Bạn đang đọc Học Bá Alpha Nằm Im Nào – Chương 2
Buổi học đầu tiên, bạn học sinh cực kỳ khó chọc trong truyền thuyết – Giang Hoài này đã ngủ từ khi thầy chủ nhiệm nói câu “Chào mọi người” đầu tiên cho tới câu “Các em nghỉ đi, lát ra sân tham gia lễ nhập học” cuối cùng, ngủ từ đầu tới cuối, không hề động đậy.
Các bạn xung quay bỗng chốc kính sợ bạn học có thể ngủ ngon lành trước mặt thầy chủ nhiệm này.
Tiếng chuông tan học vừa reo, thầy chủ nhiệm đã đi rồi.
Đầu Giang Hoài ngọ nguậy, chưa tỉnh.
Chỏm tóc phía sau hất sang một bên để lộ ra phần gáy, vì gầy đi nên xương sống lồi lên rất rõ.
Bạc Tiệm ngồi sau Giang Hoài.
Cậu từ từ nhìn chỏm tóc của Giang Hoài và cả… gáy của Giang Hoài.
Dáng người Vệ Hòa Bình không cao, ngồi trên mấy hàng.
Lâm Phi vừa bước ra khỏi lớp, Vệ Hòa Bình đã đứng dậy muốn xuống hàng sau tìm Giang Hoài, nhưng cậu ta vừa quay đầu lại đã thấy Giang Hoài ngồi ở hàng hai từ cuối lên vẫn đang say giấc.
“Đm,” Vệ Hòa Bình lẩm bẩm, “Vẫn ngủ, trâu thật…”
Vệ Hòa Bình quay đầu lại thấy trước cửa lớp có mấy người quen.
Có chút ồn, còn có tiếng đùa cợt với nhau.
Giang Hoài ngáp một cái, dụi mắt rồi ngẩng đầu lên.
Bạn cùng bàn ở xa xa gõ bàn của cậu ta, giọng nói tràn ngập vẻ trêu đùa hỏi: “Giang Hoài, bạn gái của cậu à?”
Giang Hoài mơ mơ màng nhìn bạn cùng bàn mới của cậu ta.
Cũng khá cao, để đầu đinh… Có vẻ là học sinh thể thao, môn bóng rổ.
Bạn cùng bàn mới bị Giang Hoài nhìn một cái liền rút tay về, ngượng ngùng nhìn cậu ta rồi cười.
Mọi người xung quanh còn đang nói chuyện, nhỏ tiếng thì thầm.
“Chưa nghe thấy Giang Hoài có bạn gái bao giờ?”
“Đến tỏ tình à?”
Ngày đầu tiên đi học đã được xem trùm trường yêu sớm, kích thích thật đấy!”
Trần Phùng Trạch lay lay Bạc Tiệm, có chút kỳ lạ, nhỏ giọng nói: “Ơ kìa? Bạn nữ kia tớ có ấn tượng… Lớp 11/13, Omega, loại Alpha như Giang Hoài cũng có thể có bạn gái sao?”
Bạc Tiệm thờ ơ nhìn cô gái kia, không nói lời nào.
“Nhưng mà… cũng chả liên quan quái gì đến tớ,” Trần Phùng Trạch nhún vai, đột nhiên nghĩ tới cậu tìm Bạc Tiệm có chuyện, “À, đúng rồi, lát nữa thầy chủ nhiệm tìm tớ có chuyện, lễ nhập học sáng nay kết thúc xong cậu thay tớ đi kiểm tra đồng phục được không?”
Bạc Tiệm lại nhìn Giang Hoài.
Có một cô gái đứng trước bàn của Giang Hoài, dáng người không cao, trắng trẻo, mặc đồng phục ngay ngắn.
Vẻ ngoài rất xinh xắn nhưng lại có chút nhút nhát.
Giang Hoài vẫn chưa tỉnh ngủ, cô tới tìm người lại không biết làm sao mà đứng đó mấy phút liền, cũng không dám gọi Giang Hoài dậy.
Cho tới khi Giang Hoài tỉnh rồi, cô mới coi như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng đặt một cốc trà sữa caramen lên bàn học của Giang Hoài: “Giúp cậu đem đó.”
