Đọc truyện Hào Môn Bĩ Thiếu – Chương 108
Chuyện hai người
PN2: Cuộc sống hàng ngày của đôi chồng chồng
E&B: Strangers Ex
Tháng sau Thuỷ Ân Trạch phải tham dự một buổi lễ điện ảnh, vốn là Diêm Thiếu Liệt không định cùng đi với y, nên nói như thế nào nhỉ? Cho dù toàn thế giới biết quan hệ của hai người, nhưng bọn họ cũng không phải là tú ân tú ái trên từng giây phút.
Huống chi là một hoạt động như lễ điện ảnh, chúng tinh hội tụ, truyền thông fan hâm mộ như một cơn sóng lớn vồ tới tấp, tuy bất kể là minh tinh, truyền thông hay fan hâm mộ đối với Diêm Thiếu Liệt mà nói thì quen đến không thể quen hơn, Diêm Thiếu Liệt cũng không sợ trước mặt rất nhiều người cùng với Thuỷ Ân Trạch show ân ái, nhưng quan trọng nhất là vợ nhà mình da mặt mỏng nha, dù mấy năm nay đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng, đỡ hơn nhiều không có nghĩa là da mặt đã dày hơn, đúng không?
Năm nay cũng giống như hàng năm, Diêm Thiếu Liệt nhận được thiệp mời của lễ điện ảnh gửi tới, chẳng qua lại bị anh tuỳ tay ném qua một bên.
Thuỷ Ân Trạch quả thật đối với việc công khai tú ân tú ái này có chút kiêng kị, nhưng y kiêng kị không phải do bị người nhìn, bị người soi mói, dù sao lấy quan hệ giữa y và Diêm Thiếu Liệt sẽ không có người dám nói, muốn điệu thấp là không có khả năng. Nhưng mà y vô cùng chán ghét những ánh mắt của những người này dính vào trên người Diêm Thiếu Liệt.
Nếu chỉ là đơn thuần tò mò hoặc là ánh mắt hâm mộ thì cũng được thôi, nhưng vài ánh mắt ái mộ này y thật sự chịu không nổi. Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần ánh mắt nhìn Diêm Thiếu Liệt mang theo ý tứ kia, Thuỷ Ân Trạch liền chán ghét vô cùng. Đây là hành vi ăn dấm trần trụi một cách dữ dội, đương nhiên lúc đối mặt với Diêm Thiếu Liệt thì y sẽ không ăn ngay nói thật.
Mà Diêm Thiếu Liệt cũng vẫn luôn chẳng hay biết gì, nhưng mấy ngày hôm trước phát sinh một sự kiện khiến Diêm Thiếu Liệt thay đổi chủ ý, anh quyết định đi cùng với Thuỷ Ân Trạch tham dự buổi lễ điện ảnh này.
Hai ngày trước sau khi tan tầm anh đi đón vợ yêu nhà mình, trên đường kẹt xe cho nên anh đến có chút muộn, chờ anh đến phim trường mới phát hiện người ta đang kết thúc công việc, nhưng anh không có nhìn thấy vợ yêu, cũng không nhìn thấy Tiểu Đinh.
“Diêm thiếu, tìm Ân Trạch sao?” Diêm Thiếu Liệt thường xuyên đến trường quay đón người, cho nên rất nhiều người và anh rất thân quen, hơn nữa anh làm người không một chút kênh kiệu, với ai cũng có thể nói hai câu, mọi người đối với anh có ấn tượng rất tốt.
“Phải, em ấy ở đâu?”
“Hình như bị Thường Đồng gọi đi rồi.”
Diêm Thiếu Liệt nhướng mày, anh biết cái cậu Thường Đồng này, cậu là là nghệ sĩ mới nổi tiếng hai năm gần đây, hiện tại cũng coi như là một nam minh tinh hạng hai. Thường Đồng là một điển hình phú nhị đại, chẳng qua là Thường gia ở thành phố Thiên Hải cũng không nằm vòng trong những gia tộc giàu có nhất, nhưng ở trong giới giải trí thì Thường Đồng có thể xem như là một phú hào.
“Cậu ta tìm Ân Trạch làm gì? Hai người bọn họ không quen đi?”
Người vừa mới nói sửng sốt một chút, lập tức nói: “Diêm thiếu, anh không biết sao?”
“Làm sao vậy?”
