Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 296: Tấm Gương Phản Chiếu Giấc Mơ


Đọc truyện Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter – Chương 296: Tấm Gương Phản Chiếu Giấc Mơ

Trước mặt Harry đó là một tấm gương tráng lệ, cao như trần nhà, với khung vàng được trang trí công phu, đứng trên hai chân có móng. Có một dòng chữ khắc trên đầu: “Erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi”. (I show not your face but your heart’s desire – thứ tôi cho xem không phải khuôn mặt của bạn mà là mong muốn của trái tim)

Nỗi hoảng sợ của mờ dần khi không còn tiếng Filch và Snape, Harry tiến lại gần gương, muốn nhìn mình nhưng không thấy phản xạ nữa. Harry bước gần tấm gương và dừng lại ngay trước mặt nó.

Harry phải vỗ tay vào miệng để ngăn mình hét lên. Nó quay ngoắt lại. Tim đập dữ dội hơn nhiều so với khi cuốn sách gào thét – vì nó không chỉ nhìn thấy mình trong gương, mà cả một đám đông đứng ngay sau lưng.

Nhưng nhìn lại, căn phòng hoàn toàn trống rỗng, không có gì dù chỉ là một u linh. Harry thở hổn hển, chầm chậm quay lại nhìn vào tấm gương.

Ở đó, Harry – được phản chiếu trong gương – tái nhợt và sợ hãi; và ở đó –đằng sau nó – có ít nhất mười người khác. Harry nhìn qua vai – nhưng vẫn không có ai ở đó. Hay tất cả đều vô hình? Chẳng lẽ nó đang ở trong một căn phòng đầy ắp những người tàng hình cả sao? Và tấm gương có khả năng phản chiếu họ, dù tàng hình hay không tàng hình?

Harry lại nhìn vào gương. Một người phụ nữ đứng ngay sau lưng đang mỉm cười với nó và vẫy tay. Harry đưa tay ra và cảm nhận không khí phía sau. Nếu bà ấy thực sự ở đó, nó sẽ chạm phải, hình ảnh phản chiếu của họ rất gần nhau, nhưng chỉ thấy không khí – bà và những người khác chỉ tồn tại trong gương.

Bà là một phụ nữ rất xinh đẹp, có mái tóc đỏ sẫm và đôi mắt – đôi mắt của bà ấy giống như của mình – Harry nghĩ, và nó nhích lại gần kính một chút. Màu xanh lá cây tươi sáng – chính xác là cùng một hình dạng, nhưng sau đó nó nhận thấy rằng bà đang khóc; mỉm cười và khóc cùng một lúc. Một người đàn ông cao, gầy, tóc đen đứng cạnh đưa tay ôm lấy bà. Ông đeo kính, và tóc rối bời, dựng lên ở phía sau, giống y như tóc của Harry.

Bây giờ Harry đang ở rất gần gương đến nỗi mũi gần chạm vào nó.

– Bố… mẹ… – Nó thì thào.

Họ chỉ nhìn Harry, và mỉm cười. Dần dần, Harry nhìn vào khuôn mặt của những người khác trong gương và thấy những đôi mắt màu xanh lá cây khác giống như nó, những cái mũi khác giống như nó, thậm chí một ông già nhỏ bé trông như thể chính nó, đang quỳ xuống, Harry đang nhìn Harry tại gia đình của nó, lần đầu tiên trong đời.

Đại gia đình Potter vẫy tay mỉm cười với Harry trong khi Harry nhìn lại họ một cách đầy khao khát. Hai tay nó ép sát mặt kính như thể hy vọng có thể rơi vào trong đó và chạm vào họ. Đau đớn mãnh liệt đang trào lên trong nó – một nửa niềm vui, một nửa nỗi buồn khủng khiếp – chúng nhào nặn, giằng xé trong trái tim nhỏ bé của Harry.

Harry không biết đã bao lâu kể từ khi nó đứng đó. Những hình ảnh được phản xạ không hề mờ đi, Harry nhìn và nhìn, cho đến khi những tiếng ồn ào đưa nó trở lại hiện thực. Nó không thể ở lại đây, nó phải tìm đường về giường. Harry rời mắt khỏi khuôn mặt mẹ, nó thì thầm: “Con sẽ trở lại.”

