Diệp Vy thành thật khai báo: “Là Thiên.”
Khắc tiếp theo, Richard đùng đùng lửa giận toan đi tìm Thiên thì đột nhiên bị Diệp Vy liều mình giữ chặt lại. Cô gắng sức ôm chặt lấy cánh tay lực lưỡng của anh, vội vàng nói: “Tôi không nhớ đường ra khỏi núi Tiêu Dao, lúc được anh ấy cõng đi tôi đã nhắm chặt mắt lại. Tôi nói thật đó, tôi thật sự đã nhắm mắt cả lúc đi lẫn lúc về nên không nhìn thấy gì hết. Hơn nữa, hơn nữa… tôi cũng đã xuất hiện trước mặt anh rồi, điều đó chứng tỏ tôi không hề có ý định bỏ trốn.”
“Em nghĩ tôi tin?”
“Dù anh có cho tôi đi, tôi cũng nhất quyết không đi.”
Vì nói nhanh quá nên chưa kịp suy nghĩ, đến khi lời đã thốt ra thì Diệp Vy mới hớ người. Cô nói nhầm rồi, nếu anh ta thực sự có ý tốt cho cô đi luôn thì cô nhất định sẽ đi cho khuất mắt anh mới đúng.
Diệp Vy không nghĩ đến, chính những lời nói đó của cô đã có tác dụng làm cho cơn thịnh nộ của Richard nguội lại.
Richard thâm trầm nhìn cô. Những lời cô vừa nói khiến anh vô cùng kinh ngạc. Anh đã nghĩ, nếu như anh thả cô về với thế giới loài người thì cô sẽ rất vui mừng và chạy một mạch thoát khỏi anh. Nhưng nay cô lại nói, cho dù anh có thả cô thì cô cũng không đi, bằng một tông giọng chắc nịch. Trong đầu Richard đột nhiên xuất hiện cảnh anh lạnh lùng muốn cô rời khỏi tòa lâu đài, còn cô thì kiên quyết bám chặt anh không buông, kiên quyết nói mình không muốn rời khỏi anh.
Mắt thấy anh không còn dáng vẻ hung tợn như trước, Diệp Vy dần thả lỏng tâm tình. Còn chưa được như ý nguyện thì đã bị anh kéo lấy, sau đó cúi đầu hôn cô một cách ngấu nghiến. Anh vừa day vừa cắn lên môi cô. Nụ hôn này hoàn toàn không giống với nụ hôn lần trước. Diệp Vy cảm nhận được môi mình đang đau tê tái nhưng không thể làm gì khác ngoài việc yếu ớt chống cự anh. Trong nụ hôn là sự vội vã, hấp tấp, tàn bạo và cả một ít trừng phạt cùng với vị máu tanh nồng.
Sau khi đã khá hài lòng với nụ hôn của mình, Richard chậm rãi dời môi khỏi đôi môi sưng tấy của Diệp Vy. Những ngón tay lạnh buốt di chuyển bừa bãi trên gương mặt thất thần của Diệp Vy hệt những con rắn chứa đầy nọc độc đang trêu đùa con mồi của chúng. Bế cô lên, Richard lãnh đạm phun ra một câu: “Lần sau nếu còn dám tự ý rời khỏi tòa lâu đài khi chưa có sự cho phép của tôi thì vị trí bị cắn tiếp theo chính là cổ của em.”
Nằm trong lòng anh, Diệp Vy nhăn mặt đưa tay sờ vào môi mình. Cô khó chịu liếm sạch vị máu quanh môi, cái tanh nồng của máu vừa xuất hiện trong cổ họng lập tức khiến cô cảm thấy như muốn nôn tới nơi.
Đặt cô xuống giường, Richard ân cần kéo chăn đắp cho cô.
“Ngủ đi.”
Diệp Vy nằm yên, hướng mắt đến anh: “Anh đừng nói chuyện Thiên dẫn tôi ra ngoài cho chúa tể được không?”
Richard nghiêm mặt.
Diệp Vy lo sợ, lí nhí: “Anh ấy nói mai sẽ đến Quỷ Khốc Môn, tôi đoán đó là chỗ ở của chúa tể các anh.”
“Em…”
Diệp Vy nhìn Richard, đợi anh nói tiếp.
Anh ngồi xuống giường, chống tay qua người cô: “Không cần lo.”
Đoán được Richard không muốn giúp mình, Diệp Vy vội nói: “Anh ấy đã giúp tôi, tôi không muốn vì tôi mà anh ấy bị chúa tể trách phạt. Anh có thể đến đó nói giúp anh ấy một câu mà, đừng cho anh ấy nhận tội… mặc dù giúp tôi là đã phạm tội. Thiên nói dẫn con người ra khỏi núi là chuyện nghiêm trọng, chúa tể mà biết thì sẽ tức giận. Nên tôi… Tôi không muốn liên lụy anh ấy. Anh có thể…”
Richard trừng mắt lên, quát: “Im ngay.”
Diệp Vy giật mình, không dám nói nữa.
Richard giận dữ đứng phắt dậy, chưa đầy một giây thì trong phòng chỉ còn mỗi mình Diệp Vy đang nằm ngoan ngoãn trên giường. Đảo mắt xung quanh phòng, Diệp Vy nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình vỗ về trái tim đã bị anh dọa cho đông cứng.