Bạn đang đọc Khi Ta Là Kẻ Ngốc: Chương 18. Cry
Tôi chạy ra sau trường, nhìn trước sau rồi bước lại ngồi xuống ghế đá. Thiên Ân chết tiệt, cậu ta không tìm tôi! Tôi nhặt tuyết dưới đất, vo tròn lại ròi ném đi, tuyết bay vèo vào thân cây đối diện vỡ vụn, rơi lộp bộp xuống đất. Tôi phồng má, dặm dặm đống tuyết dưới chân.
“Ôi, lạnh quá!”
Tôi rùng mình, đặt hai tay ra sau gáy cho ấm. Đông năm nay lạnh quá! Không biết Thiên Ân đang làm gì nhỉ? Tôi ngã người ra sau, ngẩng mặt nhìn lên trời. Bầu trời trong, không một áng mây. Tôi nhắm mắt lại, thiếp đi.
Reng!
“Á…”
Tôi giật mình ngồi bật dậy, thở hổn hển nhìn xung quanh. Là tiếng chuông! Tôi giật mình nhìn đồng hồ, 4 giờ rưỡi rồi, a a a a a, đã ra về rồi! Thể nào Thiên Ân cũng cằn nhằn cho coi. Tôi gãi gãi đầu, đứng bật dậy, phủi lại váy, chỉnh lại khăn quàng cổ, tôi vương vai, vui vẻ thầm nghĩ:
“Để Thiên Ân đợi lâu cũng không tốt, mình nên về lớp thôi!”
Vừa bước đầu tiên, có tiết sột soạt ở phía trên. Tôi nhíu mày ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn cái thứ trắng xóa đang rơi xuống. Tôi ngồi thụp xuống, giơ tay lên che đầu.
“Ouch… Đau!!”
Tuyết trên cành cây nặng trĩu rơi bộp xuống ngay đầu tôi. Tôi vung dậy, căn môi, chỉ thẳng tay lên cành cây đó, mắng:
“Chết tiệt! Biết lạnh lắm không?”
Tôi tức tối đá lớp tuyết dưới chân rồi chạy nhanh về lớp. Thiên Ân chắc vẫn đang đợi tôi. Tôi chạy dọc hành lang, các lớp kế bên đã về hết rồi. Trường vắng hoe, yên ắng đến lạ thường, tôi đi rón rén, tiếng giày nện dưới sàn vẫn còn nghe rõ mồn một, tôi nghĩ thế. Cửa lớp không đóng, tôi lè lưỡi, cười cười bước vào. Nhưng, tôi đứng sững người lại, hai mắt giãn ra. Tay tôi run run nắm chặt lòng ngực mình như thể đang bóp nát trái tim không cho nó đập nữa. Môi tôi run lên, mấp máy, chân run run không biết nên tiến hay lùi.
“Thiên Ân đang làm gì thế?”
Tôi tự hỏi mình, cũng chỉ mình tôi nghe, hai người trước mặt tôi dường như chẳng biết đến sự có mặt của tôi. Tuyết Vũ nhắm chặt mắt, môi vẫn áp lên môi của Thiên Ân. Hai má cô ta ửng đỏ, mái tóc vàng đến chói mắt. Thiên Ân đặt tên lên vai cô ta, mắt nhắm hờ. Khoảnh khắc ý, tôi như đang đứng trong một căn phòng rộng, xung quanh là những mảng gương lớn, đột nhiên, chúng vỡ choang, rơi xuống loảng xoảng và tôi bị xoáy và đống hỗn độn ấy. Mắt tôi cay cay, tôi mím môi, lười một bước. Tiếng giày nện xuống sàn như tiếng ly thủy tinh vỡ. Thiên Ân hốt hoảng đẩy người Tuyết Vũ ra, tròn mắt nhìn tôi, giọng run run gọi tôi:
“Linh Lan, chờ đã!”
Thiên Ân chạy lại nắm chặt tay tôi, tâm trí rối loạn, ánh mắt đỏ ngầu nhìn tôi. Tôi cười mỉm, ngước mặt nhìn cậu ta, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống mũi giày:
“Tớ hiểu mà!”
