Đọc truyện Giày Thuỷ Tinh Nối Duyên – Chương 6
Mỗi một ngày qua đi, tôi lại càng không
thể ngăn mình thêm yêu anh…
Yêu anh, thích nhìn anh ăn cơm tôi nấu.
Yêu anh, thích nghe anh nói những lời
phấn khởi.
Yêu anh, thích nhìn nụ cười mãn nguyện
của anh.
Tôi thích những điều thật bình thường và
đơn giản: anh đã no, anh thoải mái, anh bình an, anh hài lòng, anh khỏe mạnh,
anh vui vẻ.
Autumn
Trên
đường về nhà trọ của Thu Thần, Thạch Chấn Vũ luôn yên lặng. Anh chỉ chăm chăm
nhìn tấm kính chắn gió, tay nắm vô lăng mà như muốn bóp nát nó. Thu Thần thậm
chí còn nghi ngờ liệu anh còn nhớ đến sự tồn tại của cô không.
Đương
nhiên… anh đang nghĩ tới Băng Lan!
Tuy sớm
đã chuẩn bị tâm lý, cũng tự cho rằng mình là người kiên cường, mạnh mẽ, nhưng
Thu Thần vẫn cảm thấy đau lòng.
“Tới
rồi! Rẽ phải!” Cô chỉ chỗ cho anh dừng xe, hai người cùng lên lầu.
“Đợi
em một chút. Em xong ngay.” Thu Thần nói xong, đi vào phòng mình để Thạch
Chấn Vũ đứng ngoài phòng khách.
“Để
anh giúp em.”
“Không
cần, nhanh thôi, cũng chỉ có vài túi đồ thôi mà.”
Lúc Thu
Thần bước ra ngoài, nét mặt của Thạch Chấn Vũ đẩy vẻ ngạc nhiên.
“Chỉ
thế thôi à?”
“Chỉ
thế thôi!”
“Có một
va li đu lịch?”
“Vâng!”
Anh
chau mày. Làm trò gì thế này? Ra nước ngoài anh còn mang đồ nhiều hơn cả cô ấy.
Hơn nữa anh còn đi xe du lịch tới nữa…
“Vài
ngày nữa em dọn xong anh sẽ gọi người của công ty tới chuyển giúp.” Có thể
đây đã là một phần đồ đạc.
“Dọn
xong cái gì cơ? Em đã dọn dẹp xong rồi mà!”
Thạch
Chấn Vũ tròn mắt hỏi: “Thế đồ đạc ở nhà trọ của em thì sao?”.
“Đương
nhiên là vẫn để ở đây rồi.”
“Chẳng
phải đây là nhà trọ sao?”
“Vâng!”
“Em
không định trả phòng à?”
“Vâng!”
“Vì
sao?”
“Vì
sao? Khi nào em muốn thì có thể quay về chứ sao!”
“Em
đã lấy anh rồi, anh có nhà.” Thạch Chấn Vũ cắn răng nói từng lời. Không
biết vì sao, hành động của cô làm anh rất khó chịu.
“Đúng,
em có thể ở nhà anh. Nhưng chủ căn nhà này là bạn thân của em, anh ấy cho em
thuê với giá rẻ, dùng để để đồ cũng tiện.”
“Tiền
không phải là vấn đề!”, giọng anh trở nên lạnh lùng.
“Em
biết đối với anh, tiền không là vấn đề. Em chỉ muốn giữ một nơi để lúc cần thì
dùng thôi.”
Lúc cần
thì dùng? Là ý gì chứ?
“Haizzz,
anh đừng tính toán nhiều như thế dù sao thì cứ làm thế đi! Chúng ta mau về thôi!”
Cô
không muốn anh tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa, biện pháp thông minh nhất
lúc này là kéo anh đi chỗ khác.
“Ông
nội đang chờ chúng ta về. Tối nay em muốn là một cô cháu dâu tốt, nấu một bữa
cơm thật ngon để ông nội không còn kêu ca gì nữa, được chứ?”
Không
để anh có cơ hội từ chối, Thu Thần nhấc va li lên:
“Ôi!
Nặng quá! Anh giúp em được không?”, cô tỏ vẻ tội nghiệp.
Ngày
hôm sau, Thạch Chấn Vũ tỉnh dậy, Thu Thần vẫn còn đang ngủ.
Anh nhẹ
nhàng dịch người ra, không muốn cô tỉnh giấc, còn cô thì tự động xích ra. Mới
cưới được ba hôm, hai người đã quen với việc thân thiết như thế rồi.
