Đọc truyện Hứa Tiên Chí – Chương 7: Bất bình
– Đúng, đúng.
Một lão giả bên cạnh vội vàng gật đầu đồng ý, muốn nói vài lời khôi hài, nhưng hết lần này đến lần khác đều nói không nên lời, người trước mặt đã không còn là đứa trò nhỏ ăn thước của mình nữa, mà đã là thượng quan đại nhân của vô số dân chúng. Cho dù là ôn chuyện, nhưng cũng có một cỗ khí thế không giận mà uy, ông ta chỉ là một thảo dân nho nhỏ, nói không nên lời.
Vị Vương đại nhân này là Học chính đại nhân tân nhiệm của Hàng Châu, vừa gặp con nước lớn sông Tiền Đường bèn tới xem nước. Quan huyện tiếp khách, Vương địa nhân là quan lại thế gia, từ nhỏ cũng từng sống một khoảng thời gian ở huyện Tiền Đường, trùng hợp cũng đi học theo Tống tiên sinh. Mặc dù chỉ là một năm ngắn ngủi, nhưng Vương đại nhân nhớ tình cũ, cũng đến làm khách.
Thật ra lão sư vỡ lòng với học sinh cũng chẳng có bao nhiêu tình nghĩa, bất quá cũng chỉ là một bên xuất tiền, một bên xuất lực mà thôi.
Khi người trong nha môn tới nói, lão đầu quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, hỏi kỹ lại một phen, mới nhớ lại đã lâu trước mình có từng dạy qua một học sinh như vậy, không khỏi mừng như điên.
Tỷ phu của Hứa Tiên cũng là người trong nha môn, biết chuyện này cũng xin Tống tiên sinh đưa Hứa Tiên đi theo, Tống lão đầu nghĩ một phen, cảm thấy đây đúng là cơ hội. Vương đại nhân kia cũng muốn biết một chút về người nổi bật trong đám hậu nhân Tiền Đường này, mới có chuyện này.
– Lão sư, Hứa Tiên kia đã tới chưa?
Mặc dù là hỏi thăm nhưng ánh mắt cũng mơ hồ có ý trách cứ. Cổ đại trọng lễ số, đặc biệt là người trong quan trường, càng phải như vậy, tiểu nhân gặp đại nhân trăm triệu không thể đến trễ, nếu gặp thượng quan tâm tình không tốt, hỏi tới cái tội bất kính thì không có gì để nói nữa.
Trường tùy bên cạnh lập tức đáp:”
– Còn chưa tới, đại nhân.
– Nhanh thôi nhanh thôi.
Lão đầu vừa lau mồ hôi vừa nói đỡ cho Hứa Tiên, trong lòng cũng gấp vô cùng, hận không thể hung hăng đánh hắn một trận cho hết giận.
Mà lúc này trong lòng Hứa Tiên làm sao mà không vội, tuy thủy triều hiểm ác, nhưng chỉ cần cẩn thận là được, trong nhân gian, có những thứ một khi phạm vào còn hiểm ác hơn thủy triều. Có thể trúng cũng làm cho ngươi thành trật, bất quá chỉ là chuyện đầu lưỡi của người ta.
Bởi vì sư phụ kia chỉ trao cho Hứa Tiên một đạo pháp, còn nói thiên tư của hắn không được. Hứa Tiên tu hành vài năm tích lũy được pháp lực thâm hậu, nhưng không thi triển pháp môn. Mà đạo pháp kia cũng lấy luyện hồn làm chủ cường thân làm phụ, kết quả hắn cũng chẳng cảm thấy mình có được bao nhiêu đặc dị, vẫn muốn dựa vào khoa cử kiếm miếng cơm ăn, chờ tới khi quen Bạch nương tử nơi Pháp Hải xa xôi, sau đó an an ổn ổn sống qua cả đời này là được, không nghĩ tới thành tiên làm Phật.
Nếu muốn đi theo con đường nhân gian này thì phải tuân theo phép tắc nhân gian.
Hứa Tiên chạy chạy đuổi đuổi, thật không dễ dàng chen qua được một đám đông người mới khẽ thả lỏng một hơi. Vọng Giang lâu đang ở trước mắt, bây giờ còn không tính là muộn.
