Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh

Chương 16part 1


Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 16: part 1

Chương 11
“Chúc một buổi chiều tươi đẹp. Chào mừng quý khách đến với siêu thị Wal-Mart.”
Bennett Cummings không biết phải trả lời thế nào, bởi lẽ ông chưa bao giờ đặt chân đến một cửa hàng trong chuỗi siêu thị bán hàng giá rẻ Wal-Mart, huống hồ là cái cửa hàng ở tít Worcester, thành phố Massachusetts này. Tuy nhiên, ông vẫn mỉm cười nói cảm ơn với gã thanh niên mặc áo gi lê rồi tiếp tục sứ mệnh của mình.
Ông đến mua quần áo và vài thứ đồ dùng tối cần thiết cho hành trình xuyên nước Mỹ. Vài giây sau khi bước vào khu vực rộng lớn này ông đã nhìn ra một tiệm thuốc tây, một tiệm làm tóc, một cửa hàng hoa tươi, một phòng đo thị lực, một ngân hàng, một quầy khai thuế, một tiệm thức ăn nhanh McDonald’s và một tiệm làm móng, đó là chưa kể đến một siêu thị khổng lồ choán hết nửa bên kia của tòa nhà. Chúa ơi, Bennett thầm nghĩ, chỉ trong vòng năm năm nữa, cả nước Mỹ này sẽ nằm gọn trong tay của gã Waltons quê ở Arkansas này mất.
Đến khu bán quần áo nam giới, ông chọn mua một chiếc thắt lưng bằng nhựa rẻ tiền, hai cái quần lao động có chất lượng ra sao chẳng rõ, và một áo choàng len có lớp vải lót dạng lưới bằng chất liệu tổng hợp. Ông còn mua một nón lưỡi trai có in dòng chữ GOD BLESS THE USA! bằng những sọc trắng, đỏ và xanh dương sậm. Kế đến ông mua thêm mấy cái áo thun, trong số đó có một cái in hình được gọi là hình “xe tải khủng”, xe gì mà lại có các bánh xe to ngoại cỡ chẳng phù hợp với kích cỡ của bất cứ loại xe thực nào mà ông từng thấy. Cuối cùng, ông mua vài đôi giày thể thao, mấy đôi vớ và cả quần lót.
Đến khu bán đồ cắm trại, ông chọn một túi cứu thương bên trong có mọi đồ sơ cứu cần thiết, ông lấy thêm một hộp cách nhiệt nhỏ đựng vừa vài lon soda và một hoặc hai chiếc bánh kẹp. Ông tìm thấy đồ khử mùi hương quả thông trong khu vực phụ tùng xe hơi và tấm bản đồ Rand McNally tại dãy kệ sách báo.
Không hiểu sao khi xe hàng đầy dần lên, ông lại thấy hân hoan. Có lẽ bởi cuối cùng ông đã có bước tiến. Không biết hành trình này có kết thúc ra sao, nhưng ít nhất nó cũng vừa bắt đầu rồi.
“Tao sẽ quật cho mày nát đít nếu mày không bỏ cái đó xuống! Bỏ ra, mau!”
Bennett đang đi bỗng khựng lại quay về phía tiếng đàn bà rít lên the thé. Đối tượng la mắng của cô ta là một thằng bé không quá năm tuổi, tay nắm chặt một nhân vật đồ chơi nhỏ xíu, mắt tròn xoe ngạc nhiên vì không hiểu sao nó lại bị mắng mỏ thậm tệ như vậy.
“Bỏ xuống coi thằng quỷ sứ! Mày không nghe tao nói gì à?”
Tim Bennett nhức nhối. Ông không thể ngăn mình không nhớ lại Margot lúc cũng tầm tuổi này, một phiên bản cười nói hoàn hảo dễ thương, một trăm phần trăm đầy tiềm năng nhân bản. Cơ bản là không khác gì với cậu nhóc thò lò mũi xanh mà vừa mới được mẹ mình gọi là thằng quỷ sứ đây.
Cô kia nhác thấy ông khách lạ nhìn mình chằm chằm.
“Sao ông không chụp hình mà ngắm cho đã đi?”
