Đọc truyện Kết Hôn Anh Có Dám Không – Chương 14
“Lâm
Sở, em sang bên này mà xem, đẹp lắm, nếu lấy cảnh này…”. Hoa Thiên xin nghỉ
học, đưa tôi và Lâm Sở đi chơi.
“Được
đấy, cậu đợi mình qua bên kia đã nhé!” Lâm Sở vác máy ảnh lên, chạy đi luôn.
Hoa anh đào ở đây quả thật rất đẹp, thảo nào Lâm Sở cứ bấm máy lia lịa.
“Chúng
ta có nhất thiết phải về không?”. Mắt Hoa Thiên hơi đỏ, tôi biết trong lòng anh
ấy đang rất buồn.
“Em
cũng không biết nữa, con trai A Mông mắc bệnh máu trắng, em không thể yên tâm được”.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
“Liệu
không về có được không?”. Hoa Thiên nâng cằm tôi lên.
“Anh
đừng như thế! Em vào nhà vệ sinh chút đã, lát nữa Lâm Sở sẽ quay lại đấy!”. Tôi
tránh anh ấy.
“Phù…”.
Tôi nhìn vào gương rồi thở dài, nghĩ lại mọi chuyện trước đây.
“Á!”.
Bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau đẩy tôi vào sát gương, tôi thấy đỉnh đầu đau
nhói liền vùng quay lại, đẩy người đó ra. Theo lý mà nói, ở mấy chỗ như thế
này, không vụ án nào có thể xảy ra mới đúng chứ!
Lúc
nhìn rõ người phía sau, tôi vô cùng sợ hãi. Người phụ nữ đó mặc áo mưa, đeo
kính đen, trên mặt có một vết sẹo dài, trông vô cùng quen thuộc.
“Tại
sao chị lại ở đây?”. Tôi lùi lại sát tường, toàn thân nổi da gà.
“Đến
thăm em chứ sao nữa? Chị sợ em sẽ nhớ chị”. Chị ta tháo kính xuống, ngoài vết
sẹo do tôi gây ra thì gương mặt không thay đổi chút nào.
“An
Nguyệt, rốt cuộc chị muốn làm gì?”. Tôi nhìn ra cửa sổ, từ chỗ tôi tới đó chỉ
cách vài bước chân thôi.
“Đều
tại mày hủy hoại cuộc đời tao.” Ánh mắt sắc nhọn của Ánh Nguyệt làm tôi sợ đến
đứng tim, quên cả việc chạy trốn. “Mày cứ tưởng sống sung sướng ở đây thì tao
sẽ không tìm được mày hả?”. Chị ta rút ra một con dao sắc lẻm kề lên má tôi.
Cảm giác lạnh toát nhanh chóng lan ra toàn cơ thể. Tôi biết mình phải chiến
đấu.
“Ở đây
cũng có cảnh sát đấy, chị mà manh động là sẽ phải ngồi tù!”. Tôi bấu chặt tay
vào tường.
“Tao đã
tìm hiểu kĩ rồi, camera ở chỗ này vừa mới thay, còn đang trong thời gian kiểm
tra”. An Nguyệt nhếch mép. “Đợi tới khi có người phát hiện ra mày nằm ở đây,
chắc tao đã yên vị trên máy bay rồi.”
“Tiểu
Ngư! Bọn anh đi trước đây!”. Giọng Hoa Thiên từ xa vang tới. “Lâm Sở không đợi
được nữa, em mau lên nhé!”
“Tại
sao… nó lại…”. An Nguyệt lắp bắp. Nhân lúc đó, tôi đẩy chị ta rồi vùng chạy ra
ngoài.
“Sao
vậy em?”. Trông thấy bộ dạng hoảng hốt của tôi, Hoa Thiên liền kéo lại hỏi.
“Đi! Đi
mau lên!”. Thấy An Nguyệt đang lao ra ngoài, tay vẫn lăm lăm con dao, tôi cuống
quýt.
“Chị!”.
Hoa Thiên ngạc nhiên khi gặp An Nguyệt ở đây. Vừa thấy con dao, nhanh như chớp,
anh ấy đẩy tôi ra. Tôi chỉ nghe thấy “phập” một tiếng rồi anh ấy ngã xuống.
“Hoa
Thiên!”. Tôi nhìn thấy rất nhiều máu đang chảy ra từ khóe miệng anh ấy.
“Em…
tại sao em lại ngăn chị?”. Bàn tay An Nguyệt toàn là máu, trên mặt cũng vậy.
“Hoa
Thiên, anh không sao chứ?”. Tôi vội ôm lấy anh ấy, không biết phải làm gì tiếp
theo nữa.
“Chị…”.
Hoa Thiên vừa mở miệng, máu đã lại trào ra.
“Các
cậu đang làm gì thế hả? Mình bỏ tiền ra cho các cậu vào đây đấy nhé, mau ra
đi!”. Giọng Lâm Sở cũng vang lên gần đó.
Tôi
nhìn An Nguyệt, phân vân không biết có nên gọi Lâm Sở hay không. “Đừng gọi!
Đừng gọi!”. Hoa Thiên nắm lấy bàn tay tôi. “Chị… mau nấp đi!”
Câu nói
của Hoa Thiên làm An Nguyệt định thần lại, chị ta vội vàng chạy vào nhà vệ
sinh.
“Chị…”.
Tôi ngẩn người nhìn An Nguyệt chạy trốn, cổ họng như bị cái gì đó chẹn lại.
“Không
thể để chị ấy bị sao được, anh xin em, đừng nói ra, coi như là giúp anh đi!”
Máu từ khóe miệng Hoa Thiên chảy ra càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả áo len của
tôi.
“Lâm
Sở!”. Tôi hét lên.
2.
“Cô
Thẩm, cô thật sự không nhận ra đó là ai sao?”. Bên phía cảnh sát điều một nữ
nhân viên tới thẩm vấn tôi.
“Xin
lỗi, tôi không nhìn rõ lắm, chỉ thấy một người xông ra thôi”. Nếu tôi không
tiết lộ mà camera ở chỗ đấy vẫn đang trong thời gian kiểm tra thì chắc chắn
không một ai có thể biết được hung thủ là An Nguyệt.
“Nhưng
xem ra chuyện này đáng lẽ là nhằm vào cô”. Nữ cảnh sát đó vẫn hy vọng tôi có
thể tiết lộ thêm một chút.
“Tôi
thực sự xin lỗi”. Tôi cúi đầu.
“Rốt cuộc
là ai làm chứ?”. Lâm Sở ôm lấy tôi, hỏi.
“Mình
nhìn không rõ, chắc là tên lưu manh nào đó”. Tôi giấu cả Lâm Sở, Hoa Thiên
không muốn nói chuyện này với bất cứ ai khác.
“Hoa
Thiên đáng thương quá!”. Lâm Sở ôm tôi thật chặt.
“Anh ấy
sao rồi?”. Tôi bật khóc.
“Vẫn
chưa qua giai đoạn nguy hiểm”. Lâm Sở giúp tôi lau nước mắt. Ngày bé, mỗi khi
tôi khóc nhè, mẹ cũng hay làm vậy với tôi.
“Hoa
Thiên!”. Tôi gọi. Hoa Thiên phải nằm trong phòng quan sát đặc biệt, quanh người
là một đống dây lằng nhằng, nhìn rất tội nghiệp.
“Xin
lỗi, chỉ có một người được vào thôi, giờ bệnh nhân rất yếu”. Bác sĩ nói.
“Cậu đi
đi, mình đứng ở ngoài cửa nhìn vào cũng được, không sao đâu!”. Lâm Sở vỗ vai
tôi.
“Họ
không biết là ai đã làm đâu”. Tôi nói khẽ với Hoa Thiên. “Anh yên tâm, em sẽ
không nói gì cả”. Mắt Hoa Thiên vẫn nhắm chặt.
“Anh sẽ
khỏe thôi, không sao đâu”. Tôi nhìn anh ấy, vuốt nhẹ lên má anh, bỗng tôi thấy
hàng mi Hoa Thiên hơi động đậy, sao đó anh ấy từ từ mở mắt ra.
“Hoa
Thiên!”. Tôi quỳ gập người xuống gọi.
“Cảm…
cảm ơn!”. Anh ấy mấp máu đôi môi nhợt nhạt.
“Không,
không, phải là em cảm ơn anh mới đúng, nếu không có anh, chắc em đã…”
“Đừng
nói vậy!”. Hoa Thiên khẽ lắc đầu. “Hãy lấy anh nhé… trước lúc anh chết…”. Anh
ấy nhìn tôi rồi ho dữ dội, ho ra cả máu nữa. Máy móc xung quanh bỗng kêu “tít
tít” nghe rất đáng sợ.
“Anh sẽ
không chết đâu! Anh không thể chết được! Bác sĩ!”. Tôi lao như người điên ra
ngoài, va cả vào Lâm Sở. Bác sĩ vội vàng chạy tới.
“Xin
lỗi, anh biết em không muốn…”. Ba tháng sau, Hoa Thiên mới được xuất viện, Lâm
Sở đã về từ trước, tôi nhờ cô ấy nói với gia đình tôi rằng tôi sắp kết hôn với
Hoa Thiên, có lẽ sẽ định cư ờ đây luôn, không về nữa.
“Anh
biết em vẫn không yên tâm về chuyện con trai A Mông”. Hoa Thiên ngồi xuống cạnh
tôi.
“Đợi
khi em nhìn thấy thằng bé không sao nữa, mình sẽ quay trở lại đây, sau đó,
chúng ta sẽ chuyển nhà tới một nơi không ai tìm thấy, dù cho là vùng quê cũng
được, rồi mua một ngôi nhà nhỏ”. Tôi dựa đầu lên vai anh.
“Ừ”.
Anh ấy hôn lên trán tôi.
3.
“Mình
tưởng cậu không về nữa chứ!”. A Mông lao đến chỗ tôi. “Hu hu… Mình cứ nghĩ cậu
sẽ ở lại đó mãi mãi”. Cô ấy ôm chặt lấy tôi mà khóc, lớp phần trang điểm trên
mặt bị nhòe nhoẹt hết cả.
“Cậu
đúng là đồ khốn! Con ốm như vậy mà sao không thèm nói với mình một câu hả?”.
Tôi lườm A Mông.
“Mọi
người sợ em lo lắng. Nếu biết em về nước thế này, anh đã nói từ lâu rồi”. Giọng
Lý Triển Bằng có vẻ cứng cỏi hơn.
Trần Lộ
và Dương Siêu vừa tới, Trần Lộ đang mang bầu, tôi lại sắp có thêm một đứa con
nuôi nữa.
“Về rồi
thì đừng đi nữa nhé!”. Mặt Trần Lộ cũng giàn giụa nước. “Đúng rồi, Lâm Sở bảo
cậu sắp…”. Trần Lộ liếc Hoa Thiên rồi thì thầm vào tai tôi. “Sắp kết hôn với
Hoa Thiên à?”
“Ừ,
mình sẽ lấy anh ấy, nhưng phải đợi chuyện của các cậu xong xuôi đã”. Tôi mỉm
cười.
“Mẹ!”.
Vừa bước vào nhà, tôi vội lao tới, ôm chầm lấy mẹ.
“Con
với chả cái! Đi rồi là không thèm về với mẹ nữa hả?”. Mẹ tôi khóc lóc, lệ chảy
dài theo những nếp nhăn trên khóe mắt.
“Mẹ à,
con về rồi mà!”. Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi thấy mẹ khóc nhiều như vậy.
“Ngồi
đi, Hoa Thiên!”. Thẩm Lãng đỡ hành lý giúp chúng tôi, ba năm qua, anh ấy đã
thay đổi ít nhiều. Bây giờ nhìn ông anh tôi chững chạc hơn, cổ phiếu của công
ty Thẩm Lãng sắp được niêm yết trên sàn chứng khoán nữa.
“Anh
được lắm! Cuối cùng anh cũng biết tự mình giải quyết mọi thứ rồi”. Tôi vỗ vai
Thẩm Lãng.
“Thì
nhờ em dạy anh mà. Không có em, chắc anh không khá nổi”. Thẩm Lãng khoác vai
tôi, cười vui vẻ.
4.
“Cậu sẽ
kết hôn với Hoa Thiên thật hả?”. A Mông hỏi khi chúng tôi tụ tập ở nhà Lâm Sở,
lần này trở về, tôi đã thành đứa thất
nghiệp mất rồi.
“Ờ,
mình chẳng nghĩ ra lý do gì để không đồng ý cả”. Tôi nằm trên ghế sô pha của
Lâm Sở. Cô ấy mới nuôi một con chó, đặt tên nó là Ngư Ngư, làm tôi tức chết đi
được!
“Mình
cũng không nghĩ ra”. Mặt A Mông buồn buồn.
“Con
trai cậu thế nào rồi?”. Tôi nghĩ nói vào chuyện chính vẫn tốt hơn.
“Không
sao cả, giờ nó vẫn bình thường. Đợi mình sinh thêm một đứa nữa rồi tính.”
“Bọn
mình về rồi đây!”. Hôm nay, Lâm Sở dẫn Hoa Thiên tới tham gia phỏng vấn ở một
studio rất nổi tiếng. Chúng tôi đều đang tìm công việc mới vì đợi đến lúc A
Mông sinh con, chắc phải mất hơn một năm.
“Sao
rồi anh?”. Tôi nhìn Hoa Thiên đang ngồi xuống cạnh mình.
“Khá
ổn, bên đó lương cũng khá cao”. Hoa Thiên giúp tôi sửa lại lọn tóc vương trước
mắt. “Em định thế nào?”
“Em hả?
Chắc em sẽ tới làm chỗ Thẩm Lãng, anh ấy định giao một chi nhánh cho em quản
lý”. Tôi bảo.
“Dạo
này, ông anh cậu giỏi giang ra phết đấy”. A Mông uống nước rồi nói với tôi.
“Thật
hả?”. Tôi không tin lắm.
“Thật
mà, cậu không biết chứ, lần trước có một container hàng, bọn mình đã định lấy
rồi, không ngờ bên đó lại thích ông Thẩm Lãng nhà cậu, sống chết gì cũng không
chịu giao cho bất cứ đối tác nào khác, cho dù chiêu gì bọn mình cũng dùng rồi,
ngay cả Cố Đại Hải cũng…”. A Mông buột miệng nói ra cái tên khiến lòng tôi đau
nhói.
“A
Mông!”. Lâm Sở quát. “Mau lại đây! Lau sàn đi! Cậu đổ nước đầy ra đây rồi này!”
5.
“Mấy
hôm nữa, anh về thắp hương cho bố mẹ, em muốn đi cùng không?”. Trước lúc tôi
xuống xe, Hoa Thiên hỏi tôi.
“Vâng,
hôm ấy anh tới đón em nhé!”. Tôi vẫy tay.
“Tiểu
Ngư!”. Tôi giật bắn mình khi Thẩm Lãng gọi. Anh ấy đang ngồi trước cổng.
“Làm gì
mà anh cứ như lũ lưu manh thế hả?”. Tôi ngồi cạnh anh ấy rồi lấy thuốc ra, châm
lửa hút.
“Đợi em
thôi. Em định cưới Hoa Thiên thật hả?”
“Trời
ạ, mọi người điên hết rồi phải không? Sao ai cũng hỏi em câu đó thế? Em lấy
chồng thì ngạc nhiên lắm à?”. Tôi lườm anh ấy.
“Anh
chỉ sợ em không hạnh phúc thôi”. Trước đây, Thẩm Lãng rất ít khi nói những lời
như thế này, xem ra ba năm vừa qua đã khiến anh ấy thay đổi không ít.
“Thôi
đi! Giờ anh giỏi rồi nên bật lại em hả?”. Tôi cười rồi rít một hơi thuốc.
“Ờ, thì
thôi vậy, ly hôn khiến người ta trưởng thành hơn mà.”
“Ha ha,
đúng là cùng một giuộc!”. Tôi cười. “Em nợ Hoa Thiên nhiều lắm, anh ấy suýt
chết vì em đấy”. Tôi kể cho Thẩm Lãng nghe chuyện ở bên Nhật, chỉ có điều hung
thủ được thay bằng một tên lưu manh. Nếu biết đó là do An Nguyệt làm, chắc chắn
anh ấy sẽ nhảy dựng lên cho mà xem.
