Đọc truyện I Miss You, Best Friend – Chương 20
Về đến nhà lại bị mẹ ca cho một bài về cái vụ ngã kia một lúc mới được lên phòng. Lúc thay xong bộ quần áo thoải mái ở nhà được một một chút, lại nghe thấy âm thanh gõ cửa cốc cốc…tiếng anh trai tôi vang lên tiếp đó
– tinh tinh đang làm gì đấy anh vào nhé?.
hizzzz thật là…..haizz dù đã rất cố gắng nhưng tôi vẫn không thể nào quen nổi cái kiểu cách lịch sự này của anh trai, từ lúc có người yêu đàng hoàng, anh có sự thay đổi 180 độ. Hồi trước mặc cho tôi là con gái đi chăng nữa, thì anh đảm bảo vẫn xông vào như phòng không người, khi đó tôi có phàn nàn vài câu, anh tôi còn thản nhiên nói * cho dù nhóc có trưởng thành đi chăng nữa thì nhóc vẫn là em của anh, hồi trước anh còn phải thay tã cho em đấy thôi, ra vẻ người lớn gì chứ *, ôi thật biến thái….vâng anh trai tôi đấy các nàng ạ, và bây giờ lại gõ cửa tôi cho phép mới vào. Thấy kiểu này tôi lại bắt đầu muốn chêu anh một cú. Tôi nằm thoải mái trên chiếc giường yêu quý, lãnh địa riêng của bản thân, đợi một lát mới trả lời
– có việc gì không em đang bận lắm, không có thời gian rảnh tâm sự với anh đâu sự thật mà…….nằm cũng là một công việc, lúc này trên tay tôi đang cầm chiếc điện thoại nghe nhạc rõ là BẬN:D
bên ngoài không có giọng trả lời tưởng anh trai tôi đã từ bỏ mà về phòng mình, ai ngờ bản tính khó rời cần gì sự cho phép của tôi, anh xông vào bình thản như không, thấy tôi đang nằm lười chảy thây trên giường, anh cười nhếch môi
– ây em gái bận quá cơ, nhóc đầu óc đơn giản lừa nổi anh sao
Thật muốn đẩy cái thân hình to lớn 1 mét 86 của anh tôi ra ngoài, sau đó đóng sập cửa vào. Cơ mà các cụ hồi xưa đã có câu gừng càng già càng cay, quả không sai, tôi đây còn chưa kịp bước tới đẩy thì anh tôi đã đi đến đóng cửa trước hộ tôi, tiếp đó nhìn tôi cười tươi tỏ ra là người chiến thắng, Linh ơi đã mày thua,thật sự thua rồi, game over!!!!
– anh đúng đồ cáo già công khai
– chẳng lẽ anh đây phải giả nai xuất sắc như nhóc mới tốt à
Không nên chấp những kẻ học giỏi……. đầu óc thần thánh kia, cãi mãi cũng không được rất tốn calo. Anh tôi ngồi xuống giường cầm đống đồ đặt tạm trên chiếc bàn học kế bên, sau một hồi trách móc cái bản tính hậu đậu của tôi, anh lại chăm chú băng bó cho tôi. Anh tôi dự định sau này sẽ là một bác sĩ tương lai nên những đồ để sơ cứu có thừa trong phòng, anh nói thức ra Minh gọi điện cho anh bảo tôi bị thương ở chân, Minh nói hắn không giỏi trong việc chữa trị nên không muốn làm bừa.??? cái gì thế tôi chỉ bị mất chút da có cần cẩn thận vậy không. ( các nàng có biết không ý nghĩ của Minh đó là: băng bó ư? Lười bỏ sư…ai rảnh, nói tạm một cái lý do thôi mà, giờ khoa học tiên tiến cả rồi,bác sĩ để làm gì, băng không cẩn thận nhiễm trùng….đơn giản chỉ là chặt bỏ cái chân thôi mà * hahaha ôi cậu ấy khốn nạn y như mị vậy) Buồi tối hôm nay do chiếc chân tạm thời tàn phế kia tôi đành yên phận ở nhà, hắn lại gọi điện cho tôi rủ cùng chơi game, gì chứ chuyện chơi có bao giờ tôi nỡ lòng từ chối. Lại bắt đầu cuộc thi đi tán gái, lúc chơi game tôi toàn trên danh nghĩa là boy =]]]]* lừa tình một chút thôi mà.
trong game audition tại một phòng nhảy đôi tôi với Minh gặp được một em mặc đồ khá dễ thường, khiến tôi đây lại nổi máu muốn cua đổ cô nhóc…..
