Bạn đang đọc Học Viện Vampire: Chương 1: Chuyển đến Học Viện Hoàng Hôn (Vampire) (1)
Tuyết…
Tuyết rơi thật nhiều…
Tuyết trắng tinh khôi…
Nhưng sao tuyết lại có màu đỏ?
Tuyết không thể có màu đỏ…
Vậy màu đỏ này đến từ đâu?
…
Là…máu sao?
…
Giữa một vùng bão tuyết,tôi không thể nhìn thấy gì.Chỉ có tuyết…Và…một bàn tay thật ấm đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của tôi.Đó là một thằng nhóc sao?Không,người này phải hơn tôi 2,3 tuổi.Đó là ai vậy?Tại sao lại ở bên tôi?
Và…tôi là ai?
————————– (Ta là tuyến phân cách của thời gian)
Tôi vươn vai ngồi dậy,ngáp dài một cái…
Lạ thật!Sao tôi toàn buồn ngủ vào mỗi khi sáng sớm nhỉ?Tôi vừa tự hỏi mình vừa bước đến gần cửa sổ,một màu đen đã bao trùm cả bầu trời,tôi hoảng luôn!Vội vàng cầm lấy chiếc đồng hồ hình con ếch lên xem.”Cái gì thế này?Đã 7 giờ rồi sao?”-Tôi ôm mặt,nằm phịch xuống giường,thầm gào thét trong bụng.Giờ tôi đang cảm thấy khó hiểu về chính cơ thể mình đây!Sáng thì mắt nó díp lại,không thể nào mở nổi,mà ban đêm nó cứ mở thao láo mới sợ!!
“Ôi trời ơi…Có phải tôi sắp biến thành dơi không vậy??”Tôi ôm mặt,há hốc miệng….
Trước đây thì tôi không hay nghĩ về chuyện này vì tôi uống khá nhiều cà phê,nên việc mất ngủ tôi nghĩ là chuyện bình thường,nhưng dạo này tôi đâu có uống!Tôi bắt đầu thấy lạ rồi đây…( >.
Còn đang đắm chím trong cái suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi í ới từ dưới nhà vọng lên:
-Hime!Xuống ăn tối!Nhanh nào!Con dậy rồi đúng không?
Trời ơi!Mẹ tôi là ma hay sao vậy?Tôi dậy còn chưa gây ra tiếng động gì nhé!
Tôi thay chiếc áo phông và quần ngố bằng chiếc váy lụa trắng,lấy lược chải qua mái tóc dài ngang lưng cùng cái mái ngố của mình ( nhưng không ngố nhé!Hơi bị xinh đấy! ).Xong xuôi,tôi chạy huỵch huỵch xuống dưới nhà.
Hít hà…
Chà chà…Tôi ngửi thấy mùi sushi và món thịt tái nhé!Món khoái khẩu của tôi đấy!
Tôi vui vẻ chạy vào phòng bếp,đứng ngay cạnh mẹ,mắt long lanh:
-Uầy!Mẹ làm sushi và món thịt tái à?
Mẹ tôi đang cắt sushi thành từng miếng nhỏ:
-Công nương,ngửi thấy,biết rồi còn hỏi!!
Tôi cười cười:
Ủa?Mà sao hôm nay mẹ làm nhiều như thế!Con phải ăn nhiều hơn cơ mà!!
Mẹ cười khổ:
-Hôm nay ăn ít một chút!Mẹ quên không mua nguyên liệu,nên còn mấy cái này thôi!Hơn nữa lại còn có khách,bày biện nhiều thứ cũng không đẹp mắt!Có khi lại làm họ nghĩ nhà mình lộ liễu!!
Tôi bĩu môi:
-Sao đâu mẹ!Con ăn nhiều mà!
Mẹ xoa đầu:
-Hôm nay cố nhịn rồi khi nào mẹ đền cho!
Tôi cười thật tươi:
-Mẹ hứa rồi đấy!!
Tôi và mẹ còn đang nói chuyện,cười đùa với nhau thì nghi tiếng chuông cửa.Chà…Khách đến sớm vậy sao?
Mẹ tôi mở cách cửa gỗ ép,bước ra ngoài sân,tiến đến cánh cổng sắt,tôi thì lon ton chạy theo mẹ.
Đó là một người đàn ông đã đứng tuổi,nhưng xem chừng còn khỏe mạnh lắm!Tóc còn đen thế kia cơ mà!Ơ?Mà bên cạnh ông ấy là một tên con trai à?
Không hiểu họ đến có việc gì nhỉ?