Đột nhiên, có tiếng trẻ nhỏ khóc ré lên trong xe nôi gác chông chênh trên thanh để tay của chiếc xe đẩy siêu thị của cô ta.

Ông Bennett tiếp tục quan sát ba mẹ con nhà nọ.
“Này lão kia, đừng có lôi thôi với tôi. Hôm nay không hẳn là ngay tôi vui vẻ gì đâu đấy.”
“Chúng ta ai cũng có những ngày không vui,” ông Bennett từ tốn. “Tuy nhiên, chúng ta nên hết sức kiềm chế và đừng trút giận lên con trẻ, chị ạ.”
Cô kia cáu tiết đến độ chực nhổ bậy trước mặt ông. Cô ta chống nạnh, nắm tay đặt lên ngấn thịt lồ lộ một thời từng được gọi là hông, rồi lừ mắt nhìn ông Bennett khắp lượt từ đầu đến chân, hết ngắm nghía chiếc áo khoác thể thao bằng vải len lông cừu may đo trị giá bốn ngàn đô la khoác trên người ông rồi lại nhìn chằm chằm đôi giày da lộn hiệu Gucci dưới chân ông.
“Ông thì biết mẹ gì là vui với không vui mà nói vào?”
Đây chính là lý do khiến ông Bennett đến siêu thị Wal-Mart – ông muốn làm cho bề ngoài của mình được xuề xòa đi. Ông muốn được trông như một người bình thường trên phố, ngồi trong chiếc Buick cũ kỹ, rong ruổi đi đâu đó hay chạy đi vô định trên xa lộ với dăm lon soda và cái bánh kẹp cùng chiếc nón bóng chày USA, chẳng khiến cho ai phải ghi nhớ đến ông vì bất kỳ lý do nào.
“Xin cô thứ lỗi vì tôi đã xen vào một chuyện rõ là rất riêng tư,” Bennett lên tiếng. “Chỉ là tôi vừa mất con gái. Chuyện ấy cũng không dễ dàng gì đối với tôi.”
Người mẹ, thực ra chỉ là cô gái mới qua thời con nít vài tuổi, quay đầu nhìn lui vài lần, rồi nói như quát. “Con nhỏ đó chết hay sao vậy hả?”
“Vâng, mất rồi.”
“Ung thư à?”
“Nó chết vì bị thương trong một tai nạn mô tô.”
Cô gái đưa tay vuốt qua mái tóc trông như màu nâu sáng dính bết dầu và gật gù. “Thằng bố mấy đứa nhỏ nhà tôi cũng chạy mô tô. Tôi đã báo trước là thể nào hắn cũng chết có ngày.”
Ông Bennett gật đầu. Ông để ý thấy thằng bé đã buông món đồ chơi xuống và rụt rè sán đến gần ông. “Chào cậu nhỏ,” Bennett vui vẻ.
“Muốn gì hả?” cậu nhỏ đáp.

Người mẹ lại coi câu nói hỗn xược của con trai mình như là buồn cười lắm vậy. Khi tràng cười dịu xuống, cô ta nghiêm mặt nhìn ông Bennett và bảo, “Thôi, ông lo việc của ông đi, tôi chỉ muốn nói thế thôi.”
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ông Bennett rút ngay ví và lấy ra tờ một trăm đô la mới cáu. “Cầm lấy mà mua quà cho con chị này.”
Cô gái cau mày. “Mẹ nó, ông bệnh hoạn hay sao thế hử?”
Ông Bennett suýt bật cười, vì thực ra, câu trả lời cho câu hỏi hết sức thô lậu kia là một tiếng Phải vang vọng. Suy cho cùng, ông đang trên đường thực hiện một vụ giết người có chủ đích mà. Tuy nhiên, ông không hề có ý định làm hại thằng bé đang đứng trước mặt ông.
“Cầm đi này,” ông trao tờ bạc vào tay cô gái.
Cô gái trẻ nheo mắt nhìn ông. “Ông giỡn chơi với tôi đấy à?” Cô ta cầm tờ bạc lật lên lật xuống xem có phải tiền giả không. Đến lúc ấy, đứa bé trong nôi đã khóc váng lên, dai dẳng.
“Chúc cô một ngày tốt lành,” dứt lời, ông đẩy xe về hướng ngược lại và bỏ đi xa dần. Trước đó, ông kịp nghe thằng bé xin mẹ cho nó được cầm tờ bạc ông mới đưa.
