Đọc truyện Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng – Chương 86: CUỘC SỐNG ĐẠI HỌC (5)
Trước kỳ nghỉ đông của sinh viên năm nhất thì Mạnh Hành Du từ chỗ của Trì Nghiên nghe được tin tức Trì Sơ và Khương Trạch Thuỵ kết hôn.
Ngày cưới được định vào ngày mùng 6 Tết Nguyên Đán, sau thời gian thăm người thân của mọi người.
Trước đó, bố mẹ Mạnh cũng nhận được thiệp mời của Trì Sơ, vào ngày cưới, Mạnh Hành Du cùng bố mẹ đến.
Trì Sơ và Khương Trạch Thuỵ thuê cả khách sạn năm sao lớn nhất của Nguyên Thành làm nơi tổ chức đám cưới, quy mô rất lớn và hoành tráng.
Thân thích của nhà họ Trì không nhiều lắm còn nhà họ Khương thì nhiều hơn, nhưng trong tiệc cưới chủ yếu là bạn bè làm ăn với nhau, nên đều là con cháu quý tộc trong giới kinh doanh cả, không thể bỏ bê được.
Sau khi ngồi vào bàn thì bố mẹ Mạnh đi mời rượu xã giao, sau khi Mạnh Hành Du đi theo bố mẹ gọi từng người thì cũng không muốn đối đáp nữa, thế là một mình đến khu giải trí tìm thứ chơi.
Trì Nghiên là con cháu lớn tuổi nhất trong nhà nên anh nghiễm nhiên là người giúp đỡ chào đón trong hôn lễ của chị gái mình, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất được, chỉ khi Mạnh Hành Du ngồi vào bàn thì mới có thể nói chuyện với cô vài phút.
Mạnh Hành Du đều không quen biết những người xung quanh nhưng cô cũng không phải sợ người lạ, thế nên gọi một ly nước chanh rồi bưng ly đi về hướng náo nhiệt nhất.
Trường hợp vui mừng như này thì cô cũng không muốn khác người, một mình quái gở chơi ở một góc.
Mạnh Hành Du nói chuyện rất khéo léo linh hoạt nên rất nhanh đã hoà mình vào trong đám quý nữ của giới kinh doanh.
Trong đó có hai ba người có hợp tác làm ăn với nhà họ Trì, nên tất nhiên biết thân phận của Mạnh Hành Du, thế nên trong tiếng nói cười còn pha thêm chút hương vị a dua nịnh hót.
Mạnh Hành Du nghe xong cũng không vạch trần, chỉ nói vài câu tâng bốc với hai ba người đó rồi coi như không có gì.
Sau khi nói vài câu lại thấy cô không mặn mà cho lắm thì cũng không có ý định lôi kéo quan hệ nữa.
Không thể không nói, chỗ nào có nhiều phụ nữ thì chỗ đó cũng có nhiều tin đồn.
Trong lúc Mạnh Hành Du đang nghe về chuyện ông chủ lớn của một doanh nghiệp tư nhân đang định cưới thêm bà vợ thứ năm thì đúng lúc này Cảnh Bảo mặc bộ tây trang nhỏ rồi nhảy nhót chạy về phía cô.
Bạn học nhỏ chạy nhảy lung tung nên cái nơ trên tây trang có hơi lệch, Cảnh Bảo tiến lên giữ chặt đầu ngón tay của Mạnh Hành Du, sốt ruột gấp gáp nhưng vẫn hiểu lễ phép, nó ngẩng đầu ngoan ngoãn chào hỏi với mấy người lớn đối diện: “Chào các chị, mời mọi người từ từ dùng, nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn thì xin thứ lỗi ạ.”
Ngữ khí như ông cụ non làm mọi người vui vẻ không thôi, cứ liên miệng khen ngợi Cảnh Bảo hiểu chuyện.
Mạnh Hành Du ngồi xổm xuống sửa nơ cho Cảnh Bảo, rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao mà gấp gáp thế, em có gì sao?”
Cảnh Bảo hôm nay nhận nhiệm vụ làm người tung hoa, lúc tối qua gọi điện thoại cho Trì Nghiên còn nghe anh nói Cảnh Bảo hưng phấn đến mức ngủ không yên ba ngày liên tục rồi.