Giang Hoài rũ mắt: “Ừ.”
Bạn nữ nắm góc áo đồng phục: “Vậy tớ đi trước nhé?”
“Ừ,” Giang Hoài gật đầu: “Cảm ơn.”
Bạn nữ đợi mấy phút liền mà Giang Hoài lại như sống không bằng chết nói hai câu như vậy, suýt thì viết hai chữ “Không thân” lên mặt luôn rồi.
Tiếng bàn tán bên cạnh cũng giảm dần.
Bạn nữ này hình như cũng chỉ đến đưa trà sữa, đưa xong đi luôn, không có ý đồ gì khác… Ví dụ như thứ mà quần chúng hóng dưa mong đợi như yêu hận tình thù, tỏ tình gì đấy.
Bạc Tiệm liếc nhìn bóng lưng của cô gái rời khỏi lớp học.
Trần Phùng Trạch vỗ vai Bạc Tiệm: “Chủ tịch Bạc? Anh sững sờ rồi? Anh có thể đồng ý thỉnh cầu của thành viên ban kỷ luật nhỏ bé này không?”
Bạc Tiệm thu lại ánh nhìn: “Cậu mới vừa thỉnh cầu cái gì?”
Trần Phùng Trạch: “…”
Trần Phùng Trạch nghiến răng nghiến lợi lặp lại “thỉnh cầu của thành viên ban kỷ luật nhỏ bé” một lần nữa.
Bạc Tiệm gật đầu: “Ồ, được.”
“Cảm ơn nhé, hôm nào mời cậu ăn,” Trần Phùng Trạch thở phào, “Vậy chúng ta đi thôi, không phải lát nữa cậu còn phải phát biểu trong lễ nhập học à? Đi sớm chuẩn bị.”
Bạc Tiệm quay người rời khỏi chỗ, “Đi thôi.”
Giang Hoài nghiêng đầu lại nhìn cửa sau lớp học.
Bạc Tiệm quay người đi ra cửa.
Ánh mặt trời rất đẹp, mái tóc của chàng trai nhuộm lên một màu vàng nhạt.
“Xùy.” Giang Hoài phát ra một tiếng.
Vệ Hòa Bình ở bên trên bình chân như vại, bạn nữ đi rồi, cậu ta mới đi đến, mặt đầy chế nhạo: “Anh Hoài, Nghê Lê lại tới tìm anh à?”
Giang Hoài lười mở mắt: “Đúng vậy.”
Vệ Hòa Bình nói: “Anh xem hai người, một là Alpha, một là Omega, vẻ ngoài ổn áp, ba chúng ta còn là bạn cấp hai, hay là anh chủ động một phen…”
“Không có khả năng.” Giang Hoài cắt lời Vệ Hòa Bình, không chút biểu tình, “Tôi không thích cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ là cảm kích tôi.
Đừng có lôi tôi với cậu ấy ra đùa.”
Vệ Hòa Bình lập tức im miệng: “Em chỉ nói chơi chơi… Em biết rồi, em không đùa nữa.”
Giang Hoài cầm cốc trà sữa mà Nghê Lê đưa cho lên, quay quay.
Có một tấm thẻ viết tay.
Caramen đấy, 50% đường.
Thêm một mặt cười nho nhỏ.
Vệ Hòa Bình đột nhiên thấy một cốc trà sữa trước mặt: “…Hả?”
“Cậu uống cốc này đi.” Giang Hoài đẩy cốc trà sữa sang.
“Tại sao?” Vệ Hòa Bình hỏi, “Đâu cần cẩn thận tránh nghi ngờ vậy… Ngày trước Nghê Lê đem trà sữa cho anh đều uống mà?”
“Không phải tránh nghi ngờ.” Giang Hoài mặt không cảm xúc nói, “Tôi không thích caramen.”
Lễ nhập học.
Có rất nhiều lớp đã ra sân trường, thời tiết hôm nay rất đẹp, áo sơ mi trường tựa như trắng phát sáng dưới ánh mặt trời.
Giang Hoài đứng ở cuối hàng lớp 11/2, mắt díp lại, mơ mơ màng màng.
