Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 20


Đọc truyện Hoàng Ân Nhộn Nhạo – Chương 20

Lúc Tống Cẩn đến chỗ máy ATM  để rút tiền thì Triệu Tiêu đi phía sau anh, một tấc cũng không rời, Tống Cẩn quay đầu lại nhìn cô, Triệu Tiêu liền nhe răng cười với anh, sau đó tiếp tục quan sát Tống Cẩn.

Thời điểm Tống Cẩn muốn nhập mật mã vào, anh liếc mắt nhìn Triệu Tiêu một cái, Triệu Tiêu tiếp tục cười nhìn anh nhưng hai mắt lại không hề quay đi nơi khác một chút nào.

Tống Cẩn nhập mật mã vào rất nhanh, sau đó trên màn hình hiện ra một dãy số, Triệu Tiêu chớp mắt hai cái: “Hoàng Thượng, anh thật giàu có quá đi.”

Tống Cẩn hừ một tiếng rồi cầm hơn 300 đồng đưa cho Triệu Tiêu, Triệu Tiêu nắm chặt lấy 300 đồng mà anh đưa cho, trong lòng nhất thời dâng lên một niềm hạnh phúc khi được làm công ăn lương giúp việc cho anh.

Mộ Thanh dẫn cô tới một tiệm làm tóc tương đối khang trang, bên ngoài tiệm đang có các hoạt động quảng cáo, có một cậu trai trẻ nhiệt tình mời hai cô vào, Mộ Thanh so với Triệu Tiêu càng có vẻ sành sõi chuyện đời hơn nhiều, cô ấy hỏi giá trước rồi bắt đầu mặc cả, cuối cùng thì giá cả đã được quyết định là  “một quả đầu giá 250 đồng”.

Sau khi gội và sấy khô tóc xong, người thợ làm tóc nhìn Triệu Tiêu một lượt rồi nói: “Em gái à, thật ra tiệm của chúng tôi vừa mới có thêm dịch vụ mới, đó chính là uốn tóc kiểu gợn sóng.”

Triệu Tiêu nghĩ đến quả đầu mỳ ăn liền bi kịch của lần trước nên lắc lắc đầu ngay lập tức.

Người thợ làm tóc vẫn khuyên bảo cô một hồi, sau đó đưa cho cô xem quyển album bản mẫu.

Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào cuốn album, kiểu tóc mẫu trong đó là kiểu tóc uốn lọn hơi xoăn, cộng thêm người mẫu nữ có chiếc cằm nhọn hoắt nên trông rất đẹp.

Triệu Tiêu quay sang hỏi Mộ Thanh: “Cậu nghĩ mình uốn xoăn thì thế nào?”

Mộ Thanh: “Đẹp thì có đẹp, nhưng nhà trường không cho phép đâu, mà cho dù có cho đi nữa thì Tống Cẩn nhà cậu sẽ đồng ý sao?”

Đúng là không được Tống Cẩn ân chuẩn thì Triệu Tiêu cũng không dám thay đổi ý định, cô thở dài nói: “Không cần uốn đâu, chỉ cần duỗi nóng là được rồi.”


Trong số các phi tần ở hậu cung, Cố Ấu Dung được công nhận là người có mái tóc đẹp nhất, bởi  vì tóc của cô ta vừa đen bóng mà lại vừa thẳng, còn tóc của Triệu Tiêu thì lại quá mỏng, cộng thêm một điều nữa là không đủ đen mượt, cho nên lúc Lục Quán búi tóc cho cô thành các hình dáng thì vẫn không đạt được hiệu quả “Giọt sương trên mái tóc.”

Bởi vì tóc của cô không đủ đen cho nên mỗi lần Lục Quán chải tóc cho cô thường sẽ nói hai câu: “Xét về mắt, mũi, miệng của Nương Nương chúng ta thì không hề thua kém vị Nương Nương kia, chỉ có mái tóc này thì lại không đen bóng bằng, Hoàng Thượng của chúng ta có tiếng là người  thích những mái tóc đen dài, nhưng mỗi lần nô tỳ nấu canh Hà Thủ Ô thì Nương Nương lại không thích uống, hiện giờ Hoàng Thượng đã có một bóng trăng khác nên không thèm đến cung của chúng ta nữa, thật sự là nô tỳ tức sắp chết rồi, trái lại Người còn có thể tỏ vẻ như không có chuyện gì được hay sao…”

Duỗi tóc xong, Triệu Tiêu đưa tay sờ vào mái tóc mới sáng bóng của mình, trong lòng liền nghĩ thầm, so với Hà Thủ Ô thì duỗi nóng ở nơi này còn lợi hại hơn nhiều.

