Bạn đang đọc Hà Bất Ngộ Như Ca – Chương 70
Hà Ngộ Ngộ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, khi đến bệnh viện, máu trong người cô đã sắp đông lại.
A Bổn A Xương và những người khác đang đợi ngoài cửa, trong khi Lưu Dương và nhóm của anh ta vẫn đang tìm kiếm trong Thị trấn A Tác La.
“Anh nói xem chuyện gì đã xảy ra thế này!” A Xương đứng ở cửa phòng phẫu thuật, cởi mũ ra, trong khi A Bổn cau mày không nói.
Sau gần ba giờ phẫu thuật, cuối cùng bác sĩ cũng ra khỏi phòng giải phẫu.
Anh ta tháo khẩu trang xuống: “Cũng may là các anh đưa đến kịp.
Nếu trễ hơn một chút thì người đã bị đông chết.”
“Cảm ơn bác sĩ, khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?” A Bổn hỏi.
Bác sĩ nhìn hai người bọn họ, không nhìn ra được quan hệ giữa hai người và bệnh nhân trong phòng mổ, Trung Quốc thoáng vậy sao? Thế mà một vợ hai chồng cũng được à?
“Bệnh nhân ở ngoài trời lạnh trong thời gian dài, trong cơ thể còn bị tiêm một lượng thuốc mê lớn.
Làm phẫu thuật xong phải một tuần sau cơ thể mới hồi phục lại.
Còn khi nào tỉnh lại thì phải dựa vào bệnh nhân.” Bác sĩ nói xong chuẩn bị đi, lại bổ sung thêm một câu, “Cảnh sát nữ nước các anh thật là nữ trung hào kiệt, tự cắn đầu lưỡi muốn đứt ra cũng không để cho bản thân hôn mê.”
Hà Ngộ Ngộ được chuyển đến phòng bệnh, đội trưởng Trần cũng đến, ngoài việc tham gia hoạt động lần này ở cảng, ông ta ở thành phố C liên tục quan sát hành động của đội.
“Đội trưởng Trần.” A Bổn đang cắt một quả táo, khi anh nhìn thấy đội trưởng Trần đến, anh nhanh chóng đứng lên, “Sao ông lại ở đây?”
Hai người chào nhau, Đội trưởng Trần nhìn Hà Ngộ Ngộ đang nằm trên giường, nói: “Cô ấy bây giờ thế nào?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ nói không biết khi nào cô ấy tỉnh lại, phải dựa vào chính cô ấy.” A Bổn nói.
Đội trưởng Trần nhìn quanh: “Nguỵ Mai đâu?”
“Cô ấy…!Tôi không biết ở đâu.
Chúng tôi chỉ tìm thấy Hà Ngộ Ngộ, Lưu Dương vẫn đang dẫn người đi tìm kiếm.” A Bổn cũng lo lắng cho Nguỵ Mai.
Bây giờ, chưa rõ cô ấy còn sống hay chết, người không biết ở đâu.
Lưu Dương dẫn đầu nhóm ở Thị trấn A Tác La, và tìm kiếm trong bốn năm giờ, nhưng không có manh mối.
Trương Đồng Hách thực sự đã bắt được Văn Lâm, bây giờ Văn Lâm đang bị giam giữ tại trại tạm giam ở nước T.
Bởi vì anh ta không phải là người nước T, Văn Lâm không tiện bị thẩm vấn ở nước T.
“Ngày mai đưa hắn trở về Trung Quốc! Ông đây không chịu nổi nữa!” Trương Đồng Hách nhấp một ngụm trà dập lửa, thu giữ 1,5 tấn ma túy trong căn cứ bí mật của Văn Lâm ở nước T, đủ để tên này chết mấy trăm lần.
Cảnh sát nước T cùng với cảnh sát Trung Quốc kiểm tra “sào huyệt” ma túy của Văn Lâm ở nước T, bên chỗ Văn Lâm có hàng trăm người điều chế ma túy, trong đó trẻ nhất chỉ mới 17 tuổi.
