Bạn đang đọc Hùng Thiên Đại Lục – Chương 11: Man Đao
Trí cao gắng sức vẫy vùng.
Mãnh Tượng kiêu hùng cũng phải táng thân.
Lạc Tinh Tộc Trưởng như thần
Thôn dân bị bắt, nên cần giải nguy.
…..
Bản thân Lạc Tinh tiếp cận Linh Đài kỳ sơ cấp, nên đạt 4 Ngưu lực, tưởng là sức mạnh mình sẽ cao hơn đối phương, có thể bù đắp chênh lệch kinh nghiệm chiến đấu không bằng đối phương.
Nhưng không ngờ đối phương cường hãn như thế.
Từng cú đánh ngang, quét dọc, đập xuống mạnh mẽ.
Lạc Tinh đành đổi chiến thuật, chủ trương dùng Lạc Lôi Quyết né tránh.
Mà không dám trực diện tấn công, một bên đánh một bên tránh.Tên Mãnh Thú tộc kia trong lòng càng dậy sóng hơn.
Hắn ta đã 52 tuổi xưng danh Mãnh Tượng, nổi danh của Mãnh Thú Tộc.
Từng chỉ huy một nhóm 1000 người, nhưng hôm nay do trải qua vài trận chiến trước đó, giờ chỉ dẫn theo 500 người, vì hắn đã chia quân đang vận chuyển tù nhân, cũng như người bị thương về bộ Lạc.
Hắn ta có Sức mạnh Đản trung Kỳ đỉnh phong, cộng thêm học Kỹ năng Bạo Thú Thuật tăng sức mạnh gấp đôi.Tưởng là một chiêu giết địch, nào ngờ chỉ đánh nát được cây tre, chứ không nát tay của đối phương được.Mà Tre thì ở dưới đất một đống lớn, nát cây này Lạc Tinh lại tìm đến cây khác.
Một lúc sao Mãnh Tượng có vẻ nóng lòng, vì Thần ấn mình sắp không duy trì được, do dùng võ kỹ liên tục.
Nhìn lại đoàn quân 500 người, giờ còn có vài chục người còn chiến đấu được hỏi sao không tức, cho dù giờ giết hết nhóm Lạc Tinh thì về cũng bị sự trừng trị của bộ tộc.
Càng nóng lòng, nên Hắn ta càng sơ xuất, chỉ lo công không lo thủ.
“Lạc Lôi bộ.” – Cơ hội đến rồi, Lạc Tinh nắm được tiết tấu ra chiêu thức của tên kia.
“Nhất Chuyển.”
Lạc Tinh chớp thời cơ xuyên qua trái, vừa đủ né cây Ngà Voi, rồi tấn công vào cổ đối phương.
Mãnh Tượng bất ngờ, nhưng với kinh nghiệm dày dặn, vẫn kịp buông vũ khí hai tay che lại cổ là vị trí yếu hại.
“Nhị Chuyển.” – Lạc Tinh tiếp tục thực hiện phóng tiếp qua bên phải với tốc độ siêu nhanh.
“Phập.” – Con dao răng sói của Lạc Tinh không còn gì ngăn trở, đâm thẳng vào cổ họng, một lỗ to bị khoét ra.
Hắn ta hốt hoảng, hai tay bịn lại cổ, ngăn cản máu chảy ra.
“Đỡ liên hoàn đập nào.” – Lạc Tinh tranh thủ lộn một vòng dưới chân cầm thêm cây tre, đập liên tục vào người Mãnh Tượng đang nằm…!Không có kì tích gì phát sinh, sau mười nhát đập liên hoàn, hắn ta đã chết do mất nhiều máu.
Xoay qua bên cạnh thì Lạc Hồng không biết bằng cách nào cũng giết được tên đản Trung kỳ còn lại, nhưng bản thân đã bị thương không đứng vững.
“Hay lắm thúc.”
Lạc Tinh chuyển mắt nhìn qua bên kia.Tình hình khá tốt, do có hào xâu và cọc tre làm bảo vệ.
Phía trên hai tháp canh lại có người quăng đá xuống liên tục.
bọn Mãnh thú tộc bị chậm nhịp tấn công, nên chỉ hơn ba mươi người của trung đội 1 và 2 có thể kìm chân được bọn chúng.
“Chạy mau!”
Khi thấy Đội trưởng của mình tử trận, thì bọn mãnh thú tộc chỉ còn hơn 60 tên, lập tức nhanh chóng chạy trốn.
Phần lớn chúng hướng trung đội Hai đang phục kích.
Không chờ Lạc Tinh chỉ huy, cả đám bị trung đội Hai tấn công tới tấp.
