Giọng Nói Của Anh

Chương 14: Thiếu


Đọc truyện Giọng Nói Của Anh – Chương 14: Thiếu

Edit: windchime

Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn liếc mắt nhìn nhau, nàng dời đầu đi, nói thật nhanh: “Phó lão sư…Tôi không cố ý.”

Phó Bác Ngôn cúi đầu nhìn cô, hầu kết khẽ chuyển động, ánh mắt sâu thẳm: “Ừ”

Tầm mắt Phó Bác Ngôn rời trên đôi môi đỏ mọng của Noãn Noãn, lúc Noãn Noãn ra ngoài thường có thói quen trang điểm, dù cho không trang điểm cũng thích dùng son môi, cho nên đôi môi ấy lúc này, dưới ánh đèn vàng nhạt, càng trở nên kiều diễm ướt át, có chút quyến rũ người khác.

Gương mặt của Noãn Noãn lặng lẽ đỏ, dưới ánh nhìn của Phó Bác Ngôn, cô khẽ cắn môi dưới, vừa mới chuẩn bị cất lời, Phó Bác Ngôn lại dời ánh mắt.

Thang máy đến nơi, vang lên tiếng “Đinh”, đánh thức hai người.

Noãn Noãn nhanh chóng phục hồi tinh thần, hoàn toàn không dám nhìn Phó Bác Ngôn, cứ thế vứt lại một câu: “Tôi thực sự không cố ý.”


Sau khi nói xong liền bỏ chạy, đi về phía căn phòng của mình.

Luống cuống tay chân lấy chìa khoá, sau đó mở cửa, đi vào, đóng cửa, Noãn Noãn thực hiện một loạt các động tác liền mạch.

Phó Bác Ngôn cứ vậy đứng nhìn đằng sau, không nói không rằng, không hề ngăn cản cô, nhìn bóng lưng bối rối của người nọ, nhẹ nhàng cong môi, trong mắt ánh lên nụ cười.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng, Phó Bác Ngôn cúi xuống nhìn vào hai túi lớn đang xách. Đang nghĩ ngợi, cánh cửa trước mặt lại được mở ra, một cái đầu nhỏ ló ra, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

“Phó… Phó lão sư, đồ của tôi.”

“Tôi còn tưởng là cô đã quên mất.”

Noãn Noãn vô cùng xấu hổ, khóc không ra nước mắt, cô nhìn Phó Bác Ngôn, khuôn mặt đỏ bừng.

Phó Bác Ngôn khẽ cười: “Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vâng, Phó lão sư ngủ ngon, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn hơi ngừng lại, nhíu mày muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của Noãn Noãn, chợt đổi ý: “Được.”

Noãn Noãn thò tay nhận lấy túi đồ, có lẽ do sốt ruột, lúc đưa tay cầm đồ, tay cô lại đụng phải ngón tay hơi lạnh của Phó Bác Ngôn.

Bàn tay anh lúc này thật lạnh, ngón tay thon dài vừa lúc chạm vào lòng bàn tay Noãn Noãn, có chút nhột, khiến cho cô suýt nữa làm tuột túi đồ.

Phó Bác Ngôn quan sát vẻ mặt của cô, khẽ cong môi.

Sau khi đưa đồ cho cô, Phó Bác Ngôn nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngày mai tôi sẽ đến Đài truyền hình, các cô muốn ăn gì có thể đi đến đường đối diện, nếu không muốn ra khỏi nhà, tối nay tôi sẽ gửi cách liên lạc cho các cô, có thể gọi để mua đồ ăn ngoài.”


“Được, cám ơn Phó lão sư.”

“Không cần khách khí, cần phải vậy.”

Noãn Noãn: “…” Trong nháy mắt, cô không biết nên nói gì, cảm giác, cảm giác rằng lời nói tiếp theo…, Phó Bác Ngôn còn có câu nói gì đó đang đợi mình.

Vì tránh cho mình rơi vào bẫy, Noãn Noãn chỉ đơn giản là im lặng.

Cũng may Phó Bác Ngôn không tiếp tục, đưa túi đồ cho cô, sau khi nhìn cô vào nhà đóng cửa, anh liền xoay người di về căn phòng đối diện.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào, xuyên qua cửa sổ, vương nơi mặt nền.

Phó Bác Ngôn đứng trước cửa, cúi đầu đổi giày, cúi thấp đầu, đột nhiên anh đưa tay nhẹ chạm vào gò má, nơi Noãn Noãn vừa chạm vào.

Chỉ chút xíu, nhưng bây giờ vẫn như còn cảm nhận được cảm xúc lúc ấy, mềm mại cực kỳ.

Vẻ mặt anh vẫn như bình thường, chỉ là mắt khẽ khép, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cũng rất tự nhiên liếm môi.


*

Còn Noãn Noãn, sau khi đóng cửa lại, liền dựa lưng vào cửa, nhẹ thở ra, có chút luống cuống chạm vào môi mình.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Noãn Noãn cảm thấy thật lúng túng và xấu hổ.

Tuy rằng, cô cũng từng có suy nghĩ đó, dù chỉ chốc lát, thì chuyện tối nay thực sự không phải cố ý.

Nhưng cho dù là vậy, khi nhìn vào ánh mắt Phó Bác Ngôn, Noãn Noãn vẫn cảm thấy tay chân luống cuống, tim đập rộn lên, mặt đỏ tới mang tai.

Cái cảm giác này, không thể đè xuống được.

Dường như có một đáp án nào đó,

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.