Huyết Y Kỳ Thư

Chương 5: Tấm Huyết y thần bí


Đọc truyện Huyết Y Kỳ Thư – Chương 5: Tấm Huyết y thần bí

Ngô Cương cầm lấy tấm áo lót loang lổ vết máu đứng ngây người ra.

Lão già đã tắt hơi và không mở miệng được nữa. Ngô Cương không hiểu lão đã
tặng mình tấm áo trắng lót mình là có ý gì? Lão đã bị trọng thương nên
thần trí cũng không tỉnh táo. Nhưng xem giọng lưỡi của lão ra chiều trân trọng chứ không phải buộc miệng hồ đồ. Vả lại lão cũng chả cần gì phải
lừa gạt chàng. Đồng thời lão bị bọn Kim kiếm thủ dưới trướng Võ minh
rượt theo để hạ sát là chuyện thực chứ không phải giả trá.

Ngô Cương tự hỏi:

– Dù tấm áo lót này không nhuộm máu thì phỏng nó có giá trị gì? Hai chữ
“duyên pháp” lão nói là nghĩa làm sao? Hay là ta có chỗ chưa hiểu?

Ngô Cương nghĩ tới đây, lại đưa tay ra sờ soạng vào người lão thì chẳng có
một vật gì khác. Vậy trọng tâm vấn đề đúng là tấm huyết y này không còn
nghi ngờ gì nữa.

Ngô Cương lại ngơ ngẩn một hồi lật đi lật lại
tấm áo vấy máu vẫn chẳng thấy có vật gì khâu vào bên trong. Chàng suy
lui nghĩ tới không sao hiểu được dù chàng là người thông minh tuyệt thế.

Ngô Cương ngắm qua ngắm lại tấm huyết y thần bí, đột nhiên chàng phát giác
ra những vết máu dầy chi chít có điều khác lạ, bất giác chàng động tâm.
Trong động tối tăm, chàng quên cả đau đớn, lê ra ngoài cửa động để coi
lại thì những vết máu trên áo đều là tự tích dùng máu tươi viết ra.

Ngô Cương phát hiện điều này, chàng rất lấy làm kinh dị, miệng lẩm bẩm:

– Những tự tích bằng máu này tất có điều bí ẩn chi đây.

Cơn mưa đã ngớt, song ngày đã hoàng hôn, chiều trời u ám khó lòng coi rõ cảnh vật chung quanh.

Một bóng đen lò dò từ phía bên đi tới mỗi lúc một gần. Ngô Cương nhìn kĩ thì ra một lão ăn xin, liền bụng bảo dạ:

– Đây tất nhiên là chủ nhân huyệt động này trở về. Lão thấy xác chết này, mình sẽ phải một phen phí lời giải thích.

Nguyên Phong Xí Hổ Thái Ngọc Thư, quản gia võ lâm đệ nhất bảo là một nhân vật
văn võ song toàn, Ngô Cương theo lão bôn ba mười mấy năm trời nên chàng
đã học được khá nhiều căn bản về văn tự. Chàng nhì kĩ những tự tích đọc
lên mấy câu liền hiểu đây là những bí quyết về việc luyện võ. Chàng mừng như người phát điên tự nhủ:

– Thế này thì quả là “duyên pháp” thật.

Lão cái đi gần tới cửa động, Ngô Cương chau mày ra chiều suy nghĩ rồi chàng cởi áo ngoài mặc tấm huyết y vào trong rồi mới khoác áo ướt ra ngoài.
Ngô Cương vừa thay áo xong thì lão cái tiến vào. Lão bị mưa người ướt
sũng, vừa thấy Ngô Cương đã lớn tiếng la:

– Quân mèo mả gà đồng kia! Mi ở đâu dám vào chiếm chỗ trú ngụ của lão hoá tử.

Ngô Cương chắp tay vái chào đáp:

– Đại thúc đừng nổi nóng. Cháu vào đây ẩn mưa một chút thôi.

Lão cái hắng dọng một tiếng rồi mục quang chạm vào xác chết một lão già nằm trên tấm chiếu rách.

Cặp mắt tròn xoe lão thở hồng hộc gầm lên:

– Trời ơi! Tổ quạ để tu hú chiếm. Thằng lỏi kia! Lão già nằm đó là ai?

