Đọc truyện Kết Hôn Anh Có Dám Không – Chương 13
“Cố Đại
Hải! Cố Đại Hải!”. Đẩy tất cả những người gặp phải trên đường ra, tôi lao vào
phòng làm việc của Cố Đại Hải.
Anh ấy
đang xem những thứ trong phong bì. Cố Đại Hải nhìn tôi, nước mắt rơi lã chã,
chẳng nói lời nào.
“Anh
đừng như vậy, cho em biết đi. An Nguyệt gửi cái gì cho anh thế?”. Tôi giật lấy
mấy bức ảnh anh ấy đang vò nát trong tay.
Không
ngoài dự đoán của tôi, đó là những bức ảnh chụp tôi và Ngụy Tử Lộ bước ra từ
khách sạn, còn có ảnh chúng tôi cùng ăn sáng, cùng lên taxi, cuối cùng là ảnh
tôi đứng trong trạm điện thoại còn Ngụy Tử Lộ đợi ở bên ngoài.
“Anh
hãy nghe em nói!”. Tôi gần như quỳ xuống đất, tay níu vạt áo Cố Đại Hải.
Cố Đại
Hải vẫn không nói gì, chỉ không ngừng bịt tai rồi lắc đầu.
“Em xin
anh đấy! Nghe em nói đã! Em có thể giải thích rõ ràng mà, thật đấy! Em có thể
giải thích mà!”. Tôi ôm chân Cố Đại Hải. Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ hạ
mình như thế trước bất cứ ai, ngay cả khi chia tay với Ngụy Tử Lộ, tôi vẫn bước
đi hiên ngang, chẳng hề nói một câu.
“Người
trong ảnh có phải là em không? Anh chỉ hỏi thế thôi, có phải là em không?”. Cố
Đại Hải đứng bất động, anh ấy không nâng tôi dậy, cũng không nhìn tôi.
“Đúng
là em”. Tôi ngồi phịch xuống đất, nếu anh ấy chỉ muốn nghe câu trả lời này thì
tôi đã cho anh ấy nghe rồi.
“Sao em
lại làm như vậy?”. Anh ấy lao ra ngoài.
“Tại
sao lại như vậy ư? Ha ha… Em chẳng làm gì cả. Em thực sự chẳng làm gì cả!”. Tôi
cứ ngồi yên như vậy, nước mắt nhòa ra mặn đắng.
“Chà,
bộ đồ của cô hợp với đám cưới quá nhỉ?”
“Tôi
là Cố Đại Hải, nam, 28 tuổi, gia đình gồm có…”
“Chúng
ta kết hôn đi!”
“Vợ…
vợ… Mau chạy đi! Xe kìa!”
“Anh
tới chỗ Lâm Sở đón em nhưng cô ấy bảo em đi rồi, anh lại vội chạy về nhà em
tìm, mệt chết mất!”
…
Tôi
chẳng biết tại sao lúc này mình lại đang nằm trên giường nữa. Từng câu nói của
Cố Đại Hải cứ vang lên bên tai tôi tựa như tất cả mới là chuyện ngày hôm qua
thôi. Tôi thích Cố Đại Hải kêu tôi là “vợ”, tiếng gọi thân thương đó chứa đựng
tất cả tình yêu của anh ấy dành cho tôi; tôi thích nhìn anh ấy nấu cơm, trong
bếp ngập tràn hương vị những món khoái khẩu của tôi, anh ấy bảo đó là hương vị
gia đình; anh ấy hay ca cẩm, lo lắng đủ chuyện, sợ tôi đi uống rượu, sợ tôi bị
tai nạn… thế là ngày ngày chẳng quản đường xa đưa đón tôi đi làm; anh ấy biết
tôi không thích uống sữa bò nên thường đun nóng lên rồi cho sô cô la vào đó,
tới khi không còn mùi sữa nữa mới đưa cho tôi; tôi không biết gọt hoa quả thế
nào nên anh ấy luôn gọt rồi để sẵn trong tủ lạnh…
“Tiểu
Ngư, cậu không sao chứ?”. Lâm Sở bước vào.
“Ừ. Sao
mình lại ở đây?”. Tôi ngồi dậy hỏi Lâm Sở.
“Hoa
Thiên đưa cậu tới, anh ấy đi tìm Cố Đại Hải rồi”. Lâm Sở ôm tôi nhẹ nhàng như
bà mẹ ôm đứa con gái của mình.
“Hu
hu…”. Tôi dựa đầu vào vai Lâm Sở mà khóc, kể cho cô ấy nghe chuyện của Ngụy Tử
Lộ. Lúc đó tôi mới biết, hóa ra nước mắt không bao giờ cạn được cả, nếu một cô
gái nói mình có thể khóc hết nước mắt vì một chàng trai thì chứng tỏ cô ấy chưa
yêu người đó đủ nhiều mà thôi.
2.
“Tới
rồi, vào đi!”. Lâm Sở và A Mông đưa tôi về nhà, nhưng vừa tới cửa, tôi lại do
dự, không dám vào.
“Cậu
nhát gan thế từ khi nào vậy?”. A Mông đẩy tôi một cái.
“Mình…”
“Đưa
chìa khóa đây!”. Lâm Sở giật chùm chìa khóa trong tay tôi.
“Cố Đại
Hải!”. Lâm Sở đẩy cửa bước vào, gọi to.
Anh
cần có thời gian để bình tĩnh lại. Đừng tìm anh! Còn nữa, hoa quả trong tủ lạnh
anh đã gọt sẵn rồi đấy.
– Cố Đại Hải –
Nhìn tờ
giấy đó, người tôi bỗng mền nhũn ra, chỉ biết bưng mặt khóc, trong miệng có cái
gì đó mằn mặn, chẳng rõ đó là nước mắt hay là máu nữa.
“Tiểu
Ngư, đừng khóc nữa! Cậu không thấy anh ấy đã gọt sẵn hoa quả cho cậu rồi à,
không sao đâu…”. A Mông và Lâm Sở quỳ xuống dưới sàn, ôm chặt lấy tôi.
“Hu hu…
khụ khụ…”. Đột nhiên tôi bị ho dữ dội rồi nôn ra máu. Thì ra chuyện người ta
bảo rằng vì tình mà nôn ra máu là thật, trái tim bị tổn thương quá nhiều đến
mức máu từ tim chảy ra đỏ tươi…
An
Nguyệt bị mảnh thủy tinh vỡ cứa vào mặt một vết lớn nên tôi bị bắt giam bảy
ngày, nhờ vậy, tôi có thể bình tâm suy nghĩ về chuyện vừa qua. Tôi nhận ra mình
thật sự yêu Cố Đại Hải, không thể sống thiếu anh ấy, không thể rời xa anh ấy…
Sau khi
ra khỏi nhà giam, tôi ở nhà một mình ba tháng liền. Với tôi, ba tháng đó dài
hơn cả ba năm, đau khổ chất chồng theo từng giây từng phút. Lâm Sở mang Đu Đu
và Bội Bội đi, cô ấy bảo không thể để hai đứa nó trông thấy bộ dạng không ra
hồn người của tôi. Tôi không buồn phản đối, bởi luôn cảm thấy ánh mắt chúng như
muốn hỏi Cố Đại Hải đâu rồi. Tôi cũng muốn biết điều đó lắm chứ, rốt cuộc anh
ấy đang ở đâu?
“Tiểu
Ngư!”. Lâm Sở kéo Cố Đại Hải vào nhà. Nhìn thấy dáng hình quen thuộc ấy nơi
ngưỡng cửa, tôi mỉm cười, lẩm bẩm: “Đồ ngốc, lại mê sảng rồi!”
“Tiểu
Ngư…”. Giấc mơ đó rất giống thật, tiếng Cố Đại Hải vang lên bên tai tôi, thậm
chí tôi còn cảm nhận được hơi thở của anh ấy.
“Là anh
đây”. Mắt Cố Đại Hải đỏ hoe, những giọt lệ lăn dài trên mặt. “Anh xin lỗi…”
“Hãy
nghe em giải thích!”. Tôi dựa đầu vào ngực anh ấy. Cảm giác ấm áp này không thể
là mơ được, Cố Đại Hải đã về rồi, thực sự về bên tôi rồi. Tôi kể lại tất cả mọi
chuyện, nói rằng đêm đó, tôi và Ngụy Tử Lộ chỉ nói chuyện với nhau thôi, nói chuyện
cả đêm để làm sáng tỏ mọi chuyện, thế nên anh ấy mới có thể khôi phục trí nhớ
nhanh như vậy…
“Xin
lỗi em”. Cố Đại Hải hôn lên tóc tôi. “Lẽ ra anh không nên nghi ngờ em. Lúc Lâm
Sở và Ngụy Tử Lộ tới tìm anh, anh mới tỉnh ngộ.”
“Em
không nói dối anh đâu, em có thể gạt tất cả mọi người nhưng chắc chắn sẽ không
bao giờ lừa anh”. Tôi nắm chặt vạt áo Cố Đại Hải.
“Đều
tại anh không biết suy nghĩ, anh không nên bỏ đi để em phải chịu khổ sở như
vậy. Nếu không phải vì anh thì em đã không cam chịu bị bắt giam như vậy.”
