Hoa Ngọc Lan

Chương 3: Kế Hoạch Cưa Cẩm


Bạn đang đọc Hoa Ngọc Lan – Chương 3: Kế Hoạch Cưa Cẩm


Tối nay bố mẹ cùng đứa em gái về quê , ngồi ăn cơm một mình mà thấy nản , cảm thấy 1 chút cô đơn , 1 chút hồi hộp , lát nữa sẽ kéo dài câu chuyện qua tin nhắn với em MA như thế nào đây , tay mân mê chiêc điện thoại cứ mở ra rồi lại khóa bàn phím lại , haiz , thở dài 1 tiếng , mình là thằng con trai cơ mà , có gì mà phải xoắn thế nhỉ, bình tĩnh lại nào , cứ cho nó tới đâu thì tới đi , nhưng cái suy nghĩ đấy cũng chỉ giúp con người tôi quên đi nhiệm vụ với cái điện thoại trong 1 lúc .
Nhìn lên màn hình điện thoại 7h15 , giờ sớm quá , chắc nó cũng chưa đưa điện thoại cho e MA đâu, mà e MA chắc cũng chưa đi học thêm về , ngồi xem thời sự chút vậy..
….. thời gian trôi lâu , thật lâu , lại nhìn đồng hồ , 7h45 , xem nốt dự báo thời tiết với tin thể thao rồi lên học vậy, chứ cứ như thế này có đến chết non mất , hạ quyết tâm vứt cái điện thoại ra 1 góc , đặt báo thức 9 giờ để còn nhớ mà nhắn tin …. ‘Dự báo không khí lạnh tràn về,phía tây bắc bộ mây thay đổi..’ tiếng phát thanh viên vọng ra từ ti vi…. Bất chợt nhìn ra cửa sổ,lại 1 chút suy nghĩ thoáng qua , có lẽ nào mùa đông năm nay sẽ bớt lạnh hơn mọi năm thì sao
“Boong…boong..b..o..o..n..g “ – tiếng chuông đồng hồ điểm 9h , cũng đúng lúc ấy thì tiếng Nokia tune quen thuộc bắt đầu kéo tôi ra khỏi bàn , xoa nhẹ 2 tay vào nhau giúp tôi có thêm chút quyết tâm để thực hiện công việc ….
– Ôi bỏ xừ rồi
tôi tự nói với chính mình , biết hỏi cái gì về tiếng Anh đây , mấy câu trong sách giáo khoa hỏi thì tầm thường quá , cũng phải có chút sĩ diện chứ @@ , lôi đại quyển tiếng Anh nâng cao hồi lớp 7 được bà chị họ cho vốn dĩ vứt xó đã lâu , giở đại 1 trang ( không phải mục lục là được =.= ). Hehe , vậy là mọi khâu chuẩn bị đã xong , giờ thì nhắn tin thôi
– Ê thằng ku , rảnh không giải hộ a mấy câu tiếng Anh ?
lại ngồi tự cười mỉm 1 mình , chắc e MA cũng chả bao giờ nghĩ là mọi việc được sắp đặt A => Z ntn . 5 phút , 10 phút , rồi 15 phút trôi qua , vẫn không có tin rep lại , lại có trục trặc gì nữa đây , 20 phút rồi .Mặt tôi dài ra như cái bơm Không thể kiên nhẫn hơn được nữa , vớ vội điện thoại bàn bấm số …..Tút…Tút….Tút….