Ngô Cương ngập ngừng đáp:

– Lão cũng vào đây ẩn mưa.

Lão cái quát hỏi:

– Lại một người ẩn mưa! Nhưng ta hỏi lão là ai?

Ngô Cương ấp úng đáp:

– Tiểu nhân cũng không biết…

Lão cái giựt giọng:

– Sao? …Mi không biết ư?

Rồi lão tiến lên mấy bước giơ cây gậy đánh chó lên muốn quật xuống lão già.

Ngô Cương vội la lên:

– Đại thúc! Đừng làm thế!

Lão cái trợn mắt nhìn chàng, hạ cây gậy xuống lớn tiếng hỏi:

– Sao lại đừng làm thế?

Ngô Cương đáp bằng một giọng u buồn:

– Lão chết rồi!

Lão cái nhảy chồm lên lớn tiếng hỏi:

– Chết rồi ư?

Lão định thần nhìn lại ra chiều tức tối vô cùng, lửa giận càng bốc lên, lão quát:

– Trời ơi! Lão hoá tử này kiếp trước vụng tu, kiếp này phải đi ăn xin
còn chưa đủ cay cực hay sao? Thằng quỉ con! Sao mi lại đem xác chết vào
đây bỏ. Ta phải lột xác mi ra…

Lão lại giơ cây gậy lên.

Ngô Cương lùi lại một bước nhăn mặt nói:

– Đại thúc! Lão nhân gia này bị bọn Kim kiếm thủ dưới trướng Võ minh đuổi theo để hạ sát! Lão bị trọng thương vừa mới tắt thở.


Lão cái biến sắc hỏi:

– Lão bị bọn Kim kiếm thủ truy sát ư?

Ngô Cương gật đầu đáp:

– Đúng thế!

Lão cái hắng dọng một tiếng rồi nói:

– Hừ! Lão bị Kim kiếm thủ truy sát tất không phải là nhân vật tầm
thường. Lão hoá tử ta phải coi lại xem lão là cao nhân phương nào?

Lão vừa nói vừa cúi xuống nhìn tận vào mặt lão già. Đột nhiên lão lùi lại ba bước, khoa gậy phang Ngô Cương.

Ngô Cương không hiểu võ công, đứng ỳ ra chịu đòn. Chàng la lên một tiếng:

– Úi chao!

Rồi ngã lăn ra đất.

Lão cái hằn hộc nói:

– Thằng lỏi này giỏi thiệt! Mi định gạt cả lão gia nữa chăng?

Bỗng lão la lên:

– Ô hay! Mi không hiểu võ công thiệt ư? Còn may ở chỗ lão hoá đây không
có ý gia hại mi, không thì một côn này đủ làm cho mi gãy xương sống rồi.

Ngô Cương đau điếng cả người, nhưng chàng không rên rỉ, chỉ trợn cặp mắt hằn hộc lên mà ngó lão cái.

Lão cái gật đầu rồi nói như để mình nghe:

– Phải rồi! Trừ phi lão phản nghịch, ngoài ra trên chốn giang hồ còn ai
dám chơi nhau với lão chúa độc, đường đường là một vị nội đường quản sự
của Võ Minh.

Ngô Cương chấn động tâm thần buộc miệng la hỏi:

– Sao? Lão là nội đường quản sự Võ Minh ư?

Lão cái hỏi lại:

– Mi không biết thực hay là mi giả vờ?

Ngô Cương đáp:

– Tiểu nhân không biết thiệt.

Lão cái nói:

– Lão chúa độc này là Phi Thiên Ngô Công Phí Thanh Sơn, nổi tiếng tàn độc.

Ngô Cương kinh ngạc la lên:

– Úi chà!

Lão cái lẩm bẩm:

– Lạ thiệt! Sao lão lại bị người nhà truy sát?

Lão nói câu này để tự hỏi mình, thành ra một câu thừa.

Bấy giờ trong lòng Ngô Cương đã biết vụ này tất liên quan đến tấm huyết y,
nhưng thực tình ra sao thì chàng chưa hiểu rõ. Chàng nhớ lại lão kia bảo chịu lời uỷ thác rồi tự hỏi:

– Lão chịu lời uỷ thác của ai? Vì
lẽ gì lão bị bọn Kim kiếm thủ truy sát? Theo lời lão cái ở đây vừa nói
thì lão là một nhân vật phi thường mới đáng để cho Kim kiếm thủ đuổi
giết. Đồng thời lão cho bọn Kim kiếm thủ là những tay cừ khôi nhất thiên hạ. Cứ đó mà suy thì bọn Kim kiếm thủ đều là những nhân vật khủng
khiếp.

