Bạn đang đọc Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen – Chương 7
2 năm sau khi Nhã Thư nhận Tam Tinh làm sư phụ:
– Đồ nhi a, ngươi lại chạy đi đâu rồi a. -Lãnh Ngạo vừa chạy vừa hô
– A, sư phụ a. Ở bên này a. -cô vẫy vẫy tay hô lớn, ngồi vắt vẻo trên cây
– Ngươi làm gì ở đó vậy. -Lãnh Ngạo nhăn mặt, day day thái dương
– Ta đang hái táo a. -cô giơ lên 1 giỏ táo đầy
– Ngươi xuống đây cho ta. -Lãnh Ngạo rống lên
– Ai nha, ngươi làm gì gấp vậy. Xuống thì xuống. -cô bĩu môi nhẹ nhàng đáp xuống
– Ngươi nha, ta thật không biết ngươi có phải nữ nhi không a. Suốt ngày leo trèo, lỡ có bất trắc thì thế nào a.
– Ai nha, ta được 3 người các ngươi dạy nga. Ta không bao giờ té được a. Hơn nữa, nếu có bất trắc thì đã có ngươi rồi, thiên hạ đệ nhất thần y ở đây không lẽ không cứu được ta sao. -cô ôm tay của Lãnh Ngạo cọ cọ mặt làm nũng
– Ai, ta thật hết cách với ngươi. Vào thôi, Lão nhị và Lão tam đang đợi ngươi nha.
– A, hôm nay thế nào cả 2 đều đến đây a.
– Ta không biết. Ngươi ra xem xem.
Cô chỉ nhún nhẹ 1 cái đã bay lên cao. Thoáng chốc đã về đến gian nhà gỗ của Lãnh Ngạo. Thấy 2 bóng dáng quen thuộc bên trong, cô nhẹ nhàng lấy 2 phiến lá, bắn vào bên trong, sau đó bẻ 1 nhánh trúc bay vào trong nhà. 2 nhân ảnh bên trong đã sớm đoán được cô sẽ làm như vậy, nhẹ nhàng lấy tay kẹp lại phiến lá.
– Đồ nhi a, ngươi không cần lúc nào cũng đón tiếp sư phụ bằng cái này a. -Lãng Phong cườ cười
– Ngươi nga, đi vào đàng hoàng không được sao. -Dạ Mặc rống lên
– Hắc hắc, nhị vị sư phụ a. Dù gì các ngươi cũng đỡ được a, cần gì phải như vậy a.
– Hừ, nhận ngươi làm đồ đệ là sai lầm lớn nhất của ta a. -Dạ Mặc bĩu môi
– Nga, ta cũng đang hối hận đã dạy cho nó Vô ảnh kiếm pháp nga. Cáng ngày càng bất trị. -Lãng Phong khẽ lắc đầu
– Đồ nhi a
~~, ngươi nhanh quá a, ta thật sự chạy không kịp a. -Lãnh Ngạo từ bên ngoài uể oải bước vào
– Hắc hắc, các ngươi hối hận thì cũng đã muộn rồi a. Mà sao hôm nay 2 người lạ đến đây a. Có việc gì sao?
– Ta đang muốn cho ngươi vào làm sát thủ ở Dạ Vũ Lâu a. -Dạ Mặc
– Nga, không được a, ta còn định cho nó làm 1 đại hiệp a. -Lãng Phong
– Nga, không được, không được. Nha đầu này phải làm 1 thần y a. -Lãnh Ngạo
– Không được, nha đầu này phải làm sát thủ.
– Không, làm thần y.
– Làm sát thủ,
– Làm thần y.
-….
Lãng Phong im lặng nhìn cô, mở miệng hỏi:
– Ngươi muốn thế nào a đồ nhi
– Nga, ta a. -cô suy nghĩ 1 chút
Lãnh Ngạo va Dạ Mặc cũng đã dừng cuộc chiến, nhìn cô
– A, ta biết rồi. Ta sẽ thành lập 1 tổ chức, không phân chính tà, chỉ cần có ngân lượng, việc gì cũng được, rồi lấy ngân lượng thu được giúp đỡ dân chúng a. Tuy nhiên, cũng phải có 1 số quy định. Nếu là ám sát thì ám sát người tốt ta sẽ không nhận, nhưng nếu ám sát tham quan hay người xấu thì ta sẽ nhận, chữa bệnh thì không phân biệt tốt xấu gì cũng chữa nhưng phải làm được 1 điều kiện của chúng ta. Các ngươi nghĩ sao
Cả 3 nam tử im lặng nhìn cô một hồi lâu
– Chủ ý này cũng không tồi. -Lãng Phong gật gù
– Để ta phái vài sát thủ tham gia tổ chức này. -Dạ Mặc ánh mắt hiện lên 1 tia tán thưởng
– Nga, cũng không tồi. -Lãnh Ngạo
– Hắc hắc, vậy gọi tổ chức này là Huyết Phong đi. À mà các ngươi không được để lộ ta là đồ đệ của các ngươi a, sẽ có nhiều phiên 2 toái.
– Cũng được, vậy đi. Ngươi dự định lập tổ chức này bắng cách nào a. -Lãng Phong
– Nga, ta sẽ xây 1 Trà Lâu, ai muốn gặp ta thì phải để lại 1 phong thư ghi lại địa điểm gặp mặt, nếu ta quyết định đi thì sẽ hối âm, không đi thì sẽ không hối âm.
