Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 3: Khi vua bóng rổ nuốt lời. Cuộc gặp định mệnh
Tin tức “ Vu bóng rổ” bị hạ gục bởi người thừa kế tập đoàn MH nhanh chóng lan ra toàn trường và trở thành đề tài “hot” nhất đang được mọi người bàn tán sôi nổi.
Đi đến đâu tôi cũng nhận được vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ của hội bà tám hám trai trong trường, sự nể phục của một số học sinh còn lại.(Thật ra thì con những ánh mắt trìu mến hình viên đạn của lũ con trai trong hội Black nữa. Nhưng kệ chúng thôi).
Tôi đang ngồi một mình trong căng-tin trường, chờ Vy Vy đi lấy đồ ăn. Đang mải suy về biểu hiện lạ của mình lúc đấu bóng rổ với cái tên khỉ tóc vàng Đường Đường Doanh Doanh gì gì ấy thì…. Vinh dự thay, 3 cái bóng nhỏ nhắn lù lù đến tìm tôi.
Ngạc nhiên chưa, xinh gì mà quái vật thế. Một cô gái tóc xoăn lọn để xõa với cái nơ to tổ bố trên đầu, nhìn cái “mẹt” này thì khỏi lẫn vào đâu được, sau cô còn có 2 ả nữa đi theo chứ, chính là bà cô lúc sáng. Hờ hờ. Lại định dở trò gì tiếp đây.
-Chào Thiện Thiện. Trùng hợp quá, lại gặp anh ở đây. Hồi sáng em quên giới thiệu. Em là Triệu Mẫn. Anh cứ gọi em là Mẫn được rồi. Em học dưới anh 1 lớp.– Vẫn “giả nai” các bạn ạ. Trời ơi là trời, cái điệu cười gây thơ nhất mà tôi từng biết.
-Chào em. Anh là Thiện Thiện. Tạ Thiện Thiện. – Tôi cũng cười lại. Người ta có lòng thì mình cũng phải có dạ chứ
-Em ngồi đây được chứ. – Nói rồi cô ta kéo cái ghế xát lại gần tôi định ngồi xuống.
Bịch…. – Ý. Lại có tiếng mông tiếp đất nè. Há..há…. May ghê. Lần này không phải mông tôi nữa đâu nhá.
Mẫn Mẫn trợn ngược mắt (Èo ơi, toàn lòng trắng) nhìn tôi. Chỗ cái mông vàng ngọc của cô ta đang “An tọa” là chỗ cũ của cái ghế tôi đang cầm trên tay. Làm gì có chuyện tôi để nguyên cho cô ta ngồi cạnh mình. Hix. Bị sàm sỡ tiếp thì con đâu thanh danh để sau này lấy vợ. Ớ mà…. Tôi là con gái mà nhỉ. Quên quên. Lỡ lời. hề hề.
-Không được đâu em – Tôi khẽ nói – Cái ghế này anh dành cho bạn anh rồi.
Tức tối trước bao tiếng cười khúc khích của học sinh trong căng-tin, cô nàng hét lên
-Cười cái gì mà cười. – Không hổ danh sư tử hồng đa, trong căng-tin im bặt. Tôi cũng hơi giật mình trước tiếng “Rống” của cô nàng.
Hai “mĩ nhân” đi sau nhanh chóng đỡ Mẫn dây. Cô ta lại nhìn tôi :
-Anh…. Anh cứ chờ lấy. – Rồi phụng phịu bước nhanh ra đến cửa
-Khoan… Mẫn Mẫn. – Ôi không, tôi nỡ mồm gọi cô ta lại rồi. Ấp a ấp úng tôi nói đại một câu. – Thật ra anh muốn nói, em cũng rất xinh đấy!
Mẫn quay lại nhìn tôi. Trời ơi, biết ngay mà, lại đôi mắt long lanh trợn ngược
-Anh nói thật hả. – Cô ta hỏi lại như không tin.
-Ừ… ừ…. – Tôi đã nói cái quái gì thế này – Anh không dỗi mà đùa em. – Tôi cau có.
-Sa0 anh không nói sớm – Cô ý reo lên làm tôi bắn cả mình. Tiếng reo ý chả khác gì tiếng còi báo động trong mấy bộ phim tài liêu. Ôi, thương thay cho lỗ tai của tôi.
-Ừ. Trông em rất đẹp. Giống một thứ anh rất yêu thích.
-Cái gì ạ?
-Có cần thiết phải nói ra không?
-Có…. có chứ…. Em rất muốn nghe.
-Ừ… Em giống con cún tên Míc anh nuôi bên Mĩ. Cái tai nó xù xù giống tóc em này này. – Tôi cười rõ tươi. Để lộ cái răng khểnh của mình. Có thể thấy đâu đó một vài nữ sinh ngất lịm đi trước vẻ đẹp của tôi ( Tự sướng tẹo nhá )
Đùng…….. – Tôi có thể nhìn thấy nguyên một tảng đá to đùng đập nguyên vào đầu Mẫn. Tôi nói thật lòng mà. Chắc cô ta xúc động quá đây. Hehe
-A CỨ ĐỢI ĐẤY TÔI KHÔNG THA CHO ANH ĐÂU. – Cô ta sụt sịt chạy nhanh cùng 2 cái đuôi.
Tôi đứng im. Mắt vẫn chớp chớp, tỏ vẻ ngay thơ vô(số) tội. Tôi nói sai gì sao?Thật sự rất giống mà. Con Míc cũng xinh lắm chứ bộ.