Triệu Tiêu cầm một lọn tóc để lên mũi ngửi thử, chỗ không tốt duy nhất ở đây chính là sao lại nghe ra có mùi khét vậy nhỉ?

Làm tóc xong, Mộ Thanh lại dẫn Triệu Tiêu đi dạo phố, Triệu Tiêu thích nhất là đi đến các chỗ bán đồ trang sức hoặc đồ trang điểm… Mộ Thanh hay nói rằng cô không có khiếu thưởng thức gì cả, sau đó cô ấy bèn lấy Tần Tử Lâm ra làm gương: “ Cậu có biết bọn tớ thích xài hiệu gì nhất không, chính là hàng cao cấp hay hàng nhập khẩu đấy.”

Triệu Tiêu “À…” một tiếng rồi bỏ hộp phấn trên tay xuống, cô cảm thấy phấn ở nơi này so với đồ tiến cung hằng năm còn mịn hơn rất nhiều.

Mộ Thanh  lôi Triệu Tiêu đang mất hồn ra khỏi quầy mỹ phẩm rồi đi tới tiệm bán đồ nội y.

“Tiêu Tiêu à, sự thay đổi phải bắt đầu từ bên trong trước đã.” Mộ Thanh chọc chọc eo cô xong thì kéo Triệu Tiêu đang đứng tần ngần trước cửa vào bên trong.

Má Triệu Tiêu phiếm hồng, không kiềm được mà nhìn trái ngó phải, lúc cô mới tới đây được hai năm thì mới bắt đầu mặc nội y của nơi này, lúc trước cô vẫn không hiểu tại sao phụ nữ ở đây lại không mặc yếm, về sau khi chạy xong 800m trong lúc học thể dục, rốt cuộc Triệu Tiêu đã hiểu ra vì sao cô lại không thể hỏi Tống Cẩn điều này.

Hai năm qua, loại nội y mà cô mặc là đồ phổ thông mà mẹ Triệu đã mua cho, chất liệu là vải bông cotton màu trắng, cho nên khi Triệu Tiêu nhìn thấy các loại nội y làm bằng vải ren hoặc lụa mỏng sặc sỡ đủ màu sắc bên trong thì mắt cô đã trợn trắng cả lên.

Buổi tối thứ bảy, sau khi về đến nhà xong, Triệu Tiêu liền lén lút mặc chiếc nội y mới mua vào, bên trong chiếc áo lót có độn bông, cô soi gương thật lâu, mãi mà không chịu ra khỏi phòng cho đến khi mẹ Triệu lên gõ cửa: “Tiêu Tiêu à, con ở nhà giữ nhà nhé, mẹ và ba con ra ngoài tản bộ một chút..”


Triệu Tiêu nép sát vào cửa, trả lời lại: “Dạ…con biết rồi ạ.”

Ba Triệu mẹ Triệu không ở nhà, Triệu Tiêu đứng trước gương nhìn bản thân mình chằm chằm, nhìn đi nhìn lại, liếc mắt xuống…Đột nhiên Triệu Tiêu nghĩ tới chuyện vượt rào, cô liền bụm mặt lại, tâm tình vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.

Phụ nữ ở Đại Kỳ rất chú trọng vòng một của mình, cho nên kiểu dáng áo của bọn họ chính là eo thì ngày càng lên cao còn cổ áo thì kéo ngày càng thấp xuống. Triệu Tiêu tự vạch áo của mình ra xem, Mộ Thanh nói rất đúng, có vài thứ nên ép thì cần phải ép cho có.

