Bạn đang đọc Học Bá Alpha Nằm Im Nào – Chương 15
Một chiếc Rolls Royce Ghost màu bạc rẽ hướng rồi đi về phía con đường hẹp vắng vẻ, rợp bóng cây xanh.
Trong xe phát ra tiếng nhạc cổ điển êm dịu
“Tối nay ông bà không có nhà,” tài xế phía trước nói, “Có lẽ sẽ về rất muộn, nên bà căn dặn tôi bảo cậu ở nhà một mình phải tự có kỷ luật.”
Bạc Tiệm dựa vào ghế sau của xe, tựa đầu “Ừ” một tiếng.
Tài xế dừng một chút rồi nói: “Bà cũng dặn là nếu cuối tuần này cậu không bận gì thì bà đã sắp xếp cho cậu mấy buổi tiệc với bạn đồng niên và chuyến ngoại khóa…”
Bạc Tiệm nhắm mắt: “Có việc, không đi.”
Tài xế có chút khó xử, tuy cũng biết trước nhưng mà vẫn đáp: “Được.”
Nhà họ Bạc trả lương cho anh ta, nhưng anh ta cũng không có nhiều việc, chỉ là đưa đón con trai ông bà chủ đi học.
Tiện thể làm một vài việc khá riêng tư.
Như khi ông bà chủ bận thì giúp họ chuyển lời đến Bạc Tiệm.
Nhưng hầu hết thời gian, ông bà chủ đều rất bận rộn.
Nhà họ Bạc là gia đình giàu có nam A nữ O điển hình, ông Bạc Hiền là doanh nhân có tiếng ở thành phố S, mỗi ngày đều họp hành, tham dự hội nghị, bận không để đâu cho hết, bà Kha Anh có rất nhiều hoạt động xã giao, nói chung cũng cả ngày không có nhà.
Nhưng ông bà đều có yêu cầu rất cao cho đứa con duy nhất của mình.
Tài xế dừng lại một lúc rồi nói: “Nhưng bà nói nếu không muốn đi theo sự sắp xếp của bà thì nhớ ghi lại thời gian biểu từng phút rồi gửi cho bà trước thứ bảy.”
Bạc nhắm mắt lại mệt mỏi ngủ thiếp di, thậm chí không buồn trả lời.
Không ngoài dự đoán, nhà không có ai.
Bạc Tiệm đi thẳng lên lầu, khóa trái cửa theo thói quen rồi treo cặp sách lên móc treo trước cửa.
Cậu đứng một lúc.
Bạc Tiệm thường làm bài tập xong trước khi tan học.
Như tiết học cuối cùng hôm nay, có chuyện ngoài ý muốn, phải đứng ngoài hành lang cả nửa tiết, nhưng khi quay lại, cậu ấy vẫn làm xong đề vật lý cuối cùng.
Nếu không có bàn trên, có lẽ cậu còn rảnh cả nửa tiết không làm gì.
Bạc Tiệm trầm giọng cười, lại giơ tay lên, mở khóa cặp sách.
Bên ngoài, cậu lấy ra một khung ảnh nhỏ bằng gỗ, sạch sẽ sáng bóng.
Đóng khung một bức tranh bằng bút màu xấu xí.
Bạc Tiệm ngắm nghía một hồi rồi lôi giá đỡ ra đặt trên bàn.
Chủ đề báo tường A Tài được giao là “Mùa thu đến rồi”.
A Tài cuộn tròn vo trên thảm trong phòng khách, nằm sấp vẽ báo tường, Giang Hoài ngồi xổm bên cạnh gợi ý: “Mùa thu…!Em vẽ mấy con châu chấu màu vàng đi, mấy con có nhiều chân còn biết bay ấy.”
A Tài phớt lờ cậu.
Giang Hoài cảm thấy lời cậu nói rất có lý, lấy điện thoại ra: “Chờ đã, anh tìm cho em vài bức tranh, em xem mà vẽ…”
Điện thoại rung lên.
Một tin nhắn đến.
BJ: Làm bài tập về nhà chưa? -v-
Giang Hoài dừng lại mấy giây.
Cậu vờ như không thấy, lại cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục chỉ đạo kỹ thuật cho A Tài: “Không được, con châu chấu khó quá, em không biết vẽ… Vẽ mấy quả hồng vàng đi, cái này vẽ dễ, đầu tiên dùng bút màu vàng vẽ một vòng tròn…”
Tai A Tài nhúc nhích, phản xạ quay một vòng: “Ảnh!”
Cô bé đưa tay ra: “Anh ơi, ảnh!”
Giang Hoài mí mắt giật giật, giả vờ không hiểu: “Anh là anh của em, em muốn ảnh gì?”
A Tài chỉ vào cậu: “Anh… Giang Hoài!”
“Anh” của A Tài là chỉ Bạc Tiệm.
Giang Hoài cũng không biết là học theo từ ai.
Bạc Tiệm là thần tượng, fan đều gọi là anh??
Giang Hoài có chút hối hận, lần đầu tiên giới thiệu mình với A Tài…!Cậu nói là “Anh là Giang Hoài”, nếu lúc đó cậu nói “Anh là anh trai duy nhất của em” thì không có chuyện của Bạc Tiệm rồi.
Giang Hoài không đưa điện thoại, lông mày A Tài nhăn lại đến mức bắt được muỗi: “Ảnh, báo tường!”
Giang Hoài: “…Em muốn lấy ảnh Bạc Tiệm vẽ báo tường?”