Sau khi cô tiểu thư cành VÀNG lá CHUỐI kia đi khỏi được một lúc, một người lại trở về việc làm riêng của mình. Vy Vy cũng mang cơm đến cho tôi. Nếu ai có hỏi sao mắt tôi sáng thế thì xin trả lời là tôi đang ngắn sao đấy nhé. Đúng là cháu v.ú Lý, Vy Vy của tôi cũng tâm lí ghê, lấy đầy cả khay thức ăn. Tôi chồm lên với lấy suất cơm của mình. Ăn ngấu nghiến
Con trai là phải thế, phải ăn to nói lớn mới xứng là con trai. Bật mí với các bạn, khi đóng giả làm con trai, tôi khoái mỗi khoản không phải giữ ý giữ tứ thôi. Khà khà. Mà đừng có bảo tôi tham ăn ấy nhá. Tôi chỉ đang đói thôi.
-Ập phù…… No ghê – Tôi thở phào sau khi chiến đấu với suất cơm.
Bao nhiêu ánh mắt trong căng-tin đổ dồn về tôi.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người ta ăn bao giờ à?
-Họ làm sao ấy hả Tiểu Vy – Tôi nói với Tiểu Vy mà mắt vẫn liếc xung quanh.
-Cậu bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi Thiện Thiện.
-Ờ. Hôm qua bị papa với V.ú Lý hành hạ thành ra bao nhiêu cơm tớ ăn đi đâu hết. Tiểu
Ớ, mà khoan. Giọng ai lạ thế? Không phải Vy Vy. Tôi quay ngoắt lại. Một cô bé dáng nhỏ nhắn. Ôi trời ơi. Suýt nữa thì phun hai từ “tiểu thư”. Nom nhỏ quen quen. Hình như gặp ở đâu rồi thì phải
– Chào cậu. Tớ là Liêu Tịnh. Bạn mới của Vy Vy
Liêu, họ Liêu à? Cái họ này nghe ở đâu rồi thì phải
-Cậu ấy là em gái của Liêu Y Nhược, người gây sự với tớ sang nay ý!
Xẹt…xẹt….. Đoàng. Cái gì cơ. Em của quỷ sa tăng mà cậu ấy cũng nhận làm bạn được ư? Thảo nào trông quen quen. Chắc họ hàng hang hốc cả nên giông nhau.Cái hàm dưới của tôi những tưởng sẽ không bị u cục khi rơi xuống sàn thêm một lần nào nữa chứ.
-Cậu yên tâm. Liêu Tịnh tớ đây không coi cô ta là chị đâu. – Vừa nói cô vừa hẩy hẩy tay.
-Thế là sao? – Tôi thắc mắc.
-Cậu ấy gét chị họ của mình lắm. – Vy Vy nhanh nhẩu nhảy vào giật phịch mất cái míc của tôi nói. Từ bao giờ mà cô ấy trở nên nói nhiều vậy. Thấy tôi nhìn cô ấy vội cúi mặt xuống.
-Ừh. Vì nhiều lí do mà. Tớ thấy các cậu là người mới mà dám đối đầu với Black. Lại còn đánh rồi hạ nhục người của họ. Thật đáng nể phục.
Cứ mãi thắc mắc về cái tên Black mãi. Cuối xùng tôi cũng được mở mang kiến thức. Black là hội thao túng tất cả học sinh trong trường này(Trừ bổn cô nương tôi đây và hầu giá của mình nhá), thu hút đông đảo học sinh tham gia. Lý do đơn giản, người đứng đầu cái hội này là con trai tập đoàn HT – Hạ Thất Lăng. Lý do tham gia thì rất đơn giản nhưng tiêu chuẩn để tham gia thì không đơn giản chút nào. Thành viên trong hội ai cũng phải biết đánh nhau, phải khiến cho những học sinh khác sợ mình và điều quan trọng nhất là phải vượt qua được những thử thách nằm gai nếm mật để chính thức trở thành thành viên. Hự hự. Chọc phải tổ ong đất rồi.Ai cứu tôi với….
À mà quên. Trong khi đang nói chuyện với Tiểu Vy và cô bạn mới của Vy tôi có hóng hớt được một số việc từ mọi người xung quanh, họ đang nói về nhân vật chính thứ 2 (Sau tôi còn gì. Hé hé). Vâng, chính là hắn, không ai khác – Đường Doanh, người đã ngang nhiên dám đụng tới bổn cô nương đây. Sau khi Vua bóng rổ thua tôi, hắn không chịu được cú sốck lớn như vậy nên đã chui vào só xỉnh nào đó trốn rồi.
* * *
Cuối cùng thì cũng qua một ngày vật lộn ở trường. Bác tài đến đưa tôi và Vy Vy về. Trên xe, Tiểu Vy yêu mến cứ ba lăng nhăng từ đầu đến cuối mà tôi chả hiểu gì cả. Nghe rõ được mỗi 2 thông tin : 1 là cô ấy rất vui, Liêu Tịnh là người bạn đầu tiên của cô ấy khi chuyển đến trường; 2 là Tịnh rất gét cô chị họ của mình. Hờ hờ, mấy cái này tôi biết cả rồi mà, cứ tưởng Vy Vy là cô gái thùy mị, ít nói. Ai ngờ những lời nói ngọc ngà của cô ấy lại được phát ra liên tục trong lúc tôi mệt nhất này. Đã thế Được thêm bác tài vui tính cứ khúc khích cười theo. Làm tôi cũng phải cố vặn vẹo te tua ra một vài điệu cười “khả ố”. Đừng thắc mắc sao điệu cười của tôi lại giống con khỉ tóc vàng kia chứ. Hức hức.