“Ờ, em
vui là được rồi, chỉ là anh thấy buồn thay cho Cố Đại Hải thôi”. Thẩm Lãng đứng
dậy. “Mình về nhà thôi, ngoài này lạnh quá!”
“Anh ấy
vẫn khỏe chứ?”. Tôi cũng đứng dậy.
“Ừ, mấy
năm nay cậu ấy làm như bán mạng, giờ thì chuyển tới công ty ở rồi”. Thẩm Lãng
khẽ vỗ tay để đèn bật sáng.
“Anh ấy
không biết em đã về chứ?”
“Hình
như là thế.”
“Anh
đừng nói nhé! Đợi sau khi con trai A Mông khỏi bệnh, em sẽ âm thầm ra đi, coi
như chưa có chuyện gì xảy ra”. Tôi chỉ muốn khóc.
“Em
thực sự không muốn gặp lại cậu ấy sao? Giờ Cố Đại Hải gầy tong teo, trông
thương lắm”. Thẩm Lãng không quay đầu lại, bảo tôi.
“Gặp
rồi thì sao chứ? Nói với anh ấy rằng em chuẩn bị lấy chồng à?”. Tôi cười đau
khổ.
6.
“Này
nhóc, còn nhớ dì không?”. Tranh thủ thời gian rảnh, tôi đến thăm con trai A
Mông. Tuy bị bệnh máu trắng nhưng do ăn uống tốt nên nhìn bề ngoài, thằng nhóc
này trông khá bình thường, còn hơi béo một chút nữa.
“Dì Ngư
Ngư!”. Nó giương mắt nhìn tôi một hồi rồi reo lên.
“Thông
minh quá! Con vẫn nhớ dì phải không?”. Tôi xoa đầu nó, đứa bé này hẳn phải là
một thần đồng, giỏi hơn bố mẹ nó nhiều.
“Dì Ngư
Ngư đừng đi nữa nhé! Dì đi rồi, mẹ con toàn khóc thôi…”. Nó kéo tay tôi, kể lể.
“Ừ, dì
sẽ không đi đâu nữa”. Tôi bế thằng nhóc lên, giờ nó nặng hơn trước nhiều, còn
biết ăn nói hơn cả A Mông.
“Ơ, em
đến chơi à?”. Lý Triển Bằng xách một túi đồ ăn tới, tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn
thấy tôi.
“Này,
con trai anh thông minh quá, vẫn còn nhớ em đấy, hơn hẳn bố mẹ!”. Tôi cười.
“Đương
nhiên! Lúc em không ở đây, mỗi lần nhớ em, A Mông lại kể cho thằng bé nghe về
em”. Lý Triển Bằng bế con quay lại giường bệnh rồi đưa cho nó một túi khoai
lang.
“Em
định cưới thật hả?”. Anh ấy vừa gọt hoa quả cho con vừa hỏi.
“Mọi
người mắc bệnh gì thế không biết! Hôm qua, A Mông cũng hỏi em câu này”. Tôi cắn
một quả táo.
“Đều
nghĩ cho em thôi mà. Cố Đại Hải vẫn đang đợi em đấy.”
“Đừng
nói chuyện này trước mặt Hoa Thiên, anh ấy sẽ buồn lắm”. Tôi vứt hạt táo ra
ngoài.
“Anh
biết rồi. Em tưởng anh giống A Mông sao?”. Lý Triển Bằng ngẩng đầu lên, trợn
mắt nhìn tôi.
“Giờ
anh và A Mông mới giống vợ chồng đấy, tốt hơn mấy năm trước nhiều”. Tôi quàng
tay ra sau ghế.
“Đúng
vậy. Khi biết bệnh của con, A Mông khóc nhiều lắm. Lúc đó, trái tim anh như bị
ai đó bóp chặt. Thật đấy! Đau đớn vô cùng, suýt nữa thì anh đã quay lưng bỏ đi
rồi”. Lý Triển Bằng gọt táo xong rồi bảo con cầm lấy ăn. “Đau đến tan nát cả
ruột gan… Đến khi ấy, anh mới hiểu tại sao ngày xưa anh lại lấy cô ấy. Thật sự
không phải vì có con nên phải cưới mà bọn anh thực sự yêu thương nhau. Cái đó
gọi là trách nhiệm, anh phải chăm sóc cho vợ và con mình, nếu không trong tim
sẽ thấy rất đau.”
“Anh
cũng đã hiểu chuyện như Thẩm Lãng vậy. Chà, xem ra lần này em đi là hợp lý, mọi
người đều biết mình nên làm gì rồi”. Tôi cười.
“Anh
nghĩ em không nên đi. Sao em phải chạy trốn chứ? Rõ ràng hai người còn yêu
nhau…”. Lý Triển Bằng tỏ ra hơi kích động.
“Thôi!
Anh đừng nói nữa! Em đi tìm Hoa Thiên đây, hôm nay là ngày đầu tiên anh ấy đi
làm, bọn em hẹn nhau đi ăn rồi”. Tôi xách túi lên, bước ra ngoài.
7.
“Được,
em sẽ đợi anh”. Tôi bảo. Hoa Thiên nói anh ấy còn đang sắp xếp đồ đạc nên tôi
đứng chờ dưới sảnh. Một chiếc xe ở gần đó khiến tôi chú ý, hình như nó cùng
loại với xe của Cố Đại Hải, màu sắc cũng y hệt. Bước lại gần, tôi thấy trong xe
có một con chó Chihuahua rất giống Bội Bội của tôi.
“Gâu
gâu!”. Vừa nhìn thấy tôi, con Chihuahua đó liền sủa ầm ĩ, lại còn không ngừng
ngoe nguẩy đuôi nữa.
“Bội
Bội à?”. Tôi nhìn nó.
“Gâu!”.
Nó sủa lại như trả lời tôi.
“Bội
Bội, ngồi xuống!”. Tôi thử bảo nó.
“Gâu!”.
Con chó ngoan ngoãn ngồi xuống, giương mắt lên nhìn tôi.
“Đúng
là mày hả?”. Nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra. Đồ quỷ nhỏ này, đã lâu như vậy
rồi mà nó vẫn còn nhớ tôi.
“Đu Đu,
lần sau không được ăn nhiều như thế nữa nhé!”. Một giọng nói quen thuộc vang
lên từ góc đường, tôi vội nấp sau một chiếc xe khác.
“Gâu
gâu gâu!”. Bội Bội không thấy tôi đâu nên sủa váng lên.
“Bội
Bội, mày làm sao thế? Đu Đu về rồi còn gì”. Có tiếng mở khóa xe, sau đó là tiếng
đóng cửa. “Ngoan nào, lát nữa, tao sẽ đưa chúng mày về nhà. Bội Bội, không được
bắt nạt Đu Đu nữa! Nó vừa tiêm xong đấy”. Tiếng xe nổ máy khiến tôi không nghe
được giọng Cố Đại Hải nữa. Run run đưa tay lên bịt chặt miệng, tôi cố gắng
không thốt ra cái tên quen thuộc kia.
“Tiểu
Ngư!”. Lúc Hoa Thiên ra, tôi đang dựa vào xe của người khác để hút thuốc.
“Hả?”.
Tôi giật mình.
“Xe
chúng ta ở bên này cơ mà!”. Hoa Thiên giật lấy điếu thuốc trên tay tôi.
“Ơ, em
nhầm, em quên bẵng đi mất”. Tôi luống cuống, nếu biết chuyện tôi vừa thấy Cố
Đại Hải, Hoa Thiên chắc chắn sẽ không vui.
“Lâu
lắm không ăn đồ nướng rồi, chúng ta đi ăn nhé!”. Hoa Thiên hỏi tôi.
“Em ăn
gì cũng được”. Tôi thắt dây an toàn.
“Mọi
người nói… chị anh đã mất tích khá lâu rồi”. Lúc qua ngã tư, Hoa Thiên đột
nhiên nói.
“Chị ta
trốn rồi sao?”. Tôi di di ngón tay lên mặt kính.
“Nếu
tìm được chị ấy, anh sẽ nói với chị ấy rằng không sao đâu, không cần phải trốn
tránh nữa”. Hoa Thiên thở dài.
“Hoa
Thiên à, anh tốt thật đấy!”. Tôi nhắm mắt lại.
“Anh đã
từng làm những chuyện không tốt mà”. Anh ấy khẽ nói.
“Vậy
sao? Đối với em, anh luôn là người tốt”. Tôi mở mắt ra.
“Nếu
như… anh nói là nếu như, nếu như anh làm một chuyện gì đó không tốt thì em có
hận anh không?”. Anh ấy dừng xe lại hỏi tôi.
“Anh
không bao giờ làm điều xấu cả, em tin là thế!”. Tôi nhìn Hoa Thiên. Thực ra
trước đây, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu, anh ấy bảo nếu vì một phút
bồng bột mà tôi đồng ý kết hôn thì anh ấy có thể cho tôi thêm thời gian. Điều
này làm tôi rất khó nghĩ, nhất là khi nhìn vào mắt anh ấy, đôi mắt vừa chứa
chan hy vọng vừa thấp thỏm lo âu, lại có cả nỗi xót xa, chua chát.
“Cám ơn
em!”. Anh ấy khởi động lại máy.
“Hôm
nay em ở lại đây được không?”. Hoa Thiên hỏi khi tôi đưa anh ấy về nhà, lúc nãy
anh ấy uống hơi nhiều rượu. Ngôi nhà này là tài sản duy nhất mà bố mẹ Hoa Thiên
để lại nên anh ấy không nỡ bán đi.
“Mai
anh còn đi làm mà, em cũng phải tới chỗ Thẩm Lãng nữa”. Tôi nhẹ nhàng đẩy tay
anh ấy ra.
“Mỗi
buổi sáng không nhìn thấy em, anh đều cảm thấy lo lắng”. Anh ấy vẫn không muốn
buông tay.
“Em sẽ
gọi điện thoại cho anh”. Tôi dìu anh ấy lên nhà, đỡ vào giường rồi đắp chăn lau
mồ hôi trên trán cho anh ấy. Xong xuôi tất cả, tôi mới yên tâm về nhà.
“Phù…”.
Tôi dựa vào tường. Dạo này, tôi toàn bị mất ngủ, có khi thức trắng đêm. Như mọi
lần, tôi lại mở máy tính ra, viết nhật ký. Tôi đặt mật khẩu là ngày sinh của Cố
Đại Hải, chẳng hiểu tại sao khi đó, tôi lại chọn dòng kí tự đó nữa, nhưng thế
cũng tốt, sẽ không có ai biết mà đọc trộm được nhật kí của tôi.
“Cố Đại
Hải, hôm nay em đã gặp Bội Bội rồi. Nó còn nhớ em, vẫn y như trước đây, thấy em
không mở cửa xe ra là lo cuống cuồng lên. Còn nhớ lần đầu tiên ngồi ô tô, Bội
Bội đã rất sợ hãi, cứ cào vào cửa, bắt em bế nó ra, xước hết cả kính. Tha lỗi
cho em vì em đã trốn tránh! Em không dám gặp anh bởi trong tim em vẫn còn chỗ
của anh, ở đây này, anh vẫn còn chiếm một khoảng rất lớn. Nhưng em không thể
không lấy Hoa Thiên được, em đã nợ anh ấy quá nhiều, em không muốn làm tổn
thương anh ấy thêm nữa. Có lúc em từng nghĩ, tại sao khi ấy, em lại không nghe
lời khuyên của mọi người? Nếu em không tham dự hôn lễ của Ngụy Tử Lộ thì chúng
ta đã không phải chịu đau khổ nhiều đến như vậy.
Hoa
Thiên, em thực sự không muốn quay lại Nhật Bản. Ở đây có quá nhiều thứ mà em
không thể từ bỏ được: bố mẹ em, Thẩm Lãng, A Mông, Lý Triển Bằng, Tiểu Lý Mông,
Lâm Sở, Trần Lộ, Dương Siêu, vợ chồng Ngụy Tử Lộ, cả đứa con nuôi em mới gặp
một lần… Nhưng em không thể làm anh bị tổn thương nữa, càng không thể khiến anh
đau khổ.
Em khó
chịu lắm, trong lòng rất đau đớn, có lúc em rất sợ hãi phải tỉnh dậy, bởi vì cứ
mở mắt ra là những ngày em ở đây lại ít đi một ngày.”
Tôi gập
máy tính lại, ngước mắt nhìn không gian đang sáng dần lên, mặt trời đã mọc rồi.
Lại một ngày mới bắt đầu.
8.
“Tiểu
Ngư, lại đây! Đây là phòng làm việc của em, thấy được chứ hả?”. Thẩm Lãng dẫn
tôi lên tầng.
“Chà,
không tồi đâu! Thẩm Lãng à, anh không sợ em làm anh bị thua lỗ sao?”
“Sao em
lại nói vậy? Lỗ anh vẫn vui”. Thẩm Lãng trợn mắt nhìn tôi.
“Thẩm
Lãng, có chuyện phải bàn với anh đây”. Ngụy Tử Lộ đẩy cửa bước vào phòng. Anh
ấy béo hơn trước nhiều, nhưng gương mặt thì vẫn thế.
“Hi!”.
Tôi ló mặt qua lưng Thẩm Lãng.
“Tiểu
Ngư! Em về lúc nào thế?”. Ngụy Tử Lộ đẩy Thẩm Lãng sang một bên rồi lao tới, ôm
chầm lấy tôi.
“Này,
Ngụy Tử Lộ, anh học được cái tính kích động ấy từ bao giờ vậy?”. Tôi hỏi khi đi
ăn cơm trưa cùng Thẩm Lãng, Ngụy Tử Lộ.
“Gặp em
nên anh vui quá. Nếu không có em, chắc giờ này, anh đã không còn gia đình nữa
rồi”. Nói đến đây, Ngụy Tử Lộ khóc sụt sùi.
“Thôi
thôi!”. Thẩm Lãng đưa giấy ăn cho Tử Lộ.
“Đúng
đấy, anh không thấy Thẩm Lãng đã bỏ được cái tật khóc lóc rồi à?”. Tôi quay ra
trêu Thẩm Lãng.
“Trật
tự!”. Thẩm Lãng lườm tôi.
“Ha
ha…”. Ngụy Tử Lộ vừa lau nước mắt vừa cười. “Tối tới nhà anh ăn cơm đi, con
trai anh muốn gặp mẹ nuôi của nó đấy!”
“Được,
nhưng em phải đi đón Hoa Thiên trước đã”. Từ khi về nước, tôi vẫn chưa có thời
gian đến thăm mẹ con Triệu Bồi.
“À, anh
nghe nói em sắp kết hôn với Hoa Thiên hả? Em nghĩ kỹ chưa?”. Ngụy Tử Lộ nhìn
tôi chăm chú.
“Trời
đất ơi! Chắc sau này em phải viết ba chữ “Nghĩ kỹ rồi” lên trán mất. Mấy hôm
nay, ai cũng hỏi em câu này đấy”. Tôi vừa húp canh vừa cười.
Nhìn
thấy tôi, Triệu Bồi sững người trong giây lát rồi ôm lấy mà khóc, quý tử nhà
chị ấy cũng khóc theo. Nhóc con này nghĩa khí thật!
“Con
yêu, gọi mẹ nuôi đi!”. Ngụy Tử Lộ đẩy cậu con trai đến trước mặt tôi. Thằng
nhóc này trông giống hệt anh ấy, nhìn mặt cũng thật thà như vậy. Nó cứ níu lấy
áo Ngụy Tử Lộ, chắc là cu cậu đang sợ.
“Mau
gọi đi con!”. Triệu Bồi lại đẩy nó lên.
“Thôi,
không sao đâu! Trẻ con thấy người lạ nên sợ ấy mà”. Tôi xoa đầu thằng bé. Đến
cái khoản dễ tính này nó cũng giống y chang bố, ai muốn xoa đầu thế nào cũng
được.
“Khi
nào em cưới?”. Triệu Bồi vừa rửa bát vừa hỏi tôi.
