Đọc truyện Hoàng Cung – Chương 9
Nhưng liệu khung cảnh bình yên này có ở mãi được không khi những người phụ nữ trong cung bắt đầu xôn xao vì một nam nhân đang ở bên cạnh hoàng thượng.
– Đám người Hán đáng chết đó……
– Nương nương xin người hãy bình tĩnh…..
– Yến phi nương nương, xin người bình tĩnh lại…………
Vị quý phi ấy chẳng thèm quan tâm đến những lời khuyên của hai cung nữ hầu hạ bên cạnh, nàng liên tục dùng kéo cắt thẳng vào tấm áo choàng dành cho hoàng đế mà nàng đã kì công thêu tặng.
– Nương nương, người đã bỏ bao tâm huyết cho chiếc áo choàng này. Nhưng nay lại…..
– Ta mặc kệ……. Hoàng thượng, người đã không còn yêu ta nữa….
Nàng vừa úp mặt xuống gối vừa khóc. Lớp phấn son mới tô điểm cho gương mặt thêm xinh đẹp nay lại khiến cho gương mặt nàng xấu xí hơn bao giờ hết. Trông nàng lúc này thật chẳng khác chi một con bé lọ lem bước ra từ nơi xó bếp.
– Sao mà mới sáng sớm mà tiểu muội của ta đã làm ầm lên thế?
– Hoàng tỷ.
Thất Liên Yến Nhi chạy vội lại bên hoàng hậu mà khóc lóc. Lúc này hoàng hậu khẽ vỗ nhẹ vào đầu tiểu muội của mình, rồi bà từ tốn hỏi:
– Ai ăn hiếp muội muội của ta thế?
– Hoàng tỷ nói xem còn ai khác nữa? Mà hoàng tỷ thì chẳng biết chuyện gì đang xảy ra trong cung hết đó. Muội muội sắp tức chết rồi nè…
Yến quý phi giận dỗi dập chân xuống đất. Lúc này hoàng hậu chợt nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Yến Nhi ơi Yến Nhi, thật đáng thương cho ngươi… Vốn dĩ ta là đại tỷ, ta hiểu biết nhiều hơn ngươi, mà ngươi lại cho là ta quá khờ khạo đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong cung sao? Ngày xưa khi ngươi cố tình vào cung thường xuyên để thăm ta, ta cũng đã dư biết mục đích chính của mi là gì mà. Ta đã nói với ngươi là kiếp số chung chạ lang quân này mãi mãi sẽ không có được hạnh phúc đâu. Nhưng ngươi nào có nghe ta. Thật đúng như ta đoán, hoàng đế chỉ sủng hạnh ngươi vài ba lần thì ngài chán. Làm sao ngài lại có thể ở bên một con bé ngu ngốc như mi được.”
– Hoàng tỷ. Tỷ còn cười được sao? Hoàng thượng cứ suốt ngày ở bên cạnh tên nam nhân ấy. Rõ ràng như vậy là không được mà.
– Sao lại không được chứ?
– Tỷ nói sao?
– Ta nói việc của hoàng thượng làm thì đã có sao.
Hoàng hậu dửng dưng đáp trả, lúc này Yến phi nương nương chuyển từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Nàng cau mày lại và hỏi.
– Tỷ cho rằng ở cạnh một tên nam nhân là không sao à? Còn việc duy trì giống rồng, còn việc gìn giữ sức khỏe cho hoàng thượng. Chỉ có…
– Hoàng thượng đã có đến nhị thập tam hoàng tử và cửu công chúa rồi. Ngươi còn cho đó là chưa đủ sao?
Hoàng hậu sắt bén hỏi lại.
– Nhưng….
Yến Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ vì chuyện này, vì vốn dĩ nàng biết tỷ tỷ nàng ở cạnh vua đã lâu mà không có được ân phúc để có thể sinh được một thái tử. Vậy nên, nàng mới to gan muốn thay thế đại tỷ làm điều đó.
Vì một khi đã mang giống rồng cũng tức là đã có khả năng danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị thái hậu sau này. Dù cơ hội đó khá là mong manh nhưng ngôi vị cao luôn ẩn chứa một thứ quyền lực đáng sợ khiến cho ai cũng muốn tranh giành.
“Tỷ tỷ, muội không ngờ đến giờ mà tỷ còn nhớ chuyện cũ…”
Yến Nhi làm mặt buồn rầu nói.
– Những ân sủng hoàng thượng ban cho muội trọn đời ghi nhớ. Ngay cả lúc này muội cũng muốn được hầu hạ người để đền đáp ân sủng ấy, nhưng muội nào có được cái hồng phúc được hoàng đế tin yêu như tỷ.
