Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 71Đối Phó Khanh Gia
Khương Tình muốn đuổi theo Hạ Nhi liền bị Bối Vy nhanh chân bước tới giữ lại, vô cùng đáng thương khóc lên nói:
“Tình! Em cho chị xin lỗi! Chị…!chị thật sự không cố ý làm em ấy giận đâu.”
Khương Tình mất kiên nhẫn liền hất mạnh tay Bối Vy ra, giọng lãnh đạm đến cực điểm:
“Tôi không cần biết cô đã làm gì khiến cô ấy tức giận đến muốn giết cô! Nhưng sau này tốt nhất cô nên tránh xa cô ấy ra, còn không! Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết! Tôi đã giúp đỡ Bối gia như thế nào, cũng sẽ phá hỏng Bối gia như thế đó!”
Ánh mắt Bối Vy đầy hoảng loạn, nhìn Khương Tình như không tin nổi, đau thương tột độ run rẩy nói:
“Tình! Chị đã làm gì sai? Chị…!chị vẫn luôn coi Hạ Nhi như em gái, cũng giống Bối Lạc, không hề làm gì tổn thương em ấy cả.
Thậm chí khi em ấy muốn giết chị…!chị…”
Khương Tình cả khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên âm trầm, không thèm trả lời mà đi thẳng ra cửa.
“Tiểu thư!” Tô Thịnh đứng trước mặt Khương Tình nhẹ giọng nói.
“Chuyện gì?” Khương Tình lúc này chỉ muốn đuổi theo Hạ Nhi, nên vô cùng mất kiên nhẫn.
“Hạ tiểu thư được Hạ chủ tịch đưa đi rồi!” Tô Thịnh nhìn sắc mặt âm trầm đen kịt của tiểu tổ tông nhà mình mà trong lòng run từng cơn.
Khương Tình nghe thấy liền nhíu mày, giọng hơi gấp gáp hỏi:
“Lúc nào? Ông Hạ sao lại tới đây?”
Tô Thịnh cúi đầu bất an nói:
“Có người báo lại cho ông Hạ, lúc Hạ tiểu thư vừa ra khỏi phòng thì ông Hạ cũng vừa tới, Hạ tiểu thư liền cùng ông Hạ rời đi rồi.”
Cao Vỹ Quang đứng bên cạnh lập tức nói:
“Ông Hạ biết Hạ Nhi chịu uỷ khuất sẽ không tha cho Khanh Long đâu.
Khương Tình! Cậu nên tìm cách giúp cậu ấy.”
Tinh Thần ở sau cũng lập tức phụ hoạ:
“Tình tỷ! Cậu phải cứu Khanh Long a! Hạ gia thế lực mạnh thế nào chúng ta đều hiểu rất rõ, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được cậu ấy thôi.”
Tiến Minh gật đầu đồng ý, ánh mắt trông mong về phía Khương Tình đầy lo lắng đầy bất an.
Khương Tình nghe thấy liền cười lạnh, đôi mắt nâu sẫm hiện lên sự khinh miệt cùng phẫn nộ không hề kiềm chế:
“Cứu cậu ta? Tôi nể tình xưa nên chưa tính sổ chuyện cậu ta dám tới Khương gia nói tới việc tôi yêu Hạ Nhi, dù gì bây giờ Khương gia cũng đã chấp thuận chuyện của tôi và cô ấy, tôi không tính toán mà coi như bỏ qua cho cậu ta một lần.
Bây giờ cậu ta lại muốn đụng chạm ra tay với người phụ nữ của tôi.
Các cậu lại muốn tôi cứu cậu ta? Có phải là cảm thấy Khương Tình tôi quá dư thừa lòng tốt không?”
Nói xong liền quay đầu nói với Tô Thịnh:
“Tôi cho anh ba ngày! Lập tức! Xoá sạch Khanh gia cho tôi!”
Tô Thịnh nghe thấy liền toát mồ hôi hột, nhỏ giọng nói:
“Tiểu thư! Khanh gia hợp tác rất nhiều vào các dự án lớn của Khương thị, cổ đông của bọn họ…”
“Tôi không quan tâm! Anh nghi ngờ quyết định của tôi sao? Tôi không cần biết anh dùng cách gì! Tôi cần – là kết quả!!!”
Thân thể Tô Thịnh hơi run nhẹ, vội vàng cúi đầu nghiêm giọng nói:
“Vâng! Thưa tiểu thư.”
Bối Lạc ở phía sau nghe thấy liền trợn tròn mắt không thể tin nổi, bước nhanh tới trước mặt Khương Tình gấp gáp nói:
“Tình! Khanh Long là bạn từ nhỏ của cậu! Cậu không thể tuyệt tình như vậy.”