Lão cái ngẩng lên nhìn nóc động tựa hồ như đang suy nghĩ một vấn đề gì rất trọng đại.

Ngô Cương đã bị thương lại bị đòn nặng, chàng không sao bò dậy được.

Trời mưa ngày càng chóng tối. Chỉ trong nháy mắt huyệt động tối đen như mực.

Lão cái đột ngột lẩm bẩm:

– Vụ này không phải là chuyện chơi. Nếu đối phương phát giác ra có người chết ở đây thì thật rắc rối cho ta.

Lão vừa nói vừa cắp thi thể lão già chạy ra ngoài động.

Ngô Cương thấy động tác của lão cái rất mau lẹ thì biết thân thế lao không phải tầm thường.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, lão cái quay về huyệt động. Trước hết lão bật lửa đốt vào đống củi rồi la lên:

– Thằng lỏi kia! Đừng giả chết nữa. Hãy lại đây mà hơ quần áo đi.

Ngô Cương lạnh lùng đáp:

– Không cần đâu! Đại thúc đem lão già đó đi làm gì rồi?

Lão cái gắt lên:

– Làm gì ư? Lão hoá này có chết đói cũng không ăn thịt người. Ta đem lão đi chôn chứ làm gì?

Rồi lão dịu giọng:

– Tiểu tử! Mi hãy lại đây!

Ngô Cương nghiến răng cố đứng dậy lê gót lại gần đống lửa. Bỗng chàng cảm

thấy đầu nặng chân nhẹ. Chàng sợ quá la lên một tiếng, nhưng không tài
nào dừng lại được, đành để cho người ngã chúi xuống đống lửa.

Đột nhiên một luồng kình khí vô hình đỡ lấy người Ngô Cương. Chàng phải một phen bở vía, đưa mắt nhìn lão cái thì thấy một bàn tay lão đang đẩy ra
quãng không, nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.

Ngô Cương đứng vững lại rồi ngồi xuống đất.

Lão cái thu tay về hỏi:

– Tiểu tử! Mi bị thương từ trước rồi phải không?

Ngô Cương gật đầu. Chàng nhớ tới vụ bị cướp đường, bất giác mắt chiếu ra những tia hận độc.

Lão cái ngắm nghía chàng một lúc rồi đột nhiên vỗ đùi hỏi:

– Phải chăng mi từ phủ Khai Phong tới đây?

Ngô Cương kinh ngạc phi thường, Chàng ấp úng nói không ra tiếng.

Lão cái lại nói:

– Mi chạy qua một đoạn đường dài mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thật là có hoàng thiên bảo hộ.

Ngô Cương thất kinh ngẩn người ra, tự nghĩ:

– Thân thế mình đã bị bại lộ thì hậu quả không biết đâu mà lường được.
Mình có chối cũng đành thừa. Thân thủ lão này như vậy mà mình muốn thoát thân thì thật là mơ tưởng hão huyền.

Chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi lạnh lùng hỏi lại:

– Đại thúc thử đoán xem tiểu nhân là ai?

Lão cái thản nhiên đáp:

– Ngươi là một tên yếu phạm mà Võ Minh đã thông lệnh đi các môn phái chặn đường đón bắt.

Ngô Cương hững hờ hỏi lại:

– Đại thúc định đối phó với tiểu nhân ra sao?

Lão cái lạnh lùng đáp:

– Bắt mi đem tới Võ Minh để lãnh thưởng.

Ngô Cương nghiến răng run lên nói:

– Hay lắm! Người ta thường nói Cái bang trọng nghĩa mà lại sản xuất ra các hạ la một nhân vật thế này đây…

Lão cái cười khanh khách nói:

– Tiểu tử! Giả tỷ Võ Minh mà biết ra bản bang hộ vệ cho mi thì liệu yên được chăng?

Ngô Cương lạnh lùng nói:

– Vậy các hạ động thủ đi!