Tôi quay lưng lại với Thiên Ân, nước mắt rơi lã chã. Tôi toan bước đi, Thiên Ân kéo tôi lại.
“Thiên… Ân…”
Tuyết Vũ lên tiếng, giọng ngọt đến khó tin. Cô ta kéo áo Thiên Ân lại, giương đôi mắt vô tội nhìn Thiên Ân. Tôi lạnh lùng nhìn tay Tuyết Vũ, cười khan mấy tiếng. Tôi loạng choạng bước đi. Thiên Ân vẫn nắm tay tôi giật lại. Tôi vùng tay ra, trừng mắt nhìn cậu ta rồi chạy đi thật nhanh. Tất cả trước mắt đều nhòa đi. Loáng thoáng nghe tiếng Thiên Ân tức giận quát lên, chắc là tôi nhớ lại lúc tôi làm cậu ấy nổi đóa. Có tiếng Thiên Ân gọi tôi lại, có lẽ tôi đang nhớ lại hôm nào đó đi chơi mà tôi đi quá nhanh đến nỗi Thiên Ân theo không kịp. Tiếng bước chân gấp gáp của ai đó? Chắc là tiếng bước chân của tôi thôi!
Tôi cứ chạy đi, chẳng buồn quan tâm đến xung quanh. Tim tôi đập nhanh hơn, tôi cảm thấy khó thở vô cùng. Tôi dừng lại, thở lấy thở để như người vừa bị đứt hơi. Tôi quệt nước mắt, khung cảnh trước mặt mờ nhạt rồi rõ dần. Công viên, nơi tôi thường đến. Tôi thấy mơ hồ, tại sao mình lại chạy đến công viên? Tôi bước lại thành chắn bên hồ, tựa người vào đó. Tôi cụp mắt, nhìn lớp tuyết lạnh dưới chân mình. Tôi cứ đứng đấy, yên lặng. Tâm trí tôi trống rỗng, người tôi như vô hồn. Thế giờ sao nào? Tôi tự hỏi mình. Tôi sợ hãi cái sự yên lặng này. Chẳng lẽ giờ mình nói rằng “Cậu chỉ bị hoa mắt thôi!” để che đi cái việc mình thấy lúc nãy à? Tôi nghĩ vậy, thì phì cười, nước mắt lại trào ra, mặt dù trời đông, nhưng chẳng lạnh chút nào, hai má tôi nóng hổi. Tôi nói, tôi nói lớn suy nghĩ của tôi lúc nãy, hét thật to:
“LINH LAN CHỈ BỊ HOA MẮT THÔI!”
Âm thanh vang vọng vàng khoảng không tĩnh lặng, chẳng ai nghe thấy cả, chẳng ai trả lời cả. Lạnh như thế này, ai lại ra công viên chứ?
“Ha ha…” Tôi nhếch môi, cười nhạo mình.
Trời chập choạng tối, đèn đường bật lên nối thành một hàng dài. Tôi thở dài, nhìn cái ánh sáng chói mắt ấy mà trong lòng quặn thắt. Tôi lắc đầu, phẩy tay cho tất cả suy nghĩ của mình bay đi. Tôi nhích chân, tôi để quên ba lô trong lớp rồi, phải về lấy thôi!
“Con nhỏ chết tiệt! Đứng lại không thì bảo?”
Tôi nhíu mày, liếc mắt tìm chủ nhân của tiếng nói khi nãy. Một tên lạ, hắn đội mũ len, quấn khăn choàng che tới nữa khuôn mặt, khoác tới 4 5 lớp áo là ít. Hắn ta co rúm người lại, hai tay đưa lên miệng thổi, cả người run lập cập. Nếu nhìn thoáng qua, người ta có thể nhầm tưởng hắn là con gấu đen xổng chuồng cũng không chừng!
“Này, quên tôi rồi à?”
Tên đó tiếp tục lên tiếng khi thấy tôi cứ đứng bất động nhìn hắn. Tôi vẫn cứ nhìn hắn chăm chăm. Ai vậy ta? Hắn bước lại huơ huơ tay trước mặt tôi, ánh mắt hống hách nhìn tôi, nói:
“Này…”
Tôi đẩy tay hắn ra, khó chịu hỏi:
“Ai vậy?”
