Họa Thủy Từ Đâu Tới

Chương 18


Đọc truyện Họa Thủy Từ Đâu Tới – Chương 18

Edit: kaylee

Ừ, mấy ngày nay Tát Cách Hán giống như thật có chút vội, nhớ lại thì tối qua còn tới muộn một chút, tới chỗ nàng liền ngủ, ngay cả nói cũng không nói một câu. Sáng sớm hôm sau còn không có thấy người liền lại đi lâm triều rồi.

Đã nói làm Vương có gì tốt, mỗi ngày đều bận làm việc, cũng không phải là đi làm, mặc dù thời gian trước hắn thật biết điều mà sửa thành chín giờ thượng triều, không có ở lúc bốn giờ sáng phải bò khỏi giường, nhưng kể từ nàng viết ra một chút đạo trị quốc mà mình học được ở trên sách lịch sử, sau khi Tát Cách Hán nhìn xong liền giống như là đào được bảo tàng (kho báu, của quý được chôn giấu), không kịp chờ đợi muốn sử dụng những thứ này thật tốt.

Quả nhiên nam nhân vẫn là có hùng tâm tráng chí thì tốt hơn, nhìn đến hắn bận rộn như vậy, dáng vẻ rực rỡ như vậy, thật rất phù hợp câu nói trong quảng cáo trên TV kia — nam nhân nghiêm túc đẹp trai nhất.

Như vậy so sánh ra, mình, vị Hoàng Hậu này liền phải làm việc chăm chỉ hơn đấy.

Chỉ là hình tượng hồng nhan họa thủy, mị hoặc quân này, vẫn là làm cho nàng đứng đầu trong bảng xếp hạng bát quái (tám chuyện) ở dân gian.

Mặc dù ở trong bữa tiệc nàng làm ra náo động lớn như vậy, thay quốc gia nói lên chính sách vượt trội như vậy, nhưng không ai để ý, mọi người chỉ nghe được, chỉ để ý bát quái nàng một câu làm Tể Tướng tức đến mức ngất đi.

Ai! Cái thời đại này không có phóng viên, không cách nào mở cuộc họp báo giải thích, thật là oan chết nàng!

Chỉ là…… Nếu như không có nàng nhân vật số một này ở đây, sợ rằng cọc gỗ ngây ngô kia sẽ trở thành mục tiêu duy nhất của mọi người, cho nên thân là một nữ nhân sau lưng Đế Vương vĩ đại, thay hắn gánh một chút oan ức vậy……

Cũng không thể chỉ trích nhiều thêm!

Nhiều lắm là đợi đến lúc quốc gia giàu có, dân chúng đều có thể ăn no mặc ấm xong, còn có tiền dư có thể đi du lịch vòng quanh nước, kêu hắn theo nàng, bồi thường — du lịch trăng mật!

“Tiểu Trà.”

“Có nô tỳ.”

“Chúng ta tới làm bữa ăn khuya Vương thích ăn đi!”


Dù là yêu nghiệt hồng nhan họa thủy, mê hoặc hôn quân, cũng phải có năng lực có thể mê hoặc Vương chứ?

Lại nói Vương lão công này là chính nàng tự mình chọn trúng, cũng không thể có chuyện sơ xuất gì, dù sao thân thể của lão công là hạnh phúc căn bản của lão bà, mệt muốn chết thì sẽ không tốt, ha ha!

Đi ở trên hành lang có ánh trăng, Lam Bán Hương cảm thấy có loại cảm giác rất lãng mạn.

Lần sau có cơ hội nhất định phải cùng Tát Cách Hán tay trong tay tản bộ (đi dạo) ở dưới ánh trăng, giống như là một đôi vợ chồng già, tay trong tay nói: “Lão gia, ngày mai ăn chay nha!” Nàng luôn luôn rất hâm mộ bộ dáng phu thê ân ái kia.

Lam Bán Hương và tiểu Trà cứ như vậy câu có câu không, vừa trò chuyện vừa đi tới Thiên đế cung.

“Nương nương, chắc chắn Vương sẽ rất vui vẻ.”

“A, tại sao?”

Bởi vì nương nương người chủ động đối tốt với Vương nha! Nhưng tiểu Trà chỉ dám nói nhỏ những lời này, bởi vì mọi người đều biết Vương đối với Hoàng Hậu sủng ái đã đến trình độ vô pháp vô thiên, bên ngoài truyền đi cũng rất khoa trương, nói Hoàng Hậu nhất định dùng rất nhiều thủ đoạn mới có thể bắt được trái tim của Vương.