“Đợi
bệnh tình của con trai A Mông ổn định đã chị ạ. Lần này cũng vì nó mà em về
đây, em không yên tâm được. Không có em, mọi người như bị mất đi trụ cột vậy, A
Mông bảo thế đấy”. Tôi xếp bát lên kệ.
“Anh ấy
có biết em về không?”
“Có lẽ
là không. Em dặn mọi người không được nói mà”. Tôi gượng cười. “Em không dám
gặp Cố Đại Hải… vì em vẫn còn yêu anh ấy.”
“Thực
sự chị thấy rất đáng tiếc”. Mắt Triệu Bồi ươn ướt.
9.
“Đứa bé
đó dễ thương thật đấy!”. Trên đường về nhà, Hoa Thiên nói với tôi.
“Đúng
thế, nó giống hệt Ngụy Tử Lộ hồi bé, muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, em
toàn bắt nạt anh ấy”. Tôi thực sự rất thích cậu con nuôi kia. “Nhanh thật! Lúc
em đi nó còn bé xíu như một con mèo ấy.”
“Trẻ
con lớn rất nhanh mà. Nếu chúng ta cũng có một đứa con ngoan như thế thì tốt
biết bao!”
“Nhưng
cái tính ương bướng của em mà di truyền cho con thì nguy hiểm lắm”. Vừa nói
xong, tôi thấy có người gọi điện đến.
“Em
gái! Về nhà rồi sao không đến thăm anh hả?”. “Công lực” của Triệu Tam vẫn y như
trước đây, giọng anh ấy khiến tôi thủng cả màng nhĩ.
“Em mới
về mà. Anh sao rồi?”. Tôi cười, tưởng tượng ra hình ảnh cái đầu trọc lóc của
Triệu Tam đang lắc lư trước mặt.
“Tới
đây đi! Anh đợi em, anh em ta phải gặp nhau chứ!”. Có vẻ Triệu Tam đang rất
phấn khích.
“OK!
Đợi em một chút!”. Tôi cúp máy rồi bảo Hoa Thiên đưa tôi tới Phan hoa viên.
“Anh
vào với em được không?”. Từ khi về nước, Hoa Thiên dường như không muốn rời tôi
bất cứ lúc nào, giống hệt Cố Đại Hải hồi trước, cứ làm như thể phải nhìn thấy
tôi mới yên tâm được. Tôi nghĩ chuyện này có lẽ chỉ là tạm thời thôi, sang Nhật
là Hoa Thiên sẽ không thế nữa. Tôi biết Hoa Thiên đang lo lắng điều gì.
“Được
ạ”. Tôi chẳng nghĩ ra bất cứ lý do gì để bắt anh ấy về cả.
“Chị A
Thi!”. Từ đằng xa, tôi đã trông thấy A Thi và Triệu Tam đang đứng trước cửa.
“Em
chết ở đâu vậy hả?”. A Thi lao tới chỗ tôi, vừa khóc vừa nói không ngừng.
“Anh
Tam, đứng ngoài làm gì, lạnh lắm!”. Tôi đỡ A Thi vào nhà.
“Anh
đang vui mà! Dẫu có bị đóng thành băng thì anh cũng cam lòng”. Triệu Tam cười
tươi rói.
“Em
cưới thằng đó à?”. Triệu Tam hỏi tôi khi Hoa Thiên ra ngoài nghe điện thoại. Từ
lúc vào nhà, anh ấy cứ liếc Hoa Thiên suốt.
“Nếu em
bảo là muốn cưới anh thì anh có dám lấy không?”. Tôi vừa húp nước lẩu vừa tủm
tỉm cười, nghe nói dạo này A Thi quản anh ấy ghê lắm.
“Thôi,
cho anh xin! Em gái à, anh vẫn thấy gã mập lần trước tốt hơn”. Triệu Tam châm
thuốc.
“Em
biết, nhưng em không thể bắt anh ấy chờ em mãi được”. Tôi gặm miếng cánh gà, vị
cay xè xộc thẳng lên làm nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt. “Hic hic…”
“Uống
nước, uống nước đi!”. A Thi vội rót nước cho tôi rồi quay sang mắng chồng. “Lão
trọc này, anh điên à? Ai bảo mua đồ cay thế hả?”
“Anh
xin lỗi, anh sai rồi”. Đúng là bây giờ Triệu Tam ngoan ngoãn chẳng khác gì một
con mèo.
10.
Lúc mở
mắt ra, tôi thấy mình đang nằm ở nhà Hoa Thiên.
“Ơ, thế
này là thế nào?”. Tôi ngồi dậy, cố gắng nhớ lại những chuyện tối qua.
“Em
tỉnh rồi hả? Anh sắp làm xong bữa sáng rồi đây”. Hoa Thiên bước vào phòng, mỉm
cười với tôi. Câu này tôi nghe rất quen, giống như ba năm về trước.
“Hôm
qua em say quá, đưa em về nhà thì chắc mọi người sẽ rất lo lắng nên anh mới đưa
em về đây”. Hoa Thiên bảo tôi.
“Lúc
nào chúng ta đi thăm mộ hai bác ạ?” Tôi chợt nhớ ra Hoa Thiên bảo sẽ tới thắp
hương cho bố mẹ anh ấy.
“Đầu em
còn đau không?”
“Hôm
nay mình đi luôn ạ?”
“Nếu
đầu em vẫn đau thì chúng ta để hôm khác đi cũng được”. Lúc nào Hoa Thiên cũng
chu đáo như thế, giống người đàn ông ba năm về trước của tôi.
“Không
sao đâu, em đi được!”. Tôi nhìn lịch. “Hôm nay là ngày tốt đấy!”
“Bao
giờ chúng ta mới đi chọn ngày hả em?”. Hoa Thiên ôm tôi từ phía sau, để đầu tôi
dựa vào ngực anh ấy.
“Còn
một năm nữa cơ mà, chọn ngày sau cũng được”. Tôi vờ đi rót nước để rời khỏi anh
ấy.
“Anh
muốn sơm sớm một chút. Hay là mình mời mọi người đi ăn rồi đính hôn trước
nhé!”. Hoa Thiên đặt tay lên bình nước.
“Anh
không tin em à?”. Tôi nhìn anh ấy.
“Không
phải, nhưng ở đây có quá nhiều thứ liên quan đến em. Anh rất sợ, sợ rằng một
ngày nào đó, em nghĩ lại…”. Tay anh ấy run run.
“Để về
nhà, em nói bố mẹ chọn một ngày tốt”. Tôi ôm anh ấy.
“Bố,
mẹ, con đến thăm hai người đây, bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”. Hoa Thiên vừa nói vừa
lấy khăn, cẩn thận lau bia mộ. Tôi lẳng lặng bày hoa quả và mấy thứ đồ khác ra.
“Con và Tiểu Ngư sắp cưới nhau rồi, bố mẹ yên tâm nhé! Nhưng chắc sau này con
không thể thường xuyên tới thăm bố mẹ được nữa.”
Tôi
chẳng biết phải nói gì cả, trong lòng rất do dự, thực sự tôi không muốn phải
rời khỏi nơi này một lần nữa.
“Đi
thôi em! Bố mẹ anh thích yên tĩnh, chúng ta không làm phiền họ nữa”. Hoa Thiên
nhẹ nhàng nói rồi kéo tôi cùng xuống núi.
11.
Cuối
tuần, không có việc gì làm, tôi tới chỗ Lâm Sở chơi. Đúng lúc đó, tôi gặp một
đám phóng viên tới thực hiện phỏng vấn, không khí hết sức ồn ào náo nhiệt. Lâm
Sở đang rất vui vẻ, không biết có chuyện gì nữa.
“Tiểu
Ngư! Tiểu Ngư!”. Trông thấy tôi, Lâm Sở đẩy đám phóng viên ra, bế tôi lên quay
mấy vòng.
“Á!
Chóng mặt quá! Cậu làm sao thế hử?”. Tôi và Lâm Sở cùng ngồi ra ghế.
“Ha ha,
mình đứng thứ nhất đấy! Mình biết trước là sẽ đứng đầu mà”. Lâm Sở nằm dài lên
ghế, thở hổn hển.
“Thật
không?”. Tôi còn nhớ trước khi tôi đi, Lâm Sở bảo sẽ có lúc, cô ấy đoạt được
giải cao cho tôi xem. Mấy năm nay, Lâm Sở đã tham gia rất nhiều cuộc thi, đọc
mấy tạp chí nhiếp ảnh của Nhật, tôi thường xuyên thấy đăng tin cô ấy đoạt giải.
“Đây là
cuộc thi lớn nhất đấy! Đoạt được giải này chứng tỏ mình vô địch thiên hạ rồi!”.
Nước mắt Lâm Sở bỗng chảy giàn giụa.
“Đồ
ngốc, khóc lóc gì chứ?”. Tôi lấy khăn giúp cô ấy lau mặt.
“Ăn đi!
Ăn thật nhiều vào cho mình!”. Lâm Sở gọi tất cả mọi người tới chỗ cô ấy ăn thịt
nướng làm cả phòng ngập đầy khói.
“Ăn cái
gì mà ăn! Hụ hụ hụ… Lý Triển Bằng, anh muốn thui chết tôi hả?”. A Mông mắng Lý
Triển Bằng vì quạt khói bay về phía cô ấy.
“Không
phải anh, tại gió thổi theo hướng ấy chứ!”. Lý Triển Bằng vội vàng giải thích.
“Dương
Siêu, anh mang cái này qua cho Trần Lộ đi!”. Tôi đưa đĩa thịt đã nướng xong cho
Dương Siêu. Trần Lộ sợ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng nên ngồi cách xa chúng
tôi một đoạn. Con trai Ngụy Tử Lộ đang ngồi chơi bên cạnh cô ấy, thằng nhóc
ngoan ngoãn thật!
“Ờ, mọi
người cứ nướng đi, bọn tôi ăn trước nhé!”. Dương Siêu không khách khí gì, bưng
đĩa đi luôn.
“Không
biết xấu hổ gì cả!”. Lâm Sở đá vào chân anh ấy.
“Tiểu
Ngư, có ăn cái này không?”. Hoa Thiên đưa miếng lòng đã nướng chín cho tôi.
“Có! Cứ
đồ ăn là em “xực” được tất!”. Tôi hí hửng giơ tay ra lấy, nửa đường lại bị A
Mông giật mất.
“Lý Triển
Bằng! Anh xem đi, dạy dỗ vợ kiểu này đấy hả?”. Tôi cũng cho Lý Triển Bằng một
cước.
“Anh
quản nổi cô ấy sao?”. Lý Triển Bằng ấm ức.
“Đúng
rồi, mọi người nghe này!”. Hoa Thiên giơ cốc đứng dậy. “Tôi và Tiểu Ngư chuẩn
bị đính hôn, mấy ngày nữa sẽ gửi thiếp mời tới mọi người.”
Trong
chốc lát, tất cả như gặp đèn đỏ, không ai nói câu gì.
“Mấy
người có ý gì thế hả? Thái độ gì vậy chứ?”. Tôi cố gắng cười phá lên rồi quay
sang đá Lâm Sở. Cô ấy lập tức tỉnh ra.
“Chúc
mừng! Chúc mừng nhé!”. Lý Triển Bằng bắt tay tôi, nhưng nhìn ánh mắt của anh
ấy, tôi thấy có lẽ anh ấy không nghĩ như vậy.
“Có cần
mang theo phong bì không?”. A Mông ki bo bủn xỉn chỉ nghĩ tới chuyện tiền nong
thôi.
“Tất cả
mọi người không phải mang, riêng cậu đi hai suất!”. Tôi lườm cô ấy. May có câu
nói đùa đó của A Mông mà không khí mới ồn ào trở lại, không còn ngượng ngùng
như lúc nãy nữa.
11.
“Ngư à,
con nghĩ kỹ rồi chứ?”. Mẹ xoa đầu tôi, hỏi.
“Con
không còn là trẻ con nữa, mẹ cứ suốt ngày xoa đầu con thôi”. Tôi kéo tay mẹ, nũng
nịu.
“Mẹ
thực sự lo lắng cho con. Thằng Cố Đại Hải…”
“Mẹ
đừng nói nữa! Con nợ Hoa Thiên quá nhiều, vì con mà anh ấy thành người cô độc,
còn suýt mất mạng ở Nhật Bản nữa, con không thể không bù đắp cho anh ấy được.
Đây là điều anh ấy luôn hi vọng. Con tin anh ấy có thể chăm sóc tốt cho con”.
Tôi ngả đầu vào lưng mẹ, làm thế này, mẹ sẽ không nhìn thấy tôi đang khóc.
“Đừng
khóc! Hoa Thiên là người tốt, mẹ biết”. Mẹ kéo tôi lại, buộc tôi phải nhìn
thẳng vào mắt bà. “Nhưng mẹ muốn nói với con rằng, phải làm theo lời trái tim
mình mách bảo. Từ bé, con đã là đứa không thể chịu đựng được những gì mà mình
không thích rồi mà.”
“Con
khóc mà mẹ cũng biết sao?”. Nước mắt tôi ướt nhòa trên mặt.
“Con
ngốc này! Con làm gì mà mẹ lại không biết chứ?” Mẹ ôm lấy tôi, cảm giác ấy ấm
áp vô cùng.
Một lát
sau, Thẩm Lãng và Hoa Thiên về tới nhà, lúc nãy, hai người họ cùng tới khách
sạn để lo chuyện lễ đính hôn. “Các anh về rồi à?”. Tôi giúp Hoa Thiên treo áo
lên móc.
“Thưa
dì, con muốn Tiểu Ngư tới ở nhà con trước ạ”. Đang ăn cơm, Hoa Thiên bỗng nói
với mẹ tôi như vậy.
“Cái
gì?”. Đôi đũa của Thẩm Lãng đang giơ lên giữa chừng chợt dừng lại.
“Tùy ý
Tiểu Ngư thôi, nhưng hai bác muốn ngày nào cũng nhìn thấy nó”. Mẹ tôi
nhìn sang tôi.
Tôi
chẳng biết phải nói gì cả, đành cắm cúi ăn.
“Tiểu
Ngư, em nghĩ sao?”. Thẩm Lãng nhìn tôi.
“Thế
nào cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng phải về Nhật, hằng ngày em sẽ về nhà ăn
cơm”. Tôi quyết định nghe theo lời Hoa Thiên vì không muốn để anh ấy đau lòng.
13.
“Anh
vui lắm, cuối cùng em cũng trở về bên cạnh anh rồi”. Hoa Thiên chui vào phòng
ngủ, ôm lấy tôi.
“Chúng
ta vốn không thể rời xa nhau mà”. Tôi cười rồi đẩy anh ấy ra.
“Đừng
trách anh nữa!”. Vòng tay anh ấy siết chặt hơn.
“Anh
đừng như vậy!”. Tôi thấy sợ, anh ấy hôn lên cổ tôi càng lúc càng mãnh liệt.
“Đừng ép em! Cho em thêm thời gian đi!”
“Ba năm
rồi, khoảng thời gian đó chẳng ngắn ngủi gì, anh luôn mơ thấy được ở bên cạnh
em…”. Hoa Thiên lần tay vào trong áo tôi, ngay lập tức, tôi cắn thật mạnh vào
vai anh ấy.
“Em…”.
Hoa Thiên sững người.
“Em xin
lỗi, em không cố ý”. Tôi thấy máu đang thấm qua lớp áo sơ mi của anh ấy. “Xin
lỗi anh! Hãy cho em thêm thời gian! Em nhất định sẽ lấy anh, em sẽ không chạy
đâu, em hứa!”. Nước mắt tôi trào ra.
“Em xin
lỗi!”. Tôi bôi thuốc lên vết thương của anh.
“Không
sao, tại anh không tốt. Xin lỗi vì anh đã không tin em”. Hoa Thiên cúi đầu,
nhìn xuống sàn.
“Em đã
hứa rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi. Thật đấy! Em nói được là làm được!”. Tôi
quỳ xuống, nâng cằm anh ấy lên nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Anh
rất sợ…”. Mắt Hoa Thiên đỏ hoe.
