Đọc truyện Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi! – Chương 141: Lần Đầu Đi Xe Buýt
Thanh Trà ăn sáng xong thì chuẩn bị đi làm.
Bản thiết kế váy cưới cô đã hoàn tất, chỉ cần đưa Hàn Hứa Phong duyệt qua, sau đó làm ra thành phẩm là có thể kết thúc hợp đồng giữa cô với Hàn thị.
Tối hôm qua cô đã nói chuyện mình có thai cho Lam Tần, ông không trách mắng gì cô, cũng không ép cô bỏ đi đứa bé.
Ngược lại, Lam Tấn an ủi con gái mình rồi cùng cô suy nghĩ những phương án khả thi cho tương lai của đứa trẻ này
Nghĩ tới nghĩ lui, ông vẫn là thấy Thanh Trà quay trở lại với Hàn Hứa Phong là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng ông chỉ nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra vì sợ trái với mong muốn của Thanh Trà.
Thanh Trà vừa mở cửa ra ngoài thì thấy Hàn Hứa Phong đã đứng chờ sẵn ở đó.
Cô khẽ giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, thông qua lớp cửa kính xe bị một làn sương bao phủ, có lẽ hắn cũng đã đứng ở đây một lúc lâu rồi.
“Anh đến đây làm gì?” Cô đoán hắn đến đây, ít nhiều gì cũng liên quan đến chuyện có có thai.
“Đưa em đi làm.” “Tôi không cần.
Tôi tự đi được, không phiên đến anh”
Hãn không nhiều lời, trực tiếp mở cửa xe ô tô ra.
Hàn Hứa Phong chia tay ra làm động tác mời có vào trong xe.
Thanh Trà không máy may đến, cô lướt nhanh qua chiếc xe ô tô, đi thẳng về hướng trạm xe buýt.
Hàn Hứa Phong liền vứt xe luôn đó mà lẽo đeo đi theo CÔ.
“Anh theo tôi làm gì?” Cô cau mày tỏ ra khó chịu.
“Anh đầu đi theo em, anh chỉ là muốn đi làm bằng xe buýt thôi.
Không nói lại được han, Thanh Trà ngó lơ luôn Hàn Hứa Phong.
Hai người họ chờ hơn mười phút mới có chuyến xe đến, mọi người xung quanh ai nấy cũng vội vả chen lấn để vào trong xe.
Hàn Hứa Phong sốt ruột kéo Thanh Trà thật gần lại với mình, hắn lấy thân che chắn cho Thanh Trà khỏi sự xô đẩy của người khác.
Cuối cùng bọn họ cũng lên được xe buýt, trở trêu thay lại ngồi chung một chỗ “Đừng có mà lợi dụng chỗ đông người mà trục lợi.” Thanh Trà chính là ám chỉ hành động khi nãy của hắn.
“Anh là muốn bảo vệ em mà.” Hàn Hứa Phong liên tỏ ra vô tội.
Ban nãy hán thật sự lo cho Thanh Trà nên mới ôm chặt lấy cô, còn cái tâm tư đen tối mà cô suy nghĩ, chỉ có một phần nhỏ xíu thôi.
Nhân viên trong xe bắt đầu đi thu tiền vé, Thanh Trà nhanh chóng lấy mấy đồng tiền lẻ ra đưa cho bà ta.
Hàn Hứa Phong thì ngẩn người nhìn vào trong chiếc bóp da của mình chỉ toàn là thẻ tín dụng, một xu tiền cũng không có “Cậu thanh niên này không có tiền thì xuống xe đi.” Bị rất kiên nhân, người thu vé kia quất lên.
Hãn lần đầu tiên đi mấy loại phương tiện giao thông công cộng kiểu này nên không biết gì hết, nhưng hàn căn bản không chịu được thải độ người khác hách dịch với mình.
“Có tin là sau chuyển xe này, bà sẽ không còn cơ hội được đi thu tiền về không hả?
Thanh Trà nghe giọng đe dọa của Hàn Hứa Phong thì hiểu hắn định làm gì, cô vội rút ra mấy tờ tiền đưa cho người nhân viên kia.
“Tôi trả giúp anh ấy”
Bà ta cầm tiền mới chịu đi chỗ khác, lúc rời khỏi còn không quên trừng mắt nhìn Hàn Hứa Phong.
Hán ngôi trong xe không thấy thoải mái một chút nào, ghế vừa cứng vừa nhỏ khiến hắn ê cả người.
Không hiểu sao xe của hắn vừa êm chạy vừa nhanh có không muốn ngồi, lại chịu ngồi trên cái xe đông người, vừa phải chen chúc lại tốn tiền nữa.
Hai mươi phút sau xe mới đến trạm, từ chỗ đó đến công ty cũng phải đi bộ mất năm phút.
Hàn Hứa Phong vừa về đến phòng làm việc liền nằm dài ra ghế sofa, hắn khẽ xoa xoa cái lưng tội nghiệp ban nãy bị đập trúng lưng tựa ghế khi xe rẽ phải gấp.
“Sao? Trải nghiệm lần đầu đi xe buýt vui chứ?” “Cũng không tệ.
Ít nhất còn được ngồi bên canh em.
Thanh Trà không đáp, có quay lại chủ đề chính.
Thanh Trà lấy bản thiết kế hoàn chỉnh ra cho hán xem, Hàn Hứa Phong khen không ngớt lời
Bộ váy cưới được đính tổng cộng một trăm viên kim cương trước ngực, nghe qua là biết độ xa xỉ của nó rồi.
Hơn nữa còn chưa kể chiếc vương miện đi kèm, được gia công riêng ở tận Thụy Sĩ.
Chiếc vương miện sẽ được đính một viên kim cương xanh độc nhất vô nhị mà Hàn Hứa Phong đấu giá được.
Thanh nghe Hàn Hứa Phong nói mà thấy xót mùi tiền.
Mẹ kiếp, đồ đi tặng thôi có cần xa xỉ đến mức vậy không, người ngoài không biết còn tưởng hần chuẩn bị cho vợ tương lai nữa!
Hàn thị gấp rút chuẩn bị, có lẽ một tháng sau sẽ có thành phẩm.
Thanh Trà xong việc đang định đứng lên ra về thì bị Hàn Hứa Phong giữ lại.
“Làm sao thế? Tôi còn có việc “Anh còn có việc nhờ em, vì thế ngồi trong phòng đợi anh.
Nhớ kỹ không được tự ý bỏ ve day.”
Hàn Hứa Phong nói rồi đi ra ngoài, hận còn cẩn thận đóng cửa phòng làm việc lại.
Thanh Trà đành ngồi bên trong chờ, cũng không biết hận định giở trò gì nữa.
.