Đọc truyện Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá) – Chương 182: Thiên luân
Để bà cụ có thể nhanh chóng chuyển khỏi căn nhà cũ nát kia, Đinh Triệt lập tức đi tìm người chị em thân thiết của bà, hiện giờ cũng ở trong thôn, cho bọn họ rất nhiều tiền cảm tạ, cũng xin nhờ bọn họ chiếu cố thêm một chút nữa.
Người con dâu vốn dĩ không thích mẹ chồng giúp đỡ người khác, vừa nhìn thấy một xâu tiền rủng rẻng, làm sao còn có thể nói ra nửa chữ không, đầy miệng cam đoan đảm bảo. Bà bạn già thì nước mắt đầy mặt, cảm thấy may mắn thay cho người chị em của mình rốt cuộc hết ngày cực khổ.
“Vậy thì chúng ta chia làm hai, chuyện nhà ở giao cho tôi, còn cậu, đầu tiên mua trước hai người hầu thành thật đáng tin cậy đã, sau đó đến nhà của tôi.” Sau khi rời thôn lên thuyền, Tiểu Ngư chủ động đề nghị.
“Ừ.” Đinh Triệt gật đầu.
Về đến nhà, Tiểu Ngư tìm Phạm Thông đang làm giúp ở nhà người ta, để cho hắn đi hỏi thăm chuyện nhà ở.
Sau đó, nhân duyên ngày thường của Phạm Thông liền thể hiện ra, không đến một canh giờ, liền hỏi được cách nhà họ Phạm hơn một dặm, có một tiểu viện không còn mới, nhưng chỉ cần quét tước một chút là có thể ở được. Tiểu Ngư đích thân đi xem, cảm thấy chấp nhận được, liền thay Đinh Triệt quyết định mua căn nhà này, đợi khi Đinh Triệt dẫn theo một cặp vợ chồng trung niên có kinh nghiệm hầu hạ trở về, liền đưa bọn họ đi mua tất cả đồ đạc cần thiết.
Phạm Bạch Thái từ khi Tiểu Ngư giao cho Phạm Thông tìm nhà đã biết Đinh Triệt muốn đến, vô cùng hưng phấn, sau khi nhìn thấy Đinh Triệt, vẫn thân thiết gọi Đinh đại ca, Đinh đại ca không ngừng, cũng muốn đi theo hỗ trợ. Nhạc Du thì vẫn chỉ khách khí có lễ cười nhẹ.
Nhiều người làm việc cũng nhanh, mới hoàng hôn, tiểu viện đã được thu dọn thỏa đáng, Đinh Triệt liền mang theo người mướn thuyền đón bà lão đến Liễu Hà trấn.
Lần này Tiểu Ngư không đi, mà cùng Xuân Yến ở nhà sửa soạn cơm chiều.
Đợi khi cơm đã làm xong, Đinh Triệt cũng dẫn theo bà lão đến nơi. Chỉ mấy canh giờ không gặp, bà lão so với lúc trước đã thay đổi rất nhiều.
Mái tóc hoa râm được chải gọn lại, búi thành kiểu phú quý trường thọ, không một sợi loạn, trên búi tóc quấn Bách Phúc Trảo (hình như là một loại khăn quấn đầu sang trọng của người già thời xưa), trên người cũng mặc quần áo mới, cả người đầy mùi lạ lần trước giờ đã tràn đầy tinh thần và sức lực. Ngay cả đôi mắt mù cũng như vì thế mà trở nên sáng hơn nhiều.
Phạm Thông trước nay vốn cực kỳ có duyên với người già, lập tức là người đầu tiên ân cần tiến tới, tự mình đỡ bà lão ngồi xuống ghế. Phạm Bạch Thái giọng ngọt như đường, nhũ mẫu nhũ mẫu liên tục, Xuân Yến và Kim Lăng cũng tiến lên hành lễ, khiến bà lão vui vẻ cười đến không ngậm miệng lại được, kéo Đinh Triệt khen Phạm gia đều là người tốt.
Đến khi tiệc rượu bày lên, nghe mùi thơm xông vào mũi, bà lão đã quá vui mừng, lại nhịn không được chảy lệ, nhưng rất nhanh đã được Đinh Triệt và Phạm Thông dỗ dành, người phụ nữ mới mua về tên Lý Hương rất có ánh mắt, hầu hạ đặc biệt ân cần, những món ngon cả đời chưa từng được hưởng từng gắp từng gắp được đưa vào miệng, bà lão cả người sảng khoái không còn thời gian nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa.
Một bàn đầy thức ăn đủ loại, nhìn bà lão vui vẻ, Đinh Triệt không khỏi dành cho Tiểu Ngư một ánh mắt cảm tạ, Tiểu Ngư thoải mái cười đáp lại.
Giao tiếp giữa hai người vốn dĩ bình thường, nhưng rơi vào mắt hai người có tâm là Nhạc Du và La Đản, lại mười phần nhức mắt. Phạm Thông tuy ngốc nhưng trong thô có tế, chỉ vờ như không phát hiện tâm sự nhỏ của hai người, thường thường gắp cho người này món này, người kia món kia, chu đáo không lạnh nhạt với ai. Phạm Bạch Thái thì nhỏ mà ranh như quỷ, rõ ràng đều thấy cả, nhưng chỉ cười hì hì cùng với cha già tranh nhau gắp thức ăn cho mọi người, chẳng biểu hiện gì ra ngoài.
Một bữa cơm, chủ khách đều vui vẻ, duy chỉ có hai kẻ sống nhờ không phải chủ cũng không tính là khách trong lòng âm thầm nặng trĩu.