“Khá khen cho mi đã dùng công tâm kế.”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười.
– Ta vốn dĩ cũng như muội thôi, chẳng khác gì cả. Nhưng có vẻ như hoàng đế đã tìm thấy một món đồ chơi mới nữa rồi.
Hoàng hậu dịu dàng tỏ ý muốn dỗ ngọt Yến phi, nhưng nàng nào có nghe.
– Nếu chỉ đơn thuần là đồ chơi thì tại sao lâu thế mà ngài không chán? Muội nhớ cái ngày Minh Châu vào cung thì hoàng đế cũng chỉ ở cạnh nó vài ngày, người lâu nhất thì cũng chỉ được bảy ngày. Sau thời gian ngắn ngủi đó ngài lại để cho thái giám chọn thẻ để quyết định việc sẽ sủng hạnh ai.
– Ngươi….
Hoàng hậu thoáng tức giận vì những lời mà Yến Nhi vừa nói. Phải, bà là mẫu nghi thiên hạ, là hoàng hậu của một đất nước rộng lớn. Nhưng ngay cả việc gần gũi với lang quân mà cũng phải chờ cho tên thái giám bốc trúng tên mình. Đã bao nhiêu lần bà đã thử mua chuộc tên thái giám chuyên lo công việc ấy nhưng đều thất bại. Không phải hắn không mê tiền. Hắn rất tham lam nữa là đằng khác. Nhưng hắn không dám nhận bất kì những bổng lộc nào của các cung phi cả mà chỉ dám bòn rút của những cô cung nữ yếu đuối trong cung mà thôi. Vì sao ư? Vì đã có một thái giám trước hắn đã thử giúp các cung phi nào chịu bỏ nhiều của cải ra cho hắn, nhưng rồi khi hoàng đế phát hiện ra thì hắn cũng đã được thử nghiệm với hình phạt mới của ngài, đó cũng chính là thứ hình phạt kinh khủng nhất của triều đình nhà Nguyên, thập đại hình.
Xét thấy nét mặt tức giận của hoàng hậu, Yến phi nương nương vội nói.
– Hoàng tỷ, muội xin tỷ đừng giận muội vì những lời nói vừa rồi. Vì muội quá đau lòng nên mới….
– Ta không trách muội, nhưng mà ta mong muội sẽ làm tốt hơn phận sự của mình trong cung và đừng quan tâm nhiều đến những thứ khác nữa. Nếu như muội còn muốn gương mặt xinh xắn ấy còn có chỗ trong mắt của hoàng đế thì hãy tập biết cách chịu đựng hơn.
– Dạ. Muội xin nghe lời tỷ.
Yến phi lòng dạ buồn bã vì ngay cả hoàng hậu mà cũng không bênh vực cho nàng nữa. Nhưng cũng vì thế nên nàng quyết tâm sẽ làm cho ra lẽ chuyện này.
“Chắc chắn dạo gần đây Hạ Minh Châu cũng đang ăn không ngon ngủ không yên vì đệ đệ của ả. Được rồi, tỷ không giúp ta thì ta sẽ mượn tay kẻ khác.”
Yến phi lộ rõ vẻ đắc thắng trên gương mặt. Nàng nhẹ bước tới chiếc gương lớn để chặm lại một ít kim thoa và má hồng. Rồi nàng mỉm cười với hình ảnh của chính mình trong gương và ra lệnh cho tỳ nữ đi cùng nàng đến một nơi mà nàng căm ghét.
– Yến phi.
Minh Châu vội buông chiếc lược ngà xuống và mỉm cười gật đầu.
– Như Ý tham kiến nương nương.
– Miễn. Châu muội sao dạo này xanh xao thế? Muội bệnh à?
Thấy Yến phi tỏ vẻ quan tâm lo lắng, Minh Châu khẽ mỉm cười trả lời.
– Đa tạ nương nương đã quan tâm, muội không sao. Chỉ là dạo này do khí hậu thay đổi nên cơ thể muội bị cảm nhiễm chút phong hàn thôi.
– Vậy à? Vậy chắc là hoàng thượng lo lắm nhỉ?
Do vô tình hay do hữu ý, Yến phi lại nhắc hoàng thượng trước mặt Minh Châu.
“Rõ ràng mụ ta tới đây để thị uy với ta.”
– Hoàng đế một ngày bận trăm công nghìn việc thì lấy đâu ra thời gian mà lo cho muội chứ?