Ông Bennett lang thang khu bán thực phẩm mua một hũ bơ đậu phộng và sáu hộp trái cây hỗn hợp nhỏ. Ông còn mua thêm vài chai nước, vài lon bia không cồn, một ổ bánh mì bằng bột ngũ cốc nguyên hạt và thịt ức gà tây xắt lát. Sau khi thanh toán bằng tiền mặt, ông vào phòng vệ sinh nam mặc quần áo và đội mũ lưỡi trai mới mua trước khi nhét bộ quần áo đắt tiền vào sọt rác đựng toàn giấy vệ sinh dùng rồi.
Số phận ông đang vẫy gọi.
“Anh đâu có hẹn em đến đâu, Gwen.”
Dù thế nào, vị giám đốc quỹ từ thiện cũng đã đứng giữa văn phòng anh rồi, nên Rick đành khoát tay mời cô ta ngồi xuống chiếc ghế của Teeny khi nãy.
“Anh Timothy, rất vui được gặp anh như mọi lần,” Gwen lên tiếng chào.
“Xin chào cô Anders.” Teeny khẽ gật đầu đáp lễ rồi liếc nhanh về phía Rick. “Nói chuyện với anh sau.” Đoạn anh đi ra ngay và cẩn thận khép cửa sau lưng mình.

“Em buộc phải đường đột đến gặp anh thế này thôi Rick à. Bấy lâu này anh toàn tránh mặt em.” Gwen thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bằng chất liệu da thuộc và thép, rồi bắt chéo chân theo tư thế mời gọi nhất. Gwen đang vận, như thường lệ, một bộ vét màu tùng lam nhẹ may đo vừa khít người, giày mũi nhọn gót cao bảy phân, vừa mang vẻ lịch sự vừa hiển hiện gợi cảm. Tuy nhiên cô ta lại xõa tóc, điều này thì không bình thường, vì thường thì cô chỉ búi gọn hoặc xoắn lên cao sau cổ. Rick tự hỏi không biết Gwen có kế hoạch gì đặc biệt khi đến gặp anh hay không.
[ alobooks ]
“Anh có tránh mặt em đâu Gwen.” Rick quay lại với chiếc ghế sau bàn làm việc. “Chỉ là hồi này anh hơi bận.”
“Tụi mình ai mà chẳng bận chứ?” Gwen độ lượng mỉm cười với anh. Sau đó, cô cúi xuống mở cặp táp dưới chân lôi ra chiếc laptop siêu mỏng. Cô đặt laptop lên mặt váy bó sát đùi, mở máy, nhấn một nút duy nhất rồi xoay nó về phía anh. Trên màn hình là biểu đồ hình cột nhiều màu hiện thị một chiều đi xuống.
“Trong vòng sáu tháng qua, do thị trường bất ổn, quỹ Meadowbrook đã mất đi 11% tổng giá trị. Suốt ba tuần rồi, em trông chờ chỉ thị từ anh nhưng anh bỏ qua mọi cuộc gọi, tin nhắn và thư điện tử của em. Vậy nên em đến đây hôm nay để báo cho anh biết rằng chỉ riêng ba mươi ngày qua, anh đã mất bảy triệu đô la rồi đấy. Là một nhân viên có lương tâm, có lẽ em nên chính thức xin từ chức mất.”
Rick từ tốn lắc đầu. “Gwen à thôi đừng khách sáo nữa. Em thừa biết mình không có lỗi mà.”
Anh thở dài. Khi cha anh qua đời, Rick là người thừa kế duy nhất khối lượng tài sản nhiều đến nỗi so với nó, bảy triệu đô la chỉ là món tiền lẻ, không hơn. Lúc đầu, Rick chỉ biết ngồi nhìn đống giấy tờ do ban luật sư của bố anh trao lại. Họ thay nhau giải thích rất lâu nhưng anh cứ ngớ ra, chẳng hiểu gì cả. Lúc ấy, anh vẫn còn đau đớn khắp người và vẫn là bệnh nhân ngoại trú của khoa vật lý trị liệu năm ngày mỗi tuần. Anh chẳng biết làm gì với số tiền khổng lồ ấy. Thực tế, anh còn chưa quyết định sẽ làm gì với cuộc đời mình, hay thậm chí là liệu mình có xứng đáng được sống hay không nữa.