“Nếu
làm thế mà có thể khiến anh quay về thì dù phải chết em cũng chấp nhận”. Môi
tôi ướt đẫm nước mắt của Cố Đại Hải, cả đời này, tôi nằm gọn trong tay anh ấy
rồi.
3.
Mọi
thứ đã trở lại như xưa, tôi và Cố Đại Hải lại như chưa có chuyện gì xảy ra hết.
Nhưng anh ấy bắt đầu không thích tôi ra ngoài một mình, thế nên tôi không đi
đâu nữa, thậm chí còn nộp đơn xin thôi việc, định cả đời này chỉ ở bên cạnh
chồng, cho tới lúc chết…
“Cậu
chịu được cuộc sống như thế này hả?”. Lâm Sở không thể hiểu nổi tại sao tôi lại
xin thôi việc.
“Được
chứ, không được cũng phải được”. Tôi nhìn Lâm Sở. “Mình đã từng bảo tình yêu
chả là cái quái gì cả, nhưng giờ thì nó đáng giá rồi đấy, nó là toàn bộ cuộc
sống của mình.”
“Nói
hay lắm! Dù cậu thôi việc thì bọn mình vẫn phải đi ăn sáng, sau đó tiễn cậu đi
làm mẹ hiền vợ đảm”. A Mông bước tới vỗ vai tôi.
“Thế
bao giờ cậu trở thành mẹ hiền vợ đảm đấy?”. Tôi nhìn cô ấy.
“Mình
ấy hả? Lý Triển Bằng có nằm mơ cũng không được thấy điều đó đâu!”. Miệng A Mông
ngoác tới tận mang tai.
“A Mông
đang định làm một bà mẹ độc ác”. Lâm Sở vừa nói xong liền bị A Mông đè ra, tẩn
cho một trận.
“Mấy
cậu đang nói gì thế?”. Trần Lộ vừa hút thuốc vừa đẩy cửa vào.
“Bọn
mình định đi ăn mừng việc Tiểu Ngư quyết định trở thành mẹ hiền vợ đảm đấy!”.
Lâm Sở giật điếu thuốc trên tay Trần Lộ xuống.
“Thật
hả?”. Trần Lộ ngạc nhiên nhìn tôi.
“Ờ,
mình thôi việc rồi, sau này mình để Cố Đại Hải nuôi thôi”. Tôi ngả người lên
ghế.
“Cậu
đừng có đùa, đàn ông mà dựa dẫm được thì lợn cũng biết trèo cây!”. Lâm Sở chau
mày.
“Thôi
đi, đừng nói linh tinh! Cố Đại Hải nhà người ta ngoan ngoãn lắm!” A Mông
nạt.
“Trên
đời này chẳng có thằng đàn ông nào ngoan đâu! Cố Đại Hải hả? Chỉ ra vẻ thế
thôi!”. Trần Lộ buông ra một câu rồi lại châm thuốc hút.
“Cậu
chớ ăn nói vớ vẩn!”. Lâm Sở khó chịu, đặt gạt tàn xuống trước mặt Trần Lộ.
“Không
cho nói thì thôi, À, dạo này Dương Siêu đi lại được rồi phải không?”. Trần Lộ
hỏi.
“Đúng
thế, cậu không tới thăm anh ấy hả?”. Vẻ mặt Lâm Sở đã dịu đi chút ít.
“Không
có thời gian. Tốn của các cậu bao nhiêu tiền rồi?”. Trần Lộ rút quyển sổ tiết
kiệm từ trong túi ra. “Mình mới có chừng này thôi, các cậu cầm trước đi!”
“Cậu
chửi bọn mình đấy hả? Tất cả đều là vì Dương Siêu mà”. A Mông trợn mắt lên.
“Bọn
mình không thể tiêu tiền của các cậu mãi được”. Trần Lộ thở dài.
“Không
sao. Chỉ cần các cậu quay lại sống với nhau thôi, ly hôn cái gì chứ? Ly hôn vui
lắm sao?”. Tôi vỗ vai Trần Lộ.
“Đừng
nói nữa! Các cậu không nhận tiền thì mình cầm đi đây, để sau này mua xe lăn cho
Dương Siêu, mình đã tìm được một chiếc loại nhập khẩu tốt lắm”. Nói xong, Trần
Lộ quay đầu đi thẳng.
“Ôi,
thực sự mình chẳng biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa”. A Mông nhìn theo bóng dáng
Trần Lộ rồi thở dài.
“Trần
Lộ nghĩ được thế là tốt rồi”. Tôi bảo. Sớm muộn gì cũng có ngày cô ấy nghĩ
thông suốt thôi.
“Có
điều này mình không hiểu, tại sao bọn mình không nói cho Trần Lộ biết Dương
Siêu đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi? Còn nữa, cái cửa hàng đó của
chúng ta cũng kiếm được kha khá mà”. Lâm Sở lấy cho tôi một quả quýt.
“Phải
để dành nó làm niềm vui cuối cùng chứ! Để chữa bệnh cho Trần Lộ, cậu cũng phải
dùng biện pháp mạnh như với Dương Siêu ấy!”. Tôi nói rồi nhìn đồng hồ, đã năm
rưỡi rồi, chắc Cố Đại Hải sắp tới đón tôi.
4.
“Hôm
nay em tới những đâu?”. Lên xe, Cố Đại Hải hỏi tôi.
“Em về
qua nhà một chút rồi tới chỗ Lâm Sở”. Tôi thắt dây an toàn.
“Không
đi đâu nữa chứ?”. Cố Đại Hải lại hỏi.
“Vâng
ạ.”
“Mấy
giờ cô ấy tới chỗ em thế?”. Tranh thủ lúc tôi tắm, Cố Đại Hải ra ngoài gọi điện
thoại, anh ấy không biết là tôi đã tắm xong, đang nghe rõ mồn một những gì anh
ấy nói.
“Ờ, anh
biết rồi, cảm ơn em nhé!”. Cố Đại Hải cúp máy.
“Em tắm
xong rồi. Ngày mai em không đi đâu đâu”. Tôi ngồi chải đầu trước bàn trang
điểm.
“Ừ,
không có việc gì thì em đừng ra ngoài, bên ngoài lắm chuyện lắm, nhỡ em lại xảy
ra chuyện gì, anh cũng không yên tâm”. Cố Đại Hải chải tóc giúp tôi.
“Vâng”.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ấy, mỉm cười.
Dạo
này, tôi và Cố Đại Hải không hay nói chuyện với nhau như trước, luôn nhường
nhịn, tôn trọng nhau, không khí gia đình cứ bình lặng như thế, chẳng thể nói là
không tốt, nhưng cũng chưa hẳn là rất tốt. Đôi khi anh ấy nổi cáu khi tôi ở
ngoài quá lâu. Tôi hiểu đó là bởi Cố Đại Hải yêu tôi, dù Lâm Sở có bảo rằng anh
ấy đáng sợ hay ai đó nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn nghĩ rằng anh ấy làm thế vì
sợ mất tôi.
Khi mới
yêu nhau, con gái luôn ở thế thượng phong còn người con trai thường phải chịu
thiệt thòi, nín nhịn nhiều thứ. Nhưng khi đã hoàn toàn yêu chàng trai đó, người
con gái sẽ không được như thế nữa, cuộc chiến sẽ chẳng có kẻ thắng người thua
mà chỉ còn lại sự chiếm lĩnh. Giống như bây giờ, Cố Đại Hải đã hoàn toàn chiếm
lĩnh tôi.
“Vậy
anh đi nhé, không có việc thì em đừng ra ngoài!”. Buổi sáng, Cố Đại Hải dặn dò
tôi thật kỹ rồi mới đi làm.
“Vâng,
em sẽ không đi đâu đâu”. Tôi giúp Cố Đại Hải thắt lại cà vạt.
“A lô!
Tác phẩm của mình được nhận nhiều phiếu bầu lắm, đang đứng đầu bảng xếp hạng
đấy! Đi ăn mừng không?”. Buổi chiều, Lâm Sở vui mừng gọi điện cho tôi.
“Thật hả?
Cậu đỉnh quá!”. Tôi vừa nghe điện thoại vừa lau sàn.
“Mình
đến đón cậu nhé?”
“Thôi,
mình đã bảo với Cố Đại Hải là hôm nay sẽ không đi đâu rồi, hơn nữa mình đang
lau sàn dở”. Tôi ngồi bệt xuống.
“Cậu
không còn là cậu nữa rồi.”
“Ừ,
nhưng bây giờ mình cảm thấy rất hạnh phúc”. Tôi nhìn mặt sàn sạch bóng như
gương.
“Đừng
tự nhốt mình như thế, cậu sẽ chết đấy! Cậu không phải là loại người có thể ở
trong nhà cả đời”. Giọng Lâm Sở đầy thương cảm.
“Giờ
mình rất ổn mà, có người mình yêu ở bên cạnh…”. Nước mắt tôi trào ra. “Không
nói chuyện tào lao nữa, mình phải đi lau sàn đây!”. Tôi cúp máy, tự nói với
mình, tôi đang hạnh phúc, có Cố Đại Hải ở bên là đủ rồi…
5.