Trong số họ có những người Trung Quốc nhập cư trái phép, và những người này đã được thống nhất sắp xếp nhốt trong một trại giam khác.
Trương Đồng Hách châm một điếu thuốc đứng trước mặt Văn Lâm đang bị còng tay: “Vụ án tử kia là do mày làm đúng không?”
Văn Lâm hờ hững nhìn Trương Đồng Hách, anh ta cũng không thèm để ý.
“Khốn kiếp! Mày nói chuyện cho tao.” Trương Đồng Hách hít một hơi, ấn điếu thuốc vào gạt tàn một cách mạnh bạo.
Văn Lâm vẫn không lên tiếng, anh nhìn Trương Đồng Hách với vẻ mặt kẻ thiểu năng.
“Đừng có động vào anh ta, đến lúc anh ta nghiện ma tuý sẽ tự nhiên nói thôi.” A Bổn nắm lấy giữ chặt tay của Trương Đồng Hách lại, khi thấy anh ta muốn đánh Văn Lâm.
Trương Đồng Hách chửi mắng vài câu, quay đầu lại hỏi: “Hà Ngộ Ngộ còn chưa tỉnh sao?”.
Truyện Hot
A Bổn lắc đầu, đã một ngày, không tìm thấy Nguỵ Mai, còn Hà Ngộ Ngộ cũng chưa tỉnh.
Lưu Dương ngày đêm dẫn mọi người tìm kiếm manh mối, đi tới các thị trấn trước đây anh ta từng đến, khi còn ở Thị Trấn Tư Ninh, những người bán hàng rong nhiệt tình kia đã biến mất từ lâu.
Trở lại Thị trấn A Tác La, Lưu Dương và những người khác tìm thấy thông tin trên bức tranh do Lý Hoằng Văn cung cấp trong nhà thờ đã bị phong tỏa.
“Quả nhiên là vậy.” Lưu Dương thu thập những manh mối này.
Nguỵ Mai, người đã mất tích vài ngày, hiện đang ngồi trong văn phòng của Tạp Bố Tư, gõ bàn phím.
“Cô Nguỵ Mai, tôi biết cô là nhân viên công nghệ cao.
Cô có thể sử dụng danh tính của cô để vào mạng nội bộ của sở cảnh sát.
Ngay cả khi cô không ở Trung Quốc, cô cũng có thể làm được đúng không?” Tạp Bố Tư ngồi sang một bên, tay vẫn cầm bao thuốc lá.
Mấy ngay nay, Nguỵ Mai cũng đã quan sát được rõ nơi này.
Tạp Bố Tư đang nghiên cứu về các loại ma túy mới.
Nói chung, nồng độ thuốc trên thị trường chỉ là 30%, thuốc tốt hơn gần như là 50%.
Loại thuốc mà Tạp Bố Tư và những người khác đã nghiên cứu có hàm lượng hơn 80%.
Đêm qua Nguỵ Mai cũng chứng kiến Tạp Bố Tư bắt hai người da đen để thử nghiệm, cô buộc phải theo dõi quá trình hai người da đen thử nghiệm ma túy.
Tạp Bố Tư tiêm thuốc vào cánh tay của người da đen, trong vòng nửa phút, mạch máu của hai người bắt đầu sưng lên, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo, lộ ra vẻ sảng khoái.
“Loại ma túy này, một khi đã dùng rồi thì đừng mơ bỏ được nó.” Tạp Bố Tư nói bên tai Nguỵ Mai, Nguỵ Mai chán ghét hơi thở ghê tởm này, cô nắm chặt tay, móng tay sắp bấm vào thịt bên trong.
Tạp Bố Tư cười ngạo nghễ, cái miệng to ban đầu của anh giờ giống như một phế phẩm không mở rộng ra được.
“Cô Nguỵ Mai, cô yên tâm mà phục vụ cho tôi, chỗ tốt đương nhiên không thể thiếu người giỏi, nếu như cô dám dùng mánh khoé, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết.” Tạp Bố Tư lúc này mới châm một điếu thuốc.