Quy mô điền sản của bố anh – và những trách nhiệm đi kèm – khiến người ta chóng mặt. Rick phải mất cả mấy tháng suy nghĩ, nhưng dần dà rồi anh quyết định cắt hết mọi mối liên hệ với quá khứ. Bố mẹ anh mất cả, anh không có anh chị em nên có sống ở Rhode Island cũng chẳng để làm gì. Rick bán doanh nghiệp nhập khẩu của bố cho đối thủ kỳ cựu của ông. Anh biến mọi khoản đầu tư của bố thành tiền mặt và gửi gần hết số tiền ấy ra nhiều tài khoản ở nước ngoài. Sau đó, anh bắt đầu quá trình hàn gắn vết thương dài hơi của mình – cả về thể xác, trí tuệ và tâm linh.
Trước khi di cư về sang bờ Tây, Rick trích năm mươi triệu mỹ kim để thành lập một quỹ từ thiện. Anh lấy tên con đường nơi anh đã phá hủy chiếc xe và cả cuộc đời mình để đặt tên cho quỹ. Một trong những luật sư từng làm việc cho bố anh gợi ý Rick nên nhận Gwen Anders về làm giám đốc quỹ và anh đã sốt sắng nhận lời. Gwen thông minh, rất trung thực, và sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để thiên hạ không nghe đến tên anh. Mối quan tâm duy nhất của anh là giúp đỡ những bệnh nhân bị chấn thương ở đầu sao cho họ được quan tâm chữa trị. Anh làm thế để chuộc lại linh hồn cho mình. Anh làm thế để vinh danh Margot, vì đấy là điều duy nhất anh có thể làm cho cô.
“Anh thấy sao?” Gwen kiên nhẫn chờ cho Rick nghiên cứu biểu đồ. Rồi anh ngước lên nhìn cô.
“Ta sẽ bắt đầu từ đây và làm hết sức có thể,” anh đáp. “Vấn đề chỉ là tiền bạc thôi mà.”
Gwen bật cười, vừa cười vừa hất tóc ra sau vai. Thú vị nhỉ, kể từ khi Rick nhận cô vào làm việc ở đây sáu năm về trước, anh hầu như không màng đến sắc đẹp của cô. Cứ như thể anh đã hoàn toàn dứt ra khỏi thế giới phụ nữ đến nỗi sắc đẹp ngỡ ngàng của cô chẳng đọng lại tí nào trong anh. Tất nhiên, sau chừng ấy năm làm việc cùng nhau, Rick đánh giá cao sự nhạy bén trong kinh doanh của Gwen, đồng thời, trong một lần gặp mặt chỉ có hai người với nhau cách nay rất lâu, anh cũng công nhận rằng Gwen cực kỳ ưa nhìn.
Nhưng Rick không quan tâm đến Gwen. Anh đã không quan tâm đến tất cả phái đẹp, chấm hết. Hiểu được điều đó, Gwen cho rằng trách nhiệm của cô là thay đổi cách suy nghĩ của anh bằng lần lượt những lời gợi ý xa gần này hoặc những đợt tấn công hết sức tinh tế khác, trong suốt sáu năm. Cách tiếp cận Rick của cô mơ hồ và tinh vi đến nỗi đôi khi Rick phân vân tự hỏi có phải trí tưởng tượng của anh quá phong phú chăng, tuy nhiên, Teeny luôn khẳng định với anh một sự thật là: Gwen đang bền bỉ và quyết tâm theo đuổi sếp đến cùng.
“Em đã sắp xếp để tối nay chúng ta dùng bữa họp bàn với nhân viên của quỹ phụ trách khu vực Staunton và Blalock.” Gwen lấy máy tính xách tay về và gập màn hình xuống, rõ ràng cô thấy khó chịu vì Rick chẳng buồn để ý đến kết quả công việc có được từ sự cố gắng của cô.
“Tối nay ư?” Rick ngồi thẳng lên ngay. “Không được.”
