Không Phụ Thê Duyên

Chương 10


Bạn đang đọc Không Phụ Thê Duyên – Chương 10


Cách một bờ ao sen, những người tụ tập viết chữ ngâm thơ đánh đàn có thể nhìn tường tận bộ dáng người dưới tàng liễu xanh bên kia hồ
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới dường như đều ngừng lại, đến khi có một người nhịn không được thốt lên một tiếng kinh hô nho nhỏ, thế giới yên tĩnh kia như bị đánh vỡ, nhưng thiếu niên tuấn mỹ kia vẫn đứng bên bờ ao sen đối diện như cũ, không phải là ảo giác.
Các cô nương ở đây đều nhịn không được mà đỏ bừng mặt, ngượng ngùng không dám nhìn chằm chằm vị mỹ thiếu niên, rồi lại dùng khóe mắt quét qua nhìn trộm.

Dù có lớn mật, sau khi quét qua vài lần cũng không dám nhìn tiếp, dung mạo người nọ tuấn mỹ, khí độ tự phụ, vân đạm phong khinh liếc mắt một cái, làm cho người ta hoảng hốt cho rằng nếu nhìn thêm một cái thì cũng như khinh nhờn hắn.
Đám công tử bờ bên kia cũng thấy được một đám cô nương tụ tập bên này, liền hướng tới nơi này mà đi tới.
Vị trí Vân Châu thành hướng về phía Bắc, xem như thành thị nơi vùng biên cảnh, dân phong nơi đây phóng khoáng, giao tiếp nam nữ cũng không khắt khe như hoàng thành, nam nữ chưa có gia đình có thể ra ngoài kết bạn, giống như trường hợp này, nếu nam nữ gặp nhau, cũng có thể qua đầu chào hỏi, làm quen một phen.
Thấy bọn họ thật sự hướng tới bên này đi đến, các cô nương bên cạnh ao sen tay chân lập tức có chút luống cuống, nhịn không được âm thầm kiểm tra dung nhan của mình có bị sai lệch hay không, khẩn trương không chịu nổi, nguyên bản các cô nương chỉ một lòng ngâm thơ vẽ tranh, cũng dừng động tác, âm thầm sửa sang lại trang phục.
“Nhìn xem, vị công tử kia thật tuấn tú a” Cát Kỳ nghẹn một hơi, cho đến khi công tử đó hướng về bên này đi tới, nhịn không được nói nhỏ bên tai Hoắc Thù.
Tuy rằng thường ngày tính tình trẻ con, nhưng tuổi Cát Kỳ tính ra cũng gần lớn, nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ như vậy, khí chất lại không tầm thường, tự nhiên có chút ngượng ngùng.

Bất quá chỉ có nàng mới hiểu mình, sau khi ngượng ngùng, lập tức bỏ đi phần rung động kia, nói vào tai Hoắc Thù.
Hoắc Thù cũng có chút ngây người.
Nàng cũng không phải giống như các cô nương chung quanh, nhìn thấy công tử tuấn mỹ bất phàm như vậy thì đi từ kinh ngạc đến ngây người, mà là….!Nàng cho rằng về sau rất khó có khả năng lại tái kiến, nhưng người nàng đã từ biệt cách đây hai ngày lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng không khỏi kinh ngạc đến ngây người, cảm thấy bọn họ rất có duyên phận.

Nhưng mà cũng thật nhanh, nàng liền có phản ứng, nàng hiện tại không phải “Ngu Tòng Liệt” cưỡi ngựa gϊếŧ giặc, mà lại là Hoắc gia thất cô nương, Ngu gia biểu tiểu thư, hiện tại đang mặc một thân nữ trang đến nhà cô mẫu mừng thọ, nếu để vị Nhiếp công tử kia nhìn thấy….
Nghĩ đến việc mình nữ giả nam trang, hơn nữa còn cưỡi ngựa quất roi quăng người, Hoắc Thù liền thấy ảm đạm, nhịn không được rút vào trong một góc tránh vị Nhiếp công tử kia, tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy ở chỗ này, nếu không việc nàng thế thân biểu đệ Ngu Tòng Liệt liền sẽ bị vạch trần.
Vì thế, Hoắc thất cô nương nhịn không được ngó dáo dát xung quanh, tùy thời chuẩn bị rút lui khỏi chốn thị phi này.
Lúc này, đám công tử hoa phục kia đã qua tới, dẫn bọn họ đến lại là một người nhỏ tuổi, Cát Truân.
Cát Truân tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn là đích trưởng tử của Cát Quý Hoành, tuổi còn nhỏ nhưng lại trầm ổn, Cát Quỳ Hoành liền để con vợ cả đến chiêu đãi đoàn khách trẻ này, dẫn bọn họ đến đây đi dạo hoa viên.