Thần hồn nát thần tính, bọn chúng tiếp tục đổi hướng chạy qua hướng khác, thì bị hàng loạt tiếng kèn của trung đội Ba thổi.
“Sao lại còn phục kích?” – Lũ chúng hoảng sợ, bắt đầu mạnh ai nấy chạy.
“A A A, đừng dẫm lên người ta.” – Mấy tên Mãnh Thú tộc la lên.
Qúa hoang mang, chúng không còn biết phương hướng, dẫm đạp cả lên nhau.
Lạc Tinh và hai mươi người đội Một đã kịp thời chạy đến.
Chỉ vài phút sau, chỉ còn hai tên xông ra vòng vây chạy đi…!là Do Lạc Tinh cố ý thả để xem địa điểm tập trung của nhóm Mãnh thú tộc ở đâu.
Còn lại bị giết hết.
“Ai còn khỏe mạnh theo sau ta, số bị thương về bộ lạc.” – Lạc Tinh chậm rãi đi theo hai tên vừa thoát vây.
Băng rừng hai ngày, theo dấu ở khoảng cách 200 dặm thì Lạc Tinh cũng tìm đến được vị trí Mãnh Thú Tộc trú đóng.
Ở đây chỉ còn khoảng hơn trăm tên Mãnh Thú tộc.
“Bổn cũ soạn lại vậy.” – Lạc Tinh bò lên cây cao chờ đợi đúng lúc tên Đản Trung kì đi trong tầm ném…
“Chíu!” Viên đá bắn ra lao nhanh như đại bác.Tên chỉ huy này chưa kịp làm gì, đã bị oanh ngất đi.
Lạc Tinh tranh thủ tràn tới đâm cho một nhát.
“Có kẻ địch tập kích…!” – Tiếng báo động vang lên.
Nhưng cảnh báo muộn rồi, chỉ còn trăm tên người thường, Lạc Tinh xông tới tốc độ siêu nhanh.
Chỉ sau vài phút, hơn trăm người cũng đã ngã ra, Những người bị thương thì bị nhóm người đi theo Lạc Tinh xử lý.
Sau khi đi vào trong, phát hiện có hơn 120 người Việt tộc bị trói chân, nằm la liệt trong hang đá gần đó.
“Cứu người trước.” Lạc Tinh ra lệnh, mười người đi tới bắt đầu cởi trói ra.
Nhìn Lại thì là người quen đó là nhóm người do Hộ pháp Lạc Văn, Lạc Võ dẫn đầu.
Lúc trước chia nhau trốn để đánh du kích.
Nhưng vị trí trốn bị phát hiện dẫn dến chết hơn phân nữa, Lạc Văn, Lạc Võ cũng hi sinh.
“-Các ngươi còn sức đi không? ai không đi nổi thì nói.”
“Người đâu mang vài dây mây về làm giá võng.
Chúng ta chở người bị thương về”
“Dạ Tộc trưởng!”
Qua ba ngày băng rừng, thì Lạc Tinh cũng về tới bộ lạc và được chào đón như anh hùng…
Sau đó Lạc Tinh bắt đầu kiểm tra lại tình hình, cả hai trận chiến chết mất sáu người, khoảng ba mươi người bị thương so với kẻ địch thì xem như là thành công vượt bật.
Nhưng Lạc Tinh trong lòng không vui lắm, vì bản thân mình lần đầu tiên giết người, không phải một hai người mà tới vài trăm.
“Tối nằm ngủ không khéo mơ thấy ác mộng.”
Nhìn lại trong bộ lạc hiện tại không biết vài tháng nữa ai sẽ còn ai sẽ mất.
Thế giới này quá điên cuồng.
“Phải tìm các nhóm Việt Tộc còn lại không thôi tương lai chờ họ chỉ là cái chết.” – Lạc Tinh suy tính – “Nhưng trước đó phải nâng lên trình độ của Bộ Lạc mới được.”
Lạc Tinh quyết định tinh chỉnh lực lượng lại.
Lần trước cứu được hơn 120 người trong đó có gần 90 phụ nữ và hơn 30 nam tất cả điều tuổi tầm 30 tới 50 có lẽ những trai tráng đã bị giết sạch.Thành ra ở địa phương này giờ có hơn môt trăm bốn mươi nữ và hơn tám mươi nam.
Lạc Tinh bắt đầu chia lại đội ngũ.
“Mọi người chú ý ta muốn chia mọi người lại thành hai đại đội.
Đại đội Một toàn là nam phụ trách chiến đấu, đặt tên cho oách là Thần Ưng đoàn do Lạc Hồng Chỉ Huy.
sau đó trong Thần Ưng đoàn lại tách làm hai trung đội mỗi trung đội 41 người, mỗi trung đội lại tách ra 8 tiểu đội, mỗi tiểu đội gồi một đội trưởng và 4 đội viên.