Vệ Hòa Bình đứng cạnh cậu: “…Anh Hoài, không phải chứ? Bây giờ mới hơn chín giờ sáng, tối qua anh thức đêm à? Sao mệt thế này?”
“Không thức đêm.” Giang Hoài ngáp một cái.
“Vậy có chuyện gì?”
“Thiên tài ngủ nhiều.” Giang Hoài nói.
Vệ Hòa Bình: “…”
Hàng ngũ các lớp trong lễ nhập học xếp theo chiều cao, thấp đứng trước, cao đứng sau.
Giang Hoài vẫn ổn còn có thể đứng sau, Vệ Hòa Bình đứng ở hàng cuối cùng vì muốn đứng chung chỗ với Giang Hoài.
Giang Hoài ngủ hết tiết sinh hoạt lớp, Vệ Hòa Bình thao thao bất tuyệt nói cho Giang Hoài nghe tiết sinh hoạt lớp làm những gì: “…Lão Lâm chọn cán sự lớp rồi, nhưng anh không bỏ phiếu… Lớp ta chọn ra lớp trưởng tên là Hứa Văn Dương, chính là cậu bạn hôm qua điểm danh ấy, Bạc Tiệm không tham gia tranh cử lớp trưởng, nếu không thì dựa vào tiếng tăm của cậu ta thì chắc chắn sẽ lấy được chức đó rồi…”
Giang Hoài nghe câu được câu không, dậm dậm hòn đá dưới chân.
“Ban nãy trong lớp em còn nhìn thấy có người tới tìm Bạc Tiệm…”
Vệ Hòa Bình với Giang Hoài quen nhau từ hồi cấp hai, là loại người nắm bắt tin tức cực nhanh, lại thích nói chuyện phiếm.
Ngày đầu tiên vào lớp 10, Giang Hoài xem điện thoại của cậu ta, thêm wechat vào hơn 60 nhóm, đều liên quan đến trường.
Rõ ràng là một beta, nhưng nhóm Alpha với Omega nào cũng có mặt cậu ta.
Vệ Hòa Bình kéo Giang Hoài nói: “Em nhớ bạn nam đó tên là Trần Phùng Trạch, thành viên ban kỷ luật của hội học sinh trường ta… Đứng thứ hai cuộc bình chọn “Bạn muốn yêu đương với Alpha nào nhất?” hồi nghỉ hè ấy! Đúng là trai đẹp chơi với trai đẹp… Nhưng mà cuộc bình chọn kia em chọn chủ tịch Bạc vì em thấy Bạc Tiệm đẹp trai hơn, với…”
Giang Hoài đá hòn sỏi ra xa vô cùng, nhíu mày: “Cậu có thể đừng nhắc đến Bạc Tiệm với tôi không?”
Vệ Hòa Bình lặng người, lập tức không nói nữa, thái độ ngoan ngoãn: “Không vấn đề… em không nhắc đến cậu ấy nữa.”
Sau đó lại tò mò hỏi: “Anh Hoài, hồi lớp 10 em không chung lớp với Bạc Tiệm, cậu ấy đắc tội gì với anh à? Tớ nhớ hồi lớp 10 còn không sao mà… Sao nghỉ hè xong anh lại không muốn gặp cậu ấy nữa rồi?”
Giang Hoài quay đầu, cười như không mà hỏi: “Cậu mới nói cái gì?”
“Ồ! Ồ ồ ồ!” Vệ Hòa Bình ngậm miệng, “Em không nhắc Bạc… Được rồi, em im miệng.”
Giang Hoài quay đầu lại, không cảm xúc: “Không đắc tội tôi, Tôi chỉ đơn giản là thấy phiền khi nghe tên nhìn mặt cậu ta.”
Lễ nhập học bắt đầu rồi.
Bạc Tiệm là người đầu tiên lên phát biểu.
Giang Hoài lấy điện thoại di động trong túi ra, vừa chuyển sang camera thì đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một ngọn núi sừng sững, ước chừng cao khoảng một mét chín.
Bạc Tiệm đã bắt đầu phát biểu rồi, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng chứ đến tóc của Bạc Tiệm cũng không thấy nổi.
Hàng ngũ các lớp được xếp theo chiều cao.