Nguỵ Mai quay người rời khỏi phòng thí nghiệm, hồi lâu cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Không biết Hà Ngộ Ngộ bây giờ thế nào, lúc đó Nguỵ Mai kéo tay Hà Ngộ Ngộ, cô viết “Chị đi đi, em ở lại.”
Cô biết rằng Tạp Bố Tư sẽ không để Hà Ngộ Ngộ ra đi dễ dàng, vì vậy cô tự đưa ra đề nghị giết Hà Ngộ Ngộ.
Khi Hà Ngộ Ngộ bị mang đi ra ngoài, Nguỵ Mai đã vào trong phòng xem cô ấy.
Lúc đã Hà Ngộ Ngộ đã tỉnh, sau đó bị tiêm thuốc mê vào cho nên mới hôn mê tiếp.
Khi đó Hà Ngộ Ngộ đã cố gắng cắn vào đầu lưỡi, cho nên mới không mất ý thức hoàn toàn.
“Cô Nguỵ Mai, cô ngây người làm gì vậy?” Tạp Bố Tư hỏi.
Nguỵ Mai định thần lại: “Máy tính này của anh không thể nào làm được, con chip quá tệ, tôi muốn đổi sang một chiếc máy tính tốt hơn.”
“Ok, đổi máy tính đi, lập tức mang đến đây.” Tạp Bố Tư nhấn vào ống nghe và nói vài từ tiếng Anh có trọng âm với đầu dây bên kia.
Một lúc sau, có người mang đến một chiếc máy tính mới.
Sau khi Nguỵ Mai kết nối mạng, cô đã mở ra trang mạng nội bộ của sở cảnh sát.
Tạp Bố Tư muốn biết bố trí của các cảng ở Trung Quốc, cùng với một ít căn cứ quân đội.
Chắc chắn anh ta muốn tìm hiểu kỹ, sau đó mới đưa ma tuý vào Trung Quốc.
Nguỵ Mai đã xác nhận Tạp Bố Tư và Văn Lâm biết nhau, và Văn Lâm là đối tác của anh ta ở Trung Quốc.
“Anh Tạp Bố Tư, anh muốn biết điều gì?” Nguỵ Mai đã đăng nhập vào mạng nội bộ cảnh sát.
Trang web này nằm trên internet, để truy cập vào bên trong đó cần xây dựng một máy chủ.
Để vào trên đó cần phải xác minh danh tính của Nguỵ Mai, nhưng xác minh của cô ấy không thành công, cần phải xác minh qua SMS.
Nguỵ Mai không nói gì, và trực tiếp giải mã nó.
Tạp Bố Tư tò mò tiến lại gần, sờ mũi, không biết nhiều về tiếng Trung nhưng lại cảm thấy trang web dày đặc khiến anh nhíu mày.
“Đây là cái gì?” Tạp Bố Tư nhìn những dòng chữ trên.
Nguỵ Mai cười nói bằng tiếng Trung: “Sa tệ.”
Không biết tiếng Trung còn đòi xâm nhập vào thị trường Trung Quốc, thời buổi này tiếng Trung phổ biến như vậy, còn không chịu học à?
“Cô Nguỵ Mai, cô nói gì vậy?” Tạp Bố Tư trông có vẻ khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt của Nguỵ Mai, nó không có vẻ là một lời nói tốt.
“Ồ ~ thưa anh Tạp Bố Tư, tôi đang khen anh đấy!” Nguỵ Mai nói theo kiểu tiếng anh của người Trung Quốc.
Sau khi nói xong, cô tìm cho Tạp Bố Tư một vài thứ có thể tìm thấy trên trang mạng.
“Đây là một số tài liệu quân sự, có cần tôi dịch sang tiếng Anh không?” Nguỵ Mai sắp xếp nội dung thành một tệp, đương nhiên cô không thể cung cấp cho Tạp Bố Tư những nội dung cơ mật của quốc gia.
Tạp Bố Tư nhìn lướt qua, nhưng không để ý, dù sao cũng không hiểu được.
“Được rồi, vậy tôi nhờ cô Nguỵ Mai dịch thông tin sang tiếng Anh, cảm ơn cô.” Tạp Bố Tư nói xong liền đứng dậy rời đi.