Hứa Tiên đang muốn hít một hơi đuổi tới, lại thấy đằng trước có một đám người bu lại, hắn chỉ muốn cúi đầu đi nhanh qua, nhưng tai thì không đóng được, tiếng mọi người bàn tán vọng vào tai hắn:
– Quá đáng thương.
– Lại là Lý Tứ này.
– Thật đáng hận.
Hứa Tiên vốn đi qua dọc theo đám người, lúc này thở dài tự nhủ:
– Thôi thôi, bỏ đi, bỏ đi, tranh thủ thời gian tới nơi là được.
Cứ như vậy đẩy đám người ra đi vào trong.
– Có chuyện gì vậy?
– Sao lại đẩy người ta thế?
Người bị Hứa Tiên gạt ra nhất thời bất mãn.
Hứa Tiên ỷ vào sức trẻ khỏe mạnh cũng không để ý đến những lời oán trách này, chỉ cắm cúi đi về phía trước. Cho đến khi cảm thấy người đằng trước không còn, đi vào trong đám người, thấy một lão hán bán cá đang khổ sở cầu xin một hán tử chừng hơn ba mươi tuổi, hán tử kia chính là du côn nổi danh trong huyện Tiền Đường Lý Tứ.
Khi chen trong đám người Hứa Tiên đã sớm nghe ra chuyện, cá trong thùng của lão hán này quẫy đuôi, nước bắn ra vào trúng người Lý Tứ này một giọt bùn.
Chuyện nhỏ như vậy, người bình thường cũng chỉ tự nhận xui xẻo, khó lắm cũng chỉ mắng vài câu. Nhưng gặp tên Lý Tứ vô lý cực điểm này, đây quả thực giống như trời sập vậy. Y nói rằng y phục của mình quý giá ra làm sao, quyết đòi cho được hai lượng bạc của lão hán.
Lão hán này bán cá cả ngày không được nổi hai lượng bạc, nào có đủ tiền đền cho y, chỉ có thể quỳ xuống khẩn cầu. Nhưng Lý Tứ này thường ngày hoành hành ở quê nhà đã quen, khó có được cơ hội lừa gạt người khác như thế, dĩ nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Còn tùy tiện thở dài nói với mọi người xung quanh:
– Mọi người đều thấy, đây cũng không phải Lý Minh Đức ta chuyện bé xé ra to. Là cá của lão đầu này bắn cho ta đầy mùi tanh, toàn thân y phục của ta đừng nghĩ tầm thường, đây đều là hàng thượng hạng, hơn nữa là đặt đại sư phụ trong kinh làm, đòi của lão hai lượng là ta đã phải bồi thêm tiền rồi.
Tất cả mọi người đều biết việc y làm, nào ai tin y, nhưng bình thường ai cũng sợ y như hổ lang, không dám cãi cọ với y. Có một vài du khách không biết gì muốn đứng ra nói vài lời, y trợn trừng đôi mắt tam giác cũng sợ rụt về, chỉ thấp giọng nghị luận.
– Lý Tứ, y phục này của ngươi là do cửa hàng dệt của Khanh lão vương gia năm đó làm, giờ chẳng còn đáng tiền, không biết xấu hổ còn dám nói là do đại sư phụ trong Kinh thành làm.
Một giọng nói đột nhiên vang lên át hết tiếng nghị luận của mọi người. Tất cả im lặng, người xem càng thêm hứng trí, hình như còn hay hơn xem nước nhiều.
Ánh mắt Lý Tứ nhìn sang, người cùng quê mười mấy năm, nào có ai không biết ai.
– Ta đang tự hỏi không biết là ai, hóa ra là tiểu tử ngốc của Hứa gia, cút nhanh về bú sữa mẹ đi! Đừng làm chậm trễ chuyện của gia gia. Cút cút cút!
Hung quang bắn thẳng tới, nhưng lọt vào đôi mắt trong suốt của Hứa Tiên, lại không chút hiệu hứng như khi đối mặt với người bình thường.
Hứa Tiên chỉ muốn giải quyết nhanh nhanh, cũng không để ý tới những thứ ô ngôn uế ngữ kia:
– Quần áo bẩn rồi, người ta giặt giúp ngươi là được, quần áo trên người ngươi có mua mới cũng không đến nửa lượng bạc, huống chi lại là đồ cũ. Làm người cũng phải nói đạo lý chứ.