Lão cái nói:

– Chờ đến sáng cũng chưa muộn. Nếu lão hoá đoán không sai thì bọn Kim kiếm thủ sẽ quay lại đây.

Ngô Cương cười lạt hỏi:

– Như vậy sẽ bớt việc cho các hạ chứ gì?

– Phải đấy, mi thật là thông minh!

Ngô Cương lại hỏi:

– Các hạ căn cứ vào đâu mà nhận ra lại lịch của tiểu nhân?

Lão cái cười khà khà đáp:

– Tiểu tử! Cặp mắt mi đầy vẻ uất hận ai nhìn cũng biết. Ban đầu lão phu
không nghi ngờ, nhưng mi đến gần lão phu liền nhận ra ngay. Cặp mắt phẫn hận của một người thường không hiểu võ công, cỡ tuổi vào khoảng mười
sáu, mười bảy, thân thể gày nhom. Đó là những đặc điểm của con người mà
Võ Minh thông tư đi các nơi tìm bắt.

Ngô Cương bất giác sợ run bụng bảo dạ:

– Nếu ai là người hữu tâm thì quả nhiên họ nhận ra mình một cách dễ dàng.

Bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập từ đàng xa vọng lại. Lão hoá tử lạnh lùng nói:

– Vừa nhắc đến chúng quả nhiên chúng đã đến kìa.

Ngô Cương biến sắc. Chàng đứng dậy trợn cặp mắt giận dữ nhìn lão cái. Mắt
chàng lộ ra những tia oán độc tựa hồ muốn nuốt sống lão. Chàng mạnh dạn
nói:

– Các hạ bất tất phải động thủ. Để bản nhân tự ra gặp họ là xong…

Lão cái cười ha hả ngắt lời:

– Mi làm thế thì lão hoá không được lãnh thưởng…

Ngô Cương bỗng thấy dưới nách tê chồn. Chàng đã bị điểm huyệt rồi chàng ngã huỵch xuống. Lòng chàng vẫn sáng suốt nhưng người không nhúc nhích được mà miệng cũng không nói lên lời nữa dù chàng căm hận đến cực điểm.

Lão cái nắm Ngô Cương đẩy về phía sau rồi lấy tấm chăn rách trùm lên, lão
ngồi tựa vào người chàng. Miệng lão khạc nhổ ra một bãi đờm.


Tiếng vó ngựa dừng lại ngoài cửa động. Một bóng người chuồn vào cất tiếng hỏi ngay:

– Này lão hoá! Thằng ăn xin lỏi con đó đâu rồi?

Lão cái hỏi lại:

– Sao? Thằng lỏi ăn xin nào? Lão hoá tấm thân cô độc, chưa từng lấy vợ làm gì có…

Người mới đến ngắt lời:

– Đừng giả vờ nữa. Vừa rồi có hai mẹ con ở đây…

– Ủa! …có thể như vậy…

– Có thể thế nào?

Lão cái thản nhiên đáp:

– Lão hoá vừa vào thôn trang phía trước, ở đó có việc mừng. Lão hủ ẩn
mưa trong đó vừa mới về đây cũng thấy có dấu vết người vào đây ẩn mưa.
Bọn chúng chắc là hai mẹ con mà các hạ mới nói đó.

Người kia hỏi ngay:

– Vậy chúng đâu rồi?

Lão cái thản nhiên đáp:

– Nào ai biết? Lão phu về đến đã không thấy họ nữa.

– Lão là thuộc hạ ai?

Lão cái đáp:

– Lão hủ ở phân đà Hán Trung thuộc Cái bang.

Người kia lại hỏi:

– Lão có biết vụ Minh chủ thông lệnh đi tứ xứ bắt yếu phạm không?

Lão cái đáp ngay:

– Biết chứ! Ba bữa trước đây tổng đà đã truyền lệnh đi hiểu dụ các nơi.

Người kia hắng giọng một tiếng rồi lui ra.

Ngô Cương bị trùm tấm chăn rách vừa hôi vừa khét, cơ hồ chết ngạt. Huyệt
đạo vừa tự giải khai, chàng không chờ gì nữa, đá tung ngay cái chăn ra.
Chàng hít mạnh một hơi cho thoải mái. Hành động của lão cái khiến chàng
không sao hiểu được.