Đại đội Hai toàn là nữ, tên Thần Phượng đoàn, do Lạc Hương chỉ huy đồng thời chia ra làm ba trung đội, mỗi trung đội phụ trách săn bắt các loài thú nhỏ, hái trái cây, bắt cá…
Một trung đội phụ trách làm các vật liệu như vót tre làm chông, làm hàng rào, xây dựng, sửa chữa nhà cửa.
Trung đội còn lại phụ trách nấu nướng, may vá các loại áo giáo, dụng cụ sinh hoạt và chăm sóc trẻ nhỏ.”
“Rõ, tộc trưởng!”
Sau đó, Lạc Tinh khuyến khích đi xa chặt tre.
Nhất là nơi xa con suối để tạo môi trường cho thú nhỏ, tránh cạn kiệt nguồn thức ăn.
Đồng thời qui định mỗi bụi tre chỉ được chặt số lượng hạn chế.
Để cho bụi tre dễ phát triển hơn, tránh bị chặt nhiều sinh ra tàn lùi không mọc lên kịp.
Hái măng cũng chỉ là tỉa măng, không phải cứ mọc mười cây măng thì hái hết, mà hái mỗi khóm phân nữa chừa phân nữa.
Cho nó phát triển rộng rãi để sau này còn tre mà dùng.
Riêng Lạc Mỹ, Lạc Tinh chỉ định làm Tham mưu trưởng, chỉ là chức vụ trống nhưng hưởng đãi ngộ bằng với hai đoàn trưởng.
Hết cách rùi, cho dù bị người khác chỉ trỏ này nọ.
Nhưng ai biểu Lạc Mỹ là người của Lạc Tinh.
Coi như nhiệm vụ chỉ có chăm sóc Lạc Tinh, và thay lạc Tinh hạ các lệnh cần thiết đến hai đại đổi trưởng.
Lần trước chiến đấu tác dụng của Việt Võ Đạo quyền có tác dụng rõ rệt, tăng sức chiến đấu của mọi người lên một tầm mới, nếu một chọi một thì không ai bằng.
Lạc Tinh quyết định mỗi người đại đội Thần Ưng đoàn trong trường hợp không có nhiệm vụ nhiều, thì phải tập luyện một canh giờ trở lên.
Đội trưởng tập một canh giờ rưỡi, Trung đội trưởng phải tập hai canh giờ.
Ai không muốn tập nhiều thì cứ xin hạ chức để người khác lên thay thế.
Đoàn trưởng thì tùy tình hình.
Vì phải xử lý nhiều việc, nên không giới hạn thời gian tập được.
Lạc Hồng thì Lạc Tinh hoàn toàn yên tâm.
Riêng Lạc Hương lạc Tinh ko yên tâm, vì Lạc Hương tuy khá mạnh nhưng không phải là Đản Trung Kỳ thì cũng không tác dụng gì.
Lực tay nàng tầm 600 cân, tốc độ bộc phát 4 mét mỗi giây, chỉ có thể mạnh hơn người bình thường một chút.
Nhưng không biết làm sao để tạo Nhân ấn cho Lạc Hương, trừ khi tìm được cùng loại Ngọc Mãng xà lần trước.
Không thì bắt sống một loài vật mạnh mẽ để dùng máu vẽ Nhân Ấn.
Nghĩ là làm nên Lạc Tinh tìm dến Lạc Hồng.
“Lạc Thúc cho vài đội đi tìm Yêu Thú mạnh mẽ, để thử xem có thể tạo được thêm Nhân Ấn không.”
“Rõ thưa tộc trưởng”
“À, thúc cho người đào thêm hào xâu và lớn hơn đi, lần trước nó tỏ ra rất hiệu quả.
Thúc cũng đừng có nghiêm quá, cứ xưng hô bình thường đi”
“Rõ”
Sau đó, vài ngày là Hào đã đào xâu hơn và dài hơn cả mười trượng.
Lạc Tinh dự định khi nào đường hào ra tới suối gần con thác, sẽ dẫn nước vào vừa có nước sinh hoạt vừa cắm cọc tre ở dưới cho kẻ địch không phát hiện.
Đồng thời có thể nuôi cá bớt lệ thuộc vào con suối.
Khi nào cá bắt là cá con thì sẽ thả vào đó nuôi.
Để khi nào có biến động còn có cá mà ăn, Không cần đi xa.
Nhìn số đất được đào lên toàn là đất sét tốt.
