Khách Điếm Lão Bản

Chương 6: Thức tỉnh 1


Đọc truyện Khách Điếm Lão Bản – Chương 6: Thức tỉnh 1

Để không bỏ lỡ nhiều thời gian, Mạc Ly vội giục Trình Cửu Nhụ và Dược Lang lên đường tìm thuốc.

Dược Lang dù oán thán sao Trình Cửu Nhụ lại là bạn đường, nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại sự cưỡng bức dụ dỗ từ Trình Cửu Nhụ và Mạc Ly, lại dẩu miệng với oan gia như trước.

Mạc Ly nhìn bóng dáng hai người dần xa, mới quay lại trong phòng chăm sóc bệnh nhân.

Từ lúc làm bác sĩ thực tập, Mạc Ly đã sớm quen với việc trông nom người bệnh nặng, tất thảy mọi chuyện y đều rất thuần thục, không tính là việc khó. Y tiến hành lau thân thể cho người bị thương theo lệ, truyền chút nước biển thời hiện đại cho hắn để bổ sung dinh dưỡng.

Mạc Ly sờ sờ tóc bệnh nhân, bên trên rất nhiều huyết ô và uế vật, phát ra một mùi thật khó ngửi. Y suy nghĩ một chút, liền tìm ghế cao bằng giường, để đầu người bị thương ra ngoài giường, đặt lên ghế.Đun chút nước nóng, Mạc Ly nhẹ nhàng gội đầu cho hắn.

Cổ nhân chung quy chịu ảnh hưởng Nho học, cho rằng thân thể mái tóc là của cha mẹ, không thể tùy tiện cắt đi, cho nên từ nhỏ đã nuôi tóc dài.Lông tóc đàn ông lại nhiều hơn phụ nữ, cứ như vậy, việc gội rửa cũng vô cùng gian nan.Mạc Ly lúc nào cũng chú ý, không để nước bắn lên vị trí khác của người bị thương.Thế nhưng, dù động tác có nhẹ nhàng mấy, cũng khó tránh vài giọt rơi xuống mặt hắn.

Có lẽ bị nước đánh thức tri giác, Mạc Ly vừa cúi người lấy khăn, ngẩng lên đã thấy nam tử trừng lớn mắt nhìn mình. Y hết hồn, khăn rơi vào nước, phát ra tiếng động mạnh.


Nam tử đột nhiên giống như nhớ lại chuyện gì, nhảy dựng lên, bởi vì động tác quá mạnh mà vướng phải chai truyền dịch.Chai truyền đổ xuống đất, lại phát ra tiếng động ầm ĩ, càng kích thích thần kinh mẫn cảm của hắn.

Nam tử đó có thể đã phải chịu rất nhiều nhục nhã, không phân rõ nổi người trước mặt là bạn hay thù, chỉ cần gặp người là giết, tránh bị kẻ khác dụng tâm.

Chốc lát, Mạc Ly đã bị một đôi bàn tay lớn bóp lấy yết hầu. Y vốn gầy yếu, hơn nữa chưa từng tập võ, đương nhiên chịu không nổi màn tấn công này, thân thể ngã ra sau.May mà sau lưng là tường, lúc này mới tránh cho cái ót đụng đất thảm hại. Nhưng mà tình hình hiện tại cũng không tốt đẹp gì.

Chỉ thấy nam tử mắt đỏ đậm, hầu phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, cánh tay đầy mủ nổi gân xanh, năm ngón siết chặt lấy cổ Mạc Ly.

Ngay từ đầu, tất nhiên Mạc Ly phải giãy giụa theo bản năng, liều mạng muốn gỡ bàn tay nam tử ra. Trong hỗn loạn, thình lình y nhớ lại lời Trình Cửu Nhụ, người này mặc dù bị Di Công đại pháp nhưng vẫn còn năm tầng công lực.Y tưởng tay trói gà không chặt như mình mà đối kháng được với cao thủ ư, quả thực không biết tự lượng sức.

Mạc Ly ở xã hội hiện đại cũng nhiều lần được vài đồng nghiệp tốt bụng nói, một ngày nào đó y sẽ bị chính lòng tốt của mình giết chết.

