Khi Ta Là Kẻ Ngốc

Chương 17. Ngày Nhẹ Nhàng! Khởi Đầu Thất Bại


Bạn đang đọc Khi Ta Là Kẻ Ngốc: Chương 17. Ngày Nhẹ Nhàng! Khởi Đầu Thất Bại

Tôi lơ đễnh nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, trong lòng cứ bồn chồn không thôi. Nhíu mày liếc nhìn hai người bên cạnh, tôi thấy khó chịu vô cùng. Tuyết Vũ cười cười, nói nói với Thiên Ân không thôi. Mặc dù Thiên Ân vẫn lạnh lùng nằm xuống bàn giả vờ ngủ, để cho Tuyết Vũ một mình độc thoại, nhưng tôi vẫn thấy không vui. Tuyết Vũ đột nhiên liếc mắt sang tôi, ánh mắt như thách thức. Tôi giật mình khi đụng phải ánh mắt dường như “thiếu thiện cảm” ấy, tôi gượng cười hì hì rồi lại xoay người ra cửa sổ, thở dài một hơi, thái độ của Tuyết Vũ, không hiểu sao trong lòng tôi cứ đinh ninh: Đây chắc chắn là Mona.
Tiếng chuông vừa reo lên. Tất cả học sinh trong lớp đều yên vị vào chỗ của mình. Tôi chống cằm mỉm cười nhìn Thiên Ân đang ngủ gục kế bên, chiếc khăn quàng cổ dày che kín nửa khuôn mặt, mái tóc màu hạt dẻ lòa xòa trước trán, nhìn thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được đây là một chàng hoàng tử nào đó bước ra từ thế giới truyện tranh. Tôi phì cười, khẽ giơ tay chạm vào mái tóc trước trán.
Rầm!
Tiếng đập bàn mạnh như để “giải phóng” cho sự kiềm chế nào đó đã vượt ngưỡng cực đại làm tôi giật mình, rụt tay về. Không gian yên tĩnh trong lớp đột nhiên bị khuấy động. Cả lớp kinh ngạc quay lại nhìn cô nữ sinh xinh đẹp mới chuyển đến. Ai cũng thắc mắc: Có chuyện gì mà làm ột cô bạn dịu dàng như thế phản ứng mạnh như thế?! Tôi chớp mắt, mồm há to đến nỗi có thể nhét vừa cả một quả táo, cũng kinh ngạc không kém, nhìn Tuyết Vũ. Cô ta đứng bật dậy, nhíu chặt mày, mắt đảo qua đảo lại, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ ửng lên. Mồ hôi chảy dài trên trán, mái tóc dài dính bết vào mặt. Tôi nhíu mày, lắp bắp hỏi:
“Tuyết Vũ, cậu có sao không?”
Tuyết Vũ giật mình một cái, cô ta nhìn tôi rồi đảo sang Thiên Ân, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tuyết Vũ hít một hơi sâu, vuốt mái tóc ướt mồ hôi, rồi nhoẻn miệng cười, ánh mắt vô cùng biết lỗi, nói với lớp:
“Tớ xin lỗi. Tại tớ đang suy nghĩ một số chuyện không vui, nhất thời bị kích động. Xin lỗi vì đã làm các cậu lo lắng.” Cô ta đảo mắt khắp lớp, nhanh như chớp liền thấy chỗ của lớp trưởng đang trống, cô ta lảng sang chuyện khác: “Mà lớp trưởng đâu rồi? Nãy giờ cũng 10 phút rồi nhỉ?”
Cả lớp chú ý tới lời Tuyết Vũ, họ nhìn chỗ của lớp trưởng rồi xì xào. Tuyết Vũ ngồi xuống, vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Cô ta kín đáo liếc mắt sang tôi, tôi miễn cưỡng thân thiện cười đáp lại. Có gì đó! Một chút gì đó, tôi cảm thấy chẳng có chút thiện cảm nào mà cô bạn mới dành ình. Cái nhìn của Tuyết Vũ như cái nhìn thách thức, rồi ghen ghét chứ không phải là cái “thân thiện”.
Cửa lớp bị kéo “xoạch” ra. Lớp trưởng lớp tôi ôm một chồng sách khó khăn bước vào lớp. Cô bạn lớp phó chạy lại đỡ phụ chồng sách, không chần chừ hỏi ngay:
“Sao cậu vào lớp trễ thế?”
Lớp trưởng để chồng sách lên bàn giáo viên. Cậu ta đẩy gọng kính tròn, nói – hay yêu cầu thì đúng hơn:

“Cô Di bị ngã cầu thang. Hiện môn Toán của cô không ai phụ trách được nên chúng ta tự học. Đây là tài liệu ôn thi, các cậu nhận sách theo danh sách nhé. Tớ đọc tên đây!”
“1. Cẩm An…
2. …”
Lớp trưởng dừng một lát, ậm ừ khó xử, haizz, chắc là tới tên Thiên Ân, chắc chắn vậy, nhưng lớp trưởng không dám đọc tên cậu ta! Tất cả cũng do lớp trưởng cả thôi, hồi đầu năm có 1 vụ ầm ĩ tới mấy tháng.
Chả là hôm thứ sáu ấy, cậu bạn lớp trưởng này điểm danh lớp, đang rất gấp vì bị giám thị thúc giục, nhưng tới tên Thiên Ân, cậu ta không thèm mở miệng dù chỉ một từ, cậu lớp trưởng nóng nảy, không nể nang gì, xuống nắm cổ áo Thiên Ân và mắng cho Thiên Ân một trận. Thiên Ân không nói gì, chỉ hất tay lớp trưởng ra khỏi người mình rồi đi ra ngoài. Chiều hôm ấy, chẳng hiểu sao, cặp sách của lớp trưởng biến mất. Cậu ta hoang mang kiếm khắp trường nhưng chẳng thấy. Sáng thứ hai, có ồn ào trước cổng trường, lúc ấy tôi đi chung với Thiên Ân, tôi và cậu ta đi lướt qua đám đông, tiện mắt liếc nhìn vào bên trong. Cậu bạn lớp trưởng quần áo tèm nhem, tập vở của cô ta ướt hết và đen thui như vớt từ trên cống lên. Tôi nhíu mày nhìn lên cây đèn ở trước cổng, một cái cặp sách rách thê thảm treo lơ lửng ở đấy. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, kinh hãi nhìn Thiên Ân, cậu bạn nhếch môi, ánh mắt bình thản vô cùng.
Cậu bạn lớp trưởng vẫn cầm tờ danh sách, môi run run, tôi lè lưỡi, nhanh nhẹn đi đến bàn giáo viên, vô cùng tự nhiên lấy hai cuốn sách, rồi cầm lấy cây viết ký vào phần tên “Thiên Ân” và “Linh Lan”. Tôi nhe răng cười, giơ hai ngón tay lên chào lớp trưởng:
“Tớ nhận sách dùm cậu ta luôn.” Liếc mắt nhìn Thiên Ân, tôi nhíu mày tiếp: “Cậu ta vậy thôi chứ mau quên lắm, với lại lớp trưởng đã xin lỗi cậu ta rồi mà!”
Lớp trưởng nhìn tôi, lí nhí:
“Cảm ơn.” Tôi lắc đầu, vui vẻ đi xuống chỗ ngồi. Cả lớp há mồm nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi để hai quyển sách xuống bàn, nhìn qua Tuyết Vũ nãy giờ nhìn mình, tôi nhe răng cười tinh nghịch. Tuyết Vũ giật giật khóe môi, cười đáp lại rồi quay sang chỗ khác. Tôi lừ mắt nhìn Thiên Ân, không tự chủ được, tôi lấy tay bóp chóp mũi của cậu ta một cái thật mạnh. Thiên Ân khẽ động, chân mày cậu ta nhíu lại. Hàng lông mi rung rung, mắt he hé nhìn tôi. Thiên Ân đưa tay lên, chộp lấy tay tôi rồi khẽ một cái. Tôi rụt tay lại, xoa xoa tay mình. Nhìn đốm đỏ trên tay, tôi cắn môi, đạp chân lên ghế cậu ta một cái, nghiến răng nói:
“Chết tiệt! Dậy đi! Đến giờ về rồi đấy!”
Thiên Ân ngồi dậy, lười nhác chống cằm nhìn tôi. Mái tóc hơi rối, mắt đo đỏ, bộ dạng vô cùng ngái ngủ. Tôi mím môi, cụp mắt xuống chân, lắp bắp nói:

“Gần về… rồi!”
Thiến Ân cúp mắt nhìn chân tôi đang đặt trên ghế của cậu ta. Thiên Ân ho một tiếng, liếc mắt ra cửa sổ, mặt hơi đỏ:
“Váy của cậu…”
Tôi nhìn xuống váy, hai má nóng ran, tôi ấm ức, miệng lí nhí: “Đồ biến thái!” Rồi rút chân về, xếp lại nếp váy. Thiên Ân nhìn hai cuốn sách trên bàn, đằng hắng giọng, lấy lại nét lạnh lùng, hỏi:
“Gì đây?”
Tôi run run, nói đứt quãng:
“À, ừ, cô Di… bị tai nạn… mình tự học… sách… ôn thi!”
Thiên Ân nhếch môi, chẳng buồn quan tâm đến cuốn sách.
Tiếng lớp trưởng nói lớn xen ngang:
“Có bạn nào chưa có sách không?”