“Tiểu
Ngư, mình có chuyện này cần phải nói với cậu”. Trần Lộ đột nhiên gọi điện thoại
cho tôi.
“Gì
thế?”. Tôi đang nấu cơm.
“Cậu
biết Cố Đại Hải giờ đang ở đâu không?”. Hình như Trần Lộ đang ở trong nhà vệ
sinh, bởi vì ngoài chỗ đó ra, trong quán bar chẳng có chỗ nào yên tĩnh cả.
“Anh ấy
bảo tối nay sẽ về muộn.”
“Anh ấy
đang ở cùng Hứa Lâm Lâm đấy, lại còn bao cả phòng nữa, mình vừa mới nhìn thấy.”
“Ừ,
mình… mình biết, anh ấy bảo đang hợp tác làm ăn gì đó với công ty của Hứa Lâm
Lâm mà… Thôi, không nói nữa, thức ăn sắp cháy rồi”. Tôi vội cúp máy. Chiếc thìa
trong tay tôi chẳng biết rơi xuống đất từ khi nào, mùi thịt thơm phức vẫn đang
tỏa ra từ lò nướng. Đây là món Cố Đại Hải thích ăn nhất, phải ướp gia vị thật
lâu, thêm vào đủ thứ hương liệu nữa, tôi đã phải tìm trên mạng mãi mới kiếm
được một chỗ giao các nguyên liệu làm món này tận nhà.
“Anh về
rồi”. Tối muộn Cố Đại Hải mới về. Đang ngủ gục trên ghế, tôi giật mình tỉnh
giấc.
“Anh về
rồi ạ? Hôm nay em làm món sườn nướng anh thích ăn đấy”. Tôi giúp anh ấy cất
cặp, cởi áo khoác.
“Anh ăn
rồi, hôm nay phải tiếp khách mà. Xin lỗi, anh quên mất không bảo em”. Cố Đại
Hải tỏ vẻ hối lỗi.
“Không
sao, anh đi tắm đi!”. Tôi cười, dù trong lòng rất đau.
Trên áo
vest của Cố Đại Hải có một sợi tóc dài nhuộm màu sáng, còn có cả mùi nước hoa
nữa, mùi này rất quen, hình như tôi đã ngửi thấy ở đâu đó rồi…
“Trời
đất, Cố Đại Hải?”. A Mông bắt gặp Cố Đại Hải ở một câu lạc bộ tư nhân, đứng bên
cạnh anh ấy là Hứa Lâm Lâm.
“A
Mông? Em cũng là thành viên ở đây à?”. Cố Đại Hải ngượng ngập.
“Con
này sao lại ở đây?”. A Mông chỉ tay vào mặt Hứa Lâm Lâm.
“Đừng
nói như vậy, công ty của Lâm Lâm đang hợp tác với bọn anh mà”. Cố Đại Hải kéo A
Mông ra xa.
“Hừ, em
hiểu rồi. Cố Đại Hải, anh hơi quá đáng rồi đấy!”. A Mông lôi cổ áo Cố Đại Hải
xuống.
“Anh
làm gì chứ?”. Cố Đại Hải như bị dội gáo nước lạnh vào đâu.
“Anh
giỏi lắm, bắt Tiểu Ngư ru rú ở nhà làm vợ hiền để mình tự do bồ bịch bên ngoài.
Anh có còn chút lương tâm nào không hả?”. A Mông chỉ muốn bóp chết Cố Đại Hải
cho hả dạ.
“Em
đừng ăn nói lung tung! Bọn anh chỉ là quan hệ làm ăn bình thường thôi!”. Cố Đại
Hải lộ vẻ khó chịu.
“Bình
thường? Anh có biết đây là chỗ nào không hả? Câu lạc bộ tư nhân, chỗ chuyên
kinh doanh gái gú đấy!”. A Mông chỉ tay về phía Hứa Lâm Lâm. “Anh thích con đó
phải không? Tôi nói cho anh biết, so với Tiểu Ngư, cô ta không bằng đầu ngón
chân. Cái loại ca ve kia hả? Nhìn cô ta đi, dây vào nó, không chừng anh còn
rước thêm đống bệnh đấy!”
A Mông
hét to làm mọi người ở đó đồng loạt quay lại nhìn Hứa Lâm Lâm, cô ta liềm ôm
mặt, chạy ra ngoài.
“Em… Em
quá đáng quá rồi đấy!”. Cố Đại Hải nói rồi vội vàng đuổi theo Hứa Lâm Lâm.
“Tiểu
Ngư, mình không nhịn được nữa đâu! Cậu để mình thiến lão ấy đi, cho hết làm ăn
luôn! Bọn mình đi kiếm người khác!”. Lúc kể chuyện này cho tôi. A Mông vẫn còn
tức.
“Tiểu
Ngư, mình cũng thấy dạo này Cố Đại Hải cứ làm sao ấy”. Lâm Sở kéo tay tôi.
Tôi
chẳng biết phải nói gì cả.
“Cậu
nói gì đi chứ!”. A Mông đá tôi một cái.
“Trần
Lộ cũng bảo là thấy Cố Đại Hải và Hứa Lâm Lâm ở chỗ cậu ấy làm”. Tôi cúi đầu.
“Thế
tại sao cậu cứ im lặng mãi thế? Phải cho lão ấy một trận chứ!”. Lâm Sở kinh
ngạc.
“Cố Đại
Hải bảo đi tiếp khách”. Tôi nghịch gấu áo.
“Sao
cậu lại thành ra thế này hả?”. A Mông nâng cằm tôi lên. “Ai tẩy não cậu à?”
Lâm Sở
đau lòng, chỉ ngồi nhìn tôi, chẳng nói câu nào.
“Trước đây,
cậu có vậy đâu! Cố Đại Hải là cái thá gì chứ? Sao có thể khiến cậu trở thành
người thế này?”. A Mông đứng bật dậy. “Tiểu Ngư, cậu… sao cậu lại như vậy hả?”
“Mình
chỉ muốn…”. Lâm Sở định đánh tôi nhưng lại không nỡ, thuận tay ném cái gạt tàn
trên bàn xuống sàn. “Cậu về nhà cậu đi!”
6.
Tôi
định hỏi Cố Đại Hải mọi chuyện nhưng anh ấy vẫn chưa về nhà, chỉ nhắn tin là
đang tiếp khách. Lâm Sở và A Mông nói đúng, không thể để thế này mãi được, nếu
không, e rằng sẽ xôi hỏng bỏng không tất cả mất…
Điện thoại
đột nhiên đổ chuông làm tôi giật mình. Tôi cố gắng trấn tĩnh lại rồi ra nghe
máy.
“A lô”
“Dạo
này em ổn chứ?”. Trong điện thoại vang lên giọng nói của An Nguyệt. Nghe nói
sau khi bị tôi đánh, chị ta đã dọn khỏi nhà chúng tôi. Thẩm Lãng cũng đã về
nhà, đợi tinh thần An Nguyệt ổn định lại sẽ bàn tiếp chuyện ly hôn, tòa án đã
xử một lần nhưng không thành, nửa năm sau, nếu tiếp tục trình đơn thì Thẩm Lãng
có thể ly hôn được.
“Chị
muốn gì?”. Giọng tôi hơi run.
“Ha ha…
Chị có muốn gì đâu, chỉ là nhớ em mà gọi điện thôi, chẳng thấy em đến thăm chị
gì cả. Em đừng lo, giờ trên mặt chị chỉ có một vết sẹo mờ thôi”. Giọng An
Nguyệt làm tôi rợn cả người.
“Thế à?
Vậy thì chúc chị sớm cưới được chồng khác nhé!”. Mấy hôm nay, tôi sống một cuộc
sống hoàn toàn không phải của mình, dường như đã quên cả cách nói chuyện thường
ngày rồi. Lúc nói những lời châm biếm đó với An Nguyệt, tôi bỗng thấy thật
thoải mái, giống như những gì bị kìm nén trong lòng bấy lâu được xả hết ra vậy.
“Được
lắm, nhưng chuyện còn chưa xong đâu, tao sẽ khiến mày phải đau khổ cả đời!”. An
Nguyệt hằn học nói. “Khách sạn Vương Phủ, phòng 2403, tự tới mà xem đi!”. Chị
ta cúp điện thoại.
Nửa
tiếng sau, tôi gọi cho Lâm Sở, bảo cô ấy tới đợi ở cổng khách sạn Vương Phủ.
Trang điểm xong, tôi đưa Đu Đu và Bội Bội về nhà, nhờ bố mẹ chăm sóc chúng.
Thẩm
Lãng đòi đi theo tôi, anh ấy bảo trông sắc mặt của tôi không tốt lắm. Tôi mặc
kệ anh ấy, muốn đi thì cứ đi.
“Có
chuyện gì vậy, Tiểu Ngư?”. Lâm Sở đang đứng ở cổng khách sạn.