Ngoại trừ cậu và Vệ Hòa Bình.
Vệ Hòa Bình nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn bóng lưng Một Mét Chín một hồi, giơ tay lên, cong ngón tay, dùng ngón trỏ chọc chọc vào vai Một Mét Chín: “Bạn học, cậu tên gì?”
Có hơi kinh hãi.
Giống như đàn anh thu tiền bảo kê của em lớp dưới vậy.
Một Mét Chín quay lại nhìn thấy Giang Hoài, liền sửng sốt: “…!Giang, Giang Hoài?”
“Tên của cậu.” Giang Hoài nói.
Một Mét Chín giống như học sinh tiểu học đang tập đọc: “Tên của tớ?”
“…” Giang Hoài nhíu mày vài cái: “Tôi đang hỏi cậu, cậu tên là gì.”
“Ồ… ồ! “ Một mét chín hoang mang,“Tớ tên là Triệu Thiên Thanh!”
Giang Hoài gật đầu: “Tôi ngồi cùng bàn với cậu.
”
Một Mét Chín lập tức trả lời: “Tớ biết là cậu ngồi cùng bàn với tớ.”
Bấy giờ Giang Hoài mới nói ra suy nghĩ của mình: “Được rồi, bạn cùng bàn, cậu nhích sang một bên cạnh một chút, chắn tôi mất rồi.”
Một Mét Chín: “…”
Vệ Hòa Bình che mặt…!Thật là xấu hổ, cậu ta không chịu nổi nữa.
Triệu Thiên Thanh đứng sang một bên… Sau khi rời khỏi hàng lối của lớp 11/2 thì liền đi tới phía sau Giang Hoài và Vệ Hòa Bình, nhường chỗ cho đại ca, làm động tác khoa trương: “Bạn cùng bàn, mời lên trước.
“
Giang Hoài: “…”
Sau khi đi lên phía trước nửa bước, Giang Hoài lại lấy điện thoại di động ra, lại mở camera lên…!Lần này có thể nhìn thấy từng sợi tóc rồi.
Không chỉ có thể nhìn thấy tóc, mà còn có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt từ miệng trở lên của Bạc Tiệm, cũng như vô số mái đầu đen trước mặt.
Giang Hoài nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, “Xùy” một tiếng..
Vệ Hòa Bình nhìn Giang Hoài: “Anh Hoài, anh làm gì vậy?”
“Chụp ảnh.” Giang Hoài nhìn điện thoại, tâm trạng không tốt.
Vệ Hòa Bình trợn to hai mắt: “Anh đang chụp ảnh Bạc Tiệm à?”
Giang Hoài nhìn Vệ Hòa Bình nhếch môi: “Cậu nghĩ thế nào?”
Vệ Hòa Bình vốn muốn hỏi, không phải anh ngứa mắt Bạc Tiệm sao? Sao người ta lên phát biểu lại còn chụp ảnh cho người ta?
Đây là chiến thuật ngứa mắt của anh sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt đưa đám của Giang Hoài lúc cậu ta đang chụp ảnh, Vệ Hòa Bình vẫn kìm lòng được.
Cậu ta suy nghĩ một chút: “Anh Hoài, anh muốn hưởng thụ quá trình chụp ảnh, hay là chỉ muốn chụp vài bức ảnh lúc phát biểu của Bạc Tiệm?”
Giang Hoài quay đầu lại… Nghe cứ như Vệ Hòa Bình có cách vậy: “Tôi hưởng thụ cái con khỉ, tất nhiên là tôi muốn ảnh.”
“Muốn có ảnh thì rất dễ thôi.” Vệ Hòa Bình nhìn quanh thấy không có giáo viên nên lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra: “Anh vào nhóm đi, chắc chắn trong nhóm có.”
Giang Hoài quét mã QR, nhìn xuống điện thoại: “Nhóm gì?”
Tên nhóm là “Tề Thiên vui vẻ”, cũng không nhìn ra là làm gì nữa.
Vệ Hòa Bình nói: “Nhóm Omega của trường.”
Giang Hoài: “?”
Tay Giang Hoài dừng lại ở nút xin gia nhập.