Harry nhanh chóng rời đi căn phòng. Nếu như có ai bắt gặp nó, dù bây giờ là ngày nghỉ, nó sẽ bị phạt rất nặng. Và quan trọng hơn, nó có thể sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại cái gương đó nữa.

Thomas trở lại giường, nó chỉ thấy có mỗi mình Ron đang ngủ khì khì. Thomas đoán được Harry đi đâu. Giờ này có lẽ nó đã gặp tấm gương ảo ảnh. Thomas không đi ngăn cản, Thomas tin rằng Harry xứng đáng được gặp những thân nhân của nó, dù chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.

Khao khát ở được ở gần thân nhân là một cảm xúc vô cùng mãnh liệt. Trong giấc mơ của mình, Thomas đã trải qua cảm giác đó, dù không đến mức bi thảm như Harry nhưng nó có thể hiểu được. Cũng chính bởi vì hiểu được lên Thomas không biết phải mở miệng ra sao.


Thở dài phát tiết phiền muộn trong lòng, Thomas quyết định mặc kệ. Harry kiên cường hơn cái vóc dáng gầy gò của nó nhiều; và Gs Dumbledore chắc chắn sẽ không bỏ mặc nó. Thậm chí lần gặp gỡ này của Harry có lẽ cũng do thầy sắp đặt.

Sáng hôm sau Harry kể lại cuộc gặp gỡ cho 2 người bạn của nó. Thomas không lên tiếng, dù sao thì nó chắc chắn sẽ đi quan sát cái gương ảo ảnh. Chỉ cần nó là một vật phẩm luyện kim sao siêu là quá đủ lý do để Thomas lần đêm mò hôm rồi.

Ron bất bình:

– Cậu đã có thể đánh thức mình.

– Mình sẽ đưa hai cậu đi tối nay. Mình muốn cho hai cậu nhìn thấy tấm gương đó. – Harry nói.

Ron háo hức:

– Mình cũng rất muốn nhìn thấy cha mẹ cậu.

– Thomas. Cậu cũng đi cùng tụi mình chứ? – Harry hỏi, nó để ý thấy Thomas đang trầm ngâm nãy giờ.

Thomas gật đầu, tâm trạng của nó đang rất phức tạp. Nó đại khái đã biết tấm gương sẽ phản chiếu ra cái gì khi nó nhìn vào đó. Tuy nhiên nó không biết người khác có thể nhìn thấy những gì nó thấy không. Tuy rằng chẳng phải là cái gì không thể gặp người nhưng Thomas cũng không muốn để người khác nhìn trực diện vào nội tâm của nó.

Thế nhưng chút bối rối cũng không khiến nó từ bỏ tấm gương. Cùng lắm thì sử dụng bế quan bí thuật. Sợ quái gì.

Đêm đó, Harry và Ron chùm áo choàng, Thomas từ chối rúc vào chung vào áo với mấy thằng con trai khác. Trước sự ngạc nhiên của hai thằng bạn, Thomas vung đũa lên và biến mất. Trong khi 2 đứa bạn ngơ ngác nhìn xung quanh thì giọng của nó đã vang lên ngay chỗ cũ:

– Evanesce. Ma chú khiến vật thể sử dụng biến mất khỏi mắt nhìn, và mình đã cải tiến một chút. Nếu mấy cậu muốn mình sẽ dạy sau. Giờ thì đi thôi, chúng ta mất hơi bị nhiều thời gian chuẩn bị rồi.

Tuy nhiên Harry đã không nhớ được đường để đi đến chỗ cái gương. Cả bọn đã phải tốn cả đống thời gian để mò ra chỗ của cái phòng học bỏ hoang. Thomas quyết định sẽ học thêm bùa chú theo dõi dấu vết.

Trong cái phòng học cũ, Ron nhao nhao muốn thử đứng trước gương. Còn Thomas, nó đã đi vòng vòng quanh cái gương, sờ sờ nắn nắn đồng thời lôi cái thẻ ra chụp chiếu rồi ghi chép gì đó còn miệng thì lẩm bẩm như ma làm.