Đương nhiên, vì Cát Truân tuổi còn nhỏ, mọi người cũng không có yêu cầu gì đối với hắn, vì vậy Cát Truân chỉ thuần tý tiếp khách mà thôi.
“Các vị cô nương, quấy rầy rồi”
Đi đầu là một vị công tử tướng mạo anh tuấn cầm trong tay chiếc quạt xếp, nho nhã lễ độ nói, trên mặt treo nụ cười mê người.
Cát Linh mới vừa nghĩ được một bài thơ, đang đứng trước án thư viết liền bài thơ ra giấy, hết sức chuyên chú, không chịu tác động của ngoại vật, một lòng đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không cảm giác được động tĩnh xung quanh.
Cho đến khi âm thanh này vang lên, rốt cuộc cũng đánh gãy được trầm mặc của nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy một đám công tử nghênh diện đi tới.
Đương khi thấy được rõ ràng thiếu niên phong thần sâu sắc kia, khuôn mặt thanh lãnh của nàng dường như có thêm điều gì đó, đôi mắt thủy mặc lướt qua một chút quang mang, thực mau khôi phục lại bình tĩnh, ung dung thong dong buông bút lông sói trong tay, ưu nhã mà nhìn những người ấu đệ vừa dẫn tới, rồi mới chào hỏi cùng những công tử đó.
Dung mạo nàng tú mĩ, tư thái thong dong, khí chất ưu nhã, nói chuyện không nhanh không chậm, từng chữ từng chữ nói rõ ràng, mang theo vận luật độc đáo, không hổ là đại tiểu thư gia đình dòng dõi thư hương.
Cát Linh là chủ nhân nơi này, các cô nương ở đây lấy nàng làm chủ, sôi nổi tiến lên hành lễ.
Không khí tại nơi đây rất nhanh lại náo nhiệt lên, trong náo nhiệt lại có thêm vài phần ái muội của vài nam nữ trẻ tuổi.


Những công tử hoa phục thấy các nàng ngâm thơ đối từ, rất là phong nhã, tự nhiên cũng gia nhập vào, giúp các nàng bình thơ cùng họa tác, nếu thi hứng cao lên, cũng có thể ngâm một bài thơ, làm các cô nương ở đây cùng nhau thưởng thức.
Bất quá làm các cô nương ở đây để ý nhất vẫn là thiếu niên tuấn mỹ đứng bên cây liệu cạnh ao, hắn phảng phất như đang ở tại dị thế độc lập, rời xa huyên náo, cũng không tham dự vào việc phong nhã của bọn họ, an tĩnh mà đứng chỗ đó, giống như bức tranh phong cảnh duyên dáng, giơ tay nhấc chân lơ đãng lộ ra tự phụ cùng lạnh lùng, làm cho người ta không dám đến gần.

Ánh mắt các thiếu nữ nơi đây như có như không đều dừng trên người hắn, sôi nổi suy đoán hắn là người nơi nào.
Các cô nương ở đây đều xuất thân Vân Châu thành.

