Huyền Vũ Khuynh Tài

Chương 11: Tin tưởng?


Đọc truyện Huyền Vũ Khuynh Tài – Chương 11: Tin tưởng?

Ọc…ọc…ọc~

Căn phòng vốn đang an tĩnh đột nhiên vang lên một đạo thanh âm rất chi là “nhỏ nhẹ” và “lịch sự”.

Mộ Dung Như Ly hai mắt trợn tròn, này là…từ bụng nàng? Mạc Hàn Phong khóe miệng giật giật, vội vàng quay mặt nhìn về hướng khác làm như không nghe thấy gì, mà căn bản là hắn đang cố gắng nhịn cười. Ngại quá hóa giận nàng liền không lưu tình véo một phát đau đớn vào eo khiến hắn vẻ mặt trở nên vặn vẹo.

“Ngươi thử cười xem, có tin hay không ta làm cho ngươi thành-”

Ọc…ọc…ọc~

Im lặng trong vài giây…

Phốc-

“Ha ha ha! Ly Nhi, bụng ngươi đang biểu tình dữ dội kìa! Ha ha ha!”

Mạc Hàn Phong ôm bụng đập bàn đập ghế cười lăn lộn, còn đâu hình tượng nam nhân lãnh khốc cao cao tại thượng khi nãy nữa.

“Ngươi…ngươi-” Mộ Dung Như Ly giận tím tái chỉ tay vào mặt hắn nửa ngày không nói được thêm từ nào.


Hắn như thế mà dám cười nàng! Hảo! Để xem ngươi còn cười được bao lâu nữa! Nàng hừ lạnh.

Mạc Hàn Phong cứ như vậy cười, hơn nữa còn cười thập phần sảng khoái. Bây giờ hắn mới nhận ra, chỉ khi ở bên nàng hắn mới có thể thoải mái để lộ ra một phần bản chất thật của mình.

Cảm thấy đã đủ hắn liền dừng lại gạt nước mắt, căn phòng nhất thời trở nên âm trầm.

Trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất thường, Mạc Hàn Phong từng chút một quay đầu lại hướng Mộ Dung Như Ly. Chỉ thấy lúc này sắc mặt nàng thập phần lạnh lẽo khiến không khí cơ hồ đã muốn đóng băng, kỳ quái hơn nữa là trên đầu nàng đang lơ lửng một đám mấy màu đen, sấm chớp đùng đùng, thi thoảng còn có thể nhìn thấy mấy hạt mưa bay lất phất.

Mạc Hàn Phong miệng mở lớn đưa hai tay lên dụi dụi mắt, phát hiện đám mây đã không còn nhìn thấy thì trong lòng âm thầm thở phào, nguyên lai là nhìn nhầm a. Hắn hiển nhiên biết, nàng là đang giận dỗi.

Cố gắng làm vẻ mặt nhu hòa bớt lạnh, hắn nhẹ nhàng nhích từng bước lại gần nàng.

“Ly Nhi…” Haizz, không biết phải nói cái gì nữa.

Mộ Dung Như Ly im lặng làm như không nghe thấy. Mạc Hàn Phong thở dài, hắn biết, nàng sẽ không thèm nhìn hắn nữa, hắn đúng là tự mình tạo nghiệt mà.

“Ly Nhi… Ta…ta…chỉ đùa một chút thôi…”

Một câu này của hắn thành côg kéo được sự chú ý từ nàng. Mộ Dung Như Ly hai mắt trợn trừng, hừ lạnh:

“ Ngươi mà cũng biết đùa? Ngươi thử nhìn lại cái bản mặt ngươi xem, giống chỗ nào cơ chứ?! “

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, một bóng dáng lục y nhỏ nhắn nhanh chóng tiến vào. Khi nãy Lan Nhi đứng bên ngoài nghe thấy có tiếng nam nhân trong phòng thì trong lòng nghi hoặc. Tam thiếu gia sau khi đi tìm các trưởng lão thì cũng không có trở lại mà lập tức theo Tam trưởng lão quay lại núi học tập, hơn nữa từ khi nàng ta đứng đây trông cửa cũng không có ai tiến vào, vậy tại sao mạc danh kì diệu* trong phòng lại truyền ra tiếng nam nhân?

(*mạc danh kì diệu:một việc gì bất chợt xảy ra không rõ nguyên do.)

Nghĩ đến khả năng có kẻ đột nhập vào phòng Mộ Dung Như Ly trong lòng Lan Nhi lại càng hoảng loạn, lo lắng nàng (MDNLy) gặp nguy hiểm. Cuối cùng cũng không quản rốt cuộc có chuyện gì nàng ta liền mở cửa bước vào.

Cảnh đầu tiên rơi vào mắt nàng ta là tiểu thư nhà mình bộ dạng giận dỗi, bên cạnh là một nam nhân lạ mặt đang không ngừng dỗ dành. (Khụ khụ, đây là trong mắt Lan Nhi, chớ nghĩ nhiều!)