“Cái cậu Thường Đồng này trong đoàn làm phim đặc biệt luôn gây rắc rối cho mọi người, còn thích đùa giỡn đại bài, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cậu ta luôn thích gây rắc rối cho Ân Trạch, nhưng mà Ân Trạch không thèm để ý đến cậu ta.”
“Có chuyện này?” Diêm Thiếu Liệt đúng là không rõ ràng lắm.
“Anh tuỳ tiện tìm ai trong đoàn phim hỏi cũng biết một ít.”
Lúc này Diêm Thiếu Liệt cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì có đôi khi anh tan tầm sớm sẽ đến đây đón Ân Trạch, nhưng cho đến thời điểm bây giờ anh đều không gặp Thường Đồng tìm Ân Trạch gây rắc rối, ngược lại luôn tại trước mặt Ân Trạch bày ra bộ dáng đàn em cung kính, chẳng lẽ là vì làm cho mình nhìn?
Diêm Thiếu Liệt hỏi hướng Thuỷ Ân Trạch đi liền tìm qua, quả nhiên đi không bao xa thì nhìn thấy hai người ở chỗ ngoặc, Diêm Thiếu Liệt lắc mình trốn qua một bên, ám chà chà nghĩ muốn nghe lén một chút.
Không nghĩ tới một chút nghe lén này đê anh nghe được vài thông tin hữu ích, nghe Thuỷ Ân Trạch nói: “A Liệt không tham gia lễ điện ảnh là chuyện của anh ấy, không quan hệ gì đến cậu, chẳng qua là anh ấy khẳng định sẽ không tham gia, hàng năm đều là như thế.”
Giọng điệu của Thường Đồng không có bao nhiêu tốt, mở miệng nói: “Anh ấy không tham gia? Tôi thấy là anh không muốn để cho anh ấy tham gia mới đúng nhỉ?”
“Tôi để cho anh ấy tham gia hay không thì có liên quan gì đến cậu sao? Cậu quản nhiều quá đi? Tôi còn có việc đi trước, về sau bớt tìm tôi đi, không có thời gian tiếp cậu đâu.”
“Thuỷ Ân Trạch, anh đứng lại cho tôi, tôi biết, anh chính là sợ để Diêm thiếu nhìn thấy tôi trong buổi lễ điện ảnh, anh…”
Thuỷ Ân Trạch hiển nhiên bị cậu ta nói làm cho tức cười, “Thường Đồng, A Liệt thường xuyên đến đoàn phim đón tôi, số lần gặp qua cậu không tính ít, nếu anh ấy đối với cậu có ý thì đã sớm tỏ vẻ. Tôi khuyên cậu đừng có nằm mộng, người A Liệt thích là tôi, không có ai có thể thay được địa vị của tôi trong lòng anh ấy.”
“Hừ, nhân vật tôi diễn trong bộ phim lúc nào cũng phải hoá trang xấu, anh ấy đương nhiên không nhìn thấy một mặt tốt đẹp của tôi.”
“Tốt đẹp? Ha hả… Cậu đừng có chọc cười tôi nữa được không? Thời điểm tôi tốt đẹp còn không biết cậu ở đâu đâu? Cậu cho là đẹp có thể ăn thay cơm hay là tiêu thay tiền hả? Chỉ dựa vào tư tưởng ấu trĩ này của cậu nghĩ A Liệt sẽ coi trọng cậu sao, kém quá xa.”
“Tôi có chỗ nào so với anh kém.”
“Chỗ nào cũng kém!”
Diêm Thiếu Liệt nghe đến đó liền nhanh chóng rời khỏi, trở lại phim trường tiếp tục chờ Thuỷ Ân Trạch, làm nửa ngày hoá ra Thường Đồng này đối với mình có ý, điều này làm anh rất ngoài ý muốn. Chẳng qua là anh đối với Thường Đồng thật sự không có ấn tượng gì, trong mắt của anh đều là vợ yêu chỗ nào có thể chứa đựng được kẻ khác?
Nhưng đã xảy ra chuyện này làm anh nghĩ rất nhiều điều, chuyện năm đó sau khi bình ổn anh cũng rất ít khi cùng với vợ nhà mình tại trường hợp công khai cùng nhau lộ mặt. Vốn ý của anh là khiêm tốn một tí, đương nhiên chủ yếu vẫn là sợ da mặt của vợ yêu quá mỏng. Nhưng hiện tại xem ra anh làm như vậy là sai, show ân ái này ngoại trừ bản thân hưởng thụ có đôi khi cũng cần show cho một vài người dụng tâm kín đáo nhìn xem.