Khương Tình cười lạnh, ánh mắt âm hàn như sương tuyết ngàn năm, nhìn Bối Lạc trầm giọng tàn khốc nói:
“Thì thế nào? Đây xem như là lời cảnh cáo của tôi! Bất kì ai dám đụng đến Hạ Nhi! Tôi sẽ cho bọn họ sống không bằng chết!!!”
Bối Lạc nghe thấy không tự chủ liền hoảng loạn lùi về sau mấy bước.
Bối Vy khuôn mặt đầy dữ tợn, các khớp tay nắm chặt đến run rẩy liên tục.
Khương Tình vừa dứt lời liền dứt khoát xoay người đi thẳng.
Cao Vỹ Quang vẫn không thể thoát khỏi khiếp sợ, nhìn Tinh Thần thì thào nói:
“Cậu ấy điên rồi!”
Tinh Thần nhìn bóng lưng Khương Tình biến mất khỏi hành lang bệnh viện gật đầu thừa nhận nói:
“Đúng là điên thật rồi! Khanh gia là một đại gia tộc gốc rễ mạnh đến cỡ nào! Cậu ấy nói xoá bỏ là xoá bỏ.
Giao tình hai nhà Khanh – Khương không phải nhỏ đâu.”
Tiến Minh sắc mặt tái nhợt, âm thanh không nén được sự run rẩy:
“Người khác nói tớ sẽ cho đó là nói đùa! Nhưng là Khương Tình…”
“Cậu ấy sẽ giết Khanh Long mất!” Tinh Thần thấp giọng đầy sợ hãi.
Cao Vỹ Quang im lặng một lúc liền thở dài, nhìn về phía Tinh Thần và Tiến Minh nói:
“Sự việc đã như vậy rồi! Các cậu đừng nhúng tay vào, Khương Tình làm việc rất tàn nhẫn, ai cản đường cậu ấy đều không có kết quả tốt đâu.
Tớ nghĩ…!việc của Khanh Long để tự cậu ấy giải quyết thì hơn.”
Tinh Thần và Tiến Minh cúi thấp đầu trầm mặc.
Bối Vy biểu tình vặn vẹo dữ tợn đến cực điểm, dùng giọng nói âm hiểm tàn độc nhìn Bối Lạc nói.
“Cô ta vẫn hoàn hảo không hề bị thương đó thôi, lúc chị xém nữa bị tên họ Vũ cưỡng bức, vết thương đầy người, Khương Tình chỉ khiến cho một tập đoàn Vũ thị nho nhỏ bị phá sản.
Còn cô ta…!cô ta rõ ràng là không hề bị thương.
Cùng lắm chỉ bị doạ cho sợ hãi một chút thôi.
Vậy mà Khương Tình đã muốn xoá bỏ cả một gia tộc.”
Bối Lạc nghe âm thanh tàn độc đầy oán hận của Bối Vy, liền cười nửa miệng đầy khinh thường nói:
“Cho dù Khương Tình không đối phó Khanh gia, Hạ gia cũng không dễ gì buông tha người dám đụng đến Hạ Nhi.
Khương Tình ra tay thì chỉ nhanh hơn một chút thôi! Chị nên nhìn vào kết quả của Khanh gia, đừng để Bối gia bị liên luỵ bởi sự ích kỉ tham lam của chị.”
Bối Vy nghe thấy liền nở nụ cười rét lạnh tận tâm can, nhìn Bối Lạc thấp giọng đầy âm trầm nói:
“Ngoài việc cho tao vào danh nghĩa trưởng nữ Bối gia, thì Bối gia đã làm được gì cho tao chưa? Mày sẽ là người thừa kế Bối gia, tất nhiên sẽ muốn bảo vệ nó.
Còn tao! Ngoài Khương Tình ra thì tao chả có gì cả.
Vậy thì tao quan tâm Bối gia có gặp hoạ hay không để làm gì? Thứ tao muốn duy nhất là Khương Tình! Mày muốn bảo vệ Bối gia thì cứ việc! Chuyện của tao! Tao không cần mày xen vào.”
Bối Lạc nghe thấy liền im lặng không đáp.
Cô cũng muốn có thể điên cuồng một lần mà theo đuổi người cô yêu, nhưng vì Bối gia, vì gia tộc đã nuôi dưỡng mình, cô làm gì cũng bị bó buộc và phải suy nghĩ kĩ lưỡng.
Nhưng Bối Vy thì không như thế! Cô ta hận Bối gia, vì thế cô biết lời mình nói cô ta sẽ không nghe.