“Cảm ơn
vì cậu đã tới”. Tôi ôm lấy Lâm Sở, nhìn vào mắt cô ấy. “Đến lúc phải giải quyết
mọi chuyện rồi! Cậu nói đúng, thời gian qua, mình đã không còn là mình nữa,
nhưng giờ vẫn còn kịp, mình trở lại rồi đây.”
“Cậu
nói gì thế?”. Lâm Sở sờ trán tôi.
“Tiểu
Ngư, em không sao chứ?”. Thẩm Lãng kéo tôi lại.
“Không
sao, chỉ là em đã quay lại như lúc trước thôi”. Tôi bước thẳng tới thang máy.
7.
Cốc cốc
cốc! Tôi gõ cửa phòng 2403. Ngay lập tức cửa mở ra, Hứa Lâm Lâm xuất hiện trước
mặt tôi trong một bộ váy ngủ rất gợi cảm. Tất cả đều không nằm ngoài dự đoán
của tôi. Cô ta cười rất tươi, nhưng thấy tôi cười lại thì ngớ người ra.
“Không
mời tôi vào sao?”. Tôi nhìn Hứa Lâm Lâm.
“Được
chứ, xin mời!”
“Chuyện
này là thế nào?”. Thẩm Lãng vừa bước vào đã quát to, Cố Đại Hải đang nằm trên
gường, không mặc gì cả, người nồng nặc mùi rượu.
“Đồ
khốn nạn!”. Lâm Sở xuống đến, tát cho Cố Đại Hải mấy cái thật mạnh rồi hất cốc
nước vào mặt anh ấy. Cố Đại Hải tỉnh lại ngay, ngơ ngác nhìn chúng tôi rồi cúi
xuống nhìn mình, sau đó lại quay về phía chúng tôi, mặt tái xanh.
“Không
phải… anh… anh không biết, thực sự không biết…”. Cố Đại Hải vội vàng kéo tay
tôi lại, lắp bắp giải thích.
“Ha ha…
Hứa Lâm Lâm, cởi bộ quần áo này có mệt không?”. Tôi đẩy Cố Đại Hải ra rồi nói
với Hứa Lâm Lâm đang đứng cười nhạt ở bên cạnh.
“Chị…
chị nói gì?”. Hứa Lâm Lâm tỏ ra ngượng ngập.
“Đúng
là làm khó cho cô rồi”. Tôi châm thuốc. “Diễn vở kịch này, cô kiếm được bao
nhiêu?”
“Cái…
cái gì?”. Mặt Hứa Lâm Lâm biến sắc, xem ra cô ta chẳng phải là diễn viên giỏi
giang gì, mới thế mà đã sợ rồi.
“Ha ha,
phải công nhận là An Nguyệt khá thật đấy. Nhưng chị ta làm khó cho cô quá, Cố
Đại Hải có nhẹ nhàng gì đâu, con tiểu hồ li như có nâng được anh ấy lên chắc
phải vất vả lắm. Tranh thủ lúc tôi chưa phát điên thì cô mau cút đi, nếu không
sẽ khó giữ toàn thây đấy!”. Tôi dí đầu thuốc lá lên người Hứa Lâm Lâm, con tiểu
hồ li này da thịt non nớt thật, chưa gì đã cháy sém rồi.
“Á!
Thẩm Ngư! Chị độc ác lắm!”. Hứa Lâm Lâm giàn giụa nước mắt, lấy đồ rồi bỏ đi.
“Đợi đã!”.
Tôi sải bước theo làm Hứa Lâm Lâm sợ quá, chui tọt vào nhà vệ sinh. “Cô về bảo
với An Nguyệt rằng Thẩm Ngư chẳng khó chịu gì hết, kịch bản này cũ rồi. Còn
nữa, lần sau có diễn trò thì nhớ mang dụng cụ theo, may mà Cố Đại Hải thật thà,
chứ gặp phải thằng đểu, cái thân cô sẽ mắc bệnh truyền nhiễm đấy!”
“Tiểu
Ngư, cậu không sao chứ?”. Lâm Sở và Thẩm Lãng chạy đến bên tôi, mỗi người đứng
một bên, tôi biết là họ sợ tôi gặp nguy hiểm.
“Cố Đại
Hải, buổi diễn tàn rồi, mặc quần áo vào đi! Tôi đợi anh ở nhà”. Tôi nhận ra
nước mắt tôi không còn nữa, mọi thứ đã kết thúc. Hết cả rồi!
“Tiểu
Ngư, em yên tâm, anh sẽ không tha cho An Nguyệt đâu!”. Thẩm Lãng ngồi ghế sau
cùng tôi, Lâm Sở còn cẩn thận khóa cửa xe lại nữa, chắc cô ấy lo tôi đẩy cửa,
lao ra ngoài tự sát.
“Thẩm
Lãng, anh là người tốt. Chẳng có ai tốt với em hơn anh cả”. Tôi ôm Thẩm Lãng.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi dựa dẫm vào anh ấy như thế này.
“Tiểu
Ngư…”. Thẩm Lãng nói ngắc ngứ rồi cũng ôm lấy tôi.
“Anh,
em không sao đâu, thật đấy! Đến giờ em mới biết, hôn nhân chỉ là một giấc mộng,
em phải tỉnh lại thôi, phải sống như ngày xưa!”. Tôi dựa đầu lên vai Thẩm Lãng.
“Hai người đừng lo, bây giờ em đã hiểu, có những điều chỉ nên lưu giữ trong kí
ức mà thôi.”
8.
“Cố Đại
Hải, em biết là anh không làm gì cả, em hiểu mà”. Tôi ngồi ở bàn ăn, nhìn Cố
Đại Hải.
“Tiểu
Ngư, anh…”. Cố Đại Hải vẫn muốn giải thích.
“Anh
không phải nói gì cả! Cố Đại Hải, em thực sự yêu anh, nhưng… chúng ta chia tay
đi!”
Cố Đại
Hải định nói gì đó nhưng không thốt nên lời, chỉ liên tục lắc đầu.
“Đừng
lắc đâu, em nói nghiêm túc đấy! Em không phải là người con gái tốt. Thực ra,
sau lần bị nôn ra máu, em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, em phải xin lỗi anh”.
Tôi cúi gập người trước mặt Cố Đại Hải. “Xin lỗi vì đã lừa anh, em đã không còn
trinh trắng từ trước khi gặp anh. Lần đó, giữa chúng ta chẳng có chuyện gì xảy
ra cả, thứ anh nhìn thấy chỉ là máu cam của em.”
“Không,
em lừa anh cũng được, anh chấp nhận hết! Đừng ly hôn, đừng trừng phạt anh như
vậy!”. Cố Đại Hải kéo tay tôi.
“Cố Đại
Hải, tấm gương đã vỡ cho dù có dán lại thì vẫn có vết. Hãy để em có ký ức tốt
về anh, để sau này, mỗi khi nhớ lại, em sẽ bảo với tất cả mọi người rằng Cố Đại
Hải là người tốt, là một người rất tốt, em đã lừa dối để cưới được anh ấy”. Tôi
nhẹ nhàng gạt tay Cố Đại Hải ra.
Lúc tôi
ra khỏi Tòa án, mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp xuống muôn nơi. Cuối cùng mùa đông
cũng qua, mùa xuân lại tới rồi. Trên đời, có không ít người phụ nữ đã ly hôn,
nhưng trong số đó, cũng có rất nhiều người phụ nữ không bao giờ tái hôn.
“Để anh
tiễn em!”. Cố Đại Hải đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Được,
xem như là lần cuối cùng đi!”. Tôi để yên tay mình trong tay anh ấy. “Nhưng đến
ngã tư tiếp theo thì anh phải bỏ ra đấy, chúng ta không đi chung hướng với nhau
nữa.”
“Anh biết”.
Mắt Cố Đại Hải đỏ hoe. “Anh sẽ không bán nhà đâu, lúc nào em muốn về thăm thì
cứ về nhé!”
“Không
cần, em định ra nước ngoài học, có lẽ sẽ không về nữa.”
“Anh đi
đường cẩn thật! Bảo trọng nhé!”. Tới ngã tư, tôi nói với Cố Đại Hải.
“Em…”.
Nước mắt Cố Đại Hải trào ra. “Anh sẽ đợi em! Cho dù bao lâu đi nữa, anh cũng
đợi em!”
“Cảm ơn
anh vì đã chăm sóc em”. Tôi khẽ ôm Cố Đại Hải rồi bước đi.
Tới góc
đường, tôi quay lại nhìn anh ấy lần cuối, thì thầm.”Em yêu anh!”
9.
“Dương
Siêu, anh giỏi thật đấy!”. Lúc tôi đến thăm Dương Siêu, anh ấy trông chẳng khác
gì người bình thường, đi lại nói cười như không còn vấn đề gì nữa. Vị bác sĩ
kia đúng là giỏi thật.
“Cảm ơn
mọi người!”. Nhìn điệu bộ Dương Siêu như sắp quỳ xuống khấu đầu trước chúng tôi
vậy.
“Đi
nào, chúng ta đi tìm Trần Lộ, bảo cô ấy quay về!”. Lâm Sở khoác vai Dương Siêu.
