Khi Ta Là Kẻ Ngốc

Chương Mở Đầu. Cuộc Giải Cứu Bất Ngờ


Bạn đang đọc Khi Ta Là Kẻ Ngốc: Chương Mở Đầu. Cuộc Giải Cứu Bất Ngờ


Nhìn đồng hồ rồi thở dài ngán ngẩm, tôi gắng hết sức chạy thật nhanh lên lớp. Sự thật là, ngày đầu tiên của năm lớp 10 – năm khởi đầu cho tất cả, tôi tới lớp trễ.
Vừa đến trước cửa lớp, tôi loáng thoáng nghe thấy tên mình. Tôi mếu máo, khóc không ra nước mắt, thôi chết rồi, chắc là đang điểm danh.
“Linh Lan. Đã tới chưa vậy?”
Cái giọng nghẹt nghẹt của một giáo viên nữ đang có vẻ thiếu kiên nhẫn lặp lại tên tôi. Tôi đẩy cửa bước vào, giả bộ thở dốc làm như mình vừa kết thúc một cuộc chạy đua nào đó, lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, tôi nói như đứt hơi: “X… xin lỗi cô, em… em đến trễ. Cô cho em vào lớp.”
Tôi chớp mắt nhìn cô với ánh mắt thành khẩn cùng câu nói quen thuộc nằm lòng trong đáy mắt: “Từ nay em không dám nữa đâu ạ!”
Cô giáo đẩy gọng kính, nhìn tôi một lúc rồi gật đầu, cô chỉ tay xuống chỗ trống tại bàn cuối kế cửa sổ. Tôi gượng gạo cười một tiếng rồi ôm ba lô lủi xuống chỗ ngồi. Nhìn chỗ trống còn lại duy nhất trong lớp, rồi lại nhìn người kế bên – một cậu bạn đeo kính khá đẹp trai, theo tôi nghĩ, đầu tiên là phải gây được ấn tượng tốt để còn có thể “đồng lòng” trong kiểm tra sau này, bởi thế, tôi ra vẻ như con mèo con đáng thương, e dè hỏi: “Bạn ơi, tớ… có thể ngồi chỗ này không?”
“Nhìn khắp lớp còn mỗi chỗ này trống, cậu không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu?” Cậu bạn ấy lên tiếng, giọng lạnh đến phát run và cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
Khóe môi giật giật, tôi cắn chặt môi và ngồi xuống. Tôi đang cố thật bình tĩnh. Tôi thích lạnh lùng nhưng không thích bị người khác lạnh lùng với mình chút nào. Đảo mắt khắp lớp, một vài đứa nhìn tôi cười khúc khích. Tôi nhướn mày khó hiểu rồi tỏ vẻ không quan tâm, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Tôi vô tình liếc mắt qua cậu bạn cùng bàn, áo sơ mi trắng tinh nhưng lại nhàu nhĩ, mặc dù thế nhìn cậu ta vẫn rất đẹp, tựa hoa tựa ngọc, từ trên xuống dưới không một điểm khuyết, mái tóc màu hạt dẻ tôn lên làn da trắng như sứ, nhìn y như là con gái nhưng vẫn có nét rất nam tính.
Bất giác, tôi nhìn tay mình, rồi nhìn tay cậu ta, không kiềm được tự hỏi mình: “Da trắng quá. Cậu ta là gay sao?” Lại quên rằng đang ở trong lớp, quay sang cậu ta hỏi: “Cậu là gay à?”

“Hửm?”
Tôi giật mình, xanh mặt. Cô giáo không biết từ khi nào đã đứng ngay trước bàn của tôi. Cô giáo nhíu mày, có vẻ kiềm chế nói với tôi nhẹ nhàng hết mức và không thể nhẹ nhàng hơn: “Có phải em đang đùa với tôi không?”
“Không… không… Thưa cô… em…” Tôi lắp ba lắp bắp mãi chẳng biết nên trả lời sao. Cô giáo không nói gì, đẩy gọng kính rồi quay lưng bỏ đi.
Ngày đầu tiên của năm học mới bao giờ cũng chán và thật sự rất rất chán. Cả lớp đã về hết, tôi nằm dài trên bàn, thở dài sườn sượt.
“Cậu chưa định về à?”
Một giọng trầm thấp vang lên, tôi giật mình ngẩng đầu dậy, ngó xung quanh, chẳng còn ai ngoài tôi và cậu bạn cùng bàn.
“Cậu hỏi tớ hả?” Tôi buộc miệng hỏi theo phản xạ.
“… Lớp này không có ma.” Cậu ta nhìn tôi rồi nói với giọng lạnh băng.
Mặc dù trong lòng thầm rủa cậu ta “Tên chết tiệt này!…” nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi, hòa nhã: “Hi hi, bây giờ tớ dọn tập rồi về. Cậu cũng chưa về sao?”
“Thế cậu đang nói chuyện với ai vậy?”