Yeáh…… Cuối cùng cũng về đến nhà rồi. Yêu lắm cơ, thoát khỏi một số phần tử khủng bố tinh thần rồi. Hí hí. Nói thật thì dù là lần thứ 2 được nhìn nhà của mình từ ngoài vào nhưng tôi vẫn thấy nó rất tuyệt. Cảnh cổng được mở, với dàn người hầu kẻ hạ quen thuộc ấy, tôi lại hất mặt oai hong đi vào
Oái oái. Khoan. Thằng tiểu quỷ, quả bóng…. Tôi tia nhanh xung quanh. May quá, không có nó ở đây. Mà từ bao giờ tôi lại cảnh giác với mọi thứ xung quanh thế này. Hức hức. Còn đâu là thanh danh người thừa kế
Đang sung sướng mở cửa, thì tôi nghe đâu đây tiếng lạch cạch, và rồi ….
BINH…. – Ố là lá, nguyên cái cửa gỗ to đùng in dấu trên mặt tôi, làm tôi loạng choạng lùi lại mấy bước.
Một ngôi sao sáng…. Hai ngôi sáng sao…. Ba ngôi sao sáng quay quay quanh đầu tôi. Đẹp ghê, lãng mạn ghê.
Tên khốn nào dám chọi cửa với đầu bổn cô nương hả. Không đếm sao nữa, tôi dồn hết yêu thương vào ánh mắt nổi lửa :
-THẰNG LÀO……….. – Tôi “nhẹ nhàng” rống lên
Ui chao, một thằng nhóc đáng iu cầm quả bóng trên tay. Ờ hớ, không biết nó có phải “phúc tinh” của tôi không đây. Tôi nhanh tay túm lấy nó. Chết nhé nhóc! Nợ cũ nợ mới ta chả hết i. Giờ thì không ai cứu được mi nữa nhé!
-Cái thằng quỷ này… Quậy đủ chưa…. Chừa chưa? Chừa chưa? – Tôi vừa mắng vừa phát mạnh vào mông nó.
-Dừng lại ngay! – Một giọng nam ra lệnh – Sao cậu lại bắt nạt trẻ con.
Mặt thằng nhóc đang tỉnh bơ thì mếu máo, nó nhẹ nhàng dùng tiếng khóc “The thé” ing tai nhức óc của mình ăn vạ. Nó làm tôi lấm la lấm lét như bị phát hiện đang làm điều bất chính.
Trước mắt tôi là…. Wow….. Đẹp trai ghê. Một con khỉ ái quên, một cậu con trai cao ráo, mặt mày sáng sủa, đang cau có nhìn tôi (Chả khác gì khỉ ăn ớt. Sao nhiều người yêu động vật và thích bắt trước chúng thế này)
-Tôi…. Tôi đâu làm gì. – Ấp úng đáp lại, tôi đứng thẳng nhìn cậu ta.
-Không là sao. Tôi thấy rõ ràng cậu đang đánh vào mông nhóc Bin mà. Còn cãi à?
-Này này – Tôi dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào cậu ta – Cậu thì biết cái gì. Tôi làm gì mặc tôi chứ. Tôi đang dậy dỗ nó đấy nhá!
-Dậy dỗ gì chứ. Có mà cậy lớn bắt nạt trẻ con ấy – Cậu ta gạt tay tôi ra, gân cổ lên nói.
Tên này được lắm, bình tĩnh lại nào. Với những loại người này ta phải dùng chiến thuật “đá đểu”.
-Ui. Tớ… tớ xin lỗi- Tôi nhìn hắn. Với ánh mắt chết người này hắn không siêu lòng hơi phí.
-Cậu biết lỗi là (được rồi)
-Nhưng mà cậu có cần “đàn bà” đến nỗi phải xen vào chuyện của người khác không ? – Chưa chờ hắn nói hết, tôi đổi giọng nhanh, nhảy tót vào tranh lời hắn (Cái này tôi học papa nè). Mặt tôi hất lên. (Sao cái tên này cao thế, 1m84 là ít,mỏi hết cả cổ rồi)
-Cậu… cậu…. – Hắn bắt chiếc dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào mặt tôi. Sướng chưa, ai bảo dám lên giọng với bổn cô nương ta.
Binh!!!!! – Tình cờ thay một quả gì tròn tròn trắng trắng đen đen bay vút đến trúng vào đầu hắn. Khiến hắn loạng choạng đứng không vững túm luôn vào tôi và rồi… hắn ngã, đè ngửa cả tôi ra.
-Chết cha! Hụt rồi. – Nhóc quỷ kia hét lên rồi “bắn mất”
Quay trở lại với tình trạng của tôi và tên kia. Mắt nhắm mắt mở, tôi nhìn thấy “cục thịt” toàn xương ấy đang đè lên người mình. Một tay hắn chống xuống đất. Ế! Thế tay còn lại đâu? Không phải chứ ? Tay… còn…. còn…. lại… hắn…. hắn… đang… để…. trên…. ngực tôi.
– Á….ÁÁÁÁ……ÁÁÁ………..Ấ…………..- Tôi hét ầm lên rồi tiện tay đấm nguyên vào cái bản mặt “đáng iu” của hắn . Hất hắn ra xa. Một lần nữa cái vô lum của tôi bật hết công suất. – ĐỒ DÊ XỒMMM………………
Trợn ngược mắt lên nhìn hắn, rời chợt nghĩ ra, “xí hổ” quá tôi bắn nhanh vào nhà, tìm đến cái phòng của mình. Để lại hắn ở lại. Sau câu nói của tôi, nhìn cái bản mặt ngây ngô vẫn còn choang choáng của hắn mà tôi tức chết đi được. Mặt tôi đỏ lừ lên, đừng có mà nghĩ là tôi ngại ấy nhá, tôi đang kìm nén tức giận nên thế thôi.
