Đọc truyện Kế Thê – Chương 1: Chính thê (1)
Edit: Bộ Yến Tử
Khi Thường Nhuận Chi vừa tỉnh lại, xa xa mặt trời đã lặn về phía tây, ngoài phòng tuyết đang rơi.
Trong phòng, mấy nha hoàn tay chân nhanh nhẹn đang bày cơm, đại nha hoàn Diêu Hoàng đứng bên cạnh nghe được động tĩnh, xoa xoa tay vén rèm giường lên, thấy Thường Nhuận Chi ngồi dậy, vội vàng nhẹ giọng nói:
“Cô nương tỉnh? Nô tì đang định gọi cô nương dậy, nên dùng cơm rồi.”
Diêu Hoàng đưa tay đỡ Thường Nhuận Chi như lọt vào trong sương mù xuống giường, phủ thêm bên ngoài cho nàng chiếc áo lông cừu.
Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh hơn mấy năm trước, nghe nói ở Yến Bắc đã chết cóng hơn mười người .
Mới từ trong ổ chăn ấm áp đi ra, Thường Nhuận Chi bị đông lạnh nhịn không được run run.
Diêu Hoàng đau lòng nói: “Cô nương thân thể không tốt, mùa đông năm nay đã trở bệnh vài lần. Thứ cho nô tì lắm miệng, cô nương sau này đừng vì việc này mà tức giận, chọc tức thân thể của mình, không đáng giá đâu.”
Thường Nhuận Chi cảm thấy đau đầu, cảm giác có một đoạn trí nhớ “ba ba” đụng chạm như muốn nhập vào trong đầu nàng, nghe xong lời này của Diêu Hoàng, nhất thời cảm thấy trong lồng ngực tràn vào một cỗ bi phẫn dũng mãnh, một cái tên người nào đó trùng trùng rơi vào trong lòng nàng.
Phương Sóc Chương.
Một đại nha hoàn khác gọi Ngụy Tử đang từ ngoài phòng tiến vào, nghe thấy Thường Nhuận Chi đứng dậy, Ngụy Tử tính tình vội vàng xao động hơn so với Diêu Hoàng nhất thời reo lên:
“Cô nương đã tỉnh lại, Mi di nương bên kia nói người không thoải mái, hôm nay cô gia đi đến phòng Mi di nương. Cô nương chúng ta lại bị bệnh nặng, hôm nay vẫn là lần đầu, cô gia vốn là nên đến chỗ này của cô nương mới đúng. Cô nương có muốn gọi người mời cô gia trở về hay không ?”
“Mời cái gì, hắn buổi tối muốn nghỉ ở chỗ nào, là chuyện của hắn.” Thường Nhuận Chi cơ hồ là phản xạ định đem lời này nói ra, nhất thời cảm thấy một trận quái dị.
Nàng đây là xảy ra chuyện gì nhỉ?
Đây là chỗ nào vậy? Tại sao nhìn bốn phía giống như là hoàn cảnh cổ đại?
Những người này lại là người gì? Cổ nhân hả?
Vì cái gì nàng vừa cảm thấy xa lạ, lại vừa cảm thấy quen thuộc?
Còn không đợi nàng hiểu được, trong đầu truyền đến một trận đau nhức, Thường Nhuận Chi lại hôn mê bất tỉnh.
Chung quanh nhất thời một mảnh kinh hô.
Trong mê man, cuối cùng Thường Nhuận Chi cũng sắp xếp rõ ràng hết “Thân phận” của mình hiện tại.