Danh môn thế gia cùng vọng tộc, đối với các đệ tử thế gia đều có hiểu biết, công tử này bộ dạng xuất chúng như thế, lại là lần đầu tiên thấy, liền biết hắn có khả năng không phải nhân sĩ Vân Châu thành, cũng không biết thân thích nhà ai.
Các nàng đối với hắn là tò mò, nhưng thần sắc hắn lãnh đạm, cũng không tham dự việc ngâm thơ, tất nhiên ngượng ngùng mở miệng mời, trong lòng gấp đến độ tim gan đều cồn cào, trên mặt đều có vài phần thất thần, cũng chỉ có Cát Linh bộ dạng vẫn thanh đạm như cũ, giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, đang bình luận bài thơ một vị cô nương kia vừa mới viết.
“Triệu gia ca ca, vị công tử kia là ai a?” Trong đó có một thiếu nữ rốt cuộc nhịn không được dò hỏi.
Vị Triệu công tử kia chính là nam tử anh tuấn lúc trước mang mọi người đến đây, là người vọng tộc Triệu gia tại Vân Châu thành, tên Triệu Vân Khanh.
Bộ dạng Triệu Vân Khanh anh tuấn, ở Vân Châu thành có tiếng là phong lưu công tử, một cái miệng cực ngọt, trên có lão thái thái tám mươi tuổi, dưới có tiểu cô nương ba tuổi, đều có thể bị hắn nói đến dễ nghe, gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười câu người, nói: “Vị công tử này họ Nhiếp, đến từ kinh thành”
Một đám thiếu nữ dựng lỗ tai lên, nghe được từ kinh thành, ánh mắt càng sáng ngời.
Bộ dạng như vậy, khí độ như vậy, có thể thấy được thân phận của thiếu niên này bất phàm, có mấy cô nương độ tuổi vừa tới liền có chút động tâm, tuy rằng các nàng đều biết, nếu đến từ kinh thành, thân phận quá cao, mình cũng không có phúc khí như vậy, nhưng nhịn không được mà vẫn suy nghĩ nhiều một chút.

“Từ kinh thành tới? Là công tử nhà ai tại kinh thành?” Thiếu nữ kia tiếp tục truy vấn.
Triệu Vân Khanh làm ra biểu tình ý vị thâm trường, thản nhiên nói: “Cái này thì ta không biết”
Các cô nương ở đây vừa thấy biểu tình này của hắn, liền hiểu được khẳng định hắn biết, không biết liền không phải Triệu Vân Khanh, nên nhịn không được giận hắn.
Lúc này, ánh mắt thiếu niên đứng dưới cây liễu bên cạnh ao đột nhiên lại hướng về một chỗ, nhìn bóng dáng hai cô nương thấp thoáng chung quanh đám cây, tay nắm tay chạy mất.
Tầm mắt hắn đuổi theo váy màu hồng lựu biến ở trong bụi hoa, sau một lúc lâu mới cất bước, rời khỏi nơi đây.
Những người khác thấy hắn rời đi, cũng không dám ngăn trở, chỉ có Triệu Vân Khanh nói cười tiến lên nói vài câu, rồi thủ thế tay, sau đó hai người cùng nhau biến mất trong hoa viên.
******
Sau khi rời khỏi hồ sen bên kia, Hoắc Thù cùng Cát Kỳ đều có chút tiếc nuối, bất quá Hoắc Thù đè nén tiếc nuối trong lòng, đỡ phải lộ ra làm cho biểu muội nhìn thấy thì lại bị kéo về bên kia hồ sen tiếp tục xem xét mỹ nam
Tuy rằng nàng cũng muốn lại xem, nhưng nghĩ đến sự tình đã đáp ứng ngoại tổ mẫu, đành phải tiếc nuối lấy cớ rời đi.
“Nhiếp công tử kia thật đẹp mắt, không biết hắn là công tử nhà ai tại kinh thành, Triệu Vân Khanh tiếp hắn cùng nhau lại đây, xem ra thân phận của hắn nhất định không đơn giản, nghe nói Triệu gia có người làm quan tại triều đình, lăn lộn tại kinh thành thật sự không tồi, kết giao rất nhiều quyền quý, có thể để người Triệu gia tiếp, khẳng định….”
Dọc đường đi, Cát Kỳ đều lải nhải nói.
Hoắc Thù nghe được thất thần, thấy phía trước có một cái đình bên núi giả, liền nói với Cát Kỳ, “Ta hơi mệt, muốn đến bên kia ngồi hóng gió, muội không cần ở cùng ta, tiếp tục về chỗ đó chơi đi”
Cát Kỳ vừa nghe, tuy rằng có chút không nghĩ khí, bất quá bên kia xác thật náo nhiệt, còn có mỹ nam tử, liền nói: “Vậy đi thôi, đợi chút chúng ta cùng đi ăn yến hội”
“Đi thôi”
Cát Kỳ lại kêu nha hoàn đem một chút điểm tâm lại đây tặng Hoắc Thù, liền khoái hoạt vui sướng mà chạy đi.
Ngải Thảo nhìn thấy đồ ăn vặt nha hoàn Cát gia đưa tới, một hộp sơn mạ hoa hải đường vàng chứa tô đường, mứt bí đao, mứt táo, bánh in, bánh hoa hồng, bên cạnh còn có một hộp nhỏ chứa hạt thông, liền nói với Hoắc Thù, “Cô nương, hình như còn thiếu nước trà, ta đi pha cho ngài trà hồ quả”
“Đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi” Hoắc Thù cười tủm tỉm nói, cầm lấy một khối bí đao chậm rãi gặm.