Thật ra thì đại cung nữ nàng đây ở bên cạnh thấy rất rõ ràng, Hoàng Hậu nương nương lười vô cùng, căn bản cũng không cần lấy lòng nịnh bợ Vương giống như những nữ nhân vọng tưởng muốn làm phi tử kia, nàng thậm chí còn cứ như vậy hùng hồn gây gổ với Vương, giống như hai người là….. Ngang hàng. 

Hai chữ “Ngang hàng” này là nàng thường thường sẽ nghe được Hoàng Hậu nương nương nói, là chỉ mỗi người đều là giống nhau đấy, không thể tùy tiện bị khi dễ hoặc là tùy ý đi khi dễ người.

“Bởi vì Vương rất đau Hoàng Hậu nương nương nha, nếu biết Hoàng Hậu nương nương tự mình làm những thứ “vịt Đông Sơn” này nhất định sẽ rất vui mừng.

Vương rất ít cười, người ngoài muốn nhìn thấy Vương cười càng thêm khó khăn, nhưng mà tiểu Trà lại thấy rất nhiều lần, đương nhiên tất cả đều là công lao của Hoàng Hậu nương nương.

Hoàng Hậu nương nương làm ra rất nhiều đồ kỳ quái, nghe nói Vương đều là vui mừng ăn, còn chỉ định Hoàng Hậu nương nương phải tự tay đút cho hắn ăn, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra.


Hơn nữa nàng cũng có lộc ăn có thể ăn được ” vịt Đông Sơn “, thật là ăn thật ngon.

Trên căn bản nàng thật hoàn toàn tin tưởng Hoàng Hậu nương nương tuyệt đối không phải là yêu nghiệt chuyển thế gì, mà là thần tiên, bởi vì thức ăn mà Hoàng Hậu nương nương làm ra đều rất ngon, tiểu Trà nàng chưa từng thấy cũng chưa từng ăn. (L: bó tay, chỉ vì làm được thức ăn ngon nên là thần tiên??? Suy nghĩ của bạn cung nữ này đơn thuần quá đi ~~)

Cái loại mỹ vị đó quả thật làm cho người ta rớt nước miếng đầy đất, khiến tiểu Trà mỗi lần ăn được đều có một loại kích động muốn cảm động khóc lớn.

Loại mỹ vị không thuộc về nhân gian này, nhất định là đến từ trên trời!

“Kỳ quái, tại sao không có nhìn thấy Lý tổng quản?” Tiểu Trà không hiểu hỏi.

Trong lúc các nàng đến gần Ngự Thư Phòng, lại có chút kinh ngạc vì hoàn toàn không có người ở bên ngoài phục vụ?

Mặc dù Lam Bán Hương cho là trong nội cung phải tiết kiệm người hầu, cần kiệm trị gia, nhưng cũng không thể ngay cả bên người Vương cũng giảm biên chế (cắt giảm nhân sự) chứ?

“Kỳ quái, làm sao sẽ không có ai?” Tiểu Trà nói ra nghi ngờ trong lòng.

“Chẳng lẽ……” Có thích khách?!

Lam Bán Hương trong lòng giật mình, không để ý đến lễ tiết gì, túm váy lên liền xông vào trong Ngự Thư Phòng, “Vương?!”

Vừa vào đến Ngự Thư Phòng, lại phát hiện sớm không có một bóng người.

“Có thể Vương không ở nơi này hay không?” Tiểu Trà cũng đi theo vào.


Lam Bán Hương chậm rãi đi tới trước mặt bàn, đưa tay sờ sờ ấm trà trên bàn, còn có chút nóng, đại biểu mới vừa rồi còn ở đây.

Vừa lúc đó, hình như nàng nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ nhân.

“Nương nương……” Tiểu Trà cũng đã nghe thấy, đồng thời nàng cũng thấy thân thể của Hoàng Hậu nương nương cứng lại, sắc mặt có chút hốt hoảng nhìn phía sau Ngự Thư Phòng.

Đằng sau có một gian phòng là nơi Tát Cách Hán nghỉ ngơi, đây cũng là nơi bọn hắn đã từng thân thiết, nhưng mà bây giờ hình như không chỉ có nàng cùng hắn âu yếm, còn thêm người khác……

“Nương nương……”

Lam Bán Hương dùng ánh mắt sắc bén ngăn tiểu Trà lên tiếng, sau đó đi tới hậu điện.

Sau khi nàng thấy rõ trên chiếc giường lớn trong điện kia có bóng người, hơn nữa không phải một người, mà là hai người, còn đang làm cái loại động tác luật động đó thì nàng đột nhiên cảm thấy thật là muốn ói.

Đã từng nàng cảm thấy vui sướng lúc người nam nhân kia ở trên thân mình đong đưa, mang đến khoái cảm mất hồn nhất, nhưng khi hắn cũng đong đưa ở trên người người khác, lại mang đến một loại đau đớn tê liệt.