* * *
Cái gì mà dê xòm chứ, tôi có làm gì cậu ta đâu. Mà cậu ta là ai mà hống thế. Ui cha, cái đầu của tôi, thằng nhóc này chơi ác quá. Tôi loay hoay mãi mà chưa đứng giậy được thì một bàn tay đỡ tôi giậy :
-Này này. Đỗ Phúc. Cậu không sao chứ?
-Ừk. Tớ chỉ hơi choáng một chút thôi. Vy Vy đấy hả. – Tôi hỏi lại cho chắc chắn là ai.
-Tớ đây. Hì. Mà cậu làm gì khiến tiểu thư hét to vậy.
-Cậu ta á. Chả hiểu. Tớ làm gì đâu mà cậu ta nói tớ dê. Hả??????? CÁi gì cơ. Tiểu thư á??????????? Cậu con trai vừa nãy là nhóc Lam???? – Tôi trợn hết mắt mũi lên, không tin vào tai mình
-Ừ. Chủ tịch không nói với cậu là tiểu thư buộc phải giả trai à.
Vèo……èo………….èo………………. – Tôi phóng nhanh theo bước Tạ Ngọc Lam. – Nhóc Lam, Nhóc Lam. Chờ tớ với.
– Tạ Ngọc Lam……….– Hay thật, giờ đến khỉ cũng biết gọi tên tôi à?
Cau có quay lại xem cái âm thanh kia phát ra từ đâu. Ồ…. thì ra không phải là khỉ mà là cái tên dê xòm biến thái vừa nãy. Cậu ta hở hộc hộc nhìn tôi :
-Cuối cùng cũng bắt kịp cậu rồi.
-Sao. Tìm tôi có chuyện gì?Định đến cúi cầu xin lỗi tôi à?
-Ơ ơ…. Cậu làm như tớ xa lạ lắm ấy. Hehe. Vẫn giận à?
-Tôi có quen có biết gì cậu đâu mà không xa lạ – Cái tên này khùng hả? Làm như tôi thân với hắn không bằng ấy.
-Tớ đây mà. Bé Phúc của cậu đây mà – Hắn vẫn hớn hở, tự chỉ vào mình.
-Bé Phúc đấy à!!!? – Tôi giả vờ reo lên, khiến hắn “sung sướng”. – Bé Phúc, cậu lấy tay sờ lên trán mình đi. Có thấy nóng nóng không?
-Ừ. Cũng hơi hơi. – Hắn ta đưa tay lên trán sờ thật mới chết chứ ?
-Thảo nào? Chẹp chẹp. Cậu bị ấm đầu rồi. – Tôi nói làm cậu ta há hốc mồm – Tôi quen biết gì cậu hả???????? Biến ngay…….. Đồ ăn dưa bở……….
Rình…… – Tiếng cửa phòng bị tôi đóng mới thánh thót làm sao.
* * *
-Cô ấy không nhớ gì đâu. – Ngoài phòng Tiểu Lam có tiếng người phụ nữ già vang lên.
-Chẳng lẽ cô ấy thật sự quên tất cả chúng ta, quên tất cả những gì về tuổi thơ của mình ở đây sao?V.ú Lý à, con vẫn không tin.
-Ừ. Bác sĩ ngày ấy khi khám cho tiểu thư cũng nói rồi mà. Những chuyện xảy xa lúc ấy là quá sốck đối với tiểu thư. Tiểu thư cũng vì tự bảo vệ mình mà cách quên đi tất cả.
-Vậy con vội vàng về đây có ý nghĩa gì?
-Chủ tịch đưa cô ấy về nước cũng là muốn cô ấy nhớ ra tất cả và đối mặt với chúng mà. – Bà thở dài – Đi thôi con.
* * *
Đặt mình xuống cái giường êm papa chuẩn bị ình. Thoải mái thật. Ngày đầu tiên đi học mà đã mệt như này rồi thì mấy ngày sau tôi chết mất à? Hức hức. Không. Tôi phải cố chịu, không thể thua papa được. Phòng mình yên ắng ghê, đúng là phòng cách âm có khác. Chợp mắt tẹo nào.
Rình…. rình….. Bộp… Chát…… – Một loạt âm thanh vang lên, vui tai ghê. Tôi có thế cảm nhận được có cái gì nó đang bật “tưng tưng” trên người tôi, rồi cả bàn tay mềm mại của ai đó đang đập muỗi trên má tôi nữa.
Vui vẻ hé mắt ra, nhẹ nhàng tôi hỏi :
-Đứa quái quỷ nào thế. Không để cho ai chợp mắt tí à?
Tèn ten….. Các bạn biết tôi nhìn thấy gì không? Có cái thằng quỷ nhỏ đang dẫm trên người tôi kìa. Rồi từ từ một cái mặt tiến sát đến mặt tôi
-Chợp mắt gì nữa, cậu ngủ một mạch 5 tiếng rồi đấy.
Hả?????????? Tôi dẫy nẩy lên. Cốp… Đầu tôi chọi nguyên vào cằm tên dưa bở kia. Hix hix. Đau chết đi được. Tôi nói trong “đau đớn” :
-Tớ chỉ định chợp mắt một tí thôi mà. Hix hix. Sao đầu cằm cậu cứng thế
Tên kia cũng đang xoa xoa cái cằm của mình
-Cậu nghĩ đầu mình mềm àh. Đau muốn chết. Cậu giậy đi. Mọi người đang chờ cậu dưới nhà ăn cơm đấy.
Nghe thấy ăn là tôi sướng rồi. Mắt tôi long lanh. Ơ mà, tôi chưa giậy thì đang mộng du để nói chuyện với cậu ta à?
