Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 184: Nhân gian vốn có người chân tình


Đọc truyện Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá) – Chương 184: Nhân gian vốn có người chân tình

“Được rồi, mau nói cho mẹ biết, mấy năm nay các con sống thế nào? Bệnh của Tiểu Ngư sao lại chữa khỏi được?”

Hai mẹ con khóc xong, Diệp Chỉ Yến cũng hiểu khó khăn lắm mới gặp lại được, cứ khóc mãi cũng không tốt, rốt cuộc cố gắng nén thương cảm trong lòng xuống, cố hết sức mỉm cười, nhìn ngắm hai đứa con của mình.

Phạm Bạch Thái nhìn Tiểu Ngư, những chuyện trải qua mấy năm nay, thật sự không phải một hai lời là có thể nói rõ được, hơn nữa trong đó còn rất nhiều mạo hiểm, nó không biết có nên nói cho mẹ biết không.

Tiểu Ngư mỉm cười, đáp qua loa: “Mẹ, bệnh của con tự nhiên mà khỏi, chỉ là sau đó, chuyện trước kia đều không nhớ rõ. Sau này cả nhà tìm một nơi định cư, cha cũng không tùy tiện giúp người nữa, qua mấy năm, cả nhà liền chuyển tới kinh thành.”

“Cha con không tùy tiện giúp người nữa? Cuối cùng… cuối cùng cũng…” Nhớ tới Phạm Thông, Diệp Chỉ Yến nhịn không được có chút bối rối kinh hoảng.

“Mẹ.” Phạm Bạch Thái nhẹ giọng gọi, do dự nói, “Mẹ có nguyện ý gặp cha hay không?”

“Gặp cha con? Nhưng ta hiện giờ…” Diệp Chỉ Yến trong mắt hiện lên một tia sáng khát vọng, nhưng nhớ tới thân phận mình hiện giờ, rõ ràng lại chần chừ.

“Nếu như không tiện thì thôi, vốn dĩ con và Đông Đông cũng chuẩn bị sẵn tâm lý là mẹ sẽ không nhận lại chúng con nữa. Nhưng mẹ vừa nhìn đã nhận ra..” Tiểu Ngư và đệ đệ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười, “Khó xử của mẹ, chúng con hiểu.”

Nàng thật ngây thơ, quá khứ qua đi, tình hình cũng đã khác. Gương vỡ sao có thể dễ dàng hợp lại được?

“Đúng vậy, mẹ, chúng con cũng không trách mẹ.” Phạm Bạch Thái vốn dĩ tốt bụng mềm lòng, thà rằng chính mình chịu đựng,cũng không nỡ để người mẹ mới nhận lại này có một chút không vui.


“Sao mẹ lại không nhận lại các con chứ, chỉ là hiện giờ mẹ đã gả cho người ta. Nếu gặp lại cha con, còn cần phải lão gia đồng ý mới được.” Bất thình lình, Diệp Chỉ Yến mỉm cười, “Có điều các con yên tâm, lão gia biết chuyện quá khứ của ta, cũng biết các con, ông ấy sẽ không ngăn cản ta nhận lại các con.”

Hai tỷ đệ cùng nhìn nhau, trong mắt đều có kinh ngạc.

“Năm đó ta theo Nhị thúc về kinh, sau đó vẫn tìm cách nghe ngóng tin tức của cả nhà ở các nơi có danh y nổi tiếng, nhưng luôn không có tin tức.” Diệp Chỉ Yến thở dài nói. “Tìm như vậy hai năm, Nhị thúc công của các con bỗng nhiên mắc bệnh nặng, trước lúc lâm chung làm chủ đem ta gả cho Lô lang làm vợ kế. Lô lang tuy tuổi lớn một chút, nhưng là người tốt, quen biết Nhị thúc công của các con từ rất lâu rồi, hơn nữa năm đó tìm các con, ông ấy cũng ra sức giúp đỡ rất nhiều.”

“Ông ấy không ngại sự có mặt của bọn con?”

“Không ngại. Đương nhiên là không ngại rồi, ông ấy vẫn nói nếu như tìm được các con, sẽ coi các con như chính con đẻ của mình, chỉ là…” Diệp Chỉ Yến vừa cảm động vừa đau lòng nói, “Chỉ là lão gia nói, ông ấy có thể không tính toán, nhưng giờ ta đã là thê tử của ông ấy, ông ấy sẽ không trả lại cho cha các con, để cho ta lại phải theo cha các con chịu khổ.”

Tiểu Ngư hỏi khẽ: “Ông ấy đối với mẹ tốt không?”

“Tốt, ông ấy đối với mẹ tốt lắm.” Diệp Chỉ Yến không chút do dự trả lời, gương mặt hiện ra cảm xúc hạnh phúc, “Sau khi ta gả cho ông ấy, chỉ sinh ra một đứa con gái, sau đó cũng không có động tĩnh gì, nhưng ông ấy trước sau không nạp thiếp, chỉ nói nếu như tương lai già đi vẫn thế thì cũng là số mệnh không cho có con, lúc ấy tìm họ tộc xin một đứa về làm con thừa tự cũng được.”