Nhanh một chút chạy đi! Lam Bán Hương, ngươi biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, tại sao không xoay người rời đi, còn phải tiếp tục đi tới đây?

Phải biết trai gái yêu nhau, nhất là vợ chồng, một khi bắt gian tại giường giống như tuyên cáo vạch mặt, đến lúc đó có làm cái gì cũng không cách nào bù lại! (L: để từ ngữ hiện đại nhé, chị Hương đang suy nghĩ theo hướng hiện đại nên lee để vậy)

Nhưng…… Nàng lại không cách nào dừng bước.

Lòng của nàng giống như núi lửa không ngừng sôi trào, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bộc phát ra.

Mặc dù bước chân nặng nề giống như là buộc khối sắt, nhưng hãy để cho nàng đi tới bên giường, mắt mở thật to nhìn cẩu nam nữ trước mắt. “Các ngươi đang làm gì?”

Cuối cùng nàng vẫn là phối hợp diễn xuất loại kịch tình này, hơn nữa phát hiện mình diễn rất nhập vai.

Không! Phải là nói, bây giờ nàng vô cùng dung nhập vào nhân vật Đại Lão Bà bắt gian này, tình hình giống như trước mắt này, nàng không thể tự lừa gạt những gì mình thấy được lúc này có thể là một trò đùa ác nhàm chán.


Nhưng…… Tại sao trò chơi chỉnh người này lại chân thật như vậy, tại sao vẫn chưa có người nào nhảy ra nói: hắc, mời nhìn ống kính bên kia, ngươi gặp tiết mục chỉnh người ” Hoan nhạc hạ hạ khiếu (*) ” rồi!

(*) hoan nhạc hạ hạ khiếu (nguyên văn欢乐夏夏叫): tên tiếng anh là “Just for laughs” là một chương trình thực tế gây cười có tác dụng  giải trí 

Giọng nói lạnh lùng của nàng vang lên trong căn phòng dây dưa mập mờ, nghe giống như là âm thanh tới từ địa ngục, âm lãnh thê thảm.

“À? Tỷ tỷ?!”

Tiếng “Tỷ tỷ” này, hoàn toàn làm lửa giận trong lòng Lam Bán Hương bị kích thích bộc phát.

Tỷ tỷ cái gì? Ai là tỷ tỷ của ngươi! Lam Bán Hương rất muốn lớn tiếng rống như vậy, nhưng đôi môi lại mân càng chặt hơn.

Nữ nhân nằm ở trên giường thấy Lam Bán Hương đứng ở bên giường, bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng nam nhân trên giường lại không có dừng lại, như cũ không ngừng luật động ở trên người nữ nhân.

“Tát Cách Hán!” Lam Bán Hương xông tới dùng sức kéo hắn ra, hai mắt của hắn đỏ lên còn có vằn vện tia máu, làm cho hắn thoạt nhìn tràn đầy kích tình, tràn đầy dục vọng.

Lúc nam nhân tràn đầy dục vọng, gương mặt yêu thích tràn đầy kích tình như vậy, cũng nên nàng một người độc hưởng, tại sao có thể để  nữ nhân khác thấy?

“Hương Hương” Ánh mắt của Tát Cách Hán hình như rất cố gắng muốn tập trung tiêu cự, nhưng mặt của Lam Bán Hương lại biến ảo thành nhiều cái.

“Chúng ta xong rồi!” Nàng hung hăng quăng cho hắn một cái tát.

Bỏ lại một câu nói như vậy, Lam Bán Hương cắn răng duy trì tôn nghiêm cuối cùng sải bước đi ra ngoài, mà sau lưng tiểu Trà cũng sắc mặt tái nhợt đuổi kịp.

Một cái tát này đánh tỉnh Tát Cách Hán, nhìn bóng lưng tức giận rời đi của Lam Bán Hương, lại nhìn đến bản thân trên người xốc xếch, còn có cái loại cảm giác nóng ran quái dị trong cơ thể đó, chuyện này……

Tát Cách Hán nhìn nữ nhân run rẩy trên giường, lửa dục trong mắt trong nháy mắt rút lui, thay vào đó là sát khí bén nhọn.

Lý Ngọc Bình, nữ nhi bảo bối của Lý Tể Tướng, ban đầu là người có thể được chọn làm Hoàng Hậu trong hậu cung của hắn. Nhưng sau khi hắn có Lam Bán Hương, liền sẽ không nghĩ muốn bất kỳ nữ nhân nào. Không nghĩ tới hôm nay Lý Ngọc Bình theo Lý Tể Tướng vào cung, kết quả Lý Tể Tướng không thấy bóng dáng, nàng lại ở trên giường của hắn…… 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.