Đọc truyện Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem – Chương 16
Đầu mùa đông.
Tiến vào cuộc sống hôn nhân hơn hai năm, Tưởng Vĩ Nhân đã từng cho rằng hôn nhân của cô và Lương Duy Nặc sẽ có kết quả như truyện cổ tích, sau này hoàng tử và công chúa sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
A, đáng tiếc biết bao, cuộc sống hôn nhân chân thực, không phải là hạnh phúc vui vẻ vĩnh viễn.
Hơn một giờ đêm, cô nằm ở trên giường, rốt cuộc nghe thấy âm thanh chồng mình về muộn, lái xe vào nhà xe, sau đó nghe thấy Lương Duy Nặc cầm chùm chìa khóa lắc leng keng leng keng vang lên, mở cửa vào nhà.
Phòng ngủ của bọn họ ở tầng hai, cô mở to mắt nhìn trần nhà chằm chằm, trong lòng âm thầm đếm thời gian.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh rón rén đi vào phòng ngủ, mở cửa tủ tìm quần áo đi tắm, sau đó lại rón rén rời đi, xuống tầng một.
Anh tắm rửa ở tầng một.
Sau đó, cô lại nghe thấy tiếng anh mở cửa tủ rượu, lấy cái ly.
Đêm, yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức giống như âm thanh của cây kim rơi xuống đất cũng đều nghe thấy.
Cô lẳng lặng nghe, nghe anh uống rượu, nghe anh mở ti vi, nghe tiếng lòng của cô và anh, thời gian càng trôi qua, càng cách xa…..
Một tiếng sau, cô rời giường xuống lầu.
Đây là ngày thứ tư Lương Duy Nặc về muộn, cũng là lần đầu tiên cô quyết định xuống lầu.
Từ lúc Lương Duy Nặc mở miệng nói yêu cô lần gần nhất, đã một tháng sáu ngày rồi.
Cô đứng ở bậc thang cuối cùng nối giữa hai lầu thì dừng lại, nhìn Lương Duy Nặc trên ghế sa lon, nhẹ nhàng mở miệng. “Anh vẫn còn không đi ngủ sao?”
“Xin lỗi, anh đánh thức em.” Anh lười biếng tầm mắt cố định trên màn hình TV, dời đến nơi cô phát ra tiếng.
Tưởng Vĩ Nhân chưa nói, thực ra cô vẫn chưa hề ngủ.
“Em khát nước mới tỉnh lại, anh không làm ồn đến em. Gần đây công ty rất bận sao?”
“Ừm.” Anh uống một ngụm rượu, sau khi gật đầu một cái coi như là đáp lại cô, lại dời tầm mắt quay lại trên màn hình TV.
“Anh…..” Bỗng nhiên Tưởng Vĩ Nhân không biết nên nói gì.
Mới gần đây anh mới bắt đầu về muộn, bọn họ kết hôn hơn hai năm qua, anh vẫn đối xử với cô rất tốt, buổi chiều nào tan làm, nhất định sẽ về nhà đúng giờ, mỗi khi đến sinh nhật, ngày kỷ niệm, Valentine, anh sẽ càng về nhà sớm hơn.
Hơn hai năm nay, anh vẫn đạt tiêu chuẩn người yêu tốt, người chồng tốt, hầu như ngày nào cũng nói câu “anh yêu em” trên miệng. Cô gần như đã tin rằng, cuộc sống của họ sẽ giống như kết quả tốt đẹp trong truyện cổ tích kéo dài cả đời—từ đó hoàng tử và công chúa sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Gần như.
“Em đi ngủ trước được không? Anh không mệt, anh muốn xem xong trận bóng này.” Lương Duy Nặc liếc cô một cái, quay đầu lại chuyên tâm nhìn chăm chú lên màn hình.
“Được rồi. Anh đừng ngủ muộn quá nhé.”
“Ừ.” Lần này, ngay cả nhìn anh cũng không nhìn cô.
Tưởng Vĩ Nhân xoay người chậm rãi đi lên lầu, im lặng đếm từng bậc cầu thang, suy nghĩ không rõ là sai lầm chỗ nào? Nghĩ không rõ lắm, quan hệ của bọn họ đến tột cùng là từ khi nào, sau một giây đã bắt đầu biến chất?
Cô biết, giữa bọn họ có gì đó không đúng. Nhưng lại không biết, nên sửa đổi từ chỗ nào.
Lương Duy Nặc đối với cô, tuy nói không còn ngọt ngào như một tháng trước, nhưng cũng không đến mức tồi tệ.
Bọn họ giống nhau, ít đi nhiệt tình, ít đi ngọt ngào, anh “lạnh lùng” đối xử có lễ với cô, khiến cô muốn cãi nhau, cũng không có cớ mà nói. Nếu như có thể làm ầm ỹ, không chừng còn có cơ hội cứu vãn……
Cứu vãn?!
Ý nghĩ này mới vừa hiện lên trong đầu, khiến cô quả thực không thể tin được! Mối quan hệ hôn nhân của cô và anh mới kéo dài được hai năm bốn tháng, cũng đã phải đi tới mức cứu vãn rồi sao?
Cô biết rõ ràng, nếu không làm gì đó, cô sẽ mất cuộc hôn nhân này. Đây là trực giác của phụ nữ.