Chúng
tôi dặn Dương Siêu hôm nào cũng đứng ở quán bar, ban đầu Trần Lộ còn không thèm
để ý, rồi dần dần mắng mỏ anh ấy, thế nhưng Dương Siêu vẫn im thin thít, không
nói câu nào.
“Là
chiêu của bọn cậu đúng không?”. Trần Lộ như muốn bóp chết chúng tôi.
“Đoán
chuẩn đấy!”. Tôi gấp sách lại, dạo này tôi đang ôn lại kiến thức. Visa đi Nhật
du học của tôi đã làm xong rồi, trường cũng đã liên hệ được.
“Các
cậu chỉ lắm trò! Lại còn liên thủ với A Thi nữa chứ!”. Mấy hôm nay. Trần Lộ
chẳng nhận được mối làm ăn nào, nếu có thì đó lại là Dương Siêu.
“Vì cậu
mà Dương Siêu đã khổ sở lắm đấy!”. Lâm Sở lôi đĩa DVD ra, đó là những video tôi
bảo cô ấy quay trong quá trình Dương Siêu tập luyện phục hồi sức khỏe, nó không
chỉ có mồ hôi mà còn cả nước mắt, có thể khiến người xem xúc động hơn cả những
thước phim về nạn thiên tai.
“Mình
không xem!”. Trần Lộ bịt mắt lại.
“Không
xem cũng phải xem!”. A Mông kéo tay Trần Lộ ra.
“Xem
đi!”. Tôi nén cười, lấy một sợi dây thừng trói Trần Lộ vào ghế.
“Các
cậu làm gì đấy hả?”. Cô ấy cố vùng vẫy nhưng vô ích. Chúng tôi bê cả người lẫn
ghế tới phòng làm việc của Lâm Sở, trong đó mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi
rồi, DVD đang chiếu tới cảnh Dương Siêu tập đi.
“Ngoan
ngoãn ngồi xem đi!”. Lâm Sở khóa cửa lại.
“Các
cậu là lũ khốn nạn!”. Giọng Trần Lộ từ trong phòng vọng ra.
“Bọn
mình đi ăn cơm thôi!”. A Mông khoác tay hai chúng tôi, cả lũ vui vẻ đi ra
ngoài.
“Cạn
ly! Sau khi mình đi, chuyện ở nhà phải dựa vào các cậu hết đấy!”. Tôi nâng ly
lên.
A Mông
tự nhiên òa khóc.
“Cậu
điên à? Khóc cái gì mà khóc! Ghét quá!”. Tôi đẩy cô ấy.
“Hu hu…
Cậu đi rồi, nếu Lý Triển Bằng lại chọc giận, mình biết phải làm sao?”. A Mông
bò ra bàn mà khóc.
“Cậu…
cậu đi thật hả?”. Mắt Lâm Sở cũng đỏ hoe.
“Có
phải mình đi vào chỗ chết đâu! Hơn nữa, ở chán bên đó là mình lại quay về mà”.
Tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại.
“Nhớ
giúp mình chăm sóc Cố Đại Hải, chắc anh ấy đang buồn lắm”. Tôi vỗ về A Mông.
“Mình
biết rồi, có điều, mình thấy hai người nên hòa hợp lại đi”. A Mông nhìn tôi.
“Nếu
thế, mình lại rơi vào cảnh trước kia mất. Cứ dai dẳng như vậy, cả hai sẽ chẳng
còn là mình nữa. Không thể quay lại được!”. Tôi nhìn A Mông, nói một cách
nghiêm túc. “A Mông, đừng ly hôn! Mình nói thật đấy, dù suốt ngày gây sự, cãi
lộn thì vẫn phải sống với nhau. Đừng đòi ly hôn nữa, không tốt chút nào đâu!”
“Hu
hu…”. A Mông vừa khóc vừa ôm lấy tôi.
“Còn
nữa, Lâm Sở…”. Tôi nhìn Lâm Sở. “Phải quan tâm tới Bobo nhiều hơn, xã hội sớm
muộn gì cũng chấp nhận các cậu. Đừng nản lòng! “Có chí thì nên” mà!”
“Mình
biết rồi, nếu không cố nổi nữa, mình sẽ đi tìm cậu”. Lâm Sở cầm tay tôi.
Khi đi
làm thủ tục, tôi tình cờ gặp Hoa Thiên, trên mặt anh ấy toàn là vết móng tay
cào cấu.
“Chào
anh!”. Tôi cười.
“Chào
em! Em sao rồi?”. Anh ấy nhìn tôi.
“Vẫn
ổn. Mặt anh bị sao vậy?”
“Anh
đánh nhau với chị, không khéo sau này trở thành cô nhi mất”. Hoa Thiên cười
cười.
“Chúng
ta nói chuyện một lát được không?”. Tôi đã hết giận Hoa Thiên rồi. Anh ấy cũng
là người rất đáng thương, lại dám hi sinh vì tình yêu nữa.
“Cha mẹ
mất sớm nên anh ở nhà bác từ nhỏ, gia đình bác đối xử với anh rất tốt, coi anh
như con, vậy nên anh phải báo ơn…”. Hoa Thiên châm thuốc hút rồi từ từ kể cho
tôi nghe thân thế của anh ấy.
“Anh là
người tốt, biết đền ơn đáp nghĩa”. Tôi nhẹ nhàng nói.
“Em có
giận anh không?”. Anh ấy nhìn tôi.
“Không”.
Tôi lắc đầu. “Không có anh, em đã không biết mình yêu Cố Đại Hải đến mức nào,
cũng không thể buông tay anh ấy như thế này.”
10.
“Giường
số sáu sinh rồi, con trai”. Cô hộ lý bế một đứa bé ra rồi đi vào phòng sơ sinh.
“Tuyệt
thật! Ngụy Tử Lộ, anh có con rồi đấy!”. Tôi đập vai Ngụy Tử Lộ.
“Thật
hả? Là con trai sao?”. Ngụy Tử Lộ lập tức chạy tới.
“Đáng
yêu quá!”. Tôi áp mặt vào cửa kính nhìn thằng bé, nó cũng mở đôi mắt to tròn
trong veo nhìn tôi.
“Xin
chào”. Cố Đại Hải cũng vừa đến nơi.
“Anh
tới rồi à? Nhìn kìa, đứa bé dễ thương quá!”. Tôi chỉ cho Cố Đại Hải xem.
“Giống
Ngụy Tử Lộ thật đấy!”. Anh ấy khẽ nói. “Bao giờ em đi?”
“Sớm
thôi, em muốn gặp mọi người lần cuối”. Tôi cười.
“Tiểu
Ngư…”. Thấy tôi vào, Triệu Bồi định ngồi dậy.
“Đừng,
chị cứ nằm đó đi! Em vừa đi thăm cháu rồi, đáng yêu lắm!”. Tôi ngồi xuống bên
cạnh Triệu Bồi, giúp chị ấy đắp lại chăn.
“Em và
Cố Đại Hải…”
“Suỵt…
Chị đang cần nghỉ ngơi mà! Mấy hôm nữa em sẽ ra nước ngoài học, chị nhớ gửi ảnh
thằng bé cho em xem đấy! Em cũng sẽ gửi ảnh về cho chị, nếu không, lỡ khi em
trở về, nó lại chẳng nhận ra mẹ nuôi thì nguy”. Tôi nắm chặt bàn tay Triệu Bồi.
Cuối
cùng chúng tôi cũng hoàn thành việc “tẩy não” Trần Lộ, cô ấy đã quyết định bỏ
việc.
“Mau
lên! Mau lên!”. Gần mười hai giờ đêm, tôi, A Mông và Lâm Sở còn đang đứng ở bãi
đất trống ngoài thành phố, tay ôm một đống quần áo màu mè sặc sỡ.
“Mình
châm lửa nhé!”. Trần Lộ hấp tấp rút bật lửa ra.
“Châm
lửa nào!”
“Mau
lên! Lạnh chết đi được!”
Trong
tiếng vỗ tay của chúng tôi, Trần Lộ tiến hành “hóa kiếp” cho mấy bộ đồ cô ấy
mặc khi đi làm ở hộp đêm. Khói đen bay mù mịt lên trời. Giới của bọn họ có một
quy định, đó là nếu không hành nghề nữa thì phải đốt tất cả quần áo đã từng
dùng đi để chứng minh rằng mình nhất quyết không quay trở lại, A Thi nói thế.
Trước đây, chính vì Trần Lộ không nỡ đốt mấy bộ đồ hàng hiệu đó nên cứ “ngựa
quen đường cũ” mãi.
“Lâm
Sở, cậu có thấy cảnh này quen quen không?”. Tôi dựa đầu lên vai Lâm Sở.
“Mình
cũng thấy thế. Quen lắm!”. Lâm Sở mân mê cằm.
“Quen
cái gì cơ?”. A Mông ngoái lại hỏi.
“A! Nhớ
ra rồi!”. Tôi và Lâm Sở quay ra nhìn nhau rồi cùng vỗ trán, thốt lên.
“Nhớ ra
cái gì thế?”. Trần Lộ chạy tới.