Lão cái quay lại bảo chàng:

– Tiểu tử! Đừng có cử động.

Ngô Cương ngơ ngác không hiểu lão cái sắp giở trò gì. Lão nghiêm nét mặt hỏi:

– Phải chăng ngươi là Ngô Cương di cô của Võ Thánh?

Ngô Cương đáp:

– Chính phải.

Lão cái lại hỏi:

– Ngươi có biết mình hiện ở vào tình trạng nào không?

– Biết rõ lắm chứ!

Lão cái chậm rãi nói:

– Lệnh tiên tôn là người mà hết thảy võ lâm đều khâm phục. Tấm thảm kịch mười năm trước thật khiến cho người ta phải đau xót nhưng những chuyện
giết chóc võ lâm về cừu hận vẫn trong vòng lẩn quẩn thật đáng khủng
khiếp khó mà phân biệt được phải trái. Đêm nay lão hoá buông tha ngươi,
mong rằng sau này ngươi thể theo lòng trời đừng làm việc gì quá đáng. Có thế thì cử động bữa nay của lão hoá mới bớt phần tội lỗi.

Ngô Cương dĩ nhiên hiểu ý lão, chàng vâng dạ luôn miệng.

Lão cái lại lấy trong bọc ra ba viên thuốc nhét vào miệng Ngô Cương. Đoạn
lão lật người chàng lại đặt tay lên huyệt mệnh môn và thúc đẩy chân khí
vào để chữa thương cho chàng.

Ngô Cương không hiểu võ công, dĩ
nhiên chàng không biết cách vận chân nguyên bản thân để tiếp dẫn. Lão
cái tốn hơi sức rất nhiều. Mới trong khoảng khắc, toàn thân lão tiết ra
một luồng bạch vụ dày đặc, vì áo lão ướt mà bị chân nguyên tiết hơi nóng ra bốc lên thành hơi.

Sau chừng nửa giờ, lão cái thu chưởng về ngồi yên.

Ngô Cương cảm thấy mất hết đau đớn mà tinh thần còn khoan khoái hơn trước
khi bị thương. Chàng đứng thẳng người lên nhìn thấy lão cái toát mồ hôi
tràn như mưa thì lòng chàng xiết bao cảm kích.

Chẳng bao lâu lão cái vận công điều dưỡng xong, mở mắt ra nói:

– Bây giờ ngươi đi đi! Ta mong rằng người gặp mọi sự may mắn đừng để xảy ra những chuyện như đêm nay nữa.

Ngô Cương hỏi bằng một giọng rất xúc động:

– Xin tiền bối cho biết tôn hiệu là gì? Tiểu nhân mà không chết sau này tất có ngày báo đáp l…

Lão cái gạt đi:

– Bất tất phải thế.

Ngô Cương ngơ ngẩn một hồi rồi chắp tay vái chào đi ra ngoài cửa động.

Trời tối mù mịt. Giơ bàn tay không trông rõ ngón. Trên đường chỉ có những
vũng nước loè lên chút ánh sáng yếu ớt. Mưa đã tạnh hẳn. Ngô Cương lần
mò cất bước trên đường trong bóng đêm lờ mờ. Bao nhiêu ý niệm tập trung
vào tấm huyết y mặc trong người, chàng tự hỏi:

– Tấm huyết y này lai lịch thế nào. Nội đường quản sự Phi Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn của Võ Minh chịu lời uỷ thác của ai đem tấm huyết y này cho mình? Tại sao
lão bị bọn Kim kiếm thủ đồng môn đuổi giết? Nguyên tấm huyết y kì thư
này định đưa cho ai? Sao lão không yêu cầu mình hoàn thành lời uỷ thác
mà lại đem huyết y cho mình? Tấm huyết y này có sự tích gì? Võ công ghi ở đó là võ công nào?…

Bấy nhiêu lời bí ẩn chàng không sao đoán ra được, ngoại trừ môn võ công là có thể nghiên cứu cho hiểu được.


Giả tỷ lão Lý Thanh Sơn sống thêm một lát nữa thì những bí ẩn kia chẳng còn gì là bí ẩn nữa. Đắng tiếc lão chết lẹ như ngọn đèn bị tắt phụt. Nhất
định lão còn có điều muốn dặn dò mà một tiếng cũng không nói thêm được
nữa.

