Hôn quân nhật thường

Chương 10


Bạn đang đọc Hôn quân nhật thường – Chương 10:

Trời xanh, mây trắng, gió tây cuốn lửa hồng, tất cả như thể nhuộm màu chu sa.

An Quốc Hầu phủ, Đồ Linh Trâm 15 tuổi ngồi dưới cây phong già, đỉnh đầu như ánh bình minh buông xuống, dưới chân xếp bằng. Nàng khoác lên mình chiếc áo xanh lam, chiếc váy rực rỡ như lửa, tóc dài đen nhánh được cuốn lại bằng cây trâm, trong tay cầm con dao găm tinh xảo được khắc bằng ngà voi, đang cúi đầu chăm chú khắc cái gì.

Mặt trời lặn về tây vẽ bóng nàng lên mặt đất, cảnh tĩnh như họa.

Đột nhiên, gió mạnh nổi lên, hoa theo gió bay lên trong trung, sát khí nương theo bước chân dồn dập tiến đến. Sau một khắc, lưỡi kiếm lóe hàn quàng đã chĩa đến trước mặt Đồ Linh Trâm.

Nàng tựa hồ có dự liệu từ trước, không hề khẩn trương, thậm chí không dùng đến công phu, chỉ nghiêng đầu né chiêu kiếm vừa đâm tới.

Thiếu niên áo đen có vẻ như không cam lòng, lại thuận thế quét kiếm qua. Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng khom lưng, thuận lợi tránh được chiêu tiếp theo. Tên áo đen không thủ thế kịp, hứng một chưởng của nàng, kiếm tuột khỏi tay, rơi xuống mặt đất.

Gió dừng, kiếm khí dưới mặt đất lăn lăn, vướng bụi trần ai.

Đồ Linh Trâm toàn thân bay lên cây phong, tóc mai bay lượn, quấn quít cùng dây buộc tóc màu hồng lam, sáng rực rỡ đến động lòng. Nàng ngồi trên cây khô, cười gian xảo với thiếu niên áo đen: “Hơi thở cùng bước chân đã bán đứng ngươi rồi, Phù Dao.”

Lý Phù Dao buồn rầu nhặt kiếm lên, rầu rĩ không vui.

Đồ Linh Trâm bật cười an ủi: “Có thể tiếp được quá ba chiêu của ta, đã rất tiến bộ rồi!”

Lý Phù Dao tra kiếm vào vỏ, hỏi: “Sư tỷ đang làm gì?”

“À, cái này a?” Đồ Linh Trâm phủi vụn gỗ trên người, cầm nhánh tiểu trúc trong lòng bàn tay huơ huơ, nói: “Làm cho Ô Nha a. Hắn nói chuyện không tiện, có cái này, bất cứ khi nào cũng có thể thổi lên liên lạc rồi.”

Dứt lời nàng đặt bên môi thổi một hơi, tiếng sáo lanh lảnh vang vọng. Nàng nháy mắt với Phù Dao, nghiêng đầu cười nói: “Êm tai không?”


Lý Phù Dao nhìn nụ cười diễm lệ hơn lá phong này, ngẩn ngơ gật đầu.

Lý Phù Dao có chút ngưỡng mộ nhìn chằm chằm cây sáo nhỏ, hiếu kỳ hỏi: “Tại sao Ô Nha không nói lời nào? Hắn bị câm sao?”

“Đừng nói vậy, hắn sẽ không vui đâu.” Đồ Linh Trâm giải thích: “Hắn vốn là thích khách Tây Vực. Hai năm trước phụng mệnh đến ám sát cha ta, kết quả ám sát thất bại, hắn vốn định uống thuốc độc tự sát nhưng được cha ta cứu sống, sau đó liền ở lại Đồ gia… Năm ấy hắn cũng chỉ mới 14 tuổi.

Chỉ là thuốc độc này quá mạnh, dù cứu được mạng hắn nhưng cổ họng lại chấn thương nặng, chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn mơ hồ. Sau đó hắn ghét âm thanh khó nghe của chính mình, liền im lặng không nói gì nữa.”

