Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 1: Nữ ma đầu


Đọc truyện Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất – Chương 1: Nữ ma đầu

Tập đoàn Thái tử, lầu mười sáu.

Một người phụ nữ thoạt nhìn rất chuyên nghiệp gõ cửa đi vào văn phòng quản
lí bộ phận hành chính, chỉ thấy cô kính cẩn lễ phép hỏi: “Quản lí Dương, hôm nay có rất nhiều người tới phỏng vấn, xin hỏi chị thấy có người nào được không?”

Người được gọi là quản lý Dương là một người phụ nữ trẻ tuổi khẽ hừ một tiếng, bộ mặt
khinh thường trả lời: “ Chị chưa vừa mắt người nào. Người thì có dáng
dấp, diện mạo cao sang, người thì trang điểm lòe loẹt giống tiểu thư đài các ngồi trên sofa ở các câu lạc bộ hộp đêm, những người như vậy sao có thể vào tập đoàn Thái Tử làm việc đây? Nhìn đi. Chị lại phải tiếp tục
khổ sở. Đúng rồi, tổ trưởng Lưu, bên ngoài còn bao nhiêu người muốn
phỏng vấn nữa?”

“Còn không tới mười người.”

“Tốt lắm, vậy chị phải cố gắng hơn nữa, em ra ngoài trước đi.”


“Vâng”

Tổ trưởng Lưu nhẹ nhàng bước ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc
của quản lý, cô kính cẩn nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại,
trong mắt có tia miễn cưỡng. Cô vừa mới ra ngoài chuẩn bị trở về chỗ
ngồi của mình, chợt phát hiện trong phòng làm việc các đồng nghiệp đều
đứng thẳng nhìn mình chăm chú. Dường như cô bị giật mình, ngay sau đó cô cũng dùng giọng nói uốn éo, yểu điệu như trong phim Hàn Quốc cổ điển,
mở miệng nói: “Ai da, sao các em nhìn chị như vậy chứ, làm trái tim nhỏ
bé của chị sợ tới mức nhảy loạn lên rồi này.”

Các đồng nghiệp
đang nóng lòng, nhanh chóng trực tiếp dứt khoát xông về phía trước bao
vây trước mặt của tổ trưởng Lưu, từ chỗ ngồi của mình đứng lên căng
thẳng, nghiêng thân thể tới chuẩn bị rửa tai lắng nghe tổ trưởng Lưu
công bố tin tức.

“Tổ trưởng, Nữ Ma Đầu nói gì? Cô ta có hài lòng thí sinh nào không?”

“Còn có thể nói gì? Không phải là những lời nói cay độc cũ rích kia sao, các em nghe này: “ Chị chưa vừa mắt người nào. Người thì có dáng dấp, diện
mạo cao sang, người thì trang điểm lòe loẹt giống tiểu thư đài các ngồi
trên sofa ở các câu lạc bộ hộp đêm, những người như vậy sao có thể vào
tập đoàn Thái Tử làm việc đây?”

Tổ trưởng Lưu nhại lại lời nói
lúc nãy của quản lý Dương như khuôn đúc, hơn nữa động tác huơ chân múa

tay của cơ thể có một chút khoa trương, cả người đứng lên nhìn không
khác gì quản lý Dương, quả thật có thể nói là đạt tới trình độ bắt chước giống như khuôn đúc.

Trong lòng mọi người vui vẻ, vì vậy cũng
phì cười. Trong ấn tượng của các cô, cái dáng vẻ kệch cỡm đó của quản lý Dương chính xác là cái dáng vẻ này.

“Hư —— các em không muốn
sống nữa à? Nhỏ giọng dùm một chút, nếu để cho cô ta nghe được, tất cả
chúng ta ai cũng đừng nghĩ là sẽ được sống tốt nha.”

Thấy gương
mặt tổ trưởng Lưu khẩn trương như vậy, mọi người cũng lập tức bớt ồn ào
lại rất nhiều. Dù sao, quản lý Dương có danh hiệu là “Nữ Ma Đầu”, như
vậy có thể thấy được người này thật không dễ chọc.

“Lần này không biết ai xui xẻo sẽ nộp đơn trước. Nghĩ về Tiểu Chân đáng thương của
chúng ta, rõ ràng người mập như vậy, mà lúc nghỉ làm, rời khỏi công ty
lại ốm như thế này, em bây giờ nhìn không nổi nữa.” Nói chuyện với đồng

nghiệp, đầu tiên là dùng hai tay ra dấu tay thật to, tiếp đó lại khoa
tay múa chân ra dấu tay tương đối nhỏ, dáng vẻ dùng tư thế hình thể miêu tả cho các đồng nghiệp trước mặt thấy.

“Các chị nghĩ đi, ba tháng, từ sáu mươi hai kí lô xuống còn năm mươi hai kí lô, tổng cộng sụt mất mười kí lô!”

“Tớ biết Tiểu Chân rất muốn giảm cân, nhưng cả ngày cô ấy bị Nữ Ma Đầu đối
xử giống như một người hầu sai tới sai lui, giảm mập không ít, nhưng
thân thể cũng theo đó mà mệt mỏi suy sụp.”

“Đúng vậy đó, Tiểu
Chân thật đáng thương! Mặc dù mập mạp , nhưng cũng thật đáng yêu, vừa
chăm chỉ tính tình lại tốt, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi Nữ Ma Đầu hành hạ, cứ như vậy mắc bệnh luôn. Nói thật, tớ thấy trên thế giới này
có rất ít người chịu người khác hành hạ như
Tiểu Chân như vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.