Tuy kiếp trước cũng vì thế mà mất nghiệp, nhưng Mạc Ly chưa từng hối hận.

Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, dù thay đổi cuộc sống ở một thời đại khác, Mạc Ly vẫn không đổi được cái tính người tốt bụng.

Nhưng mà, y không dự liệu được chuyện này, giờ cả mạng cũng bị liên quan.

Chỉ có điều, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, bản thân tựa hồ luôn cô độc. Dù mình có ốm thì vẫn là bệnh nhân hồi phục y mới được về nhà. Bản thân là bác sĩ, vĩnh viễn chỉ là một người khách qua đường, chỉ biết đứng nhìn hạnh phúc của người khác.

Trải qua nhiều thăng trầm, loanh quanh trongnhững vòng tròn nhỏ hẹp, Mạc Ly coi như là cô nhi, chưa từng mong đợi có một sự ràng buộc sâu sắc. Người người bên cạnh y, lúc nào cũng vội vàng lướt qua, không mang theo một gợn mây.Tới thời đại này, may mà có Dược Lang và Cửu Nhụ làm bạn, nỗi cô đơn rỗng tuếch mới có chút tiêu thất.


Hiện tại, dù đối mặt với cái chết, Mạc Ly cũng chỉ là thấy vui vui mơ hồ.

May mà Dược Lang và Cửu Nhụ không có mặt, không thì khó tránh một trận đấu ác liệt… May mà mình cũng có thể rời khỏi thế giới phức tạp xa lạ này…

Cảm giác không khí trong phổi chẳng còn bao nhiêu,nghĩ rằng không chút bận tâm, nhưng vẫn có hơi quyến luyến thế tục. Vì thế, Mạc Ly mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, muốn nhìn thế giới lần cuối, còn cả người này nữa, người cuối cùng y cứu…

Nam nhân vốn đã mất nhân tính, chỉ muốn hủy diệt tất cả những kẻ, những thứ làm tổn thương hắn. Bị phản bội, đày đọa, khuất đả, vu nhục… không còn gì có thể khiến hắn tin vào con người.

Thần trí bị giọt nước ấm kia đánh thức. Hắn mở mắt chỉ thấy đây là ngôi nhà gỗ đơn sơ, có cái chai kỳ quái, và một người có tướng mạo thật bình thường.

Phản ứng đầu tiên của hắn, đó là nhanh chóng giếtkẻ đã di dời hắn khỏi nơi chứa chấp, và kẻ trước mặt này khả năng chính là tên được phái tới để chăm sóc hắn.Dù sao chưa cậy được bí mật gì từ miệng hắn, đám cẩu tặc Thương Long môn nhất định không nỡ cho hắn chết. Để ngăn đám hạ phó có cơ hội mật báo, hắn thầm hạ quyết tâm làm một cú tấn công bất ngờ, tìm cơ hội thoát thân.

Tay hắn dùng nội lực như thế, thậm chí còn không để người trước mặt có cơ hội la lên. Hắn lạnh lùng nhìn y sắp tắt thở. Trong lòng cười lạnh, nghĩ thế này là để cẩu tặc sung sướng rồi, coi như nhân từ với y.

Hắn đã tự mình lập kế hoạch khẩn cấp trốn ra, phải làm thế nào để đám người bỉ ổi Thương Long môn phải thống khổ.Đến khi… mãi đến khi cái người sắp chết ấy lộ ra một nụ cười nhàn nhạt với hắn.


Hắn thấy đôi mắt người nọ… Hắn chưa từng nghĩ tới, một người bình thường thế này lại mang một đôi mắt không hề bình thường đến thế.

Linh động, dịu dàng.

Cho dù đối mặt với cái chết, nhưng lại tỏa ra quang mang ấm áp như vậy.

Quang màng nàydường như có thể tha thứ mọi nghiệp chướng. Đó là một ánh mắt bao dung, từ bi, đồng cảm, vàtha thứ, thậm chí cả chút tịch mịch.

Dường như có thể nhìn thấu nội tâm con người.

Bất tri bất giác, nam nhân buông lỏng bản tay.

Mạc Ly trượt theo tường, thần trí lại bắt đầu mơ hồ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.