Khóe môi giật giật, trán đẫm mồ hôi, tôi đang ra sức kiềm chế trạng thái của mình. Tôi híp mắt lại như đang cười, nghiến răng nói: “Tớ là Linh Lan, cậu tên gì nhỉ?”
“Cậu bị trẹo quai hàm hả? Trông đau quá, cậu nhớ mua thuốc uống, nếu không để lâu lại bị dị tật. Tôi là Thiên Ân. Thế nhé, tôi về trước.”
Ngoài cái miệng của cậu ta động đậy thì còn lại đơ như ma nơ canh. Tiếng bước chân của cậu ta xa dần, cơn giận của tôi đã lên tới đỉnh điểm và bắt đầu phát nổ.
“Tức quá, cậu ta là cái gì thế? Bữa sau gặp lại, ta đập ột phát trẹo quai hàm. Nhìn kìa! Nhìn cái mặt cứng đơ của hắn kìa, ma nơ canh! Trời ai, gặp ma rồi!!” Tôi quơ tay múa chân một hồi rồi vác ba lô chạy thục mạng. Dù gì trời cũng chiều chiều rồi, không chạy lẹ kẻo gặp ma thiệt đó chứ.
Chiều, trời se lạnh. Từng đợt gió lạnh buốt khẽ thoảng qua cuốn theo những chiếc lá đỏ trên cây lần lượt rơi xuống đường. Vòm trời đỏ rực, mấy tia nắng cuối cùng lấp ló qua những áng
mây. Tôi từ trong hiệu sách đi ra, vươn vai hít một hơi thật sâu, vui vẻ quay chân định về.
Chợt… Lặng phắt!
Tôi chẳng dám nhích nửa bước chân. Bên kia đường, cậu bạn cùng bàn tôi vừa mới trò chuyện hồi nãy đang bị một đám nam sinh trường khác kéo vào một ngõ cụt. Đám nam sinh kia mặt mày dữ dằn, ai cũng to con cả, cậu bạn cùng bàn đó thì có thể gọi là nhỏ con so với chúng, không biết sẽ thế nào đây? Nghĩ đi, nghĩ lại, quá tò mò cũng một phần là lo cho người bạn mới, tôi chạy theo. Nấp chỗ này rồi bay sang chỗ nọ, đời tôi không làm ninja cũng hơi uổng.
Đứng trước con hẻm cụt, tôi hít một hơi thật sâu, run run nép vào tường, tôi nhích một bước, thấy chưa được, lại nhích tiếp một bước, thêm một bước nhỏ nữa.
XOẢNG…

Tiếng chai miễn va mạnh vào tường rồi từng mảnh vụn rơi xuống loảng xoảng. Tôi giật nảy mình, nuốt nước bọt cái “ực”. Tiếp theo đó là giọng của một nam sinh nghiến răng nghiến lợi
vang lên: “Mày nghĩ mày là ai? Vào cái trường dở hơi đó là ngon hả? Sao? Vào đó học với nó, mày vui không?”
Tôi đoán, tên nói câu đó hẳn là tên đầu gấu – trùm đầu của nhóm này. Tôi cảm thấy tội lỗi, mọi chuyện của cậu bạn mới đó dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tốt nhất tôi nên đi trước khi mình bị liên lụy. Nghĩ vậy, tôi nhón chân rón rén bỏ đi, nhưng mới bước đầu tiên, dưới chân là đá đã bám rêu vô cùng trơn, tôi trượt chân ngã “uỵch” một cái. Đám nam sinh trong ngõ nghe tiếng động, có vẻ hoảng, láo nháo cả lên:
“Ai đó? Ai đó? Giỏi thì bước ra đây chứ đừng có trốn!”
“Có người đi theo sao?”
“Ra đây đi, đừng có trốn nữa!”
Mặt trời đã xuống núi, chỉ còn le lói vài tia yếu ớt.
Tôi bị ngã nằm dài trước đầu con ngõ không ngừng than thở. Ôi, cái mông của tôi, đau chết được! Đám nam sinh trong ngõ trợn mắt há mồm hướng về tôi như một sinh vật lạ.
“Là một đứa con gái sao?” Giọng hách dịch của tên đầu gấu vang lên, hắn nhếch môi liếc mắt xuống nhìn tôi.
Thôi, chết rồi, tốt nhất là chuồn lẹ. Tôi đứng dậy phủi phủi đồ, xốc lại ba lô, nhìn đám nam sinh đó khẽ giơ tay chào, cười cười nói:
“Chào, ha ha, tớ… tớ tình cờ đi… ngang. Bây giờ trời cũng tối rồi, tớ xin về trước. Ha ha…”