Tên đó đứng bất động, người cứng đơ. Hình như hắn sock lắm, nhưng mà, hắn là ai chứ?
Hắn ta tức giận vọng vào đầu tôi một cái thật mạnh. Tôi “Ouch” một tiếng, nhếch môi. Hắn kéo khăn che mặt xuống, chỉ vào mặt mình nói:
“Tôi đây. Đức Duy đây. Tôi cũng đâu thua kem gì Thiên Ân, sao cô quên tôi nhanh thế?”
Đức Duy hắt hơi liền mấy cái, tôi tránh né đưa tay kéo khăn choàng của hắn lên che khuất mặt hắn. Con trai gì mà chịu lạnh tệ thế? Tôi à, ừ. Hắn là tên đầu gấu, tôi phải cẩn thận. Đức Duy kéo kéo khăn choàng xuống, tức giận nhìn tôi:
“Hôm nay tôi sẽ bắt cô… hắc… hắc… xì…”
Tôi lấy trong túi ra đưa cho hắn cái túi chườm nóng. Hắn run rẩy nhận lấy, ánh mắt vô cùng cảm kích. Tôi phẩy tay, nói:
“Không cần nhìn tôi như thế! Hôm nay tôi không vui, để hôm khác đi nhé!”
Tôi bỏ đi, hắn kéo tay áo của tôi lại. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nói:
“Có chuyện gì à?”
Nghe thế, tôi run lên, chực khóc. Nhưng, tôi không muốn khóc trước mặt hắn. Tôi nhíu mày nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn cũng kiên định nhìn tôi. Tôi run rẩy, nguệch miệng, nước mắt ứa ra. Tôi òa lên như một đứa trẻ. Hắn kéo tôi vào lòng, thủ thỉ:
“Cứ coi tôi như anh trai của cô! Khóc thoải mái đi!”
Tôi òa lên, nước mắt tèm lem, ướt cả một góc áo của hắn. Tôi lấy tay lau nước mắt, cố không khóc nữa. Hắn buông tôi ra, vỗ lên đầu tôi một cái, cười hiền, nói:
“Đừng khóc nữa. Hắn làm gì cô à? Nói đi, có gì cứ nói với người anh này đây!”
Tôi hít một hơi, mím chặt môi lại. Như nhớ ra cái gì đó, tôi nhào tới, bắt ngờ nắm cổ áo Đức Duy, nói với giọng hăm dọa:
“Cậu còn thiếu của tôi một bữa ăn nhé. Khao đi! Mì ramen Nhật Bản, tiệm mì bên kia kìa!”
Tôi chỉ tiệm mì Ramen đối diện công viên, hắn nhìn theo, nhíu mày khó hiểu:
“Tôi nợ cô hồi nào?”
“Chết tiệt, tôi nói thiếu là thiếu! Đi nhanh!”
Tôi đá vào chân hắn một cái, nắm khăn choàng của hắn kéo đi xềnh xệch. Hắn ta nắm lấy khăn choàng, bắt mãn đi theo tôi, không ngừng chửi rủa đằng sau:
“Con nhỏ hách dịch… Ặc… Dịp khác… Cô… sẽ… Oái!”
Tôi giật mạnh cái khăn choàng, hắn túm vội lại, quấn nhanh vào cổ.
“Biết lạnh không vậy?”
Đức Duy không ngừng ca thán. Nhớ lúc trước, Linh Lan hiền dịu lắm mà, sao hôm nay lại như ác ma thế?
“Tên chết tiệt, đi nhanh lên. Đồ con rùa!”
Tôi ngoắc ngoắc tay, chề môi làm xấu với hắn. Đức Duy đá đống tuyết dưới chân vào chân tôi. Nghiến răng bất mãn.
Tôi cười hì hì. Áp hai tay lên má, lắc đầu xua đi chuyện không vui. Lại nhớ tới chuyện đó! Lòng tôi thắt lại, tôi ước mình chỉ nhìn nhầm thôi.
Hóa ra, đây là cảm giác khi bị phản bội sao?