Vài ngày sau Diêm Thiếu Liệt nói với Thuỷ Ân Trạch là anh năm nay muốn tham dự buổi lễ điện ảnh, Thuỷ Ân Trạch sao khi nghe được thì vô cùng ngoài ý muốn, “Không phải anh nói là sẽ không đi sao? Như thế nào lại đột nhiên muốn đi?”
“Năm nay em là ứng cử viên sáng giá được đề cử cho vai chính xuất sắc nhất, tuy rằng anh từng cầm chơi tượng điện ảnh, nhưng tốt xấu gì cũng để anh đến buổi lễ tự mình cảm thụ một lần đi.”
“Được thôi! Vậy anh đi cùng với em trên thảm đỏ sao?” Lúc Thuỷ Ân Trạch nói lời này rõ ràng có một tia chờ mong, chẳng qua là tự bản thân y không có tự giác được tia chờ mong này, nhưng Diêm Thiếu Liệt lại nghe ra.
“Đương nhiên, hai chúng ta là một đôi sao có thể không đi cùng nhau chứ?”
Hai mắt Thuỷ Ân Trạch sáng lên, “Để em giúp anh chuẩn bị lễ phục?”
“Được.” Diêm Thiếu Liệt lôi kéo tay Thuỷ Ân Trạch nói: “Anh muốn mặc đồ đôi với em.” Hiện tại Thuỷ Ân Trạch sẽ không còn dễ dàng đỏ mặt nữa, nhưng y cũng không nói gì chỉ là mặt mày cười cong, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt!
Tuy Diêm Thiếu Liệt nói rằng muốn mặc đồ đôi, nhưng Thuỷ Ân Trạch cũng không có khả năng thật sự chuẩn bị bộ đồ đôi vô cùng rêu rao, nhưng chung âu phục màu đen vẫn là có thể, hơn nữa chi tiết kiểu dáng rất giống nhau, tuy rằng điệu thấp nhưng có thể làm cho người liếc mắt một cái lập tức có thể nhận ra đây là hai bộ quần áo giống nhau như đúc.
Lúc thử quần áo chuyên viên thiết kế cùng với Tiểu Đinh đều có vẻ mặt sùng bái, hai người này rất xứng đôi có biết hay không ( gào thét -ing)? Rất đẹp trai có biết không ( gào thét -ing)? Rất… Tóm lại bọn họ nhất trí cho rằng bình chọn couple đẹp nhất trên thảm đỏ chỉ phải là thuộc về hai người này!
Sự thật như thế nào đây? Buổi lễ điện ảnh ngày hôm đó hai người bọn họ cùng sánh đôi bước trên thảm đỏ khiến một đám người sôi trào, ngay cả một đám nữ nghệ sĩ tranh nhau khoe sắc khoe ngực lộ đùi đều bị lép vế, giờ chả có ai quan tâm cô em lộ cái gì cũng thế cả, đêm nay đẹp nhất trên thảm đỏ đã định trước là hai người bọn họ.
Chỉ cần hai đến ba phút là có thể đi xong thảm đỏ, hai người lại mất đến hơn hai mươi phút đồng hồ mới đi xong, yêu cầu chụp ảnh nhiều lắm, hai người liên tục phải dừng lại một hồi lại một hồi.
Diêm Thiếu Liệt hết sức nguyện ý phối hợp chụp ảnh, có người chụp ảnh anh còn cố ý đưa tay ôm lấy eo Thuỷ Ân Trạch, show ân ái một cách trần trụi.
Chờ hai người rốt cục đi xong thảm đỏ, đến qua phần ký tên lên trên bản thì tiến nhập vào hội trường. Diêm Thiếu Liệt liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Thường Đồng đang hết nhìn đông sang nhìn tây, Thường Đồng là chủ động bước tới trước, vừa nãy bên ngoài xôn xao dĩ nhiên cậu ta cũng biết.
Thuỷ Ân Trạch cùng Diêm Thiếu Liệt dắt tay đi vào cũng khiến cho rất nhiều minh tinh liếc mắt, chỗ ngồi của hai người là bên cạnh Phùng Thiên Hâm, Phùng Thiên Hâm nhìn thấy hai người bọn họ liền vẫy vẫy tay, hai người nhanh chóng bước tới.