“Đứng lại!”
Chưa kịp nhấc một bước chân, tôi đã bị tên đầu gấu gọi giật lại. Chẳng còn cách nào khác, tôi miễn cưỡng đứng lại, mếu máo nhìn tên đầu gấu, nói: “Đại ca, bây giờ trời cũng tối rồi, đại ca đánh cậu ta lẹ lẹ kẻo không kịp.”
“Cô nói là đi ngang đây sao cô biết tôi đánh cậu ta? À, đồng phục của cô hình như là của Hồng Đăng mà nhỉ? Hóa ra cô cũng là một đứa dở hơi như hắn thôi.” Hắn ta nói với tôi với cái giọng nghênh nghênh.
“Đúng vậy!… À mà không phải, cậu mới là đồ dở hơi.” Tôi vui vẻ gật đầu cái rụp, à mà không phải, hắn nói tôi dở hơi, tôi lắc đầu một cái, phủ định lại ngay. Hắn ta mới là cái đồ dở hơi, mất biết bao nhiêu công sức mới vào được trường Hồng Đăng, thế mà hắn lại bảo là dở hơi. Tôi vẫn cười, nhưng tức giận lại lên tới tột độ rồi. Đột nhiên, hắn ngoắc tay ra lệnh, đám nam sinh kia nhào lại chỗ tôi đang đứng.
Tôi tròn mắt không kịp hiểu chuyện gì thì một tên to con cầm cây nhào lại, tôi né qua một bên theo phản xạ rồi lấy thế cho hắn một đạp ngay giữa bụng, hai tên khác sấn lại tôi, tôi lùi lại sau, đấm một cái thật đau ngay mũi của tên bên phải rồi nghiêng người đá vào bên mang tai của tên bên trái. Bọn chúng đau đớn nằm vật vạ dưới đất, tôi liếc nhìn chúng, nhếch môi chế nhạo. Rồi tôi trừng mắt nhìn tên đầu gấu, nhặt khúc cây to dưới đất, xắn tay áo hùng hổ bước vào ngõ, tên đầu gấu phát hoảng, lắp ba lắp bắp: “Cô… cô định làm gì? Ngon thì lại đây, t… tôi… tôi không s… sợ… đâ…u…”
Tôi cầm cây thụi vào bụng hắn một cái, nhân tiện đấm cho hắn một cái ngay mắt trái, bầm tím. Tôi lừ lừ mắt nhìn cái đám nam sinh này, xưa nay tôi ghét nhất bọn ỷ đông hiếp yếu.
Mà… Tôi nhìn về phía Thiên Ân, cậu ta dựa tường, lười nhác ngáp mấy cái. Tôi trợn trừng mắt nhìn cậu ta, tức muốn hộc máu, chưa thấy ai bỉ ổi như cậu ta cả, con gái chân yếu tay mềm như tôi thì vác thương ra trận, cậu ta thì đứng đó như không. Nhìn cái bản mặt bình thản của cậu ta mà muốn đấm ột cái quá, mình thì đánh mệt gần chết mà hắn thì đứng đó ngáp!
Tôi cắn môi, liếc nhìn tên đầu gấu, thấy hắn lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó, tôi hốt hoảng giật tay Thiên Ân chạy thục mạng ra khỏi con ngõ.
“Đồ khùng, chạy lẹ. Hắn móc điện thoại ra kìa! Không khéo hắn gọi người khác đến mất.”
Tôi nắm tay Thiên Ân chạy đi, nắm thật chặt, kéo đi thật nhanh mà không cảm nhận được trái tim mình đang vô thức loạn nhịp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.