Ngải Thảo ra khỏi đình, tìm một bà tử đi phụ cận pha trà.
Trong chốc lát sau, nghe được có tiếng bước chân truyền đến, nàng tưởng Ngải Thảo đã trở lại, ngắt một khối bánh hoa hồng, không chút để ý quay đầu nhìn lại, đến khi nhìn thấy người đang đi tới, bánh hoa hồng trong tay liền rớt xuống.
Nàng trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn thiếu niên xuất hiện ở chỗ này, sau khi kinh ngạc qua đi, nàng thực mau lấy lại bình tĩnh, ý tưởng thứ nhất, chính là làm bộ không quen biết.
Chỉ là khi nàng vừa mới bày ra nụ cười vô tội, đối phương đã mở miệng, “Ngu Tòng Liệt?”
Hoắc Thù: “….”
Không biết nếu hiện tại nàng nói nàng là tỷ tỷ song sinh của Ngu Tòng Liệt hắn có tin hay không?
Thiếu niên ngoài đình tản bộ đi vào, khí độ hắn thong dong, thần thái thanh đạm, nhưng lơ đãng toát ra khí thế, cực kỳ mãnh liệt, làm cho người không quen không dám lên tiếng quấy rầy hắn.
Hoắc Thù chớp chớp mắt thấy hắn đã đi vào trong đình, nhìn thiếu niên ung dung mà ngồi xuống ghế đá đối điện nàng, nghĩ nghĩ, nắm viên mứt táo đưa cho hắn, hỏi: “Nhiếp công tử, muốn nếm thử không?”
Hắn như gương mặt đẹp tựa minh châu của nàng, môi khẽ cười, duỗi tay tiếp nhận.
Nụ cười kia quá mức ngắn ngủi, như phù dung sớm nở tối tàn, lại làm cho người ta kinh diễm không thôi, Hoắc Thù cảm thấy mình may mắn, dùng một viên mứt táo đổi được một nụ cười tươi, thật quá lời rồi.
Không biết nếu nàng lại cho hắn hai viên mứt táo, có phải hắn sẽ cười thêm hai cái hay không.
Có thể nhìn bên ngoài Nhiếp Ngật có chút lãnh đạm, nhưng thái độ bình dị gần gũi làm cho nàng có vài phần tin tưởng, mở miệng nói: “Nhiếp công tử, ngươi có thể làm như mới gặp ta lần đầu tiên hay không?”
Nhiếp Ngật rũ mí mắt xuống, lông mi hắn vừa dài vừa dày, lại hơi hơi nhếch lên, giống như hai thanh quạt nhỏ, khép hờ trên cặp mắt phượng thanh lãnh kia, làm cho người ta không biết suy nghĩ trong mắt hắn.
“Không thể”
Hắn nhẹ nhàng nói, thanh âm có chút lạnh, nhưng lại ôn nhu, giống như tình nhân đang nói chuyện, hết sức mê người, làm cho người ta không khỏi đỏ mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.