“Em
biết, em biết mà, mỗi giờ phút ở đây, anh luôn cảm thấy lo sợ. Tất cả đều là
lỗi của em”. Tôi dựa đầu vào ngực Hoa Thiên mà khóc. Anh ấy lặng lẽ ôm tôi, cứ
như thế rất lâu, cho đến lúc Lâm Sở gọi điện rủ tôi đi ăn cơm.
14.
“Chào
em!”. Hoa Thiên đột nhiên tới văn phòng tìm tôi.
“Ơ! Hôm
nay anh không bận gì à?”. Tôi đang có chút việc, tuy Thẩm Lãng để mặc công ty
cho tôi muốn làm gì thì làm nhưng tôi không thể chỉ ăn không ngồi rồi được.
“Ừ, hôm
nay anh rảnh. Anh tìm được một quán ăn rất ngon, muốn dẫn em đi”. Hoa Thiên
chống tay xuống bàn.
“Được
thôi, đợi em một chút nhé! Em phải làm xong việc đã!”. Tôi mỉm cười rồi quay
lại với đống giấy tờ.
Hoa
Thiên bỗng đưa tay ra, giúp tôi buộc phần tóc đang xõa xuống. “Cám ơn anh!”.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy rồi cúi xuống làm việc tiếp.
“Anh
thực sự vui lắm, em là niềm ước ao của anh đấy!”. Anh ấy hôn nhẹ lên má tôi.
“Anh
ngồi xuống đi! Nhỡ có người nhìn thấy thì sao?”. Tôi cố giữ nụ cười, chỉ muốn
nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
“Thẩm
Lãng! Tiểu Khê bảo tôi mang cái này tới cho… cậu…”. Bỗng nhiên Cố Đại Hải xuất
hiện trước mặt chúng tôi. Hoa Thiên ngay lập tức kéo tôi vào lòng.
“Thẩm…
Lãng không có ở đây”. Tôi cố gắng lắm mới thốt nên lời, tim tôi như đang bị ai
đó bóp chặt lấy.
“Ừ. Em
về khi nào thế?”. Mắt Cố Đại Hải đỏ hoe, bàn tay run run.
“Được
mấy hôm rồi. Anh gầy đi nhiều quá”. Tôi không biết mình đã nói gì nữa. Thậm chí
tôi quên cả việc Hoa Thiên đang ở bên cạnh, trong mắt tôi bây giờ chỉ có Cố Đại
Hải.
“Em…
khỏe chứ?”. Anh ấy ngập ngừng.
“Em vẫn
khỏe”. Tôi đáp. Hoa Thiên lại kéo tôi về phía anh ấy, ngón tay bấu chặt vào
người tôi. Tôi khẽ nắm tay Hoa Thiên, ý bảo anh ấy cứ yên tâm.
“Mấy
hôm nữa, chúng tôi sẽ đính hôn, lúc đó anh nhớ tới dự nhé!”. Cuối cùng Hoa
Thiên cũng mở miệng. Tôi sững người. Đó là chuyện cuối cùng trên đời này tôi
muốn để Cố Đại Hải biết.
“Hoa
Thiên!”. Tôi quay sang nhìn anh ấy.
“Tôi sẽ
tự tay đưa thiếp mời tới cho anh”. Anh ấy không nhìn tôi mà giương mắt lên,
nhìn chằm chằm vào Cố Đại Hải.
“Vậy…
chúc mừng nhé!”. Cố Đại Hải quay người bỏ đi. Dõi theo dáng vẻ đau khổ ấy, tôi
thấy đau nhói trong lòng.
15.
Chúng
tôi không nói gì với nhau cả, chỉ có những tiếng thở dài trên suốt đoạn đường
về. Tôi không trách Hoa Thiên, anh ấy làm thế vì sợ bị tôi bỏ rơi, nhưng tôi
cũng không thể tha thứ cho anh ấy được, vì Hoa Thiên đã làm tổn thương Cố Đại
Hải – người đàn ông tôi yêu thực sự.
“Xin
lỗi em”. Buổi tối, tôi đang ngồi trong phòng thì nhận được tin nhắn của Hoa
Thiên. Từ sau lần gặp Cố Đại Hải, tôi chuyển sang ở trong phòng nhỏ, Hoa Thiên
đã đồng ý cho tôi thêm thời gian để thích ứng.
“Muộn
rồi, anh ngủ đi!”. Nhắn tin xong, tôi tắt di động.
Một lát
sau, tôi khởi động lại máy rồi bấm số điện thoại mà tôi luôn khắc cốt ghi tâm.
“Em
khỏe chứ?”. Giọng Cố Đại Hải nhẹ nhàng vang lên, vẫn thân thuộc và ấm áp như
xưa.
“Vâng.
Xin lỗi anh về chuyện Hoa Thiên, anh ấy…”
“Không
sao, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi”. Giọng Cố Đại Hải rất bình tĩnh.
“Thực
ra, em luôn… Mà thôi, em vốn không muốn cho anh biết là em đã trở về, biết rồi
thì ai cũng buồn”. Tôi cố gắng không để nước mắt trào ra.
“Em
toàn như vậy mà, anh cũng quen rồi”. Cố Đại Hải thở dài.
Không
chịu nổi nữa, tôi tắt máy luôn.
Xin
lỗi, sáng nay anh phải ra ngoài chụp ảnh, em nhớ ăn sáng nhé!
– Hoa Thiên –
Sáng
hôm sau, Hoa Thiên để lại cho tôi mảnh giấy rồi rời khỏi nhà. Tôi biết đêm qua
anh ấy đã thức trắng, trên ghế sô pha toàn là tàn thuốc lá, đèn ngoài phòng
khách đến sáng vẫn còn chong.
“Mẹ, mẹ
xem cái này đi ạ!”. Tôi đưa cho bố mẹ tôi tờ thực đơn của khách sạn.
“Menu
được đấy, Trần Lộ đang mang bầu, mình đừng đặt mấy đồ nóng!”. Thẩm Lãng nói.
“Cái đó
còn cần anh nói hả? Em đương nhiên là biết rồi”. Tôi nhìn Thẩm Lãng.
“Hôm
qua, em đã gặp Cố Đại Hải”. Tranh thủ lúc Thẩm Lãng gọt hoa quả trong bếp, tôi
bảo.
Tiếng
dao chạm vào thớt bỗng ngừng lại. “Sau đó thì sao?”
“Hoa
Thiên nói với anh ấy chuyện bọn em sắp đính hôn, Cố Đại Hải có vẻ rất buồn”.
Tôi nhìn Thẩm Lãng.
“Ừ, em
nghĩ thế nào?”
“Giúp
em khuyên anh ấy nhé! Em không muốn anh ấy buồn như vậy”. Tôi nhìn ra phòng
khách, Hoa Thiên đang vui mừng bàn bạc chuyện đặt món ăn với bố mẹ tôi. Trong
ba năm ở Nhật Bản, chưa bao giờ tôi thấy anh ấy vui như vậy. “Em chẳng thể làm
gì được. Nếu em nói ra dù chỉ một câu thôi, niềm vui của Hoa Thiên sẽ bị hủy
hoại. Em không có quyền làm như vậy.”
“Anh
thực sự không hiểu tại sao hai đứa lại trở thành thế này nữa”. Thẩm Lãng không
quay đầu lại, chăm chú gọt hoa quả.
“Tiểu
Ngư, chúng ta đi ăn cánh gà nhé!”. Hoa Thiên ngoảnh đầu lại, bảo tôi.
“Được
ạ. Hồi ở bên Nhật, em vẫn muốn ăn mà không thấy bán. Trước thì thấy ngấy, vậy
mà không hiểu sao bây giờ lại thấy ngon vô cùng”. Đến lúc này, tôi đã hoàn toàn
nắm bắt được mọi niềm vui nỗi buồn của Hoa Thiên rồi.
16.
Lâm Sở
hoan hỉ bảo tôi đến chỗ cô ấy.
“Có
chuyện gì thế?”. Thấy tôi bước vào, Ngư Ngư vẫy đuôi rối rít. Con chó này rất
thích tôi, lần nào tôi tới cũng như vậy, Hoa Thiên bảo đó là vì tên của tôi và
nó giống nhau.
“Việc
tốt đây, mình dẫn cậu đi chơi nhé!”. Lâm Sở cười toe toét.
“Đi
đâu?”. Tôi ngồi xuống ghế sô pha, con Ngư Ngư sán ngay đến, liếm tay tôi, lại
còn rên ư ử nữa.
“Tới
Hồng Kông lĩnh thưởng! Ban tổ chức bao ăn bao ở, còn cho đi tham quan nữa.”
“Hết sảy!
Thế con chó của cậu thì tính sao?”
“Mang
tới nhà cậu đi!”. Cô ấy đáp rất dứt khoát.
“Em đi
Hồng Kông nhận giải thưởng với Lâm Sở được không?”. Tối về đến nhà, tôi hỏi Hoa
Thiên.
“Chỉ có
hai người thôi à?” Hoa Thiên đang bận lau kính.
“Vâng,
Lâm Sở bảo có thể tranh thủ chơi vài ngày”. Tôi uống trà.
“Ừ, em
đi đi. Khi em về, chắc anh đã lo xong hết mọi chuyện rồi, thiếp mời cũng gửi đi
rồi”. Anh ấy cười bảo, dạo này Hoa Thiên rất vui vẻ.
“Anh
hứa với em một chuyện được không?”. Tôi nhìn anh ấy.
“Gì
thế?”
“Đừng
đưa thiếp mời cho Cố Đại Hải”. Tôi nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thấy mình phải nói
ra câu này. Nghe tôi bảo vậy, Hoa Thiên liền đặt dụng cụ trên tay xuống sàn.
“Anh
đừng hiểu lầm, chỉ là em không muốn gặp anh ấy thôi. Anh ấy mà tới dự, mọi
người sẽ không vui”. Tôi ngồi xuống trước mặt Hoa Thiên, anh ấy cúi đầu nên tôi
không thể nhìn rõ nét mặt anh ấy lúc này.
“Anh
đồng ý. Cho anh xin lỗi chuyện lần trước nhé!”. Hoa Thiên gật đầu.
“Không
đâu, em cũng sai, em nên dặn lễ tân không được cho Cố Đại Hải vào mới phải”.
Tôi dựa đầu lên đùi Hoa Thiên, tim đau như bị dao cứa vào. Cuối cùng tôi đã
hiểu tại sao An Nguyệt lại điên khùng như vậy. Có lẽ chị ta là người thực sự
hiểu thế nào là điên vì tình, riêng về chuyện tình cảm, chẳng ai trong bọn tôi
bằng chị ta cả.
17.
“Đi
đường cẩn thận đấy! Tới nơi nhớ gọi điện cho anh!”. Ở sân bay, Hoa Thiên lưu
luyến không muốn rời tay tôi.
“Em
biết rồi”. Thấy Lâm Sở đang bĩu môi, tôi liền lườm cô ấy.
“Chà,
thực sự Hoa Thiên không nỡ rời xa cậu đâu”. Lâm Sở vừa ngồi xuống đã bắt đầu
nói linh tinh.
“Cậu đi
chết đi! Bọn mình sắp cưới rồi còn gì!”
“Mình
nghĩ cậu nên nói chuyện với Cố Đại Hải, anh ấy đau khổ lắm đấy”. Lâm Sở nhìn
tôi.
“Không
được, mình sợ làm vậy sẽ có lỗi với Hoa Thiên”. Tôi không nhìn cô ấy.
“Chỗ
ngồi của anh ở bên này”. Cô tiếp viên hàng không dẫn một người tới ghế bên cạnh
tôi, trong phút chốc, cả tôi và Lâm Sở đều ngẩn người ra.
“Cố…
Đại Hải?”. Lâm Sở lắp bắp, trông cô ấy lúc này không khác gì một gã ngốc.
“Hai
người định đi đâu thế?”. Cố Đại Hải mỉm cười, nhưng vẻ đau thương, buồn bã
trong mắt anh không thể nào che giấu nổi.
“Hồng
Kông, đi lĩnh thưởng”. Lâm Sở đáp gọn lỏn. “Còn anh thì sao?”
“Anh
cũng có một buổi họp ở Hồng Kông”. Cố Đại Hải để chiếc túi nhỏ đang cầm trên
tay lên ngăn để hành lý.
“Trùng
hợp thật!”. Ba chúng tôi cùng cười gượng gạo.
“Chúng
ta còn cơ hội gặp nhau nữa không?”. Ngồi ngay bên cạnh nhưng Cố Đại Hải lại gửi
tin nhắn cho tôi.
“Em đã
nợ Hoa Thiên quá nhiều, không thể không bù đắp cho anh ấy”. Tôi nhắn tin trả
lời.
“Cho
anh mấy ngày thôi, anh từng bảo sẽ đưa em đi du lịch, hãy cho anh một kí ức vui
vẻ!”. Tôi chợt nhìn thấy thứ gì đó sáng lấp lánh trên màn hình điện thoại của
Cố Đại Hải, dường như đó là một giọt nước mắt.
“Được”.
Tôi vừa khóc vừa nhìn anh ấy.
“Cám ơn
em!”. Anh ấy nghẹn ngào nói.
“Xin
lỗi cậu nhé, Lâm Sở!”. Tôi để đồ đạc ở khách sạn xong rồi tạm biệt Lâm Sở,
chuẩn bị ra ngoài với Cố Đại Hải.
“Ừ, đi
đi! Nếu không, cậu sẽ mãi đau khổ đấy!”. Lâm Sở ủng hộ.
“Vợ
ơi!”. Cố Đại Hải hí hửng gọi.
“Đáng
ghét, bao nhiêu người thế này”. Tôi trách yêu. Lúc trước, tôi vẫn còn lo lắng
về chuyện đối mặt với Cố Đại Hải nhưng tiếng gọi quen thuộc đó đã khiến tôi vứt
bỏ được tất cả những gánh nặng trong lòng.
“Ở đây
chẳng ai hiểu được đâu, em vừa nghe là biết anh đang gọi em mà, làm gì có ai
khác là vợ anh nữa đâu”. Cố Đại Hải cười hì hì hệt như ba năm về trước. Tôi có
cảm giác thời gian dường như chưa bao giờ trôi đi cả, mọi thứ đều quay trở lại
như lúc ban đầu.
“Em
nhìn cái này đi!”. Cố Đại Hải kiếm được một cái mũ ở Disneyland, sung sướng đội
lên đầu cho tôi xem.
“Ha ha
ha, Trư Bát Giới!”. Tôi ôm bụng cười.
“Em đã
bao giờ thấy Trư Bát Giới nào đẹp trai thế này chưa hả?”. Cố Đại Hải bĩu môi.
“Được
rồi, anh là đại mĩ nhân!”. Tôi cười rồi đẩy Cố Đại Hải lên phía trước. Tôi nấp
sau lưng anh ấy đi vào nhà ma.
“Ma!”.
Tôi nhảy lên, ôm chầm lấy Cố Đại Hải.
“Bình
tĩnh, bình tĩnh! Cái này là giả, là giả thôi!”
“Đi
chưa? Nó đi chưa?”. Tôi vẫn không dám mở mắt ra.
“Anh
không biết.”
“Hả?
Tại sao anh lại không biết?”
“Anh
cũng đang nhắm mắt mà.”
18.
“Em ăn
đi. Anh đã gỡ hết xương ra rồi”. Cố Đại Hải lọc thịt ở cánh gà rồi bỏ vào bát
tôi.
“Chà,
anh giỏi thật! Quả là có năng khiếu đấy!”. Tôi kinh ngạc nhìn miếng cánh gà vẫn
còn nguyên dạng.
“Tất
nhiên rồi, anh là thiên tài mà! Trước đây, em hay bảo ghét ăn cánh gà vì nó
toàn xương, vậy nên anh đã nghiên cứu ra cách rút xương này để đợi em về thì…”.
Cố Đại Hải nói một hồi rồi đột nhiên bỏ dĩa xuống.
“Em xin
lỗi”. Tôi thấy miệng mình đắng ngắt.
“Ba năm
qua, em sống vui vẻ chứ?”. Anh ấy chăm chú nhìn tôi.
“Không
vui cũng chẳng buồn. Em thấy mình giống như một xác chết biết đi, trong đầu
toàn nghĩ về anh”. Tôi nhìn Cố Đại Hải, chúng tôi đã cam kết rằng trong những
ngày ở đây, cả hai sẽ nói thật tất cả, không được giấu giếm hay dối trá bất cứ
điều gì.