– Vậy à? Vậy mà ta nghe nói tiểu đệ Minh Ngọc của muội mỗi ngày đều được hoàng đế lo lắng để tâm đến. Phải chăng đệ ấy có bí quyết gì?
Yến phi nhẹ mỉm cười. Lúc này Minh Châu đã rõ ý định của vị khách không mời này nên nàng cũng không ngại mà nói thẳng.
– Nếu nương nương muốn hỏi thăm về Minh Ngọc thì tại sao không đến thẳng nơi ở của đệ ấy mà hỏi? Tại sao lại phải nhọc công đến đây?
Thấy thái độ của Minh Châu đã thay đổi, Yến phi vội mỉm cười giả lả.
– Không. Xin muội đừng hiểu lầm ý của ta. Này đây thì ta nói thật lòng với muội, chúng ta đều cùng là thân phận phi tần của vua. Tuy trong thâm tâm ta và muội đôi khi cũng có những ghen tuông tầm thường của đàn bà nhưng chúng ta đều biết rằng hoàng đế chỉ có một, còn tam cung lục viện thì lại quá đông mỹ nhân dành cho ngài… Những đạo lý đó không chỉ ta mà muội cũng biết, nhưng nay ta không phải đến đây vì sự ghen tức mà là vì lo cho muội.
– Lo cho muội?
– Phải, rõ ràng muội không thấy được vị trí của Minh Ngọc trong lòng hoàng đế đang ngày càng lớn dần. Tuy nói rằng chuyện này cũng như việc trong cung nhập thêm tài nhân mới. Nhưng việc cả hai tỷ đệ cùng chung lang quân, đó không phải là một điều hay. Ta và hoàng hậu là một điển hình cho muội thấy.
– Thì ra nương nương và hoàng hậu là hai tỷ muội.
– Ừ. Ta nghĩ là muội đã biết rồi chứ. Mà thôi, chuyện dài lắm. Nhưng cái cảm giác đó rồi đây muội sẽ hiểu. Tuy nói là tất cả đều vì hoàng thượng, nhưng làm sao chịu được khi thấy người thân ruột thịt của mình lại đi giành mất lang quân của mình?
– Minh Ngọc không phải là người thích tranh giành với người khác.
– Ta không có ý nói Ngọc đệ thích tranh giành quyền lực với ai cả. Nhưng muội có biết rằng việc một nam nhân ở cạnh hoàng đế như vậy sẽ gây ra biết bao sóng gió không? Rồi đây tất cả hậu cung sẽ quay sang oán hận muội. Vì chính muội là nguyên nhân khiến cho Minh Ngọc nhập cung mê hoặc hoàng thượng.
Minh Châu không nói gì cả, vì lúc này trong đầu nàng đang hình dung đến cảnh tượng hoàng đế đang âu yếm Minh Ngọc. Cơn nóng giận từ đâu đó bỗng bừng lên một cách dữ dội. Nàng tự hỏi liệu có phải đó là bản tính ghen tuông trời phú của nữ nhân hay không? Nhưng nàng biết rằng nếu chuyện đó xảy ra với các tài nhân hoặc quý phi khác thì nàng đã không quan tâm đến….
– Ta không biết muội có dự tính gì cho tương lai của mình không? Nhưng theo những gì ta được biết thì sắp tới này sẽ có một danh sách các tài nhân và quý phi được phép hồi hương. Mà danh sách ấy do chính hoàng đế phê chuẩn…. Còn Minh Ngọc thì đang ở bên cạnh ngài….
Câu nói của Yến phi mang đầy ẩn ý. Lúc này Minh Châu đổi ngay sắc mặt. Nàng nhanh chóng nắm lấy tay áo của Yến phi nương nương mà hỏi cho cặn kẽ.
– Thật sao nương nương?
– Ta gạt muội làm gì? Vì vốn dĩ hoàng đế đời trước có cho lập một lãnh cung và đó là nơi ở của những phi tần thất sủng.
Ngưng trong giây lát rồi Yến phi lại tiếp.
– Nhưng nay hoàng thượng đã cho phá bỏ lãnh cung ấy, vậy nên cứ chừng vài năm thì các thái giám trong cung sẽ lên danh sách những quý phi hoặc tài nhân nào chưa có dịp may diện kiến ngài, hoặc là bị thất sủng…
– ………….
– Sau đó ngự y sẽ đến khám kĩ lưỡng cho các nàng ấy, nếu không mang giống rồng trong người thì họ sẽ được quyền hồi hương để tìm hạnh phúc cho riêng mình.
– …………
Minh Châu bàng hoàng khi nghe đến đây. Nàng đã trải qua bao nhiêu gian truân sóng gió để có thể vào đây và leo lên được vị trí này.