– Con mẹ nó, ngươi còn dám dạy ta đạo lý làm người. Đừng tưởng rằng có một tỷ phu làm bộ khoái là lão tử không dám động đến ngươi. Ngươi kêu một tiếng “Tứ gia” rõ ràng rồi cút đi, nếu không lão tử phế một chân của ngươi, xem ngươi thi khoa cử làm sao.
Lý Tứ vừa nói vừa móc ra một thanh đao sừng trâu bên hông, lóe hàn quang.
– A!
Đám người kinh hô, lập tức tản ra một vòng lớn, rối rít khuyên bảo.
Hai người cùng là người nổi danh trong huyện Tiền Đường, có điều một người là mỹ danh, một người là tiếng xấu. Trước giờ vốn không qua lại, trước kia Hứa Tiên nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên không có gì để lừa gạt, sau lại có thêm tỷ phu làm bộ khoái, Hứa Tiên vừa trúng tú tài, Lý Tứ cũng không muốn chọc vào. Mà Hứa Tiên cũng chẳng phải đại hiệp chính nghĩa gì, chỉ muốn yên ổn sống, cũng không muốn đi khắp nơi hô hào chính nghĩa.
Chẳng qua là đã gặp thì không thể không quan tâm, không quan tâm chính là tâm bệnh, tạm thời quên đi thiệt hơn được mất, chỉ vì trong lồng ngực còn có một cỗ ý chí.
Hứa Tiền không lùi lại mà còn tiến tới, cao giọng nói:
– Nếu không quản ngươi, thì đọc sách còn có lợi gì. Phải cút chính là ngươi!
Lúc này mây đen đã kéo đến, mắt thấy sắp có một trận mưa to. Hai mắt Hứa Tiên sáng quắc nói những lời này, trên người lại có ý chí quang minh chính đại huy hoàng. Ánh mắt kia khiến cho Lý Tứ không dám nhìn thẳng, không tự chủ được lui lại một bước.
Dù sao Hứa Tiên cũng không biết thuật pháp gì, chỉ là trong nháy mắt đó khí chất và pháp tướng hợp lại sinh ra uy nghiêm lớn lao, nhưng dù sao cũng không thể kéo dài. Lý Tứ phục hồi tinh thần lại, nhất thời thẹn quá thành giận, loại người không có mặt mũi nhất này lại trọng nhất là sĩ diện, chỉ lui một bước cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lập tức giơ đao sừng trâu lên, bước lên hai bước muốn phế Hứa tiên, hậu quả gì cũng mặc.
Lúc này, ai cũng không nghĩ tới một màn xảy ra, Hứa Tiên đột nhiên cao giọng hô:
– Tứ gia, tha mạng!
Lý Tứ đắc ý, y nghĩ, cuối cùng kẻ ngu vẫn là kẻ ngu, nghĩ đến quyết không tha Hứa Tiên, nghĩ đến sẽ phải hung hăng dạy dỗ Hứa Tiên, chuẩn bị thông qua chuyện này để tạo thêm uy tín cho mình…
Nhưng tưởng tượng của y cũng chỉ có thể đến đây là chấm dứt, vì một quả đấm đã tông mạnh vào mũi y, tiếp theo, quyền thứ hai, thứ ba cũng nhằm mặt y mà đánh. Đao sừng trâu trong tay Lý Tứ không biết đã bị đoạt đi từ lúc nào.
Mọi người kinh ngạc không nói nên lời, lão hán trên mặt đất cũng trợn mắt há mồm nhìn vị thiếu niên chủ trì chính nghĩa cho mình, đột nhiên thay đổi sắc mặt dữ tợn đánh Lý Tứ như điên. Lý Tứ mất thế, mặc dù cố gắng kéo ra nhưng dưới quyền của sức trẻ Hứa Tiên rất nhanh bắt đầu kêu rên.
Hứa Tiên hiểu, bất kỳ tên hỗn đản nào cũng sẽ không bị cảm hóa, trên thế giới này không có cái gọi là chính nghĩa tất thắng, chỉ có người thông minh hơn, cường đại hơn sẽ thắng. Tuy chưa từng học qua quyền cước, nhưng kiếp trước Hứa Tiên đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, biết đối phương là người trưởng thành lại cầm vũ khí, nếu đánh bình thường sẽ rất nguy hiểm. Nên hắn lừa trước, quả nhiên có hiệu quả.