Gwen cười khẽ và lắc đầu cương quyết. “Anh không còn lựa chọn nào khác, Rick ạ. Em có nghe anh vừa nói hồi này anh rất bận – và anh phân tâm vì điều gì thì không phải là chuyện của em – nhưng chắc chắn anh cũng thấy rằng phố Wall đang rừng rực bốc cháy và chúng ta đang chết ngạt vì khói đó sao?”

Rick gật đầu, bụng mừng thầm vì có Gwen Anders đứng mũi chịu sào. “Anh cũng biết rõ như thế, Gwen ạ.”
“Thế thì tốt rồi. Vậy chắc anh cũng biết rằng thân chủ của ta ở hai vùng Staunton và Blalock đều là những nhà đầu tư hàng đầu của San Francisco, mà gần đây đang cực kỳ hoang mang và tức giận. Chính vì thế em mới nhảy dựng lên thu xếp một cuộc họp khẩn cấp cho chúng ta đây.”
“Nhưng tối thì không được đâu Gwen. Anh có kế hoạch khác rồi.”
Gwen lặng lẽ thu dọn laptop và đóng cặp táp lại, tóc cô rũ xuống mặt khi đang làm thế. Cô thôi chéo cặp chân dài, hất tóc ra sau, và đứng dậy. Rick đứng dậy theo.
“Xin anh thứ lỗi nhé Rick,” cô nói với vẻ bình thản. “Nhưng em từng nghĩ rằng tổ chức từ thiện này là tối quan trọng với anh ở mức độ cá nhân chứ. Trước nay em luôn tin rằng anh toàn tâm toàn ý muốn cung cấp sự chăm sóc dài hạn cho càng nhiều bệnh nhân bị chấn thương đầu càng tốt, những người không đủ bảo hiểm lẫn không được bảo hiểm. Em không mảy may nghi ngờ rằng sứ mệnh của anh là giúp đỡ những người đang cần được giúp.”
“Đúng vậy,” Rick đáp, quai hàm anh nghiến lại.
“Sứ mệnh ấy phải cần có tiền. Bảy triệu đô la ta mất do cái sự bận rộn của anh hẳn đã có thể giúp hàng chục bệnh nhân được chăm sóc y tế lâu dài, hay có lẽ còn cứu sống được một hai mạng người đấy, anh ạ.”
Rick gật đầu, hai tay anh đút sâu hơn trong túi quần soóc. “Gwen này, chắc em cũng biết anh luôn đánh giá cao tinh thần làm việc tận tụy của em cho quỹ Meadowbrook.”
“Cảm ơn anh.”
“Tuy nhiên, anh không bằng lòng cách em cố tình thao túng anh bằng mặc cảm tội lỗi hay bằng bất cứ loại tình cảm nào khác. Làm thế luôn và sẽ luôn không có kết quả gì đâu.”
Một bên lông mày màu vàng nhạt của Gwen nhướn cao. “Em không bao giờ có ý định ấy.”
“Vậy thì tốt.” Rick cố gắng giữ bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong thâm tâm, anh đang giận sôi lên. “Tối nay em cứ đi họp mà không cần anh. Em hãy quyết định thật sáng suốt vào. Anh tin tưởng rằng quỹ Meadowbrook được giao vào tay những người tốt và tài năng.”
Gwen cười tươi như thể giữa họ không hề có chút căng thẳng nào. “Anh Rick, em cảm ơn anh đã tin tưởng. Thế thì, em hỏi có được không nhỉ, kế hoạch của anh tối nay là gì mà quan trọng đến thế ạ?”
Rick ngần ngừ một giây, tự hỏi nên trả lời thế nào. Một mặt, nếu Gwen biết anh có bạn gái, cô ấy sẽ để anh yên và không tìm cách gợi ý xa gần nữa. Mặt khác, nếu biết Rick đã thay đổi chính sách về phụ nữ, có khi Gwen lại nỗ lực gấp đôi trong tham vọng giành giật anh cho riêng mình. Nhưng Rick biết, cũng chẳng hề hấn gì đâu. Sự thật vẫn là sự thật. Đơn giản chỉ có thế.
“Anh sẽ mua pizza mang về ăn với bạn gái. Sau đó, tụi anh sẽ cùng dắt chú chó cưng của cô ấy đi dạo quanh khu phố.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.