Vừa vặn lúc đó Ô Nha cầm bình rượu Cao Lương nghênh ngang đi qua, Đồ Linh Trâm gọi lớn, ném vật cầm trong tay về phía hắn.

Ô Nha một tay tiếp được cây sáo, nhìn ngắm chốc lát, con mắt xanh nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Đồ Linh Trâm ở trên cây đung đưa hai chân, nói: “Cho ngươi! Sau này nếu ngươi có chuyện gì liền thổi một hơi, ta sẽ nghe thấy ngay.”

Nghe vậy Ô Nha im lặng cong môi nở nụ cười lộ hàm răng trắng tuyết, đôi mắt u ám cũng tựa hồ hóa thành mặt hồ mùa xuân. Hắn ném bình rượu về phía nàng, ý là vật trao đổi.

Chỉ trong chốc lát, sân sau truyền đến mấy âm thanh khó nghe.

Lý Phù Dao: “…”

Tiếng sáo bền bỉ, ma âm lọt vào tai. Đồ Linh Trâm bịt hai lỗ tai, không nhịn được hướng về sân sau hô lớn: “Nghe được rồi, nghe được rồi! Cầu xin ngươi thu hồi âm thanh thần thông với.”

Lúc này thanh âm sắc bén mới ngưng.


Đồ Linh Trâm cầm vò rượu trên tay cười đến ngặt nghẽo, lại nghe thấy Lý Phù Dao ở bên dưới phát biểu một câu không đầu không đuôi: “Ta cũng muốn.”

Đồ Linh Trâm ngây ngốc, vội chỉnh lại tư thế: “Ngươi nói gì cơ?”

“Sư tỷ, ta cũng muốn có quà.”

Lý Phù Dao nghiêm túc nhìn Đồ Linh Trâm, tuổi nhỏ lại trưng bộ mặt chín chắn: “Ngươi chỉ tặng hắn, không tặng ta. Ta ghen.”

Đồ Linh Trâm không nói gì nửa ngày.

Nàng nhìn con dao trong tay, lại nhìn Lý Phù Dao: “Cái này tặng ngươi?”

Lý Phù Dao cau mày, có chút ghét bỏ nói: “Lòe loẹt, cái này chỉ con gái mới thèm.”

“Cũng đúng, là ta mua được từ chỗ thương nhân Ba Tư.” Đồ Linh Trâm đại khái cũng cảm thấy không thích hợp, tiện tay ném vào hồ sen.

Lý Phù Dao không kịp chuẩn bị, cả kinh nhào tới lan can bên hồ: “Sư tỷ, ngươi…!”

Đồ Linh Trâm nghi hoặc: “Ngươi không phải không thích à? Dao này cũng chỉ được cái đẹp, chứ không sắc, ném rồi thì thôi. Tháng sau sanh thần ngươi, tỷ tỷ tặng ngươi cái khác đẹp hơn.”

Lý Phù Dao: “…”

Lý Phù Dao giương mắt nhìn nàng, hai mắt đều đỏ.


Đồ Linh Trâm không đành lòng nhảy xuống, áy náy nói: “Hóa ra là ngươi thích, hay là ta xuống mò lên cho ngươi?”

Lý Phù Dao ra vẻ cụ non thở dài một hơi, khoát khoát tay, xoay người rời đi.

Cứ ngỡ con dao găm đã hóa bùn cát trong ký ức, nay lại tái hiện trong buổi tối chín năm sau.

Chín năm sau, hôn quân Lý Phù Dao cầm dao găm dính đầy máu, như ác quỷ Tu La.

Lúc Đồ Linh Trâm tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Nàng dùng hết sức mở mắt ra, tầm mắt tan rã dần tập trung. Hai vai bị thương vẫn đau đớn không ngừng, cũng rất rõ ràng cảm nhận được có người tỉ mỉ băng bó cho.

Tiểu cung nữ bên cạnh thấy nàng tỉnh rồi, vội vã rót nước đến. Đồ Linh Trâm uống hai ngụm, thấm giọng mới hỏi: “Mộc Hương, bệ hạ đâu?”