“Cậu ta
có đối tốt với em không?”. Cố Đại Hải nắm tay tôi.
“Hoa
Thiên rất tốt, em đã nợ anh ấy quá nhiều. Em vốn định không kết hôn nữa…”. Tôi
đặt tay lên tay Cố Đại Hải.
“Trước
kia anh không tốt, chỉ biết giam hãm em, khiến em phải buồn. Anh xin lỗi!”.
Trên đường về khách sạn, mắt Cố Đại Hải hoe hoe.
“Không
đâu, em mới là người có lỗi! Em chỉ vì bản thân mình mà không nghĩ tới cảm giác
của anh”. Tôi ôm anh ấy.
“Tại
sao chúng ta lại phải chia tay nhau?”. Cố Đại Hải cũng ôm tôi thật chặt.
“Em
không muốn, em thực sự không muốn!”. Không thể kiềm chế nổi mình nữa, tôi hôn
lên đôi môi ấm áp của Cố Đại Hải.
“Nếu
như có thể, anh muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại”. Cố Đại Hải ôm ghì tôi vào
lòng mình.
“Sao em
lại quen anh cơ chứ?”. Tôi khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Là lỗi
của anh, lẽ ra hôm đó, anh không nên mặc bộ đồ đen tới dự đám cưới Triệu Bồi.
Tại sao anh lại mặc cái màu không may mắn đó vào lần đầu gặp em?”. Cố Đại Hải
hôn lên mắt tôi.
“Em
không muốn về, em muốn ở cùng anh, không bao giờ rời xa anh nữa!”. Tôi nhìn Cố
Đại Hải, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh ấy.
“Chúng
ta đi thôi!”
“Cám
ơn anh đã mang đến cho em tất cả. Đây là ngày vui nhất của em, em thực sự yêu
anh. Tình cảm mà em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi, dù em ở đâu.”
Sáng
hôm sau, tôi để lại mảnh giấy cho Cố Đại Hải rồi lặng lẽ rời khỏi đó. Ngay tối
hôm ấy, sau khi Lâm Sở nhận được cúp, chúng tôi đáp chuyến bay đêm trở về Bắc
Kinh. Đến điện thoại tôi cũng không dám mở, bởi vì bây giờ, chỉ cần một câu nói
của Cố Đại Hải, chắc chắn tôi sẽ bỏ mặc tất cả để theo anh ấy…
19.
“A
lô!”. Tôi ngả người lên ghế, nghe điện thoại. Hôm nay ở công ty chẳng có việc
gì nên tôi về nhà, Hoa Thiên đi vắng nên tôi cảm thấy rất thoải mái.
“Qua
đây đi! Bọn mình đi chơi!”. A Mông giục rối rít.
“Chơi ở
đâu?”
“Trung
tâm kiểm tra sức khỏe”. Cô ấy cho tôi một đáp án bất ngờ. A Mông bảo phải đi
kiểm tra tổng thể, lần này chắc chắn cô ấy phải sinh một đứa con thật khỏe mạnh
để chữa bệnh cho Lý Mông.
“Sao
mình cứ có cảm giác cậu coi đứa thứ hai chẳng khác gì một loại thuốc thế nhỉ?”
“Trước
mắt thì đúng là như vậy. Bất kể thế nào, mình cũng phải cố gắng sinh trong năm
nay, con trai mình đang đợi”. A Mông kéo tôi đi lấy phiếu khám.
“Mình
nghĩ người phải khám là Lý Triển Bằng mới đúng chứ!”. Tôi nhìn danh sách các đề
mục phải kiểm tra.
“Anh ấy
khám rồi, cũng cai thuốc rồi”. A Mông rút ví ra, tôi thấy cô ấy mang theo rất
nhiều tiền.
“Chi
phí khám là bao nhiêu thế?”
“Ở đây
đang giảm giá đặc biệt, mua một phiếu được kiểm tra thêm một người nữa”. A Mông
cười sung sướng.
“Hả?
Thế ra mình là đồ khuyến mại à?”. Tôi tức giận.
“Nói
lung tung! Mình giúp cậu kiểm tra tổng thể trước khi cưới còn gì?”. A Mông cười
nhăn nhở. Nghe cô ấy nói thế, tôi chẳng biết phải phản bác lại thế nào nữa.
“Á!”.
Lúc lấy máu, A Mông sợ quá, bấu chặt lấy tay tôi, hét ầm ĩ.
“Chẳng
phải ngày trước, cậu từng đi lấy máu rồi sao?”. Tôi nhớ là trước đây, mỗi lần
lấy máu, A Mông đều vô cùng dũng cảm, lúc nào cũng xông pha lên trước như chẳng
có chuyện gì to tát cả.
“Ừ,
nhưng giờ thì mình sợ rồi. Mỗi lần người ta lấy máu của Tiểu Mông, mình lại
thấy đau lòng, còn đau đớn hơn cả khi người ta chọc kim vào mình nữa. Cứ phải
chứng kiến cảnh tượng đó, mình chỉ muốn chết đi cho xong”. Nước mắt của A Mông
rơi từng giọt trên tay tôi.
“Oa…
không khí bên ngoài vẫn là tuyệt nhất!”. Tôi vươn vai trong lúc A Mông đi lấy
xe.
“Sao
trông cậu mệt mỏi thế hả?”. Cô ấy quẳng túi của tôi ra ghế sau.
“Chắc
tại mấy ngày đi chơi với Lâm Sở mệt quá, Hồng Kông tuy không xa nhưng cũng
chẳng gần”. Dạo này, lúc nào tôi cũng thấy buồn ngủ, Hoa Thiên bảo tôi sắp
thành gấu ngủ đông mất rồi. “Lát có rủ Lâm Sở đi ăn cơm luôn không?”
“OK!”.
A Mông lái xe ra đường chính.
20.
“Em đi
đâu về thế?”. Hoa Thiên mở cửa cho tôi.
“À, em
vừa ăn cơm với bọn Lâm Sở”. Tôi thay dép.
“Cô ấy
không sao chứ?”
“Sao là
sao?”. Tôi ngạc nhiên.
“Em
không đọc báo à?”. Hoa Thiên đưa báo cho tôi. Trên đó đăng tin có kẻ ám chỉ Lâm
Sở là người đồng tính. “Chuyện gì thế này?”
“Chẳng
rõ nữa, anh cũng mới biết thôi.”
“Lúc
nãy… Lâm Sở vừa ăn vừa bảo bọn em rằng đây là lần cuối cùng, cô ấy phải đi đâu
đó rất xa”. Tôi kể. Lúc Lâm Sở nói thế, tôi và A Mông còn cười, bảo Lâm Sở thần
kinh không bình thường.
“A
Mông, cậu đọc báo chưa?”. Tôi ngồi vào xe và gọi điện ngay cho A Mông.
“Vừa
đọc xong, giờ mình đang tới chỗ Lâm Sở đây”. Giọng A Mông có vẻ rất lo lắng.
“Lâm
Sở, cậu không được làm chuyện gì dại dột đâu đấy!”. Tôi thầm cầu nguyện.
“Lâm
Sở!”. Lúc tôi tới nơi, A Mông đang đập cửa ầm ầm.
“Sao
rồi?”. Tôi nhìn cánh cửa bằng sắt vẫn đang đóng chặt.
“Chẳng
biết, anh gọi lâu lắm rồi nhưng không có ai mở cửa, đèn phía sau vẫn sáng mà”.
Lý Triển Bằng chạy tới từ phía đằng sau nhà.
“Phải
phá cửa thôi!”. Hoa Thiên tông người vào cửa.
Tôi lấy
bình cứu hỏa cạnh đó ra hỗ trợ.
“Bên
này!”. Dương Siêu dẫn mấy người bảo vệ đến, tay họ đang cầm cưa sắt.
“Mau
lên! Mau lên!”. Tôi giục. Nếu không phải Hoa Thiên kéo tôi, tôi đã xông tới
giật mấy cái cưa rồi.
Lúc
chúng tôi ùa vào, Lâm Sở đang nằm trên chiếc ghế sô pha bằng lông dê, mặc cái
áo sơ mi trắng và chiếc quần đen mà cô ấy thích nhất, một con dao rơi ở bên
cạnh, máu không ngừng chảy ra từ cổ tay xuống sàn nhà, đọng thành một vũng lớn…
21.
“Lâm Sở
đâu rồi?”. Hai giờ sáng, Bobo mới bay từ Thượng Hải về, tất tưởi chạy đến bệnh
viện.
“Vẫn
chưa ra”. Lý Triển Bằng kéo cô ấy lại.
Bobo
ngồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệnh, miệng lảm nhảm. “Anh ấy bảo đợi em về sẽ
cùng đi ăn mừng… Bọn em còn chưa mở sâm banh mà…”
“Lâm Sở
sẽ không sao đâu”. Dương Siêu đặt tràng hạt trên tay xuống, anh ấy đã không
ngừng niệm kinh từ lúc tới đây đến giờ.
“Cho em
một điếu thuốc được không?”. Bobo khẽ nói. Tôi liền đưa bao thuốc của Hoa Thiên
cho cô ấy.
“Ai có
nhóm máu O?”. Một cô y tá chạy từ phòng cấp cứu ra.
“Tôi,
tôi!”. Dương Siêu và A Mông cùng đừng dậy.
“Đi
theo tôi, bệnh nhân cần truyền máu gấp!”
“Cậu ấy
sẽ ổn thôi!”. A Mông nói rồi chạy theo cô y tá, cô ấy đã hoàn toàn quên mất
chứng sợ lấy máu của mình.
“Sao em
lại không phát hiện ra sớm hơn chứ?”. Tôi không khóc nổi nữa, mắt khô rát như
có lửa đốt.
“Đừng
nghĩ ngợi nhiều! Vẫn kịp mà, Lâm Sở sẽ không sao đâu”. Hoa Thiên vẫn ở cạnh tôi
nãy giờ.
“Có
phải là em không nên trở về không? Nếu em không về, có khi không xảy ra nhiều
chuyện thế này…”. Tôi gối đầu vào vai Hoa Thiên, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Không
liên quan gì đến em cả! Chẳng ai đoán trước được tương lai mà”. Hoa Thiên nắm
tay tôi.
“Ra
rồi!”. Lý Triển Bằng hét lên. Chúng tôi vây ngay lấy chiếc băng ca vừa được
chuyển ra khỏi phòng cấp cứu.
“Lâm
Sở!”. Bobo vừa không ngừng gọi vừa đặt tay lên má Lâm Sở, khuôn mặt hồng hào
ngày trước nay đã trắng bệch ra, nhợt nhạt như mất hết sức sống.
“Tránh
ra nào, bệnh nhân cần nghỉ ngơi!”. Y tá ngăn chúng tôi lại rồi đẩy Lâm Sở vào
phòng.
22.
“Rốt
cuộc chuyện này là sao?”. Tôi lật đi lật lại tờ báo, trên đó chỉ nói đơn vị tổ
chức phế ngôi vị quán quân của Lâm Sở và thay bằng một người khác, không giải
thích gì thêm.
“Xem ra
đang có người chống lại Lâm Sở”. Hoa Thiên cầm tờ báo. “Hả? Là tòa soạn em làm
trước đây mà!”
“Cái
gì?”. Tôi giật lại ngay.
“Em ra
ngoài chút đã!”. Tôi vơ túi rồi chạy ra ngoài, bằng mọi giá, tôi phải tìm cho
ra kẻ đã hại Lâm Sở.
“Tiểu
Ngư!”. Hoa Thiên định kéo tôi lại nhưng không kịp.
“Bài
báo này do một cậu chàng đưa cho anh. Cậu ta còn mang tới rất nhiều ảnh, đều là
ảnh chụp Lâm Sở ở cùng một cô gái, chắc là chụp trộm. Quan hệ của họ rất không
bình thường”. Anh Trần kéo tôi ra ngoài tòa soạn rồi kể.
“Anh có
biết là ai không ạ?”. Tôi nhìn anh Trần, thực ra anh ấy không có quyền tiết lộ
chuyện này.
“Là một
người ngoại quốc, tên tiếng Trung là Long gì đó…”
“Thomas
phải không?”. Trong đầu tôi lập tức hiện ra cái tên này.
“Đúng,
đúng, cậu ta bảo tên mình là trộm ngựa[1] gì gì
đó”. Anh Trần châm thuốc hút.
[1] Từ “trộm ngựa”
trong tiếng Trung có cách đọc gần giống Thomas.
“Thằng
khốn nạn!”. A Mông tức giận dí điếu thuốc đang hút dở xuống gạt tàn.
“Mình
sẽ cho hắn một trận!”. Tôi nhìn ra ngoài.
“Đánh
một trận chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu. Cậu còn nhớ hắn đã làm gì với
mình không?”
Quả
thật, tôi đã quên mất món nợ của hắn với A Mông ngày trước.
“Bây
giờ, chúng ta phải khiến hắn thân bại danh liệt, chỉ có làm như vậy mới bù đắp
được cho Lâm Sở”. A Mông châm điếu thuốc khác, hút mấy hơi rồi nói với tôi.
“Chó không bỏ thói quen ăn cứt được, điểm yếu của hắn vẫn là háo sắc.”
“Chọn
ai làm mồi nhử bây giờ?”. Tôi nghĩ một hồi. Chắc tôi phải nhờ Triệu Tam tìm một
em nào đó.
“Mình!”.
A Mông nhẹ nhàng nói.
“Cậu
nói gì vậy?”. Tôi đứng bật dậy.
“Mình
đã từng tiếp xúc với hắn, mấy chiêu của hắn mình biết rất rõ”. A Mông từ từ nhả
ra một vòng khói thuốc.
23.
Chuyện
trong bệnh viện tôi đã sắp xếp ổn thỏa, không ai biết người đang nằm trong đó
là Lâm Sở – nữ nhiếp ảnh gia vừa đoạt giải thưởng.
Mọi thứ
diễn ra đúng theo dự đoán của chúng tôi, A Mông làm như ngẫu nhiên gặp lại
Thomas. Chó không thay đổi được thói quen ăn cứt, mèo không tránh được trò ăn
vụng, Thomas nhanh chóng bị đưa vào tròng, bắt đầu đòi hẹn hò với A Mông.
“Cuối
cùng ngày hôm nay cũng tới”. A Mông vừa trang điểm vừa bảo.
“Cậu đi
cẩn thận nhé!”. Tôi hơi sợ.
“Không
sao đâu, mình đã nói với Lý Triển Bằng mọi chuyện rồi”. A Mông nhìn tôi. “Mình
bảo anh ấy rằng “nếu anh chê em thì chúng ta sẽ ly hôn, nhưng trước đó, phải
đến bệnh viện lấy t*ng trùng ra, em còn phải cứu
con!”. Anh ấy đã khóc, thật đấy, mình chưa từng thấy anh ấy như vậy, trước đây,
lúc đánh nhau với mình, anh ấy cũng khóc, nhưng chưa bao giờ khóc nhiều đến
thế…”
“Xin
lỗi cậu nhé, A Mông, bọn mình đã khiến cậu bị liên lụy rồi”. Mắt tôi đầy nước,
không còn nhìn rõ khuôn mặt A Mông nữa.
“Điên
à! Mình có làm vì cậu đâu! Đây là vì Lâm Sở! Lát nữa, Lý Triển Bằng sẽ tới, anh
ấy bảo phải cho tên khốn đó một trận.”
Thomas
bị chúng tôi đánh đến thừa sống thiếu chết trong khách sạn rồi lôi tới đồn công
an. Vì chúng tôi có chứng cứ nên hắn chỉ biết cúi đầu nhận tội cưỡng bức A
Mông. Khi hắn bị đưa vào trại giam, tôi bảo Triệu Tam liên lạc với mấy anh em ở
trong đó.
“Em yên
tâm! Đứa nào động vào em gái anh chính là động vào anh. Thằng đó bị giữ mười
lăm ngày đúng không? Anh sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại!”. Triệu Tam ngẩng
cổ lên, uống cạn một ly rượu.