Tuyết Vũ e dè đứng dậy, giọng nói dịu dàng:
“Tớ… chưa có sách.”
Lớp trưởng à ừ, nhìn xuống bàn giáo viên, cậu ta thốt lên:
“Ủa? Hết sách rồi à?”
“Ừm, lúc này là cuốn cuối cùng rồi!” Lớp phó ở bên cạnh nhắc nhở, đoạn ghi thêm tên của Tuyết Vũ vào danh sách.
Tuyết Vũ lúng túng ngồi xuống, cô ta chẳng biết làm sao, kéo tay áo Thiên Ân, nhỏ giọng nói:
“Thiên Ân, em phải làm gì?”
Thiên Ân uể oải vươn vai một cái, tay của Tuyết Vũ bị hất ra khỏi áo của Thiên Ân.Tuyết Vũ ngơ người nhìn Thiên Ân, cô ta mím môi, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi. Tôi nhướn mày, không nghĩ không rằng cầm quyển sách của mình lên, đưa cho Tuyết Vũ nói:
“Khỏi lo. Tớ ôn đủ rồi. Cậu dùng trước đi. Tớ… không cần cũng được. Nhé, lớp trưởng?”
Lớp trưởng à, ừ. Tuyết Vũ định nói gì rồi thôi, miễng cưỡng nhận quyển sách của tôi. Tôi trừng mắt nhìn Thiên Ân, bỏ cuốn sách vào ba lô của cậu ta, nghiến răng nói:
“Của cậu này. Liệu mà giữ cho cẩn thận!”
Thiên Ân nhếch môi, ánh mắt nhìn tôi đầy hàm ý.
Tôi nhìn Tuyết Vũ, cô ta dùng dằng cuốn sách tôi vừa đưa cô ta, miễn cưỡng bỏ vào ba lô, môi cô ta mấp máp gì đó, tôi không rõ. Cô ta lôi một cuốn note có vẻ cũ trong cặp ra, viết gì đó rồi lấy bút nguệch ngoạc như muốn giấu đi dòng chữ ấy, trang giấy bị gằn xuống rách đôi, một nữa bị rơi xuống đất. Nửa tờ giấy ấy lượn mấy vòng rồi đáp ngay dưới chân tôi. Tuyết Vũ nhíu mày nhìn tôi, tôi nghĩ cô ta nhờ tôi nhặt giúp nên liền gật đầu lại. Tôi cúi người xuống, cẩn thận nhật tờ giấy lên. Tờ giấy vàng ố, cũ kĩ bị nguệch đến đáng thương, nhưng vẫn thấy rõ dòng chữ:

“Kế hoạch t…”
Tôi chưa kịp nhìn chữ tiếp theo, Tuyết Vũ đã giật lại tờ giấy ấy, cô ta nhìn tôi, ra vẻ cảm kích:
“Thank you very much.”
“Ừ… Ừm…”
Tuyết Vũ về chỗ, cô ta cẩn thận xếp lại cuốn note rồi cho vào trong ba lô. Tôi nhíu mày khó hiểu, nhưng có 1 điều, tôi nhận ra, cứ mỗi lần Tuyết Vũ gọi “Thiên Ân” này, “Thiên Ân” nọ tôi lại thấy ngứa tai vô cùng, trong lòng cũng khó chịu nữa. Thiên Ân chống cằm nhìn tôi thích thú, tôi khó chịu, gằn giọng hỏi:
“Nhìn gì thế?”
Thiên Ân không nói không rằng, đưa tay lên trước mắt tôi. Tôi nhắm chặt mắt lại theo phản xạ. Thiên Ân vỗ đầu tôi một cái, tôi hé mắt ra nhìn, ánh mắt Thiên Ân vô cùng ấm áp nhìn tôi, tim tôi loạn đi một nhìn. Tôi hé môi, định nói gì đó. Thiên Ân đột nhiên xoa mạnh đầu của tôi, giọng chán chường:
“Tóc rối quá đó!”
Tôi lừ mắt, đứng bật dậy, hừ một tiếng. Thiên Ân nhướn mày nhìn tôi, tôi mím môi, đá vào chân cậu ta một cái mạnh, nghiến răng nói:
“Đi chết đi!”
Thiên Ân phì cười, tôi tức tối. Mở xoạch cửa đi ra ngoài.
Thiên Ân chết tiệt! Không còn câu nào dễ nghe hơn sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.