Trong khi Thomas đang nghiên cứu thì hai thằng bạn của nó lôi kéo tranh giành soi gương. Tiếng động chúng gây ra khiến con mèo của lão Filch chú ý, Ron và Harry quăng tấm áo choàng lên người và biến mất. Con mèo thò đầu vào phòng, nó nhìn thấy Thomas lúc này đã tỉnh lại từ trạng thái nghiên cứu.


Thomas đang cực kỳ khó chịu bởi bị cắt đứt tâm trạng. Nó quyết định khiến hai đứa kia im miệng. Thế nhưng khi Thomas ngẩng đầu lên nó chỉ thấy một cái đầu mèo đang thò vào trước cửa, con mèo có vẻ đã phát hiện ra nó. Thomas nhận ra nó, con mèo cái xấu xí của lão Filch – Mrs Norris.

Cmn, mình lại bị một con mèo phá đám – Thomas phẫn nộ. Trừng mắt nhìn con mèo, lúc này Thomas có xúc động đem nó làm lẩu nhúng rau má. Nhưng nghĩ đến độ tuổi của con mèo cộng thêm thân hình xương xẩu của nó thì nấu cao có vẻ hợp lí hơn.

Có vẻ nhận ra ác ý của Thomas, con mèo kêu lên một tiếng đầy sợ hãi rồi chạy mất.

Thomas bất đắc dĩ, nó có đáng sợ đến vậy sao, chỉ là nghĩ một chút thôi, có ai làm thiệt đâu cơ chứ.

– Đi thôi 2 cậu. Lão Filch có thể đến bất cứ lúc nào. Mình ghét phải chốn chui chốn nhủi lắm. Chúng ta lại không phải là chuột.

Không ai đáp lại Thomas, nhưng nó đã nghe được tiếng bước chân chạy nhanh ra cửa. Hai thằng kia hiển nhiên chạy lẹ mà quên cả trả lời nó.

– Shit!

Chửi đổng một tiếng, Thomas cũng nhanh chóng chạy đi. tuy nhiên ngay khi ra khỏi cửa nó đã quay lại và rút cây đũa phép ra:

– Scourgify. (Bùa tẩy rửa, vệ sinh)

Hài lòng với thành quả, Thomas quay trở về phong ngủ. Tuy là có sự ngầm đồng ý của Gs Dumbledore nhưng có quỷ mới biết Gs Snape có nổi hứng lên truy lùng rồi trừ điểm của cả 3 hay không.

Tuyết vẫn phủ dầy vào sáng hôm sau.

– Muốn chơi cờ không, Harry? – Ron nói.

– Không.


– Tại sao chúng ta không đi xuống và thăm Hagrid?

– Không… cậu đi đi…

– Mình biết cậu đang nghĩ gì, Harry. Cậu đang nghĩ về tấm gương đó. Đừng quay lại tối nay.

– Tại sao không?

– Mình không biết, mình vừa có cảm giác tồi tệ về điều đó – và dù sao, cậu đã có quá nhiều nguy hiểm sát qua rồi. Filch, Snape và bà Norris đang đi lang thang. Dẫu rằng họ không thấy cậu, nhưng nếu họ đụng phải cậu, hay cậu đụng phải cái gì đó thì sao?

– Cậu nói y như Hermione.

– Mình nghiêm túc đấy, Harry, đừng đi.

Nhưng trong đầu Harry lúc ấy chỉ có một ý nghĩ, đó là trở lại trước tấm gương. Và Ron không thể nào ngăn nó lại.

Ron tìm Thomas để khuyên Harry. Nhưng lần này Thomas chỉ thở dài và không nói gì. Đây là lần đầu Ron thấy Thomas từ chối giúp đỡ nó làm gì đó chính đáng.

– Mình không thể ra sức lần này. Cậu và mình không có tư cách đưa ra lời khuyên cho Harry lúc này.

Ron im lặng. Nó cũng đã biết tư cách mà Thomas nói ở đây là gì. Những kẻ có gia đình hạnh phúc như chúng đi khuyên Harry thì thực sự chẳng hề có sức thuyết phục. Đây là lần đầu Harry được nhìn thấy những người chí thân của nó.