“Cảm ơn
anh Tam!”. Tôi định uống cùng anh ấy nhưng đột nhiên cảm thấy khó chịu trong cổ
họng.
“Em
gái, sắc mặt em không được tốt lắm”. Triệu Tam nhìn tôi.
“Dạo
này em nhiều việc quá”. Tôi cúi đầu, gắp thức ăn.
“Em
gái, anh nói câu này, em phải nghe nhé, đừng lấy hắn, thật đấy! Anh em ta chơi
với nhau bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ anh thấy em sống vui vẻ như khi ở bên
tên béo đó. Có thể người bây giờ tốt với em, nhưng đó không phải là người mà em
cần”. Triệu Tam rót cho tôi một ly đầy.
“Cám ơn
anh! Em biết anh tốt với em mà”. Tôi cố nén cơn buồn nôn, uống cạn cốc rượu.
24.
Tối hôm
ấy, tôi mơ thấy Cố Đại Hải. Anh ấy hét lên với tôi câu gì đó nhưng tôi lại
không nghe rõ, rồi Hoa Thiên xuất hiện, bắn một phát súng vào Cố Đại Hải. Tôi
sợ hãi, giật mình tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi định thần
lại rồi mở di động ra.
“Là
mình đây, có kết quả kiểm tra rồi, cậu tới chỗ mình đi!”. Giọng A Mông rất gấp
gáp.
“Sao
thế?”. Lúc đẩy cửa bước vào, tôi thấy tất cả mọi người đang ở đó.
“Cậu
xem đi!”. A Mông đưa tờ kết quả kiểm tra cho tôi xem. Lúc nãy, nghe giọng của
cô ấy, tôi nghĩ chắc mình mắc phải chứng bệnh nan y gì rồi nên đã chuẩn bị tinh
thần để đón nhận tin dữ.
“Sao
lại thế nào được?”. Tôi sửng sốt. Tờ kết quả đó ghi tôi đã có thai được năm
tuần.
“Lẽ nào
cậu và Hoa Thiên…”. A Mông ngập ngừng.
“Không
đâu. Có thể là…”. Tôi đang châm thuốc thì bị Lý Triển Bằng giật lấy. “Có chuyện
này mình chưa kể với mọi người, khi ở Hồng Kông, mình đã gặp lại Cố Đại Hải.”
“Cậu
định làm thế nào?”. A Mông ngồi đối diện với tôi.
“Làm
sao mình nỡ bỏ đứa con này chứ?”. Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy.
“Nhưng…
còn Hoa Thiên…” Dương Siêu đặt tay lên vai tôi.
“Sớm
muộn gì cậu ta cũng biết thôi”. Lý Triển Bằng nói.
“Tôi
biết cái gì?”. Hoa Thiên đẩy cửa bước vào, anh ấy tới đón tôi, tay cầm ô. Tuyết
đang rơi, chẳng biết anh ấy đã đứng ở ngoài bao lâu mà người phủ đầy tuyết
trắng.
25.
Mọi
người lui cả ra ngoài, để lại tôi và Hoa Thiên. Hút hết nửa bao thuốc, anh ấy
mới ngẩng đầu lên, hỏi tôi. “Em định thế nào?”
“Em sẽ
giữ nó. Nếu anh muốn… em sẽ theo anh về Nhật ngay bây giờ, vĩnh viễn không quay
lại đây nữa”. Tôi xoay xoay cốc sinh tố A Mông rót cho khi nãy.
Choang!
Bàn tay Hoa Thiên lướt qua trước mắt tôi, ngay lập tức chiếc cốc rơi xuống đất,
vỡ tan tành.
“Em
biết anh rất buồn, nhưng em nhất định phải giữ lại đứa con này. Nếu anh không
chấp nhận thì chúng ta chỉ có một con đường, đó là chia tay”. Tôi cố nói một
cách bình tĩnh rồi quay người đi ra.
“Cậu
không sao chứ?”. A Mông lo lắng, nắm chặt lấy tay tôi.
“Đừng
nói chuyện này với Cố Đại Hải nhé! Anh ấy ngốc lắm, nhỡ lại gây chuyện”. Tôi
dặn mọi người.
“Được”.
Lý Triển Bằng gật đầu.
Hoa
Thiên chẳng nói gì, lẳng lặng bước qua chỗ chúng tôi.
Đi lòng
vòng một hồi, cuối cùng tôi vẫn quyết định về nhà Hoa Thiên. Tôi biết bây giờ
anh ấy đang đau khổ, nhưng tôi không thể bỏ đứa con này được.
“Hoa
Thiên!”. Tôi gọi to. Hoa Thiên vẫn chưa về, đồ đạc trong nhà còn nguyên y như
lúc sáng tôi đi.
“Xin
chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Xin vui lòng…”. Nghe
tiếng tự động trả lời của tổng đài, đầu óc tôi như đang chìm trong một mớ bòng
bong, toàn thân nhẹ bỗng. Ngày trước, tôi vẫn mong có một đứa con với Cố Đại
Hải, giờ thì ước mơ đó đã thành hiện thực, nhưng trớ trêu làm sao, nó lại đến
khi tôi sắp đính hôn với Hoa Thiên.
Tối hôm
qua, tôi ngủ quên trên ghế, sáng nay tỉnh dậy, tự nhiên tôi ngửi thấy mùi canh
trứng sực nức trong phòng.
“Hoa
Thiên à?”
“Đợi
lát nữa là ăn được rồi”. Hoa Thiên quay lại cười rồi tiếp tục thái rau.
“Em nằm
mơ sao?”. Tôi đi về phía Hoa Thiên, đưa tay ra, sờ lên mặt anh ấy.
“Anh
xin lỗi vì đã làm em lo lắng”. Anh ấy khẽ nắm tay tôi.
26.
“Hello!”.
Tôi tới thăm Lâm Sở. Cô ấy đang ngồi khoanh chân trên giường, cười hì hì với
tôi.
“Mình
không sao. Mình nghĩ kỹ rồi, đợi bọn cậu đi, mình và Bobo sẽ ra định cư ở nước
ngoài”. Lâm Sở vừa gọt táo vừa hỏi tôi. “Chuyện của cậu thế nào?”
“Trời
yên biển lặng”. Tôi cười.
“Hoa
Thiên… anh ấy chịu để yên à?”
“Ừ. Thế
nên mình sắp sang Nhật với anh ấy, chắc không đợi được đến lúc A Mông sinh con
đâu. Nhưng có lẽ bọn mình sẽ chờ Trần Lộ sinh rồi mới đi”. Bỗng dưng tôi lại
muốn véo má Lâm Sở.
“Á! Làm
gì thế hả?”. Bị tôi véo cho một cái, cô ấy hét toáng lên.
“Lưu
lại tí kỉ niệm”. Tôi bấu mạnh hơn.
“Thế có
cần mượn dao không?”. Lâm Sở thản nhiên đưa dao gọt hoa quả cho tôi.
Lượn
một vòng qua nhà mọi người rồi tôi mới trở về nhà của Hoa Thiên. Vừa tới cửa,
tôi thấy Thẩm Lãng đang ngồi đợi ở đó.
“Em về
rồi à?”
“Có
chuyện gì thế?”. Tôi mở cửa, bảo anh ấy vào nhà.
“Anh
nghe mọi người nói…”. Thẩm Lãng lắp bắp một lúc mới mở miệng. “Họ nói… em có
thai rồi.”
“Đúng
vậy”. Tôi cố gắng nói một cách thản nhiên.
“Hoa
Thiên biết chưa?”. Mặt Thẩm Lãng trắng bệch ra.
“Anh ấy
biết rồi. Vậy nên đợi Trần Lộ sinh em bé xong, bọn em sẽ quay về Nhật”. Tôi
ngồi xuống cạnh Thẩm Lãng, định châm thuốc hút nhưng cuối cùng lại buông xuống.
“Nhanh
vậy sao?”. Thẩm Lãng kinh ngạc.
“Vâng,
Hoa Thiên không muốn em ở lại đây nữa.”
“Cố Đại
Hải có biết chuyện đó không?”. Thẩm Lãng uống một ngụm nước rồi hỏi tôi.
“Anh ấy
không biết, mà em cũng không muốn cho anh ấy biết, đứa con này là của em”. Tôi
xoa tay lên bụng, đây là món quà quý giá nhất của tôi, nó khiến tôi cảm thấy ấm
áp.
Lúc Hoa
Thiên về, Thẩm Lãng vẫn đang ở đây.
“Anh về
rồi. Ơ, anh trai tới chơi ạ? Anh ở lại ăn cơm cùng bọn em nhé!”. Hoa Thiên vồn
vã. Dạo này, anh ấy ngủ không ngon. Anh ấy thường lặng lẽ nhìn tôi, nhiều đêm
rất khuya rồi mà vẫn ngồi ở phòng khách. Tôi nghĩ sau khi chúng tôi quay về
Nhật, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi.
“Hay là
mấy đứa em về nhà ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm sườn xào chua ngọt đấy”. Thẩm Lãng
đứng dậy vươn vai.
“Tuyệt
quá, em đỡ phải vào bếp”. Tôi cười sung sướng, mẹ tôi làm món sườn xào ngon
miễn chê.
“Bọn
con sắp quay lại Nhật bố mẹ ạ”. Lúc ăn cơm, tôi nói.
“Gấp
thế sao?” Đôi đũa trong tay bố tôi rơi xuống bàn.
“Vâng,
con còn công việc bên đó mà”. Tôi không dám ngẩng đầu lên vì sợ mọi người nhìn
thấy mắt tôi đang ầng ậng nước.
“Đến
Tết, bọn con sẽ về ạ”. Hoa Thiên cũng chẳng biết nói gì nữa.
“Đúng
đấy mẹ. Hai đứa nó đều có nhiều việc phải làm ở Nhật mà”. Thẩm Lãng nói đỡ cho
chúng tôi.
“Không
xảy ra chuyện gì chứ?”. Ăn cơm xong, mẹ kéo tôi ra một góc, hỏi nhỏ.
“Có gì
đâu mẹ, chỉ là bọn con có chút chuyện phải giải quyết thôi. Mẹ yên tâm, còn mấy
tháng nữa là đến Tết, bọn con nhất định sẽ về mà”. Tôi ôm lấy mẹ, dạo này mẹ
tôi đã béo lên. Tôi vẫn còn nhớ mẹ từng đuổi đánh tôi khắp mấy con đường, lúc
đó, nếu không có Thẩm Lãng giúp, chắc chắn tôi đã không dám về nhà. Những lần
như thế, tôi luôn nghĩ rằng phải mau chóng rời khỏi căn nhà này, nhưng bây giờ,
tôi muốn mình có thể ở lại đây mãi mãi.
27.
“Ngư
Ngư!”. Lý Mông gọi tôi. Lần dã ngoại này, A Mông đưa cả con trai đi cùng.
Con chó
đáng ghét của Lâm Sở cứ nghe thấy người gọi “Ngư Ngư” là lao ngay tới.
“Cút
mau! Ai kêu mày hả?”. Tôi đánh nó. “Còn cả nhóc nữa, con phải gọi là dì Ngư
chứ! Chẳng biết phép tắc gì cả!”. Tôi cốc nhẹ vào trán Lý Mông.
“Hi hi,
có hai Ngư Ngư!”. Tiểu quỷ nhà A Mông vừa cười vừa chạy về phía Lý Triển Bằng.
“Này!
Hai người có biết dạy con không hả?”. Tôi xông lên, đá cho A Mông một phát.
“Dạy gì
chứ? Cậu đi mà bảo Lâm Sở ấy, chó của cậu ấy mà!”. A Mông chống tay vào hông,
hếch mũi lên nói, trông giống hệt con lợn con.
“Lâm
Sở, cậu có dạy con chó của cậu không hả?”. Tôi quát Lâm Sở nhưng cô ấy đang bận
thả diều với Bobo. Thời nào rồi mà còn thả diều chứ? Tôi không tin là nó có thể
bay lên được.
“Tiểu
Ngư, khi nào bọn em đi?”. Dương Siêu ra ngồi cạnh tôi. Sức khỏe của anh ấy chưa
được tốt lắm nhưng đã khá hơn trước rất nhiều.
“Đợi vợ
anh sinh xong, bọn em sẽ đi.”
“Em
không quay về nữa thật sao?”. Dương Siêu hỏi.
“Có lẽ
là thế. Nhưng lần này về, em có thu hoạch lớn mà, được hẳn một đứa con, vụ làm
ăn này lãi quá”. Tôi quay ra làm mặt xấu với anh ấy.
“Em
thấy ổn là được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”. Dương Siêu cầm chùm nho lên
ăn.
“Còn
anh nữa đó, phải biết tự chăm sóc mình, đừng gây chuyện nữa! Chỉ vì hai người
cứ thích sinh sự với nhau mà suýt nữa bọn em chẳng được nhìn thấy vợ chồng anh
hạnh phúc viên mãn như bây giờ đấy!”
“Trời
đất, em thì gây chuyện ít hơn bọn anh hả?”
Nhìn
mọi người nô đùa vui vẻ, tôi thấy cuộc đời này thật đẹp. Ai cũng tìm được hạnh
phúc rồi: A Mông và Lý Triển Bằng sắp có thêm một đứa con nữa; Dương Siêu có
cửa hàng riêng của mình, không bị di chứng gì từ vụ tai nạn trước kia; ba tháng
sau, Trần Lộ sẽ sinh em bé; hết năm sau, con của Ngụy Tử Lộ sẽ bắt đầu đi học;
Cố Tiểu Khê đang sống hạnh phúc với anh trai tôi. Còn Cố Đại Hải…
“Em
nghĩ gì thế?”. Hoa Thiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Em
đang nghĩ bây giờ mọi người đều đã có cuộc sống yên ổn rồi, chẳng còn là lũ
điên ngày xưa nữa”. Tôi nhìn Hoa Thiên. Liệu anh ấy có phải là bến đỗ của cuộc
đời tôi không?
“Chúng
ta sẽ sống hạnh phúc hơn họ, anh hứa đấy!” Hoa Thiên đưa một bình nước cam cho
tôi, bảo rằng anh ấy vắt từ sáng sớm.
“Cám ơn
anh!”. Tôi mở bình ra uống, hơi đắng một chút. “Hụ hụ… Đắng quá!”
“Ừ, hơi
đắng đấy, anh đã cho thêm một ít vỏ cam vào mà, thế này mới tốt cho em và con”.
Hoa Thiên nhìn ra phía trước.
“Vâng
ạ”. Tôi uống hết chai nước cam. “Con yêu, mẹ xin lỗi vì không thể để con ở lại
Bắc Kinh được. Tuy bố con có thể chẳng biết đến sự tồn tại của con nhưng mẹ sẽ
chăm sóc con thật tốt. Mẹ nghĩ, chú Hoa Thiên cũng sẽ làm như vậy. Con sẽ là
đứa trẻ hạnh phúc hơn bất kì đứa trẻ nào khác trên thế gian này…”. Tôi thì thầm
với sinh linh bé bỏng trong bụng mình.
28.
“Hoa
Thiên, em thấy hơi khó chịu”. Từ từ mở mắt ra, tôi nói một cách khó nhọc. Sau
khi đi dã ngoại về, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, miệng khô khốc, váng vất đầu
óc, người giống như bị mất nước vậy.
“Hoa
Thiên!” Tôi ngồi dậy. Bật đèn lên, tôi thấy trên ga trải giường toàn là máu.
“Cái này… là sao chứ?”
“Hoa
Thiên!”. Điện thoại di động của tôi không biết đang nằm chỗ nào, dây điện thoại
cũng bị cắt, bụng tôi thì đau dữ dội.
“Hoa
Thiên… anh ở đâu? Em khó chịu lắm…”. Tôi vừa bò ra phía cửa vừa rên rỉ. Cửa đã
bị khóa chặt, một vài tia sáng ngoài phòng khách le lói qua khe cửa. “Anh có ở
đó không? Mở cửa ra! Em khó chịu lắm… Mau mở cửa ra đi!”. Tôi cố hết sức đập
cửa nhưng không ai trả lời tôi cả.
“Tiểu
Ngư!”. Khuôn mặt của Thẩm Lãng xuất hiện trước mắt tôi.
“Anh…”.