Mộc Hương kính cẩn đáp: “Bệ hạ tối qua bị kinh sợ, tâm tình không tốt lắm, lúc này đang ở sân sau chơi ném thẻ vào bình rượu cùng mấy đại nhân.”

Đồ Linh Trâm rời giường, mặc y phục, động đến vết thương cũng chỉ nhíu mày: “Chuẩn bị chút trà nóng cùng điểm tâm, ta mang đến cho bệ hạ.”

Hôm nay ánh mặt trời có đạm bạc cũng không sao giảm được vẻ quốc sắc thiên hương của hoa mẫu đơn.

Nơi bụi hoa, ba bốn công tử quý tộc vây quanh Lý Phù Dao, thỉnh thoảng như thật như giả vỗ tay thán phục, cười cười nói nói ném thẻ vào bình, thật náo nhiệt.

Đồ Linh Trâm đặt nước trà lên bàn đá, yên lặng lùi đến góc. Chỉ thấy Lý Phù Dao một thân đen, cả người tràn ngập tuấn khí, chỉ có vòng xanh nhạt dưới mắt bán đứng vẻ tiều tụy tối qua của hắn.

Hắn vung tay, thẻ rơi thẳng vào bình, nhất thời đám đông lại reo hò.


Lý Phù Dao híp mắt, nghe mấy lời giả dối mà phổng mũi như thể vui lắm. Tiếp đó hắn lại cầm nhánh mũi tên lên, đưa cho nam tử duy nhất không tán dương hắn.

Nam tử kia bất quả cũng chỉ mới 24 – 25 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao ráo, mặc một bộ quan bào màu đỏ, đứng bên cạnh đám công tử cơm ngon áo đẹp có vẻ không hợp.

Người này Đồ Linh Trâm biết: Ngự sử đại phu Văn Hoán Chi, bốn năm trước là Trạng nguyên Trường An, đồng thời cũng là cháu ngoại của Tần Khoan.

Văn Hoán Chi tuy có quan hệ máu mủ với Tần Khoan nhưng nàng không ghét bỏ hắn. Bởi vì năm đó chê trách nổi lên bốn phía, hắn là người duy nhất đứng về phía Đồ thị.

Văn Hoán Chi trên triều đình thuộc nhóm ít theo phái thanh khiết, không a dua nịnh hót, không kết bè kéo cánh, là người thanh liêm chính trực.

Văn Hoán Chi chau mày nhìn mũi tên trong tay Lý Phù Dao, nửa ngày sau mới thở dài tiếp nhận, tùy ý ném.

Mũi tên xoẹt qua không trung, đinh một tiếng, rơi trên mặt đất.

“Chưa đến, Văn đại nhân thua.” Lý Phù Dao lười biếng nở nụ cười: “Theo luật, mời đại nhân phú một câu thơ xem như chịu phạt.”

Sĩ tộc công tử cũng bắt đầu nháo nhào đòi Văn Hóa Chi chịu phạt. Văn Hoán Chi cũng không vì thế mà lay động, cung kính nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần tới đây cũng không phải để chơi bời.”

m thanh ồn ào im bặt.

Bị mất mặt, sắc mặt Lý Phù Dao có chút khó coi, gắt: “Vậy ngươi đến làm gì?”

Trầm mặc chốc lát, Văn Hoán Chi thẳng tắp quỳ xuống, trước mặt mọi người cất cao giọng: “Nghe nói bệ hạ lại muốn thỉnh tiên tôn về trừ quỷ, vi thần tới đây là để xin người thu hồi mệnh lệnh đã ban!”

“Ngươi nói cái gì!”

Thấy Lý Phù Dao nổi giận, Văn Hoán Chi không hề lay động, chỉ nói tiếp: “Bắc Yên đang nhìn chằm chằm, Đại n binh lực kiệt quệ, quốc khố bị bào mòn. Thần cam chết khuyên bệ hạ hãy thu lại mệnh lệnh đã ban, không nên tiêu xài mồ hôi nước mắt của nhân dân!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.