Anh ta đứng trước gương bên ngoài phòng Nguỵ Mai, trên tay cầm bao thuốc lá: “Người phụ nữ này thế mà dám lừa tôi bằng những thông tin trên mạng.
Để tôi xem cô ta định làm gì!”
Trên thực tế, Tạp Bố Tư có thể nói một số tiếng Trung.
Anh ta giả vờ không biết tiếng Trung trước mặt Nguỵ Mai.
“Có cần giải quyết luôn cô ta không? Thưa ngài.” Một người đàn ông đứng bên cạnh Tạp Bố Tư cúi đầu.
Tạp Bố Tư lắc đầu: “Bây giờ, cô ta còn chưa phát huy hết tác dụng.”
“Người Trung Quốc, rất thú vị.” Tạp Bố Tư nhìn Nguỵ Mai đang ngồ bên trong thông qua kính.
A Bổn vẫn ở trong phòng bệnh Hà Ngộ Ngộ, Lưu Dương cũng đã trở lại.
Ban đầu, chuyện Hà Ngộ Ngộ bị sát hại ở nước T trong nước còn chưa biết, thứ nhất là vì muốn bảo hộ Hà Ngộ Ngộ, thứ hai là để kẻ địch cho rằng Hà Ngộ Ngộ đã chết.
Nhưng mà có một số phương tiện truyền thông, để kiếm lưu lượng.
Không biết từ đâu ra được tấm ảnh Hà Ngộ Ngộ vào phòng phẫu thuật, đã lan truyền rộng rãi ở trong nước.
Một số phương tiện truyền thông thậm chí còn phóng đại và viết về những điều vẫn chưa được xác thưc.
#cảnh sát họ H ở T nước bị sát hại chưa rõ sống chết #
Khi Tống Như Ca nhìn thấy bài viết này, trái tim cô thắt lại.
Cô có một cảm giác xấu.
Sau khi nhấp vào, cô phát hiện ra rằng người trong ảnh đang mặc quần áo của cô
– — Chiếc áo kia là do cô đưa cho Hà Ngộ Ngộ.
Tống Như Ca ngay lập tức mở điện thoại và bấm số của Hà Ngộ Ngộ, nhưng đúng như dự kiến điện thoại không gọi được.
Gọi WeChat cho Nguỵ Mai cũng không được.
Tống Như Ca hơi run lên, cô sợ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ sợ đến thế.
Cô bấm vào trang đặt vé máy bay, mấy lần bấm nhầm điểm đến.
Hà Ngộ Ngộ chắc chắn sẽ không sao, Tống Như Ca nghĩ.
Hà Ngộ Ngộ đang nằm trên giường bệnh ở nước T mơ thấy mình đang ăn gà rán, vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, về nhà không thấy Tống Như Ca, cô gọi gà rán về ăn một mình.
Nào ngờ vừa mới ăn được hai miếng, thì đã bị cái người muốn giảm cân bảo trì dáng người – Tống Như Ca cướp đi.
Hà Ngộ Ngộ định giật lại, nhưng sau khi nghĩ rằng đó là Tống Như Ca, cô đành bỏ cuộc.
Cô đứng dậy, đẩy Tống Như Ca vào tường và nói bên tai cô: “Làm lão bà của tôi chứ? Được không?”
Thấy vậy, Tống Như Ca nhướng mày.
Một cái trở tay, đem khí thế 10 phần của Hà Ngộ Ngộ thu lại, bây giờ Hà Ngộ Ngộ đang bị đè trên tường.
“Hả? Để xem cô có năng lực không nhé!” Hơi thở Tống Như Ca đầy mê hoặc, trên người cô còn mặc chiếc váy đen lễ phục nhận thưởng, còn trên người Hà Ngộ Ngộ thì mặc cảnh phục.
Nhìn đi nhìn lại, sao cứ thấy người phụ nữ mặc chiếc váy đen kia lại mạnh mẽ hơn viên cảnh sát nhỏ kia vậy..