Tối nay, Tưởng Vĩ Nhân vẫn nằm lăn qua lăn lại một mình trên giường như cũ, chờ đợi Lương Duy Nặc đã hơn mười hai giờ khuya còn chưa về nhà.
Đây đã là ngày thứ năm quá nửa đêm—vẫn chưa về nhà, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không.
Tưởng Vĩ Nhân nằm ở trên giường, cảm nhận thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô nhớ lại tình hình tối qua, quyết định tốt nay phải nói chuyện thật tốt với Lương Duy Nặc một chút.
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên. Tiếng chuông ở trong đêm khuya, có vẻ vô cùng chói tai.
Cô cầm ống nghe lên, nói: “Hello.”
“Nhân Nhân à.”
“Mẹ? Muộn như thế này vẫn còn chưa ngủ? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tưởng Vĩ Nhân liếc nhìn cái đồng hồ báo thức nhỏ trên tủ đầu giường, đã mười hai giờ bốn mươi rồi.
“Không có, không có việc gì. Con đã ngủ chưa?”
“Chưa ạ.”
“Con….Con và Duy Nặc có khỏe không?”
“Bọn con rất tối.” Giọng điệu của Tưởng Vĩ Nhân nhẹ nhàng.
“Nó đã ngủ chưa?”
“À…..hôm nay anh ấy có tiệc xã giao, còn chưa trở về.”
“Còn chưa trở về—”
“Nhân Nhân! Gần đây nó đều về nhà muộn như vậy sao?”
Điện thoại bỗng nhiên chuyển tới của bố cô, Tưởng Vĩ Nhân sợ hết hồn, bởi vì giọng nói của bố so với mẹ không biết nên miêu tả như thế nào, nhiều sự tra hỏi và không vừa lòng hơn.
“Gần đây chuyện của công ty tương đối nhiều—”
“Đã bao lâu?” Bố cô ngắt lời cô.
“Đã bao lâu gì cơ?” Cô giả vờ ngốc.
“Nó về nhà muộn đã bao lâu?”
“Mấy ngày hôm nay mà thôi. Bố, con và anh ấy không có việc gì đâu, bố không phải lo lắng.” Cô nói.
“Không phải lo lắng? Cái tờ tuần san gì đó cũng viết trắng ra cả rồi, con còn nói bố không phải lo lắng?!”
Âm thanh của ông quả thực như muốn làm thủng màng nhĩ cô, nhưng cũng không so được với chấn động trong lòng cô.
Tuần san gì? Tuần san viết cái gì?
“Đã bảo ông nói từ từ là tốt rồi, cần gì phải làm ầm lên thế?”
“Tôi làm ầm lên? Tôi đã cực kỳ nhẫn nại rồi! Lúc đầu tôi hi vọng Nhân Nhân và thằng nhóc thối tha đó chia tay, bà xem, bà xem đi! Mới kết hôn hơn hai năm, nó đã quang minh chính đại ăn vụng ở bên ngoài! Nó—”
Cô nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau ở đầu bên kia điện thoại, nghe thấy tiếng lòng mình hoảng sợ.
“Nhân Nhân! Thừa dịp bọn con còn chưa có đứa bé, nhanh chóng ly hôn đi!” Bố cô cầm ống nghe ra lệnh.
“Đừng nghe bố con nói lung tung!” Ống nghe lại chuyển tới chỗ mẹ cô. “Nhân Nhân, có vấn đề gì thì hãy nói ra, nếu như không thể giải quyết được, hãy suy nghĩ lại một chút có nên ly hôn hay không.”
“Suy nghĩ lại một chút gì chứ? Tôi nói phải nhanh chóng tách ra!” Bố cô hầm hừ đầu bên kia điện thoại.
Lòng của cô âm ỉ đau, cảm giác bản thân rất không hiếu thuận, khiến bố mẹ đêm hôm khuya khoắc không ngủ được, chỉ vì chuyện của cô mà cãi nhau.
“Nhân Nhân…….” Mẹ gọi cô, hình như muốn nói gì đó.
Cô nhẫn nhịn nước mắt đã trào ra nơi hốc mắt, giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn: “Mẹ, mẹ cũng biết tuần san đa số là viết linh tinh, còn Duy Nặc thực sự chỉ là gần đây quá bận rộn mà thôi, bọn con không có việc gì. Mẹ nói với bố, bố hãy yên tâm, Duy Nặc là người chồng vô cùng tốt. Nếu không thì như vậy đi, thứ bảy tuần sau con sẽ bảo anh ấy về miền nam cùng con, để anh ấy có thể giải thích cho bố mẹ, có được hay không?”
“Được. Các con trở về, chúng ta cũng tương đối yên tâm. Buổi trưa sẽ tới nơi chứ?”
“Dạ. Buổi trưa ăn cơm ở nhà. Bố và mẹ không cần phải lo lắng, thực sự bọn con không có việc gì.”
“Không có việc gì là tốt. Con nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.”
“Vâng. Bố và mẹ cũng đi ngủ nhanh đi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô từ trên giường đứng bật dậy, thay áo ngủ, nhặt chìa khóa và ví tiền, vội vàng lao ra khỏi cửa, chạy về hướng cửa hàng tiện lợi 24h, mua về tờ “Nhị tuần san” mới nhất.
Tấm hình trên đó khiến mắt cô đau nhói, tay của cô run run tính tiền.
Trên thế giới này, rất nhiều việc phải chính mắt thấy mới là sự thật.