Vài ngày sau, một trà lâu mọc lên trong kinh thành. Không khí trong trà lâu yên tĩnh, bên trong có những nhánh trúc xanh xanh đang đung đưa, bàn ghế gỗ được lau sạch bóng không một hạt bụi. Trà lâu còn có các gian riêng biệt, mỗi một gian đều có cách bày trí khác nhau. Có gian thì trang trí thực uy phong, gian thì trang trí thật yểu điệu,…..Trà lâu này tên chỉ có 1 chữ Tĩnh. Và tất nhiên, trà lâu này chính là nơi liên lạc của Huyết Phong. Bất kể ai có yêu cầu gì, chỉ cần được hồi âm thì chắc chắn sẽ hoàn thành.
– Nga, trà lâu đã hoạt động rồi, ai sẽ là người quản lý nó đây. -Lãng Phong cười như không cười nhìn Lãnh Ngạo
– Lão nhị a, không cần nhìn ta nga. Ta không làm a. -Lãnh Ngạo lắc đầu nguầy nguậy
– Ngươi không làm chứ ai làm. Bọn ta ai cũng có việc phải làm nga. Chỉ có ngươi là rảnh rỗi nhất nga. -Dạ Mặc
– Ách, không phải còn đồ đệ của chúng ta sao. -Lãnh Ngạo chột dạ
– Sư phụ a, đồ nhi phải cải trang điều tra nga. Sao mà có thời gian bồi sư phụ quản lý trà lâu a. -cô ra vẻ tiếc nuối vỗ vỗ vai Lãnh Ngạo
– Ách, ta thực phải làm sao. -Lãnh Ngạo khóc không ra nước mắt (Fly: lão này làm biếng gớm ==)
– Hắc hắc, dĩ nhiên rồi a. -cô đắc ý cười
– Còn ngươi, khi đi làm nhiệm vụ nhớ dịch dung nga. -Dạ Mặc nhắc nhở
– Ta thấy không cần, khi làm nhiệm vụ cứ như vậy mà đi a. Còn khi điều tra hay bình thường dịch dung mới là hay nhất a. -cô
– Tại sao? -Lãng Phong nhíu mày nhìn cô
– Ai nha, khi làm nhiệm vụ nhỡ bị ngất rồi bị người ta phát hiện thì sao a. Lúc bình thường thì sẽ không ai cảnh giác, nhiều người như vậy ai lại đi để ý 1 nữ tử tầm thường chứ. -cô đắc chí giải thích
– Ra là vậy. Ngươi suy nghĩ thật sâu xa a. Xem ra ta đã không nhận nhầm đồ đệ a-Lãng Phong cười cười nhìn cô
– Hắc hắc, chuyện nhỏ thôi a. -cô chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to
Vài tháng sau,
– Nghe nói lâu chủ Huyết Phong lại diệt được 1 tên tham quan nữa nga. -người A nói
– Ách, triều đình không truy bắt sao. -người B
– Dĩ nhiên là có a, nhưng các vị quan binh đều mắt nhắm mắt mở cho qua nga. Tại vì Huyết Phong chỉ diệt ác nhân thôi a. -người A
– Thật sao. Vậy vị lâu chủ ấy là người như thế nào a?? -người C chen miệng vào
– Nghe nói vị lâu chủ ấy là 1 nữ tử võ công cao cường. Mỗi khi hành sự đều mặc 1 thân bạch y. -người A
Ở một bên, 1 nữ tử tầm thường gương mặt tròn tròn, đôi mắt không tròn cũng không to, đôi môi hồng hồng, làn da hơi ngăm đang chăm chú nghe những người này nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng khóe miệng khẽ nhếch lên. (Fly: đoán được là ai chưa nào hắc hắc )
———Ngày đầu tiên làm nhiệm vụ:—————-
– Đồ nhi, ngươi như thế nào lại mặc bạch y a. -Lãnh Ngạo kinh ngạc nhìn cô
– Bạch y có gì không tốt a. -làm mi dày khẽ động
– Ngươi có chủ ý gì? -Dạ Mặc nhướn mi nhìn cô
– Ai quy định cứ sát thủ thì phải mặc hắc y a. Nhiều người hắc y quá, giờ ta mặc bạch y để phân biệt với bọn họ a. Hơn nữa, ăn mặc như vậy càng ấn tượng. Mà cáng ấn tượng thì sẽ có càng nhiều người biết đến. Mà càng nhiều người biết đến thì các ngươi cũng biết rồi a. Sẽ có càng nhiều ngân lượng nga. -mắt cô sáng rực
– Ngươi thật là ….một con quỷ ham tiền. -Lãng Phong lắc đầu
– Hắc hắc, ta không ham tiền a. Ta chỉ là muốn có nhiều ngân lượng để giúp dân nghèo thôi a. -cô ra vẻ ủy khuất, chớp chớp đôi mắt to
– Aiz, thật là. Ngươi đi đi. Nhớ cẩn thận a. -Dạ Mặc
– Các vị sư phụ ta đi đây hì hì.
Cô nhún nhẹ 1 cái, nhân ảnh đã biến mất.