“Mấy
bức ảnh tuyệt sắc của A Mông cũng bị “hóa kiếp” thế này đấy!”. Tôi và Lâm Sở
đồng thanh nói.
“Á! Các
cậu là lũ đểu!”. A Mông lập tức đuổi đánh bọn tôi.
“Ha
ha…!”. Trần Lộ cười phá lên.
“Trần
Lộ à, thân hình A Mông cũng không tồi đâu!”. Tôi trốn sau lưng Lâm Sở, Lâm Sở
đã bị A Mông tóm rồi.
“Ầy, các chị
em, sao lại không đợi tôi thế?”. A Thi từ đâu ào tới, ôm theo một cái túi to
tướng.
“Quà
chia tay hả? Để em xem nào!”. Lâm Sở giành lấy cái túi nhưng A Thi nhất quyết
không đưa.
“Còn
lâu nhá! Có thừa tiền cũng chả cho mấy cô!”. A Thi nắm chặt cái túi chẳng khác
gì thần giữ của.
“Xì…”.
Tôi lườn.
“Biến
đi!”. A Thi đốt cả túi quần áo, lại còn vỗ tay hoan hô nữa.
“Sao
thế? Chị cũng định hoàn lương hả?”. Tôi ôm A Thi.
“Ờ,
hoàn lương để cưới chồng mà”. A Thi đỏ mặt.
“Cưới
ai thế?”. A Mông hỏi ngay.
“Liên
quan gì tới các cô cơ chứ?”. Chị ấy không chịu trả lời.
“Két!”,
một chiếc xe đỗ xịch trước mặt làm bọn tôi giật nảy mình. Triệu Tam chạy ra,
trong tay cầm một cái quần nhỏ xíu. “A Thi, A Thi! Còn cái này em quên không
cho vào!”
“Ồ…! Ra
là thế!”. Bốn người chúng tôi cùng kêu to. A Thi ngượng ngùng xông đến, đánh
cho Triệu Tam mấy cái.
“Hi hi,
đến lúc đó, các chị em phải tới tham dự đầy đủ nhé!”. Triệu Tam cười hề hề.
11.
“Các
cậu dẫn bọn mình đi đâu thế?”. Trần Lộ và Dương Siêu tròn mắt lên khi bị chúng
tôi kéo xuống xe.
“Cái
này hay ho cực!”. Thấy Trần Lộ vén trộm tấm vải lên, Lâm Sở đập ngay vào tay cô
ấy.
“Tiểu
Ngư, mau đến đây!”. A Mông kéo tôi.
“Được
rồi”. Tôi vội xông tới chỉ huy.
“Chào
ông chủ, bà chủ!”. Lúc tấm vải được kéo lên, hai cô bé bán hàng xuất hiện trước
mặt chúng tôi, tươi cười chào hỏi Trần Lộ và Dương Siêu.
“Cái
này… cái này là sao?”. Trần Lộ nhìn chúng tôi.
“Bọn em
đang đợi anh khai trương đấy!”. Lâm Sở kéo Dương Siêu đi tới trước cửa.
“Cái gì
thế?”. Dương Siêu vừa kéo mảnh vải đỏ xuống, một tấm biển in dòng chữ “Tiệm rau
quả Thần Lộ” hiện ra.
“Các
cậu… các cậu…”. Trần Lộ đột nhiên quỳ xuống đất, òa khóc.
“Đồ
ngốc này, khóc cái gì chứ?”. Tôi kéo tay Trần Lộ.
“Đúng
đấy, khóc cái gì chứ? Ngày tốt thế này mà khóc là đen đủi lắm đấy!”. A Mông lại
ăn nói xui xẻo rồi.
“Dở
hơi! Nói linh tinh!”. Lâm Sở đá cô ấy một phát.
“Hì hì,
mình lỡ mồm”. A Mông tự vả vào miệng mình.
Tối hôm
đó, chúng tôi ăn uống hết sức vui vẻ, ầm ĩ đến mức mấy người bán hàng cáu điên
lên, cuối cùng chẳng nể nang gì, thu dọn bát đũa ngay trước mặt chúng tôi, cứ
như muốn đuổi khách ấy. Nhìn mọi người như vậy, tôi cũng thấy vui. Đây là lần
tụ tập cuối cùng của tôi ở Bắc Kinh, chẳng biết sau này còn có thể ăn uống cùng
nhau được không nữa. Giờ này Cố Đại Hải đang làm gì nhỉ? Tôi ngước mắt lên, ông
trời ơi, ông phải phù hộ cho những người tốt thế này sống đến trăm tuổi đấy nhé!
12.
“Tiểu
Ngư, mang cả cái này theo nữa, bên đó không có thuốc tốt như vậy đâu!”. Mẹ tôi
chuẩn bị bao nhiêu là thuốc, chỉ lo tôi bị ốm.
“Vâng
ạ”. Tự nhiên tôi lại không thấy những lời dặn dò của mẹ phiền phức chút nào,
nếu là lúc bình thường, chắc tôi đã khó chịu lắm rồi.
“Tiểu
Ngư, nếu có gì không như ý thì em lại quay về nhé!”. Thẩm Lãng cốc trán tôi.
“Em
biết rồi. Anh chăm sóc bố mẹ nhé! Giờ anh phải tự gánh vác tất cả rồi”. Tôi ôm
anh ấy. “Đừng có suốt ngày không có chính kiến như thế, chuyện của mình phải tự
giải quyết!”
“Anh
hiểu”. Thẩm Lãng nhìn tôi, cười.
“Anh
cười gì chứ?”
“Anh
thấy em giống chị gái anh ấy”. Thẩm Lãng cười ngoác miệng.
“Biến
đi! Đáng ghét thật!”. Tôi lườm anh ấy.
“Tiểu
Ngư!”. Triệu Tam và A Thi hộc tốc chạy theo tôi, trông họ như thở không ra hơi
nữa.
“Chẳng
phải hôm nay hai người cưới sao?”. Tôi vội dừng lại.
“Đúng
thế! Nhưng không gặp em, bọn anh cưới thế nào được!”. Triệu Tam lấy một miếng
ngọc bội từ trong túi ra. “Cái này anh cất kỹ lắm, không nỡ bán cho ai cả. Đây
là hàng tốt, rất đáng tiền, có thể bảo vệ cho mình, em giữ lấy đi!”
“Làm
sao em nhận được? Anh tặng cho vợ anh đi!”. Tôi vội từ chối.
“Không
đâu, bọn chị phải tặng… người mai mối chứ!”. A Thi lí nhí. “Không có em, chắc
chị và anh Tam vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.”
“Vậy…
vậy thì em sẽ nhận”. Tôi đeo miếng ngọc lên cổ.
“Hi hi,
em gái anh đeo gì cũng đẹp”. Triệu Tam nhìn tôi, cười sung sướng.
“Mình
tới đây, tới rồi đây!”. Lâm Sở khệ nệ xách túi đến, trong đó có một đống bát
đũa.
“Mình
đi học chứ có phải đi lên núi tu luyện đâu!”. Tôi suýt ngất xỉu.
“Á! Đến
muộn quá!”. A Mông cũng lao tới.
“Mình
biết là cậu chẳng đến sớm được đâu mà”. Tôi chống nạnh.
“Đều
tại tên Lý Triển Bằng đáng chết, hắn không chịu gọi mình dậy sớm đấy chứ!”. A
Mông lại quay sang chỉ trích Lý Triển Bằng.
“Không
liên quan đến anh”. Lý Triển Bằng thở hổn hển. “Tại A Mông đưa chìa khóa nhà
cho con chơi, đến lúc cần, tìm mãi mới thấy.”
“Thôi
thôi, hai người ngày nào cũng như diễn tuồng ấy, chẳng đàng hoàng tử tế gì
cả!”. Tôi khoác tay hai người họ. “Mình nói cho hai người biết, không được phép
ly hôn đâu đấy, vợ chồng cậu mà dám thế thì chết với mình!”
“Đi
đường cẩn thận nhé!”. Người thân và bạn bè của tôi đều đứng đàng xa vẫy tay.
“Con
biết rồi! Mọi người yên tâm, con sẽ gọi điện thoại về mà”. Tôi chợt nhận ra
mình đã lớn rồi, đã thực sự trưởng thành, không còn là đứa nhóc thơ dại ngày
nào nữa. Dường như con bé Tiểu Ngư ngỗ nghịch khi xưa cũng đang đứng ở đó, làm
mặt xấu chào tôi của bây giờ.
13.
“Chỗ
của chị ở đây ạ”. Một cô tiếp viên hàng không rất xinh đưa tôi tới ghế của
mình.
“Cảm ơn
em!”. Tôi đặt đồ lên khoang rồi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
“Xin
lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không?”. Một giọng nam hỏi tôi.
“Anh cứ
ngồi đi!” Tôi không nhìn anh ta, trong đầu vẫn còn hiển hiện cảnh tượng mọi
người đưa tiễn.
“Em đi
đâu vậy?”. Anh ta rất thích bắt chuyện với người khác thì phải.
“Tokyo”.
Tôi nhắm mắt lại.
“Đi học
à?”
“Vâng.”
“Em đã
nghĩ ra tên tiếng Nhật chưa?”