“Nhóm Omega,” Giang Hoài cầm điện thoại, lạnh lùng nhìn Vệ Hòa Bình, “Tôi vào con khỉ.”
“Có sao đâu, nhóm Omega thì sao chứ?” Vệ Hòa Bình không gãi đầu mà ngẩng lên nói, “Không phải một Beta như em cũng ở trong đó sao?”
Tay Giang Hoài hơi thả lỏng, cậu nhìn về phía Vệ Hòa Bình: “Vậy làm sao cậu vào được?”
Vệ Hòa Bình đột nhiên không nói nữa.
Giang Hoài hỏi: “Sao cậu không nói nữa?”
“Thành viên của nhóm này chủ yếu là Omega, phải 90% đi, nhưng nhóm này…” Vệ Hòa Bình sờ sờ mũi, ngập ngừng nói: “Nhóm này, trước đây không phải tên là Tề Thiên vui vẻ.”
“Vậy tên là gì?” Giang Hoài tiếp tục hỏi.
“Trước kia nó từng tên là…” Vệ Hòa Bình cắn rứt lương tâm liếc Giang Hoài, “Tên là fanclub Bạc Tiệm.
Được lập nên trong cuộc bỏ phiếu hồi nghỉ hè.”
Giang Hoài: “…”
Vệ Hòa Bình nhanh chóng bảo đảm: “Nhưng anh đừng lo lắng! Bạc Tiệm không có trong nhóm đâu!”
Giang Hoài: “…”
“Trong đây chắc chắn có ảnh nét căng lúc Bạc Tiệm phát biểu hôm nay…”
Vệ Hòa Bình nói thêm: “Anh Hoài muốn ảnh thì ráng chịu chút, chứ vị trí của chúng ta xa quá, lên bên trên lại không dám lấy điện thoại ra nên không chụp được ảnh đâu.”
Giang Hoài không nói nữa.
Một lúc lâu sau, cậu ấn vào nút xin tham gia.
Một dòng hiện lên:
“Thông tin xác minh phải điền lớp, tên, mã số học sinh, nếu không sẽ không được duyệt.
Sau khi vào nhóm thì đổi tên, ai không đổi tên sẽ bị đuổi ra khỏi nhóm.” “
Giang Hoài: “…”
Cậu ngẩng đầu lên: “Lúc vào nhóm phải điền tên lớp và mã số học sinh?”
“A! Phải ghi chú họ tên…” Vệ Hòa Bình bây giờ mới nhớ ra chuyện này, “Nhưng không thành vấn đề, em là quản trị viên nhóm, em có thể duyệt anh ngay lập tức.”
Giang Hoài: “…Cmn cậu là quản trị viên sao?”
Vệ Hòa Bình gãi đầu làm bộ như không nghe thấy.
“Kẻ mạnh thực sự” đã tham gia cuộc trò chuyện nhóm “Tề Thiên vui vẻ”.
“Anh Hoài, anh thay đổi ghi chú đi, nếu không rất dễ bị đuổi nhầm…!Nhưng nhóm có mấy trăm người lận, anh không cần lo bị phát hiện, chỉ cần anh lặn xuống thì sẽ không có ai đi lật danh sách thành viên trong nhóm đâu…” Vệ Hòa Bình nói.
Giang Hoài liếc nhìn tổng số thành viên trong nhóm…!Hơn 300 người.
Tỉ lệ giữa Omega, Alpha và Beta là 1 – 2 – 7, trường trung học số 2 cũng tầm đấy…!Có hơn 300 người, 90% là Omega…
Vậy nghĩa là tất cả Omega của trường đều tham gia nhóm.
Trong vài giây, thông báo “Kẻ mạnh thực sự” đã tham gia cuộc trò chuyện nhóm “Tề Thiên vui vẻ” đã trôi đi mấy trang.
Không ai quan tâm.
Aaaa tôi chết mất!!! Chủ tịch đẹp trai quá!!!
Tôi không thể áp nổi pheromone của mình nữa rồi!!
Khóc điên cuồng muốn yêu đương với chủ tịch quá hichichic
Lén đính ước với chủ tịch trong ảnh
Album lễ nhập học 3jpg.
Lầu trên đang muốn peach!
Các chị em ơi, tôi lại đến đây!