Bạn học nhỏ ban ngày rảnh rỗi ở nhà luyện tập, sợ bản thân làm gì sai làm cho chị gái mình có buổi lễ kết hôn không tốt đẹp.
Mạnh Hành Du vừa muốn cười mà vừa đau lòng.
Cảnh Bảo hiểu chuyện không sai, nhưng có đôi khi quá mức hiểu chuyện làm cho trong lòng người khác cực kỳ đau buồn.
Tựa như lời nói vừa rồi kia, sao mà một đứa trẻ có thể nói ra được những lời đó chứ, người khác nghe xong chỉ cảm thấy đứa trẻ này được dạy dỗ rất tốt, nhưng Mạnh Hành Du biết chỉ là Cảnh Bảo không muốn bởi vì nó mà làm hôn lễ này thêm lộn xộn mà thôi.
Cảnh Bảo nhớ tới chuyện chính mà mình tới đây, thế là lôi kéo Mạnh Hành Du đi ra ngoài.
Nó muốn chạy nhanh hơn nhưng lại lo lắng Mạnh Hành Du hôm nay mang giày cao gót, sợ cô té ngã nên chỉ có thể đi chậm lại, nhưng trên mặt vẫn đầy nôn nóng: “Du nhãi con, chị giúp em với, em ấy cứ khóc mãi.”
Mạnh Hành Du nghe không hiểu: “Ai khóc cơ?”
Cảnh Bảo dừng một chút rồi cố nhớ lại tên của cô bé, sau khi nhớ ra thì mới trả lời: “Gia Gia đang khóc, vòng hoa của bạn ấy bị nứt ra rồi ạ.”
Gia Gia là cô bé tung hoa hôm nay, Mạnh Hành Du cũng có ấn tượng với cô bé này, năm trước bố mẹ cô bé cũng dẫn theo con bé tới làm khách nhà cô.
Cô bé y hệt như búp bê lại còn thích cười nữa, vẻ ngoài thì được di truyền ưu điểm của bố mẹ nên cực kỳ xinh đẹp, mẹ cô bé còn thường cho nó diện mấy bộ váy ren nhỏ nữa, nhìn y như công chúa nhỏ vậy.
Mạnh Hành Du được Cảnh Bảo đưa tới phòng nghỉ, lúc đẩy cửa đi vào thì Gia Gia đang cầm cái vòng hoa nhỏ ngồi khóc ở một bên, còn nhân viên trang điểm bên cạnh thì vẻ mặt đấy khó xử, dỗ thế nào cũng không được.
Cảnh Bảo đến trước mặt của Gia Gia, vươn ngón tay ra chỉ vào cái vòng hoa trên tay cô bé rồi nói với Mạnh Hành Du: “Đây là vòng hoa em ấy đội trên đầu ạ, nhưng không biết sao lại bị nứt ra rồi, Du nhãi con, chị dỗ để bạn ấy dừng khóc đi.”
Mạnh Hành Du tiện tay rút hai tờ khăn giấy ra rồi bước đến trước mặt Gia Gia, cô ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Ai chọc công chúa nhỏ của chúng ta thế này? Khóc dữ như vậy, đôi mắt mà sưng lên thì xấu lắm đấy.”
Gia Gia hít cái mũi, con bé nhận giấy từ Mạnh Hành Du, cũng không sợ người lạ mà đưa vòng hoa đã nứt trên tay cho cô, oan ức nói: “Chị Du Du ơi, em không đội vòng hoa được, Gia Gia làm sai chuyện rồi.”
Mạnh Hành Du cầm lấy vòng hoa nhìn thử, phát hiện sợi dây nhỏ nối hai bên đã bị đứt rồi, có lẽ do người làm không đủ cẩn thận.
“Gia Gia không làm gì sai cả, lau nước mắt đi nào, lát nữa chúng ta phải xinh đẹp để chụp ảnh nữa.” Mạnh Hành Du xoa đầu của Gia Gia, an ủi nói: “Gia Gia muốn làm công chúa nhỏ hay làm con thỏ đỏ mắt đây?”
Cảm xúc của Gia Gia được an ủi đã ổn định hơn, con bé cúi đầu suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Làm công chúa nhỏ ạ.”
“Hôm nay chị nhất định sẽ làm cho Gia Gia của chúng ta trở thành công chúa nhỏ nhé, nhưng Gia Gia không được khóc nữa, có được không?”