Người tốt thật sự chưa bao giờ thiếu sức mạnh và dũng khí, mùa đông nhảy vào hồ nước lạnh như băng, tay không đối mặt với hung đồ cầm đao, không ai là không cần đến dũng khí lớn. Có điều, đại đa số người tốt trên thế giới là không có sức hoặc không dám làm ác mà thôi.
Tiếng kêu rên của Lý Tứ biến thành tiếng van cầu xin tha, nhưng Hứa Tiên không thèm quan tâm, hắn biết tiểu nhân như ác quỷ, chỉ có một lần đánh cho sợ cho phục, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Lý Tứ chỉ còn có sức rên rỉ, giống như một đống bùn nằm bẹp trên mặt đất, Hứa Tiên lại đạp thêm cho hai đạp, hỏi:
– Có phục không?
Lý Tứ chỉ còn sức rên rỉ không nói được lời nào, Hứa Tiên lách ra cầm hai thanh đao sừng trâu trên mặt đất, Lý Tứ kêu lên:
– Phục rồi, phục rồi!
Y thực sự sợ thiếu niên này nảy lòng ác sẽ lấy mạng mình.
“A!” một tiếng, Lý Tứ phát hiện đao sừng trâu được ném tới trước mặt mình, Hứa tiên nói:
– Ta biết ngươi không phục, không phục thì cầm lấy đao, chúng ta thử lần nữa.
Mắt Lý Tứ long lên một chút, thầm nghĩ, chung quy cũng là không có kinh nghiệm, chờ ta cầm được đao sẽ làm thịt ngươi. Nhưng ngón tay của y chỉ giật giật không dám động.
Ánh mắt của Hứa Tiên dán chặt trên tay Lý Tứ dưới đất, chỉ cần y dám cầm đao, lập tức sẽ dẫm lên tay y, đánh thêm cho một trận.
Rốt cuộc Lý Tứ không còn cử động nữa, một cước của Hứa Tiên đá văng đao ra, nâng lão hán kia dậy nói:
– Lão nhân gia, sau này nếu y tới tìm người, người cứ nói với ta. Tỷ phu của ta là bộ khoái. Bất quá, tốt nhất đừng bán cá ở Tiền Đường nữa, nhanh thu dọn đồ đạc đi thôi.
Lão hán nói cám ơn rồi vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi. Mọi người trầm trồ khen ngời, Hứa Tiên cảm thấy hơi thở thật tốt, cực kỳ khoái ý. Bất quá nhìn quần áo mới bị xé nát, còn dính không ít nước bùn, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Trong tiếng khen ngợi của mọi người, hắn chỉnh lại y phục trên người, sải bước vào trong Vọng Giang lâu.
Dưới lầu đã sớm có người chờ đón, thấy Hứa Tiên toàn thân rách nát, sắc mặt quái dị. Lúc này hắn lại không vội, làm người tốt chưa chắc đã có báo đáp tốt, ngược lại còn thường xuyên phải gánh thêm chút thiệt, nhưng trong cuộc sống cũng có một số việc không thể không làm, không làm thì không phải là mình. Nếu làm, vô luận có kết quả gì cũng không oán không hối.
Lên lầu, ánh mắt mọi người đều dồn vào Hứa Tiên, hắn vẫn thản nhiên không vội không sợ, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
– Học sinh Hứa Tiên, bái kiến chư vị đại nhân.
Vương Học chính sắc mặt trầm như nước, nhìn không ra hỉ nộ, thản nhiên nói:
– Đứng lên trả lời.
Không đợi người khác mở miệng, Tống lão đầu xông lên tóm lấy lỗ tai Hứa Tiên mắng:
– Đồ hỗn trướng, còn không quỳ xuống cho ta! xem tại TruyenFull.vn
Kể từ khi Lý Tứ náo loạn, mọi người đã chuyển tới bên bàn cạnh cửa sổ, nhìn thấy giữa một vòng người xa xa, có hai người đang đánh nhau. Sớm có trường tùy biết điều đi xuống hỏi thăm nguyên do, lại biết là Hứa Tiên mà họ đang chờ đang đánh nhau với người ta. Cái này, không riêng gì lão sư của Hứa Tiên, ngay cả các đại nhân cũng cảm thấy mất hứng.