Vốn dĩ nàng đã biết đây là một nơi khắc nghiệt, nhưng ngờ đâu rằng sự khắc nghiệt ấy còn đáng sợ đến mức như vậy.
“Nếu ta muốn tìm hạnh phúc cá nhân như bao nữ nhân bình thường khác thì ta đã không nhập cung hầu hạ hoàng đế.”
Nàng chua chác nghĩ thầm.
Lúc này Yến phi mỉm cười và nói.
– Thật lòng thì ta đang ganh tỵ với muội đấy, muội đang có một bảo vật hộ thân mà không biết. Mà ta nghe nói Ngọc đệ cũng rất tốt bụng đúng không?
Minh Châu không trả lời vì nàng biết rõ đây chính là chiêu khích tướng của Yến Nhi. Nếu nàng tỏ rõ thái độ bực tức thì chính nàng đã trúng kế của ả ta rồi.
– Cám ơn Yến phi nương nương đã quan tâm cho muội.
– Cùng là chị em với nhau cả mà. Sau này trong cung có ai ăn hiếp muội thì hãy báo cho ta biết nhé. Cùng là phận nữ nhi nên ta hiểu cảm giác của muội. Thôi ta hồi cung đây, không làm phiền muội nghỉ ngơi nữa.
– Vâng, cung tiễn nương nương.
– Minh Châu này.
– Vâng?
– Sau này cứ gọi ta là tỷ tỷ, chứ đừng nương nương này nương nương nọ, ta không câu nệ việc xưng hô như những người khác đâu. Dù ta có vào cung trước muội thì ta cũng chỉ là phi tần như muội thôi.
– Vâng, muội đa tạ sự ưu ái của Yến tỷ.
– Đừng khách khí với ta như vậy.
Yến phi mỉm cười thật đẹp, rồi nàng quay lưng bỏ đi.
Chờ cho nàng ta đi khỏi thì Như Ý mới mạo muội lên tiếng.
– Thưa….
“Rõ là giả mèo khóc chuột. Ta dư biết ả ta tới đây với mục đích gì mà. Hứ, cùng là phận nữ nhi, là phận phi tần của vua… Ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra chính ngươi cũng từng là kẻ muốn bài trừ ta ngay ngày đầu tiên ta bước chân vào hậu cung này sao?”
– Tỷ tỷ, tỷ không khỏe à?
Như Ý lo lắng nhìn Minh Châu.
– Ta không sao, em lấy cho ta thau nước lạnh. Tự dưng ta muốn lau mặt cho tỉnh táo.
– Dạ vâng.
Chờ Như Ý đi khỏi thì Minh Châu bắt đầu suy tính tiếp.
“Nhưng những lời ả ta nói không hẳn là chẳng có giá trị. Tài nhân hồi hương à? Hay lắm, ta sẽ tới bàn với Minh Ngọc về chuyện này. Nó là tiểu đệ tốt của ta nên chắc chắn là nó sẽ phải nghe lời ta…… Sẵn tiện, ta sẽ thử khuyên nó trà trộn vào đám tài nhân để xuất cung và khỏi phải ở đây làm phiền đến ta nữa.”
– Thưa, khăn lau đây ạ.
– Ừ, em để đó cho ta.
“Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là kiếm cách nào để tiếp cận nó. Ngay cả chỗ ở của nó ta còn không biết nữa thì làm sao mà đến đó được?”
Nàng khẽ đăm chiêu suy nghĩ, rồi bỗng nàng nhìn sang Như Ý và hỏi.
– Như Ý này, em có biết Minh Ngọc, tiểu đệ của ta đang ở chỗ nào không?
– Dạ thưa, em không biết ạ. Vì nhiệm vụ của em chỉ là ở hậu cung nên em chẳng khi nào có cơ hội bước ra ngoài cả.
– Vậy ra Minh Ngọc không phải ở hậu cung à?
“Hoàng cung rộng lớn thế này muốn tìm một người không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng cái gì Minh Châu này muốn thì chắc chắn sẽ phải thực hiện được.”
Nàng để lộ một nụ cười thật đẹp nhưng cũng thật đáng sợ.
Có lẽ những ngày tháng sau này của Hạ Minh Ngọc sẽ không còn được yên bình như trước nữa.
– Thưa hoàng hậu nương nương, chẳng phải người cũng không ưa gì cái tên Hạ Minh Ngọc sao?
Tiểu tỳ nữ đi chung với hoàng hậu lẹ miệng hỏi.
– Con a đầu này, chỉ được cái tò mò chuyện của người khác thôi.