Tôi chụp nó ở hậu trường đó! Ảnh góc nghiêng, thêm filter cho mọi người luôn!
!! Huhuhu cảm ơn người chị em!!
Chủ tịch giết tôi đi, sao có thể có một cậu bé ngoan như vậy chứ!!
…
Giang Hoài lướt vài trang, dừng lại ở “Các chị em ơi, tôi lại đến đây!” do “Chung Khang lớp 12/7” đăng, nhìn Vệ Hòa Bình: “…!Không phải là Chung Khang là nam sao? “
” Đúng vậy.” Vệ Hòa Bình gật đầu.
“Nam gọi người khác là chị em?”
Vệ Hòa Bình nhìn Giang Hoài với vẻ mặt “Anh biết quá ít rồi”: “Anh trai à, là một Alpha, độc thân quá lâu, thiếu hiểu biết cần thiết về Omega… Về lâu dài về dài, anh sẽ không tìm được Omega để yêu đâu.
”
Giang Hoài nhàn nhạt nói: “Tôi không yêu.” Cậu liếc mắt nhìn sân khấu,“Kẻ mạnh thực sự đều độc thân”.
Vệ Hòa Bình: “…”
Tuy rằng nhóm này nhìn có chút thần kinh, nhưng Vệ Hòa Bình không nói dối, Giang Hoài có thể dễ dàng tìm được một đống ảnh chụp lúc phát biểu của chủ tịch tại lễ nhập học.
Cậu muốn chọn mấy bức thật xấu, nhưng trong nhóm không có tấm nào dìm Bạc Tiệm cả nên cậu chỉ có thể chọn một vài bức ảnh không có filter rồi lưu về.
Sau một vài bài phát biểu nữa, lễ nhập học kết thúc.
Giang Hoài duỗi lưng, cất điện thoại vào lại trong túi, định quay đầu đi.
Nhưng Vệ Hòa Bình đột nhiên nói: “Chờ đã, anh Hoài, em đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
Giang Hoài dừng lại, thờ ơ đứng đó: “Cậu nhớ tới chuyện gì?”
“Em nhớ tới…” Vệ Hòa Bình liếc mắt nhìn áo trắng đồng phục học sinh tươm tất ở gần đó, rồi lại liếc thấy Giang Hoài đang mặc chiếc áo hoodie đen nổi bần bật, “Kiểm tra kỷ luật lễ nhập học.”
Giang Hoài quay đầu lại: “?”
”Không mặc đồng phục, lớp bị trừ 2 điểm.” Vệ Hòa Bình nói.
“…”
“Cậu thấy bây giờ tôi chạy còn kịp không?” Giang Hoài hỏi.
“Chắc không kịp rồi,” Vệ Hòa Bình mặt nghiêm túc chỉ về phía trước, “Ban kỷ luật đã tới rồi.”
Ngay khi Giang Hoài ngẩng đầu nhìn, đã thấy hội sinh viên cách cậu hai mét, cậu nói gì người khác đều có thể nghe thấy hết: “…”
Có hai người tới kiểm tra kỷ luật lớp 11/2.
Một người không biết…!Người kia là chủ tịch hội học sinh.
Giang Hoài và Bạc Tiệm có giao tiếp ánh mắt ngắn ngủi lúc Bạc Tiệm đi tới.
Bạc Tiệm cụp mắt xuống trước, tay cầm một tờ danh sách lớp.
Gió thổi góc giấy, ngón tay chàng trai thon dài, nhẹ nhàng ấn xuống tờ giấy.
Như chưa từng gặp mặt, Bạc Tiệm nói: “Không mặc đồng phục, vi phạm nội quy của trường… Lớp nào, tên là gì, mã số học sinh.”
Bạn nam phía sau Bạc Tiệm liếc nhìn Giang Hoài: “Đây là Giang Hoài nhỉ?”
Bạc Tiệm nhướng mắt: “Mã số học sinh.”
Lần này, may mà cậu không có hỏi lại tên lớp.
Dù sao cũng là bàn trên bàn dưới, làm chuyện công thì cũng đâu cần cứng nhắc đến vậy.