Điện thoại đặt trong phòng khách vang lên, Triệu Tiêu chạy ra nghe điện thoại, vừa đặt ống nghe lên thì đã nghe thấy giọng nói không mấy vui vẻ của Tống Cẩn truyền đến: “Có phải làm tóc xong cũng đem não bỏ đi luôn rồi không, hôm nay không cần làm bài tập luôn sao?”

Triệu Tiêu tức giận cúp điện thoại, cô không hề đem đầu óc bỏ đi mà, chỉ là làm tóc dài quá ngực thôi, lại ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, cô thấy cũng còn sớm nên mặc áo khoác vào và mang sách vở tới nhà Tống Cẩn.
Tống Cẩn ra mở cửa cho cô, hôm nay chỉ có một mình anh ở nhà, anh đã thay đồng phục của trường ra, trên người mặc một chiếc áo màu sẫm cùng với quần dài màu xám, dùng tư thái cao quý đứng trước mặt Triệu Tiêu.

Triệu Tiêu cố ý để cho Tống Cẩn xem tóc mình mới làm, cô lập tức hơi nghiêng đầu, những sợi tóc xinh đẹp liền theo bả vai trượt xuống, Triệu Tiêu đã soi gương luyện tập tư thế này rất nhiều lần rồi, hiệu quả về mặt thị giác cũng không tệ lắm.

Kết quả là Tống Cẩn không những nhíu mày mà còn nhíu mũi: “Em dùng dụng cụ kẹp than nóng để làm tóc à? Sao lại có mùi khét thế này?”

Triệu Tiêu vén tóc lên: “Không phải mùi khét, người làm tóc nói đây là mùi thuốc duỗi tóc.”

Tống Cẩn ngước mắt lên, anh đưa tay sờ tóc cô, đầu ngón tay nắm lấy một lọn tóc đẹp, nhưng vẻ mặt của anh vẫn giữ nguyên như cũ: “Duỗi thành ra thế này, tiền tiêu vào đúng thật là phí phạm quá đi.”

Triệu Tiêu: “….”


Ở phòng của Tống Cẩn, Triệu Tiêu đã làm xong hết một bài tập, lúc thu thập này nọ để chuẩn bị trở về, cô mạo muội gọi Hoàng đế lại, Tống Cẩn nhìn cô từ trên xuống, sau đó chỉ chỉ vào ngực cô: “Chuyện gì đã xảy ra thế…”

Ở trong hậu cung Đại Kỳ, thủ đoạn mà những người phụ nữ sử dụng để tranh thủ tình cảm của Hoàng đế ngày một lợi hại hơn, lúc Đại Kỳ bắt đầu thịnh hành vẻ đẹp đẫy đà, đúng là đã có người làm cho ngực mình lớn lên, nhưng vì kỹ thuật quá kém mà hiệu quả nhìn rất vụng về, nhìn kỹ vài lần thì sẽ phát hiện ra đó là đồ giả ngay.

Sau khi đến nơi này, Triệu Tiêu cảm thấy mình được trở thành phụ nữ đúng là rất hạnh phúc, bra không chỉ có tác dụng nâng ngực thôi đâu, Mộ Thanh còn nói với cô rằng nó còn giúp cho ngực cao hơn chút nữa, có thể biến cup A thành các loại cup mà bạn mong muốn.

Triệu Tiêu  xấu hổ nói với Tống Cẩn là mình đã thay loại nội y khác, sau đó cô giả ngu hỏi anh: “Làm sao vậy?”

Tầm mắt Tống Cẩn dừng lại trên ngực cô một chút, nhưng có lẽ cảm thấy khó mở miệng nên không hỏi tiếp, khi cô rời khỏi, anh mới dặn dò: “Tiêu Nhi à, chú tâm hơn nữa vào chuyện học tập đi.”

Buổi tối, Triệu Tiêu nhớ lại lời mà Tống Cẩn đã nói, chẳng lẽ anh cảm thấy là cô đang phung phí tâm tư để dụ dỗ anh hay sao, nếu như lúc này còn ở Đại Kỳ thì còn dễ nói, nhưng mà ở đây chỉ có một mình cô là phi tần, cô không cần phải tranh thủ tình cảm, cô không hề có động cơ để dụ dỗ anh đâu.