Thạch
Chấn Vũ nhìn người nằm bên cạnh. Lúc cô ngủ trông giống như một đứa trẻ, đôi
môi hổng nhỏ nhắn hé mở, hơi thở đều đặn. Thật khó có thể tưởng tượng được giờ
chính là Thu Thần mà anh quen biết ngày trước.
Anh rất
thích được cùng với bà chủ quán Thu Thần trước đây trò chuyện, uống rượu, là
bạn của anh. Nhưng Thu Thần bây giờ…
Giờ
chính anh cũng khó khẳng định được tình cảm của mình dành cho cô, bởi ngay cả
anh cũng thấy lạ lẫm trước những cảm giác về cô…
Thôi,
đừng nghĩ nhiều thế nữa! Thạch Chấn Vũ tự nhắc nhở mình. Anh vốn không phải
người bỏ nhiều thời gian để đi phân tích những chuyện linh tinh, anh thường có
khuynh hướng tin tưởng tuyệt đối vào việc mình đã xác định, rồi chiếu theo đó
mà vạch kế hoạch và thực hiện. Giống như lúc đầu anh xác định đối với Băng Lan,
giống như anh quyết định kết hôn với Thu Thần.
Không
cảm nhận thấy sự ấm áp bên mình, Thu Thần hoảng hốt tỉnh dậy.
Mở mắt,
nhìn thấy đèn phòng tắm bật sáng, và nghe thấy cả tiếng máy sấy tóc, cô mới mỉm
cười. Biết anh vẫn ở gần mình, cô yên tâm và thấy hài lòng.
Cô gạt
chăn ra và đi đến chỗ anh.
Anh
không biết cô đang đứng bên cạnh phòng tắm.
Tiếng
máy sấy tóc dừng lại, tiếp theo là một tràng lẩm bẩm.
Thu
Thần nheo mày, nhìn anh đang lau tóc. Những sợi tóc cứng bị ép xuống khi lược
chải qua, nhưng được một lúc thì chúng lại dựng đứng lên.
Sau đó
là lại một tràng lẩm bẩm.
“Hi
hi”, cô bật cười.
Thạch
Chấn Vũ quay đầu lại:
“Thu
Thần…” Trên khuôn mặt anh, đầu tiên là vẻ thảm hại, sau đó thì đôi môi
mím chặt
Haizzz!
Bây giờ chắc anh ấy chẳng vui vẻ gì! Có thể anh không muốn cô nhìn thấy anh
trong dáng vẻ không còn mấy sự tôn nghiêm của đàn ông.
“Em
giúp anh nhé!”
Cô cầm
lược và máy sấy tóc trên tay anh, kéo anh đến ngồi trước bàn trang điểm.
Cô bôi
một ít keo lên tóc anh, sau đó khéo léo sử dụng lược và máy sấy tóc, mới chỉ
vài ba lần chải mà tóc anh đã thành nếp
“Chải
đầu không cần phải dùng sức quá thế đâu, tóc cùa đàn ông là thứ rất quý giá
mà”, cô vừa cười vừa nói.
Biết cô
đang đùa mình, Thạch Chấn Vũ trừng mắt nhìn cô trong gương.
Nhưng
anh không thể không thừa nhận là cô thật khéo tay, chỉ cần vài động tác là đã
làm xong công việc mà anh gặp khó khăn vào mỗi buổi sáng, hơn nữa những hành
động của cô cũng làm anh thấy rất thoải mái.
“Em
thật khéo”, nhìn cô ở trong gương, anh nói.
“Đương
nhiên rồi!”, Thu Thần không hề khiêm tốn, “Em từng làm trong tiệm cắt
tóc hai năm liền mà”.
Thạch
Chấn Vũ ngạc nhiên “Chưa nghe em kể bao giờ”.
“Những
điều em chưa kể còn nhiều lắm. Gần như việc nào em cũng làm qua rồi, đưa báo
này, giúp người ta gội đầu này, phục vụ bàn này… Nói chung là việc gì kiếm
được tiền, em cũng làm hết.”
Anh
trầm nét mặt nghĩ tới những khổ sở mà cô đã trải qua, trong lòng anh bỗng dây
lên sự tức giận và cả nỗi đau đớn nghẹn ngào.
“Được
rồi! Xong rồi nhé!”
Thu
Thần hài lòng nhìn tác phẩm của mình, vốn dĩ không hề chú ý tới nét mặt vừa
trầm xuống của anh. Trên gương phản chiếu nụ cười rạng rỡ.