– A lô!
– A lô , cháu chào bác , bác cho hỏi bạn Trọng có nhà không ạ ?!!
– Uh , Trọng hả , cháu đợi tí nhé ……
1’ sau có tiếng nhấc máy đầu bên kia ,
– A lô
– A lô , T đây !
– Uh , thằng đệ gọi anh có việc gì đấy , giờ này không ngồi nhắn tin với e MA đi , hay lại xảy ra cái gì rồi
– Đệch , đã nhắn được cái gì đâu …… nhắn gần 30’ rồi mà có thấy rep lại đâu , hay sim chú hết tiền rồi em ấy không nhắn lại được ? – Tôi hỏi mà trong lòng mong nó đừng quên cái quan trọng nhất đấy …
– Đâu , sim tao vẫn còn hơn 20k nữa mà , mày có nhắn tin với nó tẹt cả tối , chỉ sợ không đưa đẩy được chuyện thôi …… ngừng lại lấy hơi nó nói tiếp …. Mà mày để ý làm gì , cứ kệ đi ,được thì được , không được thì mai nhắn tiếp , nhớ là đừng để cho nó biết là tao tạo điều kiện ày đấy , ok , mà cái điện thoại của tao phím ghẻ lở lắm , nó nhắn được 1 tin ày cũng mất 10’ hè hè …. Thế nhé , còn lăn tăn gì nữa không !
– Uh , thôi cứ thế đã , có gì ae gọi sau
Mọi việc cũng không đơn giản như mình nghĩ – tôi tự nhủ , cũng chỉ là 1 người con gái mới quen thôi mà , cũng chưa phải là bạn , mà tại sao tôi lại thấy bối rối , hồi hộp , 1 chút vui vẻ , ấm áp khi gặp em , có phải là tôi đã ….thích em rồi sao , cái cảm giác này mơ hồ đến mức tôi cũng chả biết là thật hay không.Tự nhiên ngồi cười trừ . Cái điện thoại đâu rồi nhỉ , vừa lúc nãy vứt nó vào đống chăn , đấy rồi , 1 tin nhắn
– anh Trọng không cầm máy đâu ạ
Ố ồ , vậy là e MA đang cầm máy và đang nhắn tin với tôi rồi , lúc đấy trong đầu tôi chả suy nghĩ gì , chỉ mong sao rep càng nhanh càng tốt để sớm được nhận thêm tin nhắn từ em:
– Em là em Trọng à , hay hàng xóm Trọng vậy , Trọng có ở đấy không , đưa điện thoại cho Trọng , anh nhờ nó chút việc
– Không ạ , em là bạn a Trọng thôi , em đang mượn điện thoại của a Trọng
– Uh , chết thật a đang định nhờ nó giải hộ bài này ( )

– Em lại đang cầm điện thoại của a ấy , hay a gọi điện thoại bàn cho a ấy vậy
Ôi sh** , không nghĩ đến tình huống này rồi…..
– à , lúc nãy a gọi rồi , bố nó bảo nó ra nhà a họ nó ngủ , hay là em có biết thì làm giúp a nhé …
– Vâng , nhưng mà em không biết nhiều tiếng Anh lắm đâu
Viết 2 câu đã chọn ra ( lâu lắm rồi nên cũng không nhớ câu đấy nữa @@ ) , gửi tin nhắn cho em , 1 câu em làm được , 1 câu thì bảo không chắc ( chắc chọn bừa đáp án) ….
Hỏi thêm được 2 tin nữa thì ngó đồng hồ thấy cũng đã 10h30 rồi, chẳng nghĩ ra thêm đc cái j hay ho cả, tự nhiên nhớ ra dạo này ở trường đang có 1 cuộc thi dành cho cả 3 khối là “olympic các môn học,” có vẻ khá hot; thế là nhắn luôn:
– Em có tham gia cái Olympic ở trường ko M.A?
– Sao a lại biết tên em vậy???
Tự nhiên thấy mình hớ Vì lúc nhắn tin đã xưng hô quái gì đâu…Thế là tôi nhắn lại:
-Anh gặp em 2 lần rồi đấy, chắc em không nhớ đâu , vừa nãy Trọng gọi cho anh rồi , nó bảo cho em mượn máy ( Nhỡ mồm cái mà bị vặn trẹo cả mồm , may mà nhanh trí )
Đợi đến 11h, mốc cả mỏ =.= ko thấy em nó rep, chắc nó đi ngủ rồi…Chán ko để đâu hết, t đi đánh răng.Nằm lên giường,chuẩn bị cắn môi mà ngủ vì nản thì thấy đt sáng:

-Anh tên T đúng ko, hôm nọ a Trọng có gọi tên a mà nên e chỉ biết thế thôi,bố mẹ e không cho dùng đt đâu nên h mới rep anh được, thôi a ngủ đi nha. Bb a!
Mắt tôi sáng lên, vùng dậy cố rep nốt 1 tin:
-Ừ thế cảm ơn em về tối nay nhé, em giỏi tiếng anh thật đấy!Hôm nào anh mời em đi uống nước để cảm ơn nhé
-Thôi cần gì anh, em học dốt tiếng anh lắm, :P, a ngủ ngon, g9!
Tôi cầm máy 1 lúc nữa, mặt cứ ngẩn ngơ, đêm đó mãi ko ngủ đc, cảm thấy lâng lâng khó tả..Tự nhủ rằng đây chính là ng con gái mình phải giành được
Đêm đó 2h sáng tôi mới ngủ được, trong đầu bao nhiêu tính toán, kế hoạch để có thể gặp lại em, cô gái có 1 vẻ dịu dàng khó tả…
Hôm sau, 6h30 mới dậy , tí thì đi học muộn………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.