Rồi chàng bụng bảo dạ:

– Giả tỷ lão cái về sớm một
bước thì tình thế hoàn toàn khác hẳn. Công lực của lão dù chẳng vãn hồi
được sinh mạng cho họ Lý thì ít ra Lý lão gia cũng sống thêm được một
lúc. Tấm huyết y bây giờ lọt vào tay mình phải chăng là vận mệnh? Phi
Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn ở Võ Minh dù địa vị không cao thì cũng không thể thấp quá được. Lão mạo hiểm liều mạng đem huyết y đi rồi bị bọn Kim kiếm thủ đuổi giết. Như vậy đủ chứng minh tấm huyết y này quan hệ đến
chừng nào mà những võ công ghi ở đây chắc trân quý vô cùng. Nếu Lý Thanh Sơn không bị trọng thương sắp chết chắc lão cũng chẳng tặng huyết y cho mình. Nếu mình không bị bọn côn đồ cướp bóc không vào huyệt động ẩn
mưa, thì dĩ nhiên cũng không được tấm huyết y này. Hoặc lão cái về sớm
một bước thì tấm huyết y cũng không thể lọt vào tay mình. Vậy nhất thiết mọi sự xảy ra tựa hồ đều do cõi u minh sắp đặt.

Ngô Cương lại lẩm bẩm:

– Hiện giờ việc cần nhất là phải hiểu những văn tự trên huyết y. Không
hiểu ngoài những khẩu quyết luyện công còn ghi chép điều chi để giúp
mình khám phá ra những điều bí mật khác nữa không? Nếu quả trong huyết y có võ công trân quí thì mình nên đi xa tận cõi biên hoang để nghiên cứu hay là kiếm cách nương thân ở một nơi quyền quí nào đặng ngấm ngầm tham khảo.

Ngô Cương vừa nghĩ vừa đi, đi mãi. Đột nhiên một tia sáng biếc lướt tới mắt chàng. Chàng giật mình kinh hãi dừng bước lại coi.
Bất giác lông tóc chàng dựng đứng cả lên. Mồ hôi toát ra như tắm. Chàng
đang đi bất giác đã tiến vào trong một bãi tha ma mộ địa. Từng đám lửa
ma chơi, lúc tụ lúc tan, lập lờ qua lại tưởng chừng như trong bóng tối
có người ngấm ngầm thao túng.

Ngô Cương muốn quay đầu lại, nhưng
trong bóng tối chẳng biết đường lối ở phương nào. Bốn mặt toàn là ánh
lửa lân tinh, khác nào lạc vào thế giới ma quỉ. Nào phần mộ, nào phổng
đá, nào hoa biểu trông tựa hồ như ma quỉ đang chờ cơ hội để nhảy ra mà
cắn.

Ngô Cương thấy ớn lạnh xương sống, mình nổi da gà, hai chân phát run.

Thế rồi bao nhiêu truyện ma quỉ chàng đã được nghe lần lần hiện ra trong
đầu óc. Chàng muốn không nghĩ đến mà không được. Những chuyện cổ tích
rùng rợn tựa hồ kết lại thành một bức tường kiên cố không có lối thoát.

Ngô Cương kinh hãi không bút nào tả xiết. Chàng muốn hô hoán mà không thành tiếng. Chàng tưởng chừng như ma quỉ u linh ẩn nấp trong mọi xó xỉnh hay đứng ở cả đằng sau mình.

Bất giác chàng đi giật lùi từng bước một…

Bõm một tiếng! Nửa người chàng thụt xuống. Nguyên chàng dẫm phải tấm quan
tài gỗ mục. Hồn vía lên mây xuýt ngất đi, chàng bật tiếng la hoảng:

– Trời ơi!

Thanh âm này chàng tưởng chừng như không phải tự miệng mình phát ra. Nó vừa
chói tay vừa quái dị, hầu như trên đời không có thứ âm thanh nào khó
nghe hơn. Toàn thân chàng nhũn ra, đầu chàng muốn bể. Chàng nghĩ tới
chiếc quan tài dưới chân nào đầu lâu nào xương khô đều bị gãy tan.

Miệng chàng lẩm bẩm cho bớt sợ:

– Phải rời khỏi nơi đây!