“Ưm…!Hạ Nhi…!Hạ Nhi…”
An Tranh ở trên giường bệnh đột nhiên lớn tiếng gọi, sau đó liền ngồi bật dậy, khuôn mặt tuyệt sắc tái nhợt như giấy, vội vã nhìn khắp phòng bệnh tìm kiếm.
Tinh Thần giật mình vội vã lao tới, lo lắng hỏi:
“An Tranh! Cậu tỉnh rồi!”
“Hạ Nhi đâu?” An Tranh ngước mắt nhìn Tinh Thần giọng hơi suy yếu hỏi.
Bối Vy thay đổi thần sắc, ôn hoà dịu dàng nói với An Tranh:
“Em ấy đi rồi! Lúc em hôn mê, Hạ Nhi rất lo cho em đấy!”
Ánh mắt An Tranh hơi thoáng qua chút cảm xúc khác lạ, có vẻ như vui mừng, lại như không tin tưởng nhìn Tinh Thần thấp giọng hỏi:
“Hạ Nhi…!cô ấy rất lo cho tớ sao?”
Tinh Thần hơi cúi đầu, che giấu thần sắc bất an, nhỏ giọng nói:
“Hạ Nhi ở cạnh cậu rất lâu! Tuy không nói gì cả, nhưng có vẻ rất lo lắng cho cậu.”
An Tranh nghe thấy liền thấp giọng cười khẽ, vén chăn muốn xuống giường.
“Cậu đi đâu?” Tiến Minh hơi sốt sắng hỏi.
“Tớ tìm cô ấy! Tớ không muốn để Hạ Nhi lo lắng, tớ phải nói cho cô ấy biết là tớ đã khoẻ rồi.” An Tranh thấp giọng nói, khoé môi cong lên độ cong mê người.
Cao Vỹ Quang dựa lưng vào cửa nhìn An Tranh, thản nhiên nói:
“Ông Hạ đã mang cô ấy đi!”
An Tranh nghe tới ông Hạ liền nhíu mày, giọng trầm thấp hỏi:
“Ông Hạ biết chuyện Khanh Long rồi sao?”
Cao Vỹ Quang nhẹ gật đầu.
An Tranh khoé môi cong lên nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt tối sẫm toát lên sự nguy hiểm, giọng tàn nhẫn đến cùng cực:
“Vốn dĩ tôi muốn ra tay với Khanh Long, khiến cho hắn sống không bằng chết, nhưng ông Hạ đã biết chuyện, nhất định sẽ không buông tha cho Khanh gia.”
Tinh Thần nghe thấy liền thở dài, nhìn An Tranh thấp giọng nói:
“Khanh Long là quá tức giận nên không thể kiểm soát được bản thân! Cậu cũng xem như là bạn từ thuở nhỏ của Khanh Long, có thể giúp cậu ấy nói một tiếng với Hạ Nhi, tha cho cậu ấy đi.
Nếu Hạ Nhi mở lời chắc Khương Tình và Hạ gia sẽ bỏ qua chuyện này.”
“Khương Tình?” An Tranh nhíu mày.
Tinh Thần liền tiếp tục nói:
“Cậu là người đã cứu Hạ Nhi, có lẽ lời cậu nói Hạ Nhi sẽ chịu nghe.
An Tranh! Khanh Long cũng là bạn thân của tớ! Tớ không mong cậu ấy xảy ra chuyện.
Cậu giúp tớ khuyên nhủ Hạ Nhi có được không?”
An Tranh xem như không nghe thấy, sắc mặt âm lãnh nhìn Tinh Thần hỏi lại lần nữa:
“Cậu nói Khương Tình muốn đối phó Khanh gia?”
“Đúng vậy!” Tinh Thần gật nhẹ đầu.
An Tranh biểu tình như hiểu ra gì đó, cúi đầu cười lạnh, ánh mắt đầy nguy hiểm và tàn khốc:
“Khương Tình xem như thông minh, thủ đoạn đó của cậu ta sẽ được lòng ông Hạ, nếu là tôi thì tôi cũng làm như vậy! Còn về việc giúp Khanh Long, Tinh Thần! Tôi không giết cậu ta đã là đại ân rồi! Một kẻ đáng kinh tởm dám ra tay với người con gái của tôi! Bảo tôi cứu cậu ta sao? Điều đó là không thể nào.
Tôi không những không cứu! Còn sẽ để An gia giúp một tay!”
Trong ánh mắt cực độ kinh hãi của Tinh Thần và những người xung quanh, An Tranh bước xuống giường chậm rãi đi ra ngoài, không hề quay đầu nhìn lại.