Vị trí của Thường Đồng cách bọn họ rất xa, dưới tình huống bình thường mà nói căn bản không có khả năng đụng phải, nhưng Thường Đồng cũng là nhìn thấy Thuỷ Ân Trạch và Diêm Thiếu Liệt cùng nhau tiến vào lập tức liền chạy tới, mà còn chủ động lên tiếng chào hỏi Thuỷ Ân Trạch, đương nhiên cậu ta cũng không quên lên tiếng chào Diêm Thiếu Liệt.
Diêm Thiếu Liệt nhìn thấy Thường Đồng, nghi hoặc hỏi: “Ân Trạch, đây là…?”
Thường Đồng nghe thế cười lên, không đợi Thuỷ Ân Trạch giải thích thì bản thân cậu ta đã nói trước: “Diêm thiếu, như thế nào, không nhận ra tôi sao? Tôi là Thường Đồng.”
Diêm Thiếu Liệt ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Thuỷ Ân Trạch, chỉ thấy Thuỷ Ân Trạch nhíu mày lập tức gật gật đầu.
Diêm Thiếu Liệt nhìn Thường Đồng nói: “Ai, thân hình này của cậu cũng quá kém đi, không có đẹp bằng hình tượng ăn mày kia trong đoàn phim!”
Thuỷ Ân Trạch và Thường Đồng đều sửng sốt, Thường Đồng không dám tin trừng lớn hai mắt, cậu ta rõ ràng tìm chuyên viên tạo hình giỏi nhất tạo ra hình hiện bây giờ, như thế nào nhìn lại không đẹp bằng ăn mày?
Nhưng Diêm Thiếu Liệt lại không tiếp tục để ý tới cậu ta mà là mang theo Thuỷ Ân Trạch đi về hướng Phùng Thiên Hâm, ngồi xuống một hồi lâu Thuỷ Ân Trạch còn đang suy nghĩ Diêm Thiếu Liệt là cố ý, tuyệt đối là cố ý!
Thuỷ Ân Trạch không có bất ngờ gì xảy ra cầm được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Diêm Thiếu Liệt nhìn vợ lên sân khấu nhận giải, cái bộ dáng cộng đồng quang vinh đắc ý làm Phùng Thiên Hâm nhìn thấy phải liên tục giật giật khoé miệng.
“Tôi nói này, cậu không bình thường được hay sao, đắc ý có mức độ thôi.”
Diêm Thiếu Liệt liếc mắt nhìn thoáng qua Phùng Thiên Hâm một cái, “Vậy thì có sao nào? Người khác muốn đắc ý còn không có cửa đâu?” Phùng Thiên Hâm ném cho cái ánh mắt xem thường liền không để ý tới anh nữa.
Lúc này Thuỷ Ân Trạch đang đứng trên sân khấu phát biểu, cuối cùng ý nói: “Nhân sinh vô thường, thời điểm có thể làm điều mình thích làm điều mình muốn, có thể cùng người mình thích chung một chỗ là không dễ dàng, hiển nhiên tôi là hết sức may mắn!”
Nói xong Thuỷ Ân Trạch cầm cúp đi xuống, đi đến bên cạnh Diêm Thiếu Liệt y đem cúp đưa tới trên tay Diêm Thiếu Liệt, “Thành công của em vĩnh viễn không thể thiếu bóng dáng anh.” Diêm Thiếu Liệt vui vẻ nhận lấy cúp, sau đó vươn tay dắt Thủy Ân Trạch cùng nhau ngồi xuống, trong lúc ngồi xuống đồng thời giơ cao chiếc cúp trong tay, hội trường lập tức sôi trào lên…!
Diêm Thiếu Liệt và Thuỷ Ân Trạch cùng nhau rời khỏi hội trường sớm, trước khi đi Thuỷ Ân Trạch muốn đi toilet, Diêm Thiếu Liệt ở ngay tại hành lang chờ y, Thuỷ Ân Trạch vừa rời khỏi Thường Đồng liền lại đây.
“Diêm thiếu, đây là muốn đi rồi sao?”
Diêm Thiếu Liệt đưa mắt nhìn Thường Đồng gật gật đầu nhưng không nói chuyện.
“Đợi thêm lát nữa sẽ có tụ hội cùng nhau đi chơi được không?”
Diêm Thiếu Liệt nhíu mày, “Tôi mặc kệ cậu là thái tử gia Thường thị hay là cái gì, tóm lại, tôi không thích cậu, cậu cũng đừng lãng phí tâm tư. Về sau đừng có gây rắc rối cho Ân Trạch, người khác tốt tính không muốn chấp nhặt với cậu, tính tình của tôi lại không tốt, đối với kẻ dám bắt nạt vợ của tôi, tôi thề sẽ cho kẻ đó nếm đủ. Nền tảng Thường thị nhà cậu rất cạn, tôi sợ nó chịu không nổi thủ đoạn của tôi.”