“Vâng, Gia Gia không khóc ạ.”
Mạnh Hành Du vươn ngón tay ra: “Móc ngoéo với chị nào, ai nói dối sẽ là chó con đấy.”
Gia Gia nín khóc mỉm cười, con bé giưo ngón út ra móc lấy ngón tay của Mạnh Hành Du: “Đã hứa rồi thì không thay đổi ạ.”
Dỗ dành bạn học nhỏ xong thì Mạnh Hành Du đứng lên rồi đưa vòng hoa cho chuyên viên trang điểm, lại cười bảo cô ấy: “Làm phiền cô tìm người bán hoa làm lại một cái đi, bạn học nhỏ đang nóng vội được đội này.”
Nhân viên trang điểm nhận lấy vòng hoa rồi gật đầu, nhưng nghĩ đến hai tiểu tổ tông còn chưa trang điểm thì lại khó xử: “Nghi thức sắp bắt đầu rồi, nếu tôi đi một chuyến thì sợ không kịp…….”
Mạnh Hành Du hiểu rõ: “Không sao, để tôi trang điểm cho hai đứa, cô đi đi.”
Nhân viên trang điểm lúc này mới yên tâm: “Vậy cám ơn cô nhé, tôi sẽ đi nhanh về nhanh.”
Mạnh Hành Du: “Không cần khách sáo.”
*
Làn da của bạn học nhỏ không cần trang điểm thì đã xinh đẹp rồi, cũng may kỹ thuật trang điểm của Mạnh Hành Du tạm được nên trang điểm cho hai đứa bé vẫn dư dả.
Cảnh Bảo trang điểm xong trước, đang ngồi một bên chơi game, Gia Gia thích đẹp nên vừa Mạnh Hành vừa trang điểm vừa nói chuyện phiếm với con bé, một lớn một nhỏ ở chung rất hoà hợp.
Mạnh Hành Du đánh má hồng cho Gia Gia xong, lại sợ đánh quá dày làm cho bạn học nhỏ nhìn không đẹp, cô lùi về sau hai bước rồi nhìn vào gương đánh giá, sau đó phát hiện ra hiệu quả cũng không tệ lắm, lúc này mới vừa lòng cười.
Lực chú ý của Gia Gia lại không ở trên người của bản thân mà con bé xuyên qua gương chăm chú nhìn lớp trang điểm của Mạnh Hành Du, sau đó lại chớp mắt hỏi: “Chị Du Du ơi, son môi của chị đẹp quá, có thể tô son giống chị cho em được không?”
“Để chị tìm thử xem.”
Mạnh Hành Du đi qua tìm kiếm trong đống đồ trang điểm thì phát hiện quả thật có một cây son giống màu của mình, thế là cô mở nắp ra rồi tô một lớp mỏng lên môi của Gia Gia.
“Thế nào, có thích không?” Mạnh Hành Di nhìn Gia Gia lại nhìn vào gương hỏi.
Gia Gia nhấp môi, nhảy xuống khỏi trên ghế rồi đi đến trước gương soi toàn thân, cảm thấy rất vừa lòng.
Con bé xách váy xoay cả một vòng, sau đó nghịch ngợm cảm ơn theo kiểu Tây với Mạnh Hành Du: “Gia Gia thích lắm, cảm ơn chị.”
Mạnh Hành Du bị con bé chọc cười, cũng học bộ dáng của Gia Gia mà xách váy rồi cảm ơn lại theo kiểu Tây với con bé: “Không cần khách sáo, chị rất vinh hạnh được phục vụ cho công chúa nhỏ mà.”
Gia Gia cười rộ lên, lại chạy đến trước mặt Cảnh Bảo, giống y như dâng hiến vật quý vậy, mặt đầy vẻ chờ mong hỏi: “Anh Trì Cảnh ơi, em có đẹp không?”
Cảnh Bảo buông điện thoại xuống rồi nhìn em ấy một cái, cũng gật đầu nghiêm túc nói: “Đẹp.”
Gia Gia che mặt lại, như là hơi thẹn thùng: “Vậy em là đẹp nhất sao?”
Cảnh Bảo cực kỳ ngay thẳng, ăn ngay nói thật: “Không phải, chị của anh mới là đẹp nhất.”