Ngày Chủ Nhật, trước khi phải trở về trường học, ba Triệu nói với Triệu Tiêu: “Nếu như lần thi cuối kỳ này mà con có thể có tên trong hạng mười mấy thì ba sẽ khen thưởng con bằng một chiếc điện thoại di động.”

“Thật sao?”

Ba Triệu để tờ báo xuống: “Ba đã từng lừa gạt con chưa?”

Triệu Tiêu vẫn luôn nhớ mãi không quên mẫu quảng cáo về chiếc điện thoại di động khảm vàng và kim cương đó, nhưng lần trước ba Triệu lại dùng một cái máy chơi game để thay thế, ở trong lòng Triệu Tiêu mà nói, Cố Nhất Minh còn đáng tin hơn ba Triệu nhiều.

Ba Triệu vui vẻ nói: “Chỉ cần con không nằm dưới hạng chót thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được.”

Mọi chuyện đã được quyết định như vậy, sao hôm nay ba Triệu lại hào phóng với cô như vậy nhỉ, lại muốn mua điện thoại di động cho cô cớ đấy, sau đó trong lúc ngồi xe bus với Tống Cẩn trên đường trở về trường, rốt cuộc Triệu Tiêu đã biết vì sao ba Triệu lại hào phóng như vậy, bởi vì ba Tống đã mua cho Tống Cẩn một chiếc điện thoại màu trắng.

Trên xe bus, đầu ngón tay của Tống Cẩn chưa từng rời màn hình một phút nào cả, Triệu Tiêu hâm mộ nhìn thấy bên trong có một con chim màu trắng, đầu rất to đang vỗ cánh bay phịch phịch nhưng lại bị rớt rất nhiều lông. Triệu Tiêu mở miệng hỏi: “Anh đang chơi cái gì vậy?”


Tống Cẩn không nói lời nào, bình thản nhìn cô một cái rồi giơ điện thoại ra: “Đây là một trò chơi, chim và ếch đại chiến với nhau, anh chọn phe chim, trên đường bay chim có thể biến thành một loại đại pháo để công kích thành lũy của ếch.”

Triệu Tiêu há hốc mồm cảm thán: “Thật thần kỳ.”

Tống Cẩn bình thản nói: “Đúng là như vậy, trẫm chơi vài giờ nên giờ cũng đã qua cửa rồi.”

Lúc xuống xe bus, Triệu Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, cô liền lôi kéo góc áo của Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, Người cho nô tỳ mượn chơi một lát đi.”

Tống Cẩn không để ý tới cô, tiếp tục sải chân dài đi về phía trước, đến lúc đi tới chỗ góc cầu thang, anh đột nhiên mở miệng: “Nếu thành tích cuối kỳ có tiến bộ thì hãy thương lượng tiếp.”

Lại thương lượng tiếp, buổi tự học buổi tối Triệu Tiêu nằm úp sấp trên bàn viết từ vựng tiếng Anh, bởi vì không muốn bị tóc che khuất tầm mắt nên cô đã kẹp lại bằng một chiếc cài tóc nhỏ.

Cố Nhất Minh quay sang nhìn cô, cậu thấy mái tóc đen dài cực kỳ đẹp mắt của Triệu Tiêu đang thòng xuống ngực, trên mái tóc cô là chiếc kẹp thủy tinh lóng la lóng lánh, liền cảm thấy tim sắp nhảy vọt lên cổ họng rồi.

Đúng là một cô bé xinh đẹp mà tâm tư lại vô cùng thuần khiết nữa chứ, Cố Nhất Minh giả vờ vô ý mở miệng hỏi: “Triệu Tiêu, cuối tuần này muốn đi chơi trượt băng không?”

Triệu Tiêu quay đầu sang: “Hả?”

Cố Nhất Minh: “Tôi có vé vào cửa miễn phí này.”

Triệu Tiêu: “Có mấy cái vậy?”

Sân trượt băng chính là sản nghiệp của nhà cậu mà, Cố Nhất Minh phiền não suy nghĩ một chút: “Có nhiều lắm.”

Triệu Tiêu ngẫm nghĩ một lát: “Có được dẫn người thân theo không vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.