“Tôi, tôi chỉ là thích anh, vì cái gì mà Thuỷ Ân Trạch có thể tôi lại không thể lấy?”
“Vì cái gì? Thích một người còn cần cái gì sao, vậy cái thích này của cậu là có điều kiện. Thế nhưng nếu cậu muốn biết tôi cũng có thể nói cho cậu biết, bởi vì em ấy là Thuỷ Ân Trạch cho nên tôi yêu em ấy.”
Thường Đồng trừng mắt, này là cái lý do gì?
“Bởi vì em ấy là Thuỷ Ân Trạch, bởi vì Thuỷ Ân Trạch là em ấy, bởi vì em ấy là em ấy, tóm lại, chỉ cần là em ấy thì tôi sẽ thích sẽ yêu, đổi thành ai cũng không được, đã hiểu sao?”
Thường Đồng vừa muốn nói gì thì trừng lớn hai mắt, Diêm Thiếu Liệt quay đầu lại liền nhìn thấy Thuỷ Ân Trạch ở phía sau, Diêm Thiếu Liệt duỗi tay ra, Thuỷ Ân Trạch liền đem tay mình đưa tới, hai người cái gì cũng không nói, dắt tay nhau rời đi.
…
Đoạn thời gian trước thời tiết vẫn luôn không tốt, mưa dầm liên miên hơn nửa tháng, trời giăng đầy mây mù âm u khiến người cảm giác không thoải mái. Hôm nay trời rốt cục trong, cho nên Diêm Thiếu Liệt cùng Thuỷ Ân Trạch quyết định đem chăn ra phơi nắng.
Hai người đem chăn từ trong nhà ra phơi trong sân, vừa mới ôm chăn ra Ninh Tử Mị liếc mắt một cái cũng thấy hai người đang phơi chăn, “A Liệt, hai đứa cũng đem chăn ra nắng phơi à?”
“Đúng vậy, mẹ, mẹ cũng phơi chăn à?”
“Cũng không phải sao, hôm nay rốt cục thấy được mặt trời không ngay lập tức đem ra phơi nắng, ẩm ẩm khó chịu.”
Diêm Thiếu Liệt cũng nói, “Hai chúng con cũng thế, Ân Trạch nói nếu để thêm vài ngày nữa đắp chăn trên người có khi mọc nấm.” Anh vừa nói vừa dang chăn ra, nhìn nhìn sang hai bên, được rồi, chớp mắt một cái trong sân toàn là chăn, nhà nhà đều phơi nắng.
Thuỷ Ân Trạch đang ở trong phòng lột vỏ gối linh tinh, chuẩn bị buổi tối đổi vỏ chăn đệm mới, khi chạng vạng hai người đem chăn thu trở về, sau đó lấy vỏ drap gối đệm phơi nắng ngoài ban công vào thay. Buổi tối lúc đi ngủ Thuỷ Ân Trạch thấy đặc biệt thoải mái, toàn bộ giường có hương vị của nắng, y vô cùng hài lòng.
Đương nhiên Diêm Thiếu Liệt cũng vô cùng hài lòng, cũng không biết nguyên nhân có phải là chăn được phơi nắng kỹ hay không, chăn hôm nay thật mềm thật êm thật thoải mái!
Thuỷ Ân Trạch nằm trên giường nghĩ ngày mai phải đem những vỏ chăn drap gối bị thay ra đem đi giặt sạch, sau đó vừa vặn gần đây có đoạn thời gian ngấn nghỉ ngơi, không bằng cùng Diêm Thiếu Liệt tổng vệ sinh trong nhà. Diêm Thiếu Liệt vừa nghe tổng vệ sinh nhà cửa lập tức đã thấy đau đầu, ôm Thuỷ Ân Trạch làm nũng, “Vợ yêu à, chúng ta mướn giúp việc theo giờ đi!”
Thuỷ Ân Trạch nghĩ nghĩ nói: “Mướn giúp việc theo giờ cái gì chứ? Em không thích người xa lạ bước vào nhà chúng ta đâu, anh không muốn dọn dẹp cũng không sao, ban ngày lúc anh đi làm thì em ở nhà dọn dẹp, dù sao em cũng có nửa tháng ngày nghỉ mà, mỗi ngày dọn dẹp một chút là có thể dọn xong, yên tâm đi.”