“~~~~~~~~ Aaaa edit đến đây buồn nôn quá ta ko chịu đc phải xả một chút… tác giả chả nhẽ đầu bị chập dây thần kinh hay sao? Ông kia biết người ta phụ nữ có chồng lại vẫn đang tìm kiếm gia đình con cái thế kia rồi mà vẫn cưới, có phải rắp tâm trước muốn chiếm đoạt ng ta ko? Ông Nhị thúc biết cháu gái có chồng rồi, cũng chỉ là thất lạc chứ ko phải bị hưu hay góa phụ mà vẫn gả cháu cho người ta, đầu có vấn đề gì không? Bà mẹ kia rõ ràng còn lưu luyến Phạm Thông, còn nói nhớ nhung con cái này nọ, mà ông chú kêu gả là gả, có phải là sợ chú chết thì ko còn người lo cho mình nên đồng ý lấy ông kia hay không? Rõ là một giuộc. Bà kia kể hạnh phúc của mình với mấy đứa con ko thấy xấu hổ à? Tiểu Ngư bình thường thông minh mà sao đoạn này tác giả ko cho nhận ra những điều này vậy???? Edit vậy mà phải gõ những từ như chân tình hạnh phúc cảm động này nọ ta chịu không nổi mất….. Chap này đúng là ác mộng…”

Tiểu Ngư thở dài: “Xem ra ông ấy đối với mẹ rất tốt.”

Hạnh phúc của Diệp Chỉ Yến ở đâu đã rất rõ ràng, tuy rằng Đông Đông vẫn khát vọng cha mẹ có thể lại ở cùng nhau, chỉ là.. Như vậy cũng tốt, dù sao mỗi người hẳn là đều có quyền lợi tìm cho mình hạnh phúc.


Diệp Chỉ Yến gật đầu, lập tức con mắt sáng lên: “Được rồi, các con còn chưa gặp muội muội, nó gọi là…”

“Liên Nhi.” Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái cùng đồng thanh nói.

“Các con.. sao lại biết được vậy?”

“Con chính là chủ nhân của Bách Linh các.” Tiểu Ngư mỉm cười, nhận mẹ thuận lợi như vậy, chút bí mật ấy của nàng cũng không cần lại giấu.

“Ồ..”

Diệp Chỉ Yến vô cùng kinh ngạc mở tròn hai mắt, vẻ mặt không dám tin. Tuy rằng bà ta đã quá ba mươi, nhưng khi làm vẻ mặt như vậy, có vẻ xinh đẹp đáng yêu chẳng khác nào các thiếu nữ trẻ tuổi, khiến hai tỷ đệ đều không nhịn được mỉm cười.

“Mẹ, con cho mẹ biết nhé, tỷ tỷ sau khi khỏi bệnh, thông minh vô cùng, hì hì, tỷ tỷ thông minh nhất thiên hạ luôn đó.” Phạm Bạch Thái kiêu ngạo nói.

Tiểu Ngư mỉm cười, lập tức nghiêm mặt nói: “Mẹ, thân phận chủ nhân Bách Linh các này của con là bí mật, hiện giờ ngay cả Hoàng thượng cũng biết Đông gia Bách Linh Các là Diệp Như Quân, nếu để cho người ta biết Diệp Như Quân là tên giả, chỉ sợ sẽ là tội khi quân, cho nên, mẹ, bí mật này mẹ không thể nói cho ai biết được, ngay cả Lô đại nhân cũng không thể.”

Diệp Chỉ Yến hoảng hồn gật đầu: “Con yên tâm, mẹ biết nặng nhẹ mà, khi đó chúng ta sẽ nói các con tình cờ gặp được mẹ trên phố, liền hỏi thăm tục danh của mẹ, sau đó mới tìm tới.”


Tiểu Ngư lúc này mới yên tâm gật đầu, nói: “Mẹ, mẹ đã nói Lô đại nhân không ngại sự tồn tại của bọn con, con nghĩ, ông ấy sẽ đồng ý cho cha mẹ găp lại nhau lần cuối, dù sao hai người cũng từng là vợ chồng nhiều năm như vậy. Về phần cha, từ lâu cha đã biết tình hình của mẹ hiện giờ, mẹ biết tính tình của cha rồi đấy, sau này ông ấy sẽ không đến quấy rầy các người đâu.”

Nhớ tới tình vợ chồng năm đó, trên mặt Diệp Chỉ Yến hiện ra chút mờ mịt, trong mắt lại càng ưu thương, nói: “Có thể để ta về phủ bàn bạc với lão gia một chút không?”

“Chuyện này hẳn là đương nhiên rồi.” Tiểu Ngư gật đầu.