Gia Gia suy nghĩ một lát, cũng không tranh giành với cô dâu mới mà lại hỏi: “Vậy em đây là đẹp thứ hai sao?”
Cảnh Bảo tiếp tục thẳng thắn: “Không phải.”
Gia Gia không vui: “Vậy ai mới là người đẹp thứ hai chứ?”
Cảnh Bảo trả lời: “Là chị dâu nhỏ Du nhãi con.”
“Nhưng Gia Gia tô son môi giống chị Du Du mà.”
“Nhưng em cũng đâu phải là chị dâu nhỏ đâu.”
“Chỉ có thể làm chị dâu nhỏ của anh mới có thể làm người đẹp thứ hai sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh có còn thiếu chị dâu nhỏ không, cho em xếp hàng với.”
“Không thiếu đâu, anh không có dư anh trai, em tới trễ rồi.”
“Em không bao giờ chơi với anh nữa!”
“……..”
Cảnh Bảo sợ Gia Gia lại khóc nữa nên chủ động đưa máy game cho em ấy chơi, một người thì từ chối chơi, một người thì đuổi theo kêu cô chơi.
Mạnh Hành Du ở bên cạnh nhìn cười mãi không thôi.
Trì Nghiên đón khách khứa xong thì đến phòng nghỉ, còn chưa vào cửa thì đã nghe thấy tiếng cười bên trong.
Đi vào thì thấy Mạnh Hành Du đang cầm máy game còn hai đứa nhóc thì chơi đùa vô cùng vui vẻ làm anh cũng bị lây vài phần tính trẻ con, vừa sạch sẽ vừa thuần tuý.
Gió thổi tung tấm màn trắng, ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào trong nhà rồi dừng trên đuôi lông mày của cô, thêm một tầng sáng vàng rực rỡ làm cô càng nhu hoà hơn.
Trì Nghiên dựa bên cửa lặng lẳng nhìn xem, khoé miệng thì giương lên một nụ cười, không nỡ lên tiếng đánh vỡ cảnh này.
Mạnh Hành Du chơi xong một màn thì đưa lại cho Cảnh Bảo để em ấy chơi màn tiếp theo.
Mạnh Hành Du ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt của Trì Nghiên làm cô cười rộ lên, cũng đi qua thân mật kéo cánh tay của anh: “Anh tới lúc nào vậy?”
“Vài phút trước rồi.” Nhân lúc hai đứa nhóc không chú ý bên này thì Trì Nghiên cúi đầu hôn lên trán của Mạnh Hành Du, “Sao em lại đến đây? Làm anh tìm mãi.”
Mạnh Hành Du đơn giản giải thích chuyện vòng hoa, thuận tiện thuật lại chuyện giận dỗi vừa rồi của hai đứa nhóc.
“Anh chưa thấy biểu tình kia của Cảnh Bảo đâu, nhìn vui lắm.” Mạnh Hành Du vén tóc rơi xuống ra sau mang tai, sau đó cảm khái nói, “Nếu nhà tụi anh mà có thêm một đứa em gái nữa thì chắc chắn Cảnh Bảo sẽ là một người anh tốt cho xem.”
Trì Nghiên cười: “Em gái thì sẽ không có, nhưng chuyện khác thì có thể xem xét.”
Mạnh Hành Du nghe không hiểu, hỏi: “Chuyện khác gì?”
Trì Nghiên ghé sát vào lỗ tai của cô, nhẹ giọng nói, âm cuối còn nâng âm lượng lên, “Chẳng hạn như là cháu trai hoặc là cháu gái vậy.”
Mạnh Hành Du: “…….”
*
Buổi lễ sắp đến giờ bắt đầu, Trì Nghiên và Mạnh Hành Du cùng đi thang máy xuống lầu rồi vào trong phòng tiệc ngồi.
Mạnh Hành Du không ngồi cùng bàn với bố mẹ cô mà theo Trì Nghiên ngồi cùng những bạn cùng lứa.
Trì Nghiên không yên tâm lắm về Cảnh Bảo, vừa ngồi được vài phút thì giải thích với Mạnh Hành Du vài câu rồi rời đi, sau đó vào trong sau sân khấu.