A Tài gật đầu.
Giang Hoài: “…”
Cậu cầm điện thoại, nhếch mép hỏi: “Bạc Tiệm liên quan gì đến mùa thu? Em vẽ Bạc Tiệm không sợ cô giáo cho điểm 0 à? Em lại không quen Bạc Tiệm, dựa vào đâu mà vẽ cậu ta chứ không phải anh?”
Giang Hoài nói nhanh, A Tài tỏ vẻ bối rối.
Thế là cô bé cho tay thẳng vào túi, cũng lười bận tâm đến Giang Hoài.
Giang Hoài hít sâu một hơi, trầm ngâm “Em gái lớn lên, sớm muộn gì cũng có ngày này”, đẩy tay A Tài ra: “Chờ đã, anh giúp em đòi mấy cái ảnh mới.”
A Tài nghe hiểu câu này, suy nghĩ một hồi, gật đầu, lại nằm xuống thảm, quay lại sự nghiệp vẽ báo tường.
Bạc Tiệm bình thản quay bút chờ đợi.
Giang Hoài không có trả lời cậu.
Trời sắp tối, cậu đứng dậy đi kéo rèm cửa.
Còn chưa ngồi xuống, điện thoại reo lên thông báo.
Kẻ mạnh thực sự: Chủ tịch, có ảnh không?
Bạc Tiệm bất giác cong khóe môi.
BJ: Ảnh gì?
Kẻ mạnh thực sự: Ảnh của cậu.
BJ: Cậu muốn ảnh của tôi làm gì?
Lần này mất một lúc.
Kẻ mạnh thực sự: Học hỏi.
BJ: Học hỏi?
Kẻ mạnh thực sự: Đúng, xem ảnh cậu, học theo cậu.
BJ: Ồ, vậy cậu có phiền cho tôi biết cậu học hỏi tôi như thế nào không?
Học hỏi con khỉ.
Giang Hoài nghĩ.
Kẻ mạnh thực sự: Đem theo bên mình, nhớ đến thì xem.
BJ: Ồ, xem nhiều không?
Kẻ mạnh thực sự: Tàm tạm.
BJ: Vậy bình thường cậu nhìn chỗ nào?
Kẻ mạnh thực sự:…
Giang Hoài không biểu cảm xóa dòng chữ “Cậu lắm lời thế nhỉ, có đưa ảnh không?”.
Kẻ mạnh thực sự: Nhìn khuôn mặt đẹp trai và thân hình cường tráng của cậu.
Tay Bạc Tiệm dừng lại giây lát.
BJ: Vẫn ổn chứ?
Kẻ mạnh thực sự:?
BJ: Tôi không quá cường tráng.
Bạc Tiệm cụp mi, suy nghĩ một hồi rồi ngả người ra sau, nắm nhẹ góc dưới vạt áo sơ mi.
A Tài vẽ một mặt trời nhỏ, sau đó đứng dậy đưa tay đòi lấy điện thoại của Giang Hoài: “Anh, ảnh!”
Giang Hoài cau mày: “Chờ đã, còn chưa gửi cho, em đi…”
Chưa kịp nói xong.
Giang Hoài đã đứng lên.
A Tài mất cảnh giác ngã xuống thảm.
Kẻ mạnh thực sự:???
Bạc Tiệm vừa gửi ảnh.
Vạt áo sơ mi đồng phục bị vén ra, lộ ra phần bụng dưới săn chắc, đường nét cơ bụng hơi hõm xuống, bóng ảnh tối quá, mơ hồ có thể nhìn thấy nửa đường nhân ngư.
BJ: Không cường tráng lắm nhỉ? • V •
Kẻ mạnh thực sự:…
BJ: Đúng rồi, cậu làm bài tập chưa?
BJ: Nếu bị mất trang nào thì có thể tìm tôi, tôi hóa mã đáp án rồi gửi cho cậu.
Kẻ mạnh thực sự:…
BJ: Sao vậy?
Kẻ mạnh thực sự: Cậu có thể thu hồi tấm bên trên rồi gửi tôi một tấm toàn thân của cậu được không?
Một lúc sau.
BJ: Không được.
Kẻ mạnh thực sự: Tại sao?
BJ: Bàn trên, chúng ta chưa thân đến mức tôi có thể gửi ảnh nude cho cậu.
Kẻ mạnh thực sự:????
BJ: Được rồi, tôi đi ăn đây, tạm biệt.
Kẻ mạnh thực sự:??
Kẻ mạnh thực sự: Ai nói tôi muốn ảnh nude của cậu?
Kẻ mạnh thực sự: Đâu rồi? Thu hồi tấm đó rồi thì ăn?
Bạc Tiệm không trả lời.
A Tài nắm lấy đồng phục Giang Hoài: “Ảnh?”
“Ảnh?” Giang Hoài quay đầu, hỏi.
A Tài gật đầu.
Khóe môi Giang Hoài nhếch lên: “Thứ hai tuần sau anh Bạc Tiệm của em xong rồi, nghe lời, về sau đừng đòi anh ảnh của người sắp rời khỏi thế giới này.”
A Tài hơi rùng mình.
Giang Hoài trực tiếp xóa WeChat, lên mạng tìm được vài tấm ảnh chụp quả hồng ném cho A Tài: “Làm bài tập hẳn hoi, anh đi nấu cơm.”
A Tài cầm lấy điện thoại, nhìn Giang Hoài vào bếp.
Sau đó đóng trình duyệt, vào thư viện..