Khó khăn lắm tôi mới thốt ra được một từ.
“Tỉnh
lại là tốt rồi, em có uống nước không?”. Thẩm Lãng sờ trán tôi. Hồi nhỏ có một
lần tôi bị ốm, Thẩm Lãng cũng chăm sóc tôi như thế này cho tới tận lúc bố mẹ
về. Anh ấy cứ xoa xoa trán tôi, thậm chí còn ra ngoài trời đứng cho lạnh cóng
rồi chạy vào xoa đầu giúp tôi hạ nhiệt. Kết quả là anh ấy ốm theo tôi, nằm bẹp
suốt một tuần, suýt nữa còn bị viêm phế quản nữa.
“Con
của em đâu?”. Nhớ ra tôi vội bật dậy.
“Em
uống nước nhé! Để anh đi rót!”. Thẩm Lãng đứng lên.
“Nói
cho em biết đi, con của em đâu? Anh đừng vòng vo nữa!”. Tôi muốn nhảy ra khỏi
giường bệnh nhưng đầu óc hoa lên, đứng không vững nữa.
“Em nằm
xuống mau!”. Thẩm Lãng kéo tôi lại rồi đỡ tôi nằm xuống. “Em đến bệnh viện muộn
quá, suýt nữa cả em cũng bị nguy hiểm…”. Thẩm Lãng còn nói gì đó nữa nhưng tôi
chỉ nghe thấy anh ấy nhắc đi nhắc lại “muộn quá, muộn quá…”.
“Hoa
Thiên đâu?”. Tôi bấu chặt tay Thẩm Lãng.
“Cậu ta
ở bên ngoài, để anh đi gọi”. Thẩm Lãng chạy ra ngoài cửa.
“Sao
anh lại làm vậy với tôi?”. Tôi trừng mắt nhìn Hoa Thiên, chỉ muốn kết liễu anh
ta ngay lập tức.
“Xin
lỗi em, anh phát hiện ra em muộn quá”. Hoa Thiên nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi
giật ra ngay.
“Đừng
vờ vịt nữa!”. Tôi tức giận nhìn anh ta. “Anh đã bỏ cái gì vào nước cam hả?”
“Em mệt
quá rồi, mau nghỉ đi”. Hoa Thiên ấn tôi nằm xuống.
“Thôi
đi, anh đừng giả nhân giả nghĩa nữa!”. Tôi đẩy anh ta ra. “Là anh, chính anh đã
giết con tôi!”
“Nhưng
anh không thể cứ mở to mắt chờ nó xuất hiện trước mặt anh được!”. Hoa Thiên hét
lên. “Nhìn thấy nó, anh sẽ nhớ tới Cố Đại Hải, nó như cái gai luôn xuất hiện
trong đầu anh!”. Anh ta giận dữ đạp đổ cả bàn thuốc cạnh giường.
“Anh có
quyền gì mà giết nó hả?”. Tôi ném chai nước truyền về phía Hoa Thiên. Gương mặt
Hoa Thiên bị rạch một vệt dài.
“Em
không thấy mình có lỗi với anh sao? Chúng ta đang sống yên ổn ở Nhật, đó là
khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh, vậy mà em lại lừa anh trở về đây. Em
nói gì anh cũng nghe theo, nhưng em có bao giờ nghĩ cho anh không? Hết lần này
tới lần khác, em cự tuyệt anh để có con với Cố Đại Hải. Việc đó chẳng khác nào
nhát dao đâm thẳng vào tim anh! Vậy mà em còn bắt anh phải vui vẻ tiếp nhận nó.
Em có biết là anh không thể thở nổi? Anh sắp không sống được nữa rồi!”. Hoa
Thiên ngồi phịch xuống đất.
“Em
không sao chứ?”. Thẩm Lãng đẩy cửa bước vào.
“Vâng”.
Nước mắt lăn dài trên má tôi. “Đúng, là tôi có lỗi với anh. Nhưng tôi đã từng
cầu xin anh hãy buông tôi ra, chính anh nhất quyết không chịu, anh ép tôi phải
quyết định dứt khoát, bắt tôi phải quay về Nhật, thậm chí tôi còn phải hứa với
anh rằng không bao giờ trở lại đây nữa. Nhưng nơi này còn có gia đình của tôi!
Tại sao anh không buông tha cho tôi chứ!”
“Hãy
tha thứ cho anh! Chúng ta sẽ quay về Nhật, làm lại tất cả từ đầu, được không
em? Ở đó, chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi”. Hoa Thiên quỳ bên
giường tôi, van vỉ.
“Anh
cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Anh là đồ ma quỷ!”. Tôi rút dây
truyền trên tay ra.
“Tiểu
Ngư! Đừng làm thế! Hoa Thiên, cậu ra ngoài được không?”. Thẩm Lãng ấn tôi ngồi
xuống rồi gọi Lý Triển Bằng kéo Hoa Thiên ra ngoài.
“Không
sao rồi, cậu ta đi rồi”. Thẩm Lãng ôm tôi vào lòng, cả phòng bệnh bây giờ chỉ
còn lại tiếng khóc nức nở của tôi.
29.
“Cô ấy
không sao chứ?”. Lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên
bên tai tôi.
“Ừ, cậu
ở lại đây với nó nhé! Khó khăn lắm nó mới ngủ yên được đấy”. Thẩm Lãng nói rồi
đóng cửa, đi ra ngoài.
“Đồ
ngốc này, sao không nói với anh?”. Anh ấy nắm tay tôi, những giọt nước mắt ấm
nóng không ngừng tuôn rơi trên đó. “Nếu em nói cho anh biết, chắc chắn anh sẽ
đưa em tới một nơi không ai biết chúng ta cả. Anh chẳng cần gì hết, anh sẽ từ
bỏ mọi thứ: công ty, bạn bè, người thân… Tất cả đều không bằng em, anh chỉ cần
mình em thôi!”
“Em xin
lỗi!”. Tôi mở mắt, gương mặt của Cố Đại Hải xuất hiện ngay trước mắt tôi. “Em
cứ nghĩ rằng mình có thể che chở được cho con của chúng ta.”
“Mọi
chuyện đã qua rồi, anh sẽ không bao giờ để em phải rơi lệ nữa”. Đôi môi ấm áp
của Cố Đại Hải chạm nhẹ lên tay tôi.
“Đúng
ra em nên tới tìm anh, nên nói cho anh biết, có lẽ khi đó, con sẽ không rời bỏ
em…”. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, ôm chầm lấy Cố Đại Hải và khóc tức
tưởi.
“Cậu
sao rồi?”. Khi Lâm Sở bước vào, tôi đang dựa người vào Cố Đại Hải, từ lúc đó
tới giờ, anh ấy không rời tôi nửa bước.
“Không
có gì”. Tôi ngồi dậy.
“Cậu
không sao là tốt rồi”. Lâm Sở ôm lấy tôi, vừa vỗ về vừa nhẹ nhàng nói. “Mình lo
cho cậu quá. Nếu sớm biết thế này, hôm đó, mình đã mang tất cả đồ ăn đi cho
xong.”
“Mình
không sao thật mà! Lần này, mình đã hiểu ra mọi chuyện rồi”. Tôi nhìn Cố Đại
Hải rồi quay sang nói với Lâm Sở. “Mình đã sai, sai ngay từ đầu, sai lầm lớn
nhất của mình là quyết định lấy Hoa Thiên để báo ân khi không biết rằng tình
yêu thực sự thì chẳng có cách nào để quên đi được. Giờ mình đã hiểu tại sao An
Nguyệt lại hận mình như vậy…”
“Đừng
nói nữa, anh không muốn em lại khóc đâu!”. Cố Đại Hải vỗ nhẹ lên vai tôi.
“Đúng
đấy, cậu đừng nói nữa! Giờ cậu phải lo bồi bổ sức khỏe đi đã!”. Lâm Sở bảo.
“Ừ”.
Tôi gật đầu. “Mình không nói nữa. Cố Đại Hải, anh có còn cần em không?”
“Chẳng
phải em nói là em chưa áp bức anh đến chết thì chưa thỏa nguyện mà, anh vẫn
sống sờ sờ đấy thôi”. Câu nói đùa của Cố Đại Hải làm tôi phì cười.
30.
“Ăn đi,
ăn đi cho nóng!”. A Mông đon đả. Chẳng biết cô ấy kiếm đâu ra ít lòng, bảo là
của quý, đã nấu nướng cẩn thận ở nhà rồi mới mang đến cho tôi.
“Ghê
quá! Cậu chắc chắn đây không phải của người chứ?”. Tôi bịt mũi.
“Ghê
đâu mà ghê!”. A Mông bĩu môi.
“Mình
nghe nói ăn lòng người là đại bổ đấy!”. Lâm Sở góp chuyện.
“Thật
hả? Thế để mình đi kiếm cho cậu nhá!”. A Mông nói rồi chạy đi tìm điện thoại.
“Thôi,
thôi, cậu không muốn mình sống nữa hả? Thế có khác gì là ăn thịt người đâu?”.
Trán tôi vã đầy mồ hôi.
“Tiểu
Ngư! Mình mang đồ bổ dưỡng tới này!”. Trần Lộ hiên ngang bước vào với cái bụng
to tướng và Dương Siêu tháp tùng ở bên cạnh.
“Sao
cậu lại tới đây? Cứ ở nhà nghỉ đi chứ!”. A Mông vội vàng đỡ Trần Lộ ngồi xuống.
“Mình
tập đi bộ cho dễ sinh”. Trần Lộ nói rất bình thản trong khi Dương Siêu mồ hôi
mồ kê nhễ nhại.
“Ê, bên
này cơ mà!”. A Mông ngó ra ngoài cửa, quát nhặng xị. “Mau lên! Anh làm gì mà cứ
ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế hả?”
“Đây,
tới đây! Ô, nhiều người thế này cơ à?”. Tay xách một cái cặp lồng, Triệu Tam
tất tả chạy vào.
“Nhiều
người thì sao hả? Mau đưa cho Tiểu Ngư đi!”. A Mông đạp cho Triệu Tam một cái
làm anh ấy ngã dúi dụi về phía trước.
“Ha ha
ha…!”. Tôi ngồi dựa vào thành giường, không nhịn được cười.
“Hề
hề…”. Triệu Tam cũng ngúc ngoắc cái đầu trọc, cười theo tôi.
“Anh
mang cái gì đến thì lấy ra đi!”. A Mông lại đập anh ấy.
“Ờ,
đúng đúng, em xem này, canh dạ dày đấy!”. Triệu Tam mở nắp cặp lồng ra.
31.
“Con
khờ quá, sao bây giờ mới nói cho mẹ biết chứ?”. Mẹ tôi sụt sịt. Thấy bố mẹ cùng
lo lắng như thế, tôi rất sợ hãi, nhỡ hai cụ giận quá mà xảy ra chuyện thì tôi
chẳng biết làm sao cả.
“Con bé
ngốc này! Bình thường tinh ranh là thế, sao giờ lại ngốc vậy hả con?”. Bố tát
nhẹ vào má tôi, nếu là trước đây, chắc tôi đã bị tẩn cho một trận tơi bời rồi.
“Con
xin lỗi ạ!”. Tôi nói khẽ. Đúng là bố mẹ già yếu quá, chẳng còn hơi sức để đánh
tôi nữa.
“Con bé
ngốc…”. Bố tôi đột nhiên ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc khiến tôi ngẩn người. Đây
là lần đầu tiên tôi thấy bố khóc, từ trước đến giờ, dù tôi làm trò gì, bố chỉ
nhăn nhó mặt mày thôi.
“Mẹ!”.
Cố Đại Hải ngượng ngập đứng ngoài cửa, do dự mãi mới lên tiếng.
“Ừ, con
mau lại đây đi! Mấy hôm nay, con phải chăm sóc đứa trẻ dại dột này đúng
không?”. Mẹ tôi kéo Cố Đại Hải vào.
“Có gì
đâu ạ, con tự nguyện mà”. Cố Đại Hải có vẻ ngạc nhiên, cả tôi cũng vậy, thậm
chí còn thấy hơi sờ sợ nữa. Đã bao giờ bố mẹ đối xử như vậy với con nhóc nghịch
ngợm này đâu, chỉ có Thẩm Lãng mới được thế thôi.
“Hoa
Thiên cứ đứng trước cửa nhà mình nói lảm nhảm, hôm nay vừa bị anh trai con đuổi
về rồi”. Mẹ vừa chải đầu cho tôi vừa thì thầm.
“Con
không thể tha thứ cho anh ấy được. Mặc dù con cũng có lỗi”. Tôi cúi đầu.
“Tính
cách của nó và Tiểu Nguyệt giống nhau. Nhưng xét cho cùng, cả hai đứa nó đều
đáng thương”. Mẹ tôi khẽ thở dài.
“Đợi
một thời gian nữa rồi con và Cố Đại Hải sẽ nói chuyện với Hoa Thiên. Anh ấy
muốn gì, con cũng sẽ đáp ứng, miễn là anh ấy buông tha cho con”. Tôi nói rồi
quay sang nhìn Cố Đại Hải đang đánh cờ với bố tôi ở bên cạnh. Bố tôi sắp thua
rồi, nhăn nhó bắt chơi lại, Cố Đại Hải tuy không muốn nhưng vẫn phải tươi cười
đồng ý, tôi thấy khó chịu thay cho anh ấy.
Sau khi
ra viện, tôi được Cố Đại Hải đưa về ngôi nhà chúng tôi ở ngày trước.
“Mọi
thứ ở đây vẫn như xưa”. Tôi nhìn một lượt.
“Anh
chẳng thay đổi bất cứ cái gì. Mất cả ngày hôm qua để quét dọn lại, anh chỉ sợ
em không thấy vừa lòng”. Cố Đại Hải ôm tôi từ phía sau.
“Có anh
ở bên, làm sao em lại không vừa lòng được chứ?”. Tôi dựa vào anh ấy. Trên thế
gian này, chỉ có bờ ngực đó mới khiến tôi có cảm giác ấm áp, yên ổn.
“Tiếng
gì thế nhỉ?”. Tôi nghe thấy có tiếng kêu khe khẽ.
“Thôi
chết, anh quên mất!”. Cố Đại Hải vỗ trán rồi mở cánh cửa tủ giày, Bội Bội và Đu
Đu liền nhảy vọt ra ngoài.
“Ha ha,
anh định để hai đứa nó ngộ độc vì mùi giày của anh đấy hả?”. Tôi cười lớn. Bội
Bội lập tức chui tọt vào lòng tôi còn Đu Đu ngồi xuống bên cạnh, ngước mắt
nhìn.
“Anh
muốn làm em bất ngờ mà. Chỉ cần em bước vào cửa, thay giày ra là sẽ thấy bọn
chúng ngay. Anh mất bao nhiêu lâu mới nhét được hai đứa nó vào đấy!”. Cố Đại
Hải cười hì hì.
“Đồ
ngốc!”. Tôi nhìn anh ấy.
Tối hôm
đó, đang nằm trên giường, Cố Đại Hải chợt quay sang hỏi tôi: “Em ngủ chưa?”
“Em
không ngủ được, tại đang vui quá”. Tôi rúc vào ngực anh ấy. Đu Đu đang nằm dưới
chân chúng tôi còn Bội Bội thì ngoe nguẩy trên sàn, giương đôi mắt bé xíu nhìn
lên.
“Anh
cũng thế”. Cố Đại Hải ôm chặt lấy tôi.
“Làm gì
bây giờ nhỉ?”. Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi âu yếm.
“Bọn
mình đi ăn trộm hồng nhé!”. Cố Đại Hải đột ngột đề nghị.
“Có
phải cây này không nhỉ?”. Nửa đêm, Cố Đại Hải còn kéo tôi đi quanh khu nhà để
tìm cây hồng ngày xưa.
“Đúng
rồi, anh xem này! “Cấm hái hồng, vi phạm sẽ bị
phạt””. Tôi chỉ vào tấm biển dưới gốc cây.
“Động
thủ thôi!”. Cố Đại Hải cười híp mắt.
“Anh
trèo nhé! Em không được vận động mạnh mà”. Tôi nhắc lại lời dặn của bác sĩ.