Mạnh Hành Du rảnh rỗi không có gì làm nên lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Chưa lướt được vài phút, nghi thức còn chưa bắt đầu thì mấy bàn bên cạnh liền vang lên tiếng xì xào không ngừng.
Lòng hiếu kỳ của Mạnh Hành Du nổi dậy, cũng nhìn sang, sau đó phát hiện Trì Tiêu tự mình tiếp đãi một người đàn ông mặc tây trang, hai người đang cười nói đi về phía bàn chính.
Người đàn ông nhìn còn rất trẻ, thân hình thì cao lớn, cả đĩnh đạc trong bộ đồ tây trang đầy khí chất thanh quý, trên mặt là ý cười không đạt tới đáy mắt, lại mang theo sự quyến rũ như có như không.
Chỉ chưa đầy 1 phút mà Mạnh Hành Du đã có thể rõ ràng cảm nhận được tâm thiếu nữ của mấy cô gái xung quanh, thậm chí là tâm thiếu phụ cũng ngo ngoe rục rịch trỗi dậy.
Lúc bọn họ đi qua bàn của Mạnh Hành Du thì cô chú ý tới một người đàn ông đầy hơi thở xa hoa truỵ lạc như vậy lại có một chuỗi hạt Phật trên cổ tay .
Chắc là do khí chất và tướng mạo quá tốt nên chuỗi hạt Phật không làm mất đi vẻ hài hoà mà còn tăng thêm chút cảm giác thần bí.
Sau khi người đàn ông đó ngồi xuống thì hai cô gái cùng bàn với Mạnh Hành Du bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
“Người đó là ai vậy? Sao có mặt mũi như vậy, ngay cả ông chủ lớn Trì cũng phải nhường ba phần.”
“Tạ Tòng Thuật mà cô cũng không biết sao? Là con trai một của Tạ gia ở Đồng Thành đó, có tiếng là gia đình giàu có, mới mạ vàng (**) từ Mỹ về đó.”
(**) mạ vàng ở đây như phép ẩn dụ chỉ người đến một môi trường nhất định để học hoặc làm việc.
Tạ Tòng Thuật?
Mạnh Hành Du khẽ nhẩm tên này ở trong lòng rồi khẽ nhíu mày.
Kiến thức hạn hẹp, cô chưa từng nghe qua.
“Ồ, tôi hơi có ấn tượng, có phải là thiếu nha nhà giàu mấy năm trước từ giã sân khấu ca nhạc, sau đó lại đến sân vận động tổ chức buổi hoà nhạc cho bạn gái không?”
“Chính là người đó, tổ chức buổi biểu diễn thì có là gì chứ, người này năm đó vì theo đuổi bạn gái mà mua hết bộ sưu tập mới trong quý của thương hiệu nào đó, cô đoán xem kết quả thế nào?”
“Thế nào?”
“Người ta một thứ cũng không lấy, tính tình người này cũng cứng đầu, quay đầu lại quyên góp hết cho dự án hy vọng.”
“Tôi nghe xong mà cũng sốc luôn, tiền đó chắc đủ xây một ngôi trường luôn ấy.”
“….”
Đúng là người đàn ông si tình vì tình yêu đẹp!
Mạnh Hành Du hết hứng thú lướt Weibo mà dỏng tai lên nghe ngóng nhiều chuyện.
“Vậy thì không, được người đàn ông như vậy theo đuổi thì ai mà chịu được chứ!”
“Nhưng mà tôi nghe nói Tạ Tòng Thuật đã chia tay với cô bạn gái đó từ lâu rồi, hơn nữa anh ấy là người bị bỏ đấy……..”
“Đệch, cô gái kia điên rồi à, đầu óc có bệnh sao.”
“Dù sao tôi cũng không tin, ai bị đá cũng không tới lượt Tạ Tòng Thuật đâu, không chừng là chơi chán rồi đấy, loại công tử thế gia như bọn họ có mấy người là thật lòng chứ.”
“Chậc, cũng đúng.”
…….
Chuyện tin đồn này còn thú vị hơn nhiều so với ở khu giải trí vừa rồi, Mạnh Hành Du nghe đến chuyên chú, ngay cả lúc Trì Nghiên ngồi xuống cũng không nhìn anh một cái.
Trì Nghiên thấy Mạnh Hành Du thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen ngòm thì duỗi tay vỗ bả vai của cô, nói: “Em làm sao vậy?”
Mạnh Hành Du chụp cánh tay của anh, nhỏ giọng nói: “Đừng ồn ào, em đang hóng hớt đây.”
Trì Nghiên không thể hiểu được, nhưng cũng dựng lỗ tai lên nghe thử, sau khi nghe được bọn họ đang nói đến ai thì khuôn mặt dần đen lại: “Em cũng có hứng thú với Tạ Tòng Thuật sao?”
Ánh mắt của Mạnh Hành Du sáng lên, rồi lại quay đầu nhìn anh: “Anh quen anh ấy sao? Vừa rồi em thấy cậu của anh đón anh ấy vào, anh nhanh kể tiếp cho em chuyện xưa của anh ấy với cô bạn gái kia đi.”
Trì Nghiên nâng chén trà lên uống một hớp, lại bình tĩnh nói: “Chuyện của người khác em hỏi nhiều thế làm gì?”
Mạnh Hành Du sát lại gần, tiếp tục nói: “Tạ Tòng Thuật này cực kỳ giống đàn ông nhiều tiền đa tình trong truyện tranh đó, lãng tử quay đầu quả thật rất cảm động mà! Anh không thấy sao, lúc anh ấy vừa đến thì sinh vật nữ ở đây cũng điên cuồng hết trơn.”
“……….” Trì Nghiên càng nghe càng đen mặt, thế là cụp mắt nhìn cô, “Còn em thì sao?”
Mạnh Hành Du còn đang đắm chìm trong tin đồn, “Ai mà chả thích vẻ ngoài đẹp chứ, anh mau kể chuyện của anh ấy với bạn gái kia cho em đi.”
“Bạn gái sao.” Trì Nghiên dựa lưng vào ghế, còn ánh mắt dừng trên bóng dáng của Tạ Tòng Thuật tựa như mang theo châm chọc, nói chuyện cũng chua lòm, “Hai người bách niên hảo hợp đã sinh con trai từ lâu rồi.”
“Không đúng, bọn họ vừa nãy còn nói anh ấy mới từ Mỹ trở về không bao lâu mà.”
“Vậy thì sinh ở bên Mỹ.”
“……..”
Mạnh Hành Du đẩy cánh tay của Trì Nghiên, bất mãn nói: “Trì Nghiên, anh trêu em à.”
“A.” Trì Nghiên ở dưới bàn nắm lấy tay của Mạnh Hành Du, như trừng phạt mà véo cô một cái, lại cắn răng nói, “Bạn gái của anh làm trò trước mặt anh, còn có ý muốn ngoại tình trong tư tưởng nữa chứ, thế anh không thể tức giận sao?”
Mạnh Hành Du vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “Em ngoại tình trong tư tưởng lúc nào chứ?”
Trì Nghiên nhìn đồng hồ, mặt không chút biểu cảm nói, “Em cứ luôn Tạ Tòng Thuật ngắn, Tạ Tòng Thuật dài suốt ba phút rồi.”
Mạnh Hành Du: “……”
Trì Nghiên chọc lòng bàn tay của Mạnh Hành Du, rồi giương mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Một tuần không trừng phạt em nên em ngứa da đúng không?”
Mạnh Hành Du nghe ra ý trong lời ngoài của anh, bèn rút tay của mình ra rồi bình tĩnh nói, “Đâu có, em đâu có ngứa.”
Trì Nghiên không giận lại cười, vuốt ve lòng bàn tay vừa bị Mạnh Hành Du chạm qua, không nhanh không chậm nói, “Không sao cả, anh ngứa là được.”
……….?
“Buổi tối em trị cho anh với nhé.”
“…..”
“Hai hộp có đủ không?”
“……Anh im miệng.”
“Vậy ba hộp nhé.”
“Trì Nghiên!”
“Tạ Tòng Thuật có đẹp trai không?”
Mạnh Hành Du không có sức lực mà thoả thiệp, “So với bạn trai của em thì còn thua xa cả 100 Trì Nghiên lận.
Trì Nghiên rất hưởng thụ mấy lời này, gật đầu nói: “Về sau em bớt nhìn đàn ông hoang dã đi.”
Vừa nói xong thì Tạ Tòng Thuật ngồi ở bàn chính đột nhiên hắt xì một cái.
“…….”
“……..”
fine.