Chàng chỉ nghĩ cách ra khỏi chốn ma quỉ này mà hai chân chàng không chịu tuân lệnh. Nó mềm nhũn như không xương và không di chuyển được chút nào.
Chàng muốn ngồi phệt xuống mà cũng không dám, tưởng chừng như tử thần
đang giơ tay ra để toan đón lấy người mình.

Trước mắt chàng hiện
ra vô số xác chết. Nào máu tươi lênh lánh, nào chân gãy tay cụt, nào
ruột gan bầy nhầy, nào xương trắng đầu lâu…

Ngô Cương liên tưởng
đến Ngũ Bách Nhân Trủng rồi nghĩ tới cha mẹ chị em, bạn hữu đồng môn,
gia nhân quyến thuộc. Hơn năm trăm mạng người tạo thành Ngũ Bách Nhân
Trủng. Hiện giờ những người đó cũng thành đống xương khô hay biến thành
quỉ mị. Chẳng một ai được khâm liệm và có quan quách. Hết thảy đều quẳng xuống một cái hố lớn. Năm trăm xác chết chồng chất lên nhau. Chết là
san bằng mọi sự. Tôn ti, lớn nhỏ, thân sơ cũng vậy mà thôi.

Ngô Cương nghĩ mãi, nghĩ hoài, mấy lần chàng cơ hồ biến thành quỉ mị, nếu trên đời quả có ma quỉ thật.

Trên thế gian có hai lực lượng rất lớn là tình yêu và cừu hận.

Tình yêu có thể thành toàn cho một con người mà phát sinh lực lượng siêu
nhân, xây dựng nên kỳ tích, nhưng nó cũng có thể huỷ diệt con người.

Cừu hận là thái cực phản lại với tình yêu. Cừu hận cũng có thể gây nên kỳ
tích cho người, nhưng là kỳ tích rùng rợn phá hoại. Đối tượng của cừu
hận không những chỉ ở một người mà có thể ra tới một phạm vi rất rộng.
Thật là một lực lượng chuyên để đả phá những gông cùm hữu hình hay vô
hình.

Bây giờ cừu hận nổi lên, bao nhiêu ý nghĩ khiếp sợ trong
lòng Ngô Cương hoàn toàn mất hết. Chàng tự cười mình về thái độ nhút
nhát vừa rồi và tự hỏi:

– Ta còn sống đây để làm gì? Kẻ khác đã
biến võ lâm đệ nhất bảo thành ra Ngũ Bách Nhân Trủng. Vậy ta phải làm
cho những tên đao phủ kia biến thành ma quỉ.

Rồi chàng nhảy lên ngồi trên một ngôi mộ.

Bóng mồ mả lố nhố, ánh lân hoả chập chờn. Nhưng lúc này trong lòng Ngô Cương không thấy gì khủng khiếp nữa. Mối cừu hận vô biên đã tràn ngập trong
đầu óc chàng.

Lâu dần Ngô Cương nhìn rõ những bức tường thành vây bọc bãi tha ma. Chàng nhìn rõ cả con đường nhỏ bằng phẳng chia nghĩa
địa này ra làm hai. Con đường nhỏ dẫn thẳng tới đường lớn. Vừa rồi trong lúc vô tình chàng đã đi trên đường nhỏ để tiến vào khu mồ mả.

Khu mồ mả này rất rộng, Ngô Cương nghe tiếng chó sủa ở phía xa xa mà đoán ra nó rộng đến mấy trăm trượng.

Chàng tự nhủ:

– Âu là ta nhân lúc đêm tối đi thêm một đoạn nữa.

Bất thình lình có tiếng vó ngựa dồn dập phá tan bầu không khí tịch mịch từ đàng xa đi tới.

Ngô Cương chân động tâm thần tự hỏi:

– Phải chăng đây là bọn Kim kiếm thủ chưa chịu bỏ cuộc xục tìm lão già Phi Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn?

Chàng đưa mắt nhìn về phía trước thì thấy những bóng đen đang đi vào con
đường nhỏ dẫn tới khu mồ mả. Chàng nghiến răng nấp vào một bên.

Ngô Cương vừa ẩn thân xong thì bốn người cưỡi ngựa đã tới chỗ chàng vừa đứng vừa rồi.

Một tiếng ồm ồm cất lên hạ lệnh:

– Dừng ngựa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.