“Khỏi,
chúng ta có vũ khí rồi!”. Chẳng khác gì một nhà ảo thuật, Cố Đại Hải lập tức
rút từ trong xe ra một cây gậy chuyên dùng để hái trái cây.
“Ôi
trời ơi! Cái này mà anh cũng có hả?”. Tôi kinh ngạc.
“Anh
chuẩn bị từ lâu rồi, ngày nào cũng để nó ở trong xe, chỉ đợi em về là mang đi
hái trộm hồng thôi đấy”. Cố Đại Hải ưỡn ngực lên khoe. Sau đó, anh ấy nói mình
làm được, bảo tôi ra xe ngồi chờ.
“Này!
Cậu béo béo kia! Cái cậu đang ăn trộm hồng ấy… Đứng lại!!!”. Giọng người bảo vệ
khu nhà vang lên làm tôi giật bắn mình.
“Chạy
mau! Chạy mau!”. Cố Đại Hải xách một túi nilon chui tọt vào trong xe, vội vàng
khởi động cho xe lao đi, để lại chú bảo vệ vẫn đang đứng hét ở phía sau. Biển
số xe đã được chúng tôi lấy vỏ đĩa CD che lại từ trước rồi.
“Được
đấy! Giờ anh còn lưu manh hơn cả em!”. Tôi không nhịn nổi cười.
“Hi hi,
em xem này, anh bẻ cả cành luôn”. Cố Đại Hải hí hửng giơ lên cho tôi xem.
“Chúng
ta đi một vòng chứ?”. Cố Đại Hải vừa lái xe vừa hỏi tôi.
“Vâng.”
“Ra bờ
sông nhé!”
“Được.”
“Hả?”.
Cố Đại Hải ngạc nhiên, trơn mắt nhìn tôi. “Sao cái gì em cũng bảo được thế?”
“Sau
này, anh nói gì, em cũng đồng ý hết.”
“Vậy…
bọn mình cưới lại nhé!”. Cố Đại Hải dè dặt.
“Được”.
Tôi cười.
“Hí hí
hí!”. Cố Đại Hải vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Nhìn
đằng trước kìa! Có cột điện đấy!”. Tôi vội nắm lấy vô lăng.
32.
Sợ tôi
ở nhà một mình buồn nhưng lại lo tôi ra ngoài chẳng may gặp phải Hoa Thiên
(nghe nói anh ta đang tìm tôi khắp nơi) nên Cố Đại Hải gọi Cố Tiểu Khê đến chơi
với tôi.
“Dạo
này, em và Thẩm Lãng vẫn ổn chứ?”. Tôi hỏi.
“Rất
tốt ạ”. Má Cố Tiểu Khê đỏ bừng.
“Chị
sắp phải gọi em là chị dâu ấy nhỉ?”. Tôi mỉm cười.
“Chị
nói gì thế?”. Cố Tiểu Khê ngượng ngập, chạy đi rót trà.
“Tiểu
Ngư, mở cửa ra!”. Bên ngoài chợt vọng tới tiếng đập cửa ầm ầm, giọng Hoa Thiên
vang đến tai tôi rõ mồm một.
“Tiểu Khê…”.
Tôi sợ hãi nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Khê. Bội Bội sủa ầm lên.
“Suỵt!”.
Cố Tiểu Khê bảo tôi trốn vào nhà tắm rồi khóa cửa lại (trước đây, chúng tôi lắp
cái khóa này để Đu Đu không vào nhai giấy vệ sinh).
“Anh
tìm ai?”. Cố Tiểu Khê chỉ mở lớp cửa bên trong chứ không mở cửa bảo vệ bên
ngoài.
“Thẩm
Ngư đâu?”. Hoa Thiên có vẻ rất tức giận.
“Anh
tìm nhầm chỗ rồi, ở đây chẳng có Thẩm Ngư nào hết!”. Cố Tiểu Khê vẫn bình tĩnh.
“Cô
tưởng tôi không biết cô là ai sao? Các người giấu cô ấy ở đâu hả?”. Hoa Thiên
lao vào phá cửa bảo vệ.
“Anh…
anh làm gì thế? Tôi báo cảnh sát đấy!”. Cố Tiểu Khê sợ hãi. Tôi muốn bước ra
ngoài nhưng không mở được cửa nhà tắm, chỉ biết ngồi đó cầu nguyện cho tôi và
Cố Tiểu Khê thôi.
“Tại
sao cậu lại tới đây?”. Giọng Cố Đại Hải từ xa vang tới, anh ấy đã về rồi.
“Thẩm
Ngư đâu?”. Hoa Thiên lạnh lùng.
“Liên
quan gì tới cậu chứ?”. Giọng Cố Đại Hải rất giận dữ.
“Cô ấy
sắp kết hôn với tôi rồi, anh là cái quái gì hả?”. Câu nói của Hoa Thiên giống
như phát súng bắn vào tim tôi.
“Cậu
đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Vẫn còn hoang tưởng sao?”. Hình như Cố Đại Hải đang
cố gắng ngăn Hoa Thiên đánh mình, tôi nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Khê.
“Bỏ tay
ra!”. Hoa Thiên hét lên, tiếp đó là một loạt âm thanh hỗn loạn, hình như bọn họ
đang đánh nhau.
“Anh!”.
Cố Tiểu Khê hét khản cả giọng. Tôi cố gắng đẩy cửa ra mà không được.
33.
“Bọn
anh tìm được cho em một chỗ rồi đấy, ở ngay gần nhà anh, nhỡ có chuyện gì thì
bọn anh có thể tới ngay”. Lý Triển Bằng bảo khi đưa tôi và Cố Đại Hải tới nơi ở
mới.
“Phiền
hai người quá!”. Cố Đại Hải đưa cho Lý Triển Bằng một điếu thuốc.
“Thôi,
em đang cai. Phiền phức gì chứ, bọn em có phải là người xa lạ đâu!”. Lý Triển
Bằng ngước mắt nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Mình
đã cho số của mình vào danh sách gọi nhanh rồi nhé, cậu nhấn phím 1 là được,
biết chưa hả?”. Trên đường đi, A Mông cứ giữ điện thoại của tôi mãi.
“Ờ,
biết rồi”. Tôi giật lại.
“Có
chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại, mình sẽ qua ngay, nghe thấy không hả?”. Cô ấy
dặn đi dặn lại mấy lần liền.
“Sao
cậu lắm chuyện hệt như Cố Đại Hải thế?”. Tôi bắt đầu thấy khó chịu.
“Ơ,
phải nói nhiều cho cậu chết luôn!”. A Mông lườm tôi.
34.
Cố Đại
Hải còn phải quay về công ty xử lý công việc nên tối nay, tôi phải ở lại đây
một mình.
“Anh đi
nhé, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh!”
“Anh
yên tâm, em sẽ ở lại với nó”. A Mông ôm một cái túi to tướng tới chỗ tôi.
“Cậu ấy
hả? Không cần đâu”. Tôi không nghĩ rằng A Mông lại qua đây.
“Thái
độ gì thế không biết!”. A Mông đẩy tôi ra rồi bước vào nhà.
“Em nhớ
ngủ sớm nhé!”. Vừa bước được ba bước, Cố Đại Hả đã quay đầu lại dặn.
“Anh đi
cẩn thận!”. Tôi nhìn theo anh ấy, tới lúc chiếc xe đi xa hẳn mới vào nhà.
“Tình
cảm quá nhỉ?”. A Mông dựa người vào cửa, nhìn tôi.
“Biến
đi!”. Tôi lườm.
“Anh
đến đâu rồi?”. Tôi thấy bồn chồn, liền gọi điện thoại cho Cố Đại Hải.
“Anh
sắp tới nơi rồi, em vẫn chưa ngủ hả?”
“Anh
thử nghe tiếng ngáy của A Mông mà xem!”. Tôi dí điện thoại vào mồm A Mông.
“Mẹ ơi,
đây là A Mông hay là Lý Triển Bằng thế?”. Cố Đại Hải giật mình.
“Lý
Triển Bằng cái gì chứ? Ngày trước, A Mông toàn bị gọi là cái bễ lò rèn đấy!”
Cố Đại
Hải còn nói chuyện với tôi một lúc rồi mới chịu cúp máy.
“Ngủ
đi, sáng mai anh sẽ tới. Ngủ ngon nhé!”
“Á!”.
Nửa đêm, tôi sợ hãi bật dậy làm A Mông cũng dậy theo. Đang nằm cuộn trong lòng
tôi ngủ, Đu Đu nhảy ngay xuống đất.
“Cậu
sao thế?”. A Mông nhìn tôi.
“Phù…
Sợ quá! Sợ chết mất!”. Tôi vỗ ngực.
“Cậu
không sao chứ?”. A Mông giúp tôi lau mồ hôi.
“Không
sao, mình mơ thấy Cố Đại Hải gặp chuyện. Giấc mơ ngược lại với hiện thực, đúng
không cậu?”. Tôi kéo áo A Mông.
“Đúng
đúng, là ngược lại, ngược lại. Không sao đâu, không sao đâu!”. A Mông vỗ về
tôi.
Suy đi
tính lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Cố Đại Hải. Chuông
reo một lúc, anh ấy mới nhấc máy.
“Anh
đang ở đâu vậy?”
“Anh…
anh đang ở bên ngoài, giờ vẫn chưa về được”. Cố Đại Hải ngập ngừng.
“Sao
thế?”. Tôi cảm thấy như anh ấy có điều gì đó không thể nói với tôi.
“Không
sao, anh không sao mà. Em cẩn thận đấy…”. Tiếng anh ấy bị đứt quãng, sau đó
điện thoại ngắt luôn.
“Không
có chuyện gì chứ?”. Tôi nhìn A Mông.
“Có lẽ
tại tín hiệu không tốt thôi, cậu đừng lo”. A Mông há miệng ra ngáp rồi ngủ
tiếp.
“Tít
tít…”. Tiếng chuông báo tin nhắn của tôi vang lên.
“Anh
không sao, tại tín hiệu không tốt thôi, em ngủ đi nhé!”. Cố Đại Hải nhắn tin
cho tôi.
“Anh
cũng ngủ sớm đi, không nhìn thấy anh, em hơi sợ”. Tôi nhắn lại, nhưng Cố Đại
Hải không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi ôm điện thoại, ngủ thiếp đi.
35.
Sáng
hôm sau, Thẩm Lãng dẫn Cố Tiểu Khê tới thăm tôi.
“Em
không sao chứ?”
“Sao là
sao? Hai người đến đúng lúc thật, mọi người đến đông đủ rồi, định mở hội hả?”.
Tôi dẫn họ vào phòng khách, tất cả bạn bè của tôi đang ngồi ở đó, thậm chí
Triệu Bồi và Ngụy Tử Lộ cũng tới.
“Trùng
hợp quá!”. Cố Tiểu Khê cười nhạt.
“Không
xảy ra chuyện gì chứ?”. Tôi vội hỏi.
“Cậu
điên à?”. A Mông đá tôi.
“Không
sao thật không?”. Tôi nhìn Ngụy Tử Lộ, trong số những người ở đây, chỉ có anh
ấy là không biết nói dối. Ánh mắt của mọi người đều hướng vào Ngụy Tử Lộ.
“Không,
không có chuyện gì cả!”. Anh ấy lắc đầu quầy quậy.
“Mọi
người đừng gạt mình, không ai lừa được mình đâu!”. Tôi giận dữ chỉ vào mặt họ.
“Ai mà
lừa được cậu chứ?”. Lâm Sở mím môi lại nói.
“Thật
không?”
“Cậu
nhạy cảm quá rồi đấy!”. Trần Lộ ôm tôi. “Người ta bảo chỉ có người mang thai
mới hay nhạy cảm thôi.”
“Tốt
nhất là đừng giấu mình chuyện gì!”. Tôi nhìn mọi người rồi qua sang Cố Tiểu
Khê. “Anh trai em đâu? Sáng nay, lúc ra khỏi nhà, anh ấy quên mang theo điện
thoại.”
Tôi nói
xong, mặt A Mông liền biến sắc, cô ấy định mở miệng ra nói nhưng bị tôi lừ mắt
chặn lại.
“Sáng
nay, anh trai em vẫn ở đây ạ?”. Quả nhiên Cố Tiểu Khê đã mắc bẫy.
“Cố Đại
Hải làm sao rồi?”. Tôi nhìn Cố Tiểu Khê.
“Anh
ấy… anh ấy không sao”. Cố Tiểu Khê cúi đầu.
“Thôi
đi! Các cậu còn định lừa mình sao? Mình chỉ hỏi thử xem sao thôi, chứ anh ấy
rời khỏi đâu từ tối hôm qua rồi”. Tôi đứng bật dậy. “Nói đi chứ!”
“Bọn
anh không tìm thấy anh ấy”. Lý Triển Bằng hạ giọng.
“Từ tối
hôm qua đến giờ, không ai liên lạc được với anh ấy cả”. Dương Siêu nói thêm.
“Tối
qua, lúc gọi cho anh ấy, mình đã cảm thấy có gì đó không bình thường rồi. Tóm
lại là làm sao hả?”
“Tối
qua, anh gọi điện thoại cho Cố Đại Hải để hỏi cậu ấy xem bọn em chuyển nhà thế
nào rồi…”. Thẩm Lãng nhìn tôi rồi từ từ kể lại mọi chuyện.
36.
“A lô!”
“Cố Đại
Hải à, Thẩm Lãng đây”. Thẩm Lãng nhìn đồng hồ.
“Ờ, sao
thế?”
“Không
có gì, hôm nay hai đứa chuyển nhà à? Ổn thỏa cả chứ?”. Thẩm Lãng dựa người vào
lan can nói chuyện.
“Mọi
chuyện ổn cả. Chỗ đó rất được, lại gần nhà A Mông, có chuyện gì cũng dễ xoay
xở… Á!”. Điện thoại vọng ra tiếng hét của Cố Đại Hải rồi im bặt.
“Sao
thế? Cố Đại Hải? Cậu không sao chứ?”. Thẩm Lãng lo lắng không yên.
“Không
sao, em không sao”. Năm phút sau, giọng Cố Đại Hải mới vang lên.
“Cậu
làm mình sợ quá, đang lái xe hả?”. Tim Thẩm Lãng khó khăn lắm mới đập bình
thường trở lại.
“Thẩm
Lãng”. Cố Đại Hải bỗng nhiên nói rất nhẹ nhàng. “Bảo với Tiểu Ngư là em vẫn ổn,
đừng tìm em, đừng ra ngoài!”. Anh ấy nói một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc trò
chuyện vừa xong rồi tắt máy, Thẩm Lãng gọi lại mấy lần nhưng đều không liên lạc
được.
“Bọn
anh đã báo cảnh sát rồi”. Thẩm Lãng trấn an tôi.
“Là anh
ta, chắc chắn là anh ta! Các người phải đi tìm hắn chứ!”. Tôi nắm chặt lấy vạt
áo Thẩm Lãng, nhìn tất cả mọi người.
“Cảnh
sát đã điều tra rồi nhưng anh ta có
chứng cớ ngoại phạm”. Cố Tiểu Khê ôm tôi. “Chị đừng lo, không sao đâu!”
“Chắc
chắn là hắn đấy, nếu không, Cố Đại Hải đã không bảo mình là không được ra
ngoài!”. Tôi kéo áo từng người, nói với họ.
“Cậu
bình tĩnh đã! Không có chuyện gì đâu”. A Mông cũng ôm tôi.
“Cậu
bảo mình phải bình tĩnh thế nào đây?”. Tôi đẩy cô ấy ra.
Bốp!
Nhận cái tát như trời giáng của Lâm Sở, tôi mới tỉnh ra. “Cậu cứ thế này thì
bảo bọn mình phải làm thế nào hả?”. Lâm Sở mắng. Tôi ngã người xuống ghế, chẳng
biết phải nói gì nữa.
“Cậu
nghe này, tất cả mọi người đều là bạn tốt của cậu. Chúng ta sống chết có nhau,
bọn mình không bao giờ giương mắt nhìn cậu đau khổ cả, hãy tin bọn mình!”. Lâm
Sở nắm chặt vai tôi.
“Lâm
Sở…”. Tôi òa khóc, ôm chầm lấy cô ấy.