* * *
Không
ngờ sáng hôm đó, lần đầu tiên hai người cãi nhau.
Ngày
thứ ba sau lễ cưới, Thu Thần định về Quan Ngoại làm việc.
Vừa ăn
sáng xong, Thạch Chấn Vũ nói đưa cô đến cửa hàng.
“Không
cần đâu! Chẳng phải anh cũng đi làm sao? Em đi xe buýt cũng được.”
“Không
được!” Anh rất ít khi nói với cô bằng thái độ nghiêm túc như thế. Thu Thần
cảm thấy anh đã thay đổi thái độ. Không biết điều đó là hay hay dở.
“Được
rồi! Nếu anh quyết định thế thì đi thôi!” Thu Thần nói xong liền đi ra
ngoài cửa.
“Chờ
một chút.”
“Chuyện
gì ạ?”
“Em
mặc thế này sao?”
“Có gì
không đúng ạ?” Thu Thần cúi xuống nhìn quần áo của mình. Có vấn đề gì đâu!
Mình có mặc đồ ngủ ra ngoài đường đâu. Cô mặc bộ đồ trắng hở vai, rất hợp với
vóc dáng, chiếc váy ngắn đế lộ đôi chân dài. Cô tự cho điểm tối đa về phong
cách ăn mặc của mình.
“Đi
thay ngay! Anh không cho mặc hở hang thế này ra ngoài!”, anh chau mày nhìn
cô.
“Anh
không cho?”, Thu Thần chưa kịp hiểu những gì mình vừa nghe thấy.
“Đúng.”
Cô cảm
thấy rất hoang đường. Tại sao mới lấy nhau được ba ngày người đàn ông này lại
đổi tính thành một người độc tài như thế.
“Bộ
này chẳng sao cả, chẳng phải trước đây đến cửa hàng, anh cũng thấy em mặc thế
rồi còn gì”, cô lý sự.
“Không
được. Có biết bao nhiêu thằng đàn ông nhìn em mặc thế này? Em nghĩ họ sẽ nhìn
em bằng con mắt như thế nào?”
“Thôi
xin anh! Chẳng phải trước đây anh cũng là khách sao?”
“Anh
nói không được là không được! Em đi thay ngay, nếu không thì hôm nay đừng bước
chân ra khỏi cửa”
“Thạch
Chấn Vũ, anh sao thế?” Thu Thần không tin nổi những gì mình nghe thấy.
Anh giữ
nguyên thái độ. Anh nheo mắt, nói từng từ từng chữ một để dọa cô:
“Em
muốn tự thay, hay anh phải thay hộ?”
Thu
Thần trừng mắt, vài giây sau cô mới hiểu thái độ của anh là thật.
“Này!
Anh điên thật rồi.” Thu Thần giậm chân, tức khí quay lưng đi thẳng lên
lầu.
Cô đạp
cửa phòng thật mạnh để tỏ thái độ tức giận của mình. Tuy hành động này rất ấu
trĩ nhưng lại giúp cô trút bỏ bớt nỗi bực dọc. Sau đó cô lấy trong tủ quần áo
ra một bộ kín đáo nhất bực tức mặc vào.
Vừa ra
khỏi phòng, cô gặp Băng Lan.
“Chị
Thu Thần, chị sao thế?”
Băng
Lan chưa nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Thu Thần bao giờ.
“Thạch
Chấn Vũ! Anh ấy dám nói chị ăn mặc hở hang quá, phải thay bộ khác mới cho phép
chị ra ngoài!”
Thu
Thần tưởng Băng Lan cũng tức giận như mình, không ngờ cô ấy lại che miệng cười
“Có
gì đâu chị! Anh Thạch vẫn cổ hủ thể mà, anh ấy cũng không cho em mặc váy ngắn
ra ngoài! Có điều em không ngờ anh ấy cũng làm thế với chị.”
Anh
ấy cũng quy định như thế với Băng Lan. Điều đó có nghĩa là gì nhỉ? Trước đây
cho dù cô ăn mặc gợi cảm thế nào trước mặt anh, anh cũng không quan tâm, bây
giờ, có phải điều này có nghĩa là anh bắt đầu quan tâm tới cô rồi không?
Thu
Thần ngẩn ngơ nghĩ về chuyện đó. Nỗi tức giận khi nãy đã sớm biến mất.
Lúc cô
thất thần đi xuống lầu, Thạch Chấn Vũ nhìn cô, anh vẫn còn chau mày.
“Sao
trông em vẫn…”
“Trông
thế nào?”