“Sao ta không tận dụng nó luôn?”- Lạc Tinh tìm Lạc Hương và hướng dẫn – “Phần đất đào lên thì một phần để đắp tường thành xung quanh làng, một phần Tỷ chọn phần đất sét tốt để cho vài tiểu đội nữ nắn thành hình dạng ta sẽ vẽ ra, đồng thời hướng dẫn trực tiếp cách làm…”
Sau đó là một loạt nồi đất nhỏ có, lớn có, hình như cái lu cũng có được tạo ra.
Sẵn hào xâu Lạc Tinh cho bỏ các đồ vật đó xuống, Bỏ than tre xuống rồi đấp kín lại đốt trong vòng ba ngày đêm.
Khi mở ra cũng có một số hư hỏng nứt vỡ nhưng một số hoàn hảo có thể làm đồ chứa nước và để nấu nướng được.
“Kệ xấu mà dùng tốt là được.” – Lạc Tinh tự an ủi mình dù sao canh củi lửa, cách nắn đất, phương pháp làm lò không phải tự nhiên là biết phải qua nhiều giai đoạn thực tiễn rồi rút ra kinh nghiệm…
Dù sao hiện tại mỗi lần nấu canh thì chặt cả 10 cây tre lấy ống nấu, hết sức phung phí hiện tại tre rừng còn nhiều nhưng theo thời gian cung sẽ vượt cầu lúc đó thì vất vả…
Quan trọng là có nồi lớn dễ dàng nấu thức ăn hơn…
“Chậm nhất một tháng nữa, Phải đi tìm thử Lạc Dương”.
Trong lòng tự nhủ như vậy.
Một hôm, có thông tin tìm được một loại dây mây hết sức dẻo dai, lại có độ đàn hồi tốt.
Khi được thông báo Lạc Tinh mừng rỡ lập tức đi kiểm tra.
“Có lẽ thích hợp làm cung.” – Lại một bản vẻ hướng dẫn được tạo ra dùng tre già làm thân cung, dây mây xe lại làm thân cung, tre vót làm mũi tên.
Hai ngày sau, cung tên hoàn thành chế tạo ra sau nhiều lần sửa chữa phương pháp.
“Có cung tên rồi thử nghiệm thôi.” – Lạc Tinh hưng phấn chạy đi bắn thử.
Sau một buổi kiểm tra, Tầm bắn cũng được 250 mét, nhưng xác thương mạnh nhất thì tầm 180 mét, tức khoảng gần 400 bước chân người lớn, dùng săn thú nhỏ hoặc là bắn người bình thường thì khá ổn.
Lạc Tinh giao cho bên đại đội Lạc Hương phụ trách tìm cách nâng cấp và làm thêm cho mỗi người một cây cung.
Tin là qua thời gian cải tiến tầm bắn và độ chính xác sẽ còn nâng cao hơn.
Vốn dĩ đá ném tuy sát thương cao, nhưng tầm ném thấp, không di chuyển xa được và cũng không chuẩn xác lắm.
Kẻ địch trúng đá phần lớn té ra do đau đớn nhưng sẽ có thể đứng đậy chiến đấu tiếp.
Trừ khi trúng đầu thì mới có thể giết chết tại chỗ.
Đương nhiên với Lạc Tinh Thì Cung Tre không có tác dụng gì.
Sức mạnh 4000 cân mà kéo thì cung chỉ có gãy đôi, mà kéo nhẹ thì sát thương thấp.
Không bằng phi đá tảng to ra sức sát thương cỡ đại bác.
Lạc Tinh lại dành thời gian của mình mài lại cây Ngà voi to là vũ khí của Mãnh Tượng.
Sau khi giết được thì Lạc Tinh lấy làm của riêng và cho người mài nhỏ lại nhưng thấy vẫn còn to lớn.
Nên khi nào bản thân rảnh rỗi, thì lại tự tay lấy ra mài, dùng sức lực của Lạc Tinh mài Đao thì cũng khá tốt.
Sao năm ngày chăm chỉ mài bên dòng suối, thì nó đã thay đổi, giống như con đao cong hình lưỡi liềm, nhưng còn hơi lớn, Kệ dùng được là được.
“Đao thì phải có tên, tên là Man Đao đi.”
Thơi kì này không có mỏ Sắt, mỏ Đồng, cho dù có Lạc Tinh cũng không biết cách tinh luyện.
Với lại do Thú ở nơi này toàn dạng đột biến, nên xương thú thật sự gắn chắc không thua kim loại, làm vũ khí cũng không tệ, chỉ tiếc khó mà ghèn giũa theo hình dáng thuận lợi thôi.
( Tại hạ đang tinh chỉnh đơn vị từ trượng về mét cho dễ hiểu.
nên có thể các chương kế chưa fix kịp.
Độc giả thông cảm.)