Sau khi ăn xong, bà lão thấy buồn ngủ, Đinh Triệt liền dẫn theo vợ chồng Lý Hương và Trương Viễn đỡ bà cụ cáo từ ra về.
Mọi người đưa tiễn tới cửa, quay đầu lại, thấy Phạm Bạch Thái còn đang ngóng nhìn theo đám người đang đi xa dần, Tiểu Ngư cười dịu dàng, khoác vai đệ đệ.
“Tỷ, ta đến phòng tỷ ngồi chút được không?” Phạm Bạch Thái tựa vào Tiểu Ngư hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, đi thôi!” Tiểu Ngư vuốt ve đầu thằng bé, ôm vai, hai tỷ đệ cùng nhau đi về phía sân sau.
Phạm Thông nhìn hai tỷ đệ quay đi, nụ cười vẫn đọng trên mặt nãy mới thu liễm, âm thầm thở dài, vừa chuyển mắt liền thấy đồ đệ của mình và Nhạc Du đều đang nhìn theo Tiểu Ngư, trong lòng lại thở dài một tiếng.
Hắn không phải đồ ngốc, đương nhiên từ lâu đã nhìn ra hai cậu con trai này đều có ý với con gái mình.
Với hắn mà nói, kỳ thực hắn muốn con gái có thể có kết quả với bất kỳ ai trong hai người này, vì con gái nhà mình chưa đầy mười tuổi đã phải quản mọi việc gia đình, mười sáu tuổi cũng đã tích góp được một phần gia nghiệp như thế, cá tính mạnh hơn nhiều so với nữ tử bình thường. Cứng rắn như vậy người bình thường rõ ràng không cách nào tương xứng, nếu có thể tìm được một phu quân khoan dung tốt tính thì vợ chồng mới có thể hòa hợp, mà bất luận La Đản hay Nhạc Du đều phù hợp điều này, dù sao mọi người đã ở cùng nhau nhiều năm liền, hiểu nhau rất rõ. Mà đứa bé Đinh Triệt này, mặc dù không tồi, nhưng bất luận xét tính cách hay gia thế, đều thật sự không thích hợp.
Chỉ tiếc, hai cậu con trai kia về phương diện cảm tình đều âm thầm nội liễm, ở cùng dưới một mái nhà lâu như vậy, lại không ai dám mở miệng trước, mà Tiểu Ngư đối với chung thân đại sự của mình không chút ý thức, vậy sau này phải làm sao đây?
Không đề cập đến chuyện Phạm Thông bắt đầu phát sầu vì chung thân đại sự của con gái, ở trong khuê phòng hậu viện, hai tỷ đệ đang ngồi trước bàn tâm sự.
“Có phải nhớ đến bà ấy rồi không?” Tiểu Ngư dịu dàng vuốt đầu Phạm Bạch Thái.
“Vâng.” Từ khi Tiểu Ngư nói nó không cần phải cẩn trọng trước mặt người thân, Phạm Bạch Thái không còn có ý giấu diếm suy nghĩ của mình.
“Ngày mai tỷ tỷ đi tìm bà ấy.” Tiểu Ngư tính toán, mới phát hiện từ hôm ra ngoài biểu diễn, một ngày nàng ngủ bù, một ngày thì bàn chuyện Bách Linh các với Liễu Viên Thanh, ngày hôm nay lại mất thời gian chuyện nhũ mẫu Đinh Triệt, chỉ chớp mắt không ngờ đã ba ngày trôi qua, không khỏi áy náy.
Mình không nhớ đến bà mẹ vô tâm vô phế kia, nhưng Đông Đông là một đứa bé ngoan ngoãn đầy tình cảm, đợi ba ngày, nhất định trong lòng suy nghĩ rất nhiều.
“Tỷ tỷ.” Phạm Bạch Thái do dự một chút, khát vọng nhìn nàng, “Có thể đưa đệ đi cùng được không? Đệ sẽ đứng thật xa, không để bà ấy nhìn thấy. Nếu như.. Nếu như bà ấy không muốn nhận chúng ta.. Đệ.. đệ đã mười bốn tuổi.. Đệ có thể chịu đựng được.”
“Được, tỷ tỷ đưa đệ cùng đi. Cũng không cần phải đứng thật xa, nếu như bà ấy nhẫn tâm, chúng ta cũng không cần người mẹ này, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm cho cha một người mẹ kế thật tốt.” Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, cố ý đùa giỡn.
“Dạ.” Phạm Bạch Thái cũng cười hì hì, sau đó dựa sát vào Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, Nhị thúc đi nhiều ngày rồi, tỷ nói Nhị thúc có thể mang Nhị thẩm về không?”
“Đương nhiên là có chứ. Nhị thúc ấy à, không quyết thì thôi, nhưng đã quyết tâm thì không ai có thể ngăn được thúc ấy. Đệ yên tâm đi!”
“Vậy Nhị thúc mang Nhị thẩm về, có thành thân không?”
“Đương nhiên sẽ vậy rồi, đến lúc đó đệ làm hoa đồng cho Nhị thúc, khi bọn họ thành thân, đệ phải đi theo tung hoa chúc mừng cho họ chứ.”
“Nhưng giờ đã là mùa thu, chờ họ trở về, hoa cúc cũng đã tàn hết rồi.”
“Vậy thì mua hoa giả bằng lụa, mua hai giỏ đầy luôn.”
“Hì hì.. Nhưng đệ đã mười bốn tuổi rồi, không đủ nhỏ để làm tiểu hoa đồng nữa.”
“Ha ha, vậy thì đệ làm đại hoa đồng là được rồi…”