Anh nói
giọng không vui: “Được rồi! Chúng ta đi thôií”.
Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng hiểu sao mà hôm nay nhìn Thu Thần kiểu gì anh
cũng thấy cô rất gợi cảm.
Cô tới
gần, anh có thể ngửi thấy hương thơm trên cơ thể cô, cảm thấy được hơi ấm.
Hương thơm và hơi ấm đó làm anh nhớ rõ những cảm giác nóng bỏng trong đêm. Điều
ấy mách bảo anh, dưới lóp quần áo đó là một cơ thể ngọt ngào đẹp đẽ khiến người
khác say đắm..
Anh rất
muôn ôm trọn cơ thể cô… Không! ôm thôi vẫn chưa đủ… Tốt nhất là khóa cô ở
nhà, như thế thì những người đàn ông khác mói không biết cô đẹp đến nhường
nào…
Rốt cuộc
mình đang nghĩ gì? Thạch Chấn Vũ bỗng bừng tỉnh, kinh ngạc trước những suy nghĩ
của mình.
“Rốt
cuộc là như thế nào?”, Thu Thần đuổi theo anh, hỏi.
Thạch
Chấn Vũ không nói, đôi môi càng mím chặt.
“Nói
đi anh! Nói đi mà!” Lên xe rồi mà cô vẫn không chịu thôi.
“Em
đẹp như thế anh không muốn bất cứ người đàn ông nào khác nhìn em!” anh
trầm giọng. Cuối cùng anh cũng bị cô ép phải nói ra ra đáp án.
“Hả?”
Thu Thần cảm thấy nhịp tim mình hỗn loạn. Biêt trả lời thế nào đây? Cô đỏ ửng
mặt “Anh bị bệnh à!”
Anh thở
dài, nắm chặt tay cô đặt lên ngực mình.
“Anh
cũng không biết mình bị sao nữa.”
Giọng
nói, tiếng thở dài và cả nhịp tim anh… Bỗng chốc, không khí trong xe cũng trở
nên ấm áp yêu thương.
Hai
người lặng lẽ nhìn nhau…
***
Từng
ngày qua đi, Thu Thần dần quen với cuộc sống hôn nhân. Tuy thỉnh thoảng còn lời
qua tiếng lại với ông nội, nhưng cô luôn là người chiếm ưu thế nên ông cũng
không làm gì được. Băng Lan thì rất ngưỡng mộ, nói: “Chị Thu Thần, mong
rằng có ngày em cũng độc lập và có chủ kiến như chị”.
“Em
chỉ cần luyện tập thôi. Sau này tới New York rồi thì thiếu gì cơ hội cho em học
cách sống độc lập, em phải cố lên đấy!”, Thu Thần nói.
Trong
lòng cô thực sự biết rằng cho dù tới New York thì Băng Lan vẫn có Sở Hạo chăm
sóc. Cô ấy là một người may mắn, không cần học cách sống độc lập làm gì.
Mối
quan hệ giữa cô và Thạch Chấn Vũ cũng thay đổi rồi. Cô nhận ra Thạch Chấn Vũ
rất biết giữ lời hứa, hơn nữa còn là người đàn ông rất có trách nhiệm. Khi
quyết định kết hôn với cô, anh thật sự chấp nhận có cô trong cuộc sống của
mình. Cô là vợ của anh, cùng anh chia sẻ những việc gia đình, tiền bạc, cuộc
sống, còn anh dành cho cô tất cả những gì mình có. Nhưng điều cô muốn nhất, anh
lại không thể dành cho cô…
Băng
Lan sắp đi New York, sự quan tâm mà anh dành cho Băng Lan không có gì sánh nổi
Chọn
trường học, chọn nơi ở, chuẩn bị những đồ đạc cần mang đi, thậm chí trước đó
một tháng, anh còn bay đi New York một lần để lo liệu chu đáo cho cô cả trường
học lẫn ký túc xá.
Thu
Thần nhìn thấy tất cả. Cô không nói gì, vì hiểu rõ mình không có quyền can
thiệp vào chuyện đó.
Cô sao
thế này? Chẳng phải cô sớm đã biết người quan trọng nhất trong trái tim anh là
ai sao? Rõ ràng biết những điều đó mà cô vẫn ngây ngô đi lấy anh, ngay cả ghen
tuông, cô cũng không có quyền!
* *
Cuối
cùng cũng đến ngày chia tay…
Máy bay
cất cánh lúc mười giờ, nhưng chưa tới tám giờ, họ đã có mặt ở sân bay rồi.