Diêm Thiếu Liệt vừa nghe không cần mình dọn dẹp lập tức vui vẻ, nhưng mà thật sự là không thể cái gì cũng mặc kệ được, vì thế anh nói: “Thế cũng không thể để em một mình dọn dẹp được, anh làm trợ thủ cho em.”
Thuỷ Ân Trạch cười tủm tỉm gật đầu.
Nhưng rất nhanh Diêm Thiếu Liệt phát hiện không được bình thường, mình là làm trợ thủ cho vợ mà ta, nhưng vì sao bây giờ mình ôm luôn việc lau dọn phòng bếp cho đến lau chùi bát đũa chén đĩa vậy?
Diêm Thiếu Liệt một bên vừa lau rửa một bên vừa hồi tưởng hình như là vợ yêu không cẩn thận đánh vỡ ba cái bát, hai cái chén đĩa, sau đó còn thiếu chút bị rạch một đường trên tay, Diêm Thiếu Liệt vừa thấy liền đau lòng, lỡ như để lại sẹo phải làm thế nào đây, vẫn là tự mình làm thôi? Vì thế người đàn ông chủ gia đình bắt đầu rửa chén.
Cách ngày Diêm Thiếu Liệt đang thanh lý mọi góc chết trong phòng vệ sinh, vì sao là anh thanh lý? Thuỷ Ân Trạch cầm máy hút bụi hút hết tro bụi trên bề mặt thì cho rằng đã xong việc, Diêm Thiếu Liệt liền nhắc nhở y cần vệ sinh ở mấy góc chết nữa. Nhưng Thuỷ Ân Trạch cầm máy hút bụi hút thế nào cũng không đến, cho nên Diêm Thiếu Liệt dạy y làm như thế nào để thanh lý bụi bẩn trong góc chết. Thuỷ Ân Trạch nức nở khen Diêm Thiếu Liệt lợi hại, việc nhà cái gì cũng biết làm, vì thế Diêm Thiếu Liệt quyết định tiếp tục làm cho mình lợi hại thêm.
Lại cách ngày Diêm Thiếu Liệt đang tiến hành tổng giặt giũ, vì sao lại là anh tổng giặt giũ? Bởi vì Thuỷ Ân Trạch sẽ đem quần áo phai màu cùng với drap giường giặt chung, sau đó drap giường bị nhiễm màu. Diêm Thiếu Liệt nói cho y biết quần áo màu đậm nhạt phải tách ra giặt, Thuỷ Ân Trạch gật gật đầu, thế nhưng vẫn là hốt cả đống quần áo nhét vào trong máy giặt, vì thế Diêm Thiếu Liệt để y đi nghỉ ngơi…
Vài ngày tiếp theo Diêm Thiếu Liệt xem như thấy rõ, vợ yêu của mình tuyệt đối là cố ý, nói là tổng vệ sinh thực tế là cuối cùng một mình anh lao động.
Hôm nay rốt cuộc anh nhịn không được nữa muốn tìm vợ yêu báo oán, vừa lên lầu bước vào phòng thì thấy Thuỷ Ân Trạch nằm úp sấp trên giường xoa xoa eo, thấy anh bước vào lập tức nói: “Eo của em muốn bị gãy rồi, việc hôm nay tự anh phải làm hết.”
Diêm Thiếu Liệt sửng sốt, lập tức nhớ mình tối hôm qua hình như có chút quá mức, vốn là muốn báo oán một chút lúc này liền ném qua một bên, “Anh làm là được rồi mà, dù sao mấy ngày này vẫn là anh làm đấy thôi.”
Thuỷ Ân Trạch liếc anh một cái, nói: “Nếu không tại anh làm em mệt, em có thể để cho anh làm một mình sao?” Nói đến việc này y càng tức, y muốn tổng vệ sinh nhưng từ sáng đến tối Diêm Thiếu Liệt không chịu buông tha mình, ngày hôm sau y luôn trong tình trạng eo mỏi chân đau, cho nên mới ra chủ ý này.
Diêm Thiếu Liệt vỗ vỗ mông vợ nhà mình ghé vào tai y nói thầm vài chữ, mặt Thuỷ Ân Trạch đỏ lên lập tức chui rút vào chăn trốn.
Vào lúc ban đêm Diêm Thiếu Liệt dứt khoát thực thi ý tưởng “Ban ngày làm việc, buổi tối làm vợ yêu”!
______ Toàn Văn Hoàn ________