“Tôi có
chồng rồi, đừng làm phiền tôi nữa!”. Tôi khó chịu quay lại nhìn anh chàng kia.
“Anh
biết, anh còn biết là hiện giờ em đang độc thân nữa”. Hoa Thiên nhìn tôi, cười.
“Anh?
Sao lại…”. Tôi ngồi thẳng dây.
“Ha ha…
Anh cũng tới Tokyo du học”. Anh ấy nháy mắt với tôi.
“Còn
công việc của anh thì sao?”
“Mấy
ngày trước, anh nói với tổng biên tập là “Ông đi chết đi”…”. Anh ấy nhún vai.
“Thế là bị đuổi việc luôn.”
“Anh cố
ý hả?”. Tôi nén cười.
“Có lẽ
anh nên bảo ông ta đi chữa bệnh hôi nách nhỉ?”
“Ha ha…
Cái đó không trị nổi đâu, phải chữa bệnh hói trước đã!”. Tôi có chút cảm động,
không ngờ Hoa Thiên lại dùng cách này để ở bên tôi.
“Em sẽ
không yêu anh đâu!”. Tôi thì thầm.
“Ừ, anh
biết, trái tim em dành cả cho Cố Đại Hải rồi”. Anh ấy cười. “Nhưng anh chỉ cần
được ở bên em thôi.”
“Anh sẽ
hối hận đấy!”
“Không
bao giờ!”
“Chắc
chắn mà!”
“Không
bao giờ!”. Hoa Thiên nhắm mắt lại.
Nhìn
thấy dáng vẻ bình yên của anh ấy, tự nhiên tôi lại muốn khóc. Cuộc sống này cho
tôi quá nhiều thứ, điều đó càng chứng tỏ tôi là đứa chẳng biết thế nào là đủ.
“Được
thôi, nếu học xong mà anh có thể khiến em rung động, biết đâu lại có kỳ tích
xảy ra đấy!”. Tôi nói.
“Thật
chứ?”. Hoa Thiên mở hé mắt. “Vậy là anh có mấy năm cơ hội phải không?”
“Thôi
đi, đừng có mơ! Cố Đại Hải đã chiếm hết trái tim em rồi, anh không chen vào nổi
đâu!”. Tôi lấy tấm chăn lông kê lên đầu.
Tôi cứ
thế ngủ thiếp đi, trong mơ, tôi gặp lại Cố Đại Hải, anh ấy cứ nhìn tôi mà cười,
cười mãi, sau đó nói với tôi rằng “anh đang đợi em đây, sẽ đợi em cả cuộc đời
này, em phải quay về đấy nhé!”. Tôi định bảo là có lẽ tôi sẽ không về nữa nhưng
không sao mở miệng được. Cố Đại Hải bước đi càng lúc càng xa, tôi cố sức đuổi
theo, tôi phải nói cho rõ ràng, tôi không thể để anh ấy chờ đợi cả đời như vậy
được, nếu thế, tôi sẽ đau lòng đến chết mất!
Sau đó,
tôi mơ thấy Trần Lộ. Cô ấy sinh được một cô con gái rất xinh, A Mông nhất quyết
bắt nó phải làm con dâu của mình. Triệu Bồi cũng sang nhận cô bé cho cậu quý tử
nhưng Trần Lộ bảo con cô ấy phải lấy đại gia, hai người kia đừng có mơ rồi cười
ha ha, làm tôi cũng phì cười theo. Cảnh lại chuyển, tôi nhìn thấy Lâm Sở đang
làm đám cưới, cô ấy nói cô ấy hạnh phúc lắm, còn vẫy tay với tôi nữa. Rồi cả
Triệu Tam này, Thẩm Lãng này, tất cả cứ lần lượt xuất hiện trong giấc mơ. Cuối
cùng là một người phụ nữ đứng quay lưng lại với tôi, đến khi tôi vỗ vai, chị ta
mới ngoảnh đầu lại, khuôn mặt An Nguyệt lầm lầm lì lì, ánh mắt đầy thù hận nhìn
tôi chằm chằm…
“Á!”.
Tôi giật mình tỉnh giấc. Hoa Thiên đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh. “Phù… Sợ
chết mất thôi, may mà đó chỉ là giấc mơ”. Tôi định thần lại rồi nằm xuống ngủ
tiếp.
14.
“Xin
mời đi bên này! Nơi chúng ta đang ghé thăm là Chùa Quan Âm Senso. Khoảng 1400
năm trước, có hai anh em trai làm nghề chài lưới đã nhặt được một bức tượng
Quan Âm bằng vàng ở ngoài biển. Cho rằng đó là do Phật tổ hiển linh phái Quan
Âm xuống để che chở cho họ, hai người đã rước bức tượng đó về nhà, ngày ngày
thành tâm bái lạy. Sau đó, quả thật hai anh em đã được phù hộ, mỗi lần ra biển
đều đánh được rất nhiều cá. Những người dân ở vùng này biết chuyện liền góp
tiền của xây dựng ngôi chùa để thờ cúng bức tượng Quan Âm…”. Tôi đang dẫn một
đoàn khách du lịch tới thăm chùa Senso.
Ba năm
trước, tôi cầm theo giấy chứng nhận ly hôn và một tờ giấy nhập học tới Nhật
Bản, để lại Bắc Kinh quá nhiều thứ, gia đình tôi, bạn bè tôi, người tôi yêu…
Chớp
mắt đã ba năm trôi qua, tôi vẫn cho rằng khi tới đây, mình sẽ quên được tất cả
nhưng dần dần tôi phát hiện ra rằng có những thứ lưu lại trong đầu tôi mãi mãi
không thể phai mờ được, khi tôi cảm thấy cô đơn nhất, chúng lại hiện lên, sống
động như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
“Cô Ngư
này, đây là cái gì thế?”. Một người chạy tới hỏi tôi.
Tốt
nghiệp xong, tôi ở lại Nhật Bản làm hướng dẫn viên cho một công ty du lịch, bởi
vì ở đây còn có người ở cạnh tôi suốt ba năm liền, khóa học của anh ấy vẫn chưa
kết thúc. Đôi lúc, tôi đã quên cả việc mình tên là Thẩm Ngư. Bất giác nhận ra
điều đó, tôi không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hoa
Thiên tới Nhật cùng tôi, mới đầu, anh ấy chẳng biết chút tiếng Nhật nào, nhưng
tôi thực sự kinh ngạc khi chỉ sau ba tháng, anh ấy đã có thể buôn chuyện được
với người Nhật, thậm chí còn nói tốt hơn tôi nữa. Ở Nhật Bản, Hoa Thiên vẫn
theo học nhiếp ảnh, anh ấy vốn có năng khiếu nên giáo sư hướng dẫn rất yêu quý,
thường xuyên chỉ bảo thêm giờ. Hoa Thiên còn đạt danh hiệu quán quân trong một
cuộc thi nhiếp ảnh nhỏ nữa. Nếu không bị tôi làm nhỡ việc, nếu anh ấy vẫn ở Bắc
Kinh, có lẽ giờ này cái tên “An Hoa Thiên”. Đã nổi tiếng chẳng kém gì Lâm Sở
rồi.
“Em đến
muộn đấy!”. Hoa Thiên cười, chỉ vào cái đồng hồ đeo tay. Đây là món quà tôi
tặng anh ấy khi nhận được tháng lương đầu tiên, dây đeo đã cũ lắm rồi nhưng anh
ấy không nỡ thay.
“À, tại
hôm nay đông khách quá, em tới Senso, suýt nữa thì không về nổi”. Tôi chạy tới
chỗ anh ấy.
“Mệt
lắm phải không?”. Anh ấy xoa trán tôi.
“Cũng
bình thường. Hôm nay anh thế nào?”. Tôi đáp. Đôi khi Hoa Thiên có cử chỉ rất
thân mật với tôi, những lúc ấy, tôi lại ước rằng Cố Đại Hải chưa từng xuất hiện
trong cuộc đời mình, có như vậy, tôi mới không nợ Hoa Thiên quá nhiều như bây
giờ.
“Không
có gì cả. À, đúng rồi, giáo sư bảo sau khi tốt nghiệp anh phải tới văn phòng
của thầy làm việc đấy”. Hoa Thiên xách túi giúp tôi.
“Tốt
quá! Chúng ta phải ăn mừng mới được!”. Tôi đi theo anh ấy.
“Cạn
ly!”. Tôi nâng cốc bia đầy tràn lên.
Ở đây,
bọn tôi thuê chung một ngôi nhà có hai phòng ngủ trong thành phố để tiện chăm
sóc nhau, giờ vẫn là Hoa Thiên chăm sóc tôi.
“Cạn
ly!”. Mắt Hoa Thiên sáng lấp lánh làm tôi chợt nhớ tới Đu Đu. Đến tận bây giờ,
nó và Bội Bội vẫn ở cùng Cố Đại Hải.
“Hôm
nay, lúc ở đền Senso, em đã xin cho anh một quẻ đấy! Anh sắp tốt nghiệp rồi, sự
nghiệp là quan trọng nhất.”