Giang Hoài hất cằm lên, mặt không chút cảm xúc đứng đó hỏi: “Tôi không mặc đồng phục, nhưng tôi nhớ nội quy của trường có nói rằng tôi không được phép tự ý mặc đồ tự do đúng không?”
“Ừ.” Bạc Tiệm đáp.
Giang Hoài chế nhạo: “Vậy tôi cởi quần áo ra là được chứ gì?”
Các bạn đứng bên cạnh đều sửng sốt.
Nhưng Giang Hoài nói đúng, nội quy của trường trung học số 2 quy định rằng học sinh đến trường, áo ngoài cùng không được mặc đồ đem từ nhà đến.
Thật ra cũng không khác gì nói phải mặc áo đồng phục ngoài cùng.
Hoàn toàn không có nghĩa là không mặc đồng phục thì cởi quần áo ra.
Quan trọng nhất, chẳng ai làm vậy cả.
Bạc Tiệm cầm bút chuẩn bị đánh dấu bên cạnh “1534” thì dừng tay, bình tĩnh nhìn Giang Hoài, im lặng không nói.
Giang Hoài chuyển động cánh tay: “Tôi cởi áo là không cần trừ điểm nữa nhỉ?”
Cởi đến hết luôn..
Nếu còn có thêm một mảnh bên trong, thì cũng cởi luôn.
Cả người không được mặc quần áo.
Bạc Tiệm nhíu mày: “Cậu muốn cởi thì cởi…”
Thành viên ban kỷ luật phía sau cậu sửng sốt.
Nhưng Bạc Tiệm chưa nói hết câu: “Chưa cởi trừ hai điểm, cởi rồi trừ mười điểm.”
Giang Hoài: “?”
“Điều thứ ba trong nội quy của trường, không mặc đồng phục sẽ bị trừ hai điểm, điều thứ bảy, mặc đồ kỳ quái đến trường trừ mười điểm,” Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài, không nhiều lời, “Cậu có cởi không?”
Giang Hoài giẫm hòn sỏi, híp mắt hỏi: “Đồ kỳ quái?”
“Một Alpha chỉ mặc quần dài không mặc áo trong trường, không tính là kỳ quái à?” Bạc Tiệm hỏi ngược lại.
“…”
“Vậy ý cậu là tôi nên cởi cả quần luôn?” Giang Hoài hỏi.
“Theo pháp luật quy định, trẻ vị thành niên trên 16 tuổi quấy rối tình dục người khác ở nơi công cộng sẽ có thể bị bắt giam”, Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài: “…”
Vẻ mặt của Bạc Tiệm vẫn không thay đổi, chỉ hỏi, “Còn cởi không?”
Tôi cởi cậu ấy..
Giang Hoài suýt nữa thì chửi người ta.
Nhưng cậu híp mắt nhìn Bạc Tiệm một hồi rồi đi lên trước một chút, cúi người xuống bên cạnh rồi nhẹ giọng: “Chủ tịch, chung một lớp, trừ điểm tôi chính là trừ điểm cậu… Hay là châm chước chút đi?”
Trang mạng của trường hồi nghỉ hè đã từng tổng kết ba phương châm hành động của Giang Hoài.
Lên lớp ngủ, tan học đánh nhau, Alpha thiên tài.
Thiên tài này rõ ràng là mỉa mai.
Giang Hoài kiểm tra chưa bao giờ ra khỏi top 100 từ cuối đếm lên…!Tính cả học sinh thi thiếu.
Hai ngày gặp một lần, danh bất hư truyền.
Bạc Tiệm cầm bút, thản nhiên nghĩ: Vị Alpha thiên tài này vẫn còn quan tâm đến hai điểm của lớp sao?
“Mã số sinh viên.” Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài tưởng Bạc Tiệm lỏng tay: “1534.”
“Chưa cởi.
1534, lớp 11/2, Giang Hoài, trừ hai điểm.” Sau đó Giang Hoài nhìn thấy cây bút của Bạc Tiệm viết một số “-2” ngay ngắn bên cạnh tên của mình.
Bạc Tiệm cầm lấy danh sách, quay đầu nói với thành viên ban kỷ luật bên cạnh: “Đi thôi, lớp tiếp theo.”
Giang Hoài: “…”.