– Được rồi. Harry mạnh mẽ hơn cậu nghĩ, chẳng mấy chốc cậu ấy sẽ tỉnh ra thôi. Hơn nữa…

Thomas ngập ngừng. Có vài việc vẫn là không cần nói cho Ron biết càng tốt.

– Hơn nữa cái gì? Cậu có biết cái gì hả? – Ron chất vấn.

– Cậu nghĩ nhiều rồi. – Thomas lắc đầu phủ nhận câu hỏi của Ron – Mình chỉ muốn nói là tối nay mình cũng sẽ đến đó. Lên mình sẽ giúp canh chừng Harry.

Ron phát điên. Một thằng đã quá đủ, giờ này còn thêm Thomas nữa. Hôm qua nó đâu có soi gương. Chẳng nhẽ định soi bù.

– Giờ lại thêm cả cậu nữa. Mình có dự cảm không tốt về cái gương đó Thomas. Nó… mình không biết phải nói sao. Cái gương đó thật cổ quái.


– Nó chỉ là một sản phẩm luyện kim cao cấp thôi, mình muốn nghiên cứu nó kỹ hơn. Thật ra thì người chế tạo nó đã rất có tâm khi ghi rõ hướng dẫn sử dụng lên đó rồi.

Ron bất ngờ. Người chế tạo có tâm? Đừng nói giỡn. Sao nó không thấy?

– Cậu không đùa đó chứ. Sao mình không thấy.

– Lúc đó 2 cậu còn đang mải soi gương. Cứ như con gái ấy. Dòng chữ phía khắc phía trên đã nói rõ rồi: thứ nó phản chiếu không phải khuôn mặt mà là ham muốn từ sâu trong nội tâm của người soi nó.

Ron đã hiểu ra, hèn chi trong gương nó đang ngồi trên một đống galleon, trên tay nó cầm một đống bài GR và một cái cúp vàng nào đó có vẻ như là vô địch giải đấu bài, trên cái cúp có khắc 3 lá bài tinh xảo. Còn trên ngực thì đang đeo huy chương của huynh trưởng.

– Nói như vậy là… – Ron không nói được ra khỏi miệng.

Thomas gật đầu xác nhận phán đoán của nó.

– Đó cũng là lí do mình không thể mở nổi miệng khuyên Harry. Hơn nữa hiện giờ còn đang là ngày lễ, quá một thời gian nữa vào kỳ học thì sẽ không có vấn đề gì nữa đâu. Thậm chí, Harry có thể tỉnh sớm hơn dự kiến.

Đó là khi Gs Dumledore ra tay – Thomas trong lòng bổ xung.

– Cậu nói đúng. Mình chỉ có thể im lặng đợi Harry tỉnh hoặc kỳ học bắt đầu trở lại thôi. – Ron có chút cụt hứng khi bản thân chẳng thể giúp gì cho người bạn thân của nó.

Thomas thở dài, việc này nằm ngoài khả năng của nó.

Buổi tối hôm đó, Thomas còn đến căn phòng sớm hơn Harry. Nó muốn nghiên cứu thêm chiếc gương một thời gian. Dù sao Gs Dumbledore cũng sẽ chuyển nó đi sớm để bảo vệ hòn đá Triết gia, Thomas cần tranh thủ thời gian.

Say mê với công việc, Thomas quên cả giải chú tàng hình. Nó thậm chí còn chẳng nhận ra Harry xuất hiện, gặp Gs Dumbledore và ra về. Cho đến khi xong việc, Thomas mới phát hiện Gs Dumbledore đang ngồi ở cái bàn kê sát tường nhìn nó với nụ cười vẫn thường trực trên mặt. Thomas đưa tay lên gãi đầu.

– Ách… Buổi tối tốt lành thưa Gs. Con không chú ý là thầy đã tới.

Nó đưa mắt nhìn xung quanh, có vẻ Harry đã không tới đây.

– Harry đã về trước rồi. Ta đã cho trò ấy lời khuyên. Có vẻ người bạn này của nó không quá tin cậy.

– Ha ha.. – Thomas cười khan để bớt xấu hổ. Nãy giờ nó mải nghiên cứu cái gương mà quên sạch xung quanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.