– Jin ( tôi) nói đời lắm lúc bất ngờ, nó cho anh gặp em, tiểu thư xin hỏi quý danh
cô ta cho biểu cảm cười, nói
– cứ nói quá, mình già rồi sao còn được gọi là tiểu thư, thật không dám nhận
– em bao nhiêu tuồi mà già
– mình 23 tuổi cơ
– ô mô già gì đâu, em nói thế thật tội cho anh, anh hơn em tận 2 tuổi cơ ahihi….thật sự thì game mà, nói dối chút làm gì có ai bắt tội được tôi:D chị này hơn hẳn tôi 5 tuổi ít thôi mà =]]]*
chị ta nói
– thật sao em còn tưởng mình già lắm rồi cơ,hihi * cười * hóa ra còn gặp người lớn tuổi hơn, vậy anh tên gì
tôi cười thầm trong bụng, cố gắng không để bản thân cười phá lên, tôi nói
– anh tên rất khó nghe Nhật Minh
Nghe đến đây kẻ vốn dĩ im lặng nãy giờ cũng phải lên tiếng, Ji ( Hắn) bật chế độ nói riêng với tôi
– Cậu dám dùng tên tôi tán gái, gan cậu hôm nay có vẻ lớn
-* cười * có phải mình cậu tên Minh đâu
– tôi chỉ biết ở phòng này thì đúng có mình tôi tên Minh
– sorry dùng tạm có cần kiệt sỉ tên vậy không
– mượn có thể, nhưng đứa nào nói tên tôi khó nghe hả
-hahaha đấy là khiêm tốn, chẳng lẽ lại nói tên anh cực hay, em nghe xong chắc phải trầm trồ khen ngợi,thế mới được à
Vậy mà hắn lại nói ừ đúng là tên đáng ghét
Trở lại với cuộc tán gái, chị ta hỏi tôi
– nhà anh ở đâu
Tôi cười nói
-nhà anh ở gần tên Ji kia
Cô quay sang hỏi Minh
-thế nhà anh ở đâu????
-ở gần nhà Jin
Cô ta bực mình hỏi
– thế hai người ở đâu
-ở gần nhà nhau chúng tôi đây là có sự đồng thanh không hề nhẹ =]]]*
Bà chị đó cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, không thèm hỏi thêm nữa ấn nút bách đi ra khỏi phòng:D
Tiếp đó chêu thêm vài người nữa mới thoát game, hizzz nói lại nhá chúng tôi là đi chọc tức gái chứ không phải đi tán……
Tôi nhớ Có lần tên Minh tán gái trên game xong lại bỏ, cô gái đó hỏi hắn
– tại sao lại bỏ rơi em
Thế mà hắn lại bình thản nói
– không thích thì bỏ, thắc mắc gì
Thế này thử hỏi cô nàng nào có thể ở lại nói chuyện cùng hắn tiếp đây???? Chắc vẫn chưa gặp được ai mặt dày hơn tôi
Thật sự thì Minh tuyệt đối không có năng khiếu tán gái, mà hắn cũng không cần tán làm gì,chỉ cần lôi cái mặt búng ra sữa của cậu ta thôi cũng đã dư sức rồi, còn tôi chẳng thể hiểu nổi sao lại tán gái tài năng như vậy??? Câu trả lời thích đáng nhất đó là lúc trong bụng mẹ, tôi đã lấy quá nhiều hóc môn nam nên nó thế =]]]* có lần gái trong game theo kinh quá, tôi còn phải nói với cô nàng rằng anh chuẩn bị sang nước ngoài du học không thể tiếp tục bên em được khi đó mới dứt được nàng ta……. sau vụ đó đến hẳn 1 tháng tôi không dám đi tán gái thêm nữa * khổ tâm thật*