Nam nhân chừng 20 tuổi, lớn lên trông thật thuận mắt, tuấn mỹ lạ thường! Hắn một thân bạch y tao nhã như trích tiên, âm trầm như mặt nước tĩnh lặng nhưng cũng lạnh lẽo tựa tảng băng ngàn năm trên núi Tuyết Sơn (biạ tên đấy). Sống mũi cao thẳng, mày kiếm sáng như hắc thạch, bạc môi mỏng khẽ nhếch tựa tiếu phi tiếu, ba ngàn tóc đen nhánh dài ngang eo được cố định tỉ mỉ bằng châm bạch ngọc, ngũ quan kia giống như được điêu khắc tạo hình, tuấn mỹ đến cực điểm. Đôi lam mâu xinh đẹp tựa biển sâu.


Rõ ràng là muốn đạp cửa xông pha cứu tiểu thư nhà mình song Lan Nhi cuối cùng lại bị dung mạo của Mạc Hàn Phong làm cho mê muội đến độ ngẩn người nhìn, cái gì cũng không nhớ.

Đến khi cảm thấy sống lưng lạnh buốt nàng ta mới giật mình tỉnh lại, đối diện với nàng ta là đôi lam mâu sắc lạnh “xinh đẹp” của Mạc Hàn Phong.

Theo phản xạ Lan Nhi mở miệng định hô lên song Mạc Hàn Phong lại nhanh hơn một bước, thoắt một cái liền xuất hiện trước mặt nàng ta, một tay bịt miệng một tay không thương tiếc đặt lên cổ nàng ta. Hắn lạnh lùng cảnh cáo:

“Kêu lên một tiếng ngươi liền lập tức mất mạng. “

Hàn khí bức người xung quanh hắn liên tục tỏa ra khiến Lan Nhi sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng ngắc đến ngay cả hít thở cũng không dám.

“Không được động thủ, nàng là người của ta. “Mộ Dung Như Ly bình tĩnh nói giống như đây là một chuyện hết sức bình thường.

Mày kiếm khẽ nhíu, bàn tay đặt ở cổ Lan Nhi liền thả lỏng một chút, hắn nói:

“Có phải người của ngươi hay không cũng không đáng tin cậy.”

Nàng nhướng mày, liệu có phải hắn nghĩ hơi quá hay không? Dù sao nàng ta cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa hiểu chuyện, không nhất thiết phải có tâm tư đề phòng.

Mạc Hàn Phong sao lại không biết nàng là đang nghĩ gì. Hắn cười lạnh:

“Bởi vì là chưa hiểu chuyện nên mới càng phải cảnh giác. Những kẻ như vậy…rất dễ bị lợi dụng. Lỡ như việc ngươi trúng độc có liên quan đến nàng ta thì sao? “

Đối với kẻ từ nhỏ đã sống trong sự ghen ghét đố kị của mọi người như Mạc Hàn Phong, căn bản về việc này hắn hiểu rất rõ. Có khi chính người thân cận, trung thành với mình nhất lại chính là kẻ thù đáng sợ nhất…


Thấy hắn đột nhiên lâm vào trầm tư, Mộ Dung Như Ly thở dài, hẳn là hắn đang hồi tưởng về quá khứ đi. Hắn nói không hẳn là sai. Với cái thân phận cao quý nhưng cũng chẳng kém phiền phức của hắn thì chuyện bày mưu tính kế nhau chắc là đã thấy qua không ít.

“Cứ thả nàng ấy ra đi. Ta có thể cam đoan, nàng ấy hoàn toàn vô hại.” Trực giác của nàng chưa bao giờ sai.

Mạc Hàn phong nheo mắt nhìn nàng một hồi lâu rồi không nói gì, thả Lan Nhi ra, di chuyển đến phía sau nàng, lạnh nhạt nói:

“Xin lỗi”

Một câu này của hắn khiến Mộ Dung Như Ly có chút sững sờ, không ngờ hắn lại chủ động xin lỗi. Nàng gật đầu chống cằm nhìn Lan Nhi đang mềm nhũn ngồi dưới đất vẻ mặt giống như vừa từ âm phủ trở về, trong mắt có một tia sáng dao động.

Trong lòng Lan Nhi lúc này đang thập phần sợ hãi xen lẫn nghi hoặc. Nghe giọng điệu tiểu thư hẳn nam nhân này là người quen của nàng ấy đi. Bất quá hai người nói cái gì mà nàng không đáng tin, cái gì mà…trúng độc?! Tiểu thư từ khi nào bị trúng độc?!

Theo phản xạ Lan Nhi vội vàng nâng mắt nhìn về phía Mộ Dung Như Ly, lại thấy nàng (MDNLy) vẻ mặt không biểu cảm đang nhìn chằm chằm vào mình.

Bất giác nàng ta kinh hãi lắp bắp hô lên:

“Tiểu…tiểu thư! Ám văn trên mặt người…?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.