Trong khi đang ở bên Việt Nam, hai đứa kia đang réo gắt tìm nó thì nó lại ở bên nước Anh đánh nhau. Nó không phải là loại người vô duyên vô cớ mà đánh người ta, cái gì cũng đều phải có lý do cả.
Bụp bụp bốp bốp
——————
Vài phút trước, nó đang ở trong căn hộ thì nhận được một cuộc gọi.
– A lô? – Giọng nói có vài phần khàn khàn, có lẽ do dạo này nó không chịu ăn uống đàng hoàng, cứ bỏ bửa?
– Chị đại, có bang tổ chức Đại Bàng muốn đấu với chị – Đầu dây bên kia chính là Vương Trấn Lâm, đàn em đáng tin cậy nhất của nó và cả hai đứa kia.
Bang Đại Bàng? Chẳng phải là bang hùng mạnh, có tiếng tâm trong thế ngầm sao? Thường thì nó hay kêu đàng em thay mặt mình để dọn dẹp lũ kia, còn lần này nếu nó mà đi thì cũng không thể được rồi.
Thế nên giờ này nó mới đang đánh nhau đây. Nhưng có lẽ nó đã xem thường tình địch rồi, nó không ngờ rằng bang này lại mạnh đến mức ngoài sức tưởng tượng.
– Ô, cô em tự tin đến vậy sao? Chỉ mang vài người thôi á?
Người hiện đứng trước mặt nó là cánh tay phải của thủ lĩnh bang đại bàng. Còn cái tên thủ lĩnh kia thì chẳng biết hắn đã trốn đi đâu mất rồi.
– Đừng nhiều lời, lên đi – Giọng lạnh toát, nó vốn là đứa chúa ghét nói nhiều, nghe thật ngứa tai.
– Được thôi, tụi bây, LÊN.
Sau lưng nó chỉ có vài thằng thôi, còn bên kia, cả bầy đàn.
Tiếng hô đó vừa vang lên, cả hai bên đều nhào vào nhau cấu xé, đánh đấm, chỉ riêng cánh tay phải và Ry là khoanh tay, ánh mắt thờ ơ đứng xem trận chiến trước mặt.
Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng trận chiến ấy cũng kết thúc. Tất nhiên, cả hai bên đều bị thương tích đầy mình. Nên chỉ có mình nó tự thân mình đánh nhau với tên kia mà không nhận được sự phụ giúp nào của đàn em.
Hai người nhìn trực tiếp khuôn mặt của nhau. Không ai nói với ai câu nào liền nhào vào mà đánh mà đấm. Đối với Ry, tên này cùng lắm cũng chỉ có thể bằng nửa sức lực của nó thôi.
Lại một lần nữa trận chiến bắt đầu, hai bên đánh nhau kịch liệt, rất gây cứng, rất hồi hợp, chẳng khác nào trong phim. Khi tên kia lấy chân chuẩn bị đá vào người nó thì nó rất khôn ngoan né sang chỗ khác, còn khi nó đang đá vào đầu tên đó thì hắn đã kịp chụp lại.
– Chết đi.
Nó hét lên, sau đó cũng là lúc trên kia bị bay cả chục mét. Thì ra là trong khi hắn đang chụp chân nó, nó đã nhân cơ hội đó lấy đà bằng chân kia mà đá vào bụng hắn.
Bằng… Bằng…
Đó là tiếng súng, thì ra trông khi nó đang tập trung đánh cái tên cánh tay phải kia mà không hề nhận ra cái người được gọi là đại ca bang Đại Bang cũng đang có mặt ở đây. Đúng là lần này nó đã quá khinh suất rồi.
Thế là nó đã lãnh trọn một phát súng vào cánh tay trái và thêm một phát nữa ở ngay bên hông.
– Hừ! Không ngờ bang chủ Đại Bàng lại là loại người này, thật thất vọng.
Miệng nó ọc ra một chất lỏng màu đỏ. Nó cố nén đau nằm khụy xuống đất, tay còn lại không trúng đạn ôm thật chặt miệng vết thương ngay bên hông để không cho rỉ máu thêm nữa.
– Đã là một bang dù hùng mạnh thì cũng nên dùng thủ đoạn chứ, không ngốc như cô, suốt ngày cứ đánh chân chính nên mới thất bại như vậy – Tên đó đứng kế nó mà cười mà nói, không hề nghĩ xem nó đang đau đớn như thế nào.
– Hừ! – Nó bực tức nhổ bọt vào giày hắn.
– Ô, con gái mà lại như thế này à – Vừa dứt câu, tên thủ lĩnh đã đá một cú đau điếng vào cánh tay đang rỉ máu.
– Ahhh……
– Cô dám nhìn tôi bằng con mắt khinh bỉ đó sao?
Khi nhìn thấy ánh mắt khinh của nó, hắn lại tức giận bởi vì không có ai dám nhìn tên bằng ánh mắt như thế cả. Tên đó lại tiếp tục đá vào người nó. Với cú đá có sức nặng thì những vết thương không nặng cũng sẽ thành nặng.
– Ahhhh..
– Cứ la đi, ha ha… xem như trận chiến lần này tôi đã thắng, hẹn gặp lại lần sau nhé!
Nói xong câu này cũng là lúc tên thủ lĩnh quay lưng bước đi cùng bọn đàn em, bỏ lại phía sau người không ra người, ma không ra ma.
————–
– Cậu hẹn chúng tôi ra đâu có chuyện gì không?
Mun, Shin và hắn hiện đang ở trong quán nước ven đường. Vì muốn biết xem sự nghi ngờ của mình có thật là đúng không.
– Tôi hỏi lại, Ry đâu? – Như không muốn vòng vo tam quốc chí, hắn vào thẳng luôn vấn đề cần bàn.
– Cậu muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa đây, nó đang ở nhà đó – Nhỏ kiên định, quả quyết nói.
-….
– Xong rồi phải không? Chúng tôi về, chào – Cô và Mun đồng loạt đứng dậy, chuẩn bị bước đi.
– Ry ở đâu? – Dường như hắn bị mất kiên nhẫn, trong giọng nói hiện giờ đã bắt đầu thấy lạnh rồi.
– Cậu nghe rồi đấy, tôi không muốn lặp lại lần nữa đâu.
– NÓI – Win quát lên, đây là hiện tượng đầu tiên hắn tức giận đến vậy.
-…….
– RY..Ở..ĐÂU? – Tức giận gặng từng chữ một, nhìn khuôn mặt lúc này của hắn chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ “đáng sợ“.
– Ry…Nó mất tích rồi, huhu – Cô từ nảy đến giờ là đã muốn phát khóc rồi. Hiện giờ nhìn mặt hắn thật đúng là kinh khủng.