Thạch
Chấn Vũ cả ngày mặt mày nhăn nhó, Ông nội cứ lải nhải không ngừng; Băng Lan thì
không giấu nổi niềm vui và sự háo hức.
Thu
Thần không hề có biểu hiện gì. Bởi cô không biết mình phải biểu lộ tình cảm tâm
trạng gì?
“Bên
đó trời lạnh, lúc ngủ nhớ mặc thêm áo len vào, nếu bị bệnh thì phải đi khám bác
sĩ, nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm anh Lục, anh ấy là bạn học của anh, anh đã
dặn dò anh ấy, anh ấy sẽ chăm sóc em. Nhớ là hai ngày phải gọi điện về một lần,
nếu có chuyện gì thì nói với anh, anh sẽ lập tức sang thăm em…”
Thu
Thần chưa bao giờ thấy Thạch Chấn Vũ nói nhiều như thế. Thạch Trấn Đường ở bên
cạnh tỏ vẻ không tán thành.
“Tốt
nhất là đừng đi nữa! Đi New York làm gì! Con gái học nhiều quá thì có tác dụng
gì? Sau này lại không lấy được ai. Thu Thần có học Thạc sĩ đâu mà vẫn lấy được
người chồng tốt như A Vũ đây thôi.” Nói xong ông trừng mắt như đang trách
tội Thu Thần. Có vẻ ông cho rằng mọi chuyện đều vì cô chen vào nên Băng Lan mới
lặng lẽ rời khỏi nhà họ Thạch.
“Ông
nội!” Điệu bộ của Băng Lan như dở khóc dở cười.
Thực ra
Thu Thần mới là người thực sự cảm thấy dở khóc dở cười.
“Xin
lỗi mọi người, em đến muộn!”
Sở Hạo
khoác cây đàn guitar trên lưng, kéo theo hành lí đơn giản, vội vội vàng vàng đi
tới.
Ông nội
và Thạch Chấn Vũ đều trừng mắt nhìn Sở Hạo, chỉ có Băng Lan khi vừa nhìn thấy
cậu ta là đôi mắt ánh lên niềm vui.
“Làm
check-in không? Nào, đưa hộ chiếu với vé máy bay đây, anh đi làm!”
Chỉ như
thế, Sở Hạo lấy giấy tờ ở trên tay Băng Lan, đến quầy làm thủ tục lên máy bay.
Tâm
trạng của Thạch Chấn Vũ như vừa bị rơi xuống vực sâu. Chàng trai đó nhẹ nhàng
đi đến và giành mất công việc của anh.
Cô gái
ngây thơ, thật thà và hoàn mỹ mà anh chăm sóc hơn mười năm sắp bị chàng trai đó
cướp mất. Làm sao anh có thể yên tâm và tin tưởng được.
Tâm
trạng của anh lúc này giống như một người cha nghiêm khắc đang nhìn con mình đi
lấy chồng.
“Ok!
Xong hết rồi!” Sở Hạo quay lại. Anh dang tay ôm Băng Lan vào lòng
Đặt lên
đầu cô một nụ hôn, sau đó mới quay lại cười nói vói Thạch Chấn Vũ và ông nội:
“Mọi người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Băng Lan thật tốt”.
Băng
Lan cũng rất tự nhiên ôm eo Sở Hạo, không giấu nổi niềm hạnh phúc trên gương
mặt, thậm chí nhìn hành động của cô còn có phần gai mắt.
Ánh mắt
của ông nội đầy tức giận, còn mắt của Thạch Chận Vũ thì hoe đỏ. Nếu như thay
đổi thân phận thì Thu Thần cũng cảm thấy cảnh này thật buồn cười
Hai
người cùng đi lên phòng đợi tầng hai, không khí ngột ngạt, nhưng đôi uyên ương
đang chìm đắm trong hạnh phúc này lại không hề chú ý tới ai khác.
Băng
Lan và Sở Hạo chuẩn bị bước vào phòng đợi.
“Được
rồi! Ông nội, anh Thạch, chị Thu Thần, em đi đây, em sẽ rất nhớ mọi
người!” Trong lời nói của Băng Lan hoàn toàn không có cảm giác buồn bã.
Thạch
Chấn Vũ nhìn Băng Lan đi vào phòng chờ, rời xa khỏi đôi cánh của anh.
“Chúng
ta về thôi.”
Thu
Thần đợi một lúc lâu mới kéo tay anh.
Thạch
Chấn Vũ quay đầu lại, thấy nụ cười đầy cảm thông của cô.