-Ừ. Cậu xuống trước đi. Tớ thay quần áo – KHông biết tôi dổi cách xưng hô với cậu ta từ bao giờ thế nhỉ? Thôi, tính sau. Chuẩn bị mam mam đã. Hí hí.
Cậu ta cười cười.
-Vậy tớ và nhóc Bin xuống trước nha.
Thế là Tôi và cậu ta cùng sững người khi quay về phía nhóc Bin. Nhóc ta đang ở một tư thế rất uy nghiêm. Đầu đội đất chân trên giường. Kakaka…. Khặc khặc. Nhóc ta làm cái quái gì vậy.
Ý, hình như lúc nãy tôi nhỡ chân đạp nhóc ta thì phải. Tội nghiệp. (Cho chết cái tội nghịk ngợm )
* * *
Cuối cùng thì tôi cũng “an vị” được trên một cái ghế cạnh bàn ăn. Được đi ăn nhưng tôi chẳng còn hứng thú gì nữa, đôi diện tôi là papa tôi mới khổ chứ. Ông đang supper soi tôi từ đầu đến cuối :
-Ta nghĩ con cũng giỏi thật. Ngày đầu đi học đã là tâm điểm của cả trường rồi. – Ông cười đểu tôi.
-Papa quá khen rồi! Con là con của papa mà.
-Lại còn khen à? May là con không làm gì ảnh hưởng đến thanh danh của nhà ta đấy, không thì …..
-Thì papa định làm gì con? Con méc mẹ – Tôi lại nhảy zô miệng người khác nè. Càng ngày càng giống papa.
-Con… Con… Con tưởng mang mẹ con ra mà dọa được ta á? – Ông ấy cứng miệng.
-Không. Con cũng chỉ muốn tâm sự với mama thôi mà. – Tôi cười đắc ý.
Như chợt nghĩ ra ý tưởng gì đó hay, tôi nhìn rõ cái bóng đèn đang bừng sáng trong đầu papa tôi :
-Vậy à? Con với mẹ tâm sự cũng được thôi. Ta đâu có cấm. Nhưng mà Lam Lam này, ta chỉ sợ là thanh danh của con sẽ bị đạp đổ bởi một số sicandal thôi.
-Papa yên tâm. Con là người thừa kế của tập đoàn MH mà, có làm chuyện gì đâu mà sicandal – Papa định dọa ai chứ. Xí
-Ta nhớ, hình như hồi bé có người trèo lên cây ngã xuống và…… – Ông ấy cố nói chậm, nhấn mạnh từng chữ và ngân dài tiếng của mình ra. Làm tôi giật cả mình.
-Thôi thôi. Con thua con thua. – Trời ạ. Sao tôi có thể quên cái sẹo đặc biệt này chứ
Papa đáng ghét. Nhìn cái bộ mặt đắc chí của ông ấy mà tôi chỉ muốn đào cái hố chui xuống trốn luôn.
Bữa ăn của tôi trở thành cuộc chiến với papa. Ông ấy và tôi cùng thích món sườn, cùng thích món quay mà 2 loại này được đặt ngọn ngàng một bên, bên còn lại toàn canh với rau được để ngay ngắn trên cái bàn xoay. Tôi và papa cùng tranh nhau gắp đầy 2 loại thức ăn này vào bát. Cuộc đấu của “chúng tôi” được diễn ra dưới sự chứng kiến của dàn hầu gái, và thêm hai con khỉ nhỏ mồm đang rơi tận xuống đất nữa.
Cái bàn xoay cứ quay đi quay lại, chóng hết cả mặt. Tôi đang sung sướng với lấy cái dùi gà thì nó lại xa tầm với của mình. Không để nó rơi vào tay papa tôi nhanh tay xoay lại cái bàn. Sau một hồi chiến đấu căng thẳng, Cuối cùng thì trên bát của tôi và papa cũng có đầy ắp thịt. Có thể thấy ánh mắt Ông với tôi nhìn nhau tóe lửa. Xong hiệp một. Hiệp 2 tiếp tục, lần này là tranh số thức ăn còn lại trên bàn. Tôi đang loay hoay, đặt tay lên bàn định xoay thì
Cạch cạch….. Xoảng xoảng xoảng……..
É….é…. Cái gì gãy vậy trời. Papa, papa mua phải bàn dởm rồi. Chỉ xoay có một lúc mà đã…. Ôi, cái bát của tôi, thịt của tôi. Huhuhuhu. Rơi hết rồi.
Ngày hôm nay đúng là ngày “may mắn” của tôi. Đụng chuyện gì có thành tích nổi bật chuyện ấy. Mình phục mình ghê. Vậy là hôm nay tôi phải vác nguyên cái bụng đói đi ngủ. Huhuhuhu
* * *
-Thư kí kim. Cậu có thể báo cáo về những gì mình điều tra được rồi. – Giọng nói cứng rắn của chủ tịnh Tạ vang lên trong phòng làm việc của ông
-Vâng, thưa chủ tịch. Đúng như lời đồn. Nhà họ Hạ chỉ còn một cậu con trai thứ tên là Hạ Thất Lăng. Trong một vụ tai nạn 2 năm trước con trai cả nhà Hạ đã qua đời. Được biết thêm, Hạ Thất Lăng cùng mẹ duột của mình và một cô con gái tên Liêu Y Tuyết cũng có mặt trên chiếc xe tai nạn ấy. Chiếc xe mất lái cướp đi tính mạng của con cả họ Hạ và tính mạng của cô gái họ Liêu kia. Mẹ của Hạ Thất Lăng đang có cuộc sống của người thực vật. Duy nhất chỉ còn cậu ta sống sót.