“Cảm ơn
em nhé! Sau khi tốt nghiệp… anh muốn…”. Hoa Thiên chần chừ.
“Đến
khi đó hẵng hay! Biết đâu lúc ấy, anh lại tìm được bạn gái rồi chuyển đi khỏi
đây thì sao?”. Tôi vừa nói vừa cắm cúi ăn cơm, trong lòng tôi biết rõ Hoa Thiên
sẽ không bao giờ dọn đi, anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi.
“Anh
không tìm bạn gái đâu, cứ như bây giờ là được rồi”. Mấy hôm nay, Hoa Thiên cứ
nói đi nói lại chuyện muốn tiếp tục ở cùng tôi, còn tôi lại chưa biết nên nói
gì với anh ấy.
“Mai em
được nghỉ, anh có phải lên lớp không?”. Tôi tảng lờ.
“Có,
chắc chiều anh mới về”. Mắt Hoa Thiên hơi tối lại.
“Vậy
tối mai chúng ta ăn gì? Thịt dê nướng nhé?”
“Ừ.”
15.
Sáng
nay, công ty gọi cho tôi, bảo rằng có một người khách du lịch từ Bắc Kinh tới,
vì tôi cũng là người Bắc Kinh nên công ty hỏi tôi có thể hướng dẫn cho vị khách
này không. Tôi đồng ý ngay, dù sao Hoa Thiên cũng không có nhà, tôi chỉ biết
xem phim cho đỡ buồn thôi. Người khách này tên là Trần Gia Y, cái tên rất quen
nhưng tôi không thể nhớ ra mình đã từng nghe thấy ở đâu nữa.
“Chậm
thật đấy”. Tay tôi đã mỏi rã rời khi phải giơ biển tên lên một lúc lâu mà vẫn
chưa thấy người đâu. “Chẳng biết vị đó là người thế nào nữa, chắc ở Bắc Kinh
lạnh quá nên mới phải mò sang đây”. Mấy hôm trước, Lâm Sở đã hỏi nhiệt độ ở
Nhật Bản thế nào, bảo là sợ tôi bị lạnh. Đúng là dở hơi thật, cô ấy không biết
rằng ở đây không bao giờ quá lạnh à?
“Xin
chào!”. Một cô gái bước về phía tôi, đeo một cặp kính đen to vật vã, còn bịt
khẩu trang nữa. Nói thật, tôi thấy người này giống hệt một con nhặng. Hồi
trước, mỗi lần A Mông giở quẻ học đòi đeo kính đen, bọn tôi hay trêu cô ấy không
khác gì con nhặng.
“Xin
chào chị Trần, tôi là người ở công ty du lịch”. Tôi vội vàng đỡ hành lý.
“Cảm
ơn!”. Giọng cô ấy nghe rất quen.
“Chị
Trần ở chỗ nào của Bắc Kinh thế? Giọng chị nghe rất giống một người bạn của
tôi”. Tôi quay người, xếp đồ lên xe.
“Vậy
sao? Thế nhìn mặt có giống không?”. Cô Trần gỡ kính và tháo khẩu trang ra.
“Lâm
Sở!”. Tôi nhảy lên người cô ấy, chân kẹp chặt vào hông làm Lâm Sở loạnh choạng
suýt ngã.
“Ối
giời ôi, thôi thôi, muốn đè chết mình đấy hả? Xuống mau!”. Cô ấy lúc lắc người
làm tôi quay theo.
“Không!
Mình không xuống đấy!”. Tôi sống chết ôm chặt lấy cổ Lâm Sở, nước mắt chợt trào
ra, rơi xuống cổ cô ấy.
“Cậu
xem, khóc cái gì mà khóc! Bị cậu đè thế mà mình còn chưa khóc đây này!”. Lâm Sở
không động đậy nữa mà đưa tay vỗ lưng tôi, giống như ngày trước, mẹ tôi vẫn hay
làm.
“Mau
vào đây! Vào đây đi!”. Tôi trả phòng ở khách sạn rồi đưa Lâm Sở về chỗ chúng
tôi, cô ấy không phải là người ngoài mà, với lại làm thế này sẽ tiết kiệm được
một khoản lớn cho Lâm Sở.
“Cậu
hơi bị quá đáng đấy! Mình nói cho cậu biết, chuyện khách sạn mình không tính
toán nữa, nhưng cậu phải dẫn mình đi nhiều nơi để chụp ảnh, rõ chưa?”. Lâm Sở
tháo giày rồi nằm lăn ra sàn.
“Ok
luôn! Nhưng cậu dùng tên ai thế? Mình nghe quen quen”. Tôi xếp đồ cô ấy vào
trong phòng.
“Vợ
mình chứ ai! Vốn định nghĩ một cái tên để lừa cậu nhưng lại sợ không lừa nổi,
rồi mình chợt nhớ ra là tên thật của Bobo cậu mới nghe vài lần. Bọn A Mông khóc
ầm ĩ, cứ đòi đi cùng, mình còn không dám nói là sẽ bay ngày nào nữa đấy”. Lâm
Sở ngồi dậy.
“Mọi
người đều ổn chứ?”. Tôi rót nước cho cô ấy.
“Ờ,
cũng tạm. Nhưng con trai A Mông không được khỏe lắm”. Mặt Lâm Sở buồn buồn.
“Sao
thế?”. Tôi vội vàng nắm tay cô ấy.
“Bệnh
máu trắng, có kết luận rồi.”
“Cái
gì?”. Tôi tưởng như trời đất sụy xuống.
“Đừng
lo, A Mông đang định sinh thêm một đứa nữa, có thể dùng tủy của em để thay cho
anh mà”. Lâm Sở vỗ tay tôi, ý bảo sẽ không có chuyện gì đâu.
“Hay
là… để mình về xem sao?”. Tôi nhìn cô ấy.
“Ờ, về
đi, bọn mình đứa nào cũng mong cậu trở về”. Lâm Sở lại hớn ha hớn hở, tôi biết
cô ấy tỏ ra như thế vì sợ nói thêm nữa, tôi sẽ không chịu nổi.
16.
“Em
không ngờ là anh lại âm thầm theo nó đến tận đây!”. Lâm Sở vừa uống rượu sakê
vừa nói với Hoa Thiên.
“Ha
ha…”. Hoa Thiên chỉ cười, hôm nay, anh ấy đã uống khá nhiều.
“Thảo
nào mà mình đi khắp nơi cũng chẳng tìm thấy anh ấy”. Lâm Sở bảo tôi.
“Thôi
đi! Có mà cậu không chịu theo mình đấy chứ!”. Tôi lấy thêm miếng thịt bò, thịt
dê ở đây không ngon bằng ở Bắc Kinh.
“Em có vứt
anh ở lại đây một mình rồi quay về không?”. Tự nhiên Hoa Thiên nắm lấy bàn tay
tôi.
“Hoa
Thiên, anh uống nhiều rồi đấy, mau đi ngủ đi!”. Tôi kéo anh ấy đứng dậy.
“Đừng
về nhé, chúng ta không về đâu nhé…”. Hoa Thiên vẫn không ngừng lảm nhảm. “Chúng
ta đừng về nhé!”
“Được,
không về nữa, anh đi ngủ đi!”. Tôi và Lâm Sở dìu anh ấy vào giường. Hoa Thiên
luôn sợ tôi sẽ quay về nên tôi cố gắng không nói tới chuyện đó trước mặt anh
ấy. Nếu không phải lần này Lâm Sở tới đây, chẳng biết tôi còn định trốn tránh
đến bao giờ nữa.
“Cậu
ngủ chưa?”. Lúc nằm trên gường, Lâm Sở hỏi tôi.
“Chưa,
mình không ngủ được”. Tôi nhìn lên trần nhà. Lâm Sở đến khiến tôi nhớ lại bao
nhiêu kỉ niệm, nhớ cả về người luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi nữa.
“Ờ.”
“Anh ấy
vẫn khỏe chứ?”. Tôi không nhịn được bèn hỏi.
“Ờ,
cũng tạm, nhưng gầy đi nhiều. Tết nào cũng tới nhà cậu chơi, còn mang chó và
mèo của cậu về nuôi nữa, anh ấy bảo làm như vậy, nếu cậu trở về, chắc chắn sẽ
tới lấy chúng đi, thế thì anh ấy sẽ biết được cậu về hay chưa”. Lâm Sở quay đầu
lại nhìn tôi.
“Đồ
ngốc…”. Tôi thấy nước mắt mình trào ra. “Cậu biết không, mình nợ Hoa Thiên rất
nhiều. Anh ấy đã vì mình mà từ bỏ tất cả, thậm chí bây giờ chẳng còn người thân
nào nữa”. Tôi dựa vào người Lâm Sở, kể với cô ấy chuyện của tôi và Hoa Thiên
trong suốt ba năm qua.
“Anh ấy
đã giao cả trái tim cho cậu rồi”. Lâm Sở có vẻ cảm động.
“Có lúc
mình nghĩ, nếu như hôm đó, mình nghe lời các cậu, không tham gia hôn lễ của
Ngụy Tử Lộ thì đã không xảy ra nhiều chuyện như thế rồi.”