“Thực không thể tin được, mẹ rốt cuộc tìm được các con.” Thấy tâm nguyện nhiều năm đã hoàn thành, hơn nữa bệnh ngốc của con gái đã khỏi, hai người lại lớn như vậy, hiểu chuyện như vậy, Diệp Chỉ Yến không khỏi vui mừng mà khóc, hoan hỉ kéo tay hai người đứng dậy: “Tiểu Ngư, Bạch Thái, cùng mẹ về nhà đi.”

Tiểu Ngư ngẩn người: “Đi ngay bây giờ sao?”

“Đi ngay bây giờ, mẹ không thể chờ đợi để huynh đệ tỷ muội các con đoàn tụ.” Diệp Chỉ Yến ôn nhu cười nói: “Các con yên tâm, lão gia thật sự là người dễ nói chuyện.”

“Tỷ?” Phạm Bạch Thái nhìn Tiểu Ngư, ánh mắt đáng thương.

Tiểu Ngư buồn cười lắc đầu: “Được rồi, vậy đi thôi!”

Diệp Chỉ Yến dắt hai đứa con ra khỏi phòng, hai a hoàn và kiệu phu từ xa nhìn thấy, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tiểu Ngư trông rất giống phu nhân nhà mình thì vô cùng kinh ngạc, nhìn sang Phạm Bạch Thái lại càng cảm thấy hồ đồ khó hiểu.

“Hai người này đều là tỳ nữ sau này mới tới, không biết chuyện năm xưa của mẹ.” Diệp Chỉ Yến cười giải thích.

Mẹ? Hai a hoàn thấy phu nhân tự xưng mẹ với người ta, không khỏi nhất tề che miệng ngăn cản tiếng kinh hô của mình. Diệp Chỉ Yến cũng không giải thích, kiên quyết không ngồi kiệu nữa, cùng hai tỷ đệ đi bộ ra ngoài.

“Mẹ, mẹ ngồi lên kiệu đi! Nếu mệt thì không tốt đâu.” Phạm Bạch Thái thân thiết nói, trong giọng bất giác mang theo chút làm nũng.


Tiểu Ngư cũng khuyên thêm, một người phụ nữ yếu đuối khóc lâu như vậy, trải qua đại hỉ đại bi, thân thể khó tránh khỏi suy yếu, thật đi bộ về nhất định là ngã bệnh.

“Được rồi, mẹ ngồi kiệu vậy.” Diệp Chỉ Yến không nói lại được hai người, rốt cuộc đồng ý ngồi liệu, nhưng vén lên rèm kiệu hai bên, một lúc nhìn bên này, lại một lúc nhìn bên kia, hạnh phúc tràn trề.

Mọi người đến Lô phủ, Diệp Chỉ Yến sai ngừng kiệu một chút, hỏi gác cổng: “Lão gia ở nhà không?”

Nghe nói không ở, liền lập tức sai người cưỡi ngựa đi tìm Lô Tử Triều, nói rằng trong nhà có chuyện vô cùng quan trọng, bảo ông ấy lập tức quay về, sau đó mang theo hai tỷ đệ vui vẻ vào phủ, để cho con gái nhỏ gặp hai người nhiều một chút.

Liên Nhi tới rất nhanh, nghe nói hai người chính là tỷ tỷ và ca ca chưa từng gặp, quả thực so với Diệp Chỉ Yến còn hưng phấn, nhanh chóng quấn lấy hai người hỏi đông hỏi tây, rồi lại không để người ta trả lời, tự mình nói rồi lại nói, kết quả cả phòng chỉ nghe tiếng cô bé líu lo không ngừng. Sau đó lại sai hạ nhân đem những thứ mình thích nhất, ăn ngon nhất, đồ chơi tốt nhất mang ra chia sẻ với hai tỷ đệ, căn bản là không chút sợ người lạ nào, lại càng không có vẻ xấu tính được nuông chiều.

Có con gái đáng yên thiện lương như vậy, xem ra, vị đại nhân Lô Tử Triều kia xác thực có lẽ không tệ.

Không bao lâu, vị Lô đại nhân kia quả nhiên bỏ qua cả kiệu, lập tức trở về.

Người còn chưa tới viện, đã lớn tiếng gọi: “Phu nhân, phu nhân!”

“Cha!” Liên Nhi lanh lẹ, chạy ra ngoài trước tiên, nhào về phía Viên ngoại lang, lớn tiếng như đang khoe: “Cha, con vừa có tỷ tỷ, lại vừa có ca ca nữa!”

“Hử?” Viên ngoại lang còn chưa nghe ra, chỉ thấy thê tử của mình dắt một đôi thiếu nam thiếu nữ đi ra, không khỏi ngây người, nửa ngày sau mới giật mình vui mừng ôm con gái dậy bước tới: “Phu nhân, nàng tìm được bọn trẻ rồi?”

Một từ bọn trẻ, khiến tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng Tiểu Ngư triệt để mất đi. Nàng bỗng nhiên cảm thấy thế giới này, kỳ thực rất đẹp!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.