– Xin nương nương tha tội, nô tỳ không có ý đó nhưng mà….
– Sao?
Hoàng hậu mỉm cười khuyến khích Tiểu Lam nói tiếp.
– Nô tỳ thấy thật chướng mắt, hoàng hậu xinh đẹp như hoa thế này mà hoàng thượng lại….
– Cẩn thận lời lẽ của ngươi đó. Nên nhớ hoàng đế trọng dụng ai hay phế truất ai đều không phải việc mà chúng ta có thể can thiệp đến.
– Nhưng dù sao đi nữa thì nô tỳ cũng không ưa gì cái tên Hạ Minh Ngọc ấy. Nô tỳ nghe nói hắn ta rất hay ngạo mạn và tỏ vẻ ta đây, hắn ta còn không coi ai ra gì nữa…
Tiểu Lam cố tình kể xấu Minh Ngọc thật nhiều để nhằm mua vui cho chủ nhân của mình.
– Có nhiều lúc ngươi không thích nhưng ngươi cũng phải tỏ vẻ là thích. Vì đó là món vật yêu quý của vua nên dù muốn hay không nó cũng vẫn là thứ đẹp nhất.
“Tất nhiên…. Trừ phi là do chính tay ta phá hủy nó….”
Trên gương mặt lạnh lùng ấy bỗng đâu lại nở ra một nụ cười đáng sợ.
– Nô tỳ ước gì nô tỳ có thể đuổi cái tên Minh Ngọc ấy ra khỏi hoàng cung được.
– Con a đầu này đúng là to gan mà…
Tuy miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt hoàng hậu vẫn ra chiều thích thú trước câu nói của Tiểu Lam. Và hiển nhiên Tiểu Lam biết điều ấy nên nàng lại càng ra sức tâng bốc bà nhiều hơn.
…………
– Ta không muốn mất đi một tâm phúc như ngươi chút nào cả, vì ngươi lúc nào cũng hiểu ý ta và cũng rất giỏi làm cho ta vui nữa.
– Nô tỳ đa tạ hoàng hậu khen ngợi. Thật nô tỳ chẳng xứng chút nào với lời khen của người.
– Người Khiết Đan luôn chỉ nói đúng sự thật. À, những viên trân châu Tây Hạ hôm qua ta đưa ngươi cất giữ, ngươi có nhớ mang theo nó không?
– Dạ có đây ạ.
– Trân châu Tây Hạ vốn nổi danh là thứ ngọc quý nhất trong tất cả những loại ngọc quý. Ta nghe nói mỗi viên ngọc khi kết tinh đều do máu người nuôi dưỡng mà thành, nhờ thế nên nó mới có được một màu hồng quyến rũ người khác như vậy.
– Dạ vâng, thưa nương nương. Nô tỳ ngày hôm qua đã lau chùi chúng kĩ càng và đặt nó vào chiếc hộp báu mà nương nương dặn.
– Ừ. Bảo ngọc chỉ có thể được cất trong một chiếc hộp tương xứng với nó. Vì vậy nên ta mới phải đặt người ta làm riêng một chiếc hộp trong suốt nhằm tôn vinh nét cao quý của những viên ngọc.
– Dạ.
– Nhưng dù ngọc quý đến đâu đi nữa, một khi ta đã không thích rồi thì số phận của nó cũng chỉ như rơm rác bên đường mà thôi.
– Dạ thưa nương nương….. Nô tỳ không hiểu ý của người ạ…….
– Có những thứ tốt nhất là đừng nên biết, cũng đừng nên ra vẻ thông minh quá.
– Thưa, nô tỳ rõ ạ.
Hoàng hậu khẽ mỉm cười.
– Đưa nó cho ta.
– Dạ.
Tiểu Lam nhẹ cúi người xuống đưa nó cho hoàng hậu. Nhưng thay vì đỡ lấy nó, bà đã cho nó rơi thẳng xuống đất. Tiếng vỡ lớn kèm theo đó là những hạt ngọc xinh đẹp đang bị vấy bẩn khiến cho Tiểu Lam hoảng sợ. Nàng vội vàng quỳ xuống tâu.
– Xin hoàng hậu thứ tội, để nô tỳ nhặt lại cho người.
Tiểu Lam vừa xin tội vừa nhanh tay nhặt lấy những hạt trân châu gần đó nhất.
– Không cần đâu. Cứ để đó đi, một chút nữa sẽ có một màn kịch hay cho chúng ta xem.
Hoàng hậu ra dấu cho Tiểu Lam đứng dậy. Rồi cả hai nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.