-Còn gì nữa không. – Tạ Doanh hỏi tiếp.
-Vâng. Trường của tiểu thư đang theo học có một hội tên là black. Theo như điều tra thì hội đó được Hạ Thất Lăng lập ra sau vụ tai nạn. Kể từ đấy cậu ta trở thành một con người khác lạ. Rất ít cười. Cậu ta chuyên đi phá phách và làm những chuyện như một người trong “Xã hội đen” đó là đi thanh toán các hội khác và chiếm địa bàn. Nhà họ Hạ hoàn toàn không thể trông mong gì được vào đứa con này.
-Vậy thì tốt. – Ông nhếch mép cười. – Vậy còn phía bên cháu và tiểu thư thì sao, Tiểu Vy?
-Dạ. Ngoài những việc gây rối của tiểu thư hôm nay thì cháu còn tiếp cận được 2 thành viên là Đường Doanh và Liêu Y Nhược, theo như học sinh trong trường thì 2 người này là tay chân thân cận bên cạnh Hạ Thất Lăng.
-Vậy thôi sao? – Ông vặn vẹo Tiểu Vy
-Zạ…..
-Theo như ta được biết bạn mới của cháu cũng là người họ Liêu, tên Tịnh. Cháu định dấu ta à?
-Cháu…. cháu….
Thôi, ta không chắch. Cháu muốn bảo vệ bạn mình cũng không sai. Xin lỗi nhé Tiểu Vy, buộc cháu phải nhúng vào cuộc đấu của ta. Ta nghĩ cô bé Liêu Tịnh ấy sẽ cho chúng ta thêm một số thông tin.
* * *
Hôm nay là một ngày trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, bể nước xanh xanh và đầu tôi rung rinh. Hức hức. Tôi lại được bác tài trở đến trường. Các cụ có câu đi một ngày đàng học một sàng khôn quả không sai, ngày đầu tiên đến trường tôi đã học được cách chịu đựng khi bị lũ bà tám hám trai vây quanh, rồi cả cách gây sự với người khác. Không biết hôm nay tôi sẽ được học thêm gì đây, mong đợi ghê!
Tôi nghĩ mình có thể làm thầy bói được rồi. Thật vinh dự, vừa bước vào trường tôi đã “được” các cô nàng mắt xanh mỏ đỏ tóc lò xo vây quanh. Huhuhu. Ai cứu tôi không????????Bé Triệu Mẫn ơi, cứu anh……..
-Các cậu làm gì anh Thiện Thiện của mình thế.
Ôi, giọng nói “còi báo động” này không lẫn vào đâu được. Ông trời thật thương tôi. Mẫn Mẫn đã xuất hiện. Hiệu quả ngay lập tức, lũ hám zai lập tức rạp sang hai bên. Lỗi đi được mở ra, cô ấy tiến gần về phía tôi. Oh my god…..Mẫn hiện lên với hình ảnh cái nơ dễ thương trên đầu. Và lần này là 2 cái to tổ bố chứ không phải một nữa. Cô bé này bị ngộ nơ à . Đã thế cái lọn tóc xoăn còn được làm xoăn thêm nữa, xoăn từ đỉnh đầu xuống luôn. Thật sự…. Thật sự mà nói thì… bây giờ Mẫn càng giống con Míc của tôi hơn
-Chào a!
-Ừ… Chào… chào em. – Tôi vẫn chưa hết sốck với mái tóc ấy.
-Anh. Thấy em có gì khác không? – Cô ấy ngúng nguẩy hỏi
Khác khác quá đi ấy chứ.
-Chào a!
-Ừ… Chào… chào em. – Tôi vẫn chưa hết sốck với mái tóc ấy.
-Anh. Thấy em có gì khác không? – Cô ấy ngúng nguẩy hỏi
Khác khác quá đi ấy chứ :
-Ừ… Trông em khác hẳn. – Tôi cố gắng nhịn cười
-Hết giống con míc của anh rồi chứ.
Ôi không. Cô ấy phải biết là tôi đang cố gắng kiềm chế chứ. Thôi xong rồi, không nhịn được nữa rồi. Thế là tôi phun ra một chàng cười. kakakaka…. khặc khặc… hố hố hố. – Ôi, điệu cười gây chết người của tôi. Mặt cô ấy đỏ bừng, đầu nghi ngút khói, thôi xong, hình như cô ấy bị tầu hỏa nhập ma rồi.
-Anh…. Anh không được cười. – Cô ấy phát thanh cái loa của mình với công suất lớn, khiến trời đất rung chuyển, tất cả các ô cửa sổ vỡ bật tung, sấp chớp đùng đùng thổi lên. (Thực ra có mấy con chim trên cây giật mình bay đi thôi à )
-Anh… xin lỗi… – Tôi vẫn chưa hết cười. – Anh không cố……
Chụt…………..
-Cho anh chừa. – Nói xong Mẫn cười mỉm rồi đi luôn
Chuyện gì vừa xảy ra thế? Ai nói cho tôi được không? Không…. không phải cô ấy vừa “hun” tôi ấy chứ…. Á…..á………………
May quá chỉ là thơm má. Hê hê. Có người tưởng bở kìa.
Cô bé này cũng “kute” ấy chứ, tính lại rất trẻ con. Chỉ tại tôi mới vào trường đã gây ác cảm cho tôi thôi.
* * *
Hôm nay trôi qua thật êm đẹp, ngoài việc mấy bà tám cứ suýt xoa rồi làm dáng quanh tôi ra thì tôi còn có thêm 3 cái đuôi cứ bám riết lấy mình nữa. Hức hức. Khỏi nói chắc cũng đoán ra, chính là Tiểu Míc, é é lộn, Tiểu Mẫn. Hê hê.
Mệt ghê. Sau cuộc rượt đuổi sôi nổi của mấy bà tám dành cho tôi thì cuối cùng thì cũng thoát được cái lũ hám trai và 3 cái đuôi ấy. Nhưng tôi lại bị Vy Vy bỏ rơi. Huhuhu. Cô ấy theo Liêu Tịnh luôn rồi.
Đang phì phò thở, liếc qua liếc lại đính chính xem mình đã thật sự thoát chưa thì… Một vật thể lạ tròn tròn phóng vút đến.
Ẫu zề, lần này không phải mông tôi nữa mà nguyên cái “mẹt” thân yêu này “được” in dấu một quả bóng. Tôi loạng choạng rồi tiện thể vồ ếch luôn. KHông thể chịu được nữa rồi, cái trường quái quỷ gì thế này, bất cứ ở đâu cũng đá bóng đá biếc được à?
Sau khi bình tĩnh hơn trở lại. Tôi đứng giậy, cầm quả bóng đá “Yêu quý” đấy lên.Vận hết nội công tôi hét lên
-Đứa nào dám chọi bóng với đầu taaaaaaaaaaaaaaaaa……….
-Trả bóng đây. – Một giọng nam trầm vang lên.
Tôi quay ra nhìn. Một vầng hào quang xung quanh người hắn. Sống mũi cao, tóc nâu, rất hợp với mầu mắt hạt rẻ của hắn. Nhưng ánh mắt hắn, sao lạnh thế? Phải nói thật, hắn đẹp hơn hẳn con khỉ tóc vàng và tên biến thái đang ở nhà tôi, có thể so hắn ngang ngửa với tôi rồi đấy. Hố hố. Vẻ đẹp của hắn làm tôi không nói được câu nào
-Mau đưa quả bóng đây. Đừng nhìn tôi nữa.
-Ai… Ai nhìn cậu. – Như bị bắt quả tang vụng chộm, tôi ấp úng. Hix hix, tại cái tên ăn dưa bở kia mà tôi thành bà cô nói lắp đây mà.
-Lại còn không. Trong cậu như vậy mà đi thích con trai à? – Hắn chọc khoáy tôi. Cho tôi rút lại những lời vừa nãy nhá, nhìn hắn ta cười tinh tinh trả lại tiền ấy
-Ơ. Thế cứ nhìn là thích à – Tôi hỏi đểu. – Thế nãy giờ sao cậu cứ nhìn tôi nhỉ? Chẹp… Trông cậu như này mà cũng mê trai đẹp ư?
* * *
Loanh quanh đâu đó trong ngôi trường…
– Đường Doanh….. Liêu Y nhược. Các cậu biết gì chưa? – Một tên vừa chạy xộc lên sân thượng nơi “cặp đôi hoàn hảo” này đang “hàm huyên”, thông báo.
-Biết cái gì? – Cả hai người họ đúng là cặp đôi hoàn hảo thật mà, đồng thanh kìa
-Đại ca Lăng, Hạ Thất Lăng về rồi. Anh ấy đang đá bóng ở sân sau trường
-CÁI GÌ…………….- Đồng thanh tập 2.
Huỳnh huỵch…….. Huỳnh huỵch…….. – họ chạy nhanh xuống sân trường khi nghe tin đại ca về.
Và bây giờ, xin mọi người cùng trở về với vị trí của “thiếu gia” Tạ nhà ta.
* * *
Trái với tưởng tượng cảu tôi. Sau mỗi lần tôi dùng món võ “Đá đểu chân thật” này, nạn nhân sẽ phải phùng mồm trợn má, tức ói máu… Ai dè, mặt hắn vẫn tỉnh bơ không tỏ thái độ gì. Mặt dầy thật.Tôi gặp đối thủ rồi mọi người ơiMatCuoi (20):…
-Không. – Hắn nhẹ nhàng trả lời. – Chỉ vì tôi ngạc nhiên khi gặp phải một người sao hỏa nên mới nhìn thôi.
Ax….. Tên này…. Mi được lắm. (Hóa ra người ói máu là tôi trước nè )
Tiện tôi nhẹ nhàng ném luôn quả bóng dễ sương vào mặt hắn. Với tốc độ “đâm thẳng và xuyên thủng” ấy mà cậu ta vẫn bắt được ư? Thật là tức chết đi mà.
-Cậu mới là người sao hỏa ấy. – Tôi hét len rồi nhẹ nhàng rậm “Huỳnh huỵch” bước đi
Cùng lúc ấy Tiểu Vy và Liêu Tịnh cũng xuất hiện. Sao cô ấy phải há hốc mồm nên như thế. Ngạc nhiên khi thấy bổn cô nương ta bị chọc tức à?
* * *
Lúc tôi và Đường Doanh chạy đến nơi thì thấy thằng nhóc họ Hạ và con người hầu của mình bỏ đi. Tôi chẳng hiểu, có chuyện gì mà lắm “con ruồi” “bâu” xung quanh đây vậy. Tôi chỉ vừa kịp nhận ra có một nụ cười trên môi anh ấy. Anh ấy cười sao? 2 năm rồi tôi chưa được nhìn thấy anh ấy cười. Vậy hôm nay, anh ấy cười, vì cái gì? Chẳng lẽ vì con nhóc có khuôn mặt giống hệt chị Y Tuyết sao. Không, không thể được. Anh ấy chưa một lần vì tôi mà cười thì cũng đừng hòng cười vì một con bé nào khác. Tôi sẽ không tha cho con bé Vy Vy ấy đâu.
Vừa có Ý nghĩ vừa len lỏi trong đầu tôi thì bị con bé Liêu Tịnh kéo giật trở lại
– Chị đừng tỏ ra ngạc nhiên như vậy làm gì. Đừng có động đến Tiểu Vy, tôi cảnh cáo chị đấy!
– Tao làm gì là chuyện của tao. – Tôi quát.
– Chị hại một mình chị Tuyết là đủ lắm rồi.
Khẽ chững lại trước cái tên của người chị duột mình. Chị ơi, thật sự là em hại chị ư? Không, vì chị, em sẽ không để bất kì một hình ảnh người con gái khác nào ngoài chị có thể chen vào tâm chí của Lăng Lăng đâu. Không bao giờ.
“Cậu nhóc thú vị” là ý nghĩ duy nhất trong đầu Hạ Thất Lăng khi đó.
………….
!!!* Típ típ *!!! – Giới thiệu nhân vật mới nào
-Đỗ Phúc : Con trai nhà họ Đỗ. Papa cậu là đối tắc lớn của papa Tạ Ngọc Lam. Cậu và Lam là bạn với nhau từ nhỏ nhưng vì một số chuyện khiến LAm tạm thời quên Phúc. Vừa nghe tin cô được papa đưa về, cậu nhanh chóng bay về nước chỉ mong được gặp “tình yêu bọ xít” hồi con nít của mình.
-Còn thư kí Kim chỉ là nhân vật phụ không đáng nói nên Vy không giới thiệu nhá ^^!
pS : Vì muốn miêu tả rõ tâm trạng của một số nhân vật nên Vy đổi người kể truyện liên tục. Mọi người thông cảm nha
…………..
(Vẫn là Y Nhược kể nhá)
Tôi nhớ như in, 16 năm trước
-Lần này Y Tuyết của chúng ta lại đứng đầu rồi. Con gái yêu của bố – Bố tôi cầm tờ kết quả xếp hạng trường của chị Y tuyết lên, vui mừng.
-Con giỏi lắm, Y tuyết. Vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại giỏi giang. Thật sự ta rất tự hào về con.
Phải rồi…. Chị luôn là nhất.
-Không chỉ con làm tốt đâu ạ, Y Nhược cũng giỏi nữa. – Nụ cười của chị ấy thật dịu dàng. Nhưng tại sao tôi lại gét nụ cười ấy thế. Giả tạo!
Như chợt nhớ ra có sự hiện diện của tôi, bố nói :
-Ừ. Y Nhược của chúng ta cũng giỏi nữa.
-Con chỉ nhất lớp thôi mà. Bố mẹ tự hào gì chứ. – Tôi cau có. – Thôi, con về phòng trước. Mọi người cứ vui vẻ.
Đúng vậy. Chị luôn hơn tôi. Là sinh đôi nhưng hình như bố mẹ chẳng hề coi có sự có mặt của tôi trong cái nhà này. Y Tuyết học giỏi, ngoan ngoãn, xinh đẹp, còn tôi, tôi là cái gì trong lòng bố mẹ? Từ bé, chị đã luôn được mọi người yêu quý. Thậm chí, khi bố mẹ đi dự tiệc, tôi chưa một lần được theo sau, còn chị không muốn cũng bị bố mẹ bắt theo. Mọi việc tôi làm đều bị mẹ chê trách, còn chị có sai mẹ cũng chỉ cười rồi cho qua. Nhiều lúc tôi nghĩ, tôi cũng là con của bố mẹ vậy tại sao họ lại đối xử với tôi như thế. Thà rằng họ đừng sinh tôi ra còn hơn. Tôi biết, Y Tuyết luôn muốn bù đắp cho tôi, nhưng tôi không cần cái sự bù đắp ấy. Nực cười, giả tạo, buồn nôn lắm! Thà rằng chị cứ đối xử tệ với tôi như họ thì tôi đã không phải tự rằn vặt mình thế này. Ừ, Tôi thừa nhận, tôi đố kị với chị ấy.
Mọi người đối xử với tôi trái ngược với chị, mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về chị, ai cũng đứng về phía chị, tất cả tôi đều chịu đựng được hết. Điều làm tôi ghét cay ghét đắng chị tôi nhất là đến người tôi thầm yêu lại đi yêu thầm chị. Nực cười lắm phải không? Tôi thề rằng sẽ không để chị cướp mất niềm hạnh phúc nhỏ nhoi duy nhất của tôi đâu.
Người trong mộng của tôi là Hạ Thất Lăng. Mọi người đều biết đến anh ấy như một hoàng tử hoàn hảo. Học giỏi, đẹp trai, tài năng, dễ mến, hòa đồng, anh ấy đều có đủ. Duy nhất chỉ có một nhược điểm, anh ấy hoàn toàn “vô cảm” với con gái. Tôi thích cái tính lạnh lùng ấy của anh.
Đâu ai biết, “hoàng tử băng giá” ấy lại yêu sâu đậm chị tôi. Không thể chấp nhận được, ngay cả người duy nhất khiến tôi cảm thấy cuộc đời tôi vẫn còn ý nghĩa mà chị ấy cũng cướp mất ư?
Tôi yêu anh ấy, nhưng tôi không hề dám dành anh ấy về mình. Vì sao à, vì tôi kém cỏi hơn chị, vì tôi không nổi trội, vì tôi là một đứa con hư và vì…. tôi sợ sẽ mất anh ấy. Biết đâu sau khi thổ lộ, đến cả một người bạn thân như tôi anh ấy cũng không cần. Cuộc đời thật bất công.
Và cái ngày ấy đến. Cái ngày định